Chương : 197
Bạch Ân đã đoán trước Tang Bắc sẽ tới.
Tuy trước đó, bác sĩ đã nghiêm khắc cấm chỉ, trừ phi tất yếu, người bên ngoài không được bước vào sơn trang, hoặc có sự tiếp xúc chính diện với Bạch Ân, nhưng thư ký của ông, ông biết rõ. Tang Bắc được Bạch lão gia tử nuôi lớn, đặc điểm rõ rệt nhất là cực kỳ trung thành với nhà họ Bạch và chứng vọng tưởng của thời kỳ trung nhị cực kỳ nặng. Anh luôn sợ có ai muốn hại Bạch Ân. Hai điều này dung hợp với nhau, tạo nên hình tượng đặc biệt của Tang Bắc – gà mẹ.
Đầu tiên, Tang Bắc yêu cầu nói chuyện riêng với Trịnh Hòa, Bạch Ân quấn hai tay mình lên vai cậu, cười hỏi: “Có chuyện gì tôi không thể biết đến sao?”
Tang Bắc nói: “Về căn bệnh của ngài, tôi thấy nên nói hết cho cậu Trịnh.”
Bạch Ân không nói tiếp.
Trịnh Hòa đẩy Bạch Ân, nói: “Cậu Tang xin cứ nói, không cần để ý Bạch Ân.”
Ánh mắt Bạch Ân nhìn Tang Bắc đầy hờ hững và lãnh khốc, Tang Bắc thoáng cúi đầu đẩy kính mắt, ngậm miệng không nói.
Trịnh Hòa lại đẩy đẩy Bạch Ân, ôn tồn: “Bạch tiên sinh, ngài về phòng đi được không? Cùng lắm thì chút Tang Bắc nói gì, em kể lại cho ngài, được chứ?”
Bạch Ân vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Trịnh Hòa nói: “Chuyện này có liên quan đến ông, dù thế nào em cũng muốn được biết, ngài đừng làm khó thư ký Tang, cậu ấy cũng muốn tốt cho ngài thôi.”
Bạch Ân xoa đầu Trịnh Hòa: “Vì tôi, em giả vờ ngốc một lần, được không?”
Tuy rằng lúc ở bên Bạch Ân, Trịnh Hòa đa phần đều nhân nhượng ông đến mức không còn nguyên tắc của mình, nhưng thấy thái độ Tang Bắc như thế, lại thêm những hành động của Bạch tiên sinh mà hôm qua cùng sáng nay cậu tận mắt chứng kiến, Trịnh Hòa cảm thấy phải nghe xem, rốt cuộc, Bạch Ân che giấu mình điều gì.
Trịnh Hòa nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Ân, nói: “Em quan tâm ngài nên mới muốn biết những điều đó, em có thể giả ngu vì ngài, nhưng không phải trong trường hợp này, ngài đã chọn em là người giúp ngài trị liệu, em mong ngài có thể tôn trọng em một chút.”
Vẻ mặt Bạch Ân đầy chần chờ và khổ sở.
Ông đã quen với việc Trịnh Hòa ngoan ngoãn, phục tùng ông, cũng quen với cái thói cư xử theo ý thích của bản thân do chính ông tự nuông chiều mà ra, nhìn cấp dưới cùng người yêu, ông bỗng dưng cảm thấy như bị phản bội.
Trịnh Hòa thấy sắc mặt Bạch Ân càng ngày càng tái nhợt, rồi bỗng dưng đổ về phía sau. Cậu sợ tới mức quàng một cánh tay qua giữ ông lại, ghế dựa cũng đồ nhào xuống đất.
Tang Bắc cũng hoảng sợ, đưa tay định dìu, nhưng bị Bạch Ân đánh. Sắc mặt Bạch Ân vẫn trầm tĩnh, nhưng khóe mắt ông ửng đỏ, khiến người ta cảm giác được cơn giận không thể kiềm chế, cũng không thể diễn tả bằng lời được ấy, ông nói: “Mời cậu cút ra khỏi đây, ngay bây giờ!”
Tang Bắc đành ngượng nghịu rụt tay về, liếc nhìn Trịnh Hòa một cái, Trịnh Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, làm khẩu hình miệng ‘Cậu đi trước đi.’
Tang Bắc đành bất đắc dĩ cầm túi công văn, đứng dậy cúi chào Bạch Ân, rời đi.
Bạch Ân nắm chặt quần áo của Trịnh Hòa.
Chính ông cũng không ngờ, mình lại có phản ứng mạnh thế đối với việc Trịnh Hòa biết bệnh tình của mình. Nhưng vừa nghĩ tới việc Trịnh Hòa sẽ lộ ra vẻ mặt thương hại hoặc chán ghét, trái tim ông khó chịu như bị ai đâm cho một dao.
Không được!
Bạch Ân thầm tính toán, làm thế nào để những kẻ biết bệnh của mình vĩnh viễn câm miệng. Trịnh Hòa là của ông, ông muốn cậu sẽ mãi mãi như giờ.
Nếu không còn cách nào nữa, vậy giam giữ Trịnh Hòa bên mình là được.
Tuy trước đó, bác sĩ đã nghiêm khắc cấm chỉ, trừ phi tất yếu, người bên ngoài không được bước vào sơn trang, hoặc có sự tiếp xúc chính diện với Bạch Ân, nhưng thư ký của ông, ông biết rõ. Tang Bắc được Bạch lão gia tử nuôi lớn, đặc điểm rõ rệt nhất là cực kỳ trung thành với nhà họ Bạch và chứng vọng tưởng của thời kỳ trung nhị cực kỳ nặng. Anh luôn sợ có ai muốn hại Bạch Ân. Hai điều này dung hợp với nhau, tạo nên hình tượng đặc biệt của Tang Bắc – gà mẹ.
Đầu tiên, Tang Bắc yêu cầu nói chuyện riêng với Trịnh Hòa, Bạch Ân quấn hai tay mình lên vai cậu, cười hỏi: “Có chuyện gì tôi không thể biết đến sao?”
Tang Bắc nói: “Về căn bệnh của ngài, tôi thấy nên nói hết cho cậu Trịnh.”
Bạch Ân không nói tiếp.
Trịnh Hòa đẩy Bạch Ân, nói: “Cậu Tang xin cứ nói, không cần để ý Bạch Ân.”
Ánh mắt Bạch Ân nhìn Tang Bắc đầy hờ hững và lãnh khốc, Tang Bắc thoáng cúi đầu đẩy kính mắt, ngậm miệng không nói.
Trịnh Hòa lại đẩy đẩy Bạch Ân, ôn tồn: “Bạch tiên sinh, ngài về phòng đi được không? Cùng lắm thì chút Tang Bắc nói gì, em kể lại cho ngài, được chứ?”
Bạch Ân vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Trịnh Hòa nói: “Chuyện này có liên quan đến ông, dù thế nào em cũng muốn được biết, ngài đừng làm khó thư ký Tang, cậu ấy cũng muốn tốt cho ngài thôi.”
Bạch Ân xoa đầu Trịnh Hòa: “Vì tôi, em giả vờ ngốc một lần, được không?”
Tuy rằng lúc ở bên Bạch Ân, Trịnh Hòa đa phần đều nhân nhượng ông đến mức không còn nguyên tắc của mình, nhưng thấy thái độ Tang Bắc như thế, lại thêm những hành động của Bạch tiên sinh mà hôm qua cùng sáng nay cậu tận mắt chứng kiến, Trịnh Hòa cảm thấy phải nghe xem, rốt cuộc, Bạch Ân che giấu mình điều gì.
Trịnh Hòa nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Ân, nói: “Em quan tâm ngài nên mới muốn biết những điều đó, em có thể giả ngu vì ngài, nhưng không phải trong trường hợp này, ngài đã chọn em là người giúp ngài trị liệu, em mong ngài có thể tôn trọng em một chút.”
Vẻ mặt Bạch Ân đầy chần chờ và khổ sở.
Ông đã quen với việc Trịnh Hòa ngoan ngoãn, phục tùng ông, cũng quen với cái thói cư xử theo ý thích của bản thân do chính ông tự nuông chiều mà ra, nhìn cấp dưới cùng người yêu, ông bỗng dưng cảm thấy như bị phản bội.
Trịnh Hòa thấy sắc mặt Bạch Ân càng ngày càng tái nhợt, rồi bỗng dưng đổ về phía sau. Cậu sợ tới mức quàng một cánh tay qua giữ ông lại, ghế dựa cũng đồ nhào xuống đất.
Tang Bắc cũng hoảng sợ, đưa tay định dìu, nhưng bị Bạch Ân đánh. Sắc mặt Bạch Ân vẫn trầm tĩnh, nhưng khóe mắt ông ửng đỏ, khiến người ta cảm giác được cơn giận không thể kiềm chế, cũng không thể diễn tả bằng lời được ấy, ông nói: “Mời cậu cút ra khỏi đây, ngay bây giờ!”
Tang Bắc đành ngượng nghịu rụt tay về, liếc nhìn Trịnh Hòa một cái, Trịnh Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, làm khẩu hình miệng ‘Cậu đi trước đi.’
Tang Bắc đành bất đắc dĩ cầm túi công văn, đứng dậy cúi chào Bạch Ân, rời đi.
Bạch Ân nắm chặt quần áo của Trịnh Hòa.
Chính ông cũng không ngờ, mình lại có phản ứng mạnh thế đối với việc Trịnh Hòa biết bệnh tình của mình. Nhưng vừa nghĩ tới việc Trịnh Hòa sẽ lộ ra vẻ mặt thương hại hoặc chán ghét, trái tim ông khó chịu như bị ai đâm cho một dao.
Không được!
Bạch Ân thầm tính toán, làm thế nào để những kẻ biết bệnh của mình vĩnh viễn câm miệng. Trịnh Hòa là của ông, ông muốn cậu sẽ mãi mãi như giờ.
Nếu không còn cách nào nữa, vậy giam giữ Trịnh Hòa bên mình là được.