Chương 4
13.
Đáy mắt của hắn tàn nhẫn, quạt xếp trong tay xoay tròn, chưa đợi ta nhìn rõ chiêu thức của hắn thì người áo đen đã ngã đầy đất.
Ta rút kiếm đâm vào tay mình ra, Diễn thế tử ôm eo ta, gõ y quán gần nhất lại ngại đại phu râu trắng mạnh tay nên tự mình băng bó cho ta.
"Tiểu phu nhân, tướng công nhà người đối với người thật tốt." Lão đại phu cười ha hả nói.
Mặt ta nóng lên, vừa muốn giải thích, Diễn thế tử lười biếng nói: "Nàng sợ đau."
Lời nói đến khóe miệng của ta nuốt xuống, hắn không giải thích quan hệ giữa hai chúng ta.
Gió chợt nổi lên thổi trong lòng ta dậy sóng.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ giải thích nhiều cũng không tót, ta nói với mình như thế.
Chẳng biết tại sao suy nghĩ của ta hơi hỗn loạn, trong lòng có thứ gì ngo ngoe muốn phá đất đi lên lại bị ta đè ép xuống.
Đến mức hắn ôm ta hồi phủ ta không phản ứng kịp, vết thương của ta ở tay không phải ở chân, ta tự đi được.
"Sợ đến choáng váng à?"
Ta hoàn hồn thoáng nhìn bên mặt tuấn tú của hắn, dung nhan của hắn ẩn hiện trong màn đêm nhìn không chân thật. Điều duy nhất có thể thấy là hàm dưới căng cứng của hắn: "Không phải."
" Lần sau đừng ngốc nghếch ra cản, nàng cho rằng ta là Tống Kính Thư à? Không cần nàng bảo hộ ta có thể ứng phó được, nàng chỉ cần đứng sau lưng ta là được."
Đứng sau lưng hắn sao?
Vành mắt của ta nóng lên, đáy lòng chấn động, cảm xúc từ từ mất khống chế: "Nếu bảo hộ không được thì sao?"
Giọng nói của ta quá nhỏ, ta nghĩ rằng hắn không nghe thấy, hắn lại cười nói: "Có muốn thử một chút hay không?"
14.
Thử cái gì?
Ta không dám nghĩ tới, trong lòng càng hỗn loạn.
"Những người kia là Đoan vương phái tới sao?" Ta đổi chủ đề.
Tiêu Diễn nhìn ta một chút, không biết là phát hiện ra giọng điệu bối rối của ta hay là kinh ngạc vì ta đã biết.
"Ta nghe Nhứ Nhứ cô nương nói, bốn tháng trước ngài dẫn người đi đánh gãy chân Đoan vương, hắn ta đang trả thù ngài? Hai người sao lại đánh nhau? Hắn ta chọc giận ngài sao?"
"Không ưa thì đánh thôi." Vẫn là dáng vẻ bất cần đời.
Hắn không muốn nói, ta cũng không hỏi.
Có lẽ là quá mệt mỏi, ta dựa vào lồng ngực hắn ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, ta mơ hồ nghe thấy hai chữ đồ ngốc.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, Phúc bá nói với ta Tiêu Diễn đã đi Giang Nam.
"Chuyện Giang Nam lũ lụt vốn là Tử Y Hầu... Tống đô úy làm, chẳng phải y bị bãi chức sao? Đoan vương tiến cử thế tử đi, thế tử từ trong cung trở về đi tìm cô nương nhưng cô nương chưa ngủ dậy."
Đêm qua mới xảy ra chuyện Đoan vương ám sát, sáng nay đã đi Giang Nam, rõ ràng đây chính là cái bẫy, vậy mà Tiêu Diễn cũng có can đảm đi.
"Hắn đã đi bao lâu rồi?".
"Nửa canh giờ rồi."
"Đúng rồi, thế tử bảo cô nương tránh xa Đoan vương."
Nếu nghĩ thêm chút nữa ta sẽ đạt được rất nhiều tin tức từ những lời nói này chứ không đơn giản là Tiêu Diễn và Đoan vương có mâu thuẫn, đúng lúc ta là người của phủ thế tử nên hắn mới căn dặn như thế.
Ta biết rõ Tiêu Diễn rời đi chắc chắn sẽ có dự định của mình, nhưng trong lòng ta không khống chế nổi mà hoảng hốt, ta muốn chính miệng hỏi hắn một chút.
Ta giục ngựa đuổi theo.
Ra khỏi cừa thành ta gặp Đoan vương.
Hắn ta được tùy tùng đẩy ra khỏi cửa thành, trên đùi phủ chăn mỏng, Tiêu Diễn ra tay nặng như vậy sao? Lại đánh hắn ta thành tàn phế?
Ta thầm nghĩ vì Tiêu Diễn là cháu ruột của Thái hậu nên mới thế, nếu đổi là người khác thì đâu còn mạng.
"Đây không phải Tống... Không đúng, Lâm cô nương." Đoan vương liếc nhìn ta cười nói, ta vô cùng khó chịu với nụ cười này giống như là đang nhìn chằm chằm con mồi.
Ta muốn hành lễ qua loa sau đó rời đi, hắn ta lại mở miệng.
"Đúng là đáng tiếc." Đoan vương xoay nhẫn ngọc trên tay trái: "Chỉ thiếu một chút xíu ngươi đã là người của bổn vương."
Đột nhiên trong lòng ta dâng lên suy nghĩ không tốt: "Đoan vương có ý gì?"
Đoan vương không nói gì.
Ta lười biếng dây dưa với hắn ta, cũng biết không hỏi được gì từ miệng hắn nữa. Còn nữa, hắn ta là vương gia, nếu đánh trực tiếp thì người chịu thiệt sẽ là ta.
Ta tiếp tục đuổi theo hắn, đuổi theo rất xa cũng không đuổi kịp, phí công quay về.
Trên đường trở về ta nhớ đến lời Đoan vương nói, trong đầu của ta có chân tướng mơ hồ hiện ra.
Đầu tiên ta cho người của Triệu phủ đi hẹn Tống Kính Thư, sau đó đi Triệu phủ hẹn Triệu Yên Nhiên ra.
Không có Tống Kính Thư ở đây, nàng ta không cần giả vờ. Nàng ta rất chán ghét ta, giọng nói vô cùng xem thường: "Lâm cô nương, lời đồn Diễn thế tử bất lực, ta rất tò mò bình thường ngươi hầu hạ hắn thế nào?"
Lời này có thể nói là vô cùng ác độc.
Ta cong môi cười nói: "Sao thế? Tống Kính Thư không thỏa mãn được ngươi à?"
15.
Nàng ta hơi sững sờ, gương mặt xinh đẹp vì căm hận mà trở nên xấu xí: "Lâm Âm Âm, ngươi cho rằng ngươi là liệt phụ trong trắng à? Ngươi chỉ là nữ nhân rách nát, ngươi đừng quên là ta khiến ngươi bị phu quân ruồng bỏ."
"Nói lại ta phải cảm tạ ngươi chen vào, nếu không sao ta gặp được Diễn thế tử tốt như vậy?" Ta không hề buồn bực, vẻ mặt đầy hạnh phúc mỉm cười nói.
"Dung mạo Diễn thế tử xuất chúng, địa vị bất phàm, đối xử mọi người lại ôn hòa chỉ thương một mình ta, đúng là tốt hơn Tống Kính Thư nhiều."
"Lâm Âm Âm, ngươi đang khiêu khích ta sao?" Triệu Yên Nhiên kiêu ngạo nói: "Ta có thể cướp Tống Kính Thư từ trong tay ngươi thì cũng có thể cướp đi Diễn thế tử, ngươi muốn thử không?"
Ta tỏ ra kinh ngạc: "Không phải ngươi muốn thành thân với Tống Kính Thư sao? Ngươi không thích hắn nữa rồi á?"
"Không phải ngươi yêu Tống Kính Thư chết đi sống lại sao? Ta trả hắn lại cho ngươi!"
"Ta hiểu rồi, Tống Kính Thư luôn là người dự bị của ngươi à?"
"Phải thì như thế nào? Ta chỉ theo đuổi hạnh phúc tốt hơn mà thôi, nếu Tống Kính Thư yêu ta nên thành toàn cho ta. Hơn nữa, y cam tâm tình nguyện yêu ta, không phải ta cầu y!"
Ta mỉm cười lui qua bên hông một bước, ở cách đó không xa Tống Kính Thư đứng cứng đờ ở đó.
Có lẽ y không nghĩ tới người hẹn chính là ta, đi đến nơi hẹn lại gặp tình cảnh như thế.
Người khiếp sợ còn có Triệu Yên Nhiên.
Nhờ Tống Kính Thư, xem như ta cũng hiểu rõ Triệu Yên Nhiên.
Nếu nàng ta có lựa chọn tốt hơn thì sẽ không chọn Tống Kính Thư.
Đều cùng là người dự bị, ta hiểu rõ đao đâm đau thế nào.
"Ngươi..." Sắc mặt Tống Kính Thư đen thui: "Triệu Yên Nhiên, hôm nay ta mới nhìn thấu ngươi."
16.
Ta lại lùi sau một bước tựa vào núi giả xem kich, lúc trước đôi tình nhân ân ái mặn nồng bây giờ lại trở mặt với nhau, sắc mặt dữ tợn.
Hơn nữa, hai người còn đào chuyện xấu đã qua của đối phương.
Ví dụ như.
Tống Kính Thư nói sau khi Triệu Yên Nhiên thành thân thì thường lén tướng công nhà mình tố khổ với hắn, đúng là hồng hạnh xuất tường.
Triệu Yên Nhiên lại nói Tống Kính Thư là đồ con rùa, lúc y thành thân với nàng ta lại lén ta đi gặp nàng ta, hành vi vô sỉ.
Hai người cãi nhau túi bụi.
Ta chậc chậc hai tiếng.
Rốt cuộc ban đầu ta nhìn hợp ý cái gì?
Diễn thế tử thật sự không lừa ta, đúng là ta mù mắt.
So ra hắn giống như ánh trăng sáng.
Sao lại vô thức nhớ tới lời hắn?
Suy nghĩ của ra không bị khống chế, từng li từng tí chuyện ở phủ thế tử chạy lên não, ta mới phát hiện những chuyện vui vẻ gần đây đều là hắn mang đến cho ta.
Là hắn khiến ta hiểu rõ phải là chính mình chứ không phải vì người ngoài mà thay đổi.
Trong lòng ta trở nên run rẩy, vậy mà ta lại nhớ về hắn.
"Âm Âm, chúng ta đi."
Tống Kính Thư đi đến trước mặt ta, ta ngẩng đầu, hai người cãi nhau xong rồi à?
"Lâm Âm Âm, ngươi nhìn rõ người trước mắt ngươi đi, nhưng đừng để bị y lừa gạt. Bốn tháng trước, y vì muốn gặp ta ở vườn mai lại sợ bị người khác phát hiện nên lấy ngươi để che giấu, cố ý bỏ thuốc mê trong rượu của ngươi."
Đáy mắt của hắn tàn nhẫn, quạt xếp trong tay xoay tròn, chưa đợi ta nhìn rõ chiêu thức của hắn thì người áo đen đã ngã đầy đất.
Ta rút kiếm đâm vào tay mình ra, Diễn thế tử ôm eo ta, gõ y quán gần nhất lại ngại đại phu râu trắng mạnh tay nên tự mình băng bó cho ta.
"Tiểu phu nhân, tướng công nhà người đối với người thật tốt." Lão đại phu cười ha hả nói.
Mặt ta nóng lên, vừa muốn giải thích, Diễn thế tử lười biếng nói: "Nàng sợ đau."
Lời nói đến khóe miệng của ta nuốt xuống, hắn không giải thích quan hệ giữa hai chúng ta.
Gió chợt nổi lên thổi trong lòng ta dậy sóng.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ giải thích nhiều cũng không tót, ta nói với mình như thế.
Chẳng biết tại sao suy nghĩ của ta hơi hỗn loạn, trong lòng có thứ gì ngo ngoe muốn phá đất đi lên lại bị ta đè ép xuống.
Đến mức hắn ôm ta hồi phủ ta không phản ứng kịp, vết thương của ta ở tay không phải ở chân, ta tự đi được.
"Sợ đến choáng váng à?"
Ta hoàn hồn thoáng nhìn bên mặt tuấn tú của hắn, dung nhan của hắn ẩn hiện trong màn đêm nhìn không chân thật. Điều duy nhất có thể thấy là hàm dưới căng cứng của hắn: "Không phải."
" Lần sau đừng ngốc nghếch ra cản, nàng cho rằng ta là Tống Kính Thư à? Không cần nàng bảo hộ ta có thể ứng phó được, nàng chỉ cần đứng sau lưng ta là được."
Đứng sau lưng hắn sao?
Vành mắt của ta nóng lên, đáy lòng chấn động, cảm xúc từ từ mất khống chế: "Nếu bảo hộ không được thì sao?"
Giọng nói của ta quá nhỏ, ta nghĩ rằng hắn không nghe thấy, hắn lại cười nói: "Có muốn thử một chút hay không?"
14.
Thử cái gì?
Ta không dám nghĩ tới, trong lòng càng hỗn loạn.
"Những người kia là Đoan vương phái tới sao?" Ta đổi chủ đề.
Tiêu Diễn nhìn ta một chút, không biết là phát hiện ra giọng điệu bối rối của ta hay là kinh ngạc vì ta đã biết.
"Ta nghe Nhứ Nhứ cô nương nói, bốn tháng trước ngài dẫn người đi đánh gãy chân Đoan vương, hắn ta đang trả thù ngài? Hai người sao lại đánh nhau? Hắn ta chọc giận ngài sao?"
"Không ưa thì đánh thôi." Vẫn là dáng vẻ bất cần đời.
Hắn không muốn nói, ta cũng không hỏi.
Có lẽ là quá mệt mỏi, ta dựa vào lồng ngực hắn ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, ta mơ hồ nghe thấy hai chữ đồ ngốc.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, Phúc bá nói với ta Tiêu Diễn đã đi Giang Nam.
"Chuyện Giang Nam lũ lụt vốn là Tử Y Hầu... Tống đô úy làm, chẳng phải y bị bãi chức sao? Đoan vương tiến cử thế tử đi, thế tử từ trong cung trở về đi tìm cô nương nhưng cô nương chưa ngủ dậy."
Đêm qua mới xảy ra chuyện Đoan vương ám sát, sáng nay đã đi Giang Nam, rõ ràng đây chính là cái bẫy, vậy mà Tiêu Diễn cũng có can đảm đi.
"Hắn đã đi bao lâu rồi?".
"Nửa canh giờ rồi."
"Đúng rồi, thế tử bảo cô nương tránh xa Đoan vương."
Nếu nghĩ thêm chút nữa ta sẽ đạt được rất nhiều tin tức từ những lời nói này chứ không đơn giản là Tiêu Diễn và Đoan vương có mâu thuẫn, đúng lúc ta là người của phủ thế tử nên hắn mới căn dặn như thế.
Ta biết rõ Tiêu Diễn rời đi chắc chắn sẽ có dự định của mình, nhưng trong lòng ta không khống chế nổi mà hoảng hốt, ta muốn chính miệng hỏi hắn một chút.
Ta giục ngựa đuổi theo.
Ra khỏi cừa thành ta gặp Đoan vương.
Hắn ta được tùy tùng đẩy ra khỏi cửa thành, trên đùi phủ chăn mỏng, Tiêu Diễn ra tay nặng như vậy sao? Lại đánh hắn ta thành tàn phế?
Ta thầm nghĩ vì Tiêu Diễn là cháu ruột của Thái hậu nên mới thế, nếu đổi là người khác thì đâu còn mạng.
"Đây không phải Tống... Không đúng, Lâm cô nương." Đoan vương liếc nhìn ta cười nói, ta vô cùng khó chịu với nụ cười này giống như là đang nhìn chằm chằm con mồi.
Ta muốn hành lễ qua loa sau đó rời đi, hắn ta lại mở miệng.
"Đúng là đáng tiếc." Đoan vương xoay nhẫn ngọc trên tay trái: "Chỉ thiếu một chút xíu ngươi đã là người của bổn vương."
Đột nhiên trong lòng ta dâng lên suy nghĩ không tốt: "Đoan vương có ý gì?"
Đoan vương không nói gì.
Ta lười biếng dây dưa với hắn ta, cũng biết không hỏi được gì từ miệng hắn nữa. Còn nữa, hắn ta là vương gia, nếu đánh trực tiếp thì người chịu thiệt sẽ là ta.
Ta tiếp tục đuổi theo hắn, đuổi theo rất xa cũng không đuổi kịp, phí công quay về.
Trên đường trở về ta nhớ đến lời Đoan vương nói, trong đầu của ta có chân tướng mơ hồ hiện ra.
Đầu tiên ta cho người của Triệu phủ đi hẹn Tống Kính Thư, sau đó đi Triệu phủ hẹn Triệu Yên Nhiên ra.
Không có Tống Kính Thư ở đây, nàng ta không cần giả vờ. Nàng ta rất chán ghét ta, giọng nói vô cùng xem thường: "Lâm cô nương, lời đồn Diễn thế tử bất lực, ta rất tò mò bình thường ngươi hầu hạ hắn thế nào?"
Lời này có thể nói là vô cùng ác độc.
Ta cong môi cười nói: "Sao thế? Tống Kính Thư không thỏa mãn được ngươi à?"
15.
Nàng ta hơi sững sờ, gương mặt xinh đẹp vì căm hận mà trở nên xấu xí: "Lâm Âm Âm, ngươi cho rằng ngươi là liệt phụ trong trắng à? Ngươi chỉ là nữ nhân rách nát, ngươi đừng quên là ta khiến ngươi bị phu quân ruồng bỏ."
"Nói lại ta phải cảm tạ ngươi chen vào, nếu không sao ta gặp được Diễn thế tử tốt như vậy?" Ta không hề buồn bực, vẻ mặt đầy hạnh phúc mỉm cười nói.
"Dung mạo Diễn thế tử xuất chúng, địa vị bất phàm, đối xử mọi người lại ôn hòa chỉ thương một mình ta, đúng là tốt hơn Tống Kính Thư nhiều."
"Lâm Âm Âm, ngươi đang khiêu khích ta sao?" Triệu Yên Nhiên kiêu ngạo nói: "Ta có thể cướp Tống Kính Thư từ trong tay ngươi thì cũng có thể cướp đi Diễn thế tử, ngươi muốn thử không?"
Ta tỏ ra kinh ngạc: "Không phải ngươi muốn thành thân với Tống Kính Thư sao? Ngươi không thích hắn nữa rồi á?"
"Không phải ngươi yêu Tống Kính Thư chết đi sống lại sao? Ta trả hắn lại cho ngươi!"
"Ta hiểu rồi, Tống Kính Thư luôn là người dự bị của ngươi à?"
"Phải thì như thế nào? Ta chỉ theo đuổi hạnh phúc tốt hơn mà thôi, nếu Tống Kính Thư yêu ta nên thành toàn cho ta. Hơn nữa, y cam tâm tình nguyện yêu ta, không phải ta cầu y!"
Ta mỉm cười lui qua bên hông một bước, ở cách đó không xa Tống Kính Thư đứng cứng đờ ở đó.
Có lẽ y không nghĩ tới người hẹn chính là ta, đi đến nơi hẹn lại gặp tình cảnh như thế.
Người khiếp sợ còn có Triệu Yên Nhiên.
Nhờ Tống Kính Thư, xem như ta cũng hiểu rõ Triệu Yên Nhiên.
Nếu nàng ta có lựa chọn tốt hơn thì sẽ không chọn Tống Kính Thư.
Đều cùng là người dự bị, ta hiểu rõ đao đâm đau thế nào.
"Ngươi..." Sắc mặt Tống Kính Thư đen thui: "Triệu Yên Nhiên, hôm nay ta mới nhìn thấu ngươi."
16.
Ta lại lùi sau một bước tựa vào núi giả xem kich, lúc trước đôi tình nhân ân ái mặn nồng bây giờ lại trở mặt với nhau, sắc mặt dữ tợn.
Hơn nữa, hai người còn đào chuyện xấu đã qua của đối phương.
Ví dụ như.
Tống Kính Thư nói sau khi Triệu Yên Nhiên thành thân thì thường lén tướng công nhà mình tố khổ với hắn, đúng là hồng hạnh xuất tường.
Triệu Yên Nhiên lại nói Tống Kính Thư là đồ con rùa, lúc y thành thân với nàng ta lại lén ta đi gặp nàng ta, hành vi vô sỉ.
Hai người cãi nhau túi bụi.
Ta chậc chậc hai tiếng.
Rốt cuộc ban đầu ta nhìn hợp ý cái gì?
Diễn thế tử thật sự không lừa ta, đúng là ta mù mắt.
So ra hắn giống như ánh trăng sáng.
Sao lại vô thức nhớ tới lời hắn?
Suy nghĩ của ra không bị khống chế, từng li từng tí chuyện ở phủ thế tử chạy lên não, ta mới phát hiện những chuyện vui vẻ gần đây đều là hắn mang đến cho ta.
Là hắn khiến ta hiểu rõ phải là chính mình chứ không phải vì người ngoài mà thay đổi.
Trong lòng ta trở nên run rẩy, vậy mà ta lại nhớ về hắn.
"Âm Âm, chúng ta đi."
Tống Kính Thư đi đến trước mặt ta, ta ngẩng đầu, hai người cãi nhau xong rồi à?
"Lâm Âm Âm, ngươi nhìn rõ người trước mắt ngươi đi, nhưng đừng để bị y lừa gạt. Bốn tháng trước, y vì muốn gặp ta ở vườn mai lại sợ bị người khác phát hiện nên lấy ngươi để che giấu, cố ý bỏ thuốc mê trong rượu của ngươi."