Chương 41
A Đoan cầm ngọn đèn dầu mở cửa nhà kho dưới lòng đất. Đây là nơi Đỗ tam gia xử lý những hạ nhân mạo phạm gia quy. Cánh cửa sắt nặng nề đóng sầm lại sau khi ông bước vào, ngọn đèn dầu lắc lư một chút dưới tầng hầm. Không khí thối rữa nặng nề xốc vào mũi ông, đã quen nhìn cảnh tượng này nên ông không hề nhăn mày.
Lối vào ngoằn ngoèo ẩm ướt lạnh lẽo dẫn xuống dưới, ông cầm đèn đi đến cuối đường, mơ hồ nhìn thấy một người nằm trong góc, cả thân người toàn là máu. Máu thấm vào quần áo, khô lại thành từng mảng màu nâu đen, anh ta nằm co quắp run rẩy, đầu tóc bẩn thỉu rối bời không thể tưởng tượng nổi, vón lại thành từng lọn từng lọn nhỏ, trên người phát ra mùi tanh hôi. Đi đến bên cạnh người kia, A Đoan quỳ xuống, lật người anh ta lại.
Người kia lộ ra khuôn mặt toàn là sẹo, chính là A Tứ bị trừng trị theo gia quy của Đỗ tiên sinh trước đó.
A Đoan đứng dậy, nói: "Đem người ra ngoài.
Đã có kịch bản, cũng đã tập hợp đủ diễn viên, diễn tập cũng tiến hành đúng hạn, tất cả chị em đều tấp nập chuẩn bị nghênh tiếp ngày công diễn.
Ngoại trừ hai vai chính Tô Châu và Viên Viên, các thành viên khác đều là tình cờ gặp gỡ mà tới. Tuy trước đó không hề quen biết, nhưng đều là đệ tử ngành kịch, vài người đã nghe qua danh tiếng của nhau. Những người này có thể gặp nhau là nhờ có Nguyên Oánh, người có thân phận không tầm thường.
Không ai biết nhân mạch của Nguyên Oánh sâu đến mức nào, nhưng cô có thể dễ dàng tập hợp một nhóm đệ tử ngành kịch cùng chung chí hướng, thành lập đoàn diễn viên phụ thì có thể thấy không cần phải bàn đến.
Ngay khi tin tức công diễn được công bố, tô giới đột nhiên nhốn nháo. Viên Viên là ai chứ? Tô Châu là ai chứ? Còn có một số diễn viên có tiếng khác nữa, đoàn kịch này không thua kém gì đoàn Tứ Quý đang ngày một suy yếu.
Dù cho mọi người đến đó là muốn tìm sự mới mẻ, hay là vì Tô Châu và Viên Viên thì tất cả đều không hẹn mà gặp nhất định phải đi nghe một lần.
Tin tức này vừa truyền ra, người đầu tiên biết được chính là Hình sư muội vẫn luôn quan tâm Viên Viên từng giây từng phút. Khi biết Viên Viên và Tô Châu chuẩn bị công diễn Lương Chúc phiên bản mới, phản ứng đầu tiên của Hình sư muội là phẫn nộ.
Nàng ta biết mình đã làm tổn thương trái tim Viên Viên, nhưng điều đó không đủ để nàng ta tha thứ cho Viên Viên đi tìm Tô Châu mời đóng kịch cùng mà không hề tìm nó! Nàng ta bực tức vì Viên Viên không thông cảm nó, cũng giận chính mình trơ mắt nhìn Viên Viên ngày càng xa cách nó, nhưng nàng ta lại bất lực, Viên Viên đã khỏi bệnh nhưng lại thản nhiên mời Tô Châu cùng diễn một vở kịch mới, khiến mọi mong đợi của nàng ta tan thành mây khói.
Nếu là những ngày tháng còn ở quê, nàng ta chỉ cần ôm Viên Viên khóc, Viên Viên dù giận đến mấy cũng sẽ tiêu tan cơn giận. Nhưng bây giờ đã khác, mọi thứ đều đã khác. Viên Viên đi rồi, bị nàng ta chọc tức đến bỏ đi rồi, không chút lưu luyến, thậm chí còn chẳng trở lại đoàn kịch.
Nàng ta thậm chí không có quyền khóc vì tủi thân.
Sẽ chẳng có ai lắng nghe tiếng khóc thật lòng của nó, nhìn nàng ta hết lòng hết dạ rơi lệ.
Nhưng nàng ta không cam tâm. Nàng ta làm sao có thể một mình chịu đựng đau đớn và căm phẫn như vậy?
Lương Tiểu Nguyệt! Phải rồi! Lương Tiểu Nguyệt! Chẳng phải cô ta yêu Tô Châu hay sao?
Tô Châu đi đến ngày hôm nay, nàng ta không đáng thương bằng cô ư!
Hình sư muội hùng hổ chạy vào hậu trường, mọi người nhìn mắt nàng ta đỏ hoe, không biết là giận hay khóc nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể đụng đến. Nhao nhao nhường đường, né tránh nó, sợ làm mất lòng vị diễn viên ưu tú này.
Lương Tiểu Nguyệt đeo đôi khuyên tai ngọc trai mà Tiền phu nhân đưa cho cô ta, tinh thần có chút sa sút. Trông mặt cô ta rất tiều tụy, không có sức sống. Mái tóc đen nhánh của cô ta còn lộ ra mấy sợi tóc bạc, cô ta vụng trộm giật ra. Sắc mặt nhợt nhạt đến nỗi son phấn chẳng thể che giấu, cựu hoàng hậu Việt kịch đang ngắm nhìn dung nhan từng xinh đẹp ngày càng tối tăm của mình trong gương, nụ cười dường như tắt ngóm, hào quang trong mắt đã cạn kiệt từ lâu.
Hai năm qua, thanh xuân của cô ta dường như đã vô thức bị rút cạn, cô ta hiện tại bệnh tật liên miên.
Cô ta bị bệnh rất nặng, từ thể xác nặng nề, đến cả tận tinh thần.
Đến nỗi mà Tiền phu nhân nói xong lúc nào, rời đi lúc nào, cô ta đều không hề hay biết.
Khi Hình sư muội đứng trước mặt cô ta, chế giễu cô "Nghe tin này lại phát điên mất", cô ta vẫn còn ngơ ngác, vẻ mặt rỗng tuếch, không biết gì.
Cô ta cố gắng tập trung tầm nhìn vào Hình sư muội mặc vàng đeo bạc chói lóa, tập trung vào lời lẽ chói tai sắc nhọn của nó. Rất lâu sau, cô ta bỗng nhiên bình tĩnh nói: "Người sắp phát điên chẳng phải là cô sao? Tô Châu và Viên Viên có như thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện của bọn họ."
Giọng nói ồn ào của Hình sư muội như mắc kẹt trong cổ họng giây lát, không thể thốt ra một chữ nào.
Lương Tiểu Nguyệt hờ hứng ngẩng đầu nhìn nó, cười khinh: "Cô nhao nhao ở chỗ tôi thì có ích gì? Viên Viên không thể quay lại, tôi cũng không thể đi. Tốt nhất là cô nên giữ sức đi!"
"Cô!" Hình sư muội trợn mắt, tức giận nói, "Thì ra cô cũng chỉ đến thế mà thôi!" Chuyển sang châm biếm, "Cô như vậy cũng là reo gió gặp bão mà thôi, cô xem, từ khi Tô Châu không cần cô nữa, cô cũng chỉ là kẻ điên. Giả bộ thản nhiên cái nỗi gì! Ở với cô thêm phút nào là thấy xúi quẩy phút đấy!" Nàng ta khoanh tay, hừ một tiếng, trợn trắng mắt rồi ra khỏi cửa.
Tiền phu nhân ở ngoài cửa đều nghe thấy tất cả, đợi Hình sư muội đi mới vội đi vào. Thấy Lương Tiểu Nguyệt vẻ mặt ảm đảm ngồi trước bàn trang điểm, bà tức tối nói: "Cô ta nói cái gì thế! Sao lại nói khó nghe vậy chứ!"
Thấy sắc mặt Lương Tiểu Nguyệt vẫn trắng bệch, bà càng giận dữ hơn: "Tô Châu có ý gì đây! Tình cảm của con và con bé đã kéo dài nhiều năm như thế, bây giờ vậy mà lại đi tìm Viên Viên, con nói xem..."
"Được rồi mẹ." Lương Tiểu Nguyệt cắt ngang lời bà, cúi đầu nói: "Đừng nói nữa... Đừng nói nữa."
Tiền phu nhân không bỏ qua: "Chẳng phải trước đây con nói, trên đời này chỉ có Tô Châu mới diễn được cùng con hay sao?"
"Đúng ạ..." Hốc mắt Lương Tiểu Nguyệt hơi ửng đỏ, trong mắt đã tích tụ nước.
Thế nhưng.
Cô ta nhắm mắt lại, ngăn cách sự cô tịch vô tận dưới đáy mắt.
"Đúng thật là người duy nhất có thể diễn cùng con trên đời này là Tô Châu, nhưng bây giờ, chỉ có Viên Viên mới có thể diễn cùng Tô Châu."
Chỉ một mình Viên Viên.
"Rầm——""Choang——"
Đường Kiệt nhìn chằm chằm những mảnh vỡ của chiếc bình hoa, ngọn lửa trong mắt sắp sửa xộc ra. Hắn đập tay mạnh xuống bàn, gầm lên giận dữ: "Tô Châu! Viên Viên! Nếu không phải ban đầu tôi giúp các cô nổi tiếng, các cô làm sao có được ngày hôm nay chứ! Lại còn dám chống lại tôi! Còn dám chống lại tôi!"
Lồng ngực phập phồng thể hiện sự căm phẫn của hắn. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay lắm! Cái loại lòng lang dạ sói! Khi đó tôi bất chấp thân phận không cần mặt mũi đích thân đi mời Tô Châu, cô ta vậy mà thề thốt lui khỏi sân khấu, không hát kịch nữa! Còn con đàn bà Viên Viên kia nữa! Khỏi bệnh không về đoàn mà dám đánh lẻ!"
"Hai đứa chó má! Tô Châu lật lọng diễn kịch lại, Viên Viên dám hớt tay trên của tôi! Đây còn chẳng phải là vả thẳng vào mặt ông thì là gì! Phản nghịch! Phản nghịch quá rồi!"
Người đàn ông ngồi ở một bên vẫn luôn trầm mặc thấy lửa đã sắp tàn, hắn không nhanh không chậm nói: "Giám đốc Đường, hạ hỏa đi. Bây giờ ngài tức giận cũng chẳng có ích gì, thà rằng nghĩ cách đi. Tô Châu đã làm khó ngài thì ngài cũng nghĩ cách làm khó cô ta."
Đường Kiệt đột nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông, bực tức nói: "Làm khó? Đại phóng viên Vương Khải hôm nay đến đây chẳng lẽ là để chê cười Đường mỗ?"
Vương Khải cười hắc hắc, vội vàng xua tay: "Nào dám! Vương mỗ không ở đây để chế giễu giám đốc Đường. Hôm nay Vương mỗ đến thăm, không mang theo quà cáp gì, chỉ có điều thấy giám đốc Đường tức giận như vậy, hay là để kẻ hèn này đề xuất cho giám đốc Đường biện pháp, giúp ngài bình tĩnh lại. Thế nào?"
"Hừ, anh có ý kiến gì?" Đường Kiệt từ từ bình tâm lại, đi đến tủ lấy ra hai chiếc ly và một chai rượu ngoại. "Nói tôi nghe thử."
Vương Khải cười, ngón tay lơ đễnh cọ cọ vào nhau.
Đường Kiệt đương nhiên thấy động tác của gã, trong lòng tràn đầy khinh thường, trên miệng lại nói: "Bên cạnh Tô Châu có Đỗ đại tiểu thư, tuy Đỗ tam gia và Đỗ Như Mộng đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng dạo này John tiên sinh của đại sứ quán đã tặng không ít đồ cho Đỗ Như Mộng."
"Chủ tịch Ngô bây giờ là người được lòng thái quân Fujisawa, nghe nói thái quân Fujisawa có chút bất mãn với thái độ gần đây của Đỗ tam gia. Đỗ tam gia bơ vơ, Đỗ đại tiểu thư từ nay, e rằng thật sự sắp tứ cô vô thân." Gã hình như không để ý đến lời của Đường Kiệt.
Đường Kiệt trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nghĩ, haha nói: "Đại phóng viên Vương, quy củ tôi đều hiểu. Chỉ cần trả thù được Tô Châu, anh muốn bao nhiêu cũng không vấn đề gì. Anh còn có thể nhận được không ít lợi ích từ ông chủ Triệu."
"Hahahaha..." Vương Khải nhận lấy rượu Đường Kiệt đã rót, nhấp một ngụm rồi nói, "Ừm, rượu ngon."
"Nói được chưa?"
Vương Khải đặt ly xuống, gật gật đầu: "Rồi! Vừa nãy tôi gặp phải hai người, ngài đoán xem là ai?"
Sắc mặt Đường Kiệt có chút sốt ruột.
Thấy hắn không đáp, Vương Khải đành nói tiếp: "Chính là hai chị em Kim Hoa trước đây đã cung cấp tin tức về Đỗ Như Mộng cho chúng ta!"
"Nhưng cũng chỉ là hai ả đàn bà, trước đó còn báo tin vịt, vậy thì có... Khoan đã." Tia sáng lóe lên, Đường Kiệt nhanh chóng nắm bắt được suy nghĩ trong đầu, "Hay, haha, hay! Hay đấy! Hahahaha, hay hay hay."
"Nếu như người hầu cũ của Đỗ Như Mộng tiết lộ mối quan hệ giữa hai người Đỗ Như Mộng và Tô Châu, một khi đăng báo, toàn bộ Thượng Hải đều sẽ biết chuyện dơ dáy của Đỗ Như Mộng và Tô Châu, ngài xem, mục đích chúng ta vẫn luôn muốn đạt đến, có phải..."
Đường Kiệt cười haha thật lớn nói: "Đến lúc đó cả Thượng Hải sẽ biết chị em bọn họ bẩn thỉu ra sao, phải rồi, ừm, còn Viên Viên. Tôi đã giúp anh nghĩ ra rồi—— Tựa bài là "Tình sử của thiếu phu nhân Đỗ gia", không tệ nhỉ? Hahahahaha..."
"Giám đốc Đường thật sáng suốt. Vậy——"
Đường Kiệt ngẩng đầu uống rượu trong ly, nới lỏng cà vạt, cười nói: "Yên tâm, ngày mai, ngày mai tôi thấy được báo, anh sẽ thấy được tiền!"
Vì tiền, Vương Khải cấp tốc trở lại tòa soạn, chưa đầy nửa tiếng đã viết xong bản thảo.
Gã vốn dĩ muốn trực tiếp đưa cho ông chủ Triệu, nhưng sau đó lại nghĩ lại, nếu bản thảo này được công bố, tuyệt đối sẽ đắc tội với Đỗ tam gia. Tuy có chủ tịch Ngô đối phó với Đỗ tam gia, nhưng đến cùng cũng không thể xem thường Đỗ tam gia. Hay là hắn cầm bản thảo này, đến tìm Đỗ tam gia, Đỗ Như Mộng tốt xấu gì cũng là máu mủ ruột thịt của Đỗ tam gia, dù sao hắn vẫn có thể được chút ích lợi gì chứ nhỉ?
Bàn tính xong xuôi, Vương Khải ôm bản thảo trong ngực ghé thăm Đỗ gia.
Bấm chuông hồi lâu mới thấy cánh cổng sắt từ từ mở ra.
Một ông già hơn năm mươi tuổi mặc áo vải bố màu xám đi ra cùng với hai người khác, khó hiểu quan sát hắn, hỏi: "Anh tìm ai?"
Vương Khải rướn cổ kiễng chân nhìn vào bên trong thì thấy Đỗ tam gia ngậm xì gà trong miệng và Đỗ phu nhân đang chẩn bị lên xe, xem ra có vẻ đi dự tiệc: "Đỗ tiên sinh! Đỗ tiên sinh!"
Đỗ tam gia nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn, rồi lại xoay người cúi đầu xuống nói chuyện với Đỗ phu nhân.
Đỗ phu nhân đổ bệnh từ khi đại tiểu thư bỏ đi, không có nhiều sức lực để quản chuyện của Đỗ tam gia, đang định lên xe thì nghe thấy một thanh niên đứng ở cổng gọi Đỗ tam gia. Người nọ thấy Đỗ tam gia không để ý, A Đoan muốn đuổi người, trong lúc tuyệt vọng lại hô lên: "Đỗ phu nhân! Tôi có tin tức về đại tiểu thư! Bà phải gặp tôi!"
Nghe thấy ba chữ "đại tiểu thư", thân ảnh Đỗ phu nhân khựng lại. Nước mắt lập tức trào ra. Bà có chút kích động mà run rẩy mấp máy môi, nhưng không thốt ra được lời nào. Bà quay đầu về phía Đỗ tiên sinh, ánh mắt van lạy nhìn hắn.
"Lên xe đi." Đỗ tiên sinh nói với bà.
Niềm hy vọng vừa nhen nhóm của bà bỗng chốc bị dập tắt. Ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi rồi tắt ngóm.
Đỗ phu nhân lưu luyến không rời nhìn Vương Khải, không nỡ lên xe.
Cửa xe đóng lại, bà chỉ có thể nhìn chồng mình đi đến trước A Đoan nói vài lời, chàng trai trẻ kia liền bị lôi đi.
Bà gục bên cửa sổ xe, trơ mắt nhìn tìn tức duy nhất ngày càng đi xa, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Con gái bà, Như Mộng của bà, bây giờ vẫn ổn chứ?
Thư phòng.
"Đỗ tiên sinh, tôi tin ngài khi nghe được tin này, nhất định sẽ rất vui vẻ." "Vương Khải bày ra tư thế không chút sợ hãi, nhưng lòng bàn tay lại âm thầm đổ mồ hôi.
Đỗ tiên sinh thuận tay lấy một cuốn du ký từ trên giá sách xuống, hứng thú lật sách, như thể tin tức của gã có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không hề quan tâm.
Vương Khải thấy hắn không bị lay động, trong lòng lại càng yếu đuối hơn. Sau này gã mới nhận ra người đứng trước mặt không chỉ là một người cha, mà còn là một thương nhân từng chiến đấu đẫm máu trên thương trường, đâm chém đanh thép trong những âm mưu ngầm.
"Đỗ tiên sinh, ngài có thể xem qua bản thảo này rồi hẵng quyết định." Vì tiền, hắn vẫn mạnh dạn nói.
Đỗ tiên sinh nhướn mi.
Lão Hổ nhận lấy bản thảo từ tay Vương Khải rồi kính cẩn dâng cho hắn. Hắn tienf tay đặt du ký xuống, nhìn lướt qua bản thảo.
Vương Khải thấy sắc mặt Đỗ tiên sinh từ đầu đến cuối không biến đổi, trong lòng không khỏi hồi hộp. Nhưng gã vẫn không chịu bỏ cuộc, không tin Đỗ tiên sinh thật sự sẽ không quan tâm đại tiểu thư.
"Nói đi," Giọng nói trầm trầm bình tĩnh như đang bàn chuyện kinh doanh trên thương trường với gã, "Ngươi nghĩ nó đáng giá bao nhiêu tiền?"
Đã nhắc đến tiền thì liền trở nên thú vị. Vương Khải vui mừng khôn xiết, nỗi sợ trong lòng cũng bay biến.
"Đường đường là thanh danh của đại tiểu thư Đỗ gia, đương nhiên giá cả không thể thấp, nếu không sẽ bôi nhọ thanh danh của Đỗ tiên sinh, e là người ta sẽ bàn tán..." Nhìn thấy biểu cảm Đỗ tiên sinh vẫn như vậy, gã không dám nói nhảm nữa, vội vàng báo một con số, "30.000 đồng bạc!"
Gã đã chuẩn bị sẵn lời nói: "Bớt một xu, ngày mai, sớm ngày mai tôi sẽ đăng bài!"
"Hahaha..." Đỗ tiên sinh cười. Hắn ném bản thảo xuống trước mặt Vương Khải, nói, "Đỗ Như Mộng đã không còn là người Đỗ gia ta nữa rồi, nó có chuyện gì đi chăng nữa không không liên quan đến ta. Trong mắt ta, đừng nói là 30.000 đồng bạc mà ngay cả 3 xu ta cũng không đưa ngươi. Loại người hèn hạ như ngươi dám tới cửa nhà Đỗ gia ta uy hiếp ta, thật sự cho rằng bậc cửa Đỗ gia thấp đến vậy à?"
Không ngờ Đỗ tam gia tàn nhẫn đến vậy, tuyệt tình đến vậy, Vương Khải bị làm cho nhục nhã đến đỏ mặt.
"Đây là quả đắng của chính Đỗ Như Mộng, không trách người khác được. Chỉ là tiếc cho người tìm đến nhầm chỗ rồi, dùng thứ này uy hiếp Đỗ mỗ, cũng coi như to gan lớn mật đấy. Lão Hổ," Hắn xoa xoa ấn đường, nói, "Vứt thứ đáng khinh này đi. Càng xa càng tốt."
Lão Hổ lặng lẽ triệu tập thêm hai người, tóm lấy Vương Khải, muốn lôi đi. Vương Khải không ngừng giãy dụa nói: "Ông đợi đó! Đợi đó!"
Vương Khải chửi bới không ngừng trong lúc bị lôi ra ngoài, nhìn thấy cánh cửa sắt đóng lại, hắn tức giận gầm lên: "Tôi nhất định sẽ không bao giờ tha cho Đỗ Như Mộng!"
Ánh mắt Đỗ tiên sinh lại lần nữa rơi lên cuốn du kí, trên bìa đề ba chữ rồng bay phượng múa—— Đỗ Như Mộng.
Hắn nhìn rất lâu, rồi mới cau mày, cầm nó lên và nhẹ nhàng đặt trở lại vị trí ban đầu.
Ngày 24 tháng 7 năm 30 Dân Quốc, Viên Viên đứng ra thành lập đoàn kịch Quần Phương, đồng thời Nguyên Oánh ra mặt thuê một rạp hát. Ngày 18 tháng 8, thông báo chuẩn bị công diễn vở kịch mới "Lương Chúc ai sử".
Ngày 27 tháng 8, bắt đầu công diễn.
Đại tiểu thư dậy từ rất sớm, nàng muốn tranh thủ mua bánh bao ở tiệm bánh bao Lại Ký trên phố Đông cho Tô Châu trước khi cô lên sân khấu. Nàng ăn vận thật xinh đẹp, búi tóc lên, khoác lên mình bộ sườn xám hoa hồng có họa tiết vàng đã lâu không mặc, bước trên đôi giày cao gót màu đỏ vẫn luôn trân trọng. Tô son màu hoa hồng của Chanel, lấy ra lọ nước hoa còn lại trong tủ xịt một chút, xịt lên cổ tay trắng nõn, rồi lại xịt mấy lần trong không khí, nhắm mắt lại cảm nhận hương hoa hồng thoang thoảng tỏa ra trong không khí, bờ môi đỏ mọng khẽ cong lên, mặt mày cũng dễ chịu hơn nhiều.
Đã rất lâu nàng không ăn diện thế này, từ khi Tô Châu bị bệnh phải nhập viện, nàng đã bán hết những thứ đồ xa xỉ, bao gồm cả quần áo. Hôm nay nàng phải ăn mặc thật xinh đẹp, rực rỡ như một nhân vật chính, tuỳ ý đứng ở đâu cũng có thể trở thành tâm điểm giữa tất cả.
Nàng muốn trở thành đại tiểu thư, người phụ nữ của diễn viên nổi tiếng Tô Châu.
Nàng muốn tất cả những ai nhìn Tô Châu vào nàng thấy, nàng đã thoát ly Đỗ gia lâu như vậy nhưng nàng vẫn trẻ trung như xưa. Nàng muốn khi đứng cạnh Tô Châu, khiến mọi người phải ghen tị với hai nàng thật đẹp đôi.
"Em đâu cần lên sân khấu, trang điểm làm gì?" Tô Châu lười biếng đứng dậy, mái tóc đen dài đẹp đẽ xõa trước ngực, mở mắt nhìn đại tiểu thư đã cắt ngang cơn mơ của mình, mỉm cười, âm thanh uể oải nói.
Đại tiểu thư quyến rũ lườm cô, cầm một chiếc khuyên tai rồi cúi người đeo lên.
Tô Châu nhìn cặp đùi thon thả và vòng eo mảnh mai lộ ra khi nàng cúi xuống, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến khuôn mặt trắng trẻo và ngón tay thon dài từng khớp rõ ràng đang đeo khuyên tai của nàng, trong lòng không khỏi cảm khái, dù nhìn từ nơi nào, từ góc độ nào, đại tiểu thư hoàn toàn xứng đáng với cái danh đại mĩ nhân.
"Em không lên sân khấu, nhưng chị lên sân khấu mà. Thân là người phụ nữ của bà chủ Tô, đâu thể khiến bà chủ Tô mất mặt." Đại tiểu thư yểu điệu nói với cô.
"Nào, đeo giúp em đi." Nàng ngồi xuống bên mép giường, đưa chiếc còn lại cho Tô Châu.
Ngay lập tức sáp lại gần, mùi hoa hồng nhàn nhạt vấn vương trên chóp mũi, người phụ nữ trước mặt giống như một đóa hồng đang nở rộ, kiều diễm mà mạnh mẽ.
Đại tiểu thư hơi hơi nghiêng đầu, chạm vào đầu mũi Tô Châu.
Nàng ngửi thấy mùi hương của Tô Châu, mùi hương nữ tính ấy.
Tô Châu không nhúc nhích, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cái chạm của đôi môi đỏ mọng, giống như chuồn chuồn đạp nước.
"A Tô." Nàng di chuyển lên trán, hôn nhẹ cô, dịu dàng như nước gọi tên Tô Châu.
"Ơi?"
Đại tiểu thư buông tay cô ra, đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc cong lên một góc quyến rũ: "Đêm nay trở về, em có một món quà muốn tặng chị. Vậy nên, chị phải đợi em, nhé?"
Tô Châu lùi về sau, nhìn vào đồng tử ngấn nước của đại tiểu thư.
Thật lâu sau, cô mới nghiêm túc gật đầu, vô cùng chân chính nói: "Được."
Giống như đưa ra một quyết định rất quan trọng. Tuy rằng cô hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào đêm nay.
Đại tiểu thư mặt mày rạng rỡ, ngoan ngoan để Tô Châu đeo chiếc khuyên tai còn lại vào.
Đi trên đường, đại tiểu thư bình thường không thích chào hỏi người khác hôm nay lại bất ngờ hỏi thăm từng người. Mua bánh bao và một chút quà vặt, đại tiểu thư tâm tình vui vẻ chuẩn bị đi đến rạp hát.
Trong túi xách nàng có hai chiếc nhẫn, mấy ngày trước, khi Tô Châu đi tập kịch, nàng đã đi tìm John, bảo anh ta giúp tùy chỉnh chúng. Trên đời này chỉ có hai cái.
Đêm nay, nàng sẽ cầu hôn bà chủ Tô, Tô Châu thân yêu của nàng!
Nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.
- --------------------------------------------------------------
Sắp đi đến hồi kết!
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Lối vào ngoằn ngoèo ẩm ướt lạnh lẽo dẫn xuống dưới, ông cầm đèn đi đến cuối đường, mơ hồ nhìn thấy một người nằm trong góc, cả thân người toàn là máu. Máu thấm vào quần áo, khô lại thành từng mảng màu nâu đen, anh ta nằm co quắp run rẩy, đầu tóc bẩn thỉu rối bời không thể tưởng tượng nổi, vón lại thành từng lọn từng lọn nhỏ, trên người phát ra mùi tanh hôi. Đi đến bên cạnh người kia, A Đoan quỳ xuống, lật người anh ta lại.
Người kia lộ ra khuôn mặt toàn là sẹo, chính là A Tứ bị trừng trị theo gia quy của Đỗ tiên sinh trước đó.
A Đoan đứng dậy, nói: "Đem người ra ngoài.
Đã có kịch bản, cũng đã tập hợp đủ diễn viên, diễn tập cũng tiến hành đúng hạn, tất cả chị em đều tấp nập chuẩn bị nghênh tiếp ngày công diễn.
Ngoại trừ hai vai chính Tô Châu và Viên Viên, các thành viên khác đều là tình cờ gặp gỡ mà tới. Tuy trước đó không hề quen biết, nhưng đều là đệ tử ngành kịch, vài người đã nghe qua danh tiếng của nhau. Những người này có thể gặp nhau là nhờ có Nguyên Oánh, người có thân phận không tầm thường.
Không ai biết nhân mạch của Nguyên Oánh sâu đến mức nào, nhưng cô có thể dễ dàng tập hợp một nhóm đệ tử ngành kịch cùng chung chí hướng, thành lập đoàn diễn viên phụ thì có thể thấy không cần phải bàn đến.
Ngay khi tin tức công diễn được công bố, tô giới đột nhiên nhốn nháo. Viên Viên là ai chứ? Tô Châu là ai chứ? Còn có một số diễn viên có tiếng khác nữa, đoàn kịch này không thua kém gì đoàn Tứ Quý đang ngày một suy yếu.
Dù cho mọi người đến đó là muốn tìm sự mới mẻ, hay là vì Tô Châu và Viên Viên thì tất cả đều không hẹn mà gặp nhất định phải đi nghe một lần.
Tin tức này vừa truyền ra, người đầu tiên biết được chính là Hình sư muội vẫn luôn quan tâm Viên Viên từng giây từng phút. Khi biết Viên Viên và Tô Châu chuẩn bị công diễn Lương Chúc phiên bản mới, phản ứng đầu tiên của Hình sư muội là phẫn nộ.
Nàng ta biết mình đã làm tổn thương trái tim Viên Viên, nhưng điều đó không đủ để nàng ta tha thứ cho Viên Viên đi tìm Tô Châu mời đóng kịch cùng mà không hề tìm nó! Nàng ta bực tức vì Viên Viên không thông cảm nó, cũng giận chính mình trơ mắt nhìn Viên Viên ngày càng xa cách nó, nhưng nàng ta lại bất lực, Viên Viên đã khỏi bệnh nhưng lại thản nhiên mời Tô Châu cùng diễn một vở kịch mới, khiến mọi mong đợi của nàng ta tan thành mây khói.
Nếu là những ngày tháng còn ở quê, nàng ta chỉ cần ôm Viên Viên khóc, Viên Viên dù giận đến mấy cũng sẽ tiêu tan cơn giận. Nhưng bây giờ đã khác, mọi thứ đều đã khác. Viên Viên đi rồi, bị nàng ta chọc tức đến bỏ đi rồi, không chút lưu luyến, thậm chí còn chẳng trở lại đoàn kịch.
Nàng ta thậm chí không có quyền khóc vì tủi thân.
Sẽ chẳng có ai lắng nghe tiếng khóc thật lòng của nó, nhìn nàng ta hết lòng hết dạ rơi lệ.
Nhưng nàng ta không cam tâm. Nàng ta làm sao có thể một mình chịu đựng đau đớn và căm phẫn như vậy?
Lương Tiểu Nguyệt! Phải rồi! Lương Tiểu Nguyệt! Chẳng phải cô ta yêu Tô Châu hay sao?
Tô Châu đi đến ngày hôm nay, nàng ta không đáng thương bằng cô ư!
Hình sư muội hùng hổ chạy vào hậu trường, mọi người nhìn mắt nàng ta đỏ hoe, không biết là giận hay khóc nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể đụng đến. Nhao nhao nhường đường, né tránh nó, sợ làm mất lòng vị diễn viên ưu tú này.
Lương Tiểu Nguyệt đeo đôi khuyên tai ngọc trai mà Tiền phu nhân đưa cho cô ta, tinh thần có chút sa sút. Trông mặt cô ta rất tiều tụy, không có sức sống. Mái tóc đen nhánh của cô ta còn lộ ra mấy sợi tóc bạc, cô ta vụng trộm giật ra. Sắc mặt nhợt nhạt đến nỗi son phấn chẳng thể che giấu, cựu hoàng hậu Việt kịch đang ngắm nhìn dung nhan từng xinh đẹp ngày càng tối tăm của mình trong gương, nụ cười dường như tắt ngóm, hào quang trong mắt đã cạn kiệt từ lâu.
Hai năm qua, thanh xuân của cô ta dường như đã vô thức bị rút cạn, cô ta hiện tại bệnh tật liên miên.
Cô ta bị bệnh rất nặng, từ thể xác nặng nề, đến cả tận tinh thần.
Đến nỗi mà Tiền phu nhân nói xong lúc nào, rời đi lúc nào, cô ta đều không hề hay biết.
Khi Hình sư muội đứng trước mặt cô ta, chế giễu cô "Nghe tin này lại phát điên mất", cô ta vẫn còn ngơ ngác, vẻ mặt rỗng tuếch, không biết gì.
Cô ta cố gắng tập trung tầm nhìn vào Hình sư muội mặc vàng đeo bạc chói lóa, tập trung vào lời lẽ chói tai sắc nhọn của nó. Rất lâu sau, cô ta bỗng nhiên bình tĩnh nói: "Người sắp phát điên chẳng phải là cô sao? Tô Châu và Viên Viên có như thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện của bọn họ."
Giọng nói ồn ào của Hình sư muội như mắc kẹt trong cổ họng giây lát, không thể thốt ra một chữ nào.
Lương Tiểu Nguyệt hờ hứng ngẩng đầu nhìn nó, cười khinh: "Cô nhao nhao ở chỗ tôi thì có ích gì? Viên Viên không thể quay lại, tôi cũng không thể đi. Tốt nhất là cô nên giữ sức đi!"
"Cô!" Hình sư muội trợn mắt, tức giận nói, "Thì ra cô cũng chỉ đến thế mà thôi!" Chuyển sang châm biếm, "Cô như vậy cũng là reo gió gặp bão mà thôi, cô xem, từ khi Tô Châu không cần cô nữa, cô cũng chỉ là kẻ điên. Giả bộ thản nhiên cái nỗi gì! Ở với cô thêm phút nào là thấy xúi quẩy phút đấy!" Nàng ta khoanh tay, hừ một tiếng, trợn trắng mắt rồi ra khỏi cửa.
Tiền phu nhân ở ngoài cửa đều nghe thấy tất cả, đợi Hình sư muội đi mới vội đi vào. Thấy Lương Tiểu Nguyệt vẻ mặt ảm đảm ngồi trước bàn trang điểm, bà tức tối nói: "Cô ta nói cái gì thế! Sao lại nói khó nghe vậy chứ!"
Thấy sắc mặt Lương Tiểu Nguyệt vẫn trắng bệch, bà càng giận dữ hơn: "Tô Châu có ý gì đây! Tình cảm của con và con bé đã kéo dài nhiều năm như thế, bây giờ vậy mà lại đi tìm Viên Viên, con nói xem..."
"Được rồi mẹ." Lương Tiểu Nguyệt cắt ngang lời bà, cúi đầu nói: "Đừng nói nữa... Đừng nói nữa."
Tiền phu nhân không bỏ qua: "Chẳng phải trước đây con nói, trên đời này chỉ có Tô Châu mới diễn được cùng con hay sao?"
"Đúng ạ..." Hốc mắt Lương Tiểu Nguyệt hơi ửng đỏ, trong mắt đã tích tụ nước.
Thế nhưng.
Cô ta nhắm mắt lại, ngăn cách sự cô tịch vô tận dưới đáy mắt.
"Đúng thật là người duy nhất có thể diễn cùng con trên đời này là Tô Châu, nhưng bây giờ, chỉ có Viên Viên mới có thể diễn cùng Tô Châu."
Chỉ một mình Viên Viên.
"Rầm——""Choang——"
Đường Kiệt nhìn chằm chằm những mảnh vỡ của chiếc bình hoa, ngọn lửa trong mắt sắp sửa xộc ra. Hắn đập tay mạnh xuống bàn, gầm lên giận dữ: "Tô Châu! Viên Viên! Nếu không phải ban đầu tôi giúp các cô nổi tiếng, các cô làm sao có được ngày hôm nay chứ! Lại còn dám chống lại tôi! Còn dám chống lại tôi!"
Lồng ngực phập phồng thể hiện sự căm phẫn của hắn. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay lắm! Cái loại lòng lang dạ sói! Khi đó tôi bất chấp thân phận không cần mặt mũi đích thân đi mời Tô Châu, cô ta vậy mà thề thốt lui khỏi sân khấu, không hát kịch nữa! Còn con đàn bà Viên Viên kia nữa! Khỏi bệnh không về đoàn mà dám đánh lẻ!"
"Hai đứa chó má! Tô Châu lật lọng diễn kịch lại, Viên Viên dám hớt tay trên của tôi! Đây còn chẳng phải là vả thẳng vào mặt ông thì là gì! Phản nghịch! Phản nghịch quá rồi!"
Người đàn ông ngồi ở một bên vẫn luôn trầm mặc thấy lửa đã sắp tàn, hắn không nhanh không chậm nói: "Giám đốc Đường, hạ hỏa đi. Bây giờ ngài tức giận cũng chẳng có ích gì, thà rằng nghĩ cách đi. Tô Châu đã làm khó ngài thì ngài cũng nghĩ cách làm khó cô ta."
Đường Kiệt đột nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông, bực tức nói: "Làm khó? Đại phóng viên Vương Khải hôm nay đến đây chẳng lẽ là để chê cười Đường mỗ?"
Vương Khải cười hắc hắc, vội vàng xua tay: "Nào dám! Vương mỗ không ở đây để chế giễu giám đốc Đường. Hôm nay Vương mỗ đến thăm, không mang theo quà cáp gì, chỉ có điều thấy giám đốc Đường tức giận như vậy, hay là để kẻ hèn này đề xuất cho giám đốc Đường biện pháp, giúp ngài bình tĩnh lại. Thế nào?"
"Hừ, anh có ý kiến gì?" Đường Kiệt từ từ bình tâm lại, đi đến tủ lấy ra hai chiếc ly và một chai rượu ngoại. "Nói tôi nghe thử."
Vương Khải cười, ngón tay lơ đễnh cọ cọ vào nhau.
Đường Kiệt đương nhiên thấy động tác của gã, trong lòng tràn đầy khinh thường, trên miệng lại nói: "Bên cạnh Tô Châu có Đỗ đại tiểu thư, tuy Đỗ tam gia và Đỗ Như Mộng đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng dạo này John tiên sinh của đại sứ quán đã tặng không ít đồ cho Đỗ Như Mộng."
"Chủ tịch Ngô bây giờ là người được lòng thái quân Fujisawa, nghe nói thái quân Fujisawa có chút bất mãn với thái độ gần đây của Đỗ tam gia. Đỗ tam gia bơ vơ, Đỗ đại tiểu thư từ nay, e rằng thật sự sắp tứ cô vô thân." Gã hình như không để ý đến lời của Đường Kiệt.
Đường Kiệt trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nghĩ, haha nói: "Đại phóng viên Vương, quy củ tôi đều hiểu. Chỉ cần trả thù được Tô Châu, anh muốn bao nhiêu cũng không vấn đề gì. Anh còn có thể nhận được không ít lợi ích từ ông chủ Triệu."
"Hahahaha..." Vương Khải nhận lấy rượu Đường Kiệt đã rót, nhấp một ngụm rồi nói, "Ừm, rượu ngon."
"Nói được chưa?"
Vương Khải đặt ly xuống, gật gật đầu: "Rồi! Vừa nãy tôi gặp phải hai người, ngài đoán xem là ai?"
Sắc mặt Đường Kiệt có chút sốt ruột.
Thấy hắn không đáp, Vương Khải đành nói tiếp: "Chính là hai chị em Kim Hoa trước đây đã cung cấp tin tức về Đỗ Như Mộng cho chúng ta!"
"Nhưng cũng chỉ là hai ả đàn bà, trước đó còn báo tin vịt, vậy thì có... Khoan đã." Tia sáng lóe lên, Đường Kiệt nhanh chóng nắm bắt được suy nghĩ trong đầu, "Hay, haha, hay! Hay đấy! Hahahaha, hay hay hay."
"Nếu như người hầu cũ của Đỗ Như Mộng tiết lộ mối quan hệ giữa hai người Đỗ Như Mộng và Tô Châu, một khi đăng báo, toàn bộ Thượng Hải đều sẽ biết chuyện dơ dáy của Đỗ Như Mộng và Tô Châu, ngài xem, mục đích chúng ta vẫn luôn muốn đạt đến, có phải..."
Đường Kiệt cười haha thật lớn nói: "Đến lúc đó cả Thượng Hải sẽ biết chị em bọn họ bẩn thỉu ra sao, phải rồi, ừm, còn Viên Viên. Tôi đã giúp anh nghĩ ra rồi—— Tựa bài là "Tình sử của thiếu phu nhân Đỗ gia", không tệ nhỉ? Hahahahaha..."
"Giám đốc Đường thật sáng suốt. Vậy——"
Đường Kiệt ngẩng đầu uống rượu trong ly, nới lỏng cà vạt, cười nói: "Yên tâm, ngày mai, ngày mai tôi thấy được báo, anh sẽ thấy được tiền!"
Vì tiền, Vương Khải cấp tốc trở lại tòa soạn, chưa đầy nửa tiếng đã viết xong bản thảo.
Gã vốn dĩ muốn trực tiếp đưa cho ông chủ Triệu, nhưng sau đó lại nghĩ lại, nếu bản thảo này được công bố, tuyệt đối sẽ đắc tội với Đỗ tam gia. Tuy có chủ tịch Ngô đối phó với Đỗ tam gia, nhưng đến cùng cũng không thể xem thường Đỗ tam gia. Hay là hắn cầm bản thảo này, đến tìm Đỗ tam gia, Đỗ Như Mộng tốt xấu gì cũng là máu mủ ruột thịt của Đỗ tam gia, dù sao hắn vẫn có thể được chút ích lợi gì chứ nhỉ?
Bàn tính xong xuôi, Vương Khải ôm bản thảo trong ngực ghé thăm Đỗ gia.
Bấm chuông hồi lâu mới thấy cánh cổng sắt từ từ mở ra.
Một ông già hơn năm mươi tuổi mặc áo vải bố màu xám đi ra cùng với hai người khác, khó hiểu quan sát hắn, hỏi: "Anh tìm ai?"
Vương Khải rướn cổ kiễng chân nhìn vào bên trong thì thấy Đỗ tam gia ngậm xì gà trong miệng và Đỗ phu nhân đang chẩn bị lên xe, xem ra có vẻ đi dự tiệc: "Đỗ tiên sinh! Đỗ tiên sinh!"
Đỗ tam gia nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn, rồi lại xoay người cúi đầu xuống nói chuyện với Đỗ phu nhân.
Đỗ phu nhân đổ bệnh từ khi đại tiểu thư bỏ đi, không có nhiều sức lực để quản chuyện của Đỗ tam gia, đang định lên xe thì nghe thấy một thanh niên đứng ở cổng gọi Đỗ tam gia. Người nọ thấy Đỗ tam gia không để ý, A Đoan muốn đuổi người, trong lúc tuyệt vọng lại hô lên: "Đỗ phu nhân! Tôi có tin tức về đại tiểu thư! Bà phải gặp tôi!"
Nghe thấy ba chữ "đại tiểu thư", thân ảnh Đỗ phu nhân khựng lại. Nước mắt lập tức trào ra. Bà có chút kích động mà run rẩy mấp máy môi, nhưng không thốt ra được lời nào. Bà quay đầu về phía Đỗ tiên sinh, ánh mắt van lạy nhìn hắn.
"Lên xe đi." Đỗ tiên sinh nói với bà.
Niềm hy vọng vừa nhen nhóm của bà bỗng chốc bị dập tắt. Ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi rồi tắt ngóm.
Đỗ phu nhân lưu luyến không rời nhìn Vương Khải, không nỡ lên xe.
Cửa xe đóng lại, bà chỉ có thể nhìn chồng mình đi đến trước A Đoan nói vài lời, chàng trai trẻ kia liền bị lôi đi.
Bà gục bên cửa sổ xe, trơ mắt nhìn tìn tức duy nhất ngày càng đi xa, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Con gái bà, Như Mộng của bà, bây giờ vẫn ổn chứ?
Thư phòng.
"Đỗ tiên sinh, tôi tin ngài khi nghe được tin này, nhất định sẽ rất vui vẻ." "Vương Khải bày ra tư thế không chút sợ hãi, nhưng lòng bàn tay lại âm thầm đổ mồ hôi.
Đỗ tiên sinh thuận tay lấy một cuốn du ký từ trên giá sách xuống, hứng thú lật sách, như thể tin tức của gã có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không hề quan tâm.
Vương Khải thấy hắn không bị lay động, trong lòng lại càng yếu đuối hơn. Sau này gã mới nhận ra người đứng trước mặt không chỉ là một người cha, mà còn là một thương nhân từng chiến đấu đẫm máu trên thương trường, đâm chém đanh thép trong những âm mưu ngầm.
"Đỗ tiên sinh, ngài có thể xem qua bản thảo này rồi hẵng quyết định." Vì tiền, hắn vẫn mạnh dạn nói.
Đỗ tiên sinh nhướn mi.
Lão Hổ nhận lấy bản thảo từ tay Vương Khải rồi kính cẩn dâng cho hắn. Hắn tienf tay đặt du ký xuống, nhìn lướt qua bản thảo.
Vương Khải thấy sắc mặt Đỗ tiên sinh từ đầu đến cuối không biến đổi, trong lòng không khỏi hồi hộp. Nhưng gã vẫn không chịu bỏ cuộc, không tin Đỗ tiên sinh thật sự sẽ không quan tâm đại tiểu thư.
"Nói đi," Giọng nói trầm trầm bình tĩnh như đang bàn chuyện kinh doanh trên thương trường với gã, "Ngươi nghĩ nó đáng giá bao nhiêu tiền?"
Đã nhắc đến tiền thì liền trở nên thú vị. Vương Khải vui mừng khôn xiết, nỗi sợ trong lòng cũng bay biến.
"Đường đường là thanh danh của đại tiểu thư Đỗ gia, đương nhiên giá cả không thể thấp, nếu không sẽ bôi nhọ thanh danh của Đỗ tiên sinh, e là người ta sẽ bàn tán..." Nhìn thấy biểu cảm Đỗ tiên sinh vẫn như vậy, gã không dám nói nhảm nữa, vội vàng báo một con số, "30.000 đồng bạc!"
Gã đã chuẩn bị sẵn lời nói: "Bớt một xu, ngày mai, sớm ngày mai tôi sẽ đăng bài!"
"Hahaha..." Đỗ tiên sinh cười. Hắn ném bản thảo xuống trước mặt Vương Khải, nói, "Đỗ Như Mộng đã không còn là người Đỗ gia ta nữa rồi, nó có chuyện gì đi chăng nữa không không liên quan đến ta. Trong mắt ta, đừng nói là 30.000 đồng bạc mà ngay cả 3 xu ta cũng không đưa ngươi. Loại người hèn hạ như ngươi dám tới cửa nhà Đỗ gia ta uy hiếp ta, thật sự cho rằng bậc cửa Đỗ gia thấp đến vậy à?"
Không ngờ Đỗ tam gia tàn nhẫn đến vậy, tuyệt tình đến vậy, Vương Khải bị làm cho nhục nhã đến đỏ mặt.
"Đây là quả đắng của chính Đỗ Như Mộng, không trách người khác được. Chỉ là tiếc cho người tìm đến nhầm chỗ rồi, dùng thứ này uy hiếp Đỗ mỗ, cũng coi như to gan lớn mật đấy. Lão Hổ," Hắn xoa xoa ấn đường, nói, "Vứt thứ đáng khinh này đi. Càng xa càng tốt."
Lão Hổ lặng lẽ triệu tập thêm hai người, tóm lấy Vương Khải, muốn lôi đi. Vương Khải không ngừng giãy dụa nói: "Ông đợi đó! Đợi đó!"
Vương Khải chửi bới không ngừng trong lúc bị lôi ra ngoài, nhìn thấy cánh cửa sắt đóng lại, hắn tức giận gầm lên: "Tôi nhất định sẽ không bao giờ tha cho Đỗ Như Mộng!"
Ánh mắt Đỗ tiên sinh lại lần nữa rơi lên cuốn du kí, trên bìa đề ba chữ rồng bay phượng múa—— Đỗ Như Mộng.
Hắn nhìn rất lâu, rồi mới cau mày, cầm nó lên và nhẹ nhàng đặt trở lại vị trí ban đầu.
Ngày 24 tháng 7 năm 30 Dân Quốc, Viên Viên đứng ra thành lập đoàn kịch Quần Phương, đồng thời Nguyên Oánh ra mặt thuê một rạp hát. Ngày 18 tháng 8, thông báo chuẩn bị công diễn vở kịch mới "Lương Chúc ai sử".
Ngày 27 tháng 8, bắt đầu công diễn.
Đại tiểu thư dậy từ rất sớm, nàng muốn tranh thủ mua bánh bao ở tiệm bánh bao Lại Ký trên phố Đông cho Tô Châu trước khi cô lên sân khấu. Nàng ăn vận thật xinh đẹp, búi tóc lên, khoác lên mình bộ sườn xám hoa hồng có họa tiết vàng đã lâu không mặc, bước trên đôi giày cao gót màu đỏ vẫn luôn trân trọng. Tô son màu hoa hồng của Chanel, lấy ra lọ nước hoa còn lại trong tủ xịt một chút, xịt lên cổ tay trắng nõn, rồi lại xịt mấy lần trong không khí, nhắm mắt lại cảm nhận hương hoa hồng thoang thoảng tỏa ra trong không khí, bờ môi đỏ mọng khẽ cong lên, mặt mày cũng dễ chịu hơn nhiều.
Đã rất lâu nàng không ăn diện thế này, từ khi Tô Châu bị bệnh phải nhập viện, nàng đã bán hết những thứ đồ xa xỉ, bao gồm cả quần áo. Hôm nay nàng phải ăn mặc thật xinh đẹp, rực rỡ như một nhân vật chính, tuỳ ý đứng ở đâu cũng có thể trở thành tâm điểm giữa tất cả.
Nàng muốn trở thành đại tiểu thư, người phụ nữ của diễn viên nổi tiếng Tô Châu.
Nàng muốn tất cả những ai nhìn Tô Châu vào nàng thấy, nàng đã thoát ly Đỗ gia lâu như vậy nhưng nàng vẫn trẻ trung như xưa. Nàng muốn khi đứng cạnh Tô Châu, khiến mọi người phải ghen tị với hai nàng thật đẹp đôi.
"Em đâu cần lên sân khấu, trang điểm làm gì?" Tô Châu lười biếng đứng dậy, mái tóc đen dài đẹp đẽ xõa trước ngực, mở mắt nhìn đại tiểu thư đã cắt ngang cơn mơ của mình, mỉm cười, âm thanh uể oải nói.
Đại tiểu thư quyến rũ lườm cô, cầm một chiếc khuyên tai rồi cúi người đeo lên.
Tô Châu nhìn cặp đùi thon thả và vòng eo mảnh mai lộ ra khi nàng cúi xuống, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến khuôn mặt trắng trẻo và ngón tay thon dài từng khớp rõ ràng đang đeo khuyên tai của nàng, trong lòng không khỏi cảm khái, dù nhìn từ nơi nào, từ góc độ nào, đại tiểu thư hoàn toàn xứng đáng với cái danh đại mĩ nhân.
"Em không lên sân khấu, nhưng chị lên sân khấu mà. Thân là người phụ nữ của bà chủ Tô, đâu thể khiến bà chủ Tô mất mặt." Đại tiểu thư yểu điệu nói với cô.
"Nào, đeo giúp em đi." Nàng ngồi xuống bên mép giường, đưa chiếc còn lại cho Tô Châu.
Ngay lập tức sáp lại gần, mùi hoa hồng nhàn nhạt vấn vương trên chóp mũi, người phụ nữ trước mặt giống như một đóa hồng đang nở rộ, kiều diễm mà mạnh mẽ.
Đại tiểu thư hơi hơi nghiêng đầu, chạm vào đầu mũi Tô Châu.
Nàng ngửi thấy mùi hương của Tô Châu, mùi hương nữ tính ấy.
Tô Châu không nhúc nhích, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cái chạm của đôi môi đỏ mọng, giống như chuồn chuồn đạp nước.
"A Tô." Nàng di chuyển lên trán, hôn nhẹ cô, dịu dàng như nước gọi tên Tô Châu.
"Ơi?"
Đại tiểu thư buông tay cô ra, đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc cong lên một góc quyến rũ: "Đêm nay trở về, em có một món quà muốn tặng chị. Vậy nên, chị phải đợi em, nhé?"
Tô Châu lùi về sau, nhìn vào đồng tử ngấn nước của đại tiểu thư.
Thật lâu sau, cô mới nghiêm túc gật đầu, vô cùng chân chính nói: "Được."
Giống như đưa ra một quyết định rất quan trọng. Tuy rằng cô hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào đêm nay.
Đại tiểu thư mặt mày rạng rỡ, ngoan ngoan để Tô Châu đeo chiếc khuyên tai còn lại vào.
Đi trên đường, đại tiểu thư bình thường không thích chào hỏi người khác hôm nay lại bất ngờ hỏi thăm từng người. Mua bánh bao và một chút quà vặt, đại tiểu thư tâm tình vui vẻ chuẩn bị đi đến rạp hát.
Trong túi xách nàng có hai chiếc nhẫn, mấy ngày trước, khi Tô Châu đi tập kịch, nàng đã đi tìm John, bảo anh ta giúp tùy chỉnh chúng. Trên đời này chỉ có hai cái.
Đêm nay, nàng sẽ cầu hôn bà chủ Tô, Tô Châu thân yêu của nàng!
Nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.
- --------------------------------------------------------------
Sắp đi đến hồi kết!
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)