Chương : 283
Bạch Ân muốn tĩnh tâm để tự hỏi: mình ở đâu trong trái tim Trịnh Hòa. Vậy nên, ông bảo DY đưa cậu tới trường quay.
Trịnh Hòa luôn nói, việc Bạch tiên sinh đưa cậu đi thực không tốt thế này, không được thế kia, nhưng khi ông bỗng dưng trở nên lạnh nhạt, cậu chẳng ăn được mấy miếng trong bữa sáng.
Bạch Ân tưởng do đồ ăn không hợp khẩu vị, trước lúc Trịnh Hòa lên xe liền đưa một gói bánh kem xốp, nói: “Lúc nào đói thì ăn mấy cái thôi, không được ăn nhiều, nhớ chưa?”
Trịnh Hòa cảm động, hôn chùn chụt lên mặt Bạch Ân, cười tủm tỉm suốt đường đi.
Bạch lão gia tử cực kỳ quan tâm chuyện dưỡng sinh. Bạch Ân lớn lên bên ông từ nhỏ, nên cũng tiếp xúc một ít với đạo lý đó. Thế nên dù sắp bốn mươi, nhìn ông vẫn trẻ thế. Đương nhiên, điều này cũng có một phần do Trịnh Hòa mặt dày, đòi ông nhuộm đen tóc, che đi những sợi bạc do làm việc mệt mỏi.
Trịnh Hòa tham ăn, hễ rảnh rỗi lại vào siêu thị mua bim bim, bánh quy, đồ ăn vặt. Bạch Ân chưa từng để ý đến loại thực phẩm này, thấy Trịnh Hòa thích thì mua. Sau, ông hỏi ý kiến bác sĩ riêng của mình, ông bác sĩ trung y đó giận dữ, liệt ra một loạt tác hại của đồ ăn nhanh, còn thêm mắm dặm muối. Sau khi tiễn bác sĩ, Bạch Ân quay đầu lại nhìn gương mặt thấp thỏm của Trịnh Hòa, cười.
Từ đó, Trịnh Hòa chia tay với đồ ăn nhanh.
Tuy sau này Bạch Ân có tìm thêm tư liệu, hiểu được đồ ăn nhanh cũng không kinh khủng như ông bác sĩ kia nói, nhưng giá trị dinh dưỡng thấp, hơn nữa còn không có lợi cho sức khỏe, nên chúng vẫn không được xuất hiện trong thực đơn của Bạch Ân. Mấy lần Trịnh Hòa không nhịn được cơn thèm, mua trộm thì đều bị những người theo sau ghi lại, báo cho Bạch tiên sinh. Cứ thế vài lượt, Trịnh Hòa sợ quá không dám mua nữa thì mới chừa.
Lần này, Trịnh Hòa quả nhiên đoán đúng nỗi lòng của Bạch Ân.
Bình thường, dù là thứ cậu ghét ăn, nhưng vì tò mò, Trịnh Hòa vẫn nhất định phải nếm một tí. Cậu nói: “Củ cái muối muối và canh củ cải còn có vị khác nhau mà, mình phải nếm thử để biết có ngon không chứ?”
Sáng Trịnh Hòa chỉ ăn chút ít, Bạch Ân thực lo lắng. Vừa lúc trong xe còn có túi bánh liền đưa cho cậu, tuy rằng ông không muốn cậu ăn thứ đó chút nào. Cậu chàng tham ăn bỗng nhiên không muốn ăn, chắc chắn có vấn đề. Bạch Ân nghĩ thầm, nếu đến tối cậu vẫn thế, ông liền bảo đoàn làm phim ngừng quay, rồi dẫn cậu về thành phố H tìm bác sĩ tâm lý.
Trịnh Hòa luôn nói, việc Bạch tiên sinh đưa cậu đi thực không tốt thế này, không được thế kia, nhưng khi ông bỗng dưng trở nên lạnh nhạt, cậu chẳng ăn được mấy miếng trong bữa sáng.
Bạch Ân tưởng do đồ ăn không hợp khẩu vị, trước lúc Trịnh Hòa lên xe liền đưa một gói bánh kem xốp, nói: “Lúc nào đói thì ăn mấy cái thôi, không được ăn nhiều, nhớ chưa?”
Trịnh Hòa cảm động, hôn chùn chụt lên mặt Bạch Ân, cười tủm tỉm suốt đường đi.
Bạch lão gia tử cực kỳ quan tâm chuyện dưỡng sinh. Bạch Ân lớn lên bên ông từ nhỏ, nên cũng tiếp xúc một ít với đạo lý đó. Thế nên dù sắp bốn mươi, nhìn ông vẫn trẻ thế. Đương nhiên, điều này cũng có một phần do Trịnh Hòa mặt dày, đòi ông nhuộm đen tóc, che đi những sợi bạc do làm việc mệt mỏi.
Trịnh Hòa tham ăn, hễ rảnh rỗi lại vào siêu thị mua bim bim, bánh quy, đồ ăn vặt. Bạch Ân chưa từng để ý đến loại thực phẩm này, thấy Trịnh Hòa thích thì mua. Sau, ông hỏi ý kiến bác sĩ riêng của mình, ông bác sĩ trung y đó giận dữ, liệt ra một loạt tác hại của đồ ăn nhanh, còn thêm mắm dặm muối. Sau khi tiễn bác sĩ, Bạch Ân quay đầu lại nhìn gương mặt thấp thỏm của Trịnh Hòa, cười.
Từ đó, Trịnh Hòa chia tay với đồ ăn nhanh.
Tuy sau này Bạch Ân có tìm thêm tư liệu, hiểu được đồ ăn nhanh cũng không kinh khủng như ông bác sĩ kia nói, nhưng giá trị dinh dưỡng thấp, hơn nữa còn không có lợi cho sức khỏe, nên chúng vẫn không được xuất hiện trong thực đơn của Bạch Ân. Mấy lần Trịnh Hòa không nhịn được cơn thèm, mua trộm thì đều bị những người theo sau ghi lại, báo cho Bạch tiên sinh. Cứ thế vài lượt, Trịnh Hòa sợ quá không dám mua nữa thì mới chừa.
Lần này, Trịnh Hòa quả nhiên đoán đúng nỗi lòng của Bạch Ân.
Bình thường, dù là thứ cậu ghét ăn, nhưng vì tò mò, Trịnh Hòa vẫn nhất định phải nếm một tí. Cậu nói: “Củ cái muối muối và canh củ cải còn có vị khác nhau mà, mình phải nếm thử để biết có ngon không chứ?”
Sáng Trịnh Hòa chỉ ăn chút ít, Bạch Ân thực lo lắng. Vừa lúc trong xe còn có túi bánh liền đưa cho cậu, tuy rằng ông không muốn cậu ăn thứ đó chút nào. Cậu chàng tham ăn bỗng nhiên không muốn ăn, chắc chắn có vấn đề. Bạch Ân nghĩ thầm, nếu đến tối cậu vẫn thế, ông liền bảo đoàn làm phim ngừng quay, rồi dẫn cậu về thành phố H tìm bác sĩ tâm lý.