Chương : 280
Vương Kiệt cũng có thể coi là lợi hại. Sau khi Bạch tiên sinh rời thành phố H mấy hôm, y rốt cuộc nghe được chỗ ở hiện tại của ông từ BEACHER, liền lái xe trắng đêm tới.
Bạch tiên sinh không thích Trịnh Hòa tiếp xúc với những người có rằng buộc lợi ích với mình. Dù sao thì, chính ông cũng không biết kẻ nào muốn hãm hại, lỡ như có việc gì xảy ra, Trịnh Hòa sẽ trở thành lợi thế lớn nhất của kẻ đó.
Sau khi Vương Kiệt đi về hướng đường cao tốc được nửa giờ, Kiệt Tử mới nhận được tin. Hắn vội liên lạc với DY để ngăn Vương Kiệt lại, còn mình thì đuổi theo.
Trước lúc đi, Bạch tiên sinh đã nói không muốn kỳ nghỉ bị phá hoại, không được cho bất kỳ kẻ nào tới gặp ông.
DY dừng xe ở giữa đường, rồi chậm rãi lái về hướng thành phố H, vừa đi vừa tán chuyện với Kiệt Tử.
Kiệt Tử nói: “Bạch tiên sinh chắc chắn sẽ trách chúng ta. Cậu nghĩ xem, rõ ràng bên Tang Bắc gây ra chuyện này, sao lúc nào chúng ta cũng phải hứng đòn?”
DY cười nhạo: “Anh thấy Bạch tiên sinh làm việc theo lý lẽ bao giờ chưa? Mấy lần đi theo ông ấy, có bị trút giận tôi cũng không nói gì, tính cả rồi đấy, tôi mong tiền thưởng cuối năm lắm.”
Kiệt Tử cười mắng: “Cậu đúng là vì tiền, tự tôn cũng không thèm. Giỏi lắm, cho cậu nghìn like, sau này, việc đi theo hầu hạ Bạch thiếu gia cứ giao cho cậu nhé?”
“Đừng đừng đừng đừng!” DY sợ quá, nói hẳn bốn tiếng ‘đừng’, lúc lâu sau mới nói tiếp: “Biển số xe của Vương Kiệt thế nào?”
“A, để tôi xem…..XB – 4535.”
“Ờ….” DY vội tăng tốc, từ 20km/h vọt tới hơn 100km/h, lao về phía trước: “Hình như tôi vừa thấy hắn đi qua! Mau lên, mau lên, báo cho Bạch tiên sinh!”
“Cậu báo chưa?”
“Tôi chưa kịp.”
Bạch tiên sinh không thích Trịnh Hòa tiếp xúc với những người có rằng buộc lợi ích với mình. Dù sao thì, chính ông cũng không biết kẻ nào muốn hãm hại, lỡ như có việc gì xảy ra, Trịnh Hòa sẽ trở thành lợi thế lớn nhất của kẻ đó.
Sau khi Vương Kiệt đi về hướng đường cao tốc được nửa giờ, Kiệt Tử mới nhận được tin. Hắn vội liên lạc với DY để ngăn Vương Kiệt lại, còn mình thì đuổi theo.
Trước lúc đi, Bạch tiên sinh đã nói không muốn kỳ nghỉ bị phá hoại, không được cho bất kỳ kẻ nào tới gặp ông.
DY dừng xe ở giữa đường, rồi chậm rãi lái về hướng thành phố H, vừa đi vừa tán chuyện với Kiệt Tử.
Kiệt Tử nói: “Bạch tiên sinh chắc chắn sẽ trách chúng ta. Cậu nghĩ xem, rõ ràng bên Tang Bắc gây ra chuyện này, sao lúc nào chúng ta cũng phải hứng đòn?”
DY cười nhạo: “Anh thấy Bạch tiên sinh làm việc theo lý lẽ bao giờ chưa? Mấy lần đi theo ông ấy, có bị trút giận tôi cũng không nói gì, tính cả rồi đấy, tôi mong tiền thưởng cuối năm lắm.”
Kiệt Tử cười mắng: “Cậu đúng là vì tiền, tự tôn cũng không thèm. Giỏi lắm, cho cậu nghìn like, sau này, việc đi theo hầu hạ Bạch thiếu gia cứ giao cho cậu nhé?”
“Đừng đừng đừng đừng!” DY sợ quá, nói hẳn bốn tiếng ‘đừng’, lúc lâu sau mới nói tiếp: “Biển số xe của Vương Kiệt thế nào?”
“A, để tôi xem…..XB – 4535.”
“Ờ….” DY vội tăng tốc, từ 20km/h vọt tới hơn 100km/h, lao về phía trước: “Hình như tôi vừa thấy hắn đi qua! Mau lên, mau lên, báo cho Bạch tiên sinh!”
“Cậu báo chưa?”
“Tôi chưa kịp.”