Chương : 227
Bạch Ân thừa nhận, ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình chỉ nhớ mang máng những đoạn xxoo với Trịnh Hòa lúc phát bệnh.
Vậy nên, khi Trịnh Hòa rối rắm đi theo Bạch Ân vào tầng ngầm, nhìn thấy cái V8 đặt trong đó mà nghẹn họng.
Trịnh Hòa run rẩy: “Bạch tiên sinh, ông định làm gì thế?”
Bạch Ân cởi quần áo rất thuần thục, đưa tay nắm lấy Trịnh Hòa, Trịnh Hòa sợ quá, lùi vài bước. Bạch Ân nheo mắt lại, hốc mắt thâm quầng và hàng mi dài khiến vẻ mặt này không có tính uy hiếp gì cả, ngược lại còn bắn hormastory: “Qua đây, tôi cho em ba giây, ba –”
Trịnh Hòa ôm thằng nhỏ của mình: “Bạch bạch bạch bạch tiên sinh! Dù ông có phóng điện với em thì em cũng thề không khuất phục!!!”
Bạch Ân: “Hai —”
Trịnh Hòa xoay người định chạy.
Bạch Ân không thèm đếm tới ‘một’, mà lao qua, dùng cánh tay quặp lấy cổ Trịnh Hòa, chân bám vào giường để lấy lực, cả hai vừa ôm vừa xoay người, Bạch Ân đè lên Trịnh Hòa, cơ thể săn chắc với cơ bắp hoàn mỹ suýt khiến Trịnh Hòa nhìn mê mẩn.
“Còn dám chạy không?” Bạch Ân cù léc Trịnh Hòa.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!” Hai tay Trịnh Hòa bị Bạch Ân nắm chặt, đùi cũng bị ông đè lên, chỉ còn lại phần chân phía dưới có thể nhúc nhích, cậu quẫy đạp không ngừng, ngửa đầu cười ha ha, giọng phải nói là ‘kinh thiên động địa’, nước mắt cũng chảyra: “Tiểu yêu tinh Bạch tiên sinh!!!!! Hai mươi năm sau em vẫn sẽ là hảo hán!!!”
Bạch Ân nghiêng đầu cười tà mị, cởi quần Trịnh Hòa, rút súng chiến đấu ngay.
Mười lăm phút sau.
“Hức hức hức hức, Bạch tiên sinh, em sai rồi, ông buông tay ra đi….”
Vậy nên, khi Trịnh Hòa rối rắm đi theo Bạch Ân vào tầng ngầm, nhìn thấy cái V8 đặt trong đó mà nghẹn họng.
Trịnh Hòa run rẩy: “Bạch tiên sinh, ông định làm gì thế?”
Bạch Ân cởi quần áo rất thuần thục, đưa tay nắm lấy Trịnh Hòa, Trịnh Hòa sợ quá, lùi vài bước. Bạch Ân nheo mắt lại, hốc mắt thâm quầng và hàng mi dài khiến vẻ mặt này không có tính uy hiếp gì cả, ngược lại còn bắn hormastory: “Qua đây, tôi cho em ba giây, ba –”
Trịnh Hòa ôm thằng nhỏ của mình: “Bạch bạch bạch bạch tiên sinh! Dù ông có phóng điện với em thì em cũng thề không khuất phục!!!”
Bạch Ân: “Hai —”
Trịnh Hòa xoay người định chạy.
Bạch Ân không thèm đếm tới ‘một’, mà lao qua, dùng cánh tay quặp lấy cổ Trịnh Hòa, chân bám vào giường để lấy lực, cả hai vừa ôm vừa xoay người, Bạch Ân đè lên Trịnh Hòa, cơ thể săn chắc với cơ bắp hoàn mỹ suýt khiến Trịnh Hòa nhìn mê mẩn.
“Còn dám chạy không?” Bạch Ân cù léc Trịnh Hòa.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!” Hai tay Trịnh Hòa bị Bạch Ân nắm chặt, đùi cũng bị ông đè lên, chỉ còn lại phần chân phía dưới có thể nhúc nhích, cậu quẫy đạp không ngừng, ngửa đầu cười ha ha, giọng phải nói là ‘kinh thiên động địa’, nước mắt cũng chảyra: “Tiểu yêu tinh Bạch tiên sinh!!!!! Hai mươi năm sau em vẫn sẽ là hảo hán!!!”
Bạch Ân nghiêng đầu cười tà mị, cởi quần Trịnh Hòa, rút súng chiến đấu ngay.
Mười lăm phút sau.
“Hức hức hức hức, Bạch tiên sinh, em sai rồi, ông buông tay ra đi….”