Chương 1:
Khi Hà Ngộ vừa ra khỏi cục quản lý đất đai liền nhận được điện thoại của Trần Vi, cô ấy gọi cho cô cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn hẹn nhau gặp mặt để nói chuyện.Vì thông cảm cho cô ấy mới bước vào đội ngũ những người ly hôn chưa được nửa tháng, Hà Ngộ liền đồng ý, mang theo một đống văn kiện nhanh chóng qua bên đó.Nơi gặp mặt là một trung tâm thương mại vừa mới khai trương nửa năm, tình hình kinh doanh ngày thường cũng không mấy nhộn nhịp, rất có không khí dở dở ương ương.Lầu một là một khu vui chơi trẻ em, lúc Hà Ngộ đến liền nhìn thấy Trần Vi nửa người ghé vào vòng bảo hộ, một nửa thân mình nằm ở ngoài.“Cậu đang làm trò gì vậy?” Hà Ngộ lại gần vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.“ Ui mẹ ơi, cậu muốn hù mình chết à!” Trần Vi quay người lại: “ Làm hết cả hồn”.“Cậu đang làm gì thế? Đang diễn xiếc ở nơi công cộng sao?”Trần Vi giương cằm nói: “Đang huấn luyện nha”Bên trong là một đứa bé đầu đội mũ bảo hiểm hồng nhạt, trên người quấn dây bảo hộ chằng chịt, ngoan ngoãn đứng yên cho nhân viên công tác xác nhận công tác an toàn bảo hộ.Bên cạnh chính là một đám trẻ con đang chơi trò chơi.“Quá kinh khủng” Hà Ngộ thốt lên hai tiếng, lắc đầu: “ Đứa bé mới mấy tuổi đầu mà cậu đã cho nó chơi cái trò này sao?”“Nói như cậu làm như mình ngược đãi con bé vậy, dù sao nó cũng đạt độ tuổi tối thiểu rồi mà.”“Đúng là mình có cảm giác cậu đang ngược đãi con bé nha”. Hà Ngộ nhịn không được nhớ tới chuyện cũ: “Hai ngày trước lúc gọi điện thoại với cậu, nghe âm thanh thì thấy như nóc nhà như cậu sắp bị cô nhóc này soán ngôi rồi nha!”“Cậu thì hiểu cái gì chứ?” Trần Vi nói: “Con nít đứa nào chả khóc, mấy đứa tuổi này tìm đâu ra một đứa không khóc nhè?”Hai người còn đang nói dở câu chuyện thì công tác trang bị bảo hộ bên kia cũng vừa hoàn thành, Trần Vi hô to: “Trần Lam Thiên, con lại đây!”Gương mặt Hà Ngộ tràn đầy hoang mang: “Con của cậu không phải tên là Lư San San sao?”“Hôm trước vừa mới sửa, con của mình sao có thể mang họ của tên khốn kia được.”Hà Ngộ vừa nghe liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, dĩ nhiên đứa bé cũng chưa quen, nghe tiếng mẹ kêu hồi lâu mà vẫn đứng ngây ngốc ở đó, vẫn cúi đầu khảy khảy dây đeo ở eo, chờ Trần Vi rống lên một tiếng, con bé mới hoàn hồn nhảy nhót chạy tới.Cô bé có ngoại hình mập mạp, nét mặt mang dáng vẻ thuần khiết rất ưa nhìn, càng lớn càng nhìn giống ba.Hà Ngộ nhạy bén thấy được chút ghét bỏ thoáng qua trên mặt Trần Vi, cô ấy lôi kéo cổ áo cô bé xoay hai vòng.“Leo cho đàng hoàng đi, hôm nay leo tốt, dì Hà Ngộ của con mới mời cơm nha.”Trần Lam Thiên quay đầu nhìn Hà Ngộ tỏ vẻ còn đang nghi ngờ.“Không sao đâu, con chơi thế nào cũng được nha, thắng thua gì dì cũng đều dẫn con đi ăn đồ ăn ngon.” Hà Ngộ nóiTrần Lam Thiên lập tức nhếch miệng cười, đôi mắt trẻ con vốn đã bé, lúc này vì vui vẻ mà càng híp lại như một sợi chỉ.Hà Ngộ duỗi tay xem trang bị bảo hộ trên lưng cô bé: “Cái này hình như hơi lớn, có ổn không vậy?”“Không có vấn đề gì đâu.” Nhân viên công tác không biết đi tới từ lúc nào lên tiếng: “Thiết bị bảo hộ đều được căn chỉnh số đo riêng theo từng cá nhân nên các vị yên tâm.”Người lên tiếng là một người đàn ông mặc một bộ quần áo lao động, dưới chân mang ủng màu nâu, dáng người cao cùng đôi tay dài rộng, đúng là dáng người không tồi.Trên thẻ công tác trên ngực trái của người đàn ông có ghi tên Đoạn Mạnh.Hà Ngộ nói: “ Các anh sẽ theo sát bọn nhỏ trong lúc chơi sao?”“Nếu đứa nhỏ nhát gan, phía sau có đoạn không dám đi tiếp, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến hỗ trợ một chút.”Nói tóm lại là sống chết mặc bay, chờ khi nào té bể đầu mới xuất hiện nha.Hà Ngộ cười nhẹ “Cô bé nhà tôi còn quá nhỏ nên phiền anh có thể theo sát cô bé toàn bộ quá trình được không?”Hôm nay không phải ngày nghỉ, trung tâm thương mại cũng ít khách, so với khu trò chơi bên cạnh, khu trò chơi bên này càng không có một bóng người.Tiền lương của nhân viên bán hàng cũng liên quan đến doanh số bán hàng, thêm một khách thì tiền cũng nhiều thêm một chút.Đoạn Mạnh nhìn Hà Ngộ một cái rồi gật đầu: “Được.”Đầu tiên anh giúp Trần Lam Thiên bò lên trên cầu thang gỗ.Đứa bé lần đầu được trải nghiệm loại hoạt động mới mẻ này nên gương mặt mập mạp tràn đầy vẻ thích thú, khó tránh khỏi liên tục đưa mắt nhìn xung quanh.