Chương : 211
Bạch Ân nằm trên mặt cỏ chợp mắt.
Trên núi nhiều sương, Trịnh Hòa sợchúng khiến áo Bạch Ân ướt nên trải một tấm bạt nhựa cho ông.
Trịnh Hòa đi chân trần bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Ân, ôm Husky đang ngoáy đuôi vào lòng.
Husky tỏ ra khó chịu “ẳng” một tiếng, nó nhấc mí mắt lên, thấy là Trịnh Hòa liền ngáp một cái rồi ngủ tiếp.
“Gọi điện xong rồi?” Bạch Ân hỏi.
“Vâng, ” Trịnh Hòa nói:“Tám linh tinh thôi, em cũng chẳng hiểu sao lại có thể nói chuyện với Đào Tiệp hơn 20 phút, dùng dằng lâu thế đấy.” Sự thực là, Đào Tiệp than vãn, càu nhàu trong 3 phút đầu, 17 phút còn lại, Trịnh Hòa thao thao bất tuyệt rằng Bạch Ân tốt thế này lắm, tốt thế kia lắm, tốt đến độ trên thế giới này không ai tốt bằng, đời trước cậu phải cứu cả vũ trụ thì kiếp này mới gặp được ông. Chẳng khác gì fan cuồng cả.
Đào Tiệp nghe mà ê cả răng. Cô kiên trì theo chân lý: không tin bất cứ lời nào của Trịnh Hòa, sau đó nghiêm túc cúp máy, còn tháo luôn pin ra.
Trịnh Hòa bị cúp máy, gọi lại, thấy không liên lạc được mới lưu luyến buông điện thoại xuống, chạy tới chỗ Bạch tiên sinh để được an ủi.
“Dù gì cũng là bạn em mà, bỏ qua được thì bỏ đi.” Bạch tiên sinh mỉm cười, ông nhớ rõ cái cô nghệ sĩ Đào Tiệp này, trước từng có qua lại với Vương Thư Hoa, dường như mạng lưới quan hệ rất phức tạp. Ông không thích loại phụ nữ đó lắm, trước đây, khi Tang Bắc đưa thông tin Trịnh Hòa có quen biết cô ta cho mình, từng hỏi: “Có cần phải nhắc nhở cậu Trịnh chút không?”
Bạch Ân cảm thấy không cần thiết, ông không thích thay đổi Trịnh Hòa của hiện tại. May mà Đào Tiệp cũng biết điều, lúc xếp vai chính trong “Xuân Kiếp” cho Trịnh Hòa, ông cũng tiện tay cho cô vai nữ chính trong “Ve mùa hạ”. Coi như là quà đáp lễ cho việc có công tác hợp mình và em ấy.
Trịnh Hòa cười, nằm bên cạnh Bạch Ân, Bạch Ân đưa tay ra ôm lấy cậu, hai người dính lấy nhau. Husky bị hai người đè lên, khó chịu chạy đi, ở bên cạnh kêu ‘ăng ăng ngoa ngoa ngoa’ không ngừng, sau đó, nó bị Bạch Ân kéo chân sau, ném vào trong hàng rào.
Thấy hành động của Bạch Ân, Trịnh Hòa đột nhiên hỏi: “Bạch tiên sinh, em cảm thấy hình như ngài đỡ hơn nhiều.”
“Thế sao?” Bạch Ân cười ha một tiếng, nụ cười rất giả.
Ông chỉ là đang cố kiềm chế mình thôi.
Dục vọng sắp bao phủ lấy ông rồi.
Trên núi nhiều sương, Trịnh Hòa sợchúng khiến áo Bạch Ân ướt nên trải một tấm bạt nhựa cho ông.
Trịnh Hòa đi chân trần bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Ân, ôm Husky đang ngoáy đuôi vào lòng.
Husky tỏ ra khó chịu “ẳng” một tiếng, nó nhấc mí mắt lên, thấy là Trịnh Hòa liền ngáp một cái rồi ngủ tiếp.
“Gọi điện xong rồi?” Bạch Ân hỏi.
“Vâng, ” Trịnh Hòa nói:“Tám linh tinh thôi, em cũng chẳng hiểu sao lại có thể nói chuyện với Đào Tiệp hơn 20 phút, dùng dằng lâu thế đấy.” Sự thực là, Đào Tiệp than vãn, càu nhàu trong 3 phút đầu, 17 phút còn lại, Trịnh Hòa thao thao bất tuyệt rằng Bạch Ân tốt thế này lắm, tốt thế kia lắm, tốt đến độ trên thế giới này không ai tốt bằng, đời trước cậu phải cứu cả vũ trụ thì kiếp này mới gặp được ông. Chẳng khác gì fan cuồng cả.
Đào Tiệp nghe mà ê cả răng. Cô kiên trì theo chân lý: không tin bất cứ lời nào của Trịnh Hòa, sau đó nghiêm túc cúp máy, còn tháo luôn pin ra.
Trịnh Hòa bị cúp máy, gọi lại, thấy không liên lạc được mới lưu luyến buông điện thoại xuống, chạy tới chỗ Bạch tiên sinh để được an ủi.
“Dù gì cũng là bạn em mà, bỏ qua được thì bỏ đi.” Bạch tiên sinh mỉm cười, ông nhớ rõ cái cô nghệ sĩ Đào Tiệp này, trước từng có qua lại với Vương Thư Hoa, dường như mạng lưới quan hệ rất phức tạp. Ông không thích loại phụ nữ đó lắm, trước đây, khi Tang Bắc đưa thông tin Trịnh Hòa có quen biết cô ta cho mình, từng hỏi: “Có cần phải nhắc nhở cậu Trịnh chút không?”
Bạch Ân cảm thấy không cần thiết, ông không thích thay đổi Trịnh Hòa của hiện tại. May mà Đào Tiệp cũng biết điều, lúc xếp vai chính trong “Xuân Kiếp” cho Trịnh Hòa, ông cũng tiện tay cho cô vai nữ chính trong “Ve mùa hạ”. Coi như là quà đáp lễ cho việc có công tác hợp mình và em ấy.
Trịnh Hòa cười, nằm bên cạnh Bạch Ân, Bạch Ân đưa tay ra ôm lấy cậu, hai người dính lấy nhau. Husky bị hai người đè lên, khó chịu chạy đi, ở bên cạnh kêu ‘ăng ăng ngoa ngoa ngoa’ không ngừng, sau đó, nó bị Bạch Ân kéo chân sau, ném vào trong hàng rào.
Thấy hành động của Bạch Ân, Trịnh Hòa đột nhiên hỏi: “Bạch tiên sinh, em cảm thấy hình như ngài đỡ hơn nhiều.”
“Thế sao?” Bạch Ân cười ha một tiếng, nụ cười rất giả.
Ông chỉ là đang cố kiềm chế mình thôi.
Dục vọng sắp bao phủ lấy ông rồi.