Chương : 22
【 Ách... Ký chủ, rõ ràng đây là bẫy, sao cô vẫn đi? 】 Hệ thống thật sự bị kỹ thuật diễn của ký chủ chinh phục, nếu không phải có thể nghe được suy nghĩ của cô, thiếu chút nữa nó đã tin.
Bây giờ nó không phải lo lắng cho ký chủ, mà là lo lắng cho mấy người kia a.
Thẩm Ngư ngáp một cái, "Ở thế giới này lãng phí quá nhiều thời gian, tôi muốn đi nhiều thế giới để chơi."
Hệ thống không lời gì để nói, trong lòng khẩn cầu nhiệm vụ nhất định phải thuận lợi hoàn thành a, tích phân còn đàn chờ nó a.
*
Màn đêm buông xuống, sắc trời ngoài cửa càng ngày càng tối, ánh trăng cũng bị mây đen che khuất, ngày mai là một ngày mưa.
Thẩm Ngư mặc bộ váy đẹp nhất trong tủ quần áo, ra khỏi phòng.
Thẩm mẫu lại ngồi ở bàn uống rượu, trong miệng nói mãi điều gì đó.
"Mẹ, tối nay con sẽ không về nhà, con sang nhà bạn ngủ."
Thẩm mẫu như không nghe thấy, vẫn rót rượu uống.
Thẩm Ngư mất mát thu hồi ánh mắt đi ra cửa.
Chờ Ngô Cấm ở nơi đã hẹn, nửa tiếng sau, Ngô Cấm mới bình tĩnh đi tới.
Phía sau còn có mấy nữ sinh, khi nhìn thấy Thẩm Ngư, sắc mặt lập tức đen, "Ngô Cấm a, đây là người mà cậu nói sao, sao lại là cậu ta a......"
Ngô Cấm dùng khuỷu tay chạm vào người kia một cá, cười cười nói với Thẩm Ngư: "Đi thôi, Tiểu Ngư."
Thẩm Ngư gật gật đầu, đi phía sau mấy người đó.
Người mời sinh nhật hôm nay nhà rất có tiền, đặt khách sạn cũng là khách sạn năm sao: "Các bạn ngồi đi, ngồi đi."
Thẩm Ngư đi theo Ngô Cấm đến bên sô pha, cùng một nhóm nữ sinh nói chuyện phiếm.
Thẩm Ngư chịu không nổi ánh mắt thành kiến của mấy người đó, đứng dậy lấy cớ đi WC.
Khi cô vừa đi, trên mặt mấy nữ sinh kia lập tức hiện ra ý cười, nữ sinh mời sinh nhật cũng tới, vài người liếc nhau, trong mắt rõ ràng có tính toán.
Ngô Cấm không phản ứng lại, dựa lại gần hỏi: "Các vậu cười gì vậy?"
"Ngô Cấm, cậu cũng đừng quan tâm, chờ xem kịch vui đi!"
"Hừ, ai kêu cô ta quấn lấy Mộ thiếu gia của chúng ta."
Các cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Ngư quấn lấy Mộ Cung Mặc vào khách sạn, tiện nhân không biết xấu hổ, nhất định phải cho cô ta biết cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Thẩm Ngư ngồi trên bồn cầu, vừa mới đứng lên, một xô nước từ trên trời giáng xuống, xối ướt toàn thân, đẩy cửa ra, dẫm trên mặt đất, lòng bàn chân như bị bôi dầu ngã về phía trước.
Thẩm Ngư sớm có dự cảm dựa vào bồn rửa tay, chống đỡ không ngã xuống.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện của mấy người.
"Bên trong thực sự có mỹ nữ? Tôi sợ cô ta hét lên, bị người khác nghe thấy thì......"
"Yên tâm đi, tôi đã bao cả tầng này rồi, sẽ không có ai nghe được, anh cứ yên tâm đi." Nữ sinh dừng một chút, lại nói: "Bất quá, anh cũng không thể nháo ra mạng người, chơi chơi thì được, đừng quá đáng."
Giọng nói nam sinh lộ ra đáng khinh, cười cười nói, "Yên tâm yên tâm, tôi biết mà."
"Vậy được rồi, anh vào đi."
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Thẩm Ngư lúc này mới chậm rãi dựa vào bồn rửa tay đi vào WC, đóng cửa lại.
"Tiểu mỹ nhân, em ở đâu, mau ra đây, anh mang em ra ngoài." Nam sinh khóa cửa lại, mới vừa bước một bước, dưới chân liền trượt ngã về phía trước, trực tiếp ngã trên mặt đất đụng vào góc tường.
Thẩm Ngư giơ tay lau nước trên mặt, lấy di động ra gọi.
May mà di động không thấm nước.
Bên kia vừa nghe máy, Thẩm Ngư không nói gì, nước mắt trào ra như đê vỡ.
"Này? Thẩm Ngư?"
Thẩm Ngư thanh âm run rẩy, sợ hãi thật sâu, "Mộ... Mộ Cung Mặc, tớ sợ."
Mộ Cung Mặc bên kia dừng một chút, "Cậu ở đâu?"
Thẩm Ngư đứt quãng nói địa chủ cho hắn, ngắt điện thoại.
____________
Vote vote vote???
Bây giờ nó không phải lo lắng cho ký chủ, mà là lo lắng cho mấy người kia a.
Thẩm Ngư ngáp một cái, "Ở thế giới này lãng phí quá nhiều thời gian, tôi muốn đi nhiều thế giới để chơi."
Hệ thống không lời gì để nói, trong lòng khẩn cầu nhiệm vụ nhất định phải thuận lợi hoàn thành a, tích phân còn đàn chờ nó a.
*
Màn đêm buông xuống, sắc trời ngoài cửa càng ngày càng tối, ánh trăng cũng bị mây đen che khuất, ngày mai là một ngày mưa.
Thẩm Ngư mặc bộ váy đẹp nhất trong tủ quần áo, ra khỏi phòng.
Thẩm mẫu lại ngồi ở bàn uống rượu, trong miệng nói mãi điều gì đó.
"Mẹ, tối nay con sẽ không về nhà, con sang nhà bạn ngủ."
Thẩm mẫu như không nghe thấy, vẫn rót rượu uống.
Thẩm Ngư mất mát thu hồi ánh mắt đi ra cửa.
Chờ Ngô Cấm ở nơi đã hẹn, nửa tiếng sau, Ngô Cấm mới bình tĩnh đi tới.
Phía sau còn có mấy nữ sinh, khi nhìn thấy Thẩm Ngư, sắc mặt lập tức đen, "Ngô Cấm a, đây là người mà cậu nói sao, sao lại là cậu ta a......"
Ngô Cấm dùng khuỷu tay chạm vào người kia một cá, cười cười nói với Thẩm Ngư: "Đi thôi, Tiểu Ngư."
Thẩm Ngư gật gật đầu, đi phía sau mấy người đó.
Người mời sinh nhật hôm nay nhà rất có tiền, đặt khách sạn cũng là khách sạn năm sao: "Các bạn ngồi đi, ngồi đi."
Thẩm Ngư đi theo Ngô Cấm đến bên sô pha, cùng một nhóm nữ sinh nói chuyện phiếm.
Thẩm Ngư chịu không nổi ánh mắt thành kiến của mấy người đó, đứng dậy lấy cớ đi WC.
Khi cô vừa đi, trên mặt mấy nữ sinh kia lập tức hiện ra ý cười, nữ sinh mời sinh nhật cũng tới, vài người liếc nhau, trong mắt rõ ràng có tính toán.
Ngô Cấm không phản ứng lại, dựa lại gần hỏi: "Các vậu cười gì vậy?"
"Ngô Cấm, cậu cũng đừng quan tâm, chờ xem kịch vui đi!"
"Hừ, ai kêu cô ta quấn lấy Mộ thiếu gia của chúng ta."
Các cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Ngư quấn lấy Mộ Cung Mặc vào khách sạn, tiện nhân không biết xấu hổ, nhất định phải cho cô ta biết cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Thẩm Ngư ngồi trên bồn cầu, vừa mới đứng lên, một xô nước từ trên trời giáng xuống, xối ướt toàn thân, đẩy cửa ra, dẫm trên mặt đất, lòng bàn chân như bị bôi dầu ngã về phía trước.
Thẩm Ngư sớm có dự cảm dựa vào bồn rửa tay, chống đỡ không ngã xuống.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện của mấy người.
"Bên trong thực sự có mỹ nữ? Tôi sợ cô ta hét lên, bị người khác nghe thấy thì......"
"Yên tâm đi, tôi đã bao cả tầng này rồi, sẽ không có ai nghe được, anh cứ yên tâm đi." Nữ sinh dừng một chút, lại nói: "Bất quá, anh cũng không thể nháo ra mạng người, chơi chơi thì được, đừng quá đáng."
Giọng nói nam sinh lộ ra đáng khinh, cười cười nói, "Yên tâm yên tâm, tôi biết mà."
"Vậy được rồi, anh vào đi."
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Thẩm Ngư lúc này mới chậm rãi dựa vào bồn rửa tay đi vào WC, đóng cửa lại.
"Tiểu mỹ nhân, em ở đâu, mau ra đây, anh mang em ra ngoài." Nam sinh khóa cửa lại, mới vừa bước một bước, dưới chân liền trượt ngã về phía trước, trực tiếp ngã trên mặt đất đụng vào góc tường.
Thẩm Ngư giơ tay lau nước trên mặt, lấy di động ra gọi.
May mà di động không thấm nước.
Bên kia vừa nghe máy, Thẩm Ngư không nói gì, nước mắt trào ra như đê vỡ.
"Này? Thẩm Ngư?"
Thẩm Ngư thanh âm run rẩy, sợ hãi thật sâu, "Mộ... Mộ Cung Mặc, tớ sợ."
Mộ Cung Mặc bên kia dừng một chút, "Cậu ở đâu?"
Thẩm Ngư đứt quãng nói địa chủ cho hắn, ngắt điện thoại.
____________
Vote vote vote???