Chương : 11
... Ở được vài hôm cả hai lại khăn gói về quê Vân gặp bố, ông hiền lành bảo hai đứa:
- Tùy ở các con, bố chỉ có một đứa con gái nên chuyện tình cảm,bố không can thiệp. Mong sao hai đứa sống với nhau hòa thuận là bố mừng rồi. Các con cứ về bảo ông bà bên ấy,xem ngày nào đẹp để bố chuẩn bị cho kịp.
Vân thở phào, may sao bố không khó dễ gì cho cả hai. Chẳng hiểu tại sao Vân thấy nhà Hải có rất nhiều khúc mắc mà cô thấy nó không được bình thường. Cô rất sợ dây vào tâm linh, người âm vân vân. Nhưng cái máu tò mò làm cô không thể nào thoát ra nổi.
Bà Hoan gọi điện xem bảo mười lăm tháng bảy âm thì cưới là đẹp. Vân thắc mắc với bà:
- Bác ơi! Con nghe người ta bảo không nên cưới nhau vào tháng bảy cô hồn. Với lại con sợ lúc đấy mới cưới thì cái Thơ nó sắp sinh mất...
- Ôi dào!không sợ đâu con. Mẹ đã xem kỹ lắm rồi, căn số con cao lắm, phải cưới hai lần mới ở với nhau được mĩ mãn. Bây giờ con nghe mẹ, hai đứa đi đăng kí trước xong làm mấy mâm gọi là cưới lần đầu để thông báo rồi về đây ở hẳn. Xong tháng bảy tổ chức được không?
Vân suy nghĩ chốc lát cảm thấy không có gì nên bảo lại bà:
- Vâng! Bác hỏi xem ý anh Hải thế nào. Chứ con sao cũng được ạ.
- Ôi giời!định gọi là bác đến khi nào? Gọi là bu, là mẹ đi là vừa. Gọi bác nữa là mẹ dỗi đấy.
Hai người cười um lên trong điện thoại, người ta bảo những người làm thầy bói thì có tính đồng bóng, hay ưa nịnh. Bây giờ thì Vân tin là thật rồi. Thôi thì nghề nào cũng là nghề, nhưng giờ bà Hoan sắp làm mẹ chồng cô rồi, cô cứ lựa lời cho dễ ở. Việc bà,bà làm, việc cô, cô làm, không động chạm gì đến nhau là hay nhất.
Rồi, sang tháng hai âm, Vân chính thức đăng kí rồi ở nhà Hải hẳn, hôm nay cũng là ngày bố Vân lần đầu tiên đến nhà chồng con gái chơi,hai ông thông gia dắt nhau đi thăm vườn cây ao cá khắp nơi. Đến cuối vườn, ông Hoan khoe:
- cuối đất đấy là nhà tôi trồng nhân sâm ông ạ, củ to ăn tốt lắm. Để hôm nào tôi biếu ông vài củ.
Bố vân phóng tầm mắt ra xa đúng là có nhân sâm thật. Chỗ vườn ấy được quây lại cẩn thận rồi rào chắn tỉ mỉ lắm. Hai ông đang đứng nói chuyện thì ông Hoan có việc phải vào trong nhà, để lại một mình bố Vân ngắm cảnh.
Ông nheo nheo con mắt vì nắng, để ý thấy bên cạnh cái vườn trồng sâm là một bụi trúc rậm rạp, trên cây treo đầy những tờ giấy xanh đỏ đẹp mắt,ông đoán chắc là cầu an đấy mà. Đúng là nhà thầy bói có khác, đi đâu cũng toàn văn tự, sớ sủng
Vì sống bao nhiêu năm trên đời ông chửa bao giờ nhìn thấy cây nhân sâm tươi bao giờ, nên tính ra tận cuối vườn xem tận mắt cái vườn sâm xem sao.
Lật đật đi đến vườn, ông phát hiện ra trong vườn rất nhiều bẫy,không cẩn thận là mất chân ngay. Ông rón rén đi vào trong rồi mở cửa vườn sâm đi vào. Bỗng nhiên trời đang nắng thì râm hẳn, may quá đi vào càng đỡ nắng.
Nhìn vườn sâm mới thích mắt làm sao, mới mỡ màng làm sao, nhìn cái lá nhỏ tí nhỏ tắp ra hoa trông thật lạ. Ông ngồi xuống chồm hổm, định nhổ thử một cây kén xem....
- Ấy ấy ông ơi! Đừng nhổ!
Ông bà Hoan hớt hải chạy ra ngăn, thấy thế bố Vân không nhổ nữa. Ông đứng lên cười hề hề gãi đầu:
- Tôi từ bé đến giơg chưa thấy củ sâm tươi ông bà ạ, tôi tò mò quá.
- Cái này chưa đến tuổi nhổ ông ơi, nhổ bây giờ nó còn bé nó phí lắm. Khi nào thu hoạch tôi sẽ để dành cho ông anh hai củ to rồi bảo cháu Vân đem sang biếu ông.
Nói rồi, bố Vân gật đầu, đi vào trong nhà chứ không ngồi ngoài vườn nữa. Bà Hoan thở phào, cắm cảu chửi chồng:
- Ông đặt bẫy thế đếch nào thế hở?cắm điện vào, liệu liệu mà trông vườn, của một đống tiền chứ không ít đâu.
Ông Hoan gật đầu, ra vườn rào chắn cẩn thật, đặt lại bẫy rồi mới dám vào
Tối hôm ấy, sau khi cơm nước xong, bố Vân về lại nhà, đúng là nuôi con thời gian trôi nhanh quá. Chẳng mấy mà lớn, đi lấy chồng, rồi sinh con đẻ cái. Nghĩ đến đây ông khóc nức nở, một mình ông chăm lo cho con gái, giờ nó đi lấy chồng, ông trái gió trở trời liệu nó có về mà thăm ông. Càng nghĩ, càng thấy chạnh lòng.
- Tùy ở các con, bố chỉ có một đứa con gái nên chuyện tình cảm,bố không can thiệp. Mong sao hai đứa sống với nhau hòa thuận là bố mừng rồi. Các con cứ về bảo ông bà bên ấy,xem ngày nào đẹp để bố chuẩn bị cho kịp.
Vân thở phào, may sao bố không khó dễ gì cho cả hai. Chẳng hiểu tại sao Vân thấy nhà Hải có rất nhiều khúc mắc mà cô thấy nó không được bình thường. Cô rất sợ dây vào tâm linh, người âm vân vân. Nhưng cái máu tò mò làm cô không thể nào thoát ra nổi.
Bà Hoan gọi điện xem bảo mười lăm tháng bảy âm thì cưới là đẹp. Vân thắc mắc với bà:
- Bác ơi! Con nghe người ta bảo không nên cưới nhau vào tháng bảy cô hồn. Với lại con sợ lúc đấy mới cưới thì cái Thơ nó sắp sinh mất...
- Ôi dào!không sợ đâu con. Mẹ đã xem kỹ lắm rồi, căn số con cao lắm, phải cưới hai lần mới ở với nhau được mĩ mãn. Bây giờ con nghe mẹ, hai đứa đi đăng kí trước xong làm mấy mâm gọi là cưới lần đầu để thông báo rồi về đây ở hẳn. Xong tháng bảy tổ chức được không?
Vân suy nghĩ chốc lát cảm thấy không có gì nên bảo lại bà:
- Vâng! Bác hỏi xem ý anh Hải thế nào. Chứ con sao cũng được ạ.
- Ôi giời!định gọi là bác đến khi nào? Gọi là bu, là mẹ đi là vừa. Gọi bác nữa là mẹ dỗi đấy.
Hai người cười um lên trong điện thoại, người ta bảo những người làm thầy bói thì có tính đồng bóng, hay ưa nịnh. Bây giờ thì Vân tin là thật rồi. Thôi thì nghề nào cũng là nghề, nhưng giờ bà Hoan sắp làm mẹ chồng cô rồi, cô cứ lựa lời cho dễ ở. Việc bà,bà làm, việc cô, cô làm, không động chạm gì đến nhau là hay nhất.
Rồi, sang tháng hai âm, Vân chính thức đăng kí rồi ở nhà Hải hẳn, hôm nay cũng là ngày bố Vân lần đầu tiên đến nhà chồng con gái chơi,hai ông thông gia dắt nhau đi thăm vườn cây ao cá khắp nơi. Đến cuối vườn, ông Hoan khoe:
- cuối đất đấy là nhà tôi trồng nhân sâm ông ạ, củ to ăn tốt lắm. Để hôm nào tôi biếu ông vài củ.
Bố vân phóng tầm mắt ra xa đúng là có nhân sâm thật. Chỗ vườn ấy được quây lại cẩn thận rồi rào chắn tỉ mỉ lắm. Hai ông đang đứng nói chuyện thì ông Hoan có việc phải vào trong nhà, để lại một mình bố Vân ngắm cảnh.
Ông nheo nheo con mắt vì nắng, để ý thấy bên cạnh cái vườn trồng sâm là một bụi trúc rậm rạp, trên cây treo đầy những tờ giấy xanh đỏ đẹp mắt,ông đoán chắc là cầu an đấy mà. Đúng là nhà thầy bói có khác, đi đâu cũng toàn văn tự, sớ sủng
Vì sống bao nhiêu năm trên đời ông chửa bao giờ nhìn thấy cây nhân sâm tươi bao giờ, nên tính ra tận cuối vườn xem tận mắt cái vườn sâm xem sao.
Lật đật đi đến vườn, ông phát hiện ra trong vườn rất nhiều bẫy,không cẩn thận là mất chân ngay. Ông rón rén đi vào trong rồi mở cửa vườn sâm đi vào. Bỗng nhiên trời đang nắng thì râm hẳn, may quá đi vào càng đỡ nắng.
Nhìn vườn sâm mới thích mắt làm sao, mới mỡ màng làm sao, nhìn cái lá nhỏ tí nhỏ tắp ra hoa trông thật lạ. Ông ngồi xuống chồm hổm, định nhổ thử một cây kén xem....
- Ấy ấy ông ơi! Đừng nhổ!
Ông bà Hoan hớt hải chạy ra ngăn, thấy thế bố Vân không nhổ nữa. Ông đứng lên cười hề hề gãi đầu:
- Tôi từ bé đến giơg chưa thấy củ sâm tươi ông bà ạ, tôi tò mò quá.
- Cái này chưa đến tuổi nhổ ông ơi, nhổ bây giờ nó còn bé nó phí lắm. Khi nào thu hoạch tôi sẽ để dành cho ông anh hai củ to rồi bảo cháu Vân đem sang biếu ông.
Nói rồi, bố Vân gật đầu, đi vào trong nhà chứ không ngồi ngoài vườn nữa. Bà Hoan thở phào, cắm cảu chửi chồng:
- Ông đặt bẫy thế đếch nào thế hở?cắm điện vào, liệu liệu mà trông vườn, của một đống tiền chứ không ít đâu.
Ông Hoan gật đầu, ra vườn rào chắn cẩn thật, đặt lại bẫy rồi mới dám vào
Tối hôm ấy, sau khi cơm nước xong, bố Vân về lại nhà, đúng là nuôi con thời gian trôi nhanh quá. Chẳng mấy mà lớn, đi lấy chồng, rồi sinh con đẻ cái. Nghĩ đến đây ông khóc nức nở, một mình ông chăm lo cho con gái, giờ nó đi lấy chồng, ông trái gió trở trời liệu nó có về mà thăm ông. Càng nghĩ, càng thấy chạnh lòng.