Chương : 48
Nhan Sanh đỏ bừng mặt lui về phía sau, vừa muốn nói điều gì đó lại nhìn thấy đôi mắt thiếu niên đang nhìn về một nơi khác,nhìn về phía Thẩm Ngư.
Sắc mặt Nhan Sanh tái nhợt.
Cũng đã hiểu ra, vừa rồi hắn có thể né tránh, lại không có né tránh, nguyên nhân vì sao?
Nhan Sanh đau xót, một ý niệm vẫn luôn tồn tại trong lòng nhưng đều bị cô ta phủ nhận, nhưng mọi việc trắc mắt làm cô ta không thể không đối diện với sự thật.
Người Hà Nhất Trạch thích, người mà đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú, là em gái hắn.
Bọn họ là anh em a.
*
Ánh đèn chiếu sáng phòng khách, TV đang chiếu bản tin Thời sự, cha Thẩm vừa ăn cơm xong xoa xoa bụng.
Hà mẫu vội vã đi tới, "Ba nó."
Cha Thẩm giảm âm thanh TV, "Gấp gáp như vậy, có chuyện gì a?"
"Ông......" Hà mẫu muốn nói lại thôi, "Ông không phát hiện hai đứa nó kì kì sao?"
Cha Thẩm đi sớm về trễ, hôm nay mới về sớm một buổi, làm sao biết Hà mẫu nói hai đứa kì kì, "Không a, rất bình thường a."
Đặc biệt là Tiểu Ngư gần đây rất nghe lời, không gây chuyện, thành thành thật thật về nhà, thành thành thật thật đi học, thành tích kiểm tra còn đứng thứ 20 trong lớp, đây là chuyện ông mơ cũng không mơ tới a.
Hà mẫu chụp ông một chút, "Cả tuần nay tôi chưa thấy hai đứa nói chuyện với nhau lần nào."
Cha Thẩm: "Bà nói tôi mới để ý chúng nó không nói chuyện với nhau."
"Đúng vậy." Hà mẫu ngữ khí lo lắng, "Nguyên bản tôi cho rằng hai đứa cãi nhạ, nhưng tuần trước Nhất Trạch còn muốn mua xe đạl, còn bảo tôi mua hai chiếc."
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!" Cha Thẩm lập tức gọi to.
Cửa phòng mở ra, Thẩm Ngư mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, ngáp một cái: "Ba, làm gì a, con đang ngủ."
Cha Thẩm: "Mấy giờ mà đã ngủ rồi."
Thẩm Ngư xoa xoa đôi mắt, "Muốn ngủ a, lão ba, ba mau nói có chuyện gì!"
"Con...... Con nói cho Nhất Trạch, ngày mai tan học ba đón hai đứa đi mua xe đạp."
Thẩm Ngư vừa nghe thấy ba chữ Hà Nhất Trạch, đầu hơi thanh tỉnh, lắc đầu cự tuyệt: "Con không đi!"
"Tiểu Ngư!" Cha Thẩm nhăn mày lại.
Đây là biểu hiện cha Thẩm sắp tức giận, Thẩm Ngư ủ rũ cúi thấp đầu xuống, "Con đi con đi không được sao."
Cha Thẩm vừa lòng gật đầu.
Đi đến trước cửa phòng, Thẩm Ngư nâng tay lên định gõ nhưng lại dừng ở không trung.
Nguyên nhân mấy ngày nay cô trốn tránh hắn là cô không muốn hãm quá sau, bọn họ tuy rằng không phải anh em ruột, nhưng bọn họ trên danh nghĩa vẫn là anh em.
Còn một nguyên nhân quan trọng nhất, cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Hà Nhất Trạch, hắn nếu biết em gái hắn có tình cảm với hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ nói chuyện với cô.
Đứng hồi lâu, Thẩm Ngư mới gõ cửa phòng, cửa phòng nhanh choang được mở ra.
Hà Nhất Trạch mặc áo lông bên trong phố với áo sơ mi trắng, cúc áo bên trên mở ra, ánh chiều tà vàng nhạt chiếu lên xương quai xanh lên trên nữa là hầu kết gợi cảm, khí chất thanh lãnh xứng với khuôn mặt tuấn mỹ, quả thực làm Thẩm Ngư không thể dời mắt.
"Có việc?" Nhàn nhạt âm điệu làm Thẩm Ngư bừng tỉnh.
"Có!" Thẩm Ngư dời ánh mắt, không muốn bị sắc đẹp mê hoặc, "Lão ba nói, ngày mai tan học mang chúng ta đi mua xe đạp!"
Hà Nhất Trạch dựa vào cửa phòng, con ngươi thâm thúy hơi lóe, chợt ho khan vài tiếng: "Có thể giúp tôi một chút không?"
Thẩm Ngư nhìn sắc mặt người trước mặt như bị bệnh, đầu quả tim run lên, câu lo lắng thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng lại cứng rắn nghẹn lain, "Chuyện gì?"
"Giúp tôi lấy nhiệt kế trong ngăn tủ ở phòng khách được không." Hà Nhất Trạch khàn khàn nói tiếp: "Phòng tôi không có nhiệt kế, không muốn để mẹ lo lắng."
Nói như vậy, làm Thẩm Ngư định nói câu vì sao không tự đi lấy nghẹn lại.
Lúc cầm nhiệt kế đi vào phòng Hà Nhất Trạch, đều hung dữ mắng bản thân cho tỉnh táo, mày không được như thế, lát nữa lại kích động mà tỏ tình, thì mày biết chết là như thế nào rồi đấy.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
Sắc mặt Nhan Sanh tái nhợt.
Cũng đã hiểu ra, vừa rồi hắn có thể né tránh, lại không có né tránh, nguyên nhân vì sao?
Nhan Sanh đau xót, một ý niệm vẫn luôn tồn tại trong lòng nhưng đều bị cô ta phủ nhận, nhưng mọi việc trắc mắt làm cô ta không thể không đối diện với sự thật.
Người Hà Nhất Trạch thích, người mà đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú, là em gái hắn.
Bọn họ là anh em a.
*
Ánh đèn chiếu sáng phòng khách, TV đang chiếu bản tin Thời sự, cha Thẩm vừa ăn cơm xong xoa xoa bụng.
Hà mẫu vội vã đi tới, "Ba nó."
Cha Thẩm giảm âm thanh TV, "Gấp gáp như vậy, có chuyện gì a?"
"Ông......" Hà mẫu muốn nói lại thôi, "Ông không phát hiện hai đứa nó kì kì sao?"
Cha Thẩm đi sớm về trễ, hôm nay mới về sớm một buổi, làm sao biết Hà mẫu nói hai đứa kì kì, "Không a, rất bình thường a."
Đặc biệt là Tiểu Ngư gần đây rất nghe lời, không gây chuyện, thành thành thật thật về nhà, thành thành thật thật đi học, thành tích kiểm tra còn đứng thứ 20 trong lớp, đây là chuyện ông mơ cũng không mơ tới a.
Hà mẫu chụp ông một chút, "Cả tuần nay tôi chưa thấy hai đứa nói chuyện với nhau lần nào."
Cha Thẩm: "Bà nói tôi mới để ý chúng nó không nói chuyện với nhau."
"Đúng vậy." Hà mẫu ngữ khí lo lắng, "Nguyên bản tôi cho rằng hai đứa cãi nhạ, nhưng tuần trước Nhất Trạch còn muốn mua xe đạl, còn bảo tôi mua hai chiếc."
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!" Cha Thẩm lập tức gọi to.
Cửa phòng mở ra, Thẩm Ngư mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, ngáp một cái: "Ba, làm gì a, con đang ngủ."
Cha Thẩm: "Mấy giờ mà đã ngủ rồi."
Thẩm Ngư xoa xoa đôi mắt, "Muốn ngủ a, lão ba, ba mau nói có chuyện gì!"
"Con...... Con nói cho Nhất Trạch, ngày mai tan học ba đón hai đứa đi mua xe đạp."
Thẩm Ngư vừa nghe thấy ba chữ Hà Nhất Trạch, đầu hơi thanh tỉnh, lắc đầu cự tuyệt: "Con không đi!"
"Tiểu Ngư!" Cha Thẩm nhăn mày lại.
Đây là biểu hiện cha Thẩm sắp tức giận, Thẩm Ngư ủ rũ cúi thấp đầu xuống, "Con đi con đi không được sao."
Cha Thẩm vừa lòng gật đầu.
Đi đến trước cửa phòng, Thẩm Ngư nâng tay lên định gõ nhưng lại dừng ở không trung.
Nguyên nhân mấy ngày nay cô trốn tránh hắn là cô không muốn hãm quá sau, bọn họ tuy rằng không phải anh em ruột, nhưng bọn họ trên danh nghĩa vẫn là anh em.
Còn một nguyên nhân quan trọng nhất, cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Hà Nhất Trạch, hắn nếu biết em gái hắn có tình cảm với hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ nói chuyện với cô.
Đứng hồi lâu, Thẩm Ngư mới gõ cửa phòng, cửa phòng nhanh choang được mở ra.
Hà Nhất Trạch mặc áo lông bên trong phố với áo sơ mi trắng, cúc áo bên trên mở ra, ánh chiều tà vàng nhạt chiếu lên xương quai xanh lên trên nữa là hầu kết gợi cảm, khí chất thanh lãnh xứng với khuôn mặt tuấn mỹ, quả thực làm Thẩm Ngư không thể dời mắt.
"Có việc?" Nhàn nhạt âm điệu làm Thẩm Ngư bừng tỉnh.
"Có!" Thẩm Ngư dời ánh mắt, không muốn bị sắc đẹp mê hoặc, "Lão ba nói, ngày mai tan học mang chúng ta đi mua xe đạp!"
Hà Nhất Trạch dựa vào cửa phòng, con ngươi thâm thúy hơi lóe, chợt ho khan vài tiếng: "Có thể giúp tôi một chút không?"
Thẩm Ngư nhìn sắc mặt người trước mặt như bị bệnh, đầu quả tim run lên, câu lo lắng thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng lại cứng rắn nghẹn lain, "Chuyện gì?"
"Giúp tôi lấy nhiệt kế trong ngăn tủ ở phòng khách được không." Hà Nhất Trạch khàn khàn nói tiếp: "Phòng tôi không có nhiệt kế, không muốn để mẹ lo lắng."
Nói như vậy, làm Thẩm Ngư định nói câu vì sao không tự đi lấy nghẹn lại.
Lúc cầm nhiệt kế đi vào phòng Hà Nhất Trạch, đều hung dữ mắng bản thân cho tỉnh táo, mày không được như thế, lát nữa lại kích động mà tỏ tình, thì mày biết chết là như thế nào rồi đấy.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ