Chương 29
Cho dù sáng hôm đó bỗng xuất hiện bất ngờ, nhưng ít nhất theo cách nhìn của Tô Châu, tất cả đều không có gì thay đổi. Chỉ là căn nhà kia đã được đổi cách gọi mới, gọi là nhà, nhưng trong nhà không chỉ còn một mình Tô Châu nữa.
Nhưng, xác thực rất khác biệt. Có thêm một người, cuộc sống vốn giản đơn nay đã có nhiều điểm bất đồng. Đúng như lời đại tiểu thư nói, cuộc sống đơn sắc ban đầu nay đã tràn ngập sắc màu vào buổi sáng tươi đẹp ấy. Mỗi sắc thái đều rạng rỡ mê đắm lòng người, ngay cả màu xám cũng trorq thành chiếc bóng của lá cây xanh rì.
Nụ cười của đại tiểu thư hiện hữu cả ngày, nhưng trong mắt vẫn còn thấp thoáng ưu sầu. Vứt bỏ cha mẹ thân sinh, đối với đại tiểu thư là chuyện phi lý.
Nhưng nàng không muốn thỏa hiệp. Tô Châu là người nàng yêu, nàng không muốn để Tô Châu đối mặt với những câu hỏi thô lỗ của Đỗ tiên sinh, cũng không muốn nghe lời người cha tàn bạo, gả mình cho một người mà bản thân không yêu. Cũng chẳng trach nàng phải đi đến mức này, người có lỗi không phải Tô Châu, mà là Đỗ Như Mộng nàng, vậy thì Đỗ tiên sinh có tư cách gì mà bắt Tô Châu phải đánh đổi trả giá cho chuyện này?
Nàng phẫn nộ cha mình chi phối hôn nhân của nàng, càng không thể chịu đựng cha vì nàng mà làm hại người nàng yêu, Tô Châu vô tội. Vốn là cha truyền con nối, cùng chảy một dòng máu, hà cớ gì lại đẩy con đến bước đường cùng?
Nàng từng du học ở Anh, biết tự do quan trọng đến nhường nào. Một người con gái có nhận thức về tự do như nàng, làm sao có thể tiếp nhận sự khống chế đó? Cho dù không vì Tô Châu, quan hệ giữa nàng và Đỗ tiên sinh sớm muộn cũng sẽ rạn nứt. Đỗ tiên sinh khăng khăng gả nàng cho John, nếu nàng kết hôn, chưa kể có lỗi với Tô Châu, có lỗi với chính mình, mà ngay cả làm tổn thương John, nàng cũng không thể.
Chỉ khi nàng điên mới dùng hạnh phúc của bản thân để trả giá cho những tư tưởng bảo thủ. Thế này cũng tốt, cho dù nàng thoát ly Đỗ gia, Đỗ Như Mộng nàng vẫn sẽ sống thật vui vẻ.
Nàng không nghĩ đến Đỗ tiên sinh nữa, chỉ muốn tìm được một công việc trong mấy ngày tới, với kinh nghiệm du học và tài hoa của nàng, nuôi Tô Châu có là vấn đề gì đâu?
Hôm đó Tô Châu diễn kịch, đại tiểu thư ăn vận chỉnh tề rồi ra khỏi cửa. Bỏ ra mấy đồng lẻ cho trẻ bán báo trên phố, mua một tờ, hi vọng có thể thu được một chút thông tin hữu dụng.
Minh viên.
"Hóa trang đi."
Lương Tiểu Nguyệt định thần lại mới phát hiện mình đã nhìn Tô Châu chằm chằm rất lâu. Lời nhắc nhở của Tô Châu khiến cô ta có chút xấu hổ. Ngồi vào chỗ của mình, cầm bút kẻ mày lên, lại lần nữa lơ đãng.
Viên Viên ngồi bên cạnh Tô Châu, bộ dạng tâm sự trăm bề.
"Viên sư muội, em sao thế? Dạo này vẫn luôn bất thường như vậy." Tô Châu quan sát Viên Viên qua gương trang điểm.
"A Tô..." Viên Viên cau mày ưu sầu, "Chị đã thật sự suy xét kĩ càng chưa? Chị muốn rời sân khấu vì đại tiểu thư, sau này cũng không hát kịch nữa, chị đã thực sự cân nhắc cẩn thận rồi sao? Có phải đại tiểu thư cô ta... cô ta không muốn cho chị tiếp tục hát không?"
Lương Tiểu Nguyệt dừng bút, vểnh tai lên nghe ngóng.
"A Viên, đây là quyết định của tôi, không liên quan gì đến đại tiểu thư." Tô Châu cười nói, "Đại tiểu thư cũng không hề nói không cho tôi tiếp tục xướng kịch, em không nhớ ư? Đây vẫn luôn là nguyện vọng của tôi, tôi mong một ngày, tôi có thể cùng người mình thích, lui về ở ẩn, sống một cuộc sống cơm canh đạm bạc mà ung dung tự tại."
Cô thoa đều phấn lên má trái, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng, trong nụ cười ẩn chứa hạnh phúc và thoải mái khó tả. So với dáng vẻ đau buồn của một năm trước, cô bây giờ càng thêm rạng rỡ rung động lòng người. Cô nói: "Đại tiểu thư vì tôi mà từ bỏ hết thảy, vứt bỏ tên họ của bản thân, cho dù tôi có trao đi tất cả những gì mình có, cũng không thể đền đáp những rung cảm em ấy đã cho tôi."
"Nhưng..."
"A Viên, vườn lê không thuộc về tôi. Rời khỏi đây chính là tâm nguyện của tôi. Đại tiểu thư đối xử với tôi rất tốt, em cũng đã tận mắt trông thấy những cố gắng của em ấy cho tôi mà. Còn gì để mà nói nữa?"
"Thôi nào, cũng đâu phải tôi đi ngay." Tô Châu đã trang điểm mặt xong, đứng dậy đi lấy thủy sa.
"Bộp——"
Viên Viên và Tô Châu đồng thời nhìn Lương Tiểu Nguyệt. Lương Tiểu Nguyệt sững sờ một lát rồi cúi người nhặt hộp son rơi trên đất lên, để lại lên bàn.
Tô Châu mím môi, nhìn cô ta đi đến trước mặt mình, trưng ra ý cười miễn cưỡng. Cô ta nói: "A Tô, cậu thật sự muốn ra đi vì Đỗ Như Mộng à?"
Đối diện với cô ta ba giây, Tô Châu mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Ừ. Sau này, cậu chính là trụ cột của đoàn Tứ Quý chúng ta. Nếu như có cơ hội, tôi sẽ trở lại rạp hát xem cậu biểu diễn."
Môi của Lương Tiểu Nguyệt run rẩy, nửa chữ "được" cũng không thể nói ra.
"Nhanh lên nhanh lên, ôi chao, hai người, các con sao vẫn còn chưa thay đồ vậy? Nào nào nào, mau đi lấy quần áo đi!" Đoàn trưởng Tứ Quý vội vã thu xếp.
Tô Châu mỉm cười đi ngang qua cô ta, Lương Tiểu Nguyệt đưa tay nắm lấy tay cô. Cô ta nhìn cô, nụ cười lung lay sắp đổ: "A Tô, vở kịch cuối cùng của cậu, tôi sẽ diễn cùng cậu."
"Diễn cho xong hôm nay đã." Tô Châu không tiếc cho cô ta một nụ cười.
Lương Tiểu Nguyệt phá lên cười, buông Tô Châu ra.
"Xin chào, tôi đến để ứng tuyển vị trí văn thư cho công ty các vị." Đại tiểu thư hơi gật đầu với chủ quản tuyển dụng.
Nữ chủ quản quan sát nàng một chút rồi mỉm cười hòa nhã. Hỏi: "Đại tiểu thư, theo như tôi biết, cô là du học sinh của một trường có tiếng ở Anh, vậy tại sao lại đến công ty chúng tôi, làm một nhân viên văn thư nhỏ bé?"
Đại tiểu thư vẫn duy trì nụ cười lịch sự, nói: "Tôi không cho rằng đây là thiệt thòi. Theo tôi, công việc không phân lớn nhỏ, nếu có thể thu được thành tích xuất sắc ở vị trí này, vậy thì đối với tôi, đó chính là thành tựu tuyệt vời."
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, với trình độ học vấn của cô, làm văn thư cỏn con là lấy gáo vàng múc nước giếng bùn. Vậy không biết cô có yêu cầu gì với công ty chúng tôi hay không?" Nữ chủ quản cười ha ha.
"Không có yêu cầu gì."
Nữ chủ quản hài lòng gật gật đầu. Đúng lúc định nói thì người bên ngoài gọi cô ta ra tiếp điện thoại.
Đại tiểu thư lịch sự mỉm cười với cô ta, ngỏ ý mình không phiền.
Nữ chủ quản ra ngoài một lúc, sau khi quay lại thì vẫn mỉm cười ấm áp, chỉ là đề tài câu chuyện đã thay đổi: "Xin lỗi Đỗ đại tiểu thư, công ty chúng tôi đã đủ người rồi."
Nụ cười của đại tiểu thư cứng đờ. Một lúc lâu sau nàng mới đứng dậy, gật đầu với nữ chủ quản, lạnh mặt bước ra khỏi cổng.
Ánh mặt trời lúc giữa trưa khiến người ta đổ mồ hôi, trong lòng đại tiểu thư như bừng lên một ngọn lửa, từ từ đốt cháy tim nàng. Nàng đứng ngây người trên đường một lúc rồi hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi sự khó chịu và tức giận trong lòng.
Nhiệt độ này khiến nàng càng thêm bực bội.
Nàng vỗ trán. Ngoại trừ bị Tô Châu liên tục cự tuyệt trong lúc theo đuổi, nàng lớn như vậy rồi nhưng rất ít người dám từ chối nàng.
Một buổi sáng, nàng chạy đến nỗi muốn gãy chân, mọi người ban đầu đều đối xử với nàng lịch sự nhã nhặn, nhưng vừa quay mặt đi đã ngay lập tức say sorry với nàng.
Nàng không đủ xuất sắc ư? Nực cười! Về học vấn, những người cao hơn nàng ở Thượng Hải chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Nàng tưởng rằng yêu cầu của mình quá cao, thế là từ ứng tuyển chủ quản chuyển thành ứng tuyển văn thư, nhưng cho dù có là văn thư thì công ty nào mà nàng phỏng vấn thì công ty đó sẽ đủ người!
Nàng có chút sa sút tinh thần. Bản thân khó lắm mới muốn làm một công việc nghiêm túc, nhưng lại không thành. Lẽ nào sau khi nàng rũ bỏ ánh hào quang "Đại tiểu thư Đỗ gia", nàng thật sự biến thành kẻ vô dụng sao?
Nàng bất lực dựa lên tường gạch, cúi đầu, tâm trạng lạc lõng lại càng thêm lạc lõng.
"A Tô, chúng tôi đi trước đây." Diễn xong, mọi người đang chuẩn bị rời đi thì thấy Tô Châu đã thay xong quần áo nhưng còn đang đọc một cuốn sách nhỏ, chào hỏi nhưng cũng không để ý.
Viên Viên không đợi Hình sư muội, thấy Tô Châu chưa ra về bèn nói: "Đại tiểu thư đến đón chị à?"
Tô Châu đặt kịch bản trong tay xuống, gật đầu cười: "Đúng thế. Em ấy nói muốn đến đón tôi."
"Vậy em về trước nhé." Nguyên Viên nhặt túi xách, treo lên tay.
"Này, đợi đã." Tô Châu gọi với cô ấy lại, gấp kịch bản trên tay lại, đưa cho Viên Viên, "A Viên, tôi sắp phải đi rồi, nhưng cái này..."
Viên Viên nhận lấy kịch bản, lật lật vài trang.
"Cái này viết về cải cách văn hí của phái nữ chúng ta. A Viên, đây là do đại tiểu thư đã đầu tắt mặt tối soạn ra, tôi không muốn nó biến thành giấy lộn chỉ vì tôi sắp rời đi. Em là người tôi tin tưởng nhất trong đoàn, cái này, tôi hi vọng một ngày nào đó, em có thể giúp đại tiểu thư, giúp tôi, thậm chí giúp cả thể loại kịch này, hoàn thành cuộc cải cách trước nay chưa từng có." Anh mắt nghiêm túc, mơ hồ có cả thành kính, không hề có chút đùa giỡn nào.
Viên Viên trịnh trọng ưng thuận.
Không một ai biết, đốm lửa nhỏ này, sau này lại có thể thiêu cháy toàn bộ ngành Việt kịch, tỏa ra ánh sáng chói lóa không thể nhìn vào. Bây giờ, nó không hơn không kém một niềm mong đợi tha thiết.
"Em đi đây." Viên Viên bỏ kịch bản vào túi nhỏ, tạm biệt Tô Châu.
Tô Châu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là một giờ mà đại tiểu thư vẫn chưa tới. Cô đang nghĩ liệu có phải đại tiểu thư xảy ra chuyện thì nàng xuất hiện.
Có chút mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi nàng, những giọt mồ hôi nhỏ ngưng tụ thành hạt pha lê, mặt có chút tái nhợt. Hô hấp của nàng dường như bị cố tình đè nén cho ổn định.
Tô Châu ngây người, theo bản năng lấy khăn tay ra cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, sau đó có phần đau lòng mà trách nàng: "Em đi làm cái gì vậy? Là gặp phải... người Đỗ gia sao?"
"Không có." Đại tiểu thư để cô lau mồ hôi, nắm lấy tay cô, vừa ra ngoài vừa hỏi, "Em chỉ sợ chị đợi lâu, muốn nhanh gặp chị nên mới chạy một đoạn."
Tô Châu khẽ cười, đại tiểu thư bất chấp hình tượng mà chạy tới đây, thật sự là...
Cùng đại tiểu thư rời khỏi Minh viên, đại tiểu thư dẫn cô đến một cửa tiệm nhỏ, dắt chiếc xe đạp từ bên trong ra. Chiếc xe đạp màu bạc đó là chiếc đại tiểu thư tặng cho Tô Châu, nhưng trong suốt thời gian qua là Hình sư muội đi.
"Sao em lại đòi xe về rồi?" Tô Châu kì quái nói, "Em gặp Hình sư muội rồi sao?"
Đại tiểu thư giữ xe, cười khẩy: "Cái gì mà đòi xe về, Hình sư muội trả đấy. Cô ấy nói dạo gần đây Viên Viên dường như rất lạnh nhạt với cô ấy, một mình cô ấy đi thì có ích gì."
Thấy dáng vẻ này của đại tiểu thư, rõ ràng còn có nội tình khác, nhưng không biết rốt cục là có ý gì. Đại tiểu thư ngồi lên xe, nói với Tô Châu: "Lên xe!"
Đại tiểu thư đã thêm đệm ngồi ở phía sau, được bọc da bò, rất xa xỉ. Tô Châu vén váy lên ngồi phía sau, nhẹ nhàng ôm trọn vòng eo thon gọn của đại tiểu thư.
"Cả Viên Viên và Hình sư muội đều đến từ Thặng Châu, khi hai em ấy đến Thượng Hải, thân thiết đến chẳng ai có thể xen vào, Viên Viên cũng vô cùng chiều chuộng Hình sư muội." Tô Châu hồi tưởng quá khứ, nuối tiếc thở dài.
"Em nghĩ, A Viên và Hình sư muội có lẽ đã được định sẵn hữu duyên vô phận. A Viên dồn hết tâm sức của mình cho Hình sư muội, nhưng Hình sư muội lại không để tâm. Hôm nay khi em gặp Hình sư muội, cảm thấy cô ấy không còn như trước. Hẳn là do dạo này đang dần nổi tiếng trong đoàn kịch." Đại tiểu thư cười cười, "Trước đây em còn cho rằng, Viên Viên và Hình sư muội sẽ là chị em thân thiết đến hết đời, nhưng xem ra bây giờ... Khi đó em ghen tỵ với Hình sư muội là sai lầm."
Nghe thấy đại tiểu thư nói hai chữ "ghen tị", Tô Châu cúi đầu. Đại tiểu thư trở thành như hiện tại đều là tại cô. Cô chỉ là một con hát địa vị hèn mọn, nào có đức hạnh và tài năng để được đại tiểu thư coi trọng như vậy.
Đại tiểu thư cao ngạo như vậy, làm sao lại...
"Haha," Đại tiểu thư bỗng nhiên cười rộ lên, giọng điệu dương dương tự đắc khiến sắc mặt nàng phấn khởi lên. "Nhưng em lại cảm thấy, Hình sư muội căn bản chẳng bằng em, dù gì em cũng được ở bên chị."
Sống mũi Tô Châu đau nhức. Cô phải làm thế nào mới có thể đáp lại tình cảm của đại tiểu thư đây?
Đại tiểu thư nửa ngày vẫn không nghe được tiếng của Tô Châu, cảm nhận được nỗi buồn thoáng qua của cô, nàng im lặng một lúc, liền cố ý hét lớn: "Ngồi cho chắc nhé!" Rồi tăng tốc xe đạp, thi thoảng còn rẽ vào khúc cua làm thân xe ngả nghiêng.
Tô Châu siết chặt tay, trên mặt là kinh hoảng luống cuống. "Em chậm lại chút... Ấy, cẩn thận cẩn thận... Lỡ ngã thì sao đây!" Cô quở trách.
Đại tiểu thư vui vẻ nói: "Không sao, ngã bị thương cũng không sao, em hôn chị sẽ không đau nữa. Nếu nặng hơn, bị thương nhiều, chỉ ở yên trong nhà không đi đâu hết là em vui nhất."
Tô Châu bảo nàng phỉ phui, nói năng tầm bậy.
"Chúng ta đến Dật Tiên lầu ăn cơm nhé?" Đại tiểu thư nghĩ nghĩ, "Hôm nay có gà bát bảo, cá trúc thọ, chị không thích ăn món 'phượng hoàng tắm lửa' kia nhỉ?"
"Đại tiểu thư, chẳng phải em nói muốn ăn đồ tôi nấu sao? Hay là chúng ta đi mua đồ, tôi nấu cơm ngon cho em, được không?" Tô Châu không đồng ý, đề nghị nấu ăn.
Lưng đại tiểu thư cứng đờ. Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong chốc lát, nàng rất nhanh mỉm cười nói: "Được thôi, em cầu còn không được. Nào, chúng ta đi mua đồ."
Cùng nhau chọn rau cải, đại tiểu thư còn mua một con cá, nghĩ nghĩ rồi nói với Tô Châu: "Ừm, chúng ta mua chút thịt đi."
Kéo Tô Châu đến chỗ bán thịt lợn. Mùi tanh từ món cá vừa bán có chút buồn nôn. Vậy mà sắc mặt đại tiểu thư không đổi mà đi theo Tô Châu, nhìn nàng cò kè mặc cả với chủ tiệm, gương mặt cô hiện lên nụ cười nông nông, dáng vẻ rất hài lòng.
Tô Châu thỉnh thoảng quay đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của đại tiểu thư, con tim mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Một tay cô nắm tay đại tiểu thư, tay kia xách nguyên liệu đã mua, đại tiểu thư dắt xe đạp chậm rãi rảo bước trên con đường lát đá xanh cùng Tô Châu.
Đại tiểu thư cảm thấy rất mới mẻ, nàng từ nhỏ đã có người hầu hạ, quen ăn xa hoa, nhưng nàng thật sự chưa từng nhìn thấy những thứ như thịt lợn sống, cá thì nàng đã thấy rồi, sashimi là một trong những món ăn nổi tiếng của Nhật.
Nàng thấy chỉ cần ở bên Tô Châu, cho dù làm bất cứ điều gì nàng cũng đều hạnh phúc. Kể cả đến khu chợ hỗn loạn để mua đồ ăn, hòa vào đám đông hỗn tạp mà mua đồ, cảm giác hạnh phúc vẫn ngập tràn trong nàng.
Tô Châu và đại tiểu thư đi được bao lâu, Lương Tiểu Nguyệt ngồi trong xe theo sau họ được bấy lâu. Nhìn Tô Châu đôi khi mỉm cười với đại tiểu thư, nhìn nàng si mê, con tim cô ta không nhịn được mà giật lên một hồi.
Khóe mắt cô ta ươn ướt, cô ta không cam lòng. Cô ta không muốn cuộc sống mà Tô Châu hằng mong ước lại thuộc về đại tiểu thư, cũng không muốn Tô Châu và đại tiểu thư sẽ hạnh phúc như vậy.
Hai tay cô ta nắm chặt chiếc ví, chiếc ví đen bị xước một vết. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má, khi nhìn thấy đại tiểu thư chu chu môi rồi Tô Châu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, toàn bộ cảm xúc của cô ta như thể sụp đổ, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, cô ta che mặt khóc không thành tiếng.
"Cậu nói, muốn ở cùng tôi cả đời. Cả đời ấy, tại sao lại ngắn ngủi như vậy?" Cô ta độc thoại, run rẩy đến không thể nói thành câu. "A Tô..."
Trở về nhà, Tô Châu đi vào phòng bếp, đại tiểu thư cũng theo vào. Tô Châu sắp xếp nguyên liệu tươm tất, thấy đại tiểu thư đang tò mò ngó vào bếp, nhịn không được mà cười nói: "Em vào đây làm gì? Đi ra thay quần áo đi." Đây là muốn đuổi người.
Đại tiểu thư liếm liếm môi, chỉ vào con dao: "Em nấu cùng chị."
"Đại tiểu thư..." Tô Châu hơi buồn cười, cô bất đắc dĩ nói, "Em vẫn nên về phòng nghỉ đi, đừng làm loạn nhé? Em nấu thì tôi lại không dám ăn."
Đại tiểu thư cau mày, do dự một chút, nhưng cũng không cứng đầu, gật gật, đi ra ngoài. Đi đến cửa lại quay lại, nàng đanh thép nói: "Không được! Em phải học. Em muốn cả đời này phải ở cùng chị."
Dáng dấp nghiêm túc của nàng khiến khóe miệng Tô Châu hơi nhếch lên, Tô Châu cũng không từ chối nàng nữa.
Đại tiểu thư lấy củ cải ra rửa sạch. Tô Châu nhìn đôi tay thon dài trắng nõn đang gột rửa đất trên củ cải, lắc lắc đầu rồi quay lại nhóm lửa.
Bữa cơm này, đại tiểu thư ngoại trừ rửa đồ và thái đồ ra thì Tô Châu không cho nàng làm những việc khác. Mỗi khi đại tiểu thư muốn đụng vào gạo nước củi giả, Tô Châu sẽ nhờ nàng đi rửa chén đũa, hoặc bảo nàng đem củi tới.
Nấu một bữa cơm rất mất thời gian, đại tiểu thư là người mới học, nhưng việc gì nàng cũng làm ra hình ra dạng. Tuy rằng chuyện này đại tiểu thư dốt đặc cán mai, nhưng nàng vẫn rất nỗ lực, nỗ lực như Tô Châu vậy.
Bày hết đồ ăn lên bàn, nàng nóng lòng rửa tay, đi múc canh cá. Con cá này đã được chủ tiệm chế biến rồi mới mang về, cuối cùng Tô Châu chỉ nấu nó thành canh mà thôi.
Canh cá còn nóng, đại tiểu thư lấy chiếc bát nhỏ múc cho Tô Châu trước, sau đó mới lấy cho mình rồi lấy thìa múc một chút, đưa đến môi nhấp một ngụm.
Tô Châu thấy nàng ăn, háo hức mà nhìn nàng.
Đại tiểu thư cau mày, liếc nhìn Tô Châu, âm thầm nuốt canh cá trong miệng.
"Không ngon à?"
Bà cả chớp mắt, trên môi nở một nụ cười dịu dàng. Nàng lắc đầu nói: "Ngon nha." Nàng cầm thìa húp thêm một ngụm lớn, "Em rất thích."
Tô Châu chưa nếm qua, đây là lần đầu cô nấu canh cá. Cô bưng bát lên, duyên dáng dùng thìa nhỏ múc một miếng, đưa lên khe khẽ thổi cho bớt nóng rồi mới ăn một miếng nhỏ.
Canh cá thơm ngon, hơi ngọt, vị của gừng đã át đi mùi tanh. Tô Châu cũng cau mày, đặt bát xuống, ngăn cản đại tiểu thư uống đang say mê như rượu: "Đừng miễn cưỡng."
Tuy vậy, hương vị của loại canh này vẫn rất khác so với khẩu vị của đại tiểu thư. Dường như rất khó ăn.
Quá mặn.
Tay đại tiểu thư khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười: "Em không miễn cưỡng. Đối với em, chỉ cần là chị làm, đều là ngon nhất."
"Đại tiểu thư..." Tô Châu dịu dàng.
Đưa tay ra dịu dàng bao bọc lấy tay Tô Châu, nàng nghiêng người nói với Tô Châu: "Chị có thể đừng gọi em là đại tiểu nữa được không? Em cũng không muốn gọi chị là chị gái, em gọi chị là A Tô, chị gọi em là Như Mộng, nhé?"
Nàng mỉm cười, ẩn chứa trong nụ cười là vẻ cô đơn, khiến Tô Châu sững người, có chút xót xa.
Tô Châu cụp mắt, che giấu cảm giác đau lòng trong đó: "Như Mộng."
"A Tô!" Đại tiểu thư mỉm cười rạng rỡ, "Những gì em vừa nói là thật, em không thấy đồ ăn chị nấu không ngon, ở Anh có rất nhiều món nguội, em không quen lắm. Chị đừng nghĩ em là đại tiểu thư cái gì cũng không biết, em biết học đấy."
"Ừ." Cô ngắm nhìn nụ cười của đại tiểu thư, chậm chạp gật đầu.
Tuy rằng em không hiểu những thứ này, nhưng em sẽ cố gắng.
- --------------------------------------------------------------
Chúc mừng năm mới~ (ٛ⁎꒪̕ॢ ˙̫ ꒪ٛ̕ॢ⁎)
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Nhưng, xác thực rất khác biệt. Có thêm một người, cuộc sống vốn giản đơn nay đã có nhiều điểm bất đồng. Đúng như lời đại tiểu thư nói, cuộc sống đơn sắc ban đầu nay đã tràn ngập sắc màu vào buổi sáng tươi đẹp ấy. Mỗi sắc thái đều rạng rỡ mê đắm lòng người, ngay cả màu xám cũng trorq thành chiếc bóng của lá cây xanh rì.
Nụ cười của đại tiểu thư hiện hữu cả ngày, nhưng trong mắt vẫn còn thấp thoáng ưu sầu. Vứt bỏ cha mẹ thân sinh, đối với đại tiểu thư là chuyện phi lý.
Nhưng nàng không muốn thỏa hiệp. Tô Châu là người nàng yêu, nàng không muốn để Tô Châu đối mặt với những câu hỏi thô lỗ của Đỗ tiên sinh, cũng không muốn nghe lời người cha tàn bạo, gả mình cho một người mà bản thân không yêu. Cũng chẳng trach nàng phải đi đến mức này, người có lỗi không phải Tô Châu, mà là Đỗ Như Mộng nàng, vậy thì Đỗ tiên sinh có tư cách gì mà bắt Tô Châu phải đánh đổi trả giá cho chuyện này?
Nàng phẫn nộ cha mình chi phối hôn nhân của nàng, càng không thể chịu đựng cha vì nàng mà làm hại người nàng yêu, Tô Châu vô tội. Vốn là cha truyền con nối, cùng chảy một dòng máu, hà cớ gì lại đẩy con đến bước đường cùng?
Nàng từng du học ở Anh, biết tự do quan trọng đến nhường nào. Một người con gái có nhận thức về tự do như nàng, làm sao có thể tiếp nhận sự khống chế đó? Cho dù không vì Tô Châu, quan hệ giữa nàng và Đỗ tiên sinh sớm muộn cũng sẽ rạn nứt. Đỗ tiên sinh khăng khăng gả nàng cho John, nếu nàng kết hôn, chưa kể có lỗi với Tô Châu, có lỗi với chính mình, mà ngay cả làm tổn thương John, nàng cũng không thể.
Chỉ khi nàng điên mới dùng hạnh phúc của bản thân để trả giá cho những tư tưởng bảo thủ. Thế này cũng tốt, cho dù nàng thoát ly Đỗ gia, Đỗ Như Mộng nàng vẫn sẽ sống thật vui vẻ.
Nàng không nghĩ đến Đỗ tiên sinh nữa, chỉ muốn tìm được một công việc trong mấy ngày tới, với kinh nghiệm du học và tài hoa của nàng, nuôi Tô Châu có là vấn đề gì đâu?
Hôm đó Tô Châu diễn kịch, đại tiểu thư ăn vận chỉnh tề rồi ra khỏi cửa. Bỏ ra mấy đồng lẻ cho trẻ bán báo trên phố, mua một tờ, hi vọng có thể thu được một chút thông tin hữu dụng.
Minh viên.
"Hóa trang đi."
Lương Tiểu Nguyệt định thần lại mới phát hiện mình đã nhìn Tô Châu chằm chằm rất lâu. Lời nhắc nhở của Tô Châu khiến cô ta có chút xấu hổ. Ngồi vào chỗ của mình, cầm bút kẻ mày lên, lại lần nữa lơ đãng.
Viên Viên ngồi bên cạnh Tô Châu, bộ dạng tâm sự trăm bề.
"Viên sư muội, em sao thế? Dạo này vẫn luôn bất thường như vậy." Tô Châu quan sát Viên Viên qua gương trang điểm.
"A Tô..." Viên Viên cau mày ưu sầu, "Chị đã thật sự suy xét kĩ càng chưa? Chị muốn rời sân khấu vì đại tiểu thư, sau này cũng không hát kịch nữa, chị đã thực sự cân nhắc cẩn thận rồi sao? Có phải đại tiểu thư cô ta... cô ta không muốn cho chị tiếp tục hát không?"
Lương Tiểu Nguyệt dừng bút, vểnh tai lên nghe ngóng.
"A Viên, đây là quyết định của tôi, không liên quan gì đến đại tiểu thư." Tô Châu cười nói, "Đại tiểu thư cũng không hề nói không cho tôi tiếp tục xướng kịch, em không nhớ ư? Đây vẫn luôn là nguyện vọng của tôi, tôi mong một ngày, tôi có thể cùng người mình thích, lui về ở ẩn, sống một cuộc sống cơm canh đạm bạc mà ung dung tự tại."
Cô thoa đều phấn lên má trái, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng, trong nụ cười ẩn chứa hạnh phúc và thoải mái khó tả. So với dáng vẻ đau buồn của một năm trước, cô bây giờ càng thêm rạng rỡ rung động lòng người. Cô nói: "Đại tiểu thư vì tôi mà từ bỏ hết thảy, vứt bỏ tên họ của bản thân, cho dù tôi có trao đi tất cả những gì mình có, cũng không thể đền đáp những rung cảm em ấy đã cho tôi."
"Nhưng..."
"A Viên, vườn lê không thuộc về tôi. Rời khỏi đây chính là tâm nguyện của tôi. Đại tiểu thư đối xử với tôi rất tốt, em cũng đã tận mắt trông thấy những cố gắng của em ấy cho tôi mà. Còn gì để mà nói nữa?"
"Thôi nào, cũng đâu phải tôi đi ngay." Tô Châu đã trang điểm mặt xong, đứng dậy đi lấy thủy sa.
"Bộp——"
Viên Viên và Tô Châu đồng thời nhìn Lương Tiểu Nguyệt. Lương Tiểu Nguyệt sững sờ một lát rồi cúi người nhặt hộp son rơi trên đất lên, để lại lên bàn.
Tô Châu mím môi, nhìn cô ta đi đến trước mặt mình, trưng ra ý cười miễn cưỡng. Cô ta nói: "A Tô, cậu thật sự muốn ra đi vì Đỗ Như Mộng à?"
Đối diện với cô ta ba giây, Tô Châu mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Ừ. Sau này, cậu chính là trụ cột của đoàn Tứ Quý chúng ta. Nếu như có cơ hội, tôi sẽ trở lại rạp hát xem cậu biểu diễn."
Môi của Lương Tiểu Nguyệt run rẩy, nửa chữ "được" cũng không thể nói ra.
"Nhanh lên nhanh lên, ôi chao, hai người, các con sao vẫn còn chưa thay đồ vậy? Nào nào nào, mau đi lấy quần áo đi!" Đoàn trưởng Tứ Quý vội vã thu xếp.
Tô Châu mỉm cười đi ngang qua cô ta, Lương Tiểu Nguyệt đưa tay nắm lấy tay cô. Cô ta nhìn cô, nụ cười lung lay sắp đổ: "A Tô, vở kịch cuối cùng của cậu, tôi sẽ diễn cùng cậu."
"Diễn cho xong hôm nay đã." Tô Châu không tiếc cho cô ta một nụ cười.
Lương Tiểu Nguyệt phá lên cười, buông Tô Châu ra.
"Xin chào, tôi đến để ứng tuyển vị trí văn thư cho công ty các vị." Đại tiểu thư hơi gật đầu với chủ quản tuyển dụng.
Nữ chủ quản quan sát nàng một chút rồi mỉm cười hòa nhã. Hỏi: "Đại tiểu thư, theo như tôi biết, cô là du học sinh của một trường có tiếng ở Anh, vậy tại sao lại đến công ty chúng tôi, làm một nhân viên văn thư nhỏ bé?"
Đại tiểu thư vẫn duy trì nụ cười lịch sự, nói: "Tôi không cho rằng đây là thiệt thòi. Theo tôi, công việc không phân lớn nhỏ, nếu có thể thu được thành tích xuất sắc ở vị trí này, vậy thì đối với tôi, đó chính là thành tựu tuyệt vời."
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, với trình độ học vấn của cô, làm văn thư cỏn con là lấy gáo vàng múc nước giếng bùn. Vậy không biết cô có yêu cầu gì với công ty chúng tôi hay không?" Nữ chủ quản cười ha ha.
"Không có yêu cầu gì."
Nữ chủ quản hài lòng gật gật đầu. Đúng lúc định nói thì người bên ngoài gọi cô ta ra tiếp điện thoại.
Đại tiểu thư lịch sự mỉm cười với cô ta, ngỏ ý mình không phiền.
Nữ chủ quản ra ngoài một lúc, sau khi quay lại thì vẫn mỉm cười ấm áp, chỉ là đề tài câu chuyện đã thay đổi: "Xin lỗi Đỗ đại tiểu thư, công ty chúng tôi đã đủ người rồi."
Nụ cười của đại tiểu thư cứng đờ. Một lúc lâu sau nàng mới đứng dậy, gật đầu với nữ chủ quản, lạnh mặt bước ra khỏi cổng.
Ánh mặt trời lúc giữa trưa khiến người ta đổ mồ hôi, trong lòng đại tiểu thư như bừng lên một ngọn lửa, từ từ đốt cháy tim nàng. Nàng đứng ngây người trên đường một lúc rồi hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi sự khó chịu và tức giận trong lòng.
Nhiệt độ này khiến nàng càng thêm bực bội.
Nàng vỗ trán. Ngoại trừ bị Tô Châu liên tục cự tuyệt trong lúc theo đuổi, nàng lớn như vậy rồi nhưng rất ít người dám từ chối nàng.
Một buổi sáng, nàng chạy đến nỗi muốn gãy chân, mọi người ban đầu đều đối xử với nàng lịch sự nhã nhặn, nhưng vừa quay mặt đi đã ngay lập tức say sorry với nàng.
Nàng không đủ xuất sắc ư? Nực cười! Về học vấn, những người cao hơn nàng ở Thượng Hải chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Nàng tưởng rằng yêu cầu của mình quá cao, thế là từ ứng tuyển chủ quản chuyển thành ứng tuyển văn thư, nhưng cho dù có là văn thư thì công ty nào mà nàng phỏng vấn thì công ty đó sẽ đủ người!
Nàng có chút sa sút tinh thần. Bản thân khó lắm mới muốn làm một công việc nghiêm túc, nhưng lại không thành. Lẽ nào sau khi nàng rũ bỏ ánh hào quang "Đại tiểu thư Đỗ gia", nàng thật sự biến thành kẻ vô dụng sao?
Nàng bất lực dựa lên tường gạch, cúi đầu, tâm trạng lạc lõng lại càng thêm lạc lõng.
"A Tô, chúng tôi đi trước đây." Diễn xong, mọi người đang chuẩn bị rời đi thì thấy Tô Châu đã thay xong quần áo nhưng còn đang đọc một cuốn sách nhỏ, chào hỏi nhưng cũng không để ý.
Viên Viên không đợi Hình sư muội, thấy Tô Châu chưa ra về bèn nói: "Đại tiểu thư đến đón chị à?"
Tô Châu đặt kịch bản trong tay xuống, gật đầu cười: "Đúng thế. Em ấy nói muốn đến đón tôi."
"Vậy em về trước nhé." Nguyên Viên nhặt túi xách, treo lên tay.
"Này, đợi đã." Tô Châu gọi với cô ấy lại, gấp kịch bản trên tay lại, đưa cho Viên Viên, "A Viên, tôi sắp phải đi rồi, nhưng cái này..."
Viên Viên nhận lấy kịch bản, lật lật vài trang.
"Cái này viết về cải cách văn hí của phái nữ chúng ta. A Viên, đây là do đại tiểu thư đã đầu tắt mặt tối soạn ra, tôi không muốn nó biến thành giấy lộn chỉ vì tôi sắp rời đi. Em là người tôi tin tưởng nhất trong đoàn, cái này, tôi hi vọng một ngày nào đó, em có thể giúp đại tiểu thư, giúp tôi, thậm chí giúp cả thể loại kịch này, hoàn thành cuộc cải cách trước nay chưa từng có." Anh mắt nghiêm túc, mơ hồ có cả thành kính, không hề có chút đùa giỡn nào.
Viên Viên trịnh trọng ưng thuận.
Không một ai biết, đốm lửa nhỏ này, sau này lại có thể thiêu cháy toàn bộ ngành Việt kịch, tỏa ra ánh sáng chói lóa không thể nhìn vào. Bây giờ, nó không hơn không kém một niềm mong đợi tha thiết.
"Em đi đây." Viên Viên bỏ kịch bản vào túi nhỏ, tạm biệt Tô Châu.
Tô Châu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là một giờ mà đại tiểu thư vẫn chưa tới. Cô đang nghĩ liệu có phải đại tiểu thư xảy ra chuyện thì nàng xuất hiện.
Có chút mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi nàng, những giọt mồ hôi nhỏ ngưng tụ thành hạt pha lê, mặt có chút tái nhợt. Hô hấp của nàng dường như bị cố tình đè nén cho ổn định.
Tô Châu ngây người, theo bản năng lấy khăn tay ra cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, sau đó có phần đau lòng mà trách nàng: "Em đi làm cái gì vậy? Là gặp phải... người Đỗ gia sao?"
"Không có." Đại tiểu thư để cô lau mồ hôi, nắm lấy tay cô, vừa ra ngoài vừa hỏi, "Em chỉ sợ chị đợi lâu, muốn nhanh gặp chị nên mới chạy một đoạn."
Tô Châu khẽ cười, đại tiểu thư bất chấp hình tượng mà chạy tới đây, thật sự là...
Cùng đại tiểu thư rời khỏi Minh viên, đại tiểu thư dẫn cô đến một cửa tiệm nhỏ, dắt chiếc xe đạp từ bên trong ra. Chiếc xe đạp màu bạc đó là chiếc đại tiểu thư tặng cho Tô Châu, nhưng trong suốt thời gian qua là Hình sư muội đi.
"Sao em lại đòi xe về rồi?" Tô Châu kì quái nói, "Em gặp Hình sư muội rồi sao?"
Đại tiểu thư giữ xe, cười khẩy: "Cái gì mà đòi xe về, Hình sư muội trả đấy. Cô ấy nói dạo gần đây Viên Viên dường như rất lạnh nhạt với cô ấy, một mình cô ấy đi thì có ích gì."
Thấy dáng vẻ này của đại tiểu thư, rõ ràng còn có nội tình khác, nhưng không biết rốt cục là có ý gì. Đại tiểu thư ngồi lên xe, nói với Tô Châu: "Lên xe!"
Đại tiểu thư đã thêm đệm ngồi ở phía sau, được bọc da bò, rất xa xỉ. Tô Châu vén váy lên ngồi phía sau, nhẹ nhàng ôm trọn vòng eo thon gọn của đại tiểu thư.
"Cả Viên Viên và Hình sư muội đều đến từ Thặng Châu, khi hai em ấy đến Thượng Hải, thân thiết đến chẳng ai có thể xen vào, Viên Viên cũng vô cùng chiều chuộng Hình sư muội." Tô Châu hồi tưởng quá khứ, nuối tiếc thở dài.
"Em nghĩ, A Viên và Hình sư muội có lẽ đã được định sẵn hữu duyên vô phận. A Viên dồn hết tâm sức của mình cho Hình sư muội, nhưng Hình sư muội lại không để tâm. Hôm nay khi em gặp Hình sư muội, cảm thấy cô ấy không còn như trước. Hẳn là do dạo này đang dần nổi tiếng trong đoàn kịch." Đại tiểu thư cười cười, "Trước đây em còn cho rằng, Viên Viên và Hình sư muội sẽ là chị em thân thiết đến hết đời, nhưng xem ra bây giờ... Khi đó em ghen tỵ với Hình sư muội là sai lầm."
Nghe thấy đại tiểu thư nói hai chữ "ghen tị", Tô Châu cúi đầu. Đại tiểu thư trở thành như hiện tại đều là tại cô. Cô chỉ là một con hát địa vị hèn mọn, nào có đức hạnh và tài năng để được đại tiểu thư coi trọng như vậy.
Đại tiểu thư cao ngạo như vậy, làm sao lại...
"Haha," Đại tiểu thư bỗng nhiên cười rộ lên, giọng điệu dương dương tự đắc khiến sắc mặt nàng phấn khởi lên. "Nhưng em lại cảm thấy, Hình sư muội căn bản chẳng bằng em, dù gì em cũng được ở bên chị."
Sống mũi Tô Châu đau nhức. Cô phải làm thế nào mới có thể đáp lại tình cảm của đại tiểu thư đây?
Đại tiểu thư nửa ngày vẫn không nghe được tiếng của Tô Châu, cảm nhận được nỗi buồn thoáng qua của cô, nàng im lặng một lúc, liền cố ý hét lớn: "Ngồi cho chắc nhé!" Rồi tăng tốc xe đạp, thi thoảng còn rẽ vào khúc cua làm thân xe ngả nghiêng.
Tô Châu siết chặt tay, trên mặt là kinh hoảng luống cuống. "Em chậm lại chút... Ấy, cẩn thận cẩn thận... Lỡ ngã thì sao đây!" Cô quở trách.
Đại tiểu thư vui vẻ nói: "Không sao, ngã bị thương cũng không sao, em hôn chị sẽ không đau nữa. Nếu nặng hơn, bị thương nhiều, chỉ ở yên trong nhà không đi đâu hết là em vui nhất."
Tô Châu bảo nàng phỉ phui, nói năng tầm bậy.
"Chúng ta đến Dật Tiên lầu ăn cơm nhé?" Đại tiểu thư nghĩ nghĩ, "Hôm nay có gà bát bảo, cá trúc thọ, chị không thích ăn món 'phượng hoàng tắm lửa' kia nhỉ?"
"Đại tiểu thư, chẳng phải em nói muốn ăn đồ tôi nấu sao? Hay là chúng ta đi mua đồ, tôi nấu cơm ngon cho em, được không?" Tô Châu không đồng ý, đề nghị nấu ăn.
Lưng đại tiểu thư cứng đờ. Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong chốc lát, nàng rất nhanh mỉm cười nói: "Được thôi, em cầu còn không được. Nào, chúng ta đi mua đồ."
Cùng nhau chọn rau cải, đại tiểu thư còn mua một con cá, nghĩ nghĩ rồi nói với Tô Châu: "Ừm, chúng ta mua chút thịt đi."
Kéo Tô Châu đến chỗ bán thịt lợn. Mùi tanh từ món cá vừa bán có chút buồn nôn. Vậy mà sắc mặt đại tiểu thư không đổi mà đi theo Tô Châu, nhìn nàng cò kè mặc cả với chủ tiệm, gương mặt cô hiện lên nụ cười nông nông, dáng vẻ rất hài lòng.
Tô Châu thỉnh thoảng quay đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của đại tiểu thư, con tim mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Một tay cô nắm tay đại tiểu thư, tay kia xách nguyên liệu đã mua, đại tiểu thư dắt xe đạp chậm rãi rảo bước trên con đường lát đá xanh cùng Tô Châu.
Đại tiểu thư cảm thấy rất mới mẻ, nàng từ nhỏ đã có người hầu hạ, quen ăn xa hoa, nhưng nàng thật sự chưa từng nhìn thấy những thứ như thịt lợn sống, cá thì nàng đã thấy rồi, sashimi là một trong những món ăn nổi tiếng của Nhật.
Nàng thấy chỉ cần ở bên Tô Châu, cho dù làm bất cứ điều gì nàng cũng đều hạnh phúc. Kể cả đến khu chợ hỗn loạn để mua đồ ăn, hòa vào đám đông hỗn tạp mà mua đồ, cảm giác hạnh phúc vẫn ngập tràn trong nàng.
Tô Châu và đại tiểu thư đi được bao lâu, Lương Tiểu Nguyệt ngồi trong xe theo sau họ được bấy lâu. Nhìn Tô Châu đôi khi mỉm cười với đại tiểu thư, nhìn nàng si mê, con tim cô ta không nhịn được mà giật lên một hồi.
Khóe mắt cô ta ươn ướt, cô ta không cam lòng. Cô ta không muốn cuộc sống mà Tô Châu hằng mong ước lại thuộc về đại tiểu thư, cũng không muốn Tô Châu và đại tiểu thư sẽ hạnh phúc như vậy.
Hai tay cô ta nắm chặt chiếc ví, chiếc ví đen bị xước một vết. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má, khi nhìn thấy đại tiểu thư chu chu môi rồi Tô Châu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, toàn bộ cảm xúc của cô ta như thể sụp đổ, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, cô ta che mặt khóc không thành tiếng.
"Cậu nói, muốn ở cùng tôi cả đời. Cả đời ấy, tại sao lại ngắn ngủi như vậy?" Cô ta độc thoại, run rẩy đến không thể nói thành câu. "A Tô..."
Trở về nhà, Tô Châu đi vào phòng bếp, đại tiểu thư cũng theo vào. Tô Châu sắp xếp nguyên liệu tươm tất, thấy đại tiểu thư đang tò mò ngó vào bếp, nhịn không được mà cười nói: "Em vào đây làm gì? Đi ra thay quần áo đi." Đây là muốn đuổi người.
Đại tiểu thư liếm liếm môi, chỉ vào con dao: "Em nấu cùng chị."
"Đại tiểu thư..." Tô Châu hơi buồn cười, cô bất đắc dĩ nói, "Em vẫn nên về phòng nghỉ đi, đừng làm loạn nhé? Em nấu thì tôi lại không dám ăn."
Đại tiểu thư cau mày, do dự một chút, nhưng cũng không cứng đầu, gật gật, đi ra ngoài. Đi đến cửa lại quay lại, nàng đanh thép nói: "Không được! Em phải học. Em muốn cả đời này phải ở cùng chị."
Dáng dấp nghiêm túc của nàng khiến khóe miệng Tô Châu hơi nhếch lên, Tô Châu cũng không từ chối nàng nữa.
Đại tiểu thư lấy củ cải ra rửa sạch. Tô Châu nhìn đôi tay thon dài trắng nõn đang gột rửa đất trên củ cải, lắc lắc đầu rồi quay lại nhóm lửa.
Bữa cơm này, đại tiểu thư ngoại trừ rửa đồ và thái đồ ra thì Tô Châu không cho nàng làm những việc khác. Mỗi khi đại tiểu thư muốn đụng vào gạo nước củi giả, Tô Châu sẽ nhờ nàng đi rửa chén đũa, hoặc bảo nàng đem củi tới.
Nấu một bữa cơm rất mất thời gian, đại tiểu thư là người mới học, nhưng việc gì nàng cũng làm ra hình ra dạng. Tuy rằng chuyện này đại tiểu thư dốt đặc cán mai, nhưng nàng vẫn rất nỗ lực, nỗ lực như Tô Châu vậy.
Bày hết đồ ăn lên bàn, nàng nóng lòng rửa tay, đi múc canh cá. Con cá này đã được chủ tiệm chế biến rồi mới mang về, cuối cùng Tô Châu chỉ nấu nó thành canh mà thôi.
Canh cá còn nóng, đại tiểu thư lấy chiếc bát nhỏ múc cho Tô Châu trước, sau đó mới lấy cho mình rồi lấy thìa múc một chút, đưa đến môi nhấp một ngụm.
Tô Châu thấy nàng ăn, háo hức mà nhìn nàng.
Đại tiểu thư cau mày, liếc nhìn Tô Châu, âm thầm nuốt canh cá trong miệng.
"Không ngon à?"
Bà cả chớp mắt, trên môi nở một nụ cười dịu dàng. Nàng lắc đầu nói: "Ngon nha." Nàng cầm thìa húp thêm một ngụm lớn, "Em rất thích."
Tô Châu chưa nếm qua, đây là lần đầu cô nấu canh cá. Cô bưng bát lên, duyên dáng dùng thìa nhỏ múc một miếng, đưa lên khe khẽ thổi cho bớt nóng rồi mới ăn một miếng nhỏ.
Canh cá thơm ngon, hơi ngọt, vị của gừng đã át đi mùi tanh. Tô Châu cũng cau mày, đặt bát xuống, ngăn cản đại tiểu thư uống đang say mê như rượu: "Đừng miễn cưỡng."
Tuy vậy, hương vị của loại canh này vẫn rất khác so với khẩu vị của đại tiểu thư. Dường như rất khó ăn.
Quá mặn.
Tay đại tiểu thư khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười: "Em không miễn cưỡng. Đối với em, chỉ cần là chị làm, đều là ngon nhất."
"Đại tiểu thư..." Tô Châu dịu dàng.
Đưa tay ra dịu dàng bao bọc lấy tay Tô Châu, nàng nghiêng người nói với Tô Châu: "Chị có thể đừng gọi em là đại tiểu nữa được không? Em cũng không muốn gọi chị là chị gái, em gọi chị là A Tô, chị gọi em là Như Mộng, nhé?"
Nàng mỉm cười, ẩn chứa trong nụ cười là vẻ cô đơn, khiến Tô Châu sững người, có chút xót xa.
Tô Châu cụp mắt, che giấu cảm giác đau lòng trong đó: "Như Mộng."
"A Tô!" Đại tiểu thư mỉm cười rạng rỡ, "Những gì em vừa nói là thật, em không thấy đồ ăn chị nấu không ngon, ở Anh có rất nhiều món nguội, em không quen lắm. Chị đừng nghĩ em là đại tiểu thư cái gì cũng không biết, em biết học đấy."
"Ừ." Cô ngắm nhìn nụ cười của đại tiểu thư, chậm chạp gật đầu.
Tuy rằng em không hiểu những thứ này, nhưng em sẽ cố gắng.
- --------------------------------------------------------------
Chúc mừng năm mới~ (ٛ⁎꒪̕ॢ ˙̫ ꒪ٛ̕ॢ⁎)
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)