Chương : 187
Trịnh Hòa bị cơn giãy dụa của Bạch tiên sinh khiến cho bừng tỉnh, cậu hỏi ông: “Bạch tiên sinh? Bạch tiên sinh, ngài sao thế?”
Ánh mắt Bạch Ân âm trầm, nhìn chằm chằm vào cảnh người phụ nữ trên trần xe đang khập khiễng đi vào trong, từng tảng máu nhiễm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của Trịnh Hòa. Chết tiệt, Bạch Ân sắp không khống chế được cảm xúc của mình.
“Trịnh Hòa…” Bạch Ân gian nan nói ra hai chữ này, đầu ông đã đẫm mồ hôi.
“Có chuyện gì thế…..” Trịnh Hòa bối rồi, vừa trấn an Bạch Ân vừa hô với Trần Minh: “Trần Minh, sao thế này? Bạch tiên sinh không bình thường lắm.”
Xe khựng lại, rê một góc 30 độ trên đường. Trần Minh và Kiệt Tử vội mở cửa sau của xe, đồng thanh hỏi: “Chủ tịch sao thế?”
Trịnh Hòa mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng không biết, ngài ấy đột nhiên toát mồ hôi lạnh, còn run rẩy, ” Mang tâm lý ‘có bệnh thì vái tứ phương’, cậu hỏi: “Trước Bạch tiên sinh có triệu chứng này sao? Hai người có cách cấp cứu nào không, giờ chúng ta quay về trung tâm thành phố, đi bệnh viện!”
Kiệt Tử nói: “Cậu không cần lo, Bạch tiên sinh có chứng bệnh này từ trước, chúng tôi cũng có bác sĩ đi theo, cậu đợi chút.”
“Được rồi….được rồi…..” Trịnh Hòa cố ra vẻ bình tĩnh, chính cậu cũng không nhận ra, tay mình đang run nhè nhẹ.
Bạch Ân còn giữ được một tia lý trí, ông đặt tay lên tay Trịnh Hòa, vỗ vỗ.
Trịnh Hòa cúi đầu, cầm lấy tay Bạch Ân, lẩm bẩm nói: “Không sao, ngài yên tâm đi, họ nói, họ có bác sĩ.”
“Tôi biết.” Bạch Ân cố nén cơn đau đầu: “Làm em sợ rồi.”
Vẻ mặt Trịnh Hòa như vừa khóc vừa cười: “Lần,lần sau ông đừng thế, em đã nói rồi….em sợ đấy.”
Ánh mắt Bạch Ân âm trầm, nhìn chằm chằm vào cảnh người phụ nữ trên trần xe đang khập khiễng đi vào trong, từng tảng máu nhiễm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của Trịnh Hòa. Chết tiệt, Bạch Ân sắp không khống chế được cảm xúc của mình.
“Trịnh Hòa…” Bạch Ân gian nan nói ra hai chữ này, đầu ông đã đẫm mồ hôi.
“Có chuyện gì thế…..” Trịnh Hòa bối rồi, vừa trấn an Bạch Ân vừa hô với Trần Minh: “Trần Minh, sao thế này? Bạch tiên sinh không bình thường lắm.”
Xe khựng lại, rê một góc 30 độ trên đường. Trần Minh và Kiệt Tử vội mở cửa sau của xe, đồng thanh hỏi: “Chủ tịch sao thế?”
Trịnh Hòa mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng không biết, ngài ấy đột nhiên toát mồ hôi lạnh, còn run rẩy, ” Mang tâm lý ‘có bệnh thì vái tứ phương’, cậu hỏi: “Trước Bạch tiên sinh có triệu chứng này sao? Hai người có cách cấp cứu nào không, giờ chúng ta quay về trung tâm thành phố, đi bệnh viện!”
Kiệt Tử nói: “Cậu không cần lo, Bạch tiên sinh có chứng bệnh này từ trước, chúng tôi cũng có bác sĩ đi theo, cậu đợi chút.”
“Được rồi….được rồi…..” Trịnh Hòa cố ra vẻ bình tĩnh, chính cậu cũng không nhận ra, tay mình đang run nhè nhẹ.
Bạch Ân còn giữ được một tia lý trí, ông đặt tay lên tay Trịnh Hòa, vỗ vỗ.
Trịnh Hòa cúi đầu, cầm lấy tay Bạch Ân, lẩm bẩm nói: “Không sao, ngài yên tâm đi, họ nói, họ có bác sĩ.”
“Tôi biết.” Bạch Ân cố nén cơn đau đầu: “Làm em sợ rồi.”
Vẻ mặt Trịnh Hòa như vừa khóc vừa cười: “Lần,lần sau ông đừng thế, em đã nói rồi….em sợ đấy.”