Chương : 8
Ngày thứ hai sáng sớm, lúc Tạ Lê Thần thức dậy, đã thấy Vinh Kính đứng ở trong phòng khách... Không phải, xác thực mà nói anh đứng chổng ngược trong phòng khách, miệng lẩm bẩm nói, "Bala Gu (Ba lạp cổ) Bala Gu Bala..."
Tạ Lê Thần lắc đầu, tự cấu mình một cái để xác định mình thanh tỉnh, rồi đi vài bước. Đúng vậy! Vinh Kính đang diện vô biểu tình đứng chổng ngược niệm, "Bala Gu Bala Gu..."
Tạ Lê Thần nhịn không được bật cười, nhìn ngực Vinh Kính, "Với tình hình này cậu cả đời có lẽ không cần phải thêm vải bố che đâu (bố lạp gia)... "
Vinh Kính chậm rãi hạ chân xuống phía trước, sau đó lộn người đứng lên... Tạ Lê Thần huýt sáo, độ mềm dẻo thật tốt a!
"Cái gì mà thêm vải che?" Vinh Kính không hiểu, giơ tay cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, "Bala Gu ý là nhẫn nại."
"Nhẫn nại?" Tạ Lê Thần không hiểu, "Ngôn ngữ nước nào thế?"
"Tục ngữ dân tộc Cyril Wa."
Vinh Kính rõ ràng thấy Tạ Lê Thần đảo mắt, nhếch khóe miệng mỉm cười, "Lừa anh thôi."
Tạ Lê Thần khóe miệng lại co quắp một chút.
"Đây là ám hiệu của bộ đội đặc chủng, từng tướng chỉ huy đều phải có một bộ ám hiệu độc nhất vô nhị của riêng mình, như vậy khi dẫn dắt một nhóm bộ đội đặc chủng hành động, chỉ cần dạy tổ viên của mình ám hiệu, hành động sẽ rất tiện thông tin."
Tạ Lê Thần đến tủ lạnh cầm một hộp sữa ra, hỏi, "Cậu làm bộ đội đặc chủng lâu như vậy, có từng đụng phải chuyện quên mật mã đáng xấu hổ chưa?" Vừa nói vừa tưởng tượng ra cái tình cảnh đó, càng nghĩ càng buồn cười.
Vinh Kính diện vô biểu tình nhìn y, một lúc lâu mới nói, "Tôi đã nói rồi, đừng nên đùa giỡn với tôi!"
Tạ Lê Thần nhướn mày, "Cậu bắt đầu trước mà."
Vinh Kính ngẩn người.
Tạ Lê Thần vỗ tay một cái, "Ha, cậu xấu hổ kìa!"
Vinh Kính lườm y một cái, cướp lấy hộp sữa, mở ra uống, "Tôi giờ đang trong tình trạng nghỉ làm, anh đã nêu lên, thì tôi làm việc vậy!" Nói xong, mở TV xem tin tức.
Trong bản tin nói xe chở dầu của NATO phát nổ, Vinh Kính bĩu môi, "Vùng núi Pakistan là đường duy nhất đi vào Afghanistan, Afghanistan nhiều núi, ở đó mà lái xe chở dầu qua thì quả thực chính là để cho phần tử khủng bố dùng làm bom rồi.""Thế nên lái xe chở dầu đại thể đều là bình dân." Tạ Lê Thần chuyển sang xem tin tức giải trí, "Đúng rồi, tôi sáng nay phải đến trường quay, buổi trưa đến một buổi trình diễn thời trang, nhưng mà đến đó điểm danh là có thể về, lúc đó chúng ta có thể đi ăn. Buổi chiều đi chụp ảnh, buổi tối đi quảng cáo thời trang phục... Cơ bản là chả có việc gì, có lẽ trước nửa đêm có thể về, rồi chúng ta ăn khuya."
Tạ Lê Thần nói ra kế hoạch đã sắp xếp, lạig rước lấy một cái lườm từ Vinh Kính.
Tạ Lê Thần mí mắt giật giật, biết anh lại muốn đâm chọc gì đây, quả nhiên...
"Khái niệm thời gian của anh quá kém!" Vinh Kính chậc chậc hai tiếng, "Làm ơn căn thời gian chính xác đến từng giờ từng phút, đừng dùng mấy kiểu từ ngữ buổi sáng, buổi chiều không rõ ràng lại chứa tính phán đoán chủ quan thế này!"
"Không nói chính xác được mà." Tạ Lê Thần ngáp một cái, lúc này, có người gõ cửa, y định đi qua mở cửa.
"Đứng lại!" Vinh Kính hô một tiếng.
Tạ Lê Thần nhìn trời thở dài, "Thỏ thỏ Vinh à, cậu thật giống một người phụ nữ trung niên thời mãn kinh cái gì cũng nhìn không vừa mắt a!"
Vừa nghe thấy chữ thỏ, Vinh Kính lật tức đen mặt, "Sau này mở cửa đều do tôi, cục thức ăn như anh tính cảnh giác quá kém!"
Nói xong, Vinh Kính đã đi tới, thấy Tạ Lê Thần há miệng xáp tới giống như là muốn nói cái gì, liền hỏi, "Anh muốn nói cái gì?"
Tạ Lê Thần lăn qua lăn lại nửa ngày rốt cuộc hít sâu một hơi, cười với Vinh Kính, "Bala Gu!"
...
Vinh Kính nhìn từ lỗ nhỏ ra bên ngoài, mở một cái khe nhỏ chợt nghe bên ngoài có người nói, "Chúng tôi từ công ty Nghi Gia, cái "Liệt diễm hồng thần" (lửa cháy mạnh môi đỏ mọng) ngài Tạ đặt đã đem tới rồi."
Vinh Kính chớp mắt mấy cái, nhìn phía sau mấy người công nhân đội mũ mặc đồng phục màu xanh, có một cái thùng bọc giấy dai cực lớn, không hiểu, "Cái gì vậy? Mà ai một nhà với các anh?" (Nghi Gia và "một nhà" đọc giống nhau)
"Ựm..." Mấy người công nhân nhịn cười, "Quý ngài, chúng tôi là công ty Nghi Gia, ngài Tạ đặt hàng một cái giường "Liệt diễm hồng thần" lớn, hôm nay đưa đến."
"Là tôi đặt." Tạ Lê Thần nói một tiếng với Vinh Kính, mấy người nhân viên định khiêng giường vào, Vinh Kính ngăn cản, "Chờ một chút, chứng minh thư có không?"
"À... Có." Mấy người nhân viên công việc nơm nớp lo sợ lấy chứng minh thư ra.
Tạ Lê Thần nhìn thoáng qua, "Giấy phép làm việc?"
Không có giấy phép làm việc nhưng có thẻ nhân viên.
"Khẩu hiệu của Nghi Gia là gì?" Vinh Kính đột nhiên hỏi.
...
Bốn người nhân viên nhìn nhau, trong đó có một người vỗ tay một cái, "Yêu Nghi Gia yêu cuộc sống!"
"Sai!"
...
"Sửa lại cho các anh." Vinh Kính bảo trì cảnh giác, "Cuộc sống phải bắt đầu từ nhà!"Mấy người nhân viên ngẩn ra cả nửa ngày, "Nhà, nơi quan trọng nhất trên thế giới!"
"Ừm, miễn cưỡng cho qua." Vinh Kính nhìn cái thùng, nói với Tạ Lê Thần, "Lấy cái vali của tôi ra đây."
Tạ Lê Thần không hiểu lắm, đi qua nhấc cái vali lên... Không nhấc được.
Trên mặt Vinh Kính có nét cười khinh bỉ. Tạ Lê Thần hận a, hít sâu một hơi sống chết nhấc... Vẫn không nhấc lên nổi, không thể tin được! Cái vali nhỏ như thế a.
"Có hệ thống cực từ bảo vệ, cục đồ ăn!" Vinh Kính lườm y một cái, "Tắt chốt hai bên đi!"
Tạ Lê Thần cúi đầu nhìn, quả nhiên có chốt. Tự nhủ, bệnh à! Vali du lịch thôi cũng bày đặt cực từ bảo vệ, vậy nhà của tôi có cần lắp luôn hệ thống chống đạn tên lửa không a. Nhấc cái vali qua, Vinh Kính từ trong đó lấy ra một máy dò kim loại, tất cả mọi người có mặt trong nháy mắt triệt để đứng hình.
Kiểm tra nguyên cái giường từ đầu tới đuôi một lần, Vinh Kính không phát hiện gì, mới nói người bê giường vào, mở cái thùng ra... Vinh Kính nhìn chằm chằm cái giường ngây ngốc.
Tạ Lê Thần tiễn công nhân đem giường đến về, đóng cửa lại, đi tới bên cái giường "Liệt diễm hồng thần" lớn biên, ngửa mặt lên trời lao lên giường, "Ông đây muốn cái giường này đã lâu rồi."
Vinh Kính nhìn cái giường cực lớn, đây là giường đôi, hình dáng giống như đôi môi đỏ mọng của phụ nữ, có thể nằm được hai người.
Vinh Kính lập tức kháng nghị, "Vì sao chỉ có một giường, tôi cự tuyệt ngủ sô pha!"
"Ai bắt cậu ngủ sô pha ?" Tạ Lê Thần đứng lên, đi chải đầu thay quần áo, "Cái giường này mỗi người một bên, tôi bên trái, cho cậu bên phải, lát nữa tôi nói Văn Đức đưa chăn gối đến."
"Vì sao tôi phải ngủ chung giường với anh, cái giường trước của anh đâu? Đặt ở phòng khách tôi ngủ được rồi."
"Như vậy sẽ làm hỏng thẩm mỹ phòng nhà tôi." Tạ Lê Thần chỉ chỉ Vinh Kính, lại chỉ chỉ mình, "Nhập gia tùy tục." Nói xong, thay quần áo, "Chuẩn bị đi, lập tức xuất phát."
Vinh Kính nhìn đồng hồ đeo tay, "Chờ đã, còn năm phút nữa mới đến."
"Đến cái gì?" Tạ Lê Thần không hiểu, "Cậu có hàng chuyển phát nhanh a?"
"Ừ, vũ khí và trang bị của tôi phải vận chuyển đến."
"Vũ khí..." Tạ Lê Thần nhe răng, "Cậu muốn làm gì? Tôi cùng lắm chỉ là một diễn viên!"
"Anh là Black Crow!" Vinh Kính sửa lại, "Không cần lo lắng, chỉ là một ít thiết bị cơ sở mà thôi."
Không lâu sau, có người đưa3-4 cái thùng lớn đến.
Vinh Kính ký nhận xong, không mở ra, mà cùng Tạ Lê Thần xuống lầu lên xe luôn. Vừa đeo xong dây an toàn, điện thoại Tạ Lê Thần liền reo lên.
"Tạ Lê Thần!" Đầu kia điện thoại là Tào Văn Đức, "Cái tên ngu ngốc nhà anh!"
...
Tạ Lê Thần nhìn trời, vì sao từ khi Vinh Kính tới lúc y đột nhiên cảm thấy mức luỹ thừa ngu ngốc bản thân lại nâng lên một tầm cao mới thế này."Anderson là đạo diễn đỉnh nhất thế giới, thế mà anh cũng dám để ông ấy chờ ở trường quay cả ngày, em giết anh giờ đó!" Tào Văn Đức thẹn quá thành giận, quát, "Anh lập tức xuất hiện tại trường quay cho em, trong vòng 30 giây."
"30 giây?! Xa lắm..."
"Không thành vấn đề." Vinh Kính rốt cuộc cũng nghe được nhiệm vụ hàng đầu có tính khiêu chiến được chút, máu trong nháy mắt sôi trào lên, nhấn ga... Xe bay vút ra ngoài.
"Á!" Tạ Lê Thần cầm lấy dây an toàn, chỉ có thể hét Bồ Tát phù hộ.
Xe trong đúng 30 giây nhảy vào sân trường quay, nhờ hệ thống phanh mạnh mẽ dừng ở cửa trường quay, đạo diễn giậm chân mắng người quay phim, "Hành động cool như thế vì sao không quay được!"
Vinh Kính giống như đang hưởng thụ thở dài ra một hơi, vỗ vỗ tay lái cái xe thể thao siêu đỉnh, "Đống sắt vụn này điểm duy nhất đáng khích lệ chính là tốc độ!"
Lúc Tạ Lê Thần từ trên xe lết xuống tới, cảm giác mình không phải từ trong xe ra mà là trực tiếp từ tận trời cao bay xuống dưới, có thể lập tức diễn trong Vân Trung Mạn bộ luôn rồi...
...
Cảnh diễn hôm nay là cảnh hành động. Tạ Lê Thần diễn tên biến thái cuồng sát nhân vì muốn tránh khỏi sự truy bắt của cảnh sát, vượt qua tầng tầng bảo vệ, giết chết một nhân chứng quan trọng.
Sự xuất hiện của Vinh Kính khiến cho mọi người suy đoán.
Tạ Lê Thần xem kịch bản, tập động tác từ cố vấn võ thuật của hôm nay. Vinh Kính không có việc gì đứng ở một bên, trong lúc đó có cả nùi nhân viên công ty điện ảnh và truyền hình đi tới hỏi anh có muốn đóng phim không.
Vinh Kính lắc đầu cự tuyệt, "Tôi là vệ sĩ của Tạ Lê Thần."
Tất cả mọi người không khỏi thấy đáng tiếc, anh tuấn như thế mà đi làm vệ sĩ quá là lãng phí ... Nhưng cùng lúc cũng có rất nhiều người hoài nghi. Vinh Kính thoạt nhìn cũng không cường tráng mấy, hoàn toàn không có cảm giác một vệ sĩ, mặt khác tướng mạo vô cùng xuất sắc làm cho người ta không khỏi hoài nghi, có thể là tiểu tình nhân của Tạ Lê Thần lấy danh vệ sĩ tên đưa theo bên người không đây?
Đạo diễn thấy Tạ Lê Thần đã trở lại, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, nghiêm túc quay nội dung hôm nay, biên kịch đang nói kịch bản cho diễn viên phụ.
Rất nhanh, thư ký trường quay cầm bảng tới, mọi người cũng đều chuẩn bị xong.
"Cảnh 97! Bắt đầu."
Vinh Kính giương mắt nhìn, chỉ thấy cảnh quay là một chiếc xe tại bị tập kích trước cửa một tòa nhà lớn Xe dừng lại, mấy người vệ sĩ áo đen bảo hộ một người ông già béo lùn xuống xe, cùng chạy vào trong tòa nhà, Tạ Lê Thần lập tức sẽ lên sàn.
Đạo diễn còn chưa kịp hô cắt, chợt nghe Vinh Kính bên cạnh đột nhiên nhả một câu, "Cục đồ ăn!"
...
Tạ Lê Thần đứng ở cách đó không xa, tinh tường nghe được, đỡ trán.
"Cục đồ ăn gì?" Anderson không hiểu hỏi Vinh Kính.Vinh Kính chỉ chỉ mấy người vệ sĩ, "Vệ sĩ sao có thể dừng xe ở vị trí chuẩn ngắm bắn thế này? Nếu như bốn phía không có vật cản, lúc nhân chứng xuống xe căn bản không thể không khoác gì che chắn khuôn mặt. Dưới kiểu tình huống này tất nhiên sẽ phân ra hai đội để phân tán lực chú ý của tay súng bắn tỉa. Mấy người vệ sĩ kia đứng cũng không vững, giơ súng vừa nhìn đả biết là đạo cụ, hơn nữa hành động trì độn phương hướng đoán sai, có mấy người còn dám hết nhìn đông tới nhìn tây, hành động cũng hoàn toàn không có ai chỉ huy, cục đồ ăn siêu cấp! Chỉ cần một người được huấn luyện chuyên nghiệp cũng có thể giết sạch các người."
...
"A..."
Trường quay trầm mặc khoảng 10 giây, biên kịch là người thứ nhất lùi xuống.
"Khụ khụ." Tạ Lê Thần nhanh chóng đi tới, nói với đạo diễn, "Xin lỗi a đạo diễn."
"Chờ một chút!"
Đạo diễn khoát tay với Tạ Lê Thần, hỏi Vinh Kính, "Vậy... Theo ý của cậu đoạn này phải diễn thế nào?"
Vinh Kính nhướn mày, đối với thái độ khiêm tốn hiếu học của đạo diễn rất tán thưởng, đi qua. Anh cầm lấy súng trong tay một người diễn viên phụ, vỗ vỗ cánh tay người kia, "Súng không phải cầm như thế!" Nói rồi, kéo chốt cầm súng đứng sang bên cạnh, "Là thế này."
"Oa..."
Toàn bộ nữ nhân viên ở trong trường quay cùng sáng mắt vỗ tay, "Đẹp trai quá!"
"Đừng ra khỏi xe mới kéo chốt an toàn của súng, anh tưởng mình tuấn tú gì lắm sao?" Vinh Kính lớn tiếng răn dạy, "Trước khi xuống xe phải chuẩn bị súng cho tốt."
Thấy trong đó có một người cợt nhả, Vinh Kính nhíu mày, chỉ sang bên cạnh, "Hít đất tại chỗ 300 lần, mỗi một lần tôi đều phải nghe được tiếng cậu nhận lỗi!"
"Khụ khụ." Tạ Lê Thần giơ tay nắm vai Vinh Kính, "Ai, cậu nhập quá sâu rồi."
Vinh Kính hòa hoãn lại, "A... Vậy giảm cho cậu phân nửa, 150 lần thôi."
"Không phải chứ... Tôi 50 lần còn làm không nổi." Người diên viên phụ kia ồn ào.
"Thân là một người đàn ông, làm không được 50 cái hít đất đáng tự hào lắm sao?" Vinh Kính chính sắc, "Hay cậu là phụ nữ?"
"Anh nói cái gì?" Người nọ mở to hai mắt muốn dạy dỗ Vinh Kính, Vinh Kính nhấc chân đạp một cước trên đầu gối người kia, "Tập kích huấn luyện viên, không phục tùng mệnh lệnh, khai trừ tư cách, nhốt vào phòng tối một tuần, không đượcăn, một ngày chỉ cho uống 20cc nước!"
...
"A!" Tiếng thét của đám con gái còn chói tai hơn nữa.
Tạ Lê Thần nghĩ danh hiệu thần tượng hàng đầu của mình sắp bị lung lay mất rồi.
"Còn có ai dám nói mình ngay cả 50 lần hít đất cũng làm không được nữa?!" Vinh Kính lớn tiếng hỏi, "Các người sống là để đền đáp Tổ quốc chứ không phải để lãng phí lương thực!"
...
Vừa mới dứt lời, Tạ Lê Thần bịt kín cái miệng anh, xin lỗi mọi người, tha người đi ra ngoài.Chúng nam giới trong trường quay đều cúi đầu không nói lời nào, đạo diễn biên xoa xoa cái bụng bự chỉ vào Vinh Kính, "Chậm đã, ông đây thích cậu ta, mẹ nó cậu tới diễn đi!"
Tạ Lê Thần thấy mình sắp điên rồi, bất đắc dĩ buông lỏng tay ra.
Vinh Kính nhìn đạo diễn, giơ ngón tay cái lên với ông, "Được, rất tốt, chuẩn man!"
...
Cả ngày quay sau đó, toàn bộ đoàn làm phim tràn ngập một luồng không khí nam nhi mờ ám... Đương nhiên, việc quay phim cũng dị thường thuận lợi.
Tạ Lê Thần lắc đầu, tự cấu mình một cái để xác định mình thanh tỉnh, rồi đi vài bước. Đúng vậy! Vinh Kính đang diện vô biểu tình đứng chổng ngược niệm, "Bala Gu Bala Gu..."
Tạ Lê Thần nhịn không được bật cười, nhìn ngực Vinh Kính, "Với tình hình này cậu cả đời có lẽ không cần phải thêm vải bố che đâu (bố lạp gia)... "
Vinh Kính chậm rãi hạ chân xuống phía trước, sau đó lộn người đứng lên... Tạ Lê Thần huýt sáo, độ mềm dẻo thật tốt a!
"Cái gì mà thêm vải che?" Vinh Kính không hiểu, giơ tay cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, "Bala Gu ý là nhẫn nại."
"Nhẫn nại?" Tạ Lê Thần không hiểu, "Ngôn ngữ nước nào thế?"
"Tục ngữ dân tộc Cyril Wa."
Vinh Kính rõ ràng thấy Tạ Lê Thần đảo mắt, nhếch khóe miệng mỉm cười, "Lừa anh thôi."
Tạ Lê Thần khóe miệng lại co quắp một chút.
"Đây là ám hiệu của bộ đội đặc chủng, từng tướng chỉ huy đều phải có một bộ ám hiệu độc nhất vô nhị của riêng mình, như vậy khi dẫn dắt một nhóm bộ đội đặc chủng hành động, chỉ cần dạy tổ viên của mình ám hiệu, hành động sẽ rất tiện thông tin."
Tạ Lê Thần đến tủ lạnh cầm một hộp sữa ra, hỏi, "Cậu làm bộ đội đặc chủng lâu như vậy, có từng đụng phải chuyện quên mật mã đáng xấu hổ chưa?" Vừa nói vừa tưởng tượng ra cái tình cảnh đó, càng nghĩ càng buồn cười.
Vinh Kính diện vô biểu tình nhìn y, một lúc lâu mới nói, "Tôi đã nói rồi, đừng nên đùa giỡn với tôi!"
Tạ Lê Thần nhướn mày, "Cậu bắt đầu trước mà."
Vinh Kính ngẩn người.
Tạ Lê Thần vỗ tay một cái, "Ha, cậu xấu hổ kìa!"
Vinh Kính lườm y một cái, cướp lấy hộp sữa, mở ra uống, "Tôi giờ đang trong tình trạng nghỉ làm, anh đã nêu lên, thì tôi làm việc vậy!" Nói xong, mở TV xem tin tức.
Trong bản tin nói xe chở dầu của NATO phát nổ, Vinh Kính bĩu môi, "Vùng núi Pakistan là đường duy nhất đi vào Afghanistan, Afghanistan nhiều núi, ở đó mà lái xe chở dầu qua thì quả thực chính là để cho phần tử khủng bố dùng làm bom rồi.""Thế nên lái xe chở dầu đại thể đều là bình dân." Tạ Lê Thần chuyển sang xem tin tức giải trí, "Đúng rồi, tôi sáng nay phải đến trường quay, buổi trưa đến một buổi trình diễn thời trang, nhưng mà đến đó điểm danh là có thể về, lúc đó chúng ta có thể đi ăn. Buổi chiều đi chụp ảnh, buổi tối đi quảng cáo thời trang phục... Cơ bản là chả có việc gì, có lẽ trước nửa đêm có thể về, rồi chúng ta ăn khuya."
Tạ Lê Thần nói ra kế hoạch đã sắp xếp, lạig rước lấy một cái lườm từ Vinh Kính.
Tạ Lê Thần mí mắt giật giật, biết anh lại muốn đâm chọc gì đây, quả nhiên...
"Khái niệm thời gian của anh quá kém!" Vinh Kính chậc chậc hai tiếng, "Làm ơn căn thời gian chính xác đến từng giờ từng phút, đừng dùng mấy kiểu từ ngữ buổi sáng, buổi chiều không rõ ràng lại chứa tính phán đoán chủ quan thế này!"
"Không nói chính xác được mà." Tạ Lê Thần ngáp một cái, lúc này, có người gõ cửa, y định đi qua mở cửa.
"Đứng lại!" Vinh Kính hô một tiếng.
Tạ Lê Thần nhìn trời thở dài, "Thỏ thỏ Vinh à, cậu thật giống một người phụ nữ trung niên thời mãn kinh cái gì cũng nhìn không vừa mắt a!"
Vừa nghe thấy chữ thỏ, Vinh Kính lật tức đen mặt, "Sau này mở cửa đều do tôi, cục thức ăn như anh tính cảnh giác quá kém!"
Nói xong, Vinh Kính đã đi tới, thấy Tạ Lê Thần há miệng xáp tới giống như là muốn nói cái gì, liền hỏi, "Anh muốn nói cái gì?"
Tạ Lê Thần lăn qua lăn lại nửa ngày rốt cuộc hít sâu một hơi, cười với Vinh Kính, "Bala Gu!"
...
Vinh Kính nhìn từ lỗ nhỏ ra bên ngoài, mở một cái khe nhỏ chợt nghe bên ngoài có người nói, "Chúng tôi từ công ty Nghi Gia, cái "Liệt diễm hồng thần" (lửa cháy mạnh môi đỏ mọng) ngài Tạ đặt đã đem tới rồi."
Vinh Kính chớp mắt mấy cái, nhìn phía sau mấy người công nhân đội mũ mặc đồng phục màu xanh, có một cái thùng bọc giấy dai cực lớn, không hiểu, "Cái gì vậy? Mà ai một nhà với các anh?" (Nghi Gia và "một nhà" đọc giống nhau)
"Ựm..." Mấy người công nhân nhịn cười, "Quý ngài, chúng tôi là công ty Nghi Gia, ngài Tạ đặt hàng một cái giường "Liệt diễm hồng thần" lớn, hôm nay đưa đến."
"Là tôi đặt." Tạ Lê Thần nói một tiếng với Vinh Kính, mấy người nhân viên định khiêng giường vào, Vinh Kính ngăn cản, "Chờ một chút, chứng minh thư có không?"
"À... Có." Mấy người nhân viên công việc nơm nớp lo sợ lấy chứng minh thư ra.
Tạ Lê Thần nhìn thoáng qua, "Giấy phép làm việc?"
Không có giấy phép làm việc nhưng có thẻ nhân viên.
"Khẩu hiệu của Nghi Gia là gì?" Vinh Kính đột nhiên hỏi.
...
Bốn người nhân viên nhìn nhau, trong đó có một người vỗ tay một cái, "Yêu Nghi Gia yêu cuộc sống!"
"Sai!"
...
"Sửa lại cho các anh." Vinh Kính bảo trì cảnh giác, "Cuộc sống phải bắt đầu từ nhà!"Mấy người nhân viên ngẩn ra cả nửa ngày, "Nhà, nơi quan trọng nhất trên thế giới!"
"Ừm, miễn cưỡng cho qua." Vinh Kính nhìn cái thùng, nói với Tạ Lê Thần, "Lấy cái vali của tôi ra đây."
Tạ Lê Thần không hiểu lắm, đi qua nhấc cái vali lên... Không nhấc được.
Trên mặt Vinh Kính có nét cười khinh bỉ. Tạ Lê Thần hận a, hít sâu một hơi sống chết nhấc... Vẫn không nhấc lên nổi, không thể tin được! Cái vali nhỏ như thế a.
"Có hệ thống cực từ bảo vệ, cục đồ ăn!" Vinh Kính lườm y một cái, "Tắt chốt hai bên đi!"
Tạ Lê Thần cúi đầu nhìn, quả nhiên có chốt. Tự nhủ, bệnh à! Vali du lịch thôi cũng bày đặt cực từ bảo vệ, vậy nhà của tôi có cần lắp luôn hệ thống chống đạn tên lửa không a. Nhấc cái vali qua, Vinh Kính từ trong đó lấy ra một máy dò kim loại, tất cả mọi người có mặt trong nháy mắt triệt để đứng hình.
Kiểm tra nguyên cái giường từ đầu tới đuôi một lần, Vinh Kính không phát hiện gì, mới nói người bê giường vào, mở cái thùng ra... Vinh Kính nhìn chằm chằm cái giường ngây ngốc.
Tạ Lê Thần tiễn công nhân đem giường đến về, đóng cửa lại, đi tới bên cái giường "Liệt diễm hồng thần" lớn biên, ngửa mặt lên trời lao lên giường, "Ông đây muốn cái giường này đã lâu rồi."
Vinh Kính nhìn cái giường cực lớn, đây là giường đôi, hình dáng giống như đôi môi đỏ mọng của phụ nữ, có thể nằm được hai người.
Vinh Kính lập tức kháng nghị, "Vì sao chỉ có một giường, tôi cự tuyệt ngủ sô pha!"
"Ai bắt cậu ngủ sô pha ?" Tạ Lê Thần đứng lên, đi chải đầu thay quần áo, "Cái giường này mỗi người một bên, tôi bên trái, cho cậu bên phải, lát nữa tôi nói Văn Đức đưa chăn gối đến."
"Vì sao tôi phải ngủ chung giường với anh, cái giường trước của anh đâu? Đặt ở phòng khách tôi ngủ được rồi."
"Như vậy sẽ làm hỏng thẩm mỹ phòng nhà tôi." Tạ Lê Thần chỉ chỉ Vinh Kính, lại chỉ chỉ mình, "Nhập gia tùy tục." Nói xong, thay quần áo, "Chuẩn bị đi, lập tức xuất phát."
Vinh Kính nhìn đồng hồ đeo tay, "Chờ đã, còn năm phút nữa mới đến."
"Đến cái gì?" Tạ Lê Thần không hiểu, "Cậu có hàng chuyển phát nhanh a?"
"Ừ, vũ khí và trang bị của tôi phải vận chuyển đến."
"Vũ khí..." Tạ Lê Thần nhe răng, "Cậu muốn làm gì? Tôi cùng lắm chỉ là một diễn viên!"
"Anh là Black Crow!" Vinh Kính sửa lại, "Không cần lo lắng, chỉ là một ít thiết bị cơ sở mà thôi."
Không lâu sau, có người đưa3-4 cái thùng lớn đến.
Vinh Kính ký nhận xong, không mở ra, mà cùng Tạ Lê Thần xuống lầu lên xe luôn. Vừa đeo xong dây an toàn, điện thoại Tạ Lê Thần liền reo lên.
"Tạ Lê Thần!" Đầu kia điện thoại là Tào Văn Đức, "Cái tên ngu ngốc nhà anh!"
...
Tạ Lê Thần nhìn trời, vì sao từ khi Vinh Kính tới lúc y đột nhiên cảm thấy mức luỹ thừa ngu ngốc bản thân lại nâng lên một tầm cao mới thế này."Anderson là đạo diễn đỉnh nhất thế giới, thế mà anh cũng dám để ông ấy chờ ở trường quay cả ngày, em giết anh giờ đó!" Tào Văn Đức thẹn quá thành giận, quát, "Anh lập tức xuất hiện tại trường quay cho em, trong vòng 30 giây."
"30 giây?! Xa lắm..."
"Không thành vấn đề." Vinh Kính rốt cuộc cũng nghe được nhiệm vụ hàng đầu có tính khiêu chiến được chút, máu trong nháy mắt sôi trào lên, nhấn ga... Xe bay vút ra ngoài.
"Á!" Tạ Lê Thần cầm lấy dây an toàn, chỉ có thể hét Bồ Tát phù hộ.
Xe trong đúng 30 giây nhảy vào sân trường quay, nhờ hệ thống phanh mạnh mẽ dừng ở cửa trường quay, đạo diễn giậm chân mắng người quay phim, "Hành động cool như thế vì sao không quay được!"
Vinh Kính giống như đang hưởng thụ thở dài ra một hơi, vỗ vỗ tay lái cái xe thể thao siêu đỉnh, "Đống sắt vụn này điểm duy nhất đáng khích lệ chính là tốc độ!"
Lúc Tạ Lê Thần từ trên xe lết xuống tới, cảm giác mình không phải từ trong xe ra mà là trực tiếp từ tận trời cao bay xuống dưới, có thể lập tức diễn trong Vân Trung Mạn bộ luôn rồi...
...
Cảnh diễn hôm nay là cảnh hành động. Tạ Lê Thần diễn tên biến thái cuồng sát nhân vì muốn tránh khỏi sự truy bắt của cảnh sát, vượt qua tầng tầng bảo vệ, giết chết một nhân chứng quan trọng.
Sự xuất hiện của Vinh Kính khiến cho mọi người suy đoán.
Tạ Lê Thần xem kịch bản, tập động tác từ cố vấn võ thuật của hôm nay. Vinh Kính không có việc gì đứng ở một bên, trong lúc đó có cả nùi nhân viên công ty điện ảnh và truyền hình đi tới hỏi anh có muốn đóng phim không.
Vinh Kính lắc đầu cự tuyệt, "Tôi là vệ sĩ của Tạ Lê Thần."
Tất cả mọi người không khỏi thấy đáng tiếc, anh tuấn như thế mà đi làm vệ sĩ quá là lãng phí ... Nhưng cùng lúc cũng có rất nhiều người hoài nghi. Vinh Kính thoạt nhìn cũng không cường tráng mấy, hoàn toàn không có cảm giác một vệ sĩ, mặt khác tướng mạo vô cùng xuất sắc làm cho người ta không khỏi hoài nghi, có thể là tiểu tình nhân của Tạ Lê Thần lấy danh vệ sĩ tên đưa theo bên người không đây?
Đạo diễn thấy Tạ Lê Thần đã trở lại, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, nghiêm túc quay nội dung hôm nay, biên kịch đang nói kịch bản cho diễn viên phụ.
Rất nhanh, thư ký trường quay cầm bảng tới, mọi người cũng đều chuẩn bị xong.
"Cảnh 97! Bắt đầu."
Vinh Kính giương mắt nhìn, chỉ thấy cảnh quay là một chiếc xe tại bị tập kích trước cửa một tòa nhà lớn Xe dừng lại, mấy người vệ sĩ áo đen bảo hộ một người ông già béo lùn xuống xe, cùng chạy vào trong tòa nhà, Tạ Lê Thần lập tức sẽ lên sàn.
Đạo diễn còn chưa kịp hô cắt, chợt nghe Vinh Kính bên cạnh đột nhiên nhả một câu, "Cục đồ ăn!"
...
Tạ Lê Thần đứng ở cách đó không xa, tinh tường nghe được, đỡ trán.
"Cục đồ ăn gì?" Anderson không hiểu hỏi Vinh Kính.Vinh Kính chỉ chỉ mấy người vệ sĩ, "Vệ sĩ sao có thể dừng xe ở vị trí chuẩn ngắm bắn thế này? Nếu như bốn phía không có vật cản, lúc nhân chứng xuống xe căn bản không thể không khoác gì che chắn khuôn mặt. Dưới kiểu tình huống này tất nhiên sẽ phân ra hai đội để phân tán lực chú ý của tay súng bắn tỉa. Mấy người vệ sĩ kia đứng cũng không vững, giơ súng vừa nhìn đả biết là đạo cụ, hơn nữa hành động trì độn phương hướng đoán sai, có mấy người còn dám hết nhìn đông tới nhìn tây, hành động cũng hoàn toàn không có ai chỉ huy, cục đồ ăn siêu cấp! Chỉ cần một người được huấn luyện chuyên nghiệp cũng có thể giết sạch các người."
...
"A..."
Trường quay trầm mặc khoảng 10 giây, biên kịch là người thứ nhất lùi xuống.
"Khụ khụ." Tạ Lê Thần nhanh chóng đi tới, nói với đạo diễn, "Xin lỗi a đạo diễn."
"Chờ một chút!"
Đạo diễn khoát tay với Tạ Lê Thần, hỏi Vinh Kính, "Vậy... Theo ý của cậu đoạn này phải diễn thế nào?"
Vinh Kính nhướn mày, đối với thái độ khiêm tốn hiếu học của đạo diễn rất tán thưởng, đi qua. Anh cầm lấy súng trong tay một người diễn viên phụ, vỗ vỗ cánh tay người kia, "Súng không phải cầm như thế!" Nói rồi, kéo chốt cầm súng đứng sang bên cạnh, "Là thế này."
"Oa..."
Toàn bộ nữ nhân viên ở trong trường quay cùng sáng mắt vỗ tay, "Đẹp trai quá!"
"Đừng ra khỏi xe mới kéo chốt an toàn của súng, anh tưởng mình tuấn tú gì lắm sao?" Vinh Kính lớn tiếng răn dạy, "Trước khi xuống xe phải chuẩn bị súng cho tốt."
Thấy trong đó có một người cợt nhả, Vinh Kính nhíu mày, chỉ sang bên cạnh, "Hít đất tại chỗ 300 lần, mỗi một lần tôi đều phải nghe được tiếng cậu nhận lỗi!"
"Khụ khụ." Tạ Lê Thần giơ tay nắm vai Vinh Kính, "Ai, cậu nhập quá sâu rồi."
Vinh Kính hòa hoãn lại, "A... Vậy giảm cho cậu phân nửa, 150 lần thôi."
"Không phải chứ... Tôi 50 lần còn làm không nổi." Người diên viên phụ kia ồn ào.
"Thân là một người đàn ông, làm không được 50 cái hít đất đáng tự hào lắm sao?" Vinh Kính chính sắc, "Hay cậu là phụ nữ?"
"Anh nói cái gì?" Người nọ mở to hai mắt muốn dạy dỗ Vinh Kính, Vinh Kính nhấc chân đạp một cước trên đầu gối người kia, "Tập kích huấn luyện viên, không phục tùng mệnh lệnh, khai trừ tư cách, nhốt vào phòng tối một tuần, không đượcăn, một ngày chỉ cho uống 20cc nước!"
...
"A!" Tiếng thét của đám con gái còn chói tai hơn nữa.
Tạ Lê Thần nghĩ danh hiệu thần tượng hàng đầu của mình sắp bị lung lay mất rồi.
"Còn có ai dám nói mình ngay cả 50 lần hít đất cũng làm không được nữa?!" Vinh Kính lớn tiếng hỏi, "Các người sống là để đền đáp Tổ quốc chứ không phải để lãng phí lương thực!"
...
Vừa mới dứt lời, Tạ Lê Thần bịt kín cái miệng anh, xin lỗi mọi người, tha người đi ra ngoài.Chúng nam giới trong trường quay đều cúi đầu không nói lời nào, đạo diễn biên xoa xoa cái bụng bự chỉ vào Vinh Kính, "Chậm đã, ông đây thích cậu ta, mẹ nó cậu tới diễn đi!"
Tạ Lê Thần thấy mình sắp điên rồi, bất đắc dĩ buông lỏng tay ra.
Vinh Kính nhìn đạo diễn, giơ ngón tay cái lên với ông, "Được, rất tốt, chuẩn man!"
...
Cả ngày quay sau đó, toàn bộ đoàn làm phim tràn ngập một luồng không khí nam nhi mờ ám... Đương nhiên, việc quay phim cũng dị thường thuận lợi.