Chương 43
Xuống sân khấu, Tô Châu không nói một lời mà đi thay quần áo, gấp gáp đến đồn cảnh sát, Viên Viên bị những người hâm mộ kịch điên cuồng bao vây không thể trốn thoát, chỉ đành ở lại cùng Nguyên Oánh và những người khác để giải quyết chuyện sau đó.
Đến đồn cảnh sát, Tô Châu mím môi không để ý đến những cảnh sát cầm súng ngăn trở, gương mặt nhợt nhạt căng chặt, bệnh trạng gầy gò khiến đường nét cô trông rõ ràng khác thường.
"Làm gì thế?" Tên cảnh sát béo phụ trách canh gác khinh khỉnh liếc nhìn vị mĩ nhân ốm yếu, "Đây là phòng giam, không thể tùy tiện đi vào."
Tô Châu lấy trong túi xách ra một chiếc bao đỏ, đưa cho hắn.
Ước chừng trọng lượng một chút, tên cảnh sát mập tỏ vẻ hài lòng, nói: "Tìm ai?"
"Đại tiểu thư Đỗ gia, Đỗ Như Mộng." Cô nói ngắn gọn, không thêm một chữ.
"Theo tôi." Hoài nghi nhìn cô mấy lần, cuối cùng vẫn không cưỡng lại cám dỗ đồng tiền, dẫn trước đi vào.
Theo tên cảnh sát dẫn đường, cô bước vào lối đi tối tăm của phòng giam, cho dù thời tiết nóng bức tháng 8, cô vẫn cảm thấy âm khí lan tràn trên sống lưng, khiến người ta rùng mình vì lạnh.
Cô không thể tưởng tượng đại tiểu thư trân quý đã phải chịu khổ như thế nào trong chốn lao ngục bẩn thỉu hỗn loạn này.
Cô bước nhanh hơn, đến gần căn phòng nơi đại tiểu thư đang ở, nhưng không khỏi chậm lại. Cô sợ nhìn thấy đại tiểu thư chịu ấm ức, cũng sợ đại tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của mình.
Tâm tình của đại tiểu thư cũng không quá tệ.
Nàng chủ động hợp tác với Trương Ngũ trở về, không chịu bất kì khổ sở gì cả. Cho dù cho bị nhốt thì nơi này cũng tuyệt đối là gian sạch sẽ nhất trong nhà giam.
Tuy là thế, nhưng cho cùng vẫn khiến nàng có chút chán ghét.
Dù có sạch sẽ đến mấy thì vẫn là nhà giam, chuồng lợn bên ngoài còn tốt hơn nơi này.
Trương Ngũ khá hiểu chuyện, cũng không ngược đãi nàng, ngược lại còn hầu hạ ăn uống ngon lành, đồ ăn cũng ngon miệng sạch sẽ, cũng không ai dám đến làm phiền nàng thanh tịnh.
Nàng ngồi trước chiếc bàn mới được đem đến, nhàn nhã pha trà rẻ tiền—— Ngoài việc này ra cũng không có gì khác để cho nàng tiêu khiển.
Nàng cảm khái oán trách đây không phải trà hoa hồng.
Nàng hoàn toàn không lo lắng về tình cảnh của chính mình, A Tứ sẽ lo liệu tốt chuyện của ông chủ Triệu, nàng chỉ cần đợi mà thôi. Chỉ là phá tiệm và làm thương người, bị giam giữ dăm bữa nửa tháng rồi bồi thường là xong. Trong nhà lao không ai dám làm khó nàng, méo mó có hơn không, dù gì thì nàng vẫn là đại tiểu thư Đỗ gia, ngay cả khi nàng nói không còn quan hệ gì với Đỗ tam gia nữa thì cũng không ai tin.
Như có một chuyện...
Đại tiểu thư khổ não nâng cằm, ngẩn ngơ cầm chiếc ly. Không biết bây giờ A Tô sao rồi, ôi, tiếc không được xem chị diễn, không được cùng chị san sẻ thành công. Đã hứa đêm nay sẽ cho chị một kinh hỉ*, không ngờ chơi đùa quá trớn mà biến thành kinh hách* mất rồi.
*Kinh hỉ: Niềm vui bất ngờ
*Kinh hách: Sợ hãi, hoảng sợ
Tạm thời không tính chuyện cầu hôn, trước tiên phải nghĩ làm sao để nhờ người chuyển tin cho Tô Châu đã. Nàng nghĩ Tô Châu hẳn sẽ vô cùng lo lắng nếu biết tin nàng bị bắt.
"Đại tiểu thư, có người tới tìm cô."
Nàng nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn, chỉ thấy người mình vẫn luôn mong nhớ đang đứng trước cửa phòng giam, chỉ cách cô một cánh cửa sắt.
"A Tô!" Nàng mừng khôn kể xiết đứng dậy, thấy cửa phòng giam mở ra, Tô Châu nước mắt lưng tròng bước vào, nàng bỗng nhiên rụt rè. "Sao chị lại đến đây?"
Bước chân nhỏ của Tô Châu tiến lên, ôm lấy đại tiểu thư, những giọt nước mắt đã kìm nén cả một ngày cuối cùng cũng rơi xuống. Cô ôm chặt đại tiểu thư, khóc không thành tiếng.
"A Tô..." Đầu mũi đại tiểu thư chua xót, nước mắt cũng lăn dài. "Đừng khóc, đừng khóc. Em không sao. Thật đấy, em rất ổn."
Tô Châu nghẹn ngào gật đầu, cắn môi không chịu phát ra chút âm thanh nào.
Đại tiểu thư vuốt ve mái tóc mềm mượt của Tô Châu, rời khỏi cái ôm của cô. Những giọt pha lê vương trên sắp tung cánh bay, đôi mắt cũng được lệ rửa sạch, sáng ngời trong vắt động lòng người, vành mắt đỏ rực để lộ sự lo lắng và sợ hãi của cô.
Đại tiểu thư nhẹ hôn lên trán cô, siết chặt tay cô, mắt hơi ươn ướt. "Xin lỗi, làm chị lo lắng rồi." Không gì có thể sánh được niềm hạnh phúc khi tương phùng.
Tô Châu chăm chú ngắm nhìn nàng, hồi lâu mới nói: "Em không sao chứ? Bọn họ có làm gì em không? Em có bị thương không? Để tôi xem..."
Dang tay ôm cô vào lòng, đại tiểu thư buồn cười nói: "Em không sao, những người này có thể làm gì em chứ? Chị xem, chẳng phải em đang đứng đây nói chuyện với chị hay sao?"
Em vẫn ổn. Tô Châu xác nhận vẻ mặt nàng không có chút giả dối nào, mới thả lỏng sợi dây căng chặt từ lúc sáng sớm nghe tin.
Chỉ cần người không sao, những chuyện khác đều có thể bàn sau.
"Vậy thì tốt, không sao thì tốt."
Đại tiểu thư xót xa cô hoảng hốt sợ hãi, nàng không nên làm Tô Châu lo lắng. Nàng thấy mặt mày Tô Châu hốc hác, trong lòng không biết có bao nhiêu tha thiết.
"A Tô, sắc mặt chị trông không ổn lắm, có phải chị lại bị bệnh rồi không?" Nàng ôm mặt Tô Châu, thần sắc ngập tràn thương xót.
Tô châu không đáp lại lời của đại tiểu thư. Cô chỉ bắt lấy cánh tay mảnh mai của đại tiểu thư, nghiêm mặt hỏi: "Như Mộng, em thật sự đã giết người ư?" Đột nhiên nhớ tới tính nghiêm trọng của sự việc, trái tim vừa mới buông lỏng của Tô Châu lại dựng lên.
Đại tiểu thư sững người, không nói không rằng.
Tô Châu khẽ cau mày, cô thở dài nói: "Cớ gì em phải làm thế? Em không nên làm vậy."
Không nên vì tôi mà vấy lên thứ máu bẩn thỉu, không nên để mình rơi vào cái lồng này.
"Cho dù em có giết hay không, em cũng sẽ không có chuyện gì. Chị đừng lo lắng chuyện này." Đại tiểu thư phản đối nói. Nàng thật sự không hề lo lắng mình sẽ có chuyện gì, nói đi nói lại, nàng cũng là con gái của Đỗ tam gia. Trong mắt thiên hạ, nàng đại diện cho Đỗ tam gia, cho dù nàng co hạ lệnh cho A Tứ giết thì cũng không có bằng chứng, cũng không thể tìm thấy thi thể của ông chủ Triệu, ai có thể dễ dàng kết tội Đỗ Như Mộng nàng?
Kể cả khi cuối cùng bị phát hiện, nàng cũng không sợ. Ông chủ Triệu và giám đốc Đường, chủ tịch Ngô đều cấu kết với nhau làm việc xấu, làm việc cho người Nhật, chẳng qua là chiến tranh bùng nổ thì phát tài, thời bình thì đàn áp, của cải xương máu của người dân mà thôi. Khoa trương nói một câu, không biết có bao nhiêu người tán thưởng khi nàng giết ông chủ Triệu.
Hơn nữa, nàng cuối cùng có thể báo hết thù của mình, một là ông chủ Triệu, hai là Vương Khải, còn có giám đốc Đường và chủ tịch Ngô từng sỉ nhục các nàng.
Bây giờ Tô Châu sắp làm được việc lớn đáng đi vào lịch sử, ai dám ngăn cản, nàng sẽ khiến toàn bộ những chướng ngại vật chưa được mở mang tầm mắt đi lấp kín sông Hoàng Phố!
Nàng chẳng phải anh hùng gì cả, cũng chẳng muốn làm anh hùng. Nàng chỉ muốn dùng hết sức mình để bảo vệ Tô Châu mà thôi, nàng không ngại loại bỏ những kẻ đã tổn thương Tô Châu.
"Như Mộng?" Tuy rằng thấy nàng đang cười, nhưng đáy mắt lạnh lẽo sắc bén đến mức dọa người. Tô Châu nhịn không được mà nghiêng đầu, không nhìn nàng nữa.
Đại tiểu thư hoàn hồn, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, không nhịn được cười nói: "A Tô, chị đừng lo lắng, em cùng lắm cũng chỉ bị bắt giam vài ngày, bọn họ không có bằng chứng, em chỉ đánh Vương Khải bị thương và đập phá tòa soạn thôi. Còn nữa, chị cũng thấy em không hề bị bạc đãi trong ngục mà, chỉ tiếc không thể ra ngoài, tận mắt nhìn chị diễn." Nói xong, nàng thả lỏng mặt mày, yên lòng mỉm cười.
"Buổi diễn thành công tốt đẹp," Tô Châu thở dài, "Hôm nay không được xem buổi diễn đầu của tôi, có phải trong lòng em có chút không vui không?"
"Một chút." Đại tiểu thư chân thành nói, "Vốn dĩ khi buổi diễn của chị kết thúc, em em muốn tặng chị một món quà. Ôi, tuy ở đây cũng không sao, nhưng phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của em, điều khiến bổn đại tiểu thư rất không vui."
Nàng rất tiếc, nếu chuyện này không xảy ra thì nàng hẳn đã ôm được mĩ nhân về nhà rồi.
"Tôi đi cầu xin Mã phu nhân, nhờ bà ấy cầu tình với cục trưởng."
Đại tiểu thư nghe được ba chữ Mã phu nhân, nụ cười tức khắc cứng đờ. Trong thâm tâm nàng không thích những người mẹ đỡ đầu này của Tô Châu, bây giờ Tô Châu lại muốn đi cầu xin bà ta, nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng.
Sắc mặt nàng hơi biến đổi, cao giọng nói: "Em thà rằng ở lại đây còn hơn là để chị đi cầu xin người khác!"
Tô Châu đứng đó, cắn môi dưới, không nói gì. Đại tiểu thư vẫn chưa nhận thức được mình đang làm gì sao? Đây là nơi nào mà còn kiêu ngạo như vậy?
Cô không nói, đại tiểu thư cũng không chịu mở miệng, căn phòng trong lặng ngắt như tờ trong khoảnh khắc.
Rất lâu sau.
"Em không muốn tôi chịu ấm ứng, vậy chẳng lẽ nào tôi muốn em vì tôi mà hại người ư?" Cô thấy thái độ của đại tiểu thư vẫn kiên quyết liền bước ra ngoài cửa. Không ngoảnh nhìn, cô cúi đầu, sắc mặt tái mét, ngay cả sắc môi一一 cũng nhợt nhạt. "Tôi nhất định sẽ cứu em ra ngoài."
Đại tiểu thư bỗng đứng dậy, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tô Châu, khi cửa sắt đóng lại, ngăn cách thân ảnh Tô Châu đang dần biết mất, nàng siết chặt nắm tay.
Nàng lại chán nản ngồi xuống.
Hứa sẽ bảo vệ chị nhưng cuối cùng, vẫn để chị phải chịu ấm ức. Nàng nhìn xuống đất, ánh mắt rệu rã.
Mã phu nhân nghe người bên ngoài nói có Tô Châu đến, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bà vội bảo người mời Tô Châu vào, thấy thân hình hao mòn mệt mỏi đã lâu không gặp Tô Châu đang vịn vào khung cửa mà đi vào, bà ban đầu sửng sốt, sau đó bước tới đỡ cô, da thịt đau đớn khủng khiếp.
"Làm sao mới chỉ có một năm không gặp mà con đã biến mình thành bộ dạng này?" Tô Châu khi ấy là nhân vật tiểu sinh phong lưu tuấn tú danh tiếng lẫy lừng ở Thượng Hải, mạnh mẽ oai hùng, phóng khoáng văn nhã biết mấy. Bây giờ lại yếu ớt như mắc bệnh nặng, nhìn dáng vẻ này, chỉ sợ là ốm yếu mong manh.
Nhưng Tô Châu ngay lập tức liền rút tay khỏi tay Mã phu nhân mà quỳ xuống, đầu ngẩng rưng rưng nước mắt nói: "Mẹ, Tô Châu đến đây là có chuyện cần cầu xin."
"Ơ kìa!" Mã phu nhân bị tư thế này dọa sợ một phen, muốn đỡ Tô Châu dậy nhưng Tô Châu nhất quyết không chịu đứng dậy, bà sốt ruột nói, "Có chuyện gì thì đứng dậy nói! Mau đứng dậy đi!"
"Không ạ," Tô Châu lắc đầu, khẩn thiết nói, "Tô Châu chỉ có một việc, xin mẹ hãy nói giúp với cục trưởng Mã, thả đại tiểu thư ra đi ạ."
Cô đã có chút nghẹn ngào.
"Sao lại thả đại tiểu thư?" Mã phu nhân hoài nghi. Bà không kéo Tô Châu dậy được, chỉ có thể ra hiệu cho nha hoàn ở hai bên, nói với Tô Châu, "Được rồi được rồi, con đứng dậy trước rồi nói."
Tô Châu thuận thế được nha hoàn kéo dậy, đỡ cô ngồi lên ghế.
"Đại tiểu thư làm sao?" Nâng ly trà mơ ướp lạnh, Mã phu nhân lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, thời tiết này thật nóng bức.
"Sáng nay ông chủ Triệu đã xuất bản một bài viết của cấp dưới, trên báo có chút... vài từ ngữ làm nhục người." Nội dung khó nói, chỉ có thể nói bóng gió mơ hồ. Tô Châu cụp mắt, che đi vẻ u sầu đôi đồng tử, "Bài báo này là về con và Viên Viên, đại tiểu thư nhìn thấy thì vô cùng phẫn nộ, mang theo người đi làm loạn tòa soạn."
"Báo?" Mã phu nhân ngập ngừng một chút, cho gọi hạ nhân tới, "Đem tờ báo hôm nay đến cho ta."
Xem qua tờ báo được đem tới, những lời lẽ viết trên đó quả thực quá đỗi hèn hạ, còn có một vài thông tin hoàn toàn sai sự thật. Mã phu nhân tức giận gập báo lại, nói với Tô Châu: "Bài báo của Vương Khải là bịa đặt, hắn và ông chủ Triệu liện hợp đơm đặt tin vịt vu khống đại tiểu thư và con, dù đại tiểu thư không đi phá tòa soạn của hắn thì khi biết được, ta nhất định sẽ tống hắn vào ngục ăn cơm tù!"
Tô Châu im lặng.
"Đây cũng không phải chuyện ghê gớm, đợi lát nữa cha đỡ đầu con về, ta sẽ nói chuyện với ông ấy. Ông chủ Triệu ngay từ đầu đã là gian thương không có tình người, làm loạn tòa soạn cũng là chuyện có thể tha thứ, con yên tâm đi." Cũng không phải chuyện to tát, người khác bà không dám nói, nhưng là đại tiểu thư, lão gia nhà ba sao lại dám giam giữ chứ? Mã phu nhân một mực nhận lời, "Trời cũng gần tối rồi, con hẳn là chưa ăn cơm phải không? Lâu rồi không dùng bữa cùng ta rồi, không ngại thì ở lại với ta..."
Nghe thấy Mã phu nhận đồng ý, Tô Châu ngẩng đầu, vô cùng cảm kích nói: "Đại tiểu thư trong tù chịu khổ, Tô Châu lúc này cũng không thể bình tĩnh. Mong mẹ thứ lỗi cho con, con muốn gặp đại tiểu thư ngay lập tức."
Biết bữa ăn hôm nay tuyệt đối không thể giữ người lại, Mã phu nhân không khỏi có chút thất vọng. Nhưng bà cũng biết Tô Châu lo lắng đại tiểu thư, hai người tình cảm sâu đậm, không nên ép buộc. "Thôi được. Con cũng không cần quá lo lắng, ngày mai đại tiểu thư sẽ được thả, nên ăn thì nhất định phải ăn, nếu không khi đại tiểu thư vừa ra ngoài, con liền đổ bệnh, chẳng phải con bé sẽ lo lắng cho con hay sao?"
"Tô Châu nhất định sẽ nghe lời mẹ, khi đại tiểu thư ra ngoài, con sẽ đưa em ấy tới chơi mạt chược với mẹ." Tô Châu nhẹ nhõm, cũng không thể trực tiếp rời đi, bèn cười nói.
"Ừ, đi đi." Mã phu nhân yêu thương xua xua tay.
Tô Châu cáo từ, đi tới cửa, lại quay lại nhìn Mã phu nhân mà khẽ cười: "Con cảm ơn mẹ."
Mã phu nhân gật đầu, trong lòng nghĩ, Tô Châu và đại tiểu thư thật sự yêu nhau, một người là đại tiểu thư xuất thân quyền quý danh gia vọng tộc có bản năng hô mưa gọi gió sẵn lòng vì tình yêu mà từ bỏ quyền thế, một người tuy là diễn viên kịch nhưng lại cứng cỏi cao ngạo bây giờ lại không ngại quỳ gối vì tình yêu, thật sự rất xứng đôi.
Tạm biệt Mã phu nhân, Tô Châu lại đến gặp đại tiểu thư.
Cửa sắt được mở, đại tiểu thư đang quay lưng về phía cửa, ngẩng đầu, lộ ra gáy ngọc trắng như gốm sứ, ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn qua khung cửa sổ cao cao phủ lên nàng, mạ lên nàng một tầng màu sắc mơ màng. Mái tóc dài đen nhánh vẫn búi lên như cũ cẩn thận giữ lại vẻ thanh cao cho nàng, chiếc sườn xám màu hồng thắt chặt vòng eo thon gọn của nàng, khoe ra vóc dáng ngây ngất say sưa. Hai tay vòng quanh chân trái thon dài, giày cao gót trên chân đã được cởi ra và để dưới gầm giường. Bàn chân phải trắng ngần còn mang một chiếc giày cao gót, đung đa đung đưa, khiến lòng người trầm bổng.
Nếu có thể đổi khung cảnh thành phòng ngủ ở nhà, có lẽ Tô Châu còn có khả năng có tâm tình thảo luận với nàng xem nàng quyến rũ biết mấy, nhưng hiện tại hiển nhiên Tô Châu không hề có thú thanh nhàn này.
Nghe tiếng cửa mở, đại tiểu thư cũng không quay đầu, chỉ dừng lại động tác, đá giày cao gót xuống đất, thu chân ngọc lại, cúi đầu.
"Ngày mai là em có thể về nhà rồi." Tô Châu ngồi xuống bên cạnh nhìn nàng, khẽ mỉm cười, "Tôi sẽ ở nhà đợi em về."
Đại tiểu thư lạnh mặt đối mắt với Tô Châu. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi lại thờ ra thật dài: "Em biết sự bốc đồng của em khiến chị thất vọng về em. Nhưng nếu thời gian quay trở lại buổi sáng, em nghe được những lời bịa đặt từ miệng người khác, em vẫn sẽ đi thôi. Điều em hối hận nhất bây giờ là nếu biết cuối cùng chị vẫn phải đi cầu xin người khác thì em đã giết cả Vương Khải và Đường Kiệt rồi."
Nàng nhẹ nàng nói ra ý định giết người, vẻ mê hoặc trên lông mày tựa như đang nói chuyện phải được coi là lẽ đương nhiên. Ánh mắt sâu thẳm tràn đầy miệt thị với kẻ thù, đôi môi đỏ mọng như vừa hút máu, được tô vẽ hết sức rạng rỡ mà đẫm máu.
Tô Châu nhìn nàng, bỗng bật cười.
Đại tiểu thư bị tiếng cười của cô làm cho khó hiểu, nhíu mày không vui nói: "Chị cười cái gì?"
"Cười em ngốc đó." Tô Châu quay đầu mím môi cười, "Vậy em giết bọn họ, nếu tôi không cứu được em, em sẽ bị nhốt ở chỗ này cả đời, khi đó tôi không có cách nào, chỉ đành giết người phóng hỏa để bị nhốt chung với em thôi."
"Ôi, chị cứ ở bên ngoài đợi em ra là được rồi, em không nỡ để chị dến nơi bẩn thỉu như thế này." Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tô Châu, đại tiểu thư nheo mắt cười.
"Ồ, vậy thì tôi nỡ để em ở đây chịu khổ sao?" Tô Châu bắt lấy bàn tay ấm áp của đại tiểu thư, ánh sáng trong mắt hơi dao động, "Ngày mai tôi tới đón em, chúng ta cùng nhau về nhà."
Nắm lại tay Tô Châu, đại tiểu thư lại gần hôn lên mặt cô, nghiêm túc nói: "Phu nhân về cẩn thận, vì em mà chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừ." Tô Châu gật đầu, buông nàng ra, đứng dậy rồi ra ngoài.
Đại tiểu thư tâm tình rất vui vẻ, ngâm nga một bài hát tiếng Anh, tiếp tục nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ.
Tô Châu không ngờ sẽ gặp Lương Tiểu Nguyệt tại đây.
Lương Tiểu Nguyệt lại không cho rằng đây là trùng hợp, bởi cô ta đứng đây chính là để chờ Tô Châu.
Tô Châu nhìn thấy cô ta, bỗng có cảm giác như đất trời đã trải qua bao năm tháng thăng trầm.
Hai người sóng vai nhau đi dạo một đoạn đường, Tô Châu không biết nên mở lời thế nào, chọn cách hỏi thăm đơn giản khi gặp lại người đã lâu không thấy. Cô nhẹ giọng nói: "Cậu sống thế nào? Vẫn khỏe chứ?"
Lương Tiểu Nguyệt siết chặt chiếc túi trong tay, nhìn con đường lạnh lẽo, hồi tưởng lại khi đứng chung sân khấu với Hình sư muội sau khi khỏi bệnh, cả thể xác lẫn tinh thần bị giày vò đau đớn, nhàn nhạt cười, gật đầu: "Không tệ. Còn cậu?"
"Ừ, rất tốt."
Ít nhất cho đến sáng nay, mọi chuyện đều rất tốt.
"Tôi biết cả rồi..." Lương Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn góc nghiêng của Tô Châu, "Đại tiểu thư ổn không?"
"Không sao," Nhắc đến Tô Châu, khóe môi Tô Châu hiện lên một nụ cười dịu dàng, "Ngày mai em ấy có thể về nhà rồi." Rất nhanh thôi, chỉ cần ở lại nơi đó một đêm. So với việc bị kết án thì đã đủ để khiến cô vui mừng rồi.
"Vậy thì tốt." Cúi đầu nhìn con đường dưới chân, giày cao gót và đá xanh khi chạm vào nhau tạo thành một nhịp điệu đều đặn, giọng nói của Lương Tiểu Nguyệt đặc biệt rõ ràng trên con phố vắng vẻ, "Cậu đã từng nghĩ qua, chuyện sau đó chưa?"
Tô Châu khẽ mỉm cười. Cô nói: "Chuyện sau đó? Đại tiểu thư trở về là tốt rồi, tôi chỉ mong em ấy bình an, những chuyện khác tôi không quan tâm."
"Không phải!" Lương Tiểu Nguyệt dừng bước, "Cậu nên kiện Vương Khải, kiện bọn người ông chủ Triệu! Cậu không thể cứ vô cớ chịu oan ức lớn như vậy, phải có người dập tắt những tin đồn đó!" Lời nói kiên định tan biến trong màn đêm vội vã, người đi bộ trên đường đi theo đôi theo ba đi ngang qua, thỉnh thoảng có người quay lại tỏ vẻ khao khát cái đẹp.
Tô Châu đứng lại. Cô nhìn Lương Tiểu Nguyệt, im lặng không nói.
"Cậu lo lắng cái gì? Người sai là bọn họ..."
"Bọn họ... bao gồm cả Đường Kiệt sao?"
Không có câu trả lời, Tô Châu thiện ý mỉm cười: "Tiểu Nguyệt, tôi biết."
Cậu thì biết cái gì? Lương Tiểu Nguyệt khép hờ mắt che đi sự bi thương trong đó, cô không hỏi nên lời.
"Đợi đại tiểu thư ra ngoài rồi nói tiếp." Cô thản nhiên nói.
Lương Tiểu Nguyệt không phản bác nữa.
"Cậu xem, mặt trời ở dưới Thặng Huyện, có phải nhỏ hơn ở Thượng Hải không..." Tô Châu ngẩng đầu, để ánh hoàng hôn chiếu lên mặt, sắc trắng nhợt nhạt của bệnh tật khiến nó hóa thành màu vàng nhạt.
Tiếp tục sánh bước với Tô Châu, Lương Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ mặt hoài niệm, lắc đầu phủ định: "Mặt trời ở Thặng Huyện đẹp hơn ở Thượng Hải nhiều. Trước đai khi còn ở Thặng Huyện, chúng ta thường ngồi trên đuôi tàu, ngồi một lần là cả nửa ngày trời, chờ mặt trời lặn. Kết quả là khi về chẳng còn gì ăn, đành phải nhịn đói."
Tô Châu nhìn mặt trời dần dần chìm xuống, độ cong của khóe miệng ngày càng dâng lên. Cô mỉm cười yếu ớt: "Đúng vậy. Ngắm bình minh hoàng hôn rất nhiều lần, mặt trời ở quê ta vẫn là đẹp nhất. Vàng nhạt nhạt, giống như một cái bánh nướng lớn vậy. Ngày xưa khi không đủ ăn tôi vẫn luôn nghĩ, sau này tôi thành diễn viên nổi tiếng rồi, tôi sẽ mua thật nhiều thật nhiều bánh nướng, sau đó hai chúng ta ngồi trên đuôi tàu, ăn bánh nướng ngắm chiều tà."
"Khi học kịch, tôi cũng từng nghĩ, nếu một ngày tôi thành diễn viên nổi tiếng, tôi sẽ dùng tiền mua mặt trời kia, để sau này nếu cậu muốn nhìn thấy mặt trời thì phải đi theo tôi." Lương Tiều Nguyệt cũng không khỏi bật cười trước sự ngây thơ của mình khi còn nhỏ.
Ánh nắng kéo dài chiếc bóng của hai người thật dài, bọn họ dường như trở nên nhỏ bé hơn chiếc bóng của mình mà không hề hay biết, biến thành những đứa trẻ năm năm đó, những đứa trẻ chẳng có gì nhưng luôn mơ ước sở hữu tất cả mọi thứ.
"Nghe nói đại tiểu thư đã học kịch với cậu."
"Ừ." Nghĩ đến đại tiểu thư từ trước đến này chưa bao giờ quan tâm tới kịch lại học kịch chỉ để động tay động chân với cô, không nhịn được cười, "Em ấy là người học rất nhanh... Cũng coi là có chút thiên phú."
Nếu nói chuyện tranh thủ động tay động chân thì đại tiểu thư quả là người có tài năng thiên bẩm.
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Tô Châu, Lương Tiểu Nguyệt cũng cười theo.
Tạm biệt ở góc phố, Tô Châu nói: "Nếu có cơ hội, ba chúng ta có thể cùng diễn một vở kịch."
"Cậu nói vậy hẳn là chưa có sự đồng ý của cô ấy nhỉ?" Lương Tiểu Nguyệt chêu trọc cô, "Nếu cô ấy biết cậu dễ dàng hứa hẹn như vậy, không chừng sẽ khó chịu đấy."
Tô Châu cúi đầu cười.
"Vậy tôi đi trước đây." Tô Châu tạm biệt cô ta.
Lương Tiểu Nguyệt nhìn cô chậm rãi đi về phía nhà, bản thân cũng xoay người rời đi.
"Tiểu Nguyệt!" Tô Châu gọi Lương Tiểu Nguyệt lại.
Lương Tiểu Nguyệt quay đầu.
"Bảo trọng, Tiểu Nguyệt." Mặt mày cô tươi cười, vẫy tay với cô ta.
"Bảo trọng, A Tô."
Lương Tiểu Nguyệt đứng đó nhìn Tô Châu từng bước từng bước khuất dạng trong bóng tối mịt mờ, ánh tịch dương cũng dần tiêu tán nơi chân trời, màn đêm nuốt chửng những tia sáng, dường như cũng nuốt chửng cả Tô Châu của cô ta.
Bảo trọng nhé, A Tô.
Cô ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngời, lệ từ khóe mắt chảy xuống, lướt qua nụ cười trên môi rồi hòa với cát bụi.
- --------------------------------------------------------------
Toi mới phát hiện... Truyện này BE các bác ạ... (╯•﹏•╰) Tan nát luôn ấy...
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Đến đồn cảnh sát, Tô Châu mím môi không để ý đến những cảnh sát cầm súng ngăn trở, gương mặt nhợt nhạt căng chặt, bệnh trạng gầy gò khiến đường nét cô trông rõ ràng khác thường.
"Làm gì thế?" Tên cảnh sát béo phụ trách canh gác khinh khỉnh liếc nhìn vị mĩ nhân ốm yếu, "Đây là phòng giam, không thể tùy tiện đi vào."
Tô Châu lấy trong túi xách ra một chiếc bao đỏ, đưa cho hắn.
Ước chừng trọng lượng một chút, tên cảnh sát mập tỏ vẻ hài lòng, nói: "Tìm ai?"
"Đại tiểu thư Đỗ gia, Đỗ Như Mộng." Cô nói ngắn gọn, không thêm một chữ.
"Theo tôi." Hoài nghi nhìn cô mấy lần, cuối cùng vẫn không cưỡng lại cám dỗ đồng tiền, dẫn trước đi vào.
Theo tên cảnh sát dẫn đường, cô bước vào lối đi tối tăm của phòng giam, cho dù thời tiết nóng bức tháng 8, cô vẫn cảm thấy âm khí lan tràn trên sống lưng, khiến người ta rùng mình vì lạnh.
Cô không thể tưởng tượng đại tiểu thư trân quý đã phải chịu khổ như thế nào trong chốn lao ngục bẩn thỉu hỗn loạn này.
Cô bước nhanh hơn, đến gần căn phòng nơi đại tiểu thư đang ở, nhưng không khỏi chậm lại. Cô sợ nhìn thấy đại tiểu thư chịu ấm ức, cũng sợ đại tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của mình.
Tâm tình của đại tiểu thư cũng không quá tệ.
Nàng chủ động hợp tác với Trương Ngũ trở về, không chịu bất kì khổ sở gì cả. Cho dù cho bị nhốt thì nơi này cũng tuyệt đối là gian sạch sẽ nhất trong nhà giam.
Tuy là thế, nhưng cho cùng vẫn khiến nàng có chút chán ghét.
Dù có sạch sẽ đến mấy thì vẫn là nhà giam, chuồng lợn bên ngoài còn tốt hơn nơi này.
Trương Ngũ khá hiểu chuyện, cũng không ngược đãi nàng, ngược lại còn hầu hạ ăn uống ngon lành, đồ ăn cũng ngon miệng sạch sẽ, cũng không ai dám đến làm phiền nàng thanh tịnh.
Nàng ngồi trước chiếc bàn mới được đem đến, nhàn nhã pha trà rẻ tiền—— Ngoài việc này ra cũng không có gì khác để cho nàng tiêu khiển.
Nàng cảm khái oán trách đây không phải trà hoa hồng.
Nàng hoàn toàn không lo lắng về tình cảnh của chính mình, A Tứ sẽ lo liệu tốt chuyện của ông chủ Triệu, nàng chỉ cần đợi mà thôi. Chỉ là phá tiệm và làm thương người, bị giam giữ dăm bữa nửa tháng rồi bồi thường là xong. Trong nhà lao không ai dám làm khó nàng, méo mó có hơn không, dù gì thì nàng vẫn là đại tiểu thư Đỗ gia, ngay cả khi nàng nói không còn quan hệ gì với Đỗ tam gia nữa thì cũng không ai tin.
Như có một chuyện...
Đại tiểu thư khổ não nâng cằm, ngẩn ngơ cầm chiếc ly. Không biết bây giờ A Tô sao rồi, ôi, tiếc không được xem chị diễn, không được cùng chị san sẻ thành công. Đã hứa đêm nay sẽ cho chị một kinh hỉ*, không ngờ chơi đùa quá trớn mà biến thành kinh hách* mất rồi.
*Kinh hỉ: Niềm vui bất ngờ
*Kinh hách: Sợ hãi, hoảng sợ
Tạm thời không tính chuyện cầu hôn, trước tiên phải nghĩ làm sao để nhờ người chuyển tin cho Tô Châu đã. Nàng nghĩ Tô Châu hẳn sẽ vô cùng lo lắng nếu biết tin nàng bị bắt.
"Đại tiểu thư, có người tới tìm cô."
Nàng nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn, chỉ thấy người mình vẫn luôn mong nhớ đang đứng trước cửa phòng giam, chỉ cách cô một cánh cửa sắt.
"A Tô!" Nàng mừng khôn kể xiết đứng dậy, thấy cửa phòng giam mở ra, Tô Châu nước mắt lưng tròng bước vào, nàng bỗng nhiên rụt rè. "Sao chị lại đến đây?"
Bước chân nhỏ của Tô Châu tiến lên, ôm lấy đại tiểu thư, những giọt nước mắt đã kìm nén cả một ngày cuối cùng cũng rơi xuống. Cô ôm chặt đại tiểu thư, khóc không thành tiếng.
"A Tô..." Đầu mũi đại tiểu thư chua xót, nước mắt cũng lăn dài. "Đừng khóc, đừng khóc. Em không sao. Thật đấy, em rất ổn."
Tô Châu nghẹn ngào gật đầu, cắn môi không chịu phát ra chút âm thanh nào.
Đại tiểu thư vuốt ve mái tóc mềm mượt của Tô Châu, rời khỏi cái ôm của cô. Những giọt pha lê vương trên sắp tung cánh bay, đôi mắt cũng được lệ rửa sạch, sáng ngời trong vắt động lòng người, vành mắt đỏ rực để lộ sự lo lắng và sợ hãi của cô.
Đại tiểu thư nhẹ hôn lên trán cô, siết chặt tay cô, mắt hơi ươn ướt. "Xin lỗi, làm chị lo lắng rồi." Không gì có thể sánh được niềm hạnh phúc khi tương phùng.
Tô Châu chăm chú ngắm nhìn nàng, hồi lâu mới nói: "Em không sao chứ? Bọn họ có làm gì em không? Em có bị thương không? Để tôi xem..."
Dang tay ôm cô vào lòng, đại tiểu thư buồn cười nói: "Em không sao, những người này có thể làm gì em chứ? Chị xem, chẳng phải em đang đứng đây nói chuyện với chị hay sao?"
Em vẫn ổn. Tô Châu xác nhận vẻ mặt nàng không có chút giả dối nào, mới thả lỏng sợi dây căng chặt từ lúc sáng sớm nghe tin.
Chỉ cần người không sao, những chuyện khác đều có thể bàn sau.
"Vậy thì tốt, không sao thì tốt."
Đại tiểu thư xót xa cô hoảng hốt sợ hãi, nàng không nên làm Tô Châu lo lắng. Nàng thấy mặt mày Tô Châu hốc hác, trong lòng không biết có bao nhiêu tha thiết.
"A Tô, sắc mặt chị trông không ổn lắm, có phải chị lại bị bệnh rồi không?" Nàng ôm mặt Tô Châu, thần sắc ngập tràn thương xót.
Tô châu không đáp lại lời của đại tiểu thư. Cô chỉ bắt lấy cánh tay mảnh mai của đại tiểu thư, nghiêm mặt hỏi: "Như Mộng, em thật sự đã giết người ư?" Đột nhiên nhớ tới tính nghiêm trọng của sự việc, trái tim vừa mới buông lỏng của Tô Châu lại dựng lên.
Đại tiểu thư sững người, không nói không rằng.
Tô Châu khẽ cau mày, cô thở dài nói: "Cớ gì em phải làm thế? Em không nên làm vậy."
Không nên vì tôi mà vấy lên thứ máu bẩn thỉu, không nên để mình rơi vào cái lồng này.
"Cho dù em có giết hay không, em cũng sẽ không có chuyện gì. Chị đừng lo lắng chuyện này." Đại tiểu thư phản đối nói. Nàng thật sự không hề lo lắng mình sẽ có chuyện gì, nói đi nói lại, nàng cũng là con gái của Đỗ tam gia. Trong mắt thiên hạ, nàng đại diện cho Đỗ tam gia, cho dù nàng co hạ lệnh cho A Tứ giết thì cũng không có bằng chứng, cũng không thể tìm thấy thi thể của ông chủ Triệu, ai có thể dễ dàng kết tội Đỗ Như Mộng nàng?
Kể cả khi cuối cùng bị phát hiện, nàng cũng không sợ. Ông chủ Triệu và giám đốc Đường, chủ tịch Ngô đều cấu kết với nhau làm việc xấu, làm việc cho người Nhật, chẳng qua là chiến tranh bùng nổ thì phát tài, thời bình thì đàn áp, của cải xương máu của người dân mà thôi. Khoa trương nói một câu, không biết có bao nhiêu người tán thưởng khi nàng giết ông chủ Triệu.
Hơn nữa, nàng cuối cùng có thể báo hết thù của mình, một là ông chủ Triệu, hai là Vương Khải, còn có giám đốc Đường và chủ tịch Ngô từng sỉ nhục các nàng.
Bây giờ Tô Châu sắp làm được việc lớn đáng đi vào lịch sử, ai dám ngăn cản, nàng sẽ khiến toàn bộ những chướng ngại vật chưa được mở mang tầm mắt đi lấp kín sông Hoàng Phố!
Nàng chẳng phải anh hùng gì cả, cũng chẳng muốn làm anh hùng. Nàng chỉ muốn dùng hết sức mình để bảo vệ Tô Châu mà thôi, nàng không ngại loại bỏ những kẻ đã tổn thương Tô Châu.
"Như Mộng?" Tuy rằng thấy nàng đang cười, nhưng đáy mắt lạnh lẽo sắc bén đến mức dọa người. Tô Châu nhịn không được mà nghiêng đầu, không nhìn nàng nữa.
Đại tiểu thư hoàn hồn, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, không nhịn được cười nói: "A Tô, chị đừng lo lắng, em cùng lắm cũng chỉ bị bắt giam vài ngày, bọn họ không có bằng chứng, em chỉ đánh Vương Khải bị thương và đập phá tòa soạn thôi. Còn nữa, chị cũng thấy em không hề bị bạc đãi trong ngục mà, chỉ tiếc không thể ra ngoài, tận mắt nhìn chị diễn." Nói xong, nàng thả lỏng mặt mày, yên lòng mỉm cười.
"Buổi diễn thành công tốt đẹp," Tô Châu thở dài, "Hôm nay không được xem buổi diễn đầu của tôi, có phải trong lòng em có chút không vui không?"
"Một chút." Đại tiểu thư chân thành nói, "Vốn dĩ khi buổi diễn của chị kết thúc, em em muốn tặng chị một món quà. Ôi, tuy ở đây cũng không sao, nhưng phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của em, điều khiến bổn đại tiểu thư rất không vui."
Nàng rất tiếc, nếu chuyện này không xảy ra thì nàng hẳn đã ôm được mĩ nhân về nhà rồi.
"Tôi đi cầu xin Mã phu nhân, nhờ bà ấy cầu tình với cục trưởng."
Đại tiểu thư nghe được ba chữ Mã phu nhân, nụ cười tức khắc cứng đờ. Trong thâm tâm nàng không thích những người mẹ đỡ đầu này của Tô Châu, bây giờ Tô Châu lại muốn đi cầu xin bà ta, nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng.
Sắc mặt nàng hơi biến đổi, cao giọng nói: "Em thà rằng ở lại đây còn hơn là để chị đi cầu xin người khác!"
Tô Châu đứng đó, cắn môi dưới, không nói gì. Đại tiểu thư vẫn chưa nhận thức được mình đang làm gì sao? Đây là nơi nào mà còn kiêu ngạo như vậy?
Cô không nói, đại tiểu thư cũng không chịu mở miệng, căn phòng trong lặng ngắt như tờ trong khoảnh khắc.
Rất lâu sau.
"Em không muốn tôi chịu ấm ứng, vậy chẳng lẽ nào tôi muốn em vì tôi mà hại người ư?" Cô thấy thái độ của đại tiểu thư vẫn kiên quyết liền bước ra ngoài cửa. Không ngoảnh nhìn, cô cúi đầu, sắc mặt tái mét, ngay cả sắc môi一一 cũng nhợt nhạt. "Tôi nhất định sẽ cứu em ra ngoài."
Đại tiểu thư bỗng đứng dậy, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tô Châu, khi cửa sắt đóng lại, ngăn cách thân ảnh Tô Châu đang dần biết mất, nàng siết chặt nắm tay.
Nàng lại chán nản ngồi xuống.
Hứa sẽ bảo vệ chị nhưng cuối cùng, vẫn để chị phải chịu ấm ức. Nàng nhìn xuống đất, ánh mắt rệu rã.
Mã phu nhân nghe người bên ngoài nói có Tô Châu đến, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bà vội bảo người mời Tô Châu vào, thấy thân hình hao mòn mệt mỏi đã lâu không gặp Tô Châu đang vịn vào khung cửa mà đi vào, bà ban đầu sửng sốt, sau đó bước tới đỡ cô, da thịt đau đớn khủng khiếp.
"Làm sao mới chỉ có một năm không gặp mà con đã biến mình thành bộ dạng này?" Tô Châu khi ấy là nhân vật tiểu sinh phong lưu tuấn tú danh tiếng lẫy lừng ở Thượng Hải, mạnh mẽ oai hùng, phóng khoáng văn nhã biết mấy. Bây giờ lại yếu ớt như mắc bệnh nặng, nhìn dáng vẻ này, chỉ sợ là ốm yếu mong manh.
Nhưng Tô Châu ngay lập tức liền rút tay khỏi tay Mã phu nhân mà quỳ xuống, đầu ngẩng rưng rưng nước mắt nói: "Mẹ, Tô Châu đến đây là có chuyện cần cầu xin."
"Ơ kìa!" Mã phu nhân bị tư thế này dọa sợ một phen, muốn đỡ Tô Châu dậy nhưng Tô Châu nhất quyết không chịu đứng dậy, bà sốt ruột nói, "Có chuyện gì thì đứng dậy nói! Mau đứng dậy đi!"
"Không ạ," Tô Châu lắc đầu, khẩn thiết nói, "Tô Châu chỉ có một việc, xin mẹ hãy nói giúp với cục trưởng Mã, thả đại tiểu thư ra đi ạ."
Cô đã có chút nghẹn ngào.
"Sao lại thả đại tiểu thư?" Mã phu nhân hoài nghi. Bà không kéo Tô Châu dậy được, chỉ có thể ra hiệu cho nha hoàn ở hai bên, nói với Tô Châu, "Được rồi được rồi, con đứng dậy trước rồi nói."
Tô Châu thuận thế được nha hoàn kéo dậy, đỡ cô ngồi lên ghế.
"Đại tiểu thư làm sao?" Nâng ly trà mơ ướp lạnh, Mã phu nhân lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, thời tiết này thật nóng bức.
"Sáng nay ông chủ Triệu đã xuất bản một bài viết của cấp dưới, trên báo có chút... vài từ ngữ làm nhục người." Nội dung khó nói, chỉ có thể nói bóng gió mơ hồ. Tô Châu cụp mắt, che đi vẻ u sầu đôi đồng tử, "Bài báo này là về con và Viên Viên, đại tiểu thư nhìn thấy thì vô cùng phẫn nộ, mang theo người đi làm loạn tòa soạn."
"Báo?" Mã phu nhân ngập ngừng một chút, cho gọi hạ nhân tới, "Đem tờ báo hôm nay đến cho ta."
Xem qua tờ báo được đem tới, những lời lẽ viết trên đó quả thực quá đỗi hèn hạ, còn có một vài thông tin hoàn toàn sai sự thật. Mã phu nhân tức giận gập báo lại, nói với Tô Châu: "Bài báo của Vương Khải là bịa đặt, hắn và ông chủ Triệu liện hợp đơm đặt tin vịt vu khống đại tiểu thư và con, dù đại tiểu thư không đi phá tòa soạn của hắn thì khi biết được, ta nhất định sẽ tống hắn vào ngục ăn cơm tù!"
Tô Châu im lặng.
"Đây cũng không phải chuyện ghê gớm, đợi lát nữa cha đỡ đầu con về, ta sẽ nói chuyện với ông ấy. Ông chủ Triệu ngay từ đầu đã là gian thương không có tình người, làm loạn tòa soạn cũng là chuyện có thể tha thứ, con yên tâm đi." Cũng không phải chuyện to tát, người khác bà không dám nói, nhưng là đại tiểu thư, lão gia nhà ba sao lại dám giam giữ chứ? Mã phu nhân một mực nhận lời, "Trời cũng gần tối rồi, con hẳn là chưa ăn cơm phải không? Lâu rồi không dùng bữa cùng ta rồi, không ngại thì ở lại với ta..."
Nghe thấy Mã phu nhận đồng ý, Tô Châu ngẩng đầu, vô cùng cảm kích nói: "Đại tiểu thư trong tù chịu khổ, Tô Châu lúc này cũng không thể bình tĩnh. Mong mẹ thứ lỗi cho con, con muốn gặp đại tiểu thư ngay lập tức."
Biết bữa ăn hôm nay tuyệt đối không thể giữ người lại, Mã phu nhân không khỏi có chút thất vọng. Nhưng bà cũng biết Tô Châu lo lắng đại tiểu thư, hai người tình cảm sâu đậm, không nên ép buộc. "Thôi được. Con cũng không cần quá lo lắng, ngày mai đại tiểu thư sẽ được thả, nên ăn thì nhất định phải ăn, nếu không khi đại tiểu thư vừa ra ngoài, con liền đổ bệnh, chẳng phải con bé sẽ lo lắng cho con hay sao?"
"Tô Châu nhất định sẽ nghe lời mẹ, khi đại tiểu thư ra ngoài, con sẽ đưa em ấy tới chơi mạt chược với mẹ." Tô Châu nhẹ nhõm, cũng không thể trực tiếp rời đi, bèn cười nói.
"Ừ, đi đi." Mã phu nhân yêu thương xua xua tay.
Tô Châu cáo từ, đi tới cửa, lại quay lại nhìn Mã phu nhân mà khẽ cười: "Con cảm ơn mẹ."
Mã phu nhân gật đầu, trong lòng nghĩ, Tô Châu và đại tiểu thư thật sự yêu nhau, một người là đại tiểu thư xuất thân quyền quý danh gia vọng tộc có bản năng hô mưa gọi gió sẵn lòng vì tình yêu mà từ bỏ quyền thế, một người tuy là diễn viên kịch nhưng lại cứng cỏi cao ngạo bây giờ lại không ngại quỳ gối vì tình yêu, thật sự rất xứng đôi.
Tạm biệt Mã phu nhân, Tô Châu lại đến gặp đại tiểu thư.
Cửa sắt được mở, đại tiểu thư đang quay lưng về phía cửa, ngẩng đầu, lộ ra gáy ngọc trắng như gốm sứ, ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn qua khung cửa sổ cao cao phủ lên nàng, mạ lên nàng một tầng màu sắc mơ màng. Mái tóc dài đen nhánh vẫn búi lên như cũ cẩn thận giữ lại vẻ thanh cao cho nàng, chiếc sườn xám màu hồng thắt chặt vòng eo thon gọn của nàng, khoe ra vóc dáng ngây ngất say sưa. Hai tay vòng quanh chân trái thon dài, giày cao gót trên chân đã được cởi ra và để dưới gầm giường. Bàn chân phải trắng ngần còn mang một chiếc giày cao gót, đung đa đung đưa, khiến lòng người trầm bổng.
Nếu có thể đổi khung cảnh thành phòng ngủ ở nhà, có lẽ Tô Châu còn có khả năng có tâm tình thảo luận với nàng xem nàng quyến rũ biết mấy, nhưng hiện tại hiển nhiên Tô Châu không hề có thú thanh nhàn này.
Nghe tiếng cửa mở, đại tiểu thư cũng không quay đầu, chỉ dừng lại động tác, đá giày cao gót xuống đất, thu chân ngọc lại, cúi đầu.
"Ngày mai là em có thể về nhà rồi." Tô Châu ngồi xuống bên cạnh nhìn nàng, khẽ mỉm cười, "Tôi sẽ ở nhà đợi em về."
Đại tiểu thư lạnh mặt đối mắt với Tô Châu. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi lại thờ ra thật dài: "Em biết sự bốc đồng của em khiến chị thất vọng về em. Nhưng nếu thời gian quay trở lại buổi sáng, em nghe được những lời bịa đặt từ miệng người khác, em vẫn sẽ đi thôi. Điều em hối hận nhất bây giờ là nếu biết cuối cùng chị vẫn phải đi cầu xin người khác thì em đã giết cả Vương Khải và Đường Kiệt rồi."
Nàng nhẹ nàng nói ra ý định giết người, vẻ mê hoặc trên lông mày tựa như đang nói chuyện phải được coi là lẽ đương nhiên. Ánh mắt sâu thẳm tràn đầy miệt thị với kẻ thù, đôi môi đỏ mọng như vừa hút máu, được tô vẽ hết sức rạng rỡ mà đẫm máu.
Tô Châu nhìn nàng, bỗng bật cười.
Đại tiểu thư bị tiếng cười của cô làm cho khó hiểu, nhíu mày không vui nói: "Chị cười cái gì?"
"Cười em ngốc đó." Tô Châu quay đầu mím môi cười, "Vậy em giết bọn họ, nếu tôi không cứu được em, em sẽ bị nhốt ở chỗ này cả đời, khi đó tôi không có cách nào, chỉ đành giết người phóng hỏa để bị nhốt chung với em thôi."
"Ôi, chị cứ ở bên ngoài đợi em ra là được rồi, em không nỡ để chị dến nơi bẩn thỉu như thế này." Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tô Châu, đại tiểu thư nheo mắt cười.
"Ồ, vậy thì tôi nỡ để em ở đây chịu khổ sao?" Tô Châu bắt lấy bàn tay ấm áp của đại tiểu thư, ánh sáng trong mắt hơi dao động, "Ngày mai tôi tới đón em, chúng ta cùng nhau về nhà."
Nắm lại tay Tô Châu, đại tiểu thư lại gần hôn lên mặt cô, nghiêm túc nói: "Phu nhân về cẩn thận, vì em mà chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừ." Tô Châu gật đầu, buông nàng ra, đứng dậy rồi ra ngoài.
Đại tiểu thư tâm tình rất vui vẻ, ngâm nga một bài hát tiếng Anh, tiếp tục nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ.
Tô Châu không ngờ sẽ gặp Lương Tiểu Nguyệt tại đây.
Lương Tiểu Nguyệt lại không cho rằng đây là trùng hợp, bởi cô ta đứng đây chính là để chờ Tô Châu.
Tô Châu nhìn thấy cô ta, bỗng có cảm giác như đất trời đã trải qua bao năm tháng thăng trầm.
Hai người sóng vai nhau đi dạo một đoạn đường, Tô Châu không biết nên mở lời thế nào, chọn cách hỏi thăm đơn giản khi gặp lại người đã lâu không thấy. Cô nhẹ giọng nói: "Cậu sống thế nào? Vẫn khỏe chứ?"
Lương Tiểu Nguyệt siết chặt chiếc túi trong tay, nhìn con đường lạnh lẽo, hồi tưởng lại khi đứng chung sân khấu với Hình sư muội sau khi khỏi bệnh, cả thể xác lẫn tinh thần bị giày vò đau đớn, nhàn nhạt cười, gật đầu: "Không tệ. Còn cậu?"
"Ừ, rất tốt."
Ít nhất cho đến sáng nay, mọi chuyện đều rất tốt.
"Tôi biết cả rồi..." Lương Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn góc nghiêng của Tô Châu, "Đại tiểu thư ổn không?"
"Không sao," Nhắc đến Tô Châu, khóe môi Tô Châu hiện lên một nụ cười dịu dàng, "Ngày mai em ấy có thể về nhà rồi." Rất nhanh thôi, chỉ cần ở lại nơi đó một đêm. So với việc bị kết án thì đã đủ để khiến cô vui mừng rồi.
"Vậy thì tốt." Cúi đầu nhìn con đường dưới chân, giày cao gót và đá xanh khi chạm vào nhau tạo thành một nhịp điệu đều đặn, giọng nói của Lương Tiểu Nguyệt đặc biệt rõ ràng trên con phố vắng vẻ, "Cậu đã từng nghĩ qua, chuyện sau đó chưa?"
Tô Châu khẽ mỉm cười. Cô nói: "Chuyện sau đó? Đại tiểu thư trở về là tốt rồi, tôi chỉ mong em ấy bình an, những chuyện khác tôi không quan tâm."
"Không phải!" Lương Tiểu Nguyệt dừng bước, "Cậu nên kiện Vương Khải, kiện bọn người ông chủ Triệu! Cậu không thể cứ vô cớ chịu oan ức lớn như vậy, phải có người dập tắt những tin đồn đó!" Lời nói kiên định tan biến trong màn đêm vội vã, người đi bộ trên đường đi theo đôi theo ba đi ngang qua, thỉnh thoảng có người quay lại tỏ vẻ khao khát cái đẹp.
Tô Châu đứng lại. Cô nhìn Lương Tiểu Nguyệt, im lặng không nói.
"Cậu lo lắng cái gì? Người sai là bọn họ..."
"Bọn họ... bao gồm cả Đường Kiệt sao?"
Không có câu trả lời, Tô Châu thiện ý mỉm cười: "Tiểu Nguyệt, tôi biết."
Cậu thì biết cái gì? Lương Tiểu Nguyệt khép hờ mắt che đi sự bi thương trong đó, cô không hỏi nên lời.
"Đợi đại tiểu thư ra ngoài rồi nói tiếp." Cô thản nhiên nói.
Lương Tiểu Nguyệt không phản bác nữa.
"Cậu xem, mặt trời ở dưới Thặng Huyện, có phải nhỏ hơn ở Thượng Hải không..." Tô Châu ngẩng đầu, để ánh hoàng hôn chiếu lên mặt, sắc trắng nhợt nhạt của bệnh tật khiến nó hóa thành màu vàng nhạt.
Tiếp tục sánh bước với Tô Châu, Lương Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ mặt hoài niệm, lắc đầu phủ định: "Mặt trời ở Thặng Huyện đẹp hơn ở Thượng Hải nhiều. Trước đai khi còn ở Thặng Huyện, chúng ta thường ngồi trên đuôi tàu, ngồi một lần là cả nửa ngày trời, chờ mặt trời lặn. Kết quả là khi về chẳng còn gì ăn, đành phải nhịn đói."
Tô Châu nhìn mặt trời dần dần chìm xuống, độ cong của khóe miệng ngày càng dâng lên. Cô mỉm cười yếu ớt: "Đúng vậy. Ngắm bình minh hoàng hôn rất nhiều lần, mặt trời ở quê ta vẫn là đẹp nhất. Vàng nhạt nhạt, giống như một cái bánh nướng lớn vậy. Ngày xưa khi không đủ ăn tôi vẫn luôn nghĩ, sau này tôi thành diễn viên nổi tiếng rồi, tôi sẽ mua thật nhiều thật nhiều bánh nướng, sau đó hai chúng ta ngồi trên đuôi tàu, ăn bánh nướng ngắm chiều tà."
"Khi học kịch, tôi cũng từng nghĩ, nếu một ngày tôi thành diễn viên nổi tiếng, tôi sẽ dùng tiền mua mặt trời kia, để sau này nếu cậu muốn nhìn thấy mặt trời thì phải đi theo tôi." Lương Tiều Nguyệt cũng không khỏi bật cười trước sự ngây thơ của mình khi còn nhỏ.
Ánh nắng kéo dài chiếc bóng của hai người thật dài, bọn họ dường như trở nên nhỏ bé hơn chiếc bóng của mình mà không hề hay biết, biến thành những đứa trẻ năm năm đó, những đứa trẻ chẳng có gì nhưng luôn mơ ước sở hữu tất cả mọi thứ.
"Nghe nói đại tiểu thư đã học kịch với cậu."
"Ừ." Nghĩ đến đại tiểu thư từ trước đến này chưa bao giờ quan tâm tới kịch lại học kịch chỉ để động tay động chân với cô, không nhịn được cười, "Em ấy là người học rất nhanh... Cũng coi là có chút thiên phú."
Nếu nói chuyện tranh thủ động tay động chân thì đại tiểu thư quả là người có tài năng thiên bẩm.
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Tô Châu, Lương Tiểu Nguyệt cũng cười theo.
Tạm biệt ở góc phố, Tô Châu nói: "Nếu có cơ hội, ba chúng ta có thể cùng diễn một vở kịch."
"Cậu nói vậy hẳn là chưa có sự đồng ý của cô ấy nhỉ?" Lương Tiểu Nguyệt chêu trọc cô, "Nếu cô ấy biết cậu dễ dàng hứa hẹn như vậy, không chừng sẽ khó chịu đấy."
Tô Châu cúi đầu cười.
"Vậy tôi đi trước đây." Tô Châu tạm biệt cô ta.
Lương Tiểu Nguyệt nhìn cô chậm rãi đi về phía nhà, bản thân cũng xoay người rời đi.
"Tiểu Nguyệt!" Tô Châu gọi Lương Tiểu Nguyệt lại.
Lương Tiểu Nguyệt quay đầu.
"Bảo trọng, Tiểu Nguyệt." Mặt mày cô tươi cười, vẫy tay với cô ta.
"Bảo trọng, A Tô."
Lương Tiểu Nguyệt đứng đó nhìn Tô Châu từng bước từng bước khuất dạng trong bóng tối mịt mờ, ánh tịch dương cũng dần tiêu tán nơi chân trời, màn đêm nuốt chửng những tia sáng, dường như cũng nuốt chửng cả Tô Châu của cô ta.
Bảo trọng nhé, A Tô.
Cô ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngời, lệ từ khóe mắt chảy xuống, lướt qua nụ cười trên môi rồi hòa với cát bụi.
- --------------------------------------------------------------
Toi mới phát hiện... Truyện này BE các bác ạ... (╯•﹏•╰) Tan nát luôn ấy...
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)