Chương 2
5.
"Ta không nói cho y biết." Ta nói: "Cũng không cần thiết."
Diễn thế tử nhìn chằm chằm ta một lát, cười nhạo nói: "Ngu xuẩn."
Cũng không biết câu ngu xuẩn này nói ta hay nói Tống Kính Thư.
"Biết y đưa nàng vào phủ làm gì chứ?"
"Biết."
"Tiểu gia ta chưa từng chịu thiệt thòi, cũng chưa từng chịu phí công, sau này nàng phụ trách hoa cỏ trong viện đi." Diễn thế tử nói.
Ta hiểu, ý của y để ta làm thế tử phi là chuyện không thể nào.
Diễn thế tử bảo Chu quản gia sắp xếp phòng cho ta. Ta muốn ở nơi thanh tịnh một chút, vắng vẻ cũng không sao,
Diễn thế tử lười biếng nói: "Tùy nàng, đừng trồng chết hoa của ta là được."
Chu quản gia dẫn ta đi, ông là người hiền lành, không vì thân phận khó xử của ta mà tỏ vẻ khinh bỉ.
Ông ấy nói với ta buổi sáng Diễn thế tử thích ngủ dậy trễ, hắn ngủ không thích ồn ào, bảo ta không cần đến sớm như thế, còn nói từng quy củ cấm kỵ, ta nhớ rõ từng cái.
Ông còn nói với ta, tiền công người trong viện của thế tử một tháng hai mươi lượng, một năm còn được may bốn bộ y phục, hai bộ mỏng, hai bộ dày. Bây giờ y phục mùa đông còn chưa may, ta nhận hai bộ mỏng trước.
Tuy nói phòng hẻo lánh nhưng rất sạch sẽ, đã có sẵn đệm giường, ta trải ra là được.
Ngày đầu tiên mới đến, Chu quản gia bảo ta làm quen trước, ngày mai hãy đi qua. Ông ấy nói với ta bữa tối ăn khi nào, dùng ở đâu mới rời đi.
Sau khi Chu quản gia rời đi, ta đến tiệm thuốc.
Ta mua thuốc làm sảy thai, nếu trước kia biết ta mang thai con của Tống Kính Thư thì ta sẽ vui vẻ, nhưng hôm nay ta chỉ muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Những năm này ta có chấp niệm vẫn ở sau lưng y, hèn mọn quên bản thân, vây mình ở một góc, không muốn đi ra.
Mới lấy thuốc xong trời hơi mưa, ta đội mưa trở về phủ thế tử mượn lò trong phòng nấu thuốc,
Sau khi uống thuốc xong ta nằm xuống, đại phu nói với ta sảy thai sẽ rất đau. Lúc cơn đau ập tới, ta không nhịn được co ro thân thể.
Trong lúc suy nghĩ của ta dần dần hỗn loạn, trở nên mê man, dường như ta nhìn thấy một người mặc đồ đỏ vội vàng chạy về phía ta.
6.
Lúc ta tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Tiểu nha hoàn chăm sóc thấy ta mở mắt vội đứng dậy chạy ra ngoài. Không bao lâu sau Diễn thế tử đi vào.
Hắn kéo ghế ngồi cạnh giường, có vẻ ghét bỏ: "Lâm Âm Âm, ngươi ngu xuẩn thật à? Mình không mang thai lại không biết? Nếu không phải chim họa mi của ta chạy vào viện này thì phủ thế tử thành nhà có ma rồi!"
"Ta, ta không mang thai?" Ta kinh ngạc.
Mặc dù chưa thấy qua heo chạy nhưng ta cũng có thể có cảm giác hình như thân thể không có gì khác thường.
Nhưng rõ ràng nguyệt sự của ta chậm trễ,
"Tìm lang băm dỏm gì thế!" Diễn thế tử ác miệng nói, hắn nói xong, thân thể nghiêng về phía trước, tiến đến trước mặt ta,
Hắn đúng là đẹp đến kinh diễm, đôi mắt xếch lên đoạt mất nhan sắc trên thế gian: "Không chỉ không mang thai, nàng vẫn còn nguyên vẹn!"
Ta:...
"Thu hồi ánh mắt của ngươi đi, bổn tiểu gia không có hứng thú với ngươi đi, là nữ y xem cho."
"Không phải." Ta im lặng, ta đang nghi hoặc rốt cuộc lần ngoài ý muốn kia đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi ta tỉnh lại trong ngực Tống Kính Thư, hắn chấp nhận động phòng với ta.
"Xem ra công tử Tống gia có bệnh khó nói."
7.
Có vẻ rất bỡn cợt.
Không phải ta nói chuyện giúp Tống Kính Thư, chỉ là một người có bệnh khó nói như Diễn thế tử nói ra lời này thì hơi lạ.
Thời gian trôi qua ở phủ tại thế rất an tĩnh, bình thường tưới nước, trồng hoa, công việc vô cùng nhàn nhã.
Đương nhiên, đây chỉ là ban đầu.
Ví dụ như một vị đại gia nào đó lúc ngủ không thích trong viện của mình ồn ào, người hầu hạ đều ở bên ngoài viện, có đôi khi việc bưng trà đổ nước, hầu hạ bút mực đều do ta bao hết.
Mặc dù ta làm công việc của hạ nhân nhưng ở phủ thế tử không giống hạ nhân.
Ta cố gắng giảm sự tồn tại của mình, làm việc đúng bổn phận, nhưng Diễn thế tử luôn có cách khiến người ta khó chịu.
Ta ở Tống phủ nhiều năm, cũng xem như có chút nhẫn nại, nhưng hắn có thể khiến ta tức giận.
Dường như hắn rất vui vẻ khi thấy dáng vẻ thẹn quá thành giận của ta, mỗi lần chút nổi giận luôn luôn nhẹ nhàng vứt xuống một câu: "Năm mười tuổi, tính cách dám đánh ta đó đi đâu rồi? Cọc gỗ trong phủ bổn thế tử còn thú vị hơn ngươi.”
Năm mười tuổi đó, vị gia này lộng hành ở kinh thành.
Mấy người công tử bột bọn họ cản đường Tống Kính Thư, Tống Kính Thư không phải đối thủ của bọn họ?
Vẫn là ta ra mặt,
Ta còn nhớ rõ lúc đó Diễn thế tử mặc bộ đồ tím, tức giận chỉ vào ta, nói: "Lâm Âm Âm, ngươi mù rồi!"
Đúng thế, thật sự ta mù rồi.
Ban đầu, tinh cách của ta cũng hoạt bát, trong xương mang theo khí chất giang hồ, leo cây trộm trứng chim, bắt cá, đánh nhau với A Hoàng ở đầu ngõ, nữ giả nam trang uống rượu hoa ở thanh lâu, nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp.
Sau khi gả cho Tống Kính Thư mới dần dần thu lại tính cách, học dáng vẻ của người khác.
Bây giờ nhớ tới cảm giác rất ngu xuẩn.
"Lâm Âm Âm, từ nhỏ đến lớn bổn thế tử chỉ bị một mình ngươi cưỡi lên, thù này không báo, tên của bổn thế tử viết ngược lại!" Diễn thế tử nhếch đuôi lông mày.
Cưỡi lên.
Nói lượt bớt như thế rất kỳ lạ.
Ta vô thức hỏi: "Thế tử muốn báo thù thế nào?"
Diễn thế tử kiêu ngạo như bình hoa Khổng Tước, nở nụ cười vô cùng quỷ dị với ta.
8.
Hôm nay, trong nội thành mở quán rượu mới, ta và Diễn thế tử đi cùng nhau, trước khi ra cửa hắn đưa cho ta một chiếc mũ màn.
Trong tửu lâu có không ít bạn của hắn, có lẽ vì đây là lần đầu tiên hắn dẫn nữ tử đến, mọi người đều tò mò muốn xem dung nhan dưới mũ màn của ta.
Nhưng đều bị Diễn đại gia nói một chữ.
Cút!
Tiểu nhị giới thiệu món ăn, thiên về món ngọt, Diễn thế tử nhướng mày: "Nàng không thích ăn ngọt, trong đó chọn một hai món là được, còn lại dựa vào thực đơn mà làm một bàn."
Ta hơi ngẩn người, ta và Tống Kính Thư thành thân nhiều năm, y không biết ta không thích ăn ngọt. Ta mới đến phủ thế tử mấy ngày, Diễn thế tử đã để ý, trong lòng ta hơi rung động.
"Nhưng món ăn đầy bàn có phải quá nhiều không? Hai người chúng ta ăn không hết." Ta nói.
Diễn thế tử nhìn ta, nói: "Giúp bổn thế tử tiết kiệm tiền à?"
Ta còn chưa nói gì, hắn đã nói với tiểu nhị: "Nghe nàng."
Nửa đường ta ra ngoài một chuyến, không đội mũ màn, đi ra ngoài đã gặp Tống bá phụ và Tống bá mẫu.
Ta đi theo bọn họ vào sương phòng.
Đương nhiên Tống bá phụ biết ta đi ra từ sương phòng của Diễn thế tử, ông nghiêm túc nói: "Âm Âm, con lớn lên ở Tống phủ từ nhỏ, chúng ta xem con như con ruột, con và Kính Thư nếu như thật sự không có duyên thì chúng ta không ép buộc. Song con ở cùng Diễn thế tử, nếu bị truyền đi thì sau này sao con có thể gả đi nữa?"
"Đúng thế, mấy hôm nay ta bảo Kính Thư nghe ngóng tin tức của con, muốn đón con về, nhưng vẫn không nghe ngóng được." Tống bá mẫu nói.
Ta chợt thấy ta ngu xuẩn lại buồn cười, giống như kẻ ngốc bị lừa gạt.
Bên tai là giọng nói hai ông bà khuyên ta lạc đường nên quay về,
Vì sao ta phải giấu diếm giúp Tống Kính Thư, làm oan chính mình?
Là Tống bá phụ và Tống bá mẫu dưỡng dục ta, không phải Tống Kính Thư? Nghĩ thông suốt chuyện này, ta nói thẳng mọi việc ra, sắc mặt hai ông bà thay đổi.
Ta quỳ xuống đất, dập đầu lạy ba cái: "Ơn dưỡng dục của bá phụ, bá mẫu Âm Âm ghi nhớ trong lòng, không vì chuyện của y mà thay đổi, cũng xin bá phụ bá mẫu tôn trọng ý nguyện của con."
Lúc ta mở cửa rời đi, rõ ràng cảm thấy sự uất nghẹn trong lòng cũng tiêu tan.
Thì ra không cần kiềm chế mình lại thoải mái như thế.
"Ta không nói cho y biết." Ta nói: "Cũng không cần thiết."
Diễn thế tử nhìn chằm chằm ta một lát, cười nhạo nói: "Ngu xuẩn."
Cũng không biết câu ngu xuẩn này nói ta hay nói Tống Kính Thư.
"Biết y đưa nàng vào phủ làm gì chứ?"
"Biết."
"Tiểu gia ta chưa từng chịu thiệt thòi, cũng chưa từng chịu phí công, sau này nàng phụ trách hoa cỏ trong viện đi." Diễn thế tử nói.
Ta hiểu, ý của y để ta làm thế tử phi là chuyện không thể nào.
Diễn thế tử bảo Chu quản gia sắp xếp phòng cho ta. Ta muốn ở nơi thanh tịnh một chút, vắng vẻ cũng không sao,
Diễn thế tử lười biếng nói: "Tùy nàng, đừng trồng chết hoa của ta là được."
Chu quản gia dẫn ta đi, ông là người hiền lành, không vì thân phận khó xử của ta mà tỏ vẻ khinh bỉ.
Ông ấy nói với ta buổi sáng Diễn thế tử thích ngủ dậy trễ, hắn ngủ không thích ồn ào, bảo ta không cần đến sớm như thế, còn nói từng quy củ cấm kỵ, ta nhớ rõ từng cái.
Ông còn nói với ta, tiền công người trong viện của thế tử một tháng hai mươi lượng, một năm còn được may bốn bộ y phục, hai bộ mỏng, hai bộ dày. Bây giờ y phục mùa đông còn chưa may, ta nhận hai bộ mỏng trước.
Tuy nói phòng hẻo lánh nhưng rất sạch sẽ, đã có sẵn đệm giường, ta trải ra là được.
Ngày đầu tiên mới đến, Chu quản gia bảo ta làm quen trước, ngày mai hãy đi qua. Ông ấy nói với ta bữa tối ăn khi nào, dùng ở đâu mới rời đi.
Sau khi Chu quản gia rời đi, ta đến tiệm thuốc.
Ta mua thuốc làm sảy thai, nếu trước kia biết ta mang thai con của Tống Kính Thư thì ta sẽ vui vẻ, nhưng hôm nay ta chỉ muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Những năm này ta có chấp niệm vẫn ở sau lưng y, hèn mọn quên bản thân, vây mình ở một góc, không muốn đi ra.
Mới lấy thuốc xong trời hơi mưa, ta đội mưa trở về phủ thế tử mượn lò trong phòng nấu thuốc,
Sau khi uống thuốc xong ta nằm xuống, đại phu nói với ta sảy thai sẽ rất đau. Lúc cơn đau ập tới, ta không nhịn được co ro thân thể.
Trong lúc suy nghĩ của ta dần dần hỗn loạn, trở nên mê man, dường như ta nhìn thấy một người mặc đồ đỏ vội vàng chạy về phía ta.
6.
Lúc ta tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Tiểu nha hoàn chăm sóc thấy ta mở mắt vội đứng dậy chạy ra ngoài. Không bao lâu sau Diễn thế tử đi vào.
Hắn kéo ghế ngồi cạnh giường, có vẻ ghét bỏ: "Lâm Âm Âm, ngươi ngu xuẩn thật à? Mình không mang thai lại không biết? Nếu không phải chim họa mi của ta chạy vào viện này thì phủ thế tử thành nhà có ma rồi!"
"Ta, ta không mang thai?" Ta kinh ngạc.
Mặc dù chưa thấy qua heo chạy nhưng ta cũng có thể có cảm giác hình như thân thể không có gì khác thường.
Nhưng rõ ràng nguyệt sự của ta chậm trễ,
"Tìm lang băm dỏm gì thế!" Diễn thế tử ác miệng nói, hắn nói xong, thân thể nghiêng về phía trước, tiến đến trước mặt ta,
Hắn đúng là đẹp đến kinh diễm, đôi mắt xếch lên đoạt mất nhan sắc trên thế gian: "Không chỉ không mang thai, nàng vẫn còn nguyên vẹn!"
Ta:...
"Thu hồi ánh mắt của ngươi đi, bổn tiểu gia không có hứng thú với ngươi đi, là nữ y xem cho."
"Không phải." Ta im lặng, ta đang nghi hoặc rốt cuộc lần ngoài ý muốn kia đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi ta tỉnh lại trong ngực Tống Kính Thư, hắn chấp nhận động phòng với ta.
"Xem ra công tử Tống gia có bệnh khó nói."
7.
Có vẻ rất bỡn cợt.
Không phải ta nói chuyện giúp Tống Kính Thư, chỉ là một người có bệnh khó nói như Diễn thế tử nói ra lời này thì hơi lạ.
Thời gian trôi qua ở phủ tại thế rất an tĩnh, bình thường tưới nước, trồng hoa, công việc vô cùng nhàn nhã.
Đương nhiên, đây chỉ là ban đầu.
Ví dụ như một vị đại gia nào đó lúc ngủ không thích trong viện của mình ồn ào, người hầu hạ đều ở bên ngoài viện, có đôi khi việc bưng trà đổ nước, hầu hạ bút mực đều do ta bao hết.
Mặc dù ta làm công việc của hạ nhân nhưng ở phủ thế tử không giống hạ nhân.
Ta cố gắng giảm sự tồn tại của mình, làm việc đúng bổn phận, nhưng Diễn thế tử luôn có cách khiến người ta khó chịu.
Ta ở Tống phủ nhiều năm, cũng xem như có chút nhẫn nại, nhưng hắn có thể khiến ta tức giận.
Dường như hắn rất vui vẻ khi thấy dáng vẻ thẹn quá thành giận của ta, mỗi lần chút nổi giận luôn luôn nhẹ nhàng vứt xuống một câu: "Năm mười tuổi, tính cách dám đánh ta đó đi đâu rồi? Cọc gỗ trong phủ bổn thế tử còn thú vị hơn ngươi.”
Năm mười tuổi đó, vị gia này lộng hành ở kinh thành.
Mấy người công tử bột bọn họ cản đường Tống Kính Thư, Tống Kính Thư không phải đối thủ của bọn họ?
Vẫn là ta ra mặt,
Ta còn nhớ rõ lúc đó Diễn thế tử mặc bộ đồ tím, tức giận chỉ vào ta, nói: "Lâm Âm Âm, ngươi mù rồi!"
Đúng thế, thật sự ta mù rồi.
Ban đầu, tinh cách của ta cũng hoạt bát, trong xương mang theo khí chất giang hồ, leo cây trộm trứng chim, bắt cá, đánh nhau với A Hoàng ở đầu ngõ, nữ giả nam trang uống rượu hoa ở thanh lâu, nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp.
Sau khi gả cho Tống Kính Thư mới dần dần thu lại tính cách, học dáng vẻ của người khác.
Bây giờ nhớ tới cảm giác rất ngu xuẩn.
"Lâm Âm Âm, từ nhỏ đến lớn bổn thế tử chỉ bị một mình ngươi cưỡi lên, thù này không báo, tên của bổn thế tử viết ngược lại!" Diễn thế tử nhếch đuôi lông mày.
Cưỡi lên.
Nói lượt bớt như thế rất kỳ lạ.
Ta vô thức hỏi: "Thế tử muốn báo thù thế nào?"
Diễn thế tử kiêu ngạo như bình hoa Khổng Tước, nở nụ cười vô cùng quỷ dị với ta.
8.
Hôm nay, trong nội thành mở quán rượu mới, ta và Diễn thế tử đi cùng nhau, trước khi ra cửa hắn đưa cho ta một chiếc mũ màn.
Trong tửu lâu có không ít bạn của hắn, có lẽ vì đây là lần đầu tiên hắn dẫn nữ tử đến, mọi người đều tò mò muốn xem dung nhan dưới mũ màn của ta.
Nhưng đều bị Diễn đại gia nói một chữ.
Cút!
Tiểu nhị giới thiệu món ăn, thiên về món ngọt, Diễn thế tử nhướng mày: "Nàng không thích ăn ngọt, trong đó chọn một hai món là được, còn lại dựa vào thực đơn mà làm một bàn."
Ta hơi ngẩn người, ta và Tống Kính Thư thành thân nhiều năm, y không biết ta không thích ăn ngọt. Ta mới đến phủ thế tử mấy ngày, Diễn thế tử đã để ý, trong lòng ta hơi rung động.
"Nhưng món ăn đầy bàn có phải quá nhiều không? Hai người chúng ta ăn không hết." Ta nói.
Diễn thế tử nhìn ta, nói: "Giúp bổn thế tử tiết kiệm tiền à?"
Ta còn chưa nói gì, hắn đã nói với tiểu nhị: "Nghe nàng."
Nửa đường ta ra ngoài một chuyến, không đội mũ màn, đi ra ngoài đã gặp Tống bá phụ và Tống bá mẫu.
Ta đi theo bọn họ vào sương phòng.
Đương nhiên Tống bá phụ biết ta đi ra từ sương phòng của Diễn thế tử, ông nghiêm túc nói: "Âm Âm, con lớn lên ở Tống phủ từ nhỏ, chúng ta xem con như con ruột, con và Kính Thư nếu như thật sự không có duyên thì chúng ta không ép buộc. Song con ở cùng Diễn thế tử, nếu bị truyền đi thì sau này sao con có thể gả đi nữa?"
"Đúng thế, mấy hôm nay ta bảo Kính Thư nghe ngóng tin tức của con, muốn đón con về, nhưng vẫn không nghe ngóng được." Tống bá mẫu nói.
Ta chợt thấy ta ngu xuẩn lại buồn cười, giống như kẻ ngốc bị lừa gạt.
Bên tai là giọng nói hai ông bà khuyên ta lạc đường nên quay về,
Vì sao ta phải giấu diếm giúp Tống Kính Thư, làm oan chính mình?
Là Tống bá phụ và Tống bá mẫu dưỡng dục ta, không phải Tống Kính Thư? Nghĩ thông suốt chuyện này, ta nói thẳng mọi việc ra, sắc mặt hai ông bà thay đổi.
Ta quỳ xuống đất, dập đầu lạy ba cái: "Ơn dưỡng dục của bá phụ, bá mẫu Âm Âm ghi nhớ trong lòng, không vì chuyện của y mà thay đổi, cũng xin bá phụ bá mẫu tôn trọng ý nguyện của con."
Lúc ta mở cửa rời đi, rõ ràng cảm thấy sự uất nghẹn trong lòng cũng tiêu tan.
Thì ra không cần kiềm chế mình lại thoải mái như thế.