Chương : 19
...Nói xong Quyên đập bàn cái tầm rồi nắm tay hận thù. Vân nhìn Quyên khóc mà cũng cảm thấy Quyên là một người đáng thương. Mồ côi cha mẹ từ lúc chưa lọt lòng, chẳng biết cha mẹ là ai có người tốt nuôi dưỡng cũng bị giết chết. Nhưng hai kẻ đấy là ai?Chẳng lẽ lại là....
- Vậy! Hai người chị nói đến là.... là...
- Đúng!là ông bà Hoan-bố mẹ chồng em đấy. Những quân khốn nạn chuyên đi ăn cắp chất xám người khác để làm chuyện bất lương kiếm tiền. Ông chị tuy được đời trước truyền cho sách ấy, nhưng ông chỉ dựa vào để xem phong thủy, xem tay, xem tướng tạo phúc thôi. Chứ không như chúng nó, khấn vái để nuôi ngải làm toàn chuyện ác để moi móc tiền của thiên hạ.
Quyên nói một đều cứ nghiến răng là Vân sợ, chẳng lẽ cô ấy chỉ muốn làm dâu để trả thù thôi chứ chẳng yêu thương gì anh Minh cả. Vân nghĩ vậy liền can:
- Chị tỉnh táo lại đi, chẳng lẽ chị nhất nhất vào làm dâu chỉ muốn trả thù. Còn Anh Minh thì sao?chị tính chỉ mượn gió bẻ măng mà đùa giỡn tình cảm của anh ấy thế hả? Dù chưa gặp anh ấy ngoài đời bao giờ, nhưng em nghe qua điện thoại anh ấy rất yêu thương chị. Biết ông bà làm trái, nhưng Anh minh không có lí gì phải chịu ảnh hưởng cả.
Vân nói một thôi một hồi cốt cũng chỉ muốn Quyên không được mù quáng, lỡ xảy ra chuyện gì thì chết nữa. Chả hiểu tại sao nghe Quyên kể Vân lại thấy cô ấy rất thật chứ không hề nói dối.
Quyên mỉm cười, lấy giấy lau nước mắt rồi nhìn Vân:
- Em yên tâm, chị không làm càn bao giờ đâu. Chị mà không thông hay suy nghĩ nông cạn thì chị xiên chết lũ khốn ấy rồi. Đâu cần gieo rắc nỗi đau cả mấy chục năm trời hả em. Nhưng chị nói thật, tình cảm chị dành cho anh Minh là hoàn toàn là từ tim chị, là từ cõi lòng chị. Lúc đầu chị chỉ có ý định mượn anh ấy cho dễ dàng tiếp cận nhà ấy thôi. Nhưng lâu dần, chị biết anh ấy là người tốt, lại yêu thương chị. Cũng giống như em, lúc đầu chỉ tưởng em ác nhưng hoàn toàn ngược lại. Nhưng chuyện gì cũng phải giải quyết cho xong em ạ. Yêu anh minh không có nghĩa chị tha cho bố mẹ hắn. Cứ mỗi lần chị chải đầu, chị sờ lên vết sẹo dài,hay mỗi lần trái gió trở trời đầu chị lại đau như búa bổ. Nó nhắc chị đến mối thù thời xưa. Nó nhắc nhở chị phải mạnh mẽ để trả thù những kẻ rắp tâm giết ông chị. Hôm chị đang lục lọi bàn thờ để tìm cuốn sách cổ thì em vào rồi cháy bàn thờ đấy em nhớ không. Chị sợ việc bại lộ nên đổ thừa cho em. May sao em tốt, không tố giác chị.
Mắt Quyên nói ánh lên vẻ đau đớn hận thù. Vân biết nói gì thì cô ấy cũng chẳng thể nào phai nhòa mối thù xương máu ấy. Nhưng chắc chắn cô sẽ khuyên để Quyên không làm gì dại dột:
- Anh Minh có biết chị thù hằn bố mẹ anh ý thế này không? Em nghĩ có khi nào chị nhầm người không? Chị đã điều tra kĩ chưa. Biết đâu... lại nhầm người.
Vân nói giật cục làm Quyên bật cười lớn, Quyên nhìn vào Vân trần tình:
- Em nghĩ chị để bụng thù giai chẳng lẽ chị lại vơ đại người đổ lỗi hay sao? Lần đầu gặp, bà ta cũnh kể cho chị rằng bà ấy đã học xem bói từ một ông trên Lạng Sơn. Lúc quăng chị xuốnh đường năm ấy, tay ông Hoan có hình xăm của cánh thiên thần, chị xác minh kĩ lắm rồi, em khỏi lo. Và Tất nhiên là anh Minh không hề biết việc chị làm. Nhưng chị tin chắc anh ấy công tư phân minh,sẽ không bao che cho kẻ ác.
Quyên nói thế, thì Vân biết nói vào đâu,cô an ủi:
- Bây giờ chuyện như thế chị định tính thế nào? Sao chị không báo công an bắt ông bà ấy luôn.
- Ôi dào! Như thế thì nhẹ tội quá em ạ. Với lại, bây giờ chứng cứ không có. Chị báo chỉ thêm rút dây động rừng, với lại chị đang tìm hiểu một số chuyện nhà này nữa, chúng nó cả một bầu trời tội ác, chị phải phanh phui hết mới hả. Mà vân này,chị kể mọi chuyện ra đây cũng chỉ để em không hiểu lầm Chị, không phải thắc mắc tại sao chị phải cố làm dâu nhà ấy,trong khi chị lại hay gây sự nữa. Chị biết chị nên làm gì, và chị không cần em giúp,chỉ cần em giữ bí mật này có chị là chị đội ơn lắm rồi. Và em cũng đừng dại dột mà nghe theo lời mẹ con nhà đấy biết chưa, âm mưu cả đấy. Mong rằng sau này về chung một nhà, hai chị em mình sẽ hòa thuận....
Quyên nắm lấy tay Vân trải lòng, cô liền gật đầu. Cô biết mình thì không nên xen vào chuyện này,nhưng ông bà Hoan ác thế cô không thể làm ngơ được. cô sẽ âm thầm hỗ trợ cho Quyên để tránh bị phát hiện. Ác giả ác báo đấy là lẽ dĩ nhiên ở đời.
Nói chuyện một hồi lâu,Vân đi về nhà, trong đầu chất chứa nhiều suy nghĩ hão huyền. Tự dưng khi lúc sáng còn bình thường mà sau khi gặp quyên xong Vân lại sợ hãi vô cùng. Cô dặn lòng mình phải thật bình tĩnh, chứ sơ hở một tí có ngày chết oan cũng là. Thôi thì đã vào mồm cọp rồi thì cứ thế mà diễn,chứ dứt lông nó lại cắn cho. Với lại, Vân bây giờ vẫn được lòng bà Hoan lắm, cô dại gì mà chọc. Chừng nào ông bà ấy âm mưu gì Vân, thì lúc bấy cô mới co dò chạy trước.
. Về đến nhà,trời cũng vừa sẩm tối, có vẻ cái Thơ cũng chưa về nhà. Con bé này đi đâu không biết, chắc nó đi sang nhà thằng Vũ rồi. Đi lên thành phố vừa mệt,vừa xa, lại còn bị bố vỏ rơi mộy mình. Lần sau nó nhờ kiểu này, cô chả thèm giúp nó nữa.
- Thầy nhận giúp con với!Con trót dại có thai, bây giờ chuyện đã thế này, con gửi cháu cho thầy giúp,kêu cầu cho mát mẻ. Bảo nó là con bất đắc dĩ chứ không hề muốn thế...
Giọng người con gái nào sụt sịt khóc, rồi lại tiếng túi bóng sột soạt. Sau một hồi im lặng, bà Hoan giọng thanh cao bảo ban khuyên giải:
- Thôi thì tôi làm phước giúp cô, ít ra cô cũng phải gưit tôi tiền nhang tiền khói cho nó chứ. Cô đã không nuôi nấng đứa bé lên người được thì cái cơ bản là mua vài bộ quần áo cho nó đỡ ghét chứ.
Vân đứng dưới nhà nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Cô có thể loáng thoáng đoán được chuyện đang nói về điều gì.
Máu tò nổi lên, cô vịn tay lò dò đi lên cầu thang nhìn trộm. Quả như dự đoán, con bé mới tí tuổi đầu ngồi quay lưng về phía cầu thang, trên tay cầm cái bọc màu đỏ. Nó lại khóc lóc van xin:
- Con xin thầy, ở đây con chỉ có hơn một triệu để bắt xe về. Thôi thì con xin gửi một triệu để thầy lo liệu.
Nó dúi vào tay bà Hoan hai tờ năm trăm nghìn rồi rưng rức khóc. Vân đứng ngoài ngó nghiêng xem cái bọc màu đỏ ấy là gì mà không được.
Bà Hoan nhận lấy cái túi, vành ra xem rồi thở dài bảo:
- Thôi!đây là tao làm phúc đấy nhé. Chứ một triệu này tao còn không đủ tiền nhang khói,lần sau mày đừng sai lầm như thế này nữa, tao không giúp nữa đâu.
Vân cứ ngỡ đứa con gái đưa bọc trái cây cho bà Hoan nhưng không phải. Từ trong túi bà Hoan bất ngờ lôi ra một đứa trẻ con còn nguyên dây rốn chết đã cứng đờ. Cái đầu nó còn nguyên vết lõm bị kìm kẹp. Vân như trúnh gió, chân cô lẩy bẩy run khi đứng trước cảnh tượng hãi hùng này. Bà Hoan cầm hai chân đứa bé dốc ngược lên nhìn một hồi,bà bình tĩnh đến mức chẳng có một chút cảm giác sợ hãi nào.
Vân ngồi thụp xuống, tim cô nhảy loạn xạ liên hồi, Vân muốn ngã ra đây mất thôi. Phải chăng con bé ấy đi phá thai?
- Thầy ơi!thầy cho nó vào trong túi đi con lắm, nó như kiểu đang nhìn con ấy.
Bà Hoan cười khẩy rồi nhét cái xác lại vào túi, cái chân bé xíu của đứa trẻ vẫn lòi ra ngoài. Vân tím tái mặt mày chạy thục mạng xuống dưới nhà, thì cô đá ngay cái thau đốt giấy tiền kêu loảng xoảng
- Vậy! Hai người chị nói đến là.... là...
- Đúng!là ông bà Hoan-bố mẹ chồng em đấy. Những quân khốn nạn chuyên đi ăn cắp chất xám người khác để làm chuyện bất lương kiếm tiền. Ông chị tuy được đời trước truyền cho sách ấy, nhưng ông chỉ dựa vào để xem phong thủy, xem tay, xem tướng tạo phúc thôi. Chứ không như chúng nó, khấn vái để nuôi ngải làm toàn chuyện ác để moi móc tiền của thiên hạ.
Quyên nói một đều cứ nghiến răng là Vân sợ, chẳng lẽ cô ấy chỉ muốn làm dâu để trả thù thôi chứ chẳng yêu thương gì anh Minh cả. Vân nghĩ vậy liền can:
- Chị tỉnh táo lại đi, chẳng lẽ chị nhất nhất vào làm dâu chỉ muốn trả thù. Còn Anh Minh thì sao?chị tính chỉ mượn gió bẻ măng mà đùa giỡn tình cảm của anh ấy thế hả? Dù chưa gặp anh ấy ngoài đời bao giờ, nhưng em nghe qua điện thoại anh ấy rất yêu thương chị. Biết ông bà làm trái, nhưng Anh minh không có lí gì phải chịu ảnh hưởng cả.
Vân nói một thôi một hồi cốt cũng chỉ muốn Quyên không được mù quáng, lỡ xảy ra chuyện gì thì chết nữa. Chả hiểu tại sao nghe Quyên kể Vân lại thấy cô ấy rất thật chứ không hề nói dối.
Quyên mỉm cười, lấy giấy lau nước mắt rồi nhìn Vân:
- Em yên tâm, chị không làm càn bao giờ đâu. Chị mà không thông hay suy nghĩ nông cạn thì chị xiên chết lũ khốn ấy rồi. Đâu cần gieo rắc nỗi đau cả mấy chục năm trời hả em. Nhưng chị nói thật, tình cảm chị dành cho anh Minh là hoàn toàn là từ tim chị, là từ cõi lòng chị. Lúc đầu chị chỉ có ý định mượn anh ấy cho dễ dàng tiếp cận nhà ấy thôi. Nhưng lâu dần, chị biết anh ấy là người tốt, lại yêu thương chị. Cũng giống như em, lúc đầu chỉ tưởng em ác nhưng hoàn toàn ngược lại. Nhưng chuyện gì cũng phải giải quyết cho xong em ạ. Yêu anh minh không có nghĩa chị tha cho bố mẹ hắn. Cứ mỗi lần chị chải đầu, chị sờ lên vết sẹo dài,hay mỗi lần trái gió trở trời đầu chị lại đau như búa bổ. Nó nhắc chị đến mối thù thời xưa. Nó nhắc nhở chị phải mạnh mẽ để trả thù những kẻ rắp tâm giết ông chị. Hôm chị đang lục lọi bàn thờ để tìm cuốn sách cổ thì em vào rồi cháy bàn thờ đấy em nhớ không. Chị sợ việc bại lộ nên đổ thừa cho em. May sao em tốt, không tố giác chị.
Mắt Quyên nói ánh lên vẻ đau đớn hận thù. Vân biết nói gì thì cô ấy cũng chẳng thể nào phai nhòa mối thù xương máu ấy. Nhưng chắc chắn cô sẽ khuyên để Quyên không làm gì dại dột:
- Anh Minh có biết chị thù hằn bố mẹ anh ý thế này không? Em nghĩ có khi nào chị nhầm người không? Chị đã điều tra kĩ chưa. Biết đâu... lại nhầm người.
Vân nói giật cục làm Quyên bật cười lớn, Quyên nhìn vào Vân trần tình:
- Em nghĩ chị để bụng thù giai chẳng lẽ chị lại vơ đại người đổ lỗi hay sao? Lần đầu gặp, bà ta cũnh kể cho chị rằng bà ấy đã học xem bói từ một ông trên Lạng Sơn. Lúc quăng chị xuốnh đường năm ấy, tay ông Hoan có hình xăm của cánh thiên thần, chị xác minh kĩ lắm rồi, em khỏi lo. Và Tất nhiên là anh Minh không hề biết việc chị làm. Nhưng chị tin chắc anh ấy công tư phân minh,sẽ không bao che cho kẻ ác.
Quyên nói thế, thì Vân biết nói vào đâu,cô an ủi:
- Bây giờ chuyện như thế chị định tính thế nào? Sao chị không báo công an bắt ông bà ấy luôn.
- Ôi dào! Như thế thì nhẹ tội quá em ạ. Với lại, bây giờ chứng cứ không có. Chị báo chỉ thêm rút dây động rừng, với lại chị đang tìm hiểu một số chuyện nhà này nữa, chúng nó cả một bầu trời tội ác, chị phải phanh phui hết mới hả. Mà vân này,chị kể mọi chuyện ra đây cũng chỉ để em không hiểu lầm Chị, không phải thắc mắc tại sao chị phải cố làm dâu nhà ấy,trong khi chị lại hay gây sự nữa. Chị biết chị nên làm gì, và chị không cần em giúp,chỉ cần em giữ bí mật này có chị là chị đội ơn lắm rồi. Và em cũng đừng dại dột mà nghe theo lời mẹ con nhà đấy biết chưa, âm mưu cả đấy. Mong rằng sau này về chung một nhà, hai chị em mình sẽ hòa thuận....
Quyên nắm lấy tay Vân trải lòng, cô liền gật đầu. Cô biết mình thì không nên xen vào chuyện này,nhưng ông bà Hoan ác thế cô không thể làm ngơ được. cô sẽ âm thầm hỗ trợ cho Quyên để tránh bị phát hiện. Ác giả ác báo đấy là lẽ dĩ nhiên ở đời.
Nói chuyện một hồi lâu,Vân đi về nhà, trong đầu chất chứa nhiều suy nghĩ hão huyền. Tự dưng khi lúc sáng còn bình thường mà sau khi gặp quyên xong Vân lại sợ hãi vô cùng. Cô dặn lòng mình phải thật bình tĩnh, chứ sơ hở một tí có ngày chết oan cũng là. Thôi thì đã vào mồm cọp rồi thì cứ thế mà diễn,chứ dứt lông nó lại cắn cho. Với lại, Vân bây giờ vẫn được lòng bà Hoan lắm, cô dại gì mà chọc. Chừng nào ông bà ấy âm mưu gì Vân, thì lúc bấy cô mới co dò chạy trước.
. Về đến nhà,trời cũng vừa sẩm tối, có vẻ cái Thơ cũng chưa về nhà. Con bé này đi đâu không biết, chắc nó đi sang nhà thằng Vũ rồi. Đi lên thành phố vừa mệt,vừa xa, lại còn bị bố vỏ rơi mộy mình. Lần sau nó nhờ kiểu này, cô chả thèm giúp nó nữa.
- Thầy nhận giúp con với!Con trót dại có thai, bây giờ chuyện đã thế này, con gửi cháu cho thầy giúp,kêu cầu cho mát mẻ. Bảo nó là con bất đắc dĩ chứ không hề muốn thế...
Giọng người con gái nào sụt sịt khóc, rồi lại tiếng túi bóng sột soạt. Sau một hồi im lặng, bà Hoan giọng thanh cao bảo ban khuyên giải:
- Thôi thì tôi làm phước giúp cô, ít ra cô cũng phải gưit tôi tiền nhang tiền khói cho nó chứ. Cô đã không nuôi nấng đứa bé lên người được thì cái cơ bản là mua vài bộ quần áo cho nó đỡ ghét chứ.
Vân đứng dưới nhà nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Cô có thể loáng thoáng đoán được chuyện đang nói về điều gì.
Máu tò nổi lên, cô vịn tay lò dò đi lên cầu thang nhìn trộm. Quả như dự đoán, con bé mới tí tuổi đầu ngồi quay lưng về phía cầu thang, trên tay cầm cái bọc màu đỏ. Nó lại khóc lóc van xin:
- Con xin thầy, ở đây con chỉ có hơn một triệu để bắt xe về. Thôi thì con xin gửi một triệu để thầy lo liệu.
Nó dúi vào tay bà Hoan hai tờ năm trăm nghìn rồi rưng rức khóc. Vân đứng ngoài ngó nghiêng xem cái bọc màu đỏ ấy là gì mà không được.
Bà Hoan nhận lấy cái túi, vành ra xem rồi thở dài bảo:
- Thôi!đây là tao làm phúc đấy nhé. Chứ một triệu này tao còn không đủ tiền nhang khói,lần sau mày đừng sai lầm như thế này nữa, tao không giúp nữa đâu.
Vân cứ ngỡ đứa con gái đưa bọc trái cây cho bà Hoan nhưng không phải. Từ trong túi bà Hoan bất ngờ lôi ra một đứa trẻ con còn nguyên dây rốn chết đã cứng đờ. Cái đầu nó còn nguyên vết lõm bị kìm kẹp. Vân như trúnh gió, chân cô lẩy bẩy run khi đứng trước cảnh tượng hãi hùng này. Bà Hoan cầm hai chân đứa bé dốc ngược lên nhìn một hồi,bà bình tĩnh đến mức chẳng có một chút cảm giác sợ hãi nào.
Vân ngồi thụp xuống, tim cô nhảy loạn xạ liên hồi, Vân muốn ngã ra đây mất thôi. Phải chăng con bé ấy đi phá thai?
- Thầy ơi!thầy cho nó vào trong túi đi con lắm, nó như kiểu đang nhìn con ấy.
Bà Hoan cười khẩy rồi nhét cái xác lại vào túi, cái chân bé xíu của đứa trẻ vẫn lòi ra ngoài. Vân tím tái mặt mày chạy thục mạng xuống dưới nhà, thì cô đá ngay cái thau đốt giấy tiền kêu loảng xoảng