Chương 10: Chuộc Tội - Địa Cầu Đỏ [8]
chương 10Lúc này Trần Tăng mang theo một đám người trở về trước, trên tay mỗi người đều xách hai ba bình nước, có vài người cầm nguyên thân cây màu xanh mọc đầy u nhọt. Thỉnh thoảng mấy nốt sần trên ấy phun ra từng dòng nhựa hôi thối làm người khó thở, trong phút chốc thứ mùi kinh tởm đó tràn ngập cả căn phòng.Đám thủ hạ của Trần Tăng ai cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét và oán giận, nửa đêm không ngủ lại phải chạy ra ngoài tìm mấy thứ ngớ ngẩn. Hiển nhiên Trần Tăng nghe theo ý kiến Ethan, không cho họ xem đoạn video. Tanysell mỉm cười nói với Trần Tăng: “Vất vả rồi.”Trần Tăng thở dài: “Hy vọng nó hữu dụng. Bất quá chúng tôi cũng mang về một số mẫu động vật và thực vật khác, ngài có muốn xem không?”Tanysell vui vẻ đồng ý, đi theo Trần Tăng xuyên qua đám đông. Ethan nhận thấy không ít phi nhân Alpha đều đang nhìn chằm chằm Tanysell với ánh mắt tham lam; họ ghé tai nhau xì xào, thậm chí còn phát ra âm thanh trêu chọc mơ hồ. Cậu không khỏi kinh ngạc, mơ hồ lộ ra tia không vui. Tuy Tanysell lớn lên đẹp thật, nhưng dù sao cũng là Alpha, những người này đói khát đến mức độ này luôn rồi sao? Biết rõ đây là nhiệm vụ 10 điểm mà không hề căng thẳng, thật không biết họ có đầu óc hay không? Nếu họ mà biết bản thân sẽ đối mặt với thứ gì, thì bọn họ có còn tâm trí nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn nữa hay không?Một phi nhân có lẽ nhìn thấy biểu cảm khinh thường trên mặt cậu, thẹn quá hóa giận, bước nhanh tới chỗ cậu, nhấc cổ áo cậu lên: “Mẹ nó, mày nhìn cái gì!”Ethan co rúm người theo bản năng, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của đối phương: “Tôi đâu có nhìn anh!”Một tên phi nhân khác chạy tới khuyên nhủ: “Jeff, anh kiềm chế chút đi, nó là người của Samuel đấy.”“Hừ, nếu Samuel thật sự coi trọng nó, vậy tại sao đến giờ trên cổ nó vẫn không có dấu răng nào? Hơn nữa, suýt chút nữa Scott đã đánh dấu nó mà tới giờ vẫn bình yên vô sự. Nếu là Samuel của trước đây, thằng Scott đã sớm bay nguyên bộ hàm.”Gã phi nhân tên Jeff kia nhìn cậu với ánh mắt khinh thường, giống như đang nhìn một thứ ** rẻ mạt: “Đừng tưởng cưỡi được lên người Samuel là ngon, cái thứ Omega nhạt nhẽo như mày, phỏng chừng chỉ là món đồ chơi Samuel tiện tay nhặt được mà thôi.”Lòng tự trọng của Ethan lần nữa bị đả kích nặng nề, cơn phẫn nộ làm khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, hàm răng nghiến chặt vào nhau. Nhưng cậu không dám biểu hiện ra ngoài, bởi cậu biết làm vậy tình hình sẽ càng tệ hơn. Vì thế cậu cố nén lửa giận, cụp mắt, thấp giọng cầu xin: “Vừa rồi tôi không nên nhìn anh như thế, thật xin lỗi.”“Bây giờ mới biết sợ hả?” Jeff đẩy mạnh cậu ra phía sau rồi mới buông tay, trọng tâm Ethan không vững, lảo đảo lui ra sau hai bước, bất cẩn đá trúng chiếc ly ụp lên con sâu, phát ra tiếng ‘keng’ giòn tan. Cậu thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng cúi đầu xem xét, cũng may ly rượu chưa bị lật ngửa, chỉ hơi lệch vị trí cùng với con sâu bên trong.Song âm thanh lớn thu hút sự chú ý của Jeff, mắt gã nhìn xuống mặt đất.“Cái thứ quái quỷ gì đây!”Ethan vội vàng chắn trước ly rượu, dồn dập nói: “Ngài tư tế đã dặn trước khi biết rõ nó là thứ gì thì tuyệt đối không được đụng vào nó!”Nhưng cậu lại bị gã thô lỗ gạt đi. Đối phương hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới lời cảnh cáo của cậu, ngồi xổm trước mặt con quái trùng, trên mặt nửa chán ghét nửa tò mò, nghiêng đầu lẩm bẩm nói: “Thứ này trông giống mặt người thế nào ấy?”Tên phi nhân lúc nãy cũng tới gần. Ethan nhìn bọn họ chạm vào cái ly rồi nhấc nó lên.Cậu biết lúc này mình hẳn nên đi gọi Tanysell. Tư tế nắm trong tay quyền điều khiển chương trình vòng cổ của toàn bộ phi nhân, có thể ngăn cản hành động kế tiếp của hai người kia.Nhưng cậu không mở miệng, chỉ lẳng lặng đứng sang một bên nhìn bọn họ. Sâu trong đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo mà ngày thường cậu không bao giờ thể hiện.Không còn ly thủy tinh giam cầm, con quái trùng vốn bất động ngay lập tức có phản ứng. Phần đầu của nó chậm rãi ngóc lên uốn thành một độ cong linh hoạt, như thể cũng đang tò mò nhìn hai con người xa lạ. Hai nếp gấp giống như đôi mắt chuyển động, nhúm lông đen nhô ra từ cái lỗ tròn giống miệng ấy ngo ngoe theo đủ mọi phương hướng. Jeff lấy trong túi ra một điếu thuốc, chọc chọc vào thân thể mềm nhũn của con quái trùng.Ngay trong nháy mắt, chất nhầy màu vàng nhạt chợt phun ra từ đuôi con quái trùng. Sau khi tiếp xúc với không khí, chất nhầy ngưng tụ thành màng lưới nhỏ li ti như mạch máu, phun hết lên mặt tên Jeff, tốc độ cực nhanh làm người không kịp trở tay. Jeff hét lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất, gã vươn tay định lau mặt, nhưng lại quệt trúng một mảng chất nhầy đặc sệt nhớp nháp mùi tanh hôi như bãi nôn. Gã ghê tởm hét to, thu hút sự chú ý của mọi người.Tanysell bước tới, thấy cảnh này liền liếc mắt nhìn Ethan có phần trách cứ. Ethan nhún vai, trong lòng lẫn lộn cảm giác vừa khó chịu vừa tội lỗi. Bọn họ không biết trên người con quái trùng này có chứa bệnh độc gì hay không, hoặc tiếp xúc với nó có nguy hiểm hay không. Trong khoảnh khắc đó, cậu thầm nghĩ để Jeff làm vật thí nghiệm cũng tốt, dù sao chính gã cũng không chịu nghe lời khuyên.Lương tri trong cậu thức tỉnh sau giấc ngủ đông ngắn ngủi, mang lại cho cậu không phải là khoái cảm trả thù, mà là sự khó chịu như nuốt phải ruồi.Vài tên phi nhân chạy khắp nơi tìm giấy ăn đưa Jeff lau mặt. Thời điểm Tanysell cúi xuống nhặt ly rượu, Jeff bỗng nổi giận mắng một câu “Đồ sâu bọ chết tiệt!”. Nói rồi thẳng chân giẫm xuống.Mọi người căn bản không kịp ngăn cản hành vi ngu ngốc của gã.Chỉ nghe thấy một tiếng ‘phụt’, thân thể mềm như bông của con quái trùng dưới chân gã bỗng nổ tung, cùng với đó là dịch nhầy màu đen xen lẫn màu vàng nhạt đồng thời ngưng kết thành vô số sợi mảnh; tựa như mạng nhện lan ra một cách nhanh chóng rồi nổ tung trên mặt đất, văng tung tóe vào quần áo những người đứng gần đó. Đứng mũi chịu sào là Jeff, trên ống quần, trên vạt áo thậm chí trên mu bàn tay đều dính phải thứ chất dịch sền sệt này.Ngoài dự đoán chính là, Ethan trông thấy những chất nhầy kia vừa tiếp xúc với làn da thì nhanh chóng co rút lại như thể bị hấp thu. Chỗ dịch nhầy vừa nãy phun đầy mặt Jeff cũng biến mất tăm, chỉ còn đọng lại trên quần áo và tóc. Chỉ có một mình cậu phát giác sự bất thường này, ngay cả bản thân Jeff dường như cũng không cảm thấy gì.Tanysell nhìn chằm chằm Jeff, trong đôi mắt xám bùng lên sự giận dữ, khóe môi gắt gao mím chặt khiến hắn bất chợt trở nên uy nghiêm; những tên Alpha cao xấp xỉ hắn thấy thế cũng đánh mất nhuệ khí. Jeff thấy hắn như vậy cũng giảm bớt khí thế kiêu ngạo, cứng cổ giải thích: “Dù sao nó chỉ là một con sâu.”“Chỉ là một con sâu?” Lời Tanysell nói mang theo thâm ý khiến lòng người bất an: “Nói không chừng bản thân anh cũng chỉ là sâu bọ mà thôi.”Nói xong hắn không để ý tới đám phi nhân, cũng không trừng trị gã bằng điện giật. Hắn chỉ ngồi xổm xuống cẩn thận dùng ống xi phông hút đầy chất nhầy vào ống nghiệm rỗng lấy từ phòng thí nghiệm, cẩn thận tránh để bị dính vào da.Ethan gọi máy tính Jinna tìm người máy tới dọn dẹp lau sạch đống chất bẩn trên mặt đất. Tuy bề ngoài Jeff vẫn bình thường, nhưng theo bản năng cậu không muốn quá nhiều người tiếp xúc với thứ này.Một lúc sau Samuel cũng trở lại, mấy tiểu đội còn lại cũng dần tập hợp đông đủ. Mùi hôi thối của chất lỏng màu đen nhanh chóng lan ra toàn bộ tòa nhà căn cứ, Ethan nhét hai miếng khăn giấy vào lỗ mũi mới kìm được cảm giác buồn nôn. Trằn trọc cả đêm, trời đã gần rạng sáng, mọi người chui vào mấy căn phòng còn trống trong ký túc xá ngủ bù.Ethan không muốn ngủ, cậu sợ trong lúc mình ngủ say Thương Thần đáng sợ kia sẽ buông xuống. Cậu ở lại đại sảnh trắng toát, tay không ngừng lướt trên màn hình trong suốt, nhanh chóng đọc hết tất cả tư liệu về đội khai hoang của căn cứ số 18.Cậu nhớ rõ thời điểm thực hiện kế hoạch Địa Cầu Đỏ năm đó có không ít người phản đối, đi đầu là Bạch La San - một nữ tiến sĩ Alpha nổi danh. Bà là chuyên gia nghiên cứu giống loài sinh vật nổi tiếng tinh vực bên cạnh hệ Ngân Hà, có ít nhất hai danh hiệu tiến sĩ và một danh hiệu nghiên cứu viên, thậm chí còn được tổng thống Appiah đích thân tiếp kiến. Bà cực lực phản đối việc khai phá Địa Cầu Đỏ, thậm chí còn tự mình viết nhiều bức thư gửi cho tổng thống, khuyên ngài hãy dừng kế hoạch khai phá tinh hệ Hera.Bạch La San cho rằng tinh vực nơi Địa Cầu Đỏ quá mức hoang vu, hơn nữa các hành tinh gần đó trên lý thuyết hẳn là đã sớm hình thành nền văn minh nhưng trái lại khung cảnh nơi đó toàn là một mảnh hoang vu cằn cỗi. Đến mức họ cho rằng đó là một ‘tinh vực chết’ và không hề phát hiện Địa Cầu Đỏ ẩn sâu giữa nó. Tại sao một góc dải Ngân Hà lại có một vùng biển chết vẫn luôn là một điều bí ẩn. Ẩn mình giữa biển sao chết tịch liêu ấy, hà cớ gì Địa Cầu Đỏ lại là hành tinh duy nhất có dấu hiệu sự sống? Bà cho rằng đó không phải là trùng hợp, tựa như Hải Thị Thận Lâu xuất hiện trong sa mạc vậy, thậm chí tựa như cạm bẫy.Mấy năm gần đây Bạch La San say mê nghiên cứu nền văn minh thời kỳ sơ khai tại những tinh vực xa xôi đến mức ám ảnh. Luôn lảm nhảm mấy thứ như ký ức vũ trụ, sinh vật không gian năm chiều, giống loài siêu trí tuệ gì gì đó… Bà còn suốt ngày kéo mấy người ủng hộ mình lên mạng cảnh cáo Cục Năng Lượng rằng, trong nhiều nền văn minh lân cận, hành tinh này được coi là cùng loại với “địa ngục” , tùy tiện đặt chân lên đó sẽ mang tới tai họa chưa từng có cho Trái Đất. Nhưng cụ thể là tai họa gì thì bà chưa bao giờ giải thích, cũng như không có chứng cứ xác thực; chỉ liên tục trích dẫn mấy bức tranh tường, thơ ca và truyền thuyết thần thoại hòng đánh lừa dư luận.Lúc ấy từ trên xuống dưới Cục Năng Lượng đều vô cùng phản cảm với Bạch La San. Bởi vì đối với Cục Năng Lượng đã nhiều năm không phát hiện tài nguyên mới mà nói, Địa Cầu Đỏ là một cơ hội hiếm có. Trước đó trữ lượng kim loại hiếm và nước ở Địa cầu Liên minh nằm trong tình trạng đáng báo động, mà nhập hàng từ các quốc gia bên ngoài vũ trụ thì quá mức đắt đỏ; vì thế tổng thống giao cho bọn họ kỳ hạn một năm, đi tìm tài nguyên mới.Trong một năm đó Cục Năng Lượng giống như vực sâu chốn luyện ngục, dường như có thanh đao treo lơ lửng trên đầu. Họ lùng sục gần như tuyệt vọng chỉ để tìm một hành tinh có thể sinh sống ở những khu vực xa xôi hẻo lánh, đến phút cuối mới đạt được kỳ tích; vậy mà cái mụ tiến sĩ đứng nói chuyện không đau eo kia lại nói rằng bọn họ không thể đi?Chỉ vì mấy câu ca dao và truyền thuyết man rợ, chẳng lẽ muốn Cục Trưởng của bọn họ phải rơi đầu sao?Do tầm ảnh hưởng của Bạch La San quá lớn, lúc ấy Ethan theo chân cục trưởng Abel ngược xuôi khắp nơi vận động ba đảng Nghị sĩ đứng đầu, thậm chí kinh động đến cả chính tổng thống.Đó là lần duy nhất Ethan nhìn thấy người tôn quý nhất Địa cầu Liên Minh —— Tổng thống Appiah. Khi đó cậu đứng đợi tại hành lang cao rộng và thoáng mát xây theo phong cách Victoria, phóng tầm mắt qua loạt ô cửa sổ sát đất cao lớn rợp bóng cây loang lổ; trông thấy Appiah đang cười đùa với đệ nhị phu nhân Bạch Hoàng trong hoa viên.Bà có dáng người cân đối, vóc dáng cao hơn nữ tính bình thường, mái tóc ngắn gọn gàng mà không mất vẻ nữ tính. Bà mặc đồ sẫm màu đơn giản, trông có vẻ nhàn nhã nằm trên ghế bên bờ hồ nhân tạo, nghe cục trưởng liến thoắng kể chuyện gì đó.Nếu không biết thân phận tôn quý của bà, mọi người sẽ chỉ nghĩ bà là một nữ Alpha xinh đẹp bình thường; hoàn toàn không giống vị thần tỏa ra ánh sáng thần thánh như những lời ca ngợi trên phố.Hồi lâu sau dường như tổng thống nghe hoài cũng chán, phất tay một cách tùy ý rồi đứng dậy kéo phu nhân đi mất. Ethan nhìn cục trưởng bước nhanh về phía mình, căng thẳng trên gương mặt dường như dịu đi đôi chút.Lúc này Ethan mới nhẹ nhàng thở ra.Dưới sự phê chuẩn đặc biệt của Tổng thống, phi thuyền chở đội khai hoang đầu tiên lên đường bay vào vũ trụ. Mặc dù giữa chừng gặp một chút rắc rối do người Eve cũng muốn đổ bộ, nhưng may mà cuối cùng đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, không xảy ra những tranh chấp không cần thiết.Nhưng hiện tại, Ethan bắt đầu hoài nghi có lẽ Bạch La San đã đúng.Cậu không hiểu mấy lý luận phức tạp của bà, chỉ nhớ bà từng nói:Chúng ta tự cho rằng mình có năng lực chinh phục cả vũ trụ, nhưng không hề hay biết rằng, dẫu nhân loại và các nền văn minh khác đấu tranh sinh tồn suốt hàng ngàn năm qua, nhưng khi chân chính đối mặt với hỗn loạn, kỳ thực đều vô nghĩa.******