Chương : 256
Bác sĩ giở bệnh án ra, tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: “Đầu ngài có đau không?”
“Cũng tạm.” Bạch Ân không tìm thấy ghế liền cởi giày, ngồi lên giường, hơi ngả ra phía sau.
Thực ra, theo trình tự bình thường Bạch Ân sẽ bị cách ly hoặc dùng dây trói lại, nhưng bác sĩ đã theo Bạch Ân tám năm, hắn biết rõ về bệnh nhân này của mình. Bạch Ân là kiểu người thông minh siêu việt, dù tâm thần có vấn đề cũng sẽ ngụy trang thành người bình thường. Hắn có thể khẳng định, nếu tình trạng tâm lý của Bạch Ân có chuyển biến xấu, những kẻ dùng tiền thuế của dân để uống rượu đỏ, ăn beef steak sẽ không nhàn nhã như giờ.
“Tôi đã kiểm tra cơ thể ngài, trên lý thuyết, chuyện này đáng lẽ không xảy ra, ngài có thể cho tôi biết, trước khi phát bệnh, cơ thể ngài cógì cảm thấy bất thường sao? Hoặc là ở vấn đề tâm lý.”
Bạch Ân thản nhiên nói: “Tôi thấy có người hôn Trịnh Hòa, sau đó, tim đập rất nhanh, rồi tôi bất tỉnh.”
Bác sĩ nhớ lại: “Trịnh Hòa là cái cậu vừa đi ra?”
“Đúng, ” Bạch Ân nói thêm: “Cậu ấy là người yêu của tôi.”
Bác sĩ nhìn ông, thực chẳng biết nói gì: “Ngài đừng nói với tôi là, vì chút chuyện nhỏ đó mà ngài phát bệnh như thế.”
Bạch Ân tỏ vẻ khó hiểu: “Người yêu tôi bị ‘người khác’ hôn mà là chuyện nhỏ? Cậu ấy là của tôi.”
Bác sĩ đỡ trán: “Được rồi, thả lỏng, tiên sinh….được rồi, có lẽ bị cắm sừng là một chuyện rất lớn, nhưng khi nãy tôi đã thấy thái độ của cậu Trịnh đối với ngài, tôi có thể khẳng định, cậu ấy không phản bội ngài, hoặc là….”
Bạch Ân ngắt lời: “Tôi tin bảo bối sẽ không phản bội tôi.”
Bác sĩ hỏi: “Thế ngài còn lo lắng điều gì? Đến nỗi ngất đi như thế.”
Bạch Ân nhếch nhếch môi, vẻ mặt gượng gạo, quay sang một bên: “Tôi nghĩ….có lẽ do ghen.”
Bác sĩ: “…”
“Cốc cốc.”
Y tá gõ cửa, tiến vào, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ đã kê đơn thuốc chưa?”
Bác sĩ xé đơn thuốc đã được viết sẵn trước khi vào cửa, nói với Bạch tiên sinh: “Tôi cảm thấy, thuốc nào cũng không chữa được bệnh cho ngài, ngài cần — rộng lượng hơn.”
“Tôi sẽ, ” Bạch Ân nghĩ một hồi, lại nói: “Nhưng tôi vẫn không chịu được việc Trịnh Hòa quá thân thiết với người khác.”
“Tùy ngài.” Bác sĩ đành cam chịu: “Cứ thế này, trừ phi ngài nhốt Trịnh Hòa lại, không thì ngài sẽ điên mất, ngài nên nhờ bác sĩ tâm lý riêng của mình tư vấn, tôi bất lực rồi.”
Cửa đóng.
Bạch Ân tựa vào đầu giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Mái tóc nâu của ông rủ xuống, vài sợi vương trên trán, làn da ông trắng bệch, hốc mắt sâu khiến cho quầng đen xung quanh không quá rõ. Tâm tình của Bạch Ân bây giờ giống hệt vẻ ngoài của ông, ngập nguy cơ và không khống chế nổi.
“Nhốt lại sao?” Ông lẩm bẩm: “Nghe không tệ.”
“Cũng tạm.” Bạch Ân không tìm thấy ghế liền cởi giày, ngồi lên giường, hơi ngả ra phía sau.
Thực ra, theo trình tự bình thường Bạch Ân sẽ bị cách ly hoặc dùng dây trói lại, nhưng bác sĩ đã theo Bạch Ân tám năm, hắn biết rõ về bệnh nhân này của mình. Bạch Ân là kiểu người thông minh siêu việt, dù tâm thần có vấn đề cũng sẽ ngụy trang thành người bình thường. Hắn có thể khẳng định, nếu tình trạng tâm lý của Bạch Ân có chuyển biến xấu, những kẻ dùng tiền thuế của dân để uống rượu đỏ, ăn beef steak sẽ không nhàn nhã như giờ.
“Tôi đã kiểm tra cơ thể ngài, trên lý thuyết, chuyện này đáng lẽ không xảy ra, ngài có thể cho tôi biết, trước khi phát bệnh, cơ thể ngài cógì cảm thấy bất thường sao? Hoặc là ở vấn đề tâm lý.”
Bạch Ân thản nhiên nói: “Tôi thấy có người hôn Trịnh Hòa, sau đó, tim đập rất nhanh, rồi tôi bất tỉnh.”
Bác sĩ nhớ lại: “Trịnh Hòa là cái cậu vừa đi ra?”
“Đúng, ” Bạch Ân nói thêm: “Cậu ấy là người yêu của tôi.”
Bác sĩ nhìn ông, thực chẳng biết nói gì: “Ngài đừng nói với tôi là, vì chút chuyện nhỏ đó mà ngài phát bệnh như thế.”
Bạch Ân tỏ vẻ khó hiểu: “Người yêu tôi bị ‘người khác’ hôn mà là chuyện nhỏ? Cậu ấy là của tôi.”
Bác sĩ đỡ trán: “Được rồi, thả lỏng, tiên sinh….được rồi, có lẽ bị cắm sừng là một chuyện rất lớn, nhưng khi nãy tôi đã thấy thái độ của cậu Trịnh đối với ngài, tôi có thể khẳng định, cậu ấy không phản bội ngài, hoặc là….”
Bạch Ân ngắt lời: “Tôi tin bảo bối sẽ không phản bội tôi.”
Bác sĩ hỏi: “Thế ngài còn lo lắng điều gì? Đến nỗi ngất đi như thế.”
Bạch Ân nhếch nhếch môi, vẻ mặt gượng gạo, quay sang một bên: “Tôi nghĩ….có lẽ do ghen.”
Bác sĩ: “…”
“Cốc cốc.”
Y tá gõ cửa, tiến vào, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ đã kê đơn thuốc chưa?”
Bác sĩ xé đơn thuốc đã được viết sẵn trước khi vào cửa, nói với Bạch tiên sinh: “Tôi cảm thấy, thuốc nào cũng không chữa được bệnh cho ngài, ngài cần — rộng lượng hơn.”
“Tôi sẽ, ” Bạch Ân nghĩ một hồi, lại nói: “Nhưng tôi vẫn không chịu được việc Trịnh Hòa quá thân thiết với người khác.”
“Tùy ngài.” Bác sĩ đành cam chịu: “Cứ thế này, trừ phi ngài nhốt Trịnh Hòa lại, không thì ngài sẽ điên mất, ngài nên nhờ bác sĩ tâm lý riêng của mình tư vấn, tôi bất lực rồi.”
Cửa đóng.
Bạch Ân tựa vào đầu giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Mái tóc nâu của ông rủ xuống, vài sợi vương trên trán, làn da ông trắng bệch, hốc mắt sâu khiến cho quầng đen xung quanh không quá rõ. Tâm tình của Bạch Ân bây giờ giống hệt vẻ ngoài của ông, ngập nguy cơ và không khống chế nổi.
“Nhốt lại sao?” Ông lẩm bẩm: “Nghe không tệ.”