Chương 1
1.
Trời đất chứng giám, tuy rằng lúc trước phụ thân của Trương quý phi đã từng chia rẽ mối nhân duyên tốt của ta, nhưng ta nói ra gian tình của nàng, chỉ là bất đắc dĩ.
Ta từ nhỏ đã có một năng lực đặc biệt, chỉ cần có người nói dối trước mặt ta, ta sẽ không tự chủ được mà vạch trần ngay tại chỗ, cho dù không biết chân tướng là gì.
Vì vậy, vào đêm trước khi ta nhập cung, một vị tướng quân như cha ta cũng đã thở dài và phỏng đoán rằng ta có lẽ không sống quá ba tháng.
"Tần nhi, con tiến cung nhất định phải nhớ kỹ hai chữ". Cha ta nói như vậy. Ta thành thật mà gật đầu: “Cha, con biết, là dịu dàng, ngoan ngoãn… ”. Cha ta hai mắt phức tạp nhìn ta: “Không phải”.
"Là câm miệng".
Vì vậy, ta bây giờ có một cuộc sống cực kì ung dung tự tại.
Không có hoàng đế, không có phi tần, ngay cả thái hậu cũng không cần gặp mặt.
So với chuyện này thì còn điều gì vui sướng hơn nữa chứ?
Chỉ có tiểu Đào, người có dã tâm vô cùng, vẫn lo lắng cho ta: "Nương nương, nô tỳ cảm thấy chúng ta cần phải chủ động xuất kích, nghe nói hôm nay bệ hạ sẽ đi ngang qua cung của chúng ta".
"Nô tì đánh đàn cho người, người ở trong viện múa theo tiếng đàn của nô tì, bệ hạ nếu nghe được, nhất định sẽ tò mò mà vào xem người múa!".
Ta cảm tạ ý tốt của nàng, tiện thể để trù sư (ngự trù, đầu bếp) hạ trong thức ăn của nàng một ít thuốc nhuận tràng trong bữa trưa, hoàn mỹ bỏ lỡ thời điểm hoàng đế đi ngang qua.
Đùa à, cuộc sống hiện tại của ta chưa đủ tốt sao? Sao phải tìm một nam nhân?
Tiểu Đào vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục làm cho ta một con diều, ở trên con diều nàng còn tỉ mỉ viết những bài thơ về tình yêu.
Ta dễ như trở bàn tay mà đem bài thơ trên con diều đổi ngược nó thành mười lời phàn nàn hàng đầu đối với việc quản lý hoàng cung, long nhan giận dữ khi đọc được những lời này và thề sẽ tìm ra kẻ thả diều để đánh cho ba mươi đại bản (đánh bằng ván lớn).
Tiểu Đào sợ đến mức vừa khóc vừa ra sức cắt đứt dây diều và xóa sạch mọi dấu vết, sau đó, ngay lập tức liền nằm ở trên giường sốt cao ba ngày ba đêm.
Thấy nàng ấy như vậy, ta thực sự rất đau lòng.
Để khiến tiểu Đào triệt để hết hy vọng, và vì giữ an toàn tính mạng cho nàng ấy, ta quyết định tìm nàng đàm đạo thâu đêm một phen, để cho nàng hiểu được nỗi khổ tâm của ta.
Nửa đêm, ta lén lút nhảy vào phòng của nàng ấy.
Kết quả là vừa mới trở mình đi vào đã bị một thanh kiếm kề cổ. Một thanh âm băng lãnh vang lên bên tai ta:
"Không được cử động".
"Nếu không, ta gi.ết ngươi".
2.
Hừ, tiểu Đào nhà ngươi, cho dù ta không muốn tranh sủng, cũng không đến nỗi ngươi trực tiếp muốn sai người g.iết ta chứ?
Ta rưng rưng nói: "Tráng sĩ bớt giận, tiểu Đào cho ngươi bao nhiêu bạc? Ta cho ngươi gấp đôi".
Lần theo ánh trăng sáng, ta có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của vị hắc y nam tử này đều được bao phủ chặt chẽ bởi chiếc mặt nạ.
Một thân mặc hắc y với dáng người thẳng tắp, ngón tay thon dài, cầm kiếm, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào.
Hắn cười lạnh một tiếng, thiếu chút nữa thanh kiếm đã xẹt qua cổ ta: "Hoàng kim ngàn lượng".
Ta vô thức buột miệng nói: “Ngươi nói dối, ngươi chỉ do nhất thời cao hứng, uống quá chén, hơn nữa hôm nay lại là ngày giỗ của mẫu thân ngươi, cho nên nổi lên ý nghĩ muốn g.iết người, một xu ngươi cũng không thèm".
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt ta liền cảm giác sau lưng đột nhiên không khí lạnh đi ba phần.
Hắn chậm rãi nói: "Ngươi biết ta là ai sao?".
Ta sắp không xong thật rồi.
Ta cảm thấy thanh đao đã cứa hai nhát vào cổ mình. Ta đau lòng nắm lấy lưỡi đao: "Tráng sĩ, kỳ thật ngươi muốn gi.ết người kia, ta cũng muốn gi.ết! Ngươi bình tĩnh bình tĩnh, không bằng chúng ta hợp tác đi, chúng ta sẽ thành công nhanh hơn".
Hắn dường như không phản ứng với sự thay đổi của ta, lưỡi kiếm hơi ngập ngừng trong hai giây.
Đúng lúc này, ngoài cửa nổi lên một trận huyên náo.
Một tên thái giám kêu lên: "Quý phi nương nương thứ lỗi! Nô tài phụng lệnh đến đây để điều tra thích khách, đêm nay có người ám sát bệ hạ, toàn bộ hoàng cung sẽ bị điều tra triệt để!".
Khá lắm, vị huynh đài này, ngươi thật là giỏi ha. Ngươi mợ nó muốn gi.ết hoàng đế à.
Ta đang định kêu cứu, ai ngờ vị tráng sĩ này lập tức hất thẳng mặt ta.
Cánh tay mảnh khảnh trực tiếp kéo mặt nạ ra hai phân, lộ ra ý cười thâm sâu. Hắn cắn một ngụm vào khóe môi ta, hơi ấm ra vào giữa môi và lưỡi không chút kiêng dè.
Trước khi ta có thể phản ứng, hắn lại một phen giật lấy xiêm y của ta, hung hăng hút một vết đỏ trên chỗ xương quai xanh của ta.
Sau đó, hắn buông ra, hai tay vòng qua người ta, nhàn nhã đánh giá bộ dạng chật vật của ta, khóe môi cong lên:
"Nếu ngươi nói cho người khác là ta ở chỗ này".
"Ta liền nói với bọn họ là ngươi cùng ta ở chỗ này có gian tình".
3.
Đương kim hoàng đế của chúng ta, cũng tức là phu quân của ta, đích thị là một người bệnh thần kinh.
Tương truyền, hắn từ nhỏ đã khác người, bởi vì tham xem thoại bản (*), nên cứ nhất quyết phải toàn tâm toàn ý mà theo đuổi chân ái. Hắn thích nhất là những nữ tử dân gian ngây thơ (thiên chân vô tà).
(*): một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Đối với vô số mỹ nữ trong cung [chủ yếu là ta, hihi], hắn ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không nhìn, còn hùng hồn tuyên bố rằng trẫm sẽ vì chân ái mà thủ thân như ngọc.
- Ai nguyện ý đồ sá.t tên thần kinh này đi chứ?
Tự nhiên trong bao nhiêu loại bệnh lại chỉ mắc mỗi bệnh thần kinh chứ.
Ta rơm rớm nước mắt mở cửa, vì để bảo vệ đầu của hơn một trăm bốn mươi người già trẻ của Tô gia ta, ta cất bước trấn an từng quân lính, rồi tìm cách đuổi bọn họ đi, có lẽ vì vẻ mặt ta quá mức thảm thiết nên thái giám đã an ủi ta:
"Nương nương, bệ hạ chỉ là bị kinh sợ một chút, chưa có băng hà".
Hắn không biết nếu như hoàng đế băng hà, có lẽ biểu cảm trên mặt ta sẽ thoải mái hơn nhiều.
Sau khi đóng cửa lại, tên thích khách kia lẻn xuống cửa như một cái bóng.
Hắn kéo ta qua, đem ta ôm vào trong lòng: "Quý phi nương nương?".
"Tại sao nàng lại muốn giết phu quân của mình?".
4.
Điên không đáng sợ, đáng sợ là hắn có thể làm việc này rất nhanh gọn lẹ.
Cảm nhận lưỡi đao quen thuộc trên cổ, ta run rẩy trấn an vị thần kinh này: “Là thế này, ta tuy rằng là phi tử của hắn, nhưng ta không có tình cảm gì với hắn, hắn cũng chỉ một lòng tìm kiếm chân ái, còn đem ta đày vào lãnh cung, làm ta thập phần (vô cùng) oán hận".
"Nếu hoàng đế băng hà, ta có thể làm thái phi (*). Thà ăn nóng uống cay còn hơn bị con chim này chèn ép".
(*): góa phụ, phi tần của Hoàng đế quá cố.
"Ồ?".
Hắn cười khẩy, kéo ta thẳng vào lòng hắn, ở bên tai ta khẽ uy hiếp: "Nàng cảm thấy ta sẽ tin à?".
Giọng nói của tên thần kinh này lúc thì mềm mỏng lúc lại lạnh lùng, nên ta cuống quít mà nói xạo:
"Thật sự, thật ra trước khi vào cung ta từng yêu thích một người, tâm nguyện lớn nhất của ta là được cùng chàng ấy nhất sinh nhất thế nhất song thân (1). Nếu hoàng đế băng hà, ta có thể cùng chàng ấy song túc song phi (2), ít nhất cũng là yêu đương vụng trộm vài đêm, để ta đến thế gian này cũng không phải là vô ích”.
(1): một đời một kiếp một đôi người.
(2): cùng làm mọi việc với nhau...
"Ta không bao giờ nói dối, ngươi không tin có thể thử nói dối trước mặt ta, ta nhất định có thể phân rõ thật giả".
Thật là một trò hề.
Mặc dù người khác không thể nói dối trước mặt ta, nhưng ta tài năng ở chỗ có thể nói hưu nói vượn trước mặt người khác.
Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của ta quá mức chân thành, hắn trầm mặc trong chốc lát, mới nói:
"Ta quyết định động thủ vào giờ ngọ (trưa) hôm nay".
Ta theo bản năng mà phản bác lại: "Ngươi nói bậy, ngươi chọn chính là giờ tý!".
Lời vừa ra khỏi miệng ta, hai tay hắn đã đè lên cổ ta, ta vội vàng nịnh nọt: “Ta bị giam trong lãnh cung, làm sao biết được hành tung của ngươi”.
Hắn cười lạnh nói: "Tối hôm qua ta uống rượu ngọc quế".
Ta lập tức mở miệng: "Gạt người, ngươi tối hôm qua chưa từng uống cái gì, lén đổ rượu xuống, sau đó giả vờ uống cạn ly ngọc bích!".
Phi! Tên cẩu tử này! Thật là xa hoa lãng phí!
Nói chung chuyện này thập phần riêng tư, hắn im lặng một lúc rồi buông ta ra.
"Nàng khác với tất cả những nữ nhân trong hậu cung này".
Hắn dời kiếm lui hai phân, người cũng lui hai bước, giương mắt nhìn ta:
"Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta hợp tác đi".
"Chúng ta đều hận cẩu hoàng đế, nàng giúp ta giế.t hắn, ta sẽ báo đáp nàng bằng một nguyện vọng".
Aiii, mợ nó, muốn hợp tác với ngươi chứ hả.
Nhưng ta căn bản không dám phản bác lại hắn, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, được".
Hắn nói: "Vừa rồi nàng nói nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là ở bên cạnh người mình yêu, ta sẽ giúp nàng ngăn cản nhân duyên của hắn, để nàng gả cho hắn. Nói cho ta biết, hắn là ai?".
Ta buột miệng nói: "Đó... chính là Nhiếp chính vương!".
Trời đất chứng giám, tuy rằng lúc trước phụ thân của Trương quý phi đã từng chia rẽ mối nhân duyên tốt của ta, nhưng ta nói ra gian tình của nàng, chỉ là bất đắc dĩ.
Ta từ nhỏ đã có một năng lực đặc biệt, chỉ cần có người nói dối trước mặt ta, ta sẽ không tự chủ được mà vạch trần ngay tại chỗ, cho dù không biết chân tướng là gì.
Vì vậy, vào đêm trước khi ta nhập cung, một vị tướng quân như cha ta cũng đã thở dài và phỏng đoán rằng ta có lẽ không sống quá ba tháng.
"Tần nhi, con tiến cung nhất định phải nhớ kỹ hai chữ". Cha ta nói như vậy. Ta thành thật mà gật đầu: “Cha, con biết, là dịu dàng, ngoan ngoãn… ”. Cha ta hai mắt phức tạp nhìn ta: “Không phải”.
"Là câm miệng".
Vì vậy, ta bây giờ có một cuộc sống cực kì ung dung tự tại.
Không có hoàng đế, không có phi tần, ngay cả thái hậu cũng không cần gặp mặt.
So với chuyện này thì còn điều gì vui sướng hơn nữa chứ?
Chỉ có tiểu Đào, người có dã tâm vô cùng, vẫn lo lắng cho ta: "Nương nương, nô tỳ cảm thấy chúng ta cần phải chủ động xuất kích, nghe nói hôm nay bệ hạ sẽ đi ngang qua cung của chúng ta".
"Nô tì đánh đàn cho người, người ở trong viện múa theo tiếng đàn của nô tì, bệ hạ nếu nghe được, nhất định sẽ tò mò mà vào xem người múa!".
Ta cảm tạ ý tốt của nàng, tiện thể để trù sư (ngự trù, đầu bếp) hạ trong thức ăn của nàng một ít thuốc nhuận tràng trong bữa trưa, hoàn mỹ bỏ lỡ thời điểm hoàng đế đi ngang qua.
Đùa à, cuộc sống hiện tại của ta chưa đủ tốt sao? Sao phải tìm một nam nhân?
Tiểu Đào vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục làm cho ta một con diều, ở trên con diều nàng còn tỉ mỉ viết những bài thơ về tình yêu.
Ta dễ như trở bàn tay mà đem bài thơ trên con diều đổi ngược nó thành mười lời phàn nàn hàng đầu đối với việc quản lý hoàng cung, long nhan giận dữ khi đọc được những lời này và thề sẽ tìm ra kẻ thả diều để đánh cho ba mươi đại bản (đánh bằng ván lớn).
Tiểu Đào sợ đến mức vừa khóc vừa ra sức cắt đứt dây diều và xóa sạch mọi dấu vết, sau đó, ngay lập tức liền nằm ở trên giường sốt cao ba ngày ba đêm.
Thấy nàng ấy như vậy, ta thực sự rất đau lòng.
Để khiến tiểu Đào triệt để hết hy vọng, và vì giữ an toàn tính mạng cho nàng ấy, ta quyết định tìm nàng đàm đạo thâu đêm một phen, để cho nàng hiểu được nỗi khổ tâm của ta.
Nửa đêm, ta lén lút nhảy vào phòng của nàng ấy.
Kết quả là vừa mới trở mình đi vào đã bị một thanh kiếm kề cổ. Một thanh âm băng lãnh vang lên bên tai ta:
"Không được cử động".
"Nếu không, ta gi.ết ngươi".
2.
Hừ, tiểu Đào nhà ngươi, cho dù ta không muốn tranh sủng, cũng không đến nỗi ngươi trực tiếp muốn sai người g.iết ta chứ?
Ta rưng rưng nói: "Tráng sĩ bớt giận, tiểu Đào cho ngươi bao nhiêu bạc? Ta cho ngươi gấp đôi".
Lần theo ánh trăng sáng, ta có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của vị hắc y nam tử này đều được bao phủ chặt chẽ bởi chiếc mặt nạ.
Một thân mặc hắc y với dáng người thẳng tắp, ngón tay thon dài, cầm kiếm, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào.
Hắn cười lạnh một tiếng, thiếu chút nữa thanh kiếm đã xẹt qua cổ ta: "Hoàng kim ngàn lượng".
Ta vô thức buột miệng nói: “Ngươi nói dối, ngươi chỉ do nhất thời cao hứng, uống quá chén, hơn nữa hôm nay lại là ngày giỗ của mẫu thân ngươi, cho nên nổi lên ý nghĩ muốn g.iết người, một xu ngươi cũng không thèm".
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt ta liền cảm giác sau lưng đột nhiên không khí lạnh đi ba phần.
Hắn chậm rãi nói: "Ngươi biết ta là ai sao?".
Ta sắp không xong thật rồi.
Ta cảm thấy thanh đao đã cứa hai nhát vào cổ mình. Ta đau lòng nắm lấy lưỡi đao: "Tráng sĩ, kỳ thật ngươi muốn gi.ết người kia, ta cũng muốn gi.ết! Ngươi bình tĩnh bình tĩnh, không bằng chúng ta hợp tác đi, chúng ta sẽ thành công nhanh hơn".
Hắn dường như không phản ứng với sự thay đổi của ta, lưỡi kiếm hơi ngập ngừng trong hai giây.
Đúng lúc này, ngoài cửa nổi lên một trận huyên náo.
Một tên thái giám kêu lên: "Quý phi nương nương thứ lỗi! Nô tài phụng lệnh đến đây để điều tra thích khách, đêm nay có người ám sát bệ hạ, toàn bộ hoàng cung sẽ bị điều tra triệt để!".
Khá lắm, vị huynh đài này, ngươi thật là giỏi ha. Ngươi mợ nó muốn gi.ết hoàng đế à.
Ta đang định kêu cứu, ai ngờ vị tráng sĩ này lập tức hất thẳng mặt ta.
Cánh tay mảnh khảnh trực tiếp kéo mặt nạ ra hai phân, lộ ra ý cười thâm sâu. Hắn cắn một ngụm vào khóe môi ta, hơi ấm ra vào giữa môi và lưỡi không chút kiêng dè.
Trước khi ta có thể phản ứng, hắn lại một phen giật lấy xiêm y của ta, hung hăng hút một vết đỏ trên chỗ xương quai xanh của ta.
Sau đó, hắn buông ra, hai tay vòng qua người ta, nhàn nhã đánh giá bộ dạng chật vật của ta, khóe môi cong lên:
"Nếu ngươi nói cho người khác là ta ở chỗ này".
"Ta liền nói với bọn họ là ngươi cùng ta ở chỗ này có gian tình".
3.
Đương kim hoàng đế của chúng ta, cũng tức là phu quân của ta, đích thị là một người bệnh thần kinh.
Tương truyền, hắn từ nhỏ đã khác người, bởi vì tham xem thoại bản (*), nên cứ nhất quyết phải toàn tâm toàn ý mà theo đuổi chân ái. Hắn thích nhất là những nữ tử dân gian ngây thơ (thiên chân vô tà).
(*): một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Đối với vô số mỹ nữ trong cung [chủ yếu là ta, hihi], hắn ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không nhìn, còn hùng hồn tuyên bố rằng trẫm sẽ vì chân ái mà thủ thân như ngọc.
- Ai nguyện ý đồ sá.t tên thần kinh này đi chứ?
Tự nhiên trong bao nhiêu loại bệnh lại chỉ mắc mỗi bệnh thần kinh chứ.
Ta rơm rớm nước mắt mở cửa, vì để bảo vệ đầu của hơn một trăm bốn mươi người già trẻ của Tô gia ta, ta cất bước trấn an từng quân lính, rồi tìm cách đuổi bọn họ đi, có lẽ vì vẻ mặt ta quá mức thảm thiết nên thái giám đã an ủi ta:
"Nương nương, bệ hạ chỉ là bị kinh sợ một chút, chưa có băng hà".
Hắn không biết nếu như hoàng đế băng hà, có lẽ biểu cảm trên mặt ta sẽ thoải mái hơn nhiều.
Sau khi đóng cửa lại, tên thích khách kia lẻn xuống cửa như một cái bóng.
Hắn kéo ta qua, đem ta ôm vào trong lòng: "Quý phi nương nương?".
"Tại sao nàng lại muốn giết phu quân của mình?".
4.
Điên không đáng sợ, đáng sợ là hắn có thể làm việc này rất nhanh gọn lẹ.
Cảm nhận lưỡi đao quen thuộc trên cổ, ta run rẩy trấn an vị thần kinh này: “Là thế này, ta tuy rằng là phi tử của hắn, nhưng ta không có tình cảm gì với hắn, hắn cũng chỉ một lòng tìm kiếm chân ái, còn đem ta đày vào lãnh cung, làm ta thập phần (vô cùng) oán hận".
"Nếu hoàng đế băng hà, ta có thể làm thái phi (*). Thà ăn nóng uống cay còn hơn bị con chim này chèn ép".
(*): góa phụ, phi tần của Hoàng đế quá cố.
"Ồ?".
Hắn cười khẩy, kéo ta thẳng vào lòng hắn, ở bên tai ta khẽ uy hiếp: "Nàng cảm thấy ta sẽ tin à?".
Giọng nói của tên thần kinh này lúc thì mềm mỏng lúc lại lạnh lùng, nên ta cuống quít mà nói xạo:
"Thật sự, thật ra trước khi vào cung ta từng yêu thích một người, tâm nguyện lớn nhất của ta là được cùng chàng ấy nhất sinh nhất thế nhất song thân (1). Nếu hoàng đế băng hà, ta có thể cùng chàng ấy song túc song phi (2), ít nhất cũng là yêu đương vụng trộm vài đêm, để ta đến thế gian này cũng không phải là vô ích”.
(1): một đời một kiếp một đôi người.
(2): cùng làm mọi việc với nhau...
"Ta không bao giờ nói dối, ngươi không tin có thể thử nói dối trước mặt ta, ta nhất định có thể phân rõ thật giả".
Thật là một trò hề.
Mặc dù người khác không thể nói dối trước mặt ta, nhưng ta tài năng ở chỗ có thể nói hưu nói vượn trước mặt người khác.
Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của ta quá mức chân thành, hắn trầm mặc trong chốc lát, mới nói:
"Ta quyết định động thủ vào giờ ngọ (trưa) hôm nay".
Ta theo bản năng mà phản bác lại: "Ngươi nói bậy, ngươi chọn chính là giờ tý!".
Lời vừa ra khỏi miệng ta, hai tay hắn đã đè lên cổ ta, ta vội vàng nịnh nọt: “Ta bị giam trong lãnh cung, làm sao biết được hành tung của ngươi”.
Hắn cười lạnh nói: "Tối hôm qua ta uống rượu ngọc quế".
Ta lập tức mở miệng: "Gạt người, ngươi tối hôm qua chưa từng uống cái gì, lén đổ rượu xuống, sau đó giả vờ uống cạn ly ngọc bích!".
Phi! Tên cẩu tử này! Thật là xa hoa lãng phí!
Nói chung chuyện này thập phần riêng tư, hắn im lặng một lúc rồi buông ta ra.
"Nàng khác với tất cả những nữ nhân trong hậu cung này".
Hắn dời kiếm lui hai phân, người cũng lui hai bước, giương mắt nhìn ta:
"Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta hợp tác đi".
"Chúng ta đều hận cẩu hoàng đế, nàng giúp ta giế.t hắn, ta sẽ báo đáp nàng bằng một nguyện vọng".
Aiii, mợ nó, muốn hợp tác với ngươi chứ hả.
Nhưng ta căn bản không dám phản bác lại hắn, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, được".
Hắn nói: "Vừa rồi nàng nói nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là ở bên cạnh người mình yêu, ta sẽ giúp nàng ngăn cản nhân duyên của hắn, để nàng gả cho hắn. Nói cho ta biết, hắn là ai?".
Ta buột miệng nói: "Đó... chính là Nhiếp chính vương!".