Chương : 171
Trịnh Hòa quay trở lại với đoàn làm phim.
Bạch Ân tiễn cậu tới hẳn bến đò, ở bờ bên kia chính là trường quay, Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa ngồi thuyền đi qua, hít một hơi không khí, chỉnh chỉnh cổ áo, rồi lái xe đi về.
Trịnh Hòa vừa đi, Bạch Ân bỗng nhiên lại không biết mình nên làm gì bây giờ.
Lúc này, đáng lẽ ra ông nên đi tìm bác sĩ tư nhân để khống chế được bệnh tình của mình, nhưng ông với nó đã bên nhau sớm chiều, cũng thành thói quen rồi, có hay không cũng chẳng quan trọng. Chẳng qua lúc phát bệnh, đám bác sĩ sẽ tiêm một đống thuốc, thuốc an thần là thứ ông ghét nhất.
Ngoại trừ điều đó, Bạch Ân không hề thấy lúc phát bệnh, mình khác mình của bình thường chỗ nào.
Bạch Ân nằm im không nhúc nhích trên chiếc giường trong khách sạn mãi tới trưa. Ông cũng không rõ mình ngủ hay không ngủ, bởi dù mắt ông mở nhưng đầu óc lại không suy nghĩ được điều gì.
Sắp 12h, TV mở ra đúng như lịch hẹn. Hai hôm trước, Trịnh Hòa đã đặt giờ cho nó, cậu muốn xem một bộ phim cổ trang chiếu vào tầm này. Bạch Ân nâng đầu, chẳng có tình tiết nào của bộ phim truyền tới trong óc, Bạch Ân chỉ thấy, màn ảnh thực náo nhiệt, người đến người đi, khua chiêng gõ trống.
Bạch Ân biết, ông có nhiều cách để Trịnh Hòa không đi, nhưng ông lại rất mâu thuẫn, hôm qua Trịnh Hòa đã vô cùng vui vẻ khi thấy được mình trên TV, cậu ấy yêu thích sự nghiệp của mình thế, Bạch Ân biết. Ông vừa muốn nâng đỡ để càng nhiều người thấy được cậu, lại vừa muốn giấu Trịnh Hòa đi, để chỉ riêng mình có được cậu ấy.
Rốt cuộc nên làm thế nào đây, ông rối rắm.
Bộ phim chiếu đến đoạn cao trào, bỗng nhiên Bạch Ân nảy ra một ý, ông ngồi ngay ngắn, trầm tư.
Trịnh Hòa thích nhìn mình được lên TV, vậy nếu ông cho cậu độc chiếm hẳn một tiết mục thì sao nhỉ?
Bạch Ân nhớ rõ, hình như Vương Thư Hoa có rất nhiều bạn ở lĩnh vực này. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Trịnh Hòa đang quay phim, phản ứng về “Xuân Kiếp” cũng không tệ, Bạch Ân cảm thấy đáng để thử một lần.
Bạch Ân tiễn cậu tới hẳn bến đò, ở bờ bên kia chính là trường quay, Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa ngồi thuyền đi qua, hít một hơi không khí, chỉnh chỉnh cổ áo, rồi lái xe đi về.
Trịnh Hòa vừa đi, Bạch Ân bỗng nhiên lại không biết mình nên làm gì bây giờ.
Lúc này, đáng lẽ ra ông nên đi tìm bác sĩ tư nhân để khống chế được bệnh tình của mình, nhưng ông với nó đã bên nhau sớm chiều, cũng thành thói quen rồi, có hay không cũng chẳng quan trọng. Chẳng qua lúc phát bệnh, đám bác sĩ sẽ tiêm một đống thuốc, thuốc an thần là thứ ông ghét nhất.
Ngoại trừ điều đó, Bạch Ân không hề thấy lúc phát bệnh, mình khác mình của bình thường chỗ nào.
Bạch Ân nằm im không nhúc nhích trên chiếc giường trong khách sạn mãi tới trưa. Ông cũng không rõ mình ngủ hay không ngủ, bởi dù mắt ông mở nhưng đầu óc lại không suy nghĩ được điều gì.
Sắp 12h, TV mở ra đúng như lịch hẹn. Hai hôm trước, Trịnh Hòa đã đặt giờ cho nó, cậu muốn xem một bộ phim cổ trang chiếu vào tầm này. Bạch Ân nâng đầu, chẳng có tình tiết nào của bộ phim truyền tới trong óc, Bạch Ân chỉ thấy, màn ảnh thực náo nhiệt, người đến người đi, khua chiêng gõ trống.
Bạch Ân biết, ông có nhiều cách để Trịnh Hòa không đi, nhưng ông lại rất mâu thuẫn, hôm qua Trịnh Hòa đã vô cùng vui vẻ khi thấy được mình trên TV, cậu ấy yêu thích sự nghiệp của mình thế, Bạch Ân biết. Ông vừa muốn nâng đỡ để càng nhiều người thấy được cậu, lại vừa muốn giấu Trịnh Hòa đi, để chỉ riêng mình có được cậu ấy.
Rốt cuộc nên làm thế nào đây, ông rối rắm.
Bộ phim chiếu đến đoạn cao trào, bỗng nhiên Bạch Ân nảy ra một ý, ông ngồi ngay ngắn, trầm tư.
Trịnh Hòa thích nhìn mình được lên TV, vậy nếu ông cho cậu độc chiếm hẳn một tiết mục thì sao nhỉ?
Bạch Ân nhớ rõ, hình như Vương Thư Hoa có rất nhiều bạn ở lĩnh vực này. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Trịnh Hòa đang quay phim, phản ứng về “Xuân Kiếp” cũng không tệ, Bạch Ân cảm thấy đáng để thử một lần.