Chương 26: Án mạng trong nhà (1)
Một giọt nước nhỏ tí tách lên vai của thiếu niên, trời đổ cơn mưa tầm tã, lớn tới nổi như muốn cuốn hết mọi thứ đi. Người ta thường nói, nếu bạn đang rơi vào hoàn cảnh không biết phải lựa chọn con đường nào để bước tiếp mà trời mưa thì tức là ông trời đang khóc thương cho bạn.
“Nó thật sự không chịu lên xe sao?
Bảo đưa ánh mắt cảm thông nhìn về phía bạn mình mà hỏi Hiếu. Cậu đang cầm tay lái nhưng cũng không ngừng để mắt đến Tiểu Trương đi ngoài mưa. Tổ đội cảnh sát sau khi từ bệnh viện về đã đi đến nhà Tinh Nhuệ thông báo một số chuyện.
Do đi hai xe khác nhau nên Lộ Lộ kêu hai người đằng sau đi trước rồi kêu Linh dừng lại để cô xuống xe. Đội trưởng biết cô tính an ủi thằng nhóc đó thì vội ngăn lại.
“Sao vậy đội trưởng?”
Anh thở dài, lắc đầu bảo.
“Để yên đi, lúc này không ai đau khổ bằng nó đâu”
Nói rồi Linh vẫn tiếp tục lái xe, nhưng cả hai ô tô tốc độ đều chậm sợ Tiểu Trương sẽ nghĩ quẩn gì đó mà đi sát theo. Lúc này Lộ Lộ mới lên tiếng hỏi.
“Hai người họ thật sự là anh em sao?”
Đây là điều mà cô thắc mắc giấu trong lòng nhưng không dám hỏi trước mặt Tiểu Trương đành quay qua dò xét đội trưởng. Linh trầm ngâm một lúc rồi lấy tờ giấy ở ghế kế bên ra đưa cho Lộ Lộ.
“Đây là giấy xét nghiệm ADN, anh đã mang mẫu tóc của Nhuệ và Tiểu Trương đi kiểm tra, kết quả là có quan hệ huyết thống 100%”
Cô khó hiểu, vừa xem vừa liên tục đặt ra nhiều câu hỏi trong đầu.
“Vậy tại sao bây giờ họ mới nhận ra nhau?”
Thoáng chốc đám người cũng đến được nơi mà mình muốn, đứng trước ngôi nhà đã từng làm đau cô bé đó. Cả đám có chút do dự không muốn mở cửa, nhìn thấu tâm tư của bọn nhỏ, đội trưởng bèn đại diện lên nắm tay cửa. Dùng tay từ từ xoay, tiếng cót két của nó vang lên làm bầu không khí khá u ám.
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, có ai ở nhà không?”
Bên trong tối om không có âm thanh nào cả, cùng lắm chỉ có tiếng mưa, tiếng chó sủa inh ỏi và tiếng va chạm với đồ vật. Linh thấy vậy chợt lòng bất an đến kỳ lạ liền cất tiếng.
“Tụi tôi xin phép”
Mọi người cùng nhau đi vào, từng bước chân chạm đến sàn nhà chậm chầm đến đáng sợ. Những giọt nước mưa thấm đẫm trên mặt gỗ là từ cơ thể đang ướt sũng như chuột lột của Tiểu Trương. Một làn gió thổi nhẹ qua gáy tóc của từng người khiến bọn họ phải nổi cả da gà.
Bỗng Lộ Lộ dẫm lên thứ gì đó, hoảng sợ tới nổi mà hét toáng lên. Tiểu Trương thấy vậy liền nhìn xung quanh rồi bật công tắc đèn, cả bọn ngỡ ngàng trợn tròn mắt xém lòi ra ngoài khi thấy gì đó.
Cảnh tượng trước mắt là một cậu bé toàn thân nằm trên một bể máu. Đôi mắt còn chưa nhắm lại, vẫn còn chút tiết canh đọng ở trên miệng. Chân tay cứng đơ, những mao mạch hiện lên khắp người. Nhìn cơ thể nhỏ bé ấy Linh vội vàng chạy lại kiểm tra.
“Tắt thở rồi…”
Cả đám sốc nặng, không dám tin vào mắt mình liên tục nuốt nước bọt mặc dù đây không phải là vụ án đầu tiên mà họ chứng kiến. Tiểu Trương thoáng chốc nhớ lại đây là em trai Tinh Nhuệ liền run rẩy đi đến gần quan sát. Linh thấy thế liền bảo Hiếu đi gọi các vị bác sĩ pháp y và báo cho các đội khác đến hỗ trợ.
Bảo cùng Tiểu Trương nhận ra có điểm bất thường liền đi xung quanh thám thính. Quả nhiên khắp căn nhà đều bị lật tung lên, Tiểu Trương đi lên lầu muốn xem phòng của Tinh Nhuệ, anh đẩy nhẹ tay nắm cửa, nhìn căn phòng trước mắt không khỏi nhớ đến người từng ở đây.
“Kia là…”
Anh chậm rãi đi đến, nhìn bộ tiểu thuyết mà Nhuệ còn đang viết dang dở chưa đăng chương mới, có chút tò mò mà muốn đem về xem. Vì Nhuệ từng nói nếu như cô chết đi toàn bộ đồ trong phòng mình ai giữ cũng được, chả quan tâm. Thế nhưng đồ của người đã khuất không phải nói lấy là lấy. Nhưng Tiểu Trương vẫn là muốn lấy đi, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ khi anh đặt tay lên chiếc máy tính.
“Máy tính vẫn còn nóng?”
Anh bất ngờ khi biết có người đụng vào máy tính cách đây không lâu. Nghĩ về thi thể của đứa trẻ kia rồi lại suy nghĩ những người có thể đột nhập vào nhà, là kẻ nào to gan dám để lại manh mối cho cảnh sát. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không tra ra được là ai khả nghi. Tự nhiên anh nhíu mày, nghĩ về tên sát nhân Thục Phong, chả lẽ hắn ám sát Nhuệ và giết cả em trai cô sao? Nhưng hắn chỉ gây án với phái nữ thôi mà…Nhận ra điểm bất thường, anh đã làm một thứ gì đó mờ ám trong phòng Tinh Nhuệ.
“Nó thật sự không chịu lên xe sao?
Bảo đưa ánh mắt cảm thông nhìn về phía bạn mình mà hỏi Hiếu. Cậu đang cầm tay lái nhưng cũng không ngừng để mắt đến Tiểu Trương đi ngoài mưa. Tổ đội cảnh sát sau khi từ bệnh viện về đã đi đến nhà Tinh Nhuệ thông báo một số chuyện.
Do đi hai xe khác nhau nên Lộ Lộ kêu hai người đằng sau đi trước rồi kêu Linh dừng lại để cô xuống xe. Đội trưởng biết cô tính an ủi thằng nhóc đó thì vội ngăn lại.
“Sao vậy đội trưởng?”
Anh thở dài, lắc đầu bảo.
“Để yên đi, lúc này không ai đau khổ bằng nó đâu”
Nói rồi Linh vẫn tiếp tục lái xe, nhưng cả hai ô tô tốc độ đều chậm sợ Tiểu Trương sẽ nghĩ quẩn gì đó mà đi sát theo. Lúc này Lộ Lộ mới lên tiếng hỏi.
“Hai người họ thật sự là anh em sao?”
Đây là điều mà cô thắc mắc giấu trong lòng nhưng không dám hỏi trước mặt Tiểu Trương đành quay qua dò xét đội trưởng. Linh trầm ngâm một lúc rồi lấy tờ giấy ở ghế kế bên ra đưa cho Lộ Lộ.
“Đây là giấy xét nghiệm ADN, anh đã mang mẫu tóc của Nhuệ và Tiểu Trương đi kiểm tra, kết quả là có quan hệ huyết thống 100%”
Cô khó hiểu, vừa xem vừa liên tục đặt ra nhiều câu hỏi trong đầu.
“Vậy tại sao bây giờ họ mới nhận ra nhau?”
Thoáng chốc đám người cũng đến được nơi mà mình muốn, đứng trước ngôi nhà đã từng làm đau cô bé đó. Cả đám có chút do dự không muốn mở cửa, nhìn thấu tâm tư của bọn nhỏ, đội trưởng bèn đại diện lên nắm tay cửa. Dùng tay từ từ xoay, tiếng cót két của nó vang lên làm bầu không khí khá u ám.
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, có ai ở nhà không?”
Bên trong tối om không có âm thanh nào cả, cùng lắm chỉ có tiếng mưa, tiếng chó sủa inh ỏi và tiếng va chạm với đồ vật. Linh thấy vậy chợt lòng bất an đến kỳ lạ liền cất tiếng.
“Tụi tôi xin phép”
Mọi người cùng nhau đi vào, từng bước chân chạm đến sàn nhà chậm chầm đến đáng sợ. Những giọt nước mưa thấm đẫm trên mặt gỗ là từ cơ thể đang ướt sũng như chuột lột của Tiểu Trương. Một làn gió thổi nhẹ qua gáy tóc của từng người khiến bọn họ phải nổi cả da gà.
Bỗng Lộ Lộ dẫm lên thứ gì đó, hoảng sợ tới nổi mà hét toáng lên. Tiểu Trương thấy vậy liền nhìn xung quanh rồi bật công tắc đèn, cả bọn ngỡ ngàng trợn tròn mắt xém lòi ra ngoài khi thấy gì đó.
Cảnh tượng trước mắt là một cậu bé toàn thân nằm trên một bể máu. Đôi mắt còn chưa nhắm lại, vẫn còn chút tiết canh đọng ở trên miệng. Chân tay cứng đơ, những mao mạch hiện lên khắp người. Nhìn cơ thể nhỏ bé ấy Linh vội vàng chạy lại kiểm tra.
“Tắt thở rồi…”
Cả đám sốc nặng, không dám tin vào mắt mình liên tục nuốt nước bọt mặc dù đây không phải là vụ án đầu tiên mà họ chứng kiến. Tiểu Trương thoáng chốc nhớ lại đây là em trai Tinh Nhuệ liền run rẩy đi đến gần quan sát. Linh thấy thế liền bảo Hiếu đi gọi các vị bác sĩ pháp y và báo cho các đội khác đến hỗ trợ.
Bảo cùng Tiểu Trương nhận ra có điểm bất thường liền đi xung quanh thám thính. Quả nhiên khắp căn nhà đều bị lật tung lên, Tiểu Trương đi lên lầu muốn xem phòng của Tinh Nhuệ, anh đẩy nhẹ tay nắm cửa, nhìn căn phòng trước mắt không khỏi nhớ đến người từng ở đây.
“Kia là…”
Anh chậm rãi đi đến, nhìn bộ tiểu thuyết mà Nhuệ còn đang viết dang dở chưa đăng chương mới, có chút tò mò mà muốn đem về xem. Vì Nhuệ từng nói nếu như cô chết đi toàn bộ đồ trong phòng mình ai giữ cũng được, chả quan tâm. Thế nhưng đồ của người đã khuất không phải nói lấy là lấy. Nhưng Tiểu Trương vẫn là muốn lấy đi, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ khi anh đặt tay lên chiếc máy tính.
“Máy tính vẫn còn nóng?”
Anh bất ngờ khi biết có người đụng vào máy tính cách đây không lâu. Nghĩ về thi thể của đứa trẻ kia rồi lại suy nghĩ những người có thể đột nhập vào nhà, là kẻ nào to gan dám để lại manh mối cho cảnh sát. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không tra ra được là ai khả nghi. Tự nhiên anh nhíu mày, nghĩ về tên sát nhân Thục Phong, chả lẽ hắn ám sát Nhuệ và giết cả em trai cô sao? Nhưng hắn chỉ gây án với phái nữ thôi mà…Nhận ra điểm bất thường, anh đã làm một thứ gì đó mờ ám trong phòng Tinh Nhuệ.