Chương : 169
Lần đầu tiên Trịnh Hòa thấy mình trên TV, Bạch Ân đang ở bên cạnh cậu.
Hai người chuẩn bị tắt TV để ngủ trưa, trong lúc mơ màng, Trịnh Hòa bấm nhầm sang kênh khác, Bạch Ân ngẩng đầu, thấy trên TV lóe qua gương mặt Trịnh Hòa: “Em kia phải không?”
Trịnh Hòa ngẩng đầu, hai mắt trợn to, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần lại.
TV đang chiếu tin giải trí, giới thiệu về bộ phim mới ‘Xuân Kiếp’, cảnh cuối cùng, họ phát đoạn Trịnh Hòa xuất hiện trong trailer. Bạch Ân chỉnh tiếng to lên, nữ MC nói: “Tin tức hôm nay đến đây là hết, ngày ngày gieo hạt, ngày ngày vui vẻ, chào các bạn, ngày mai gặp lại.”
Bạch Ân nhìn về phía Trịnh Hòa hỏi: “Hết rồi, chúng ta đi ngủ đi?”
Trịnh Hòa như vừa bửng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên cậu nắm chặt cánh tay Bạch tiên sinh, vui sướng nói: “Bạch tiên sinh! Ngài nhìn thấy chưa? Em ở trên đó! Em lên TV!”
Bạch Ân gật đầu, xoa xoa đầu Trịnh Hòa nói: “Ừm, giỏi lắm.”
Trịnh Hòa không thèm đi dép, chạy tung tăng quanh phòng một vòng, sau đó lao tới giường, đẩy Bạch Ân xuống. Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa lại vui thế, nghệ sĩ được lên TV là bình thường mà? Ông hỏi ra thắc mắc của mình. Trịnh Hòa ngây ngô cười, ghé vào ngực ông nói: “Ông không biết chứ, trước đây em chỉ diễn vai tôm tép, lại còn đều là ở sân khấu kịch. Vất vả lắm mới có một năm được làm việc với đoàn làm phim, đạo diễn nói em là nam số năm. Em vui vẻ đi tới, hành lý cũng đã chuẩn bị xong, nào ngờ đến nơi, nhân viên ở đó bảo em diễn luôn.”
Bạch Ân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chăm chú nghe.
Trịnh Hòa tiếp tục kể: “Em dựa theo kịch bản, diễn hết những cảnh của buổi sáng, nhân lúc nghỉ trưa, em hỏi phó đạo diễn xem mình ở đâu, ngài biết phó đạo diễn nói gì không?”
Bạch Ân nghĩ nghĩ một chút, nói: “Chẳng nhẽ bảo em ngủ với ông ta?”
“Ha ha,” Trịnh Hòa cười, vỗ vỗ ngực Bạch Ân, mém nữa khiến ông tức ngực, nôn ra. Cậu nói: “Phó đạo diễn nói: Hôm nay cậu diễn được đến đâu thì tính bằng đó, tối về đi, mang cả hành lí về nữa, mai không cần tới.” Lúc ấy em đứng ngẩn ra như thằng ngốc, diễn xong, không nói gì, lầm lũi xách hành lí về. Sau em càng nghĩ càng thấy lạ, phim gì mà phần diễn của nam số 5 nói cắt là cắt chứ. Đợi phim chiếu, em xem, bao cảnh em khổ sở diễn ngày hôm đó, đạo diễn chỉ lấy hai, một cảnh tay em cầm thuốc bột, cảnh khác là em cùng nam số hai ly biệt ở thiên nhai, chỉ thấy được mỗi cái lưng, mặt vẫn không xuất hiện.”
Bạch Ân đau lòng, ông biết nghiệp diễn của Trịnh Hòa không được thuận lợi, nhưng không ngờ, trước khi gặp ông, cậu lại phải chịu khổ nhiều thế.
Trịnh Hòa cảm khái: “Nếu không gặp ngài, không biết em đang ở đoàn nào nhận cơm hộp ấy chứ.” Sau đó, cậu ngẩng đầu, hôn môi Bạch Ân một cái.
Lúc ấy, Bạch Ân cứ như rơi vào nước ối, quay trở lại cơ thể mẹ, trong đầu vang lên bùm một tiếng, ông gắng gượng nâng cánh tay lên, ôm chặt Trịnh Hòa, không nói nên lời. Ông biết mình ti bỉ nhường nào, ban đầu, ông chọn Trịnh Hòa chỉ là vì thấy mới mẻ, thú vị mà thôi, chưa từng thật sự để tâm. Vinh thiếu trước đây ông bao dưỡng không thế. Vinh thiếu không nghĩ cách khiến ông vui, Vinh thiếu không tri kỷ ấm áp như Trịnh Hòa, mà ông, lại càng không đến mức không gặp Vinh thiếu thì nhớ nhung, rồi còn áp sát, từng chút, từng chút, quây cậu ấy lại trong địa bàn của mình.
Rốt cuộc, yêu là gì?
Bạch Ân cảm giác Trịnh Hòa là hình phạt cho hơn ba mươi năm bạc tình mà ông trời ban cho mình.
Hai người chuẩn bị tắt TV để ngủ trưa, trong lúc mơ màng, Trịnh Hòa bấm nhầm sang kênh khác, Bạch Ân ngẩng đầu, thấy trên TV lóe qua gương mặt Trịnh Hòa: “Em kia phải không?”
Trịnh Hòa ngẩng đầu, hai mắt trợn to, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần lại.
TV đang chiếu tin giải trí, giới thiệu về bộ phim mới ‘Xuân Kiếp’, cảnh cuối cùng, họ phát đoạn Trịnh Hòa xuất hiện trong trailer. Bạch Ân chỉnh tiếng to lên, nữ MC nói: “Tin tức hôm nay đến đây là hết, ngày ngày gieo hạt, ngày ngày vui vẻ, chào các bạn, ngày mai gặp lại.”
Bạch Ân nhìn về phía Trịnh Hòa hỏi: “Hết rồi, chúng ta đi ngủ đi?”
Trịnh Hòa như vừa bửng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên cậu nắm chặt cánh tay Bạch tiên sinh, vui sướng nói: “Bạch tiên sinh! Ngài nhìn thấy chưa? Em ở trên đó! Em lên TV!”
Bạch Ân gật đầu, xoa xoa đầu Trịnh Hòa nói: “Ừm, giỏi lắm.”
Trịnh Hòa không thèm đi dép, chạy tung tăng quanh phòng một vòng, sau đó lao tới giường, đẩy Bạch Ân xuống. Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa lại vui thế, nghệ sĩ được lên TV là bình thường mà? Ông hỏi ra thắc mắc của mình. Trịnh Hòa ngây ngô cười, ghé vào ngực ông nói: “Ông không biết chứ, trước đây em chỉ diễn vai tôm tép, lại còn đều là ở sân khấu kịch. Vất vả lắm mới có một năm được làm việc với đoàn làm phim, đạo diễn nói em là nam số năm. Em vui vẻ đi tới, hành lý cũng đã chuẩn bị xong, nào ngờ đến nơi, nhân viên ở đó bảo em diễn luôn.”
Bạch Ân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chăm chú nghe.
Trịnh Hòa tiếp tục kể: “Em dựa theo kịch bản, diễn hết những cảnh của buổi sáng, nhân lúc nghỉ trưa, em hỏi phó đạo diễn xem mình ở đâu, ngài biết phó đạo diễn nói gì không?”
Bạch Ân nghĩ nghĩ một chút, nói: “Chẳng nhẽ bảo em ngủ với ông ta?”
“Ha ha,” Trịnh Hòa cười, vỗ vỗ ngực Bạch Ân, mém nữa khiến ông tức ngực, nôn ra. Cậu nói: “Phó đạo diễn nói: Hôm nay cậu diễn được đến đâu thì tính bằng đó, tối về đi, mang cả hành lí về nữa, mai không cần tới.” Lúc ấy em đứng ngẩn ra như thằng ngốc, diễn xong, không nói gì, lầm lũi xách hành lí về. Sau em càng nghĩ càng thấy lạ, phim gì mà phần diễn của nam số 5 nói cắt là cắt chứ. Đợi phim chiếu, em xem, bao cảnh em khổ sở diễn ngày hôm đó, đạo diễn chỉ lấy hai, một cảnh tay em cầm thuốc bột, cảnh khác là em cùng nam số hai ly biệt ở thiên nhai, chỉ thấy được mỗi cái lưng, mặt vẫn không xuất hiện.”
Bạch Ân đau lòng, ông biết nghiệp diễn của Trịnh Hòa không được thuận lợi, nhưng không ngờ, trước khi gặp ông, cậu lại phải chịu khổ nhiều thế.
Trịnh Hòa cảm khái: “Nếu không gặp ngài, không biết em đang ở đoàn nào nhận cơm hộp ấy chứ.” Sau đó, cậu ngẩng đầu, hôn môi Bạch Ân một cái.
Lúc ấy, Bạch Ân cứ như rơi vào nước ối, quay trở lại cơ thể mẹ, trong đầu vang lên bùm một tiếng, ông gắng gượng nâng cánh tay lên, ôm chặt Trịnh Hòa, không nói nên lời. Ông biết mình ti bỉ nhường nào, ban đầu, ông chọn Trịnh Hòa chỉ là vì thấy mới mẻ, thú vị mà thôi, chưa từng thật sự để tâm. Vinh thiếu trước đây ông bao dưỡng không thế. Vinh thiếu không nghĩ cách khiến ông vui, Vinh thiếu không tri kỷ ấm áp như Trịnh Hòa, mà ông, lại càng không đến mức không gặp Vinh thiếu thì nhớ nhung, rồi còn áp sát, từng chút, từng chút, quây cậu ấy lại trong địa bàn của mình.
Rốt cuộc, yêu là gì?
Bạch Ân cảm giác Trịnh Hòa là hình phạt cho hơn ba mươi năm bạc tình mà ông trời ban cho mình.