Chương : 202
Trong thang máy.
Tiết Thanh Hòa cố gắng thu nhỏ mình lại.
Tang Bắc cực kỳ tức giận: “Cậu có biết chỗ này là chỗ nào không!”
Tiết Thanh Hòa gật đầu: “Chỗ làm của anh.”
Sắc mặt của Tang Bắc dịu đi một chút, hỏi: “Thế cậu có biết tôi làm gì không?”
Tiết Thanh Hòa nói: “Thư ký cho ông trùm.”
Tang Bắc đập tay vào….trán Tiết Thanh Hòa: “Biết còn tới! Còn dám lén lút đi theo tôi! Giỏi rồi phải không?”
Tiết Thanh Hòa che trán, nhìn Tang Bắc đầy đáng thương: “Đau quá.”
Tang Bắc nói: “Không đau sao nhớ lâu được! Còn dám thế, lần sau tôi ác hơn đấy!”
Tiết Thanh Hòa vẫn ôm đầu.
Thang máy lên tới tầng cao nhất, Tang Bắc quẹt thẻ, thang máy lại tự động đi xuống tầng 1.
Tiết Thanh Hòa kinh ngạc hỏi: “Tang Bắc, tầng vừa rồi không có cửa sổ?!”
Tang Bắc nói: “Quên hết những gì vừa thấy, đừng nói cho người khác, biết chưa?”
Tiết Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra, cậu đã vào văn phòng của Bạch Ân từ mấy năm trước.
Tang Bắc nhìn cậu rốt cuộc cũng ngoan, sờ sờ trán cậu, nói: “Chút tôi đưa xuống tầng, cậu về nhà đi.”
Tiết Thanh Hòa lắc đầu nguầy nguậy: “Không đi, không đi, tôi không về đâu.”
Tang Bắc cảm thấy may mắn khi tính tình của mình đã bị Bạch tiên sinh mài nhẵn, nếu là mấy năm trước, anh chắc chắn sẽ cho cậu ra một đấm cho hôn mê luôn.
“Không về cũng phải về.” Tang Bắc bỗng nghi ngờ hỏi: “Sao hôm nay cậu lại đi theo tôi? Hay là ở đây có tin tức cậu cần…..?” Tang Bắc lùi về phía sau một bước.
Tiết Thanh Hòa vội nói: “Không, không phải! Anh nghe tôi giải thích!”
“Được rồi, tôi cho cậu cơ hội.” Tang Bắc nói.
Tiết Thanh Hòa mở miệng ra, rồi lại khép lại, mãi không nói được tiếng nào.
Tang Bắc nói: “Cậu quả nhiên thực khả nghi!”
Tiết Thanh Hòa che mặt: “Tôi ngại mà”
Tang Bắc lạnh lùng nói: “Có gì phải ngại.”
Tiết Thanh Hòa nói: “Mấy hôm nay anh đi sớm về trễ, tôi không được thấy anh, thế nên tôi đã đợi anh từ tối qua rồi, khó khăn lắm mới thấy anh về, chưa kịp nói câu nào, anh lại đi, tôi muốn biết, anh đang bận gì, nên mới tới…..”
Đầu Tang Bắc ngập trong dấu chấm hỏi: “Thế giờ cậu thấy tôi rồi, về đi.”
Tiết Thanh Hòa cười ngây ngô: “He he, để tôi được thấy anh thêm chút nữa đi.”
Tang Bắc nói: “Không được.”
Tiết Thanh Hòa nói: “Sao mà không được chứ?” sau đó lại nhỏ giọng nói thầm: “Tôi đến đây không biết bao nhiều lần rồi ấy chứ.”
“Cậu từng tới đây rồi?” Tang Bắc gầm lên: “Cậu dám tới chỗ như thế này!”
Tiết Thanh Hòa biết Tang Bắc cực kỳ ghét những khách hàng ở tầng dưới, trong lúc cấp bách đành bịa ra một lý do: “Trước tôi từng tới đây làm thêm!”
Tang Bắc: “… Được rồi, cậu muốn theo thì cứ theo, nhưng không được đi linh tinh.”
Tiết Thanh Hòa không hiểu sao Tang Bắc bỗng dưng lại đổi ý, hớn hở gật đầu, vụ vì sao thì để tí tự hỏi sau.
Tiết Thanh Hòa cố gắng thu nhỏ mình lại.
Tang Bắc cực kỳ tức giận: “Cậu có biết chỗ này là chỗ nào không!”
Tiết Thanh Hòa gật đầu: “Chỗ làm của anh.”
Sắc mặt của Tang Bắc dịu đi một chút, hỏi: “Thế cậu có biết tôi làm gì không?”
Tiết Thanh Hòa nói: “Thư ký cho ông trùm.”
Tang Bắc đập tay vào….trán Tiết Thanh Hòa: “Biết còn tới! Còn dám lén lút đi theo tôi! Giỏi rồi phải không?”
Tiết Thanh Hòa che trán, nhìn Tang Bắc đầy đáng thương: “Đau quá.”
Tang Bắc nói: “Không đau sao nhớ lâu được! Còn dám thế, lần sau tôi ác hơn đấy!”
Tiết Thanh Hòa vẫn ôm đầu.
Thang máy lên tới tầng cao nhất, Tang Bắc quẹt thẻ, thang máy lại tự động đi xuống tầng 1.
Tiết Thanh Hòa kinh ngạc hỏi: “Tang Bắc, tầng vừa rồi không có cửa sổ?!”
Tang Bắc nói: “Quên hết những gì vừa thấy, đừng nói cho người khác, biết chưa?”
Tiết Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra, cậu đã vào văn phòng của Bạch Ân từ mấy năm trước.
Tang Bắc nhìn cậu rốt cuộc cũng ngoan, sờ sờ trán cậu, nói: “Chút tôi đưa xuống tầng, cậu về nhà đi.”
Tiết Thanh Hòa lắc đầu nguầy nguậy: “Không đi, không đi, tôi không về đâu.”
Tang Bắc cảm thấy may mắn khi tính tình của mình đã bị Bạch tiên sinh mài nhẵn, nếu là mấy năm trước, anh chắc chắn sẽ cho cậu ra một đấm cho hôn mê luôn.
“Không về cũng phải về.” Tang Bắc bỗng nghi ngờ hỏi: “Sao hôm nay cậu lại đi theo tôi? Hay là ở đây có tin tức cậu cần…..?” Tang Bắc lùi về phía sau một bước.
Tiết Thanh Hòa vội nói: “Không, không phải! Anh nghe tôi giải thích!”
“Được rồi, tôi cho cậu cơ hội.” Tang Bắc nói.
Tiết Thanh Hòa mở miệng ra, rồi lại khép lại, mãi không nói được tiếng nào.
Tang Bắc nói: “Cậu quả nhiên thực khả nghi!”
Tiết Thanh Hòa che mặt: “Tôi ngại mà”
Tang Bắc lạnh lùng nói: “Có gì phải ngại.”
Tiết Thanh Hòa nói: “Mấy hôm nay anh đi sớm về trễ, tôi không được thấy anh, thế nên tôi đã đợi anh từ tối qua rồi, khó khăn lắm mới thấy anh về, chưa kịp nói câu nào, anh lại đi, tôi muốn biết, anh đang bận gì, nên mới tới…..”
Đầu Tang Bắc ngập trong dấu chấm hỏi: “Thế giờ cậu thấy tôi rồi, về đi.”
Tiết Thanh Hòa cười ngây ngô: “He he, để tôi được thấy anh thêm chút nữa đi.”
Tang Bắc nói: “Không được.”
Tiết Thanh Hòa nói: “Sao mà không được chứ?” sau đó lại nhỏ giọng nói thầm: “Tôi đến đây không biết bao nhiều lần rồi ấy chứ.”
“Cậu từng tới đây rồi?” Tang Bắc gầm lên: “Cậu dám tới chỗ như thế này!”
Tiết Thanh Hòa biết Tang Bắc cực kỳ ghét những khách hàng ở tầng dưới, trong lúc cấp bách đành bịa ra một lý do: “Trước tôi từng tới đây làm thêm!”
Tang Bắc: “… Được rồi, cậu muốn theo thì cứ theo, nhưng không được đi linh tinh.”
Tiết Thanh Hòa không hiểu sao Tang Bắc bỗng dưng lại đổi ý, hớn hở gật đầu, vụ vì sao thì để tí tự hỏi sau.