Chương : 51
Edt: Mítt
°°°°°°°°°°
Bị Tô Vãn treo điện thoại, Tiêu Cảnh Mặc buông di động, bình tĩnh nhìn Lạc Sơ Sơ bên cạnh.
"Tan tầm anh mang em cùng đi."
Lạc Sơ Sơ không nghĩ tới Tiêu Cảnh Mặc sẽ nói như vậy, cô chần chờ, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Kỳ thật hai người đều biết rõ ràng, nếu không thể một lần giải quyết vấn đề Tô Vãn. Như vậy bọn họ liền không thể quay trở lại như lúc ban đầu.
Khi hạt giống hoài nghi đã được gieo mầm, trừ phi có thể nhẫn tâm diệt trừ tận gốc, nếu không sẽ vẫn luôn tồn tại và sinh trưởng tốt, cho đến khi không thể khống chế......
Lúc này, Tô Vãn treo điện thoại Tiêu Cảnh Mặc tâm tình lại rất nhẹ nhàng.
Đối với Lạc Sơ Sơ, Tô Vãn cũng không có bất kì ác ý gì, cô chỉ là không tin nam nhân như Tiêu Cảnh Mặc mà thôi, cái gọi là chuyện xưa về hào môn và cô bé lọ lem, đều dùng để lừa gạt những cô gái chưa trải sự đời mà thôi.
Cho dù kết cục chuyện xưa cô bé lọ lem đều có thể gả cho tổng tài đại đoàn viên, nhưng sau khi kết hôn thì sao?
Nam nhân, là sinh vật không đáng tin tưởng nhất trên thế giới này.
Nếu Tiêu Cảnh Mặc thật sự yêu Lạc Sơ Sơ, yêu đến chết không phai, yêu đến cảm động đất trời, nhiệm vụ lần này cho dù cuối cùng thất bại, Tô Vãn cũng nhận.
Đáng tiếc......
Cô đã trải qua nhiều thế giới như vậy, chưa từng thất bại.
Những nam nhân đó, không thể nghi ngờ chính là loại người bạc tình, không có người nào ngoại lệ......
Một giờ sau, không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Vãn lại nhận được điện thoại của Tô Duệ.
"Cà vạt em đưa tôi rất thích, buổi tối tôi đón em đi ăn cơm."
Tô Duệ là người rất trực tiếp, Tô Vãn thích cùng người như vậy giao tiếp, nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn cũng không có cự tuyệt, ngược lại còn ở lúc trước khi ngắt điện thoại nhắc nhở hắn, nhất định phải đến sớm một chút ở cửa công ty đón mình.
Mắt thấy bộ kịch do chính mình tự biên tự diễn sắp lên sân khấu, tâm tình Tô Vãn không tồi bắt đầu làm việc thật tốt, trong văn phòng nghỉ ngơi chốc lát, thời điểm tan tầm cô còn cố ý ở trong phòng vệ sinh riêng trang điểm lại một chút.
Ngày thường thời điểm Tô Vãn tan tầm đều đã khuya, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô đứng ở cửa sổ nhìn Tô Duệ ngừng xe ở cửa công ty, Tô Duệ cũng không có gọi điện thoại cho cô, mà là tao nhã dựa vào thân xe, dẫn tới mọi người trong công ty tan tầm vây xem một trận.
Đối với ánh mắt của người ngoài, Tô Duệ từ trước đến nay đều là tự động miễn dịch.
Hôm nay Tô Duệ mặc một bộ tây trang màu xám được may thủ công đặc chế mà mình yêu thích nhất, chất liệu hoa mĩ, cắt may tinh xảo, làm người ta có thể cảm nhận được một loại xa hoa phú quý ập vào mặt.
Quả nhiên trước sau như một đều cao điệu.
Không, phải nói là, Tô Duệ này cũng không biết như thế nào điệu thấp.
Tô Vãn chậm rì rì đi thang máy xuống lầu, thời điểm đi đến đại sảnh, cô liền nhìn thấy xe Tiêu Cảnh Mặc đã chậm rãi chạy tới.
Thời gian thật vừa vặn!
Mặc một thân trang phục công sở màu xanh ngọc, Tô Vãn xõa một mái tóc dài, cầm bao tay màu trắng tinh xảo, ưu nhã đi ra cửa lớn công ty.
"Đợi lâu không?."
Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ cười xin lỗi, Tô Duệ cũng không nói lời nào, trực tiếp giơ tay đem cái cà vạt tơ tằm màu đỏ sậm vẫn luôn vắt ở trên khuỷu tay đưa tới trước mặt Tô Vãn
"Em đeo giúp tôi."
Đây là cà vạt Tô Vãn đưa cho hắn, cùng tây trang màu xám trên người Tô Duệ, phá lệ thật hợp.
Tô Vãn cầm lấy cà vạt, ngón tay mảnh khảnh ở trên mặt nhẹ nhàng vuốt vuốt, động tác kia gợi cảm mê người nói không nên lời.
Tô Duệ hô hấp trầm xuống, theo bản năng nghiêng thân mình qua, dựa vào trước người Tô Vãn
"Nhanh lên."
"Cứ như vậy muốn tôi làm người hầu cho anh a?"
Nghe nói nữ nhân mà thắt cà vạt cho nam nhân, thì có thể đem hắn trói buộc cả đời.
Mắt đào hoa của Tô Vãn hiện lên một tia ý cười, ở nháy mắt Tô Duệ cúi đầu, cô nâng hai tay lên đem cà vạt tròng lên trên cổ Tô Duệ, hai người lúc này khoảng cách rất gần, cơ hồ có thể chống trán lẫn nhau.
Hô hấp đan xen, Tô Vãn chú ý tới cổ Tô Duệ đều đỏ......
Thời điểm Tiêu Cảnh Mặc cùng Lạc Sơ Sơ chạy xe đến dưới lầu công ty Tô Vãn liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy....
Phương Tử Mộ rũ đầu đứng ở trước người Tô Vãn, Tô Vãn giơ tay cực kì tự nhiên giúp hắn đeo cà vạt, hai người ánh mắt thỉnh thoảng đan xen, lại tùy ý mà thân mật.
Không khí chung quanh tựa hồ đều bị ngăn cách bên ngoài, hai người đứng ở nơi đó thoạt nhìn đặc biệt hài hòa tốt đẹp, bọn họ phảng phất như trời sinh nên ở bên nhau, giữa hai người bọn họ không chấp nhận được bất kì người nào khác tồn tại......
"Được rồi."
Đem cà vạt đeo lên hoàn hảo, Tô Vãn vừa lòng lại nâng ngón tay lên ở trên cà vạt của Tô Duệ sờ một chút, kết quả không đợi cô thu hồi tay, Tô Duệ lại đột nhiên bắt được ngón tay cô.
Nắm được ngón tay tinh tế trắng nõn, cảm thụ được độ ấm trên đầu ngón tay Tô Vãn, Tô Duệ ma xui quỷ khiến liền đem ngón tay Tô Vãn nhẹ nhàng đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn một chút.
Hôn xong, hai người đều giật mình tại chỗ.
Trên đầu ngón tay còn mang theo độ ấm cùng khí tức làm người ta run rẩy, Tô Vãn phản xạ có điều kiện muốn rút tay ra, Tô Duệ lại theo bản năng nắm càng chặt.
"Tô Vãn, anh......"
"Tô Vãn!"
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Tiêu Cảnh Mặc đánh gãy lời nói Tô Duệ, Tô Duệ ánh mắt tối sầm lại, thời điểm xoay người trên khuôn mặt tuấn tú đã tràn đầy sương mù.
"Cảnh Mặc, anh đến rồi à!"
Tô Vãn nhìn Tiêu Cảnh Mặc lạnh mặt từ trên xe xuống, theo hắn cùng xuống xe còn có vẻ mặt phức tạp khiếp sợ của Lạc Sơ Sơ.
"Tô Vãn, hai người......"
Lạc Sơ Sơ ánh mắt còn dừng ở cái nắm tay của Tô Duệ đang đặt trên tay Tô Vãn, hắn vẫn luôn không buông tay, phảng phất thời khắc này muốn công khai biểu thị chủ quyền.
"Đều bị hai người thấy được rồi."
Tô Vãn mỉm cười, một cái tay khác thuận thế leo lên cánh tay Tô Duệ.
"Tô Duệ cùng công ty chúng tôi kí hợp đồng, hắn là người phát ngôn mới nhất của chúng tôi, đồng thời cũng là......bạn trai mới của tôi!"
Cái từ "mới" kia vào giờ phút này đặc biệt chói tai, Lạc Sơ Sơ có chút không chỗ dung thân, thì ra chính mình vẫn luôn hiểu lầm Tô Vãn.
Chính mình không lâu trước đây thế nhưng còn tưởng rằng cô ấy muốn cố ý chia rẽ mình cùng Tiêu Cảnh Mặc, tưởng tượng đến đây, Lạc Sơ Sơ càng ngày càng cảm thấy thẹn.
Nhưng thật ra Tiêu Cảnh Mặc một bên ngơ ngác nhìn cái tay đang nắm chặt kia của Tô Vãn cùng Tô Duệ.
Đối với thứ đã từng thuộc về mình, hiện tại lại biến thành của người khác, là nam nhân nào đều sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hơn nữa, không lâu trước đây, ở trên đường đến đây Tiêu Cảnh Mặc dưới đáy lòng thậm chí cũng đã hoài nghi Tô Vãn có phải hay không còn tình cảm với mình.
Kết quả hiện tại......
Hiển nhiên chính mình tự mình đa tình.
Cái này làm cho cảm xúc của Tiêu Cảnh Mặc có chút thấp, thoáng nhìn ánh mắt khiêu khích của Tô Duệ, Tiêu Cảnh Mặc không chút nghĩ ngợi nói.
"Không nghĩ tới Phương đại thiếu thế nhưng có hứng thú chụp quảng cáo nhỉ. Sớm biết rằng như vậy tôi cũng tham gia náo nhiệt này rồi, Tô Vãn ngay từ đầu tìm tới tôi, tôi đã không cự tuyệt cô ấy rồi."
Tiêu Cảnh Mặc nói phi thường trắng ra, không thể nghi ngờ là nói cho Tô Duệ nghe, hắn được mời, bất quá chính là đồ mà mình không cần...
Bạn gái cũng vậy, người phát ngôn cũng vậy.
...............
°°°°°°°°°°
Bị Tô Vãn treo điện thoại, Tiêu Cảnh Mặc buông di động, bình tĩnh nhìn Lạc Sơ Sơ bên cạnh.
"Tan tầm anh mang em cùng đi."
Lạc Sơ Sơ không nghĩ tới Tiêu Cảnh Mặc sẽ nói như vậy, cô chần chờ, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Kỳ thật hai người đều biết rõ ràng, nếu không thể một lần giải quyết vấn đề Tô Vãn. Như vậy bọn họ liền không thể quay trở lại như lúc ban đầu.
Khi hạt giống hoài nghi đã được gieo mầm, trừ phi có thể nhẫn tâm diệt trừ tận gốc, nếu không sẽ vẫn luôn tồn tại và sinh trưởng tốt, cho đến khi không thể khống chế......
Lúc này, Tô Vãn treo điện thoại Tiêu Cảnh Mặc tâm tình lại rất nhẹ nhàng.
Đối với Lạc Sơ Sơ, Tô Vãn cũng không có bất kì ác ý gì, cô chỉ là không tin nam nhân như Tiêu Cảnh Mặc mà thôi, cái gọi là chuyện xưa về hào môn và cô bé lọ lem, đều dùng để lừa gạt những cô gái chưa trải sự đời mà thôi.
Cho dù kết cục chuyện xưa cô bé lọ lem đều có thể gả cho tổng tài đại đoàn viên, nhưng sau khi kết hôn thì sao?
Nam nhân, là sinh vật không đáng tin tưởng nhất trên thế giới này.
Nếu Tiêu Cảnh Mặc thật sự yêu Lạc Sơ Sơ, yêu đến chết không phai, yêu đến cảm động đất trời, nhiệm vụ lần này cho dù cuối cùng thất bại, Tô Vãn cũng nhận.
Đáng tiếc......
Cô đã trải qua nhiều thế giới như vậy, chưa từng thất bại.
Những nam nhân đó, không thể nghi ngờ chính là loại người bạc tình, không có người nào ngoại lệ......
Một giờ sau, không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Vãn lại nhận được điện thoại của Tô Duệ.
"Cà vạt em đưa tôi rất thích, buổi tối tôi đón em đi ăn cơm."
Tô Duệ là người rất trực tiếp, Tô Vãn thích cùng người như vậy giao tiếp, nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn cũng không có cự tuyệt, ngược lại còn ở lúc trước khi ngắt điện thoại nhắc nhở hắn, nhất định phải đến sớm một chút ở cửa công ty đón mình.
Mắt thấy bộ kịch do chính mình tự biên tự diễn sắp lên sân khấu, tâm tình Tô Vãn không tồi bắt đầu làm việc thật tốt, trong văn phòng nghỉ ngơi chốc lát, thời điểm tan tầm cô còn cố ý ở trong phòng vệ sinh riêng trang điểm lại một chút.
Ngày thường thời điểm Tô Vãn tan tầm đều đã khuya, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô đứng ở cửa sổ nhìn Tô Duệ ngừng xe ở cửa công ty, Tô Duệ cũng không có gọi điện thoại cho cô, mà là tao nhã dựa vào thân xe, dẫn tới mọi người trong công ty tan tầm vây xem một trận.
Đối với ánh mắt của người ngoài, Tô Duệ từ trước đến nay đều là tự động miễn dịch.
Hôm nay Tô Duệ mặc một bộ tây trang màu xám được may thủ công đặc chế mà mình yêu thích nhất, chất liệu hoa mĩ, cắt may tinh xảo, làm người ta có thể cảm nhận được một loại xa hoa phú quý ập vào mặt.
Quả nhiên trước sau như một đều cao điệu.
Không, phải nói là, Tô Duệ này cũng không biết như thế nào điệu thấp.
Tô Vãn chậm rì rì đi thang máy xuống lầu, thời điểm đi đến đại sảnh, cô liền nhìn thấy xe Tiêu Cảnh Mặc đã chậm rãi chạy tới.
Thời gian thật vừa vặn!
Mặc một thân trang phục công sở màu xanh ngọc, Tô Vãn xõa một mái tóc dài, cầm bao tay màu trắng tinh xảo, ưu nhã đi ra cửa lớn công ty.
"Đợi lâu không?."
Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ cười xin lỗi, Tô Duệ cũng không nói lời nào, trực tiếp giơ tay đem cái cà vạt tơ tằm màu đỏ sậm vẫn luôn vắt ở trên khuỷu tay đưa tới trước mặt Tô Vãn
"Em đeo giúp tôi."
Đây là cà vạt Tô Vãn đưa cho hắn, cùng tây trang màu xám trên người Tô Duệ, phá lệ thật hợp.
Tô Vãn cầm lấy cà vạt, ngón tay mảnh khảnh ở trên mặt nhẹ nhàng vuốt vuốt, động tác kia gợi cảm mê người nói không nên lời.
Tô Duệ hô hấp trầm xuống, theo bản năng nghiêng thân mình qua, dựa vào trước người Tô Vãn
"Nhanh lên."
"Cứ như vậy muốn tôi làm người hầu cho anh a?"
Nghe nói nữ nhân mà thắt cà vạt cho nam nhân, thì có thể đem hắn trói buộc cả đời.
Mắt đào hoa của Tô Vãn hiện lên một tia ý cười, ở nháy mắt Tô Duệ cúi đầu, cô nâng hai tay lên đem cà vạt tròng lên trên cổ Tô Duệ, hai người lúc này khoảng cách rất gần, cơ hồ có thể chống trán lẫn nhau.
Hô hấp đan xen, Tô Vãn chú ý tới cổ Tô Duệ đều đỏ......
Thời điểm Tiêu Cảnh Mặc cùng Lạc Sơ Sơ chạy xe đến dưới lầu công ty Tô Vãn liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy....
Phương Tử Mộ rũ đầu đứng ở trước người Tô Vãn, Tô Vãn giơ tay cực kì tự nhiên giúp hắn đeo cà vạt, hai người ánh mắt thỉnh thoảng đan xen, lại tùy ý mà thân mật.
Không khí chung quanh tựa hồ đều bị ngăn cách bên ngoài, hai người đứng ở nơi đó thoạt nhìn đặc biệt hài hòa tốt đẹp, bọn họ phảng phất như trời sinh nên ở bên nhau, giữa hai người bọn họ không chấp nhận được bất kì người nào khác tồn tại......
"Được rồi."
Đem cà vạt đeo lên hoàn hảo, Tô Vãn vừa lòng lại nâng ngón tay lên ở trên cà vạt của Tô Duệ sờ một chút, kết quả không đợi cô thu hồi tay, Tô Duệ lại đột nhiên bắt được ngón tay cô.
Nắm được ngón tay tinh tế trắng nõn, cảm thụ được độ ấm trên đầu ngón tay Tô Vãn, Tô Duệ ma xui quỷ khiến liền đem ngón tay Tô Vãn nhẹ nhàng đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn một chút.
Hôn xong, hai người đều giật mình tại chỗ.
Trên đầu ngón tay còn mang theo độ ấm cùng khí tức làm người ta run rẩy, Tô Vãn phản xạ có điều kiện muốn rút tay ra, Tô Duệ lại theo bản năng nắm càng chặt.
"Tô Vãn, anh......"
"Tô Vãn!"
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Tiêu Cảnh Mặc đánh gãy lời nói Tô Duệ, Tô Duệ ánh mắt tối sầm lại, thời điểm xoay người trên khuôn mặt tuấn tú đã tràn đầy sương mù.
"Cảnh Mặc, anh đến rồi à!"
Tô Vãn nhìn Tiêu Cảnh Mặc lạnh mặt từ trên xe xuống, theo hắn cùng xuống xe còn có vẻ mặt phức tạp khiếp sợ của Lạc Sơ Sơ.
"Tô Vãn, hai người......"
Lạc Sơ Sơ ánh mắt còn dừng ở cái nắm tay của Tô Duệ đang đặt trên tay Tô Vãn, hắn vẫn luôn không buông tay, phảng phất thời khắc này muốn công khai biểu thị chủ quyền.
"Đều bị hai người thấy được rồi."
Tô Vãn mỉm cười, một cái tay khác thuận thế leo lên cánh tay Tô Duệ.
"Tô Duệ cùng công ty chúng tôi kí hợp đồng, hắn là người phát ngôn mới nhất của chúng tôi, đồng thời cũng là......bạn trai mới của tôi!"
Cái từ "mới" kia vào giờ phút này đặc biệt chói tai, Lạc Sơ Sơ có chút không chỗ dung thân, thì ra chính mình vẫn luôn hiểu lầm Tô Vãn.
Chính mình không lâu trước đây thế nhưng còn tưởng rằng cô ấy muốn cố ý chia rẽ mình cùng Tiêu Cảnh Mặc, tưởng tượng đến đây, Lạc Sơ Sơ càng ngày càng cảm thấy thẹn.
Nhưng thật ra Tiêu Cảnh Mặc một bên ngơ ngác nhìn cái tay đang nắm chặt kia của Tô Vãn cùng Tô Duệ.
Đối với thứ đã từng thuộc về mình, hiện tại lại biến thành của người khác, là nam nhân nào đều sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hơn nữa, không lâu trước đây, ở trên đường đến đây Tiêu Cảnh Mặc dưới đáy lòng thậm chí cũng đã hoài nghi Tô Vãn có phải hay không còn tình cảm với mình.
Kết quả hiện tại......
Hiển nhiên chính mình tự mình đa tình.
Cái này làm cho cảm xúc của Tiêu Cảnh Mặc có chút thấp, thoáng nhìn ánh mắt khiêu khích của Tô Duệ, Tiêu Cảnh Mặc không chút nghĩ ngợi nói.
"Không nghĩ tới Phương đại thiếu thế nhưng có hứng thú chụp quảng cáo nhỉ. Sớm biết rằng như vậy tôi cũng tham gia náo nhiệt này rồi, Tô Vãn ngay từ đầu tìm tới tôi, tôi đã không cự tuyệt cô ấy rồi."
Tiêu Cảnh Mặc nói phi thường trắng ra, không thể nghi ngờ là nói cho Tô Duệ nghe, hắn được mời, bất quá chính là đồ mà mình không cần...
Bạn gái cũng vậy, người phát ngôn cũng vậy.
...............