Chương : 218
Cuộc sống trên sơn trang thực nhàn nhã, từ ngày Bạch Ân chụp thuốc mê Trịnh Hòa, sau khi tỉnh lại, ông nhận ra, số ảo giác ông nhìn thấy ít đi rất nhiều, sẽ không đột nhiên trông thấy bóng người hoặc nghe những tiếng động kỳ quái nữa. Ông nói chuyện này với vị bác sĩ vẫn tới kiểm tra định kỳ, bác sĩ vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, bước tiếp theo ngài chỉ cần phải làm tâm lý trị liệu nữa thôi.”
Trịnh Hòa lo lắng hỏi: “Tâm lý trị liệu là gì?”
Bác sĩ vứt luôn cho cậu một quyển sách: “Ở đó có ghi hết.”
Trịnh Hòa kéo Bạch Ân qua, hai người cùng đọc, câu đầu tiên của trang đầu tiên nói: “Khi con người không thể điều khiển não bộ, tin tôi đi, không thể khống chế chỉ xuất hiện ở một phần, rất nhiều tế bào vẫn đang hoạt động, *** sẽ cứu vớt bạn.”
Trịnh Hòa: “….Là sao?”
Bạch Ân: “….Hi vọng tôi không đoán sai.”
Bác sĩ búng tay một cái: “Hai người đoán đúng rồi đấy, phương án này chính là — khuyến khích làm tình.”
Trịnh Hòa đóng sách lại, nói với Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, em nghĩ ông nên đổi bác sĩ đi, lão lang băm này không đáng tin một chút nào.”
Bạch Ân gật đầu: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đổi, nhưng phương án này không tệ, chúng ta có thể thử một lần.”
Hai mắt Trịnh Hòa sáng lên: “Đúng rồi, đúng rồi, nghiệm thu kết quả của những gì em đã dạy ông trong khoảng thời gian này luôn.”
Bạch Ân ôm Trịnh Hòa, hôn lên mi mắt cậu, Trịnh Hòa ngẩng cổ, ngậm lấy ‘miếng táo’ của Bạch Ân.
Bác sĩ vội ho một tiếng: “Khụ, khụ, ở đây còn đang có người.”
Bạch Ân quẳng một ánh mắt hình viên đạn qua: “Ông cút đi được rồi đấy.”
“Qua cầu rút ván sao?”
“Biết thế còn chưa cút.” Trịnh Hòa nói: “Đừng làm phiền bọn tôi.”
Trịnh Hòa lo lắng hỏi: “Tâm lý trị liệu là gì?”
Bác sĩ vứt luôn cho cậu một quyển sách: “Ở đó có ghi hết.”
Trịnh Hòa kéo Bạch Ân qua, hai người cùng đọc, câu đầu tiên của trang đầu tiên nói: “Khi con người không thể điều khiển não bộ, tin tôi đi, không thể khống chế chỉ xuất hiện ở một phần, rất nhiều tế bào vẫn đang hoạt động, *** sẽ cứu vớt bạn.”
Trịnh Hòa: “….Là sao?”
Bạch Ân: “….Hi vọng tôi không đoán sai.”
Bác sĩ búng tay một cái: “Hai người đoán đúng rồi đấy, phương án này chính là — khuyến khích làm tình.”
Trịnh Hòa đóng sách lại, nói với Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, em nghĩ ông nên đổi bác sĩ đi, lão lang băm này không đáng tin một chút nào.”
Bạch Ân gật đầu: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đổi, nhưng phương án này không tệ, chúng ta có thể thử một lần.”
Hai mắt Trịnh Hòa sáng lên: “Đúng rồi, đúng rồi, nghiệm thu kết quả của những gì em đã dạy ông trong khoảng thời gian này luôn.”
Bạch Ân ôm Trịnh Hòa, hôn lên mi mắt cậu, Trịnh Hòa ngẩng cổ, ngậm lấy ‘miếng táo’ của Bạch Ân.
Bác sĩ vội ho một tiếng: “Khụ, khụ, ở đây còn đang có người.”
Bạch Ân quẳng một ánh mắt hình viên đạn qua: “Ông cút đi được rồi đấy.”
“Qua cầu rút ván sao?”
“Biết thế còn chưa cút.” Trịnh Hòa nói: “Đừng làm phiền bọn tôi.”