Chương 20
Đôi mắt giận dữ của nàng lạnh lùng mà xa cách, mang theo sự kiêu ngạo và uy nghiêm bẩm sinh của đại tiểu thư Đỗ gia.
Không phải là không thể tha cho Tô Châu, chỉ là những lời của Tô Châu, chẳng khác nào xem thường Đỗ Như Mộng.
Thua một diễn viên kịch có thể nói là vì mối tình thanh mai trúc mã với Tô Châu, nhưng Tô Châu lại muốn cầu về cầu, đường về đường* với nàng, làm sao có thể?
*桥归桥,路归路: Ý nói những gì không liên quan tới nhau phải tách biệt rõ ràng
Là đang chê cười nàng không làm tròn bổn phận của em gái, vượt quá giới hạn sao?
Tô Châu đã nuốt xuống ly rượu thứ ba, sắc mặt đỏ bừng. Cô thấy đại tiểu thư nổi giận như vậy, chỉ thở dài, không nói gì thêm.
Giống như đại tiểu thư không thể ép buộc cô dừng hát kịch, Tô Châu cũng không thể ép buộc đại tiểu thư lí trí mà đối diện với cô, buông tha cho cô.
Đại tiểu thư bỗng nhiên giận dữ. Nàng nghe thấy Tô Châu thở dài, nhắm mắt lại, xoa dịu cơn giận dữ đang dâng trào cuồn cuộn của bản thân.
Tiếp đó, nàng mỉm cười, thả lỏng dựa lưng lên phiến đá. Nụ cười đó, được những ánh đèn mờ ảo chiếu sáng trong màn đêm đen mà hóa ái muội. Khuôn mặt vốn dĩ đã tinh tế, khóe môi nhè nhẹ cong, mắt Đan Phượng khép hờ, tựa như đã ngà ngà say và mờ mịt, lại có chút cười như không cười. Đôi mắt khép hờ mang theo chút ý cười, hai má vì rượu mà ửng hồng, mềm mại giống như đậu hũ non Nhật Bản. Cùng với bờ môi cong cong, màu son đỏ tươi, màu đỏ như muốn bùng cháy. Cơ thể yếu đuối dựa lên bức tường đá được bọc trong chiếc áo khoác lông chồn, lông chồn màu trắng tuyết, khiến cả người nàng tựa như một khối cầu tuyết. Những ngón tay thon thả được sơn móng màu đỏ, giống hệt son bóng, nhẹ nhàng giữ lấy tửu tước bằng đồng thau cổ kính, trong khoảnh khắc khiến người ta nhớ đến đời vua phong hỏa hí chư hầu đó, cung điện hồ rượu rừng thịt đó, vị mĩ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành đó, tiếng gọi "Đại Vương——" dịu dàng mà quyến rũ đó. Đôi chân thon dài của mĩ nhân lộ ra trong bóng tối, trên tấm thảm trắng, không thể xác định được thảm trắng hơn, hay chân trắng hơn.
Nàng thật sự rất quyến rũ.
Sự quyến rũ hồ mị, chỉ để mê hoặc một vị nữ Đường Tăng cương trực, Liễu Hạ Huệ.
Chỉ sợ lỡ như trúng phải yêu khí yêu mị này, mười năm tu luyện sẽ đổ sông đổ biển.
"Chị, hôm nay là ngày đẹp như vậy, phong cảnh đêm nay đẹp đến thế, chúng ta đừng nhắc tới cô ta nữa. Nào, em uống với chị một ly."
Đại tiểu thư đặt tay lên vai Tô Châu, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào. Dù bị ngăn cách bởi một lớp áo khoác, xúc cảm không quá rõ ràng, nhưng giọng nói quyến rũ mê hoặc hồn phách lại kích thích những phân tử siêu nhỏ trên gáy Tô Châu.
Cô quay đầu đi, không dám tiếp xúc với một Hồ yêu có pháp lực mạnh mẽ như vậy.
Đại tiểu thư phát hiện sắc mặt không tự nhiên của Tô Châu, lại nguôi giận, ghé vào tai Tô Châu chậm rãi nói: "Lạnh như vậy, chị lại không muốn uống rượu cho ấm người, vậy để em sưởi ấm cho chị nhé."
Tô Châu cảm thấy tai mình bỏng rát mà hoảng loạn. Hương rượu phát ra từ đại tiểu thư, vương vấn trên đầu mũi cô, lượn vòng quanh quẩn, còn mang theo hương nước hoa hoa hồng nàng xịt lên người.
Tô Châu duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cự tuyệt nói: "Nếu thấy lạnh thì chúng ta xuống núi đi."
Đường Tăng rơi vào tay Hồ ly tinh, nàng cũng không cần phải biết cách tẩy rửa sạch sẽ trước khi ra tay. Lẽ nào đến miệng rồi còn để chị bay đi mất?
Muốn bay, cũng phải sát cánh bên nhau mà bay nha.
Nếu nói đại tiểu thư yêu kiều này đứng thứ hai, thì chẳng có nữ nhân nào dám nhận mình đứng nhất.
Đây còn là chuyên môn sở trưởng của Đỗ đại tiểu thư!
Tô Châu bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt có chút hoang mang. Chỉ cần đại tiểu thư bày ra bộ dạng này, lần nào cô liền không có dự cảm tốt, lần nào cũng vậy.
Cảm thấy mình rơi vào tay của yêu tinh, trực giác nhận thấy sự nguy hiểm, khiến Tô Châu sởn tóc gáy, gần như muốn bỏ chạy.
Không biết là do phấn khích vì sức nóng của rượu, hay do bùa chú mê hoặc, Tô Châu hơi hơi run rẩy, đầu nặng trĩu, đứng không vững. Cô nhắm mắt lại ổn định một lúc, cổ tay lại được bao bọc và giữ chặt bởi một bàn tay ấm áp.
Cô không dễ gì mới giảm bớt một chút mê man, lại bị kéo đi, lạc vào thế giới ngập tràn hoa hồng. Vòng tay dịu dàng, hương hoa hồng quấn quanh, bở môi đỏ nở thành hoa. Cô ngã vào trong vòng tay ấm áp, khi gió lạnh thổi tới, rõ ràng càng tỉnh táo hơn, nhưng cô lại cảm thấy say.
Đại tiểu thư ôm lấy cô, hạ giọng, thanh âm mang theo sự nghiêm túc nói: "Chị, chị cần gì phải bỏ gần tìm xa? Chỉ cần chị ngoảnh đầu lại, quay người lại, em có thể che chắn chị khỏi giá rét, nóng bức. Nếu đã lạnh như vậy, chị dù đi đến đâu cũng phải tránh rét, em ấm áp như thế này, gần trong tầm với..."
Thân thể cô được sưởi ấm xua tan cái lạnh, nhưng lại choáng váng đầu óc vì hơi ấm đột ngột này. Cô cũng không thể phần biệt nàng đang nói đùa, hay đang nghiêm túc.
Nàng đã nói gì?
Nàng đang dụ dỗ cô.
Nàng dùng cái ôm mà cô vẫn luôn khao khát, dụ dỗ cô quay lại trước cơn gió lạnh trong cái rét cắt da cắt thịt.
Nàng dụ dỗ cô quay lại, chỉ cần cô quay lại.
Quay lại rồi, sẽ sà vào cái ôm của nàng.
Đúng vậy, nàng ở trong tầm với, nàng gần đến như vậy.
Tô Châu nghĩ, có lẽ cái lạnh bên ngoài sẽ đánh thức cô thanh tỉnh khỏi tửu sắc, thế nhưng...
Cô quay mặt, ngẩng đầu ngắm nhìn dung mạo của đại tiểu thư.
Những ngọn đèn của hàng vạn ngôi nhà phản chiếu trong đồng tử trong veo của nàng, biến thành ý cười nhẹ nhàng, dường như chỉ cần nàng cười lên, những ánh đèn kia sẽ nở thành pháo hoa trong đêm tối, xua tan gió lạnh, tan chảy thế giới... Cùng với Tô Châu, hòa vào làn nước trong vắt gợn sóng trong mắt nàng, đẹp đến chẳng có gì sánh được.
Kiều diễm đến mức khiến cô ngẩn ngơ.
Đây là những đóa hồng nở vào những năm tháng đẹp đẽ nhất, thắp sáng thế giới cô độc trên đỉnh núi tối tăm. Màu đỏ, màu đen, tạo thành một cái tên.
Nàng tên là Đỗ Như Mộng.
Tên nàng là Đỗ Như Mộng.
Câu nói này, bị cô đè nén tận sâu trong đáy lòng, lúc này thứ mấy ly rượu thượng hạng đổ xuống đất, một cách quỷ dị, không thể kiềm hãm, cơ hồ điên cuồng, phát triển thành đại thụ chọc trời.
"Chị..." Dường như nàng đang lẩm bẩm trong khi nhìn cô, nhìn ánh mắt đờ đẫn của cô, giọng nàng nhỏ mà khàn, "Đừng lẩn trốn nữa, chị... Đừng tàn nhẫn với em như vậy... Đoạn tuyệt em đối xử tốt với chị. Em biết chị đang nghĩ gì, chị muốn chọc tức em, để em thất vọng về chị."
Tô Châu nhìn gương mặt nàng, ngơ ngác không nói nên lời.
Nàng khẽ đứng dậy, ngồi chồm hỗm trước mặt cô, gió lạnh thổi vào giọng nói nàng, tiếng thì thầm kiều mị hòa lẫn với cảm giác lạnh lẽo xuyên qua da thịt cô, có chút đau nhức.
"Em rất tức giận, làm sao chị có thể đối xử với một người chân thành đối tốt với mình như vậy chứ? Thật ra em không đố kỵ với Lương Tiểu Nguyệt chút nào, em chỉ không thích cô ta chen vào giữa chúng ta..." Đại tiểu thư cười nhạt, mí mắt lại chậm rãi cụp xuống, che đi bi thương hiện lên trong đồng tử.
"Chị có biết, vốn dĩ em cũng không muốn làm tổn thương cô ta, mà là vì chị, em không đành lòng nhìn chị khóc." Nàng vén mái tóc dài tung bay trong gió ra sau tai, "Nhưng, chị thật sự không nên chọc tức em như thế này."
Cổ họng Tô Châu bỏng rát đến mức không thể phát ra âm thanh. Cô không biết là rượu đã thiêu đốt cô, hay là những lời này đã thiêu đốt cô.
Trong bóng đêm, cô nhìn thấy trong mắt đại tiểu thư sáng ngời.
Đại tiểu thư mỉm cười hỏi cô: "Em vẫn luôn muốn hỏi chị một câu——"
Nàng lại gần cô, ghé bên tai cô, dịu dàng nói: "Tô Châu, chị có dám nói, chị chưa từng rung động, vì em không?" Mùi rượu và nước hoa của nàng, hòa quyện thành một loại chất độc, như mụn độc ăn vào xương, thấm vào từng mạch máu trong Tô Châu.
Tô Châu nghiêng đầu. Không dám nhìn nàng.
Nàng lại cong khóe môi lên, sương mù trong mắt che lấp bi thương sâu thẳm của nàng. Nàng hít vào một hơi, khoang mũi ngập tràn hương rượu và nước hoa trên người Tô Châu.
"Chị dám nói, chị thật sự, không có chút cảm xúc nào với em không?"
Thanh âm nàng nghẹn ngào, rời rạc nói ra câu chất vấn, từng chữ đau lòng. Giống như mũi tên tàn bạo, như một con quái vật ăn mòn xương cốt, gặm nhấm lý trí cô, giọng điệu kiên định, quả quyết như vậy, đóng đinh vào trái tim Tô Châu.
Trong chốc lát, cô cảm thấy có chút nghẹt thở. Cô vội vàng lùi lại một bước, nhưng lại bị dồn ép không còn đường lui. Tảng đá lạnh lẽo chặn lại giá rét đang hoành hành bên ngoài, giống như một bức tường, ngăn lại sương gió mưa tuyết ngoài kia, chặn lại một thế giới khác. Lại như một vách núi dựng đứng, bất tri bất giác, cô đã từ trên đỉnh núi cao cao rơi xuống vực thẳm vô tận, chẳng kịp kêu cứu, đã rơi đến thịt nát xương tan, muôn đời muôn kiếp chẳng thể trở lại.
Cô khăng khăng không chịu đối diện với ánh mắt của nàng, nhưng lại tóm lấy áo đại tiểu thư, siết rất chặt, trong lòng đau đớn kịch liệt, không thể thở nổi.
Cô nhanh chóng buộc bản thân bình tĩnh lại, thẳng người lên, có chút bực tức nói: "Không hề!"
Cảm giác được hơi thở của đại tiểu thư ngưng trệ, toàn thân bất động. Giống như bị đóng thành băng."
Sau đó, đại tiểu thư nắm lấy vai cô, đẩy cô vào tường đá, liền áp môi mình lên môi cô, hương thơm nồng nàn của rượu và hoa hồng tràn vào phổi, một hơi đã cuốn sạch không khí của cô.
Bờ môi nàng nóng bỏng, còn không ngừng run rẩy. Tay nàng cũng rất nóng, hô hấp cũng vậy. Khắp người nàng dường như bốc hỏa, để thiếu đốt cái lạnh tràn ra từ miệng cô.
Nàng đang run.
Lưng chạm vào bề mặt đá gồ ghề, cảm thấy như toàn bộ nội tạng bị chấn động. Tô Châu cau mày kêu rên, vô thức túm lấy phần áo quanh eo đại tiểu thư, lại cảm thấy trên môi nóng rát, hoảng loạn vùng vẫy.
Cô hổn hển chống lại đại tiểu thư: "Buông tôi ra!"
Cô càng phản kháng, đại tiểu thư lại càng nhẫn tâm.
Nàng khóa chặt Tô Châu trên tường đá, tức giận mút lấy đôi môi lạnh cóng của cô, khi hai đôi môi cọ sát vào nhau, nhiệt độ dần dần tăng lên. Nàng thưởng thức vẻ đẹp cùng sự dịu dàng này, đáy mắt lại càng nham hiểm.
Hơi thở gấp gáp cùng sự áp bức của nàng khiến Tô Châu không có cách nào chống cự, giãy giụa nhưng không thể lay chuyển sự kiên quyết trong nàng. Nàng giận dữ cắn môi Tô Châu, dùng đầu răng kẹp chặt, trong lúc Tô Châu giằng co, môi và răng của họ va vào nhau, chóp mũi tiếp xúc, hơi thở hòa tan, tiếng thở dài lọt qua kẽ răng khiến tâm trí Tô Châu dần sụp đổ.
Từ từ, Tô Châu từ bỏ vùng vẫy, chầm chậm nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, đáp lại nụ hôn của nàng.
Những tiếng thì thầm khe khẽ mong manh, trôi dạt rải rác trong không trung, tan biến trong màn đêm.
Gió nhè nhẹ thổi, dưới chân là ánh đèn mờ ảo, xung quanh là màn đêm yên tĩnh. Trong một góc nhỏ, một đóa hồng đang trổ hoa rực rỡ, hai người rất gần, ôm nhau.
Ôm lấy đối phương, như thể ôm trọn tất thảy thế gian.
Giữa trời đất chẳng còn âm thanh nào khác, chỉ có hô hấp không rõ là của nàng, hay là của Tô Châu. Không biết vị ngọt trong miệng là do máu hay do vị rượu còn sót lại.
Đại tiểu thư cũng dịu dàng trở lại. Dừng một chút, nàng dè dặt ngậm lấy môi Tô Châu. Tô Châu đã đặt tay lên bả vai nàng. Lông mày cô dãn ra, không còn thấy vẻ lạnh lùng kia nữa.
Tuyết dần dần tung bay trên trời, những mảnh tinh thể băng bay lượn khắp không trung, trôi dạt trong gió, thả mình khắp mọi ngóc ngách. Hoa tuyết rơi trên mặt đất, tan thành nước, nhiễm hơi ấm của mặt đất...
Đỗ gia.
Đỗ tam gia sắc mặt sa sầm ngồi trong thư phòng, hai cô gái trẻ quỳ trước án thư hắn.
"Hừ!" Đỗ tiên sinh hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm hai người đang quý nói, "Lẽ nào đại tiểu thư không dạy dỗ các ngươi, phản bội chủ tử, sẽ có kết cục ra sao sao?"
Sắc mặt của hai cô gái tái nhợt vì sợ hãi, một người trông lớn hơn một chút, tuy rằng sợ hãi, nhưng đã tính toán phóng lao thì phải theo lao, làm thì làm cho đến cùng.
"Lão gia, chúng tôi nào dám nói láo! Những gì chúng tôi nói đều là sự thật!" Người kia run cầm cập nói.
"Kim Hoa, các ngươi nói, Tô Châu quyến rũ đại tiểu thư, có chứng cứ không?" Đỗ tiên sinh trầm mặc một lát rồi hỏi.
Kim Hoa sợ hãi cúi sấp người.
"Đại tiểu thư thường cùng Tô Châu... Tô tiểu thư trốn trong thư phòng... hành động thân mật..." Liếc nhanh Đỗ tiên sinh một cái rồi lại cúi đầu, "Hơn nữa, khi lão gia không có ở Đỗ gia, đại tiểu thư và Tô tiểu thư vẫn luôn ở với nhau, những việc này hạ nhân chúng tôi đều biết, chúng tôi không dám lừa lão gia đâu!"
Trên mặt Đỗ tiên sinh không hề lộ ra vẻ giận dữ, chỉ sắc bén nhìn chằm chằm hai người, xoay xoay con dao nhỏ trong tay, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Hai chị em ngươi, được đại tiểu thư đưa về đúng không?"
"...Vâng." Ngân Hoa cũng bị dọa sợ, nhanh chóng cùng với Kim Hoa gật đầu.
"Đại tiểu thư và Tô Châu tỷ muội tình thâm, ta biết." Đỗ tiên sinh dùng ngón trỏ đã chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao sắc nhọn, ung dung nói, "Con gái trong nhà thân thiết, cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Chỉ là, có những lời, ta tự mình nghe, nhưng các người không được phép nói!" Sắc mặt biến đổi, xoay chuôi dao, cổ tay dùng lực, con dao gọt hoa quả liền sượt qua mặt Kim Hoa, cắm sâu một tấc vào sàn nhà.
Kim Hoa hét lên một tiếng, trợn trắng mắt, ngất xỉu.
"Nhớ lấy, con gái ta dù cho giết người phóng hỏa, dù cho có tạo phản, cũng không đến lượt các người nói!" Đỗ tiên sinh chậm rãi đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn, đi ra khỏi thư phòng.
Ngân Hoa thở phào một hơi, ngã xụi lơ dưới đất.
"Hai người, dọn dẹp thư phòng cho sạch sẽ."
"Vâng. Thưa lão gia."
Hai người đàn ông cường tráng bước vào, không nói một lời mà lôi Kim Hoa đang bất tỉnh đi. Ngân Hoa cũng không dám nói gì, vội vàng ra ngoài theo.
Đỗ tiên sinh xuống lầu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 12 giờ đêm. Đúng lúc Đỗ phu nhân mang trà tới, Đỗ tiên sinh suy nghĩ một lúc rồi đi đến bên Đỗ phu nhân, hỏi: "Sao thế, Như Mộng vẫn chưa về sao?"
Đỗ phu nhân nghe vậy mới phát hiện hai cô con gái vẫn chưa trở về.
Đỗ tiên sinh cau mày, gọi tên đàn ông cao lớn từng canh trước cửa phòng bệnh: "Lão Hổ, đại tiểu thư đi đâu rồi?"
"Tam gia, đại tiểu thư đưa Tô tiểu thư lên núi sau rồi." Lão Hổ từ bên ngoài cửa tiến vào.
"Vậy lão Tứ đâu?" Đỗ tiên sinh nhắc đến vệ sĩ trưởng A Tứ.
Lão Hổ đáp: "Lão tứ cho đội vệ sĩ đưa đại tiểu thư lên núi trước, sau đó đến minh viên, làm loạn rồi. Là đại tiểu thư phân phó lão Tứ đảm bảo phải để cho bà chủ Lương đêm nay đón Tết không vui."
"Hồ nháo!" Đỗ tiên sinh quát, "Đường đường là đại tiểu thư Đỗ gia, du học sinh của một trường Anh Quốc danh tiếng, thiếu hội trưởng của thương hội Đỗ thị, mà lại làm ra loại chuyện này!"
Đỗ phu nhân nghe vậy vội khuyên giải: "Lão gia, chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy. Như Mộng không phải là người thích gây sự, ngay cả John là giáo sư Anh Quốc cũng khen ngợi Như Mộng là người biết tiến biết lùi, không chừng bà chủ Lương của minh viên kia và nó có hiểu lầm gì đó. Trước tiên ông đừng nổi xung, đợi Như Mộng trở về hỏi là được rồi."
Đỗ tiên sinh gật gật đầu, không nói gì.
Ngồi nửa tiếng đồng hồ, lão Hổ đi vào, cúi đầu nói: "Tam gia, đại tiểu thư về rồi."
Đỗ tiên sinh ngắm nghía con dao nhỏ trong tay, chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón cái hướng về phía lưỡi dao bạc, tựa như lưỡi dao đã nhuốm máu, màu đỏ dường như rỉ ra từ nhẫn.
Đại tiểu thư bước vào, trên mặt có nụ cười nhã nhặn và hiền thục, đi đến bên Đỗ tiên sinh, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn: "Cha, tuổi cha đã cao như vậy, mà vẫn còn đón giao thừa."
Đỗ tiên sinh siết chặt chuôi dao, quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của đại tiểu thư, đột nhiên cười haha nói: "Làm sao, bắt đầu nghĩ cha con già rồi?"
Hắn cúi người nhặt quả lê trên bàn lên, lưỡi dao nhỏ trong tay chạm vào vỏ lê, hắn xoay quả lê, bắt đầu gọt. "Nghĩ năm đó, cha con tung hoành khắp Thượng Hải, chiến đấu trong biển máu với mấy lão huynh đệ, thoát khỏi đại Đỗ gia, nhiều lần tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Kể ra thì, thân phận đại tiểu thư của con hiện tại, chính là cha, dùng máu trải đường vì con."
Đại tiểu thư nhìn quả lê chuyển động xoay tròn, lộ ra phần thịt quả trắng như tuyết, ánh mắt lấp lánh: "Cha, hôm nay là Tết, cha nói những lời này làm gì?"
"Hừm." Đỗ tiên sinh cười, "Cha cảm thấy, con trưởng thành rồi." Vừa dứt lời, vỏ lê đã cũng đã được gọt xong, buông tay, quả lê rơi khỏi tay Đỗ tiên sinh, nặng nề rơi xuống đất, nước lê bắn tung tóe, lăn đến dưới chân đại tiểu thư.
Đại tiểu thư ngồi yên bất động, nụ cười trên mặt hồn nhiên ngây thơ.
Đỗ tiên sinh đứng dậy, nhận lấy khăn tay được người đàn ông mặt sẹo đưa cho, chậm rãi lau con dao đã dính đầy nước lê, không hề để tâm tới quả lê đã được gọt vỏ.
"Con gái rồi sẽ có ngày trưởng thành." Đại tiểu thư cầm một miếng bánh hoa mộc tê thơm ngào ngạt trên bàn, cho vào miệng nhai, "Không thể trốn sau lưng cha mãi được."
Nàng cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Hổ phụ sinh hổ nữ, không phải sao?"
Bàn tay đang lau dao của Đỗ tiên sinh khựng lại, sau đó cười haha.
Tô Châu im lặng ngồi xe trở về minh viên cùng đại tiểu thư, đại tiểu thư nhìn cô bước vào minh viên, níu cô lại, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cười cười, quàng khăn cho cô, không nói gì.
Khi Tô Châu về tới minh viên, cô vẫn luôn mơ màng. Cô không biết bản thân đã làm gì, không biết bản thân đã nói gì, hoặc sự thật là cô chẳng nói gì cả.
Cô mơ hồ cảm thấy môi và răng mình vẫn tràn ngập hương thơm nồng nàn của hoa hồng, và cảm giác đau rát khi môi bị cắn, còn có âm thanh thì thầm trầm thấp lặp đi lặp lại đó.
Gió lạnh thổi tới, đôi môi bị cắn rách sưng đỏ mà đau nhức, cô mất hồn mất vía đưa tay chạm lên môi, không ngoài dự đoán khi chạm vào miệng vết thương, cô đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Có hơi lạnh, thì tinh thần mới quay trở lại. Tim cô vẫn còn đau âm ỉ, chỉ là không quá rõ ràng. Tâm tư cô rối loạn, cô không biết phải đối mặt với đại tiểu thư như thế nào.
Đau môi, đau răng, đau đầu, đau tim, lưng cũng đau. Bị đại tiểu thư đẩy ngã đập vào đá, lục phủ ngũ tạng cô đều đau nhức. Nghĩ đến đại tiểu thư ra tay tàn nhẫn như vậy, cô thường cười rất ngọt ngào, nhưng nỗi đau mà cô không dễ dàng gì mới trấn áp được lại bắt đầu thức tỉnh mà vượt lên trước.
Cô thở dài, nhận ra bản thân chỉ nhẹ nhàng trách cứ hành vi quá đáng của đại tiểu thư, không có phẫn nộ và chán ghét, cô buồn bực đẩy nhanh bước chân, đi vào trong minh viên.
Sự việc ngày hôm nay, không có cách nào có thể tùy ý bỏ qua, tinh thần kiên nhẫn kiên trì không ngại khó khăn trở ngại của đại tiểu thư, sau khi đã nếm được trái ngọt, lại càng không thể buông tha.
Đây chính là tiếp xúc da thịt, đây chính là hôn đó! Nếu là 50 năm trước, hai người khó tránh khỏi bị nhốt trong lồng heo rồi! Kiểu liều mạng như đại tiểu thư, phải là lồng heo cao cấp nhất!
Tô Châu âm thầm than thở, đại tiểu thư ơi là đại tiểu thư, phụ nữ với nhau hà cớ gì phải làm khó nhau chứ?
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Không phải là không thể tha cho Tô Châu, chỉ là những lời của Tô Châu, chẳng khác nào xem thường Đỗ Như Mộng.
Thua một diễn viên kịch có thể nói là vì mối tình thanh mai trúc mã với Tô Châu, nhưng Tô Châu lại muốn cầu về cầu, đường về đường* với nàng, làm sao có thể?
*桥归桥,路归路: Ý nói những gì không liên quan tới nhau phải tách biệt rõ ràng
Là đang chê cười nàng không làm tròn bổn phận của em gái, vượt quá giới hạn sao?
Tô Châu đã nuốt xuống ly rượu thứ ba, sắc mặt đỏ bừng. Cô thấy đại tiểu thư nổi giận như vậy, chỉ thở dài, không nói gì thêm.
Giống như đại tiểu thư không thể ép buộc cô dừng hát kịch, Tô Châu cũng không thể ép buộc đại tiểu thư lí trí mà đối diện với cô, buông tha cho cô.
Đại tiểu thư bỗng nhiên giận dữ. Nàng nghe thấy Tô Châu thở dài, nhắm mắt lại, xoa dịu cơn giận dữ đang dâng trào cuồn cuộn của bản thân.
Tiếp đó, nàng mỉm cười, thả lỏng dựa lưng lên phiến đá. Nụ cười đó, được những ánh đèn mờ ảo chiếu sáng trong màn đêm đen mà hóa ái muội. Khuôn mặt vốn dĩ đã tinh tế, khóe môi nhè nhẹ cong, mắt Đan Phượng khép hờ, tựa như đã ngà ngà say và mờ mịt, lại có chút cười như không cười. Đôi mắt khép hờ mang theo chút ý cười, hai má vì rượu mà ửng hồng, mềm mại giống như đậu hũ non Nhật Bản. Cùng với bờ môi cong cong, màu son đỏ tươi, màu đỏ như muốn bùng cháy. Cơ thể yếu đuối dựa lên bức tường đá được bọc trong chiếc áo khoác lông chồn, lông chồn màu trắng tuyết, khiến cả người nàng tựa như một khối cầu tuyết. Những ngón tay thon thả được sơn móng màu đỏ, giống hệt son bóng, nhẹ nhàng giữ lấy tửu tước bằng đồng thau cổ kính, trong khoảnh khắc khiến người ta nhớ đến đời vua phong hỏa hí chư hầu đó, cung điện hồ rượu rừng thịt đó, vị mĩ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành đó, tiếng gọi "Đại Vương——" dịu dàng mà quyến rũ đó. Đôi chân thon dài của mĩ nhân lộ ra trong bóng tối, trên tấm thảm trắng, không thể xác định được thảm trắng hơn, hay chân trắng hơn.
Nàng thật sự rất quyến rũ.
Sự quyến rũ hồ mị, chỉ để mê hoặc một vị nữ Đường Tăng cương trực, Liễu Hạ Huệ.
Chỉ sợ lỡ như trúng phải yêu khí yêu mị này, mười năm tu luyện sẽ đổ sông đổ biển.
"Chị, hôm nay là ngày đẹp như vậy, phong cảnh đêm nay đẹp đến thế, chúng ta đừng nhắc tới cô ta nữa. Nào, em uống với chị một ly."
Đại tiểu thư đặt tay lên vai Tô Châu, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào. Dù bị ngăn cách bởi một lớp áo khoác, xúc cảm không quá rõ ràng, nhưng giọng nói quyến rũ mê hoặc hồn phách lại kích thích những phân tử siêu nhỏ trên gáy Tô Châu.
Cô quay đầu đi, không dám tiếp xúc với một Hồ yêu có pháp lực mạnh mẽ như vậy.
Đại tiểu thư phát hiện sắc mặt không tự nhiên của Tô Châu, lại nguôi giận, ghé vào tai Tô Châu chậm rãi nói: "Lạnh như vậy, chị lại không muốn uống rượu cho ấm người, vậy để em sưởi ấm cho chị nhé."
Tô Châu cảm thấy tai mình bỏng rát mà hoảng loạn. Hương rượu phát ra từ đại tiểu thư, vương vấn trên đầu mũi cô, lượn vòng quanh quẩn, còn mang theo hương nước hoa hoa hồng nàng xịt lên người.
Tô Châu duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cự tuyệt nói: "Nếu thấy lạnh thì chúng ta xuống núi đi."
Đường Tăng rơi vào tay Hồ ly tinh, nàng cũng không cần phải biết cách tẩy rửa sạch sẽ trước khi ra tay. Lẽ nào đến miệng rồi còn để chị bay đi mất?
Muốn bay, cũng phải sát cánh bên nhau mà bay nha.
Nếu nói đại tiểu thư yêu kiều này đứng thứ hai, thì chẳng có nữ nhân nào dám nhận mình đứng nhất.
Đây còn là chuyên môn sở trưởng của Đỗ đại tiểu thư!
Tô Châu bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt có chút hoang mang. Chỉ cần đại tiểu thư bày ra bộ dạng này, lần nào cô liền không có dự cảm tốt, lần nào cũng vậy.
Cảm thấy mình rơi vào tay của yêu tinh, trực giác nhận thấy sự nguy hiểm, khiến Tô Châu sởn tóc gáy, gần như muốn bỏ chạy.
Không biết là do phấn khích vì sức nóng của rượu, hay do bùa chú mê hoặc, Tô Châu hơi hơi run rẩy, đầu nặng trĩu, đứng không vững. Cô nhắm mắt lại ổn định một lúc, cổ tay lại được bao bọc và giữ chặt bởi một bàn tay ấm áp.
Cô không dễ gì mới giảm bớt một chút mê man, lại bị kéo đi, lạc vào thế giới ngập tràn hoa hồng. Vòng tay dịu dàng, hương hoa hồng quấn quanh, bở môi đỏ nở thành hoa. Cô ngã vào trong vòng tay ấm áp, khi gió lạnh thổi tới, rõ ràng càng tỉnh táo hơn, nhưng cô lại cảm thấy say.
Đại tiểu thư ôm lấy cô, hạ giọng, thanh âm mang theo sự nghiêm túc nói: "Chị, chị cần gì phải bỏ gần tìm xa? Chỉ cần chị ngoảnh đầu lại, quay người lại, em có thể che chắn chị khỏi giá rét, nóng bức. Nếu đã lạnh như vậy, chị dù đi đến đâu cũng phải tránh rét, em ấm áp như thế này, gần trong tầm với..."
Thân thể cô được sưởi ấm xua tan cái lạnh, nhưng lại choáng váng đầu óc vì hơi ấm đột ngột này. Cô cũng không thể phần biệt nàng đang nói đùa, hay đang nghiêm túc.
Nàng đã nói gì?
Nàng đang dụ dỗ cô.
Nàng dùng cái ôm mà cô vẫn luôn khao khát, dụ dỗ cô quay lại trước cơn gió lạnh trong cái rét cắt da cắt thịt.
Nàng dụ dỗ cô quay lại, chỉ cần cô quay lại.
Quay lại rồi, sẽ sà vào cái ôm của nàng.
Đúng vậy, nàng ở trong tầm với, nàng gần đến như vậy.
Tô Châu nghĩ, có lẽ cái lạnh bên ngoài sẽ đánh thức cô thanh tỉnh khỏi tửu sắc, thế nhưng...
Cô quay mặt, ngẩng đầu ngắm nhìn dung mạo của đại tiểu thư.
Những ngọn đèn của hàng vạn ngôi nhà phản chiếu trong đồng tử trong veo của nàng, biến thành ý cười nhẹ nhàng, dường như chỉ cần nàng cười lên, những ánh đèn kia sẽ nở thành pháo hoa trong đêm tối, xua tan gió lạnh, tan chảy thế giới... Cùng với Tô Châu, hòa vào làn nước trong vắt gợn sóng trong mắt nàng, đẹp đến chẳng có gì sánh được.
Kiều diễm đến mức khiến cô ngẩn ngơ.
Đây là những đóa hồng nở vào những năm tháng đẹp đẽ nhất, thắp sáng thế giới cô độc trên đỉnh núi tối tăm. Màu đỏ, màu đen, tạo thành một cái tên.
Nàng tên là Đỗ Như Mộng.
Tên nàng là Đỗ Như Mộng.
Câu nói này, bị cô đè nén tận sâu trong đáy lòng, lúc này thứ mấy ly rượu thượng hạng đổ xuống đất, một cách quỷ dị, không thể kiềm hãm, cơ hồ điên cuồng, phát triển thành đại thụ chọc trời.
"Chị..." Dường như nàng đang lẩm bẩm trong khi nhìn cô, nhìn ánh mắt đờ đẫn của cô, giọng nàng nhỏ mà khàn, "Đừng lẩn trốn nữa, chị... Đừng tàn nhẫn với em như vậy... Đoạn tuyệt em đối xử tốt với chị. Em biết chị đang nghĩ gì, chị muốn chọc tức em, để em thất vọng về chị."
Tô Châu nhìn gương mặt nàng, ngơ ngác không nói nên lời.
Nàng khẽ đứng dậy, ngồi chồm hỗm trước mặt cô, gió lạnh thổi vào giọng nói nàng, tiếng thì thầm kiều mị hòa lẫn với cảm giác lạnh lẽo xuyên qua da thịt cô, có chút đau nhức.
"Em rất tức giận, làm sao chị có thể đối xử với một người chân thành đối tốt với mình như vậy chứ? Thật ra em không đố kỵ với Lương Tiểu Nguyệt chút nào, em chỉ không thích cô ta chen vào giữa chúng ta..." Đại tiểu thư cười nhạt, mí mắt lại chậm rãi cụp xuống, che đi bi thương hiện lên trong đồng tử.
"Chị có biết, vốn dĩ em cũng không muốn làm tổn thương cô ta, mà là vì chị, em không đành lòng nhìn chị khóc." Nàng vén mái tóc dài tung bay trong gió ra sau tai, "Nhưng, chị thật sự không nên chọc tức em như thế này."
Cổ họng Tô Châu bỏng rát đến mức không thể phát ra âm thanh. Cô không biết là rượu đã thiêu đốt cô, hay là những lời này đã thiêu đốt cô.
Trong bóng đêm, cô nhìn thấy trong mắt đại tiểu thư sáng ngời.
Đại tiểu thư mỉm cười hỏi cô: "Em vẫn luôn muốn hỏi chị một câu——"
Nàng lại gần cô, ghé bên tai cô, dịu dàng nói: "Tô Châu, chị có dám nói, chị chưa từng rung động, vì em không?" Mùi rượu và nước hoa của nàng, hòa quyện thành một loại chất độc, như mụn độc ăn vào xương, thấm vào từng mạch máu trong Tô Châu.
Tô Châu nghiêng đầu. Không dám nhìn nàng.
Nàng lại cong khóe môi lên, sương mù trong mắt che lấp bi thương sâu thẳm của nàng. Nàng hít vào một hơi, khoang mũi ngập tràn hương rượu và nước hoa trên người Tô Châu.
"Chị dám nói, chị thật sự, không có chút cảm xúc nào với em không?"
Thanh âm nàng nghẹn ngào, rời rạc nói ra câu chất vấn, từng chữ đau lòng. Giống như mũi tên tàn bạo, như một con quái vật ăn mòn xương cốt, gặm nhấm lý trí cô, giọng điệu kiên định, quả quyết như vậy, đóng đinh vào trái tim Tô Châu.
Trong chốc lát, cô cảm thấy có chút nghẹt thở. Cô vội vàng lùi lại một bước, nhưng lại bị dồn ép không còn đường lui. Tảng đá lạnh lẽo chặn lại giá rét đang hoành hành bên ngoài, giống như một bức tường, ngăn lại sương gió mưa tuyết ngoài kia, chặn lại một thế giới khác. Lại như một vách núi dựng đứng, bất tri bất giác, cô đã từ trên đỉnh núi cao cao rơi xuống vực thẳm vô tận, chẳng kịp kêu cứu, đã rơi đến thịt nát xương tan, muôn đời muôn kiếp chẳng thể trở lại.
Cô khăng khăng không chịu đối diện với ánh mắt của nàng, nhưng lại tóm lấy áo đại tiểu thư, siết rất chặt, trong lòng đau đớn kịch liệt, không thể thở nổi.
Cô nhanh chóng buộc bản thân bình tĩnh lại, thẳng người lên, có chút bực tức nói: "Không hề!"
Cảm giác được hơi thở của đại tiểu thư ngưng trệ, toàn thân bất động. Giống như bị đóng thành băng."
Sau đó, đại tiểu thư nắm lấy vai cô, đẩy cô vào tường đá, liền áp môi mình lên môi cô, hương thơm nồng nàn của rượu và hoa hồng tràn vào phổi, một hơi đã cuốn sạch không khí của cô.
Bờ môi nàng nóng bỏng, còn không ngừng run rẩy. Tay nàng cũng rất nóng, hô hấp cũng vậy. Khắp người nàng dường như bốc hỏa, để thiếu đốt cái lạnh tràn ra từ miệng cô.
Nàng đang run.
Lưng chạm vào bề mặt đá gồ ghề, cảm thấy như toàn bộ nội tạng bị chấn động. Tô Châu cau mày kêu rên, vô thức túm lấy phần áo quanh eo đại tiểu thư, lại cảm thấy trên môi nóng rát, hoảng loạn vùng vẫy.
Cô hổn hển chống lại đại tiểu thư: "Buông tôi ra!"
Cô càng phản kháng, đại tiểu thư lại càng nhẫn tâm.
Nàng khóa chặt Tô Châu trên tường đá, tức giận mút lấy đôi môi lạnh cóng của cô, khi hai đôi môi cọ sát vào nhau, nhiệt độ dần dần tăng lên. Nàng thưởng thức vẻ đẹp cùng sự dịu dàng này, đáy mắt lại càng nham hiểm.
Hơi thở gấp gáp cùng sự áp bức của nàng khiến Tô Châu không có cách nào chống cự, giãy giụa nhưng không thể lay chuyển sự kiên quyết trong nàng. Nàng giận dữ cắn môi Tô Châu, dùng đầu răng kẹp chặt, trong lúc Tô Châu giằng co, môi và răng của họ va vào nhau, chóp mũi tiếp xúc, hơi thở hòa tan, tiếng thở dài lọt qua kẽ răng khiến tâm trí Tô Châu dần sụp đổ.
Từ từ, Tô Châu từ bỏ vùng vẫy, chầm chậm nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, đáp lại nụ hôn của nàng.
Những tiếng thì thầm khe khẽ mong manh, trôi dạt rải rác trong không trung, tan biến trong màn đêm.
Gió nhè nhẹ thổi, dưới chân là ánh đèn mờ ảo, xung quanh là màn đêm yên tĩnh. Trong một góc nhỏ, một đóa hồng đang trổ hoa rực rỡ, hai người rất gần, ôm nhau.
Ôm lấy đối phương, như thể ôm trọn tất thảy thế gian.
Giữa trời đất chẳng còn âm thanh nào khác, chỉ có hô hấp không rõ là của nàng, hay là của Tô Châu. Không biết vị ngọt trong miệng là do máu hay do vị rượu còn sót lại.
Đại tiểu thư cũng dịu dàng trở lại. Dừng một chút, nàng dè dặt ngậm lấy môi Tô Châu. Tô Châu đã đặt tay lên bả vai nàng. Lông mày cô dãn ra, không còn thấy vẻ lạnh lùng kia nữa.
Tuyết dần dần tung bay trên trời, những mảnh tinh thể băng bay lượn khắp không trung, trôi dạt trong gió, thả mình khắp mọi ngóc ngách. Hoa tuyết rơi trên mặt đất, tan thành nước, nhiễm hơi ấm của mặt đất...
Đỗ gia.
Đỗ tam gia sắc mặt sa sầm ngồi trong thư phòng, hai cô gái trẻ quỳ trước án thư hắn.
"Hừ!" Đỗ tiên sinh hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm hai người đang quý nói, "Lẽ nào đại tiểu thư không dạy dỗ các ngươi, phản bội chủ tử, sẽ có kết cục ra sao sao?"
Sắc mặt của hai cô gái tái nhợt vì sợ hãi, một người trông lớn hơn một chút, tuy rằng sợ hãi, nhưng đã tính toán phóng lao thì phải theo lao, làm thì làm cho đến cùng.
"Lão gia, chúng tôi nào dám nói láo! Những gì chúng tôi nói đều là sự thật!" Người kia run cầm cập nói.
"Kim Hoa, các ngươi nói, Tô Châu quyến rũ đại tiểu thư, có chứng cứ không?" Đỗ tiên sinh trầm mặc một lát rồi hỏi.
Kim Hoa sợ hãi cúi sấp người.
"Đại tiểu thư thường cùng Tô Châu... Tô tiểu thư trốn trong thư phòng... hành động thân mật..." Liếc nhanh Đỗ tiên sinh một cái rồi lại cúi đầu, "Hơn nữa, khi lão gia không có ở Đỗ gia, đại tiểu thư và Tô tiểu thư vẫn luôn ở với nhau, những việc này hạ nhân chúng tôi đều biết, chúng tôi không dám lừa lão gia đâu!"
Trên mặt Đỗ tiên sinh không hề lộ ra vẻ giận dữ, chỉ sắc bén nhìn chằm chằm hai người, xoay xoay con dao nhỏ trong tay, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Hai chị em ngươi, được đại tiểu thư đưa về đúng không?"
"...Vâng." Ngân Hoa cũng bị dọa sợ, nhanh chóng cùng với Kim Hoa gật đầu.
"Đại tiểu thư và Tô Châu tỷ muội tình thâm, ta biết." Đỗ tiên sinh dùng ngón trỏ đã chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao sắc nhọn, ung dung nói, "Con gái trong nhà thân thiết, cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Chỉ là, có những lời, ta tự mình nghe, nhưng các người không được phép nói!" Sắc mặt biến đổi, xoay chuôi dao, cổ tay dùng lực, con dao gọt hoa quả liền sượt qua mặt Kim Hoa, cắm sâu một tấc vào sàn nhà.
Kim Hoa hét lên một tiếng, trợn trắng mắt, ngất xỉu.
"Nhớ lấy, con gái ta dù cho giết người phóng hỏa, dù cho có tạo phản, cũng không đến lượt các người nói!" Đỗ tiên sinh chậm rãi đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn, đi ra khỏi thư phòng.
Ngân Hoa thở phào một hơi, ngã xụi lơ dưới đất.
"Hai người, dọn dẹp thư phòng cho sạch sẽ."
"Vâng. Thưa lão gia."
Hai người đàn ông cường tráng bước vào, không nói một lời mà lôi Kim Hoa đang bất tỉnh đi. Ngân Hoa cũng không dám nói gì, vội vàng ra ngoài theo.
Đỗ tiên sinh xuống lầu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 12 giờ đêm. Đúng lúc Đỗ phu nhân mang trà tới, Đỗ tiên sinh suy nghĩ một lúc rồi đi đến bên Đỗ phu nhân, hỏi: "Sao thế, Như Mộng vẫn chưa về sao?"
Đỗ phu nhân nghe vậy mới phát hiện hai cô con gái vẫn chưa trở về.
Đỗ tiên sinh cau mày, gọi tên đàn ông cao lớn từng canh trước cửa phòng bệnh: "Lão Hổ, đại tiểu thư đi đâu rồi?"
"Tam gia, đại tiểu thư đưa Tô tiểu thư lên núi sau rồi." Lão Hổ từ bên ngoài cửa tiến vào.
"Vậy lão Tứ đâu?" Đỗ tiên sinh nhắc đến vệ sĩ trưởng A Tứ.
Lão Hổ đáp: "Lão tứ cho đội vệ sĩ đưa đại tiểu thư lên núi trước, sau đó đến minh viên, làm loạn rồi. Là đại tiểu thư phân phó lão Tứ đảm bảo phải để cho bà chủ Lương đêm nay đón Tết không vui."
"Hồ nháo!" Đỗ tiên sinh quát, "Đường đường là đại tiểu thư Đỗ gia, du học sinh của một trường Anh Quốc danh tiếng, thiếu hội trưởng của thương hội Đỗ thị, mà lại làm ra loại chuyện này!"
Đỗ phu nhân nghe vậy vội khuyên giải: "Lão gia, chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy. Như Mộng không phải là người thích gây sự, ngay cả John là giáo sư Anh Quốc cũng khen ngợi Như Mộng là người biết tiến biết lùi, không chừng bà chủ Lương của minh viên kia và nó có hiểu lầm gì đó. Trước tiên ông đừng nổi xung, đợi Như Mộng trở về hỏi là được rồi."
Đỗ tiên sinh gật gật đầu, không nói gì.
Ngồi nửa tiếng đồng hồ, lão Hổ đi vào, cúi đầu nói: "Tam gia, đại tiểu thư về rồi."
Đỗ tiên sinh ngắm nghía con dao nhỏ trong tay, chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón cái hướng về phía lưỡi dao bạc, tựa như lưỡi dao đã nhuốm máu, màu đỏ dường như rỉ ra từ nhẫn.
Đại tiểu thư bước vào, trên mặt có nụ cười nhã nhặn và hiền thục, đi đến bên Đỗ tiên sinh, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn: "Cha, tuổi cha đã cao như vậy, mà vẫn còn đón giao thừa."
Đỗ tiên sinh siết chặt chuôi dao, quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của đại tiểu thư, đột nhiên cười haha nói: "Làm sao, bắt đầu nghĩ cha con già rồi?"
Hắn cúi người nhặt quả lê trên bàn lên, lưỡi dao nhỏ trong tay chạm vào vỏ lê, hắn xoay quả lê, bắt đầu gọt. "Nghĩ năm đó, cha con tung hoành khắp Thượng Hải, chiến đấu trong biển máu với mấy lão huynh đệ, thoát khỏi đại Đỗ gia, nhiều lần tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Kể ra thì, thân phận đại tiểu thư của con hiện tại, chính là cha, dùng máu trải đường vì con."
Đại tiểu thư nhìn quả lê chuyển động xoay tròn, lộ ra phần thịt quả trắng như tuyết, ánh mắt lấp lánh: "Cha, hôm nay là Tết, cha nói những lời này làm gì?"
"Hừm." Đỗ tiên sinh cười, "Cha cảm thấy, con trưởng thành rồi." Vừa dứt lời, vỏ lê đã cũng đã được gọt xong, buông tay, quả lê rơi khỏi tay Đỗ tiên sinh, nặng nề rơi xuống đất, nước lê bắn tung tóe, lăn đến dưới chân đại tiểu thư.
Đại tiểu thư ngồi yên bất động, nụ cười trên mặt hồn nhiên ngây thơ.
Đỗ tiên sinh đứng dậy, nhận lấy khăn tay được người đàn ông mặt sẹo đưa cho, chậm rãi lau con dao đã dính đầy nước lê, không hề để tâm tới quả lê đã được gọt vỏ.
"Con gái rồi sẽ có ngày trưởng thành." Đại tiểu thư cầm một miếng bánh hoa mộc tê thơm ngào ngạt trên bàn, cho vào miệng nhai, "Không thể trốn sau lưng cha mãi được."
Nàng cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Hổ phụ sinh hổ nữ, không phải sao?"
Bàn tay đang lau dao của Đỗ tiên sinh khựng lại, sau đó cười haha.
Tô Châu im lặng ngồi xe trở về minh viên cùng đại tiểu thư, đại tiểu thư nhìn cô bước vào minh viên, níu cô lại, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cười cười, quàng khăn cho cô, không nói gì.
Khi Tô Châu về tới minh viên, cô vẫn luôn mơ màng. Cô không biết bản thân đã làm gì, không biết bản thân đã nói gì, hoặc sự thật là cô chẳng nói gì cả.
Cô mơ hồ cảm thấy môi và răng mình vẫn tràn ngập hương thơm nồng nàn của hoa hồng, và cảm giác đau rát khi môi bị cắn, còn có âm thanh thì thầm trầm thấp lặp đi lặp lại đó.
Gió lạnh thổi tới, đôi môi bị cắn rách sưng đỏ mà đau nhức, cô mất hồn mất vía đưa tay chạm lên môi, không ngoài dự đoán khi chạm vào miệng vết thương, cô đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Có hơi lạnh, thì tinh thần mới quay trở lại. Tim cô vẫn còn đau âm ỉ, chỉ là không quá rõ ràng. Tâm tư cô rối loạn, cô không biết phải đối mặt với đại tiểu thư như thế nào.
Đau môi, đau răng, đau đầu, đau tim, lưng cũng đau. Bị đại tiểu thư đẩy ngã đập vào đá, lục phủ ngũ tạng cô đều đau nhức. Nghĩ đến đại tiểu thư ra tay tàn nhẫn như vậy, cô thường cười rất ngọt ngào, nhưng nỗi đau mà cô không dễ dàng gì mới trấn áp được lại bắt đầu thức tỉnh mà vượt lên trước.
Cô thở dài, nhận ra bản thân chỉ nhẹ nhàng trách cứ hành vi quá đáng của đại tiểu thư, không có phẫn nộ và chán ghét, cô buồn bực đẩy nhanh bước chân, đi vào trong minh viên.
Sự việc ngày hôm nay, không có cách nào có thể tùy ý bỏ qua, tinh thần kiên nhẫn kiên trì không ngại khó khăn trở ngại của đại tiểu thư, sau khi đã nếm được trái ngọt, lại càng không thể buông tha.
Đây chính là tiếp xúc da thịt, đây chính là hôn đó! Nếu là 50 năm trước, hai người khó tránh khỏi bị nhốt trong lồng heo rồi! Kiểu liều mạng như đại tiểu thư, phải là lồng heo cao cấp nhất!
Tô Châu âm thầm than thở, đại tiểu thư ơi là đại tiểu thư, phụ nữ với nhau hà cớ gì phải làm khó nhau chứ?
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)