Chương : 33
Bạch Ân đưa Trịnh Hòa tới một căn nhà hiện đại (1) ở khu Tứ Hoàn (2), xe đi suốt dưới đường ngầm tới bãi đỗ xe riêng, trước Bạch Ân để ý tới nơi này vì sự an toàn tuyệt đối của nó.
Từ lúc ngồi trong xe, Trịnh Hòa vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, trước lúc xuống, cậu rốt cục hỏi: “Bạch tiên sinh, đây là đâu?”
“Nhà tôi, ” Bạch Ân đi đến bên cạnh, mở cửa xe cho cậu: “Em thích không?”
Trịnh Hòa nhìn ông, cười cười: “Nơi ở của ngài, đương nhiên là rất tốt.”
“Thế từ nay về sau, nó thuộc về em.” Bạch Ân đặt chìa khóa lên đầu Trịnh Hòa.
Đây là thói quen của ông. Ông tin rằng, sẽ không có ai tốt với mình mà không có lý do nào cả, muốn nhận lấy lòng trung thành, trước hết phải đưa ngon ngọt ra.
Trịnh Hòa quơ quơ đầu, chìa khóa nằm trên mái tóc xoăn của cậu, lắc mãi không xuống: “Bạch tiên sinh, ngài để gì trên đầu em thế?” cậu hỏi.
Bạch Ân bật cười, dường như, Trịnh Hòa luôn có thể làm chệch đi việc ông đã dự tính tốt, mà ông còn không có lập trường để trách cứ.
Trịnh Hòa rốt cuộc lấy được cái chìa khóa xuống, lăn qua lộn lại nhìn một lúc, sắc mặt cậu tái nhợt, cười miễn cưỡng: “Bên nhà em thuê vẫn còn kỳ hạn mà.”
“Ở đây không tốt sao?” Bạch Ân thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên là tốt, nhưng em quen ở bên kia rồi, giao thông cũng tiện” Trịnh Hòa giải thích.
Bạch Ân híp mắt lại, ông đang tự hỏi vì sao Trịnh Hòa lại không nhận ‘món quà’ này của mình, ý ám chỉ cậu không muốn làm tình nhân của mình, hay bên Tống Chấn Hào nói gì đó….
Nghĩ đến đấy, ông nói: “Nếu em cảm thấy giao thông không tiện, chiều chủ nhật này có một triển lãm xe, lúc đó tôi có thể đón em.”
Trịnh Hòa sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần… Thật đấy.”
“Vậy em sớm dọn qua đây đi.”
Trịnh Hòa càng lắc đầu mạnh hơn: “Em, em..” ấp úng mãi không nói nổi lý do nào.
Bạch Ân thật sự không có kiên nhẫn nữa, một món quà mà thôi, cần chối đây đẩy thế sao?
Coi Bạch Ân này là gì chứ?
“Trịnh Hòa, ” Bạch Ân mở miệng: “Em rốt cuộc có phải người của tôi không?”
“Có.” Trịnh Hòa gật đầu.
Sắc mặt ông dịu đi một chút: “Em đã đồng ý rồi, vậy thì vào nhà.”
“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa kéo tay Bạch Ân lại, vội vàng nói: “Em không thể nhận cái này được! Đắt quá! Em ngủ với ngài một đêm chỉ đổi được một bát mì Tứ Xuyên, muốn ngủ bao nhiêu lần mới đổi được cái nhà này chứ!”
Bạch Ân: “…”
Từ lúc ngồi trong xe, Trịnh Hòa vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, trước lúc xuống, cậu rốt cục hỏi: “Bạch tiên sinh, đây là đâu?”
“Nhà tôi, ” Bạch Ân đi đến bên cạnh, mở cửa xe cho cậu: “Em thích không?”
Trịnh Hòa nhìn ông, cười cười: “Nơi ở của ngài, đương nhiên là rất tốt.”
“Thế từ nay về sau, nó thuộc về em.” Bạch Ân đặt chìa khóa lên đầu Trịnh Hòa.
Đây là thói quen của ông. Ông tin rằng, sẽ không có ai tốt với mình mà không có lý do nào cả, muốn nhận lấy lòng trung thành, trước hết phải đưa ngon ngọt ra.
Trịnh Hòa quơ quơ đầu, chìa khóa nằm trên mái tóc xoăn của cậu, lắc mãi không xuống: “Bạch tiên sinh, ngài để gì trên đầu em thế?” cậu hỏi.
Bạch Ân bật cười, dường như, Trịnh Hòa luôn có thể làm chệch đi việc ông đã dự tính tốt, mà ông còn không có lập trường để trách cứ.
Trịnh Hòa rốt cuộc lấy được cái chìa khóa xuống, lăn qua lộn lại nhìn một lúc, sắc mặt cậu tái nhợt, cười miễn cưỡng: “Bên nhà em thuê vẫn còn kỳ hạn mà.”
“Ở đây không tốt sao?” Bạch Ân thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên là tốt, nhưng em quen ở bên kia rồi, giao thông cũng tiện” Trịnh Hòa giải thích.
Bạch Ân híp mắt lại, ông đang tự hỏi vì sao Trịnh Hòa lại không nhận ‘món quà’ này của mình, ý ám chỉ cậu không muốn làm tình nhân của mình, hay bên Tống Chấn Hào nói gì đó….
Nghĩ đến đấy, ông nói: “Nếu em cảm thấy giao thông không tiện, chiều chủ nhật này có một triển lãm xe, lúc đó tôi có thể đón em.”
Trịnh Hòa sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần… Thật đấy.”
“Vậy em sớm dọn qua đây đi.”
Trịnh Hòa càng lắc đầu mạnh hơn: “Em, em..” ấp úng mãi không nói nổi lý do nào.
Bạch Ân thật sự không có kiên nhẫn nữa, một món quà mà thôi, cần chối đây đẩy thế sao?
Coi Bạch Ân này là gì chứ?
“Trịnh Hòa, ” Bạch Ân mở miệng: “Em rốt cuộc có phải người của tôi không?”
“Có.” Trịnh Hòa gật đầu.
Sắc mặt ông dịu đi một chút: “Em đã đồng ý rồi, vậy thì vào nhà.”
“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa kéo tay Bạch Ân lại, vội vàng nói: “Em không thể nhận cái này được! Đắt quá! Em ngủ với ngài một đêm chỉ đổi được một bát mì Tứ Xuyên, muốn ngủ bao nhiêu lần mới đổi được cái nhà này chứ!”
Bạch Ân: “…”