Chương : 190
Tác dụng của thuốc khiến chân Bạch Ân như nhũn ra, ông nhìn chiếc bóng đổ dài trên sàn của mình, giống như nó có thể ập tới, tấn công ông bất cứ lúc nào…..
Căn phòng thực bẩn, Bạch Ân ngồi bừa xuống một chỗ ở chân tường, Trịnh Hòa quay đầu lại, thấy Bạch Ân không sao mới vào phòng, dọn vội một chỗ sạch sẽ ở sa lông.
Bạch Ân nghiêng đầu nhìn Trịnh Hòa, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong trí óc. Ông giơ cánh tay lên, cái bóng trên sàn cũng giơ cánh tay lên, trùng với cái bóng Trịnh Hòa ngồi chồm hổm dùng khăn lau ghế in lên sàn, tay ông chậm rãi nắm lại. Trong mắt Bạch Ân, Trịnh Hòa kinh ngạc nhìn mình, đầu cậu bị ông từng chút, từng chút bóp nát, óc trắng tràn đầy tay, hương vị tinh ngọt, ông đưa đầu lưỡi, liếm sạch chất lỏng trên tay mình, Trịnh Hòa run rẩy trên mặt đất, ông nhẹ nhàng lột lớp quần áo trên người cậu, áo sơ mi trắng, quần bò đen cùng với chiếc quần sịp cotton tứ giác, cuối cùng, ông dán mặt lên ‘nơi đáng yêu’ đó của cậu, bộ lông nhám nhám, thứ đó run rẩy trong tay ông, mà chủ nhân của nó, đã chết rồi….
“Bạch tiên sinh.”
Bạch Ân đột nhiên bừng tỉnh, khó chịu nhìn người trước mặt, sử dụng thuốc quá độ khiến ánh mắt ông trở nên mơ hồ, ông nghiêng người về phía trước, để gương mặt ông vĩnh viễn không nhớ được của Trịnh Hòa in vào võng mạc mình.
Bạch Ân ngẩn ra.
Trịnh Hòa, chẳng phải đã chết sao?
Trịnh Hòa đi tới, ôm Bạch Ân, nâng ông lên, nói: “Em đã dọn sạch sa lông rồi, ngài lên đó ngồi đi.”
Bạch Ân còn chìm đắm trong cảm xúc thất vọng sau khi biết ‘Trịnh Hòa chưa chết’, ông không nhận ra tư duy mình không bình thường, hoặc có thể nói, khi phát bệnh, Bạch Ân hoàn toàn bất bình thường, từ đầu đến đuôi.
Trịnh Hòa nhẹ nhàng đặt Bạch Ân ngồi trên ghế sa lông.
Bạch Ân mỉm cười với cậu:“Làm phiền em rồi.”
Căn phòng thực bẩn, Bạch Ân ngồi bừa xuống một chỗ ở chân tường, Trịnh Hòa quay đầu lại, thấy Bạch Ân không sao mới vào phòng, dọn vội một chỗ sạch sẽ ở sa lông.
Bạch Ân nghiêng đầu nhìn Trịnh Hòa, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong trí óc. Ông giơ cánh tay lên, cái bóng trên sàn cũng giơ cánh tay lên, trùng với cái bóng Trịnh Hòa ngồi chồm hổm dùng khăn lau ghế in lên sàn, tay ông chậm rãi nắm lại. Trong mắt Bạch Ân, Trịnh Hòa kinh ngạc nhìn mình, đầu cậu bị ông từng chút, từng chút bóp nát, óc trắng tràn đầy tay, hương vị tinh ngọt, ông đưa đầu lưỡi, liếm sạch chất lỏng trên tay mình, Trịnh Hòa run rẩy trên mặt đất, ông nhẹ nhàng lột lớp quần áo trên người cậu, áo sơ mi trắng, quần bò đen cùng với chiếc quần sịp cotton tứ giác, cuối cùng, ông dán mặt lên ‘nơi đáng yêu’ đó của cậu, bộ lông nhám nhám, thứ đó run rẩy trong tay ông, mà chủ nhân của nó, đã chết rồi….
“Bạch tiên sinh.”
Bạch Ân đột nhiên bừng tỉnh, khó chịu nhìn người trước mặt, sử dụng thuốc quá độ khiến ánh mắt ông trở nên mơ hồ, ông nghiêng người về phía trước, để gương mặt ông vĩnh viễn không nhớ được của Trịnh Hòa in vào võng mạc mình.
Bạch Ân ngẩn ra.
Trịnh Hòa, chẳng phải đã chết sao?
Trịnh Hòa đi tới, ôm Bạch Ân, nâng ông lên, nói: “Em đã dọn sạch sa lông rồi, ngài lên đó ngồi đi.”
Bạch Ân còn chìm đắm trong cảm xúc thất vọng sau khi biết ‘Trịnh Hòa chưa chết’, ông không nhận ra tư duy mình không bình thường, hoặc có thể nói, khi phát bệnh, Bạch Ân hoàn toàn bất bình thường, từ đầu đến đuôi.
Trịnh Hòa nhẹ nhàng đặt Bạch Ân ngồi trên ghế sa lông.
Bạch Ân mỉm cười với cậu:“Làm phiền em rồi.”