Chương : 239
Kiệt Tử đi vào từ đường cửa sổ, Bạch tiên sinh khoanh tay nhìn qua, vẻ mặt ông ngoan độc, chỉ thiếu cầm thêm khẩu súng, dí vào đầu hắn. Kiệt Tử hoảng sợ, cái chân đã thò vào không biết có nên đặt xuống không.
Kiệt Tử cười gượng: “A ha ha ha ha ha, lão đại, ngài đừng giận, tôi vẫn hữu dụng mà.”
“Hữu dụng? Sao tôi không thấy thế.” Bạch tiên sinh nói nhẹ nhàng.
Mồ hôi lạnh của Kiệt Tử chảy ròng ròng: “Việc này đâu trách tôi được, tôi chỉ phụ trách theo dõi thôi, có làm mảng này đâu!”
Bạch Ân nói: “Đừng trốn tránh trách nhiệm.”
Trịnh Hòa từ phía ngoài hô vào: “Bạch tiên sinh? Ông đang nói chuyện đấy à? Không cần em giúp thật chứ? Em có thể thái hộ ông!”
Bạch Ân khóa cửa lại: “Tôi có nói gì đâu. Giờ chưa cần tới em, lúc nào tôi bảo vào hẵng vào.”
Trịnh Hòa nhìn bộ phim ngốc nghếch TV đang chiếu, nghĩ ‘chắc tiếng nói từ đây phát ra’, cậu vào phòng gấp quần áo tiếp.
Kiệt Tử nghe hai người nói chuyện, cảm thấy hoang mang: “Bạch thiếu gia, ngài không muốn đưa cậu Trịnh đi trước sao? Dù sao thì chút nữa tôi phải gỡ nó xuống, nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn….”
Bạch Ân cười cười: “Tôi không đi, sao em ấy đi được?”
Kiệt Tử bị cái câu không biết là ‘si tình’ hay ‘ma quỷ’ này làm cho không biết nói sao, hắn lặng lẽ thắp ba mươi hai cây nến cho Trịnh Hòa: “Thế….cũng được, Bạch thiếu gia, ngài định tự tay gỡ hay để tôi?”
Bạch Ân xoay người, mở thùng dụng cụ của Kiệt Tử, nói: “Chảng phải cậu là dân chuyên nghiệp sao? Cậu gỡ, tôi đưa dụng cụ cho.”
Kiệt Tử và nhóm người DY không giống nhau. Nếu tính theo bối phận, hắn coi như là em họ của Bạch Ân, quan hệ theo đằng nhà mẹ ở nước Y. Trước Bạch Ân từng có duyên gặp hắn một lần, sau không biết vì lý do gì, hắn tìm đến nước C nương tựa vào ông. Bạch Ân niệm tình cũ, giữ hắn lại, cũng phái người điều tra quá khứ của Kiệt Tử, tiếc là không phát hiện ra điều gì kỳ lạ. Sau thấy hắn có khả năng nổi trội, là nhân tài liền rút người giám thị, phái Kiệt Tử đi theo dõi người khác.
Loại bom này rất đơn giản, mạch vòng đơn. Bạch tiên sinh dỡ tủ xuống để thấy rõ kết cấu, Kiệt Tử ở bên vẽ sơ đồ mạch điện, chỉ mấy phút sau đã tìm được đường đi.
Bạch tiên sinh nhìn thời gian hiển thị trên quả bom: “Còn mấy phút nữa thôi, kịp không?”
Kiệt Tử chậc chậc lưỡi: “Mấy người này sợ ông chết muộn sao ấy, ép giờ quá, nếu hôm nay ông không đến đây thì sao? Không sợ đánh rắn động cỏ chắc?”
“Chúng gài người vào bên ta, ” Bạch tiên sinh cười tự giễu: “Vừa xuống núi đã nhận được món quà to thế, nước C có câu ‘có qua có lại’, cậu nghĩ tôi nên làm gì để đáp lại tình cảm nồng hậu này đây?”
Kiệt Tử hưng phấn: “Bạch tiên sinh, lúc đó, ông nhớ mang theo tôi đấy nhá, nghe đã thấy thú rồi!”
Bạch Ân vỗ vỗ vai hắn: “Mau gỡ nó xuống đi, nếu không, cậu có nì nèo thế nào, dù nhờ Trần Minh xin hộ thì cũng không được đâu.”
Kiệt Tử bĩu môi: “Bạch Lão đại, ngài đúng là vô tình vô nghĩa.”
Bạch Ân nhún vai: “Nếu cậu còn lề mề, tôi sẽ cho cậu thấy tôi càng vô tình, vô nghĩa, vô lý.”
Kiệt Tử cười gượng: “A ha ha ha ha ha, lão đại, ngài đừng giận, tôi vẫn hữu dụng mà.”
“Hữu dụng? Sao tôi không thấy thế.” Bạch tiên sinh nói nhẹ nhàng.
Mồ hôi lạnh của Kiệt Tử chảy ròng ròng: “Việc này đâu trách tôi được, tôi chỉ phụ trách theo dõi thôi, có làm mảng này đâu!”
Bạch Ân nói: “Đừng trốn tránh trách nhiệm.”
Trịnh Hòa từ phía ngoài hô vào: “Bạch tiên sinh? Ông đang nói chuyện đấy à? Không cần em giúp thật chứ? Em có thể thái hộ ông!”
Bạch Ân khóa cửa lại: “Tôi có nói gì đâu. Giờ chưa cần tới em, lúc nào tôi bảo vào hẵng vào.”
Trịnh Hòa nhìn bộ phim ngốc nghếch TV đang chiếu, nghĩ ‘chắc tiếng nói từ đây phát ra’, cậu vào phòng gấp quần áo tiếp.
Kiệt Tử nghe hai người nói chuyện, cảm thấy hoang mang: “Bạch thiếu gia, ngài không muốn đưa cậu Trịnh đi trước sao? Dù sao thì chút nữa tôi phải gỡ nó xuống, nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn….”
Bạch Ân cười cười: “Tôi không đi, sao em ấy đi được?”
Kiệt Tử bị cái câu không biết là ‘si tình’ hay ‘ma quỷ’ này làm cho không biết nói sao, hắn lặng lẽ thắp ba mươi hai cây nến cho Trịnh Hòa: “Thế….cũng được, Bạch thiếu gia, ngài định tự tay gỡ hay để tôi?”
Bạch Ân xoay người, mở thùng dụng cụ của Kiệt Tử, nói: “Chảng phải cậu là dân chuyên nghiệp sao? Cậu gỡ, tôi đưa dụng cụ cho.”
Kiệt Tử và nhóm người DY không giống nhau. Nếu tính theo bối phận, hắn coi như là em họ của Bạch Ân, quan hệ theo đằng nhà mẹ ở nước Y. Trước Bạch Ân từng có duyên gặp hắn một lần, sau không biết vì lý do gì, hắn tìm đến nước C nương tựa vào ông. Bạch Ân niệm tình cũ, giữ hắn lại, cũng phái người điều tra quá khứ của Kiệt Tử, tiếc là không phát hiện ra điều gì kỳ lạ. Sau thấy hắn có khả năng nổi trội, là nhân tài liền rút người giám thị, phái Kiệt Tử đi theo dõi người khác.
Loại bom này rất đơn giản, mạch vòng đơn. Bạch tiên sinh dỡ tủ xuống để thấy rõ kết cấu, Kiệt Tử ở bên vẽ sơ đồ mạch điện, chỉ mấy phút sau đã tìm được đường đi.
Bạch tiên sinh nhìn thời gian hiển thị trên quả bom: “Còn mấy phút nữa thôi, kịp không?”
Kiệt Tử chậc chậc lưỡi: “Mấy người này sợ ông chết muộn sao ấy, ép giờ quá, nếu hôm nay ông không đến đây thì sao? Không sợ đánh rắn động cỏ chắc?”
“Chúng gài người vào bên ta, ” Bạch tiên sinh cười tự giễu: “Vừa xuống núi đã nhận được món quà to thế, nước C có câu ‘có qua có lại’, cậu nghĩ tôi nên làm gì để đáp lại tình cảm nồng hậu này đây?”
Kiệt Tử hưng phấn: “Bạch tiên sinh, lúc đó, ông nhớ mang theo tôi đấy nhá, nghe đã thấy thú rồi!”
Bạch Ân vỗ vỗ vai hắn: “Mau gỡ nó xuống đi, nếu không, cậu có nì nèo thế nào, dù nhờ Trần Minh xin hộ thì cũng không được đâu.”
Kiệt Tử bĩu môi: “Bạch Lão đại, ngài đúng là vô tình vô nghĩa.”
Bạch Ân nhún vai: “Nếu cậu còn lề mề, tôi sẽ cho cậu thấy tôi càng vô tình, vô nghĩa, vô lý.”