Chương : 181
Thấy Trịnh Hòa sắp xếp hành lý, Bạch Ân rất muốn qua giúp, nhưng cậu ngại ông vướng tay vướng chân nên đuổi qua một bên.
“Dám chỉ huy tôi, hửm?” Bạch Ân vỗ vỗ mông Trịnh Hòa, xúc cảm vẫn tuyệt như thế.
Trịnh Hòa xoay xoay mông, nói: “Bỏ tay ra, nóng.”
Bạch Ân rủ xuống, nằm sấp trên người Trịnh Hòa, ghé vào bên tai cậu, hết thổi lại liếm, lúc nãy, khi ông sờ lỗ tai cậu, Trịnh Hòa rõ ràng đã cương. Bạch Ân thò xuống, xuyên qua phần dưới cánh tay Trịnh Hòa, vuốt ve hình dáng thứ đó của cậu qua lớp quần bò. Giọng Trịnh Hòa bắt đầu xen lẫn tiếng nức nở.
Bạch tiên sinh thích Trịnh Hòa những lúc thế này nhất, giống như bị ông cưỡng gian vậy, tưởng chừng kháng cự nhưng thật ra cởi còn nhanh hơn cả người khác, còn để yên cho Bạch Ân xoa nắn linh tinh, giận thì giãy dụa vài cái, phía dưới càng hút chặt hơn.
“Có nghe lời hay không?” Bạch Ân thấp giọng hỏi.
Trịnh Hòa run lên, che miệng, không nói lời nào.
“Không nghe?” Bạch Ân nhéo mạnh, hốc mắt Trịnh Hòa đỏ lên.
“Không, không…” Trịnh Hòa nói.
Lần này Bạch Ân giận thật, ra tay dần mạnh hơn.
Trịnh Hòa đau đến nỗi nước mắt theo khóe mắt chảy ra, hai tay chống lấy bờ ngực Bạch Ân như muốn thoát khỏi, vừa đẩy vừa đá, tiếc là không có hiệu quả mấy.
Bạch Ân thở dài, ông đã cảnh cáo thế rồi mà Trịnh Hòa không sửa miệng. Ông dần dần thả nhẹ tay.
Rốt cuộc, vẫn đau lòng cậu ấy.
Trịnh Hòa vừa khóc thút thít, vừa nói nốt câu khi nãy: “Không, không ai lại bắt nạt người như ngài hết…..”
Bạch Ân: “…”
“Dám chỉ huy tôi, hửm?” Bạch Ân vỗ vỗ mông Trịnh Hòa, xúc cảm vẫn tuyệt như thế.
Trịnh Hòa xoay xoay mông, nói: “Bỏ tay ra, nóng.”
Bạch Ân rủ xuống, nằm sấp trên người Trịnh Hòa, ghé vào bên tai cậu, hết thổi lại liếm, lúc nãy, khi ông sờ lỗ tai cậu, Trịnh Hòa rõ ràng đã cương. Bạch Ân thò xuống, xuyên qua phần dưới cánh tay Trịnh Hòa, vuốt ve hình dáng thứ đó của cậu qua lớp quần bò. Giọng Trịnh Hòa bắt đầu xen lẫn tiếng nức nở.
Bạch tiên sinh thích Trịnh Hòa những lúc thế này nhất, giống như bị ông cưỡng gian vậy, tưởng chừng kháng cự nhưng thật ra cởi còn nhanh hơn cả người khác, còn để yên cho Bạch Ân xoa nắn linh tinh, giận thì giãy dụa vài cái, phía dưới càng hút chặt hơn.
“Có nghe lời hay không?” Bạch Ân thấp giọng hỏi.
Trịnh Hòa run lên, che miệng, không nói lời nào.
“Không nghe?” Bạch Ân nhéo mạnh, hốc mắt Trịnh Hòa đỏ lên.
“Không, không…” Trịnh Hòa nói.
Lần này Bạch Ân giận thật, ra tay dần mạnh hơn.
Trịnh Hòa đau đến nỗi nước mắt theo khóe mắt chảy ra, hai tay chống lấy bờ ngực Bạch Ân như muốn thoát khỏi, vừa đẩy vừa đá, tiếc là không có hiệu quả mấy.
Bạch Ân thở dài, ông đã cảnh cáo thế rồi mà Trịnh Hòa không sửa miệng. Ông dần dần thả nhẹ tay.
Rốt cuộc, vẫn đau lòng cậu ấy.
Trịnh Hòa vừa khóc thút thít, vừa nói nốt câu khi nãy: “Không, không ai lại bắt nạt người như ngài hết…..”
Bạch Ân: “…”