Chương 76: Dược sư
Đặng Ngọc My vui vẻ lên núi tìm kiếm bóng dáng của người trong mộng.
Đặng Ngọc My hét to:"Bảo Thiên ơi, huynh ở đâu?"
Bảo Thiên đang chặt củi ở gần đó nghe được tiếng kêu thì liền chạy đến.
Đặng Ngọc My cười hỏi:"ta có làm phiền huynh không?"
Bảo Thiên lắc đầu:"không có đâu, tại có người kêu nên ta mới chạy đến để xem là ai thì thấy là muội"
Đặng Ngọc My ấp úng hỏi:"huynh có thể giúp ta tìm nguyên liệu để luyện đan không?"
Bảo Thiên ngạc nhiên nói:"muội là luyện đan sư à?"
Đặng Ngọc My lắc đầu nói:"là tỷ tỷ của muội"
Bảo Thiên cười nói:"à thì ra là vậy"
Đặng Ngọc My ngoan ngoãn đáp:"vâng"
Bảo Thiên dịu dàng nói:"nhà của bằng hữu ta ở gần đây, có thể huynh ấy giúp được muội đó"
Đặng Ngọc My vô tư đáp:"vậy thì tốt quá"
Bảo Thiên cười vui vẻ dẫn đường cho Đặng Ngọc My đi đến một ngôi làng nhỏ sau đó đi đến ngôi nhà nhỏ nằm cuối ngôi làng đó thì thấy một chàng thanh niên đang hái dược liệu ngoài sân.
Bảo Thiên cười tươi hỏi:"huynh vẫn chăm chỉ nhỉ?"
Chàng thanh niên đó cười đáp:"ngọn gió nào đưa huynh đến đây?"
Bảo Thiên cười chỉ tay về thanh niên đó nói:"đây là bằng hữu của huynh tên là Huỳnh Quang Thế, hắn là dược sư"
Đặng Ngọc My khó hiểu hỏi:"dược sư là gì?"
Huỳnh Quang Thế lạnh lùng nói:"dược sư là những người điều chế thuốc rồi phân phát cho đại phu cứu chữa người"
Đặng Ngọc My tò mò hỏi:"vậy dược sư không phải thầy trị bệnh à?"
Huỳnh Quang Thế lạnh nhạt nói:"thầy trị bệnh là đại phu hoặc y sư chứ không phải dược sư. Mà cô gái này là ai vậy?"
Bảo Thiên cười cười nói:"cô ấy là người mà ta cứu lúc xuống núi"
Huỳnh Quang Thế gật đầu hỏi:"vậy tên cô là gì?"
Cô thật thà đáp:" tôi là Đặng Ngọc My, các huynh có thể gọi tôi là Ngọc My cũng được"
Một cô gái xinh đẹp từ trong căn nhà nhỏ bước ra.
Cô gái đó khó hiểu hỏi:"phu quân, có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Huỳnh Quang Thế thở dài nói:"là Bảo Thiên đến thăm huynh ấy mà"
Bảo Thiên cười hỏi:"Thảo Vy, muội vẫn khỏe chứ?"
Cô gái tên Thảo Vy vui vẻ nói:"vâng, muội vẫn khỏe"
Bảo Thiên cười nói:"cô gái này tên là Thảo Vy, cô ấy là nương tử của bằng hữu huynh"
Thảo Vy cười nói:"chào tỷ, ta là Thảo Vy"
Cô vui vẻ nói:"chào muội, ta là Đặng Ngọc My rất vui được làm quen"
Thảo Vy cười nói:"vâng"
Đặng Ngọc My và Thảo Vy chạy đi vui chơi.
Bảo Thiên ôm đầu thở dài nói:"đúng là con nít"
Huỳnh Quang Thế lạnh lùng hỏi:"huynh đến đây là có mục đích gì?"
Bảo Thiên thở dài nói:"ta và huynh đều là người lãnh đạo của nhóm sơn tặc lớn nhất Huyền Giới này là Uy Hiệp Bang. Chúng ta cướp tiền bạc của người giàu chia cho người nghèo suốt nhiều năm, từ khi huynh rửa tay gác kiếm chọn sống bình yên bên người con gái thanh mai trúc mã Thảo Vy và ta rời khỏi Uy Hiệp Bang đã khiến bang hội sơn tặc từng uy chấn thiên hạ của chúng ta tạm ngừng hoạt động trong một khoảng thời gian dài nhưng hôm nay ta và huynh phải tái xuất lại vì có người trong Uy Hiệp Bang giết chết huynh đệ trong bang hội và bỏ trốn"
Huỳnh Quang Thế tức giận nói:"điều thứ 3 trong các điều cấm kỵ là xem những thành viên khác là huynh đệ một nhà, tuyệt đối không được làm hại lẫn nhau. Là kẻ nào chán sống dám phạm phải tội tày đình này?"
Bảo Thiên trầm tư nói:"là Kiến Văn"
Huỳnh Quang Thế lạnh lùng nói:"vậy thì chúng ta phải quay về bang hội một chuyến rồi"
Đặng Ngọc My hét to:"Bảo Thiên ơi, huynh ở đâu?"
Bảo Thiên đang chặt củi ở gần đó nghe được tiếng kêu thì liền chạy đến.
Đặng Ngọc My cười hỏi:"ta có làm phiền huynh không?"
Bảo Thiên lắc đầu:"không có đâu, tại có người kêu nên ta mới chạy đến để xem là ai thì thấy là muội"
Đặng Ngọc My ấp úng hỏi:"huynh có thể giúp ta tìm nguyên liệu để luyện đan không?"
Bảo Thiên ngạc nhiên nói:"muội là luyện đan sư à?"
Đặng Ngọc My lắc đầu nói:"là tỷ tỷ của muội"
Bảo Thiên cười nói:"à thì ra là vậy"
Đặng Ngọc My ngoan ngoãn đáp:"vâng"
Bảo Thiên dịu dàng nói:"nhà của bằng hữu ta ở gần đây, có thể huynh ấy giúp được muội đó"
Đặng Ngọc My vô tư đáp:"vậy thì tốt quá"
Bảo Thiên cười vui vẻ dẫn đường cho Đặng Ngọc My đi đến một ngôi làng nhỏ sau đó đi đến ngôi nhà nhỏ nằm cuối ngôi làng đó thì thấy một chàng thanh niên đang hái dược liệu ngoài sân.
Bảo Thiên cười tươi hỏi:"huynh vẫn chăm chỉ nhỉ?"
Chàng thanh niên đó cười đáp:"ngọn gió nào đưa huynh đến đây?"
Bảo Thiên cười chỉ tay về thanh niên đó nói:"đây là bằng hữu của huynh tên là Huỳnh Quang Thế, hắn là dược sư"
Đặng Ngọc My khó hiểu hỏi:"dược sư là gì?"
Huỳnh Quang Thế lạnh lùng nói:"dược sư là những người điều chế thuốc rồi phân phát cho đại phu cứu chữa người"
Đặng Ngọc My tò mò hỏi:"vậy dược sư không phải thầy trị bệnh à?"
Huỳnh Quang Thế lạnh nhạt nói:"thầy trị bệnh là đại phu hoặc y sư chứ không phải dược sư. Mà cô gái này là ai vậy?"
Bảo Thiên cười cười nói:"cô ấy là người mà ta cứu lúc xuống núi"
Huỳnh Quang Thế gật đầu hỏi:"vậy tên cô là gì?"
Cô thật thà đáp:" tôi là Đặng Ngọc My, các huynh có thể gọi tôi là Ngọc My cũng được"
Một cô gái xinh đẹp từ trong căn nhà nhỏ bước ra.
Cô gái đó khó hiểu hỏi:"phu quân, có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Huỳnh Quang Thế thở dài nói:"là Bảo Thiên đến thăm huynh ấy mà"
Bảo Thiên cười hỏi:"Thảo Vy, muội vẫn khỏe chứ?"
Cô gái tên Thảo Vy vui vẻ nói:"vâng, muội vẫn khỏe"
Bảo Thiên cười nói:"cô gái này tên là Thảo Vy, cô ấy là nương tử của bằng hữu huynh"
Thảo Vy cười nói:"chào tỷ, ta là Thảo Vy"
Cô vui vẻ nói:"chào muội, ta là Đặng Ngọc My rất vui được làm quen"
Thảo Vy cười nói:"vâng"
Đặng Ngọc My và Thảo Vy chạy đi vui chơi.
Bảo Thiên ôm đầu thở dài nói:"đúng là con nít"
Huỳnh Quang Thế lạnh lùng hỏi:"huynh đến đây là có mục đích gì?"
Bảo Thiên thở dài nói:"ta và huynh đều là người lãnh đạo của nhóm sơn tặc lớn nhất Huyền Giới này là Uy Hiệp Bang. Chúng ta cướp tiền bạc của người giàu chia cho người nghèo suốt nhiều năm, từ khi huynh rửa tay gác kiếm chọn sống bình yên bên người con gái thanh mai trúc mã Thảo Vy và ta rời khỏi Uy Hiệp Bang đã khiến bang hội sơn tặc từng uy chấn thiên hạ của chúng ta tạm ngừng hoạt động trong một khoảng thời gian dài nhưng hôm nay ta và huynh phải tái xuất lại vì có người trong Uy Hiệp Bang giết chết huynh đệ trong bang hội và bỏ trốn"
Huỳnh Quang Thế tức giận nói:"điều thứ 3 trong các điều cấm kỵ là xem những thành viên khác là huynh đệ một nhà, tuyệt đối không được làm hại lẫn nhau. Là kẻ nào chán sống dám phạm phải tội tày đình này?"
Bảo Thiên trầm tư nói:"là Kiến Văn"
Huỳnh Quang Thế lạnh lùng nói:"vậy thì chúng ta phải quay về bang hội một chuyến rồi"