Chương 10: Đừng khóc
"Hộc, hộc!!"
Tôi mở bừng mắt, hai tay ôm lấy ngực, cố gắng hít lấy hít để không khí. Lồng ngực tôi như muốn nổ tung ra, tay chân rụng rời, tôi đảo mắt nhìn ngó xung quanh 360 độ để xác định tình hình của mình lúc này.
Tôi, đang nằm trên một chiếc giường lớn, ga màu trắng.
Trước mặt... bức tường trước mặt treo ảnh cưới của bố mẹ Tĩnh Tuệ.
??
Tôi ngồi bật dậy, khuôn mặt in đầy dấu chấm hỏi. Gì vậy? Sao tôi lại nằm ở đây? Mộng du à?
Tôi nhớ là, mình làm gì có tật mộng du nhỉ.
Bỗng, nắm tay cánh cửa gỗ của phòng bị gạt xuống một góc 45 độ, cửa khẽ mở. Một bóng người bước vào.
"Aaaaaa!!!!" Tôi hét lên thất thanh, tiện tay ném liên tục gối trên giường về phía đó.
"Này." Âm thanh giọng nói quen thuộc vang lên. "Cô lên cơn điên gì đấy?"
Mạc, Mạc Khải Ân?
"Tinh", đèn phòng được bật lên sáng trưng. Mạc Khải Ân đứng ngay cửa, từ từ tiến lại gần tôi.
"Anh, anh định làm gì?" Tôi trùm chăn kín người, chỉ chừa lại mỗi đôi mắt.
"Cô nghĩ sao? Tự nhiên không không lăn đùng ra bất tỉnh, cô doạ ai vậy hả?" Anh ta nhìn tôi, hàng lông mày nhíu lại thành vẻ mặt cau có, nhưng mà vẫn đẹp trai. "Thuốc, uống đi."
"Bốp." Tôi táng đầu mình một phát, lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đi đánh giá nhan sắc của người ta vậy? Nhìn viên thuốc bên tay trái cùng ly nước bên tay phải của Mạc Khải Ân, tôi hoang mang:
"Thuốc gì?"
"Thuốc hạ sốt. Cô nóng bừng lên rồi này."
Tôi áp mu bàn tay lên trán, úi, nóng thật. Mà anh ta kiếm đâu ra thuốc thế? Tôi còn chưa kịp hỏi, Mạc Khải Ân đã đi trước một bước:
"Hồi nãy cô nằm nghỉ, sau mười phút tôi gọi nhưng cô không tỉnh. Sợ mang cô đến bệnh viện thì không kịp, với lại tôi cũng chẳng phải người thân của cô, lên đấy làm mấy cái thủ tục linh tinh gì đó điên đầu mất. Bác sĩ riêng của tôi cũng ở gần đây, nên tôi gọi ông ta qua xem bệnh cho cô."
"May là cô không bị bệnh gì nghiêm trọng cả, chỉ tạm ngất đi vì quá mệt thôi. Thuốc này là ông ta đưa, nói là chừng nào cô tỉnh lại thì uống."
Đại não của tôi chập mạch gần nửa phút. Tôi cứ thế, nghệt mặt ra nhìn anh ta.
"Uống đi." Mạc Khải Ân đưa thuốc cho tôi, tôi như chiếc máy mà nhận lấy, rồi cầm ly nước uống một cái ực. "Ừm, giỏi." Anh ta lấy lại ly nước, đặt lên chiếc bàn cạnh giường, còn tôi thì vẫn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao dạo này, hễ cứ nói chuyện với Mạc Khải Ân là khả năng nghe hiểu của tôi liền tụt xuống số âm vậy nhỉ.
"Gì, gì cơ? Anh nói bác sĩ gì cơ?"
"Bác sĩ riêng của tôi, tư nhân ấy." Mạc Khải Ân ngồi xuống sàn, đặt tay lên nệm. "Yên tâm, không phải lang băm, ông ta đã chữa bệnh cho tôi mười mấy năm nay rồi."
"Không, vấn đề không phải ở chỗ đó. Anh có bác sĩ riêng á?" Tôi vẫn há to miệng, ngơ ngác hỏi.
"Không phải chuyện đó rất bình thường sao? Cô không có à?" Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi. "Đại tiểu thư đây giàu nứt đổ vách, túi hiệu đầy nhà, sao lại thắc mắc về vấn đề này thế?"
"..."
Tôi cứng họng. Có nên nói với anh ta là, tôi vừa mới xuyên qua đây, chưa từng trải nghiệm cái gì gọi là tiêu xài thả ga, cuộc sống giàu sang nhung lụa không nhỉ? Bác sĩ riêng khám bệnh tại nhà gì gì đó, tôi chỉ mới thấy qua phim thôi có biết không?
"Bỏ đi vậy. Mà này, cô làm gì mà suy nhược tới mức bất tỉnh vậy hả?" Mạc Khải Ân tung ra câu hỏi chí mạng.
"... Chắc, chắc do làm bài tập nhiều, phải thức khuya dậy sớm." Tôi đảo mắt, nói ra câu trả lời mà chính mình cũng thấy tào lao.
"Trường mình học cả ngày nên bài tập chủ yếu hoàn thành trên lớp, cũng không nhiều lắm." Mạc Khải Ân mân mê đầu ngón tay, chậm rãi nói. "Là bài tôi giao cho cô nhiều quá sao?"
Cứng họng lần hai.
Nói sao giờ. Nếu gật đầu thì có phải anh ta sẽ chế nhạo tôi đến chết không? Bởi vì, người đòi học mỗi buổi ba môn liên tục, là tôi mà.
"Em, đi làm thêm, tính từ đầu tuần tới giờ là hai mươi hai tiếng." Tôi nhắm mắt, thôi thì đành nói sự thật vậy. "Có lẽ là do làm việc quá sức, nên mới bị như thế."
Vừa dứt lời, tôi thấy Mạc Khải Ân nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt anh ta mở to như thể đang nhìn một sinh vật lạ.
"Nhà cô... phá sản hả?" Ước chừng mười giây sau, anh ta buông ra câu này.
"... Không ạ."
"Chứ sao cô phải liều mạng đi làm thêm như vậy? Cô váng đầu à?" Tiếp đó, là những lời mắng mỏ không thương tiếc. "Bố mẹ cô đâu, chẳng lẽ không cho cô đồng nào, để cô phải nai lưng ra kiếm tiền đến mức kiệt sức?"
"Bố mẹ em, mất tích rồi, trong một vụ tai nạn hai tháng trước." Tôi nói, và khẽ thở dài. "Em phải đi làm thêm, để sau này có trắng tay thì vẫn sống được." Tôi mở miệng nói huyên thiên, ài, kiếm lí do gì hợp lí cho qua ải này là ổn rồi.
"Em không biết, em có được thừa kế gì không. Họ hàng em, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào tài sản bố mẹ em để lại như hổ đói. Em không biết, mình có khả năng giữ lại được bao nhiêu."
Gì vậy.
Chỉ là tìm đại một lí do thôi mà.
Sao, càng nói tôi lại càng uất ức vậy. Càng nói, càng không kìm được, càng thấy tủi thân.
"Tách... tách." Nước mắt, cứ thế rơi xuống.
Ngón tay đẹp như ngọc được điêu khắc kia, khẽ chạm vào má tôi.
"Xin lỗi."
Mạc Khải Ân, không biết đã đến ngồi ngay kế bên tôi từ lúc nào, vươn tay ra lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi. Ngón tay lành lạnh lướt qua, hơi thở càng lúc càng gần.
"Xin lỗi, đừng khóc." Nhẹ nhàng, ấm áp, như dỗ dành một đứa trẻ.
Tôi giật mình, vội lấy tay quệt loa qua trên mặt. "Ngại, ngại quá, tự nhiên em không khống chế được cảm xúc." Tôi nhìn anh, khoé miệng giương lên nụ cười chua chát. "Nói chung là, em phòng hờ trường hợp xấu nhất xảy ra thôi. Em cũng có lỗi thật, không nên hành hạ sức khoẻ của bản thân như thế."
"Cái học phí kia," Mạc Khải Ân nhìn tôi, mấp máy môi. "Không cần trả cũng được."
"Không, không." Tôi vội lắc đầu. "Cái gì ra cái đó, anh tốn công đến dạy em mà không được trả đồng nào, nghe có vô lí không cơ chứ."
Đừng, đừng thương hại tôi như vậy.
"Sau này cô trả cũng được, không gấp." Mạc Khải Ân vẫn tiếp tục nói. "Chứ bây giờ cô lao đầu vào làm việc thế này, đến hồi lăn ra bệnh như hôm nay thì ai chịu thay cô hả? Tiền bỏ ra mua thuốc còn đắt hơn tiền cô nhận được lúc làm thêm đấy có biết không."
Cũng, cũng phải ha.
Tôi đã vô tình bỏ qua luôn vấn đề này. Tệ thật, không lấy tiền của Tĩnh Tuệ nhưng lại gây tổn hại đến thân thể của cô ấy. Chết tiệt, tại sao tôi không nghĩ đến chuyện này sớm hơn chứ.
"Vâng. Mai em xin nghỉ chỗ làm thêm. Còn chuyện học phí, em sẽ cố gắng xoay xở." Tôi nhẹ giọng nói.
"Đã nói với cô rồi, mấy cái học phí này kia kệ đi. Sau này tính." Mạc Khải Ân đứng dậy, đi ra phía cửa phòng nhặt mấy cái gối lúc nãy tôi ném xuống, đặt lên giường. "Khuya rồi, ngủ đi."
"À, vâng." Tôi nằm thụp xuống. "Mấy giờ rồi ạ?"
"Bảy giờ rưỡi." Vừa dứt lời, anh ta lại bồi thêm một câu. "Đừng nghĩ đến chuyện xuống học tiếp, lo ngủ đi cho khỏe."
Khứa này, đi guốc trong bụng người khác đến nghiện rồi à. "Vâng." Tôi thấp giọng nói. "Mà này, sao em lên đây nằm được thế? Lúc đầu là đang ở dưới phòng khách mà."
"Bay lên đấy." Mạc Khải Ân nhìn tôi.
"..."
Anh này, cũng có máu đùa ác như nhỏ em gái ha. Quả nhiên là anh em, không lệch vào đâu được.
"Tôi bế cô lên. Tầng một, có mỗi phòng này là phòng ngủ." Mạc Khải Ân thờ ơ đáp. "Còn câu hỏi nào nữa không thưa quý cô?"
"À, không không. Ngủ, ngủ đây." Tôi lắp bắp, kéo chăn trùm kín mặt.
Bên dưới lớp chăn đó, là khuôn mặt đỏ bừng như mới ngụp xuống nước sôi của tôi.
"Ngủ ngon, nhóc Cà Chua. Mai khoẻ lại, tôi dẫn cô đi đâu đó cho thư giãn đầu óc." Giọng nói nhỏ dần, và tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Anh ta vừa gọi tôi là gì cơ? Nhóc Cà Chua?
Còn nữa, đi đâu đó là đi đâu?
Tôi tròn xoe mắt nhìn lên trần nhà. Tên kia, nói xong mấy câu khó hiểu vậy rồi bỏ đi là sao hả.
Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ.
Tôi nhíu mắt, miệng kêu khẽ. "Ưm, chói quá." Tôi quay mặt sang bên, mắt dần thả lỏng.
Và mở bừng ra.
Tôi ngồi bật dậy, mấy giờ rồi? Phòng ngủ này không có gắn đồng hồ, tôi vội bước xuống giường, mở cửa. Chạy nhanh xuống cầu thang, tôi ngửi thấy mùi thơm cùng tiếng "xèo xèo" phát ra từ căn bếp.
Bóng dáng chàng trai mét tám đứng xoay lưng về phía tôi. Trên bàn ăn, là một dĩa cơm chiên trứng trông vô cùng đẹp mắt.
Tôi ngơ ngác, bước lại gần.
"Dậy rồi?"
Mạc Khải Ân xoay người lại, tay bưng một dĩa cơm chiên giống với cái trên bàn. "Đánh răng rửa mặt đi, rồi xuống ăn sáng."
Tôi suýt hét lên, như tối qua.
Mẹ nó, doạ người thật sự.
"Anh, anh nấu đó hả?" Tôi hốt hoảng hỏi.
Mạc Khải Ân vẫn đứng đó. Mắt anh ta khẽ động, nhìn từ trái sang phải. "Bên trái này, có một con ma. Bên phải này cũng có một con. Chắc là tụi nó nấu đấy."
"..."
Xin lỗi, câu hỏi hơi vô tri.
"Anh, anh ở đây từ hôm qua đến giờ à?" Tôi nhìn anh ta đặt dĩa cơm lên bàn, rồi lại nhìn anh ta kéo ghế ra, ngồi xuống.
"Không, tôi đợi cô ngủ rồi về nhà, đến bảy giờ sáng thì qua đây lại, nấu đồ ăn cho cô. Tôi đoán là để cô một mình thì cô không chịu ăn gì đâu, rồi lại ngất tiếp." Mạc Khải Ân đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm.
Ờ ha. Bộ đồ anh ta mặc lúc này khác tối qua. Cơ mà, sao tên này đứng nấu ăn thuần thục, tự nhiên như ở nhà thế? Anh ta chỉ mới vào bếp nhà tôi được có một lần, hôm pha trà thôi mà.
"Nhìn tôi làm gì, đi đánh răng đi." Mạc Khải Ân nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"À, ừm." Tôi quay người chạy lên lầu. Mười phút sau, lại chạy xuống.
"Ăn đi." Mạc Khải Ân đẩy một trong hai dĩa cơm về phía tôi. Dĩa cơm trước mặt anh ta, vẫn còn y nguyên.
Tôi kéo ghế ra, ngồi xuống, lấy muỗng được đặt sẵn trên dĩa, xúc một miếng nhỏ. "Sao anh không ăn trước đi?"
"Sợ ăn hết, rồi ăn qua luôn phần của cô." Anh ta bâng quơ đáp.
Rồi rồi, không ngờ ông hai đây lại là người sành ăn quá nhỉ.
Tôi há miệng, ngoạm lấy cơm trên muỗng. Chúng tôi cứ thế im lặng tập trung ăn, không ai nói gì nữa.
Sau khi cả hai đều ăn xong, tôi vội thu dọn dĩa, đặt vào bồn rửa chén. Cầm chai nước rửa chén đổ vào, đồng thời vươn tay lấy miếng bọt biển. Bỗng cổ tay tôi bị nắm lại.
Mạc Khải Ân rũ mắt nhìn tôi. "Để tôi rửa cho, mới khoẻ lại ngâm nước liền không tốt." Và, hồn nhiên lấy miếng bọt biển từ tay tôi.
"Cảm, cảm ơn." Tôi vô thức lùi lại, nhường chỗ cho vị đại ca lạnh lùng này.
À, lạnh lùng nhưng lại rất tốt bụng.
"Lên thay đồ đi, tôi chở cô qua chỗ làm thêm để xin nghỉ."
"Vâng, vâng." Tôi cứ thế làm theo lời anh ta nói, không chút đắn đo.
Khi tôi xuống nhà thì Mạc Khải Ân cũng vừa rửa chén xong. Anh ta ra phòng khách, mặc vào chiếc áo khoác đen, tiến ra sân.
Một chiếc xe moto đã đậu ở đó từ bao giờ.
Chiếc xe được phủ lên lớp sơn đen và đỏ, nhìn siêu ngầu.
Mạc Khải Ân lại chỗ xe, cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm có kính ụp xuống, thường thấy ở những tay lái moto.
"Đâu... đâu ra đấy?" Tôi còn chưa kịp hoàn hồn.
"Từ nhà tôi. Mấy bữa trước nó bị hư, phải đem ra sửa. Tối qua lúc tới đây dạy kèm, tôi lái theo chiếc này mà, sao giờ còn hỏi?"
"Xin lỗi, em không để ý." Tối qua bà nằm liệt giường liệt chiếu, hơi đâu quan tâm đến mấy cái xe của anh. "Mà, anh mới mười bảy tuổi, lái xe kiểu này không sợ bị bế lên phường à?"
"Đây là K-Pipe 50, moto 50cc." Mạc Khải Ân nhấn vân tay, mở cửa, dắt xe ra. "Còn đứng đó, có đi không?"
"Đi, đi." Tôi vội xỏ giày, chạy ra cửa.
"Ấy chết, quên mũ bảo hiểm..." Tôi chợt nhớ ra, rồi lại quay vào.
"Này." Mạc Khải Ân gọi tôi lại, đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm cỡ lớn như cái của anh ta, nhưng mà kiểu dáng khác, trông khá nữ tính.
"Anh chuẩn bị luôn cho em á?"
"Ừ, đi moto đội cái này cho an toàn."
"Cảm ơn ạ." Tôi đội vào, xoay người đóng cửa nhà lại, rồi leo lên xe.
Má ơi, ngầu quá xá.
"Cô làm thêm ở đâu?" Mạc Khải Ân hỏi.
Tôi nói địa chỉ, thì nghe anh ta lẩm bẩm. "Sao nghe cứ quen quen."
"Uỳnh, uỳnh, uỳnhhhh." Chiếc xe khởi động, và lao vun vút trên đường.
Chỉ năm phút sau, chúng tôi đã dừng lại trước cửa tiệm cà phê HILAPUS.
"Ở đây?" Mạc Khải Ân tháo mũ bảo hiểm xuống, quay đầu lại nhìn tôi, vươn tay tháo luôn mũ của tôi.
"Đúng, đúng rồi." Tôi vẫn còn cảm giác bị gió áp mạnh vào người, xe chạy nhanh quá đi mất. Tôi mê cái tốc độ này rồi đấy nhé.
"Thật đấy à?" Anh ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, khiến lông tơ trên người tôi dựng cả lên.
"Có, có vấn đề gì sao?"
"Đi vào đi."
Tôi xuống xe, bước vào tiệm. Mạc Khải Ân cũng vào theo.
"Anh đi theo làm gì đấy? Chỉ cần em vào xin phép thôi là được mà..." Tôi còn đang nói dở, bỗng tiếng của một người nhân viên đột ngột vang lên, doạ tôi giật bắn người.
"Nhóc Khải Ân?"
Một anh chàng đang bưng khay đồ uống, nhìn về phía chúng tôi, giọng nói mang theo sự bất ngờ, hoặc kinh ngạc, đại loại vậy.
"Cả bé nhân viên mới nữa? Em quen nhóc Ân hả?"
"... Dạ?" Tôi ngẩn người, vội quay đầu lại nhìn Mạc Khải Ân. Tức thì, tôi nghe thấy anh ta cất lời, có chút hơi mất kiên nhẫn:
"Bưng đồ đàng hoàng đi, nhiều chuyện quá."
Khải – nói chuyện vô cùng thiếu đòn – Ân trở lại rồi.
Qua giờ anh ta đối xử với tôi tốt quá, khiến tôi quên mất cái bản mặt đáng ghét này của anh ta.
Nhưng lạ lùng là, anh nhân viên kia còn cười rất tươi, nói:
"Xin lỗi xin lỗi, hai người cứ tự nhiên đi nhá."
Mạc Khải Ân tiến lên phía trước tôi, quen cửa quen nẻo đi lên cầu thang. "Cô đứng đấy làm cảnh hay gì?"
"Ơ, từ từ, đợi em xíu." Tôi vội chạy theo anh ta, dù vẫn còn cả tá câu hỏi chưa tìm ra câu trả lời.
Mạc Khải Ân dẫn tôi đi đến chỗ mà trước đây, chị Quỳnh Diệp đã dẫn tôi đến lúc tôi đi xin việc. Tới trước chiếc bàn trà quen thuộc, tôi nhìn thấy một bóng dáng cũng quen thuộc đang ngồi ở đó. Bà chủ tiệm.
"Bà nội."
???
Giờ thì tôi thực sự không biết, mình nên hỏi câu gì trước nữa rồi.
Tôi mở bừng mắt, hai tay ôm lấy ngực, cố gắng hít lấy hít để không khí. Lồng ngực tôi như muốn nổ tung ra, tay chân rụng rời, tôi đảo mắt nhìn ngó xung quanh 360 độ để xác định tình hình của mình lúc này.
Tôi, đang nằm trên một chiếc giường lớn, ga màu trắng.
Trước mặt... bức tường trước mặt treo ảnh cưới của bố mẹ Tĩnh Tuệ.
??
Tôi ngồi bật dậy, khuôn mặt in đầy dấu chấm hỏi. Gì vậy? Sao tôi lại nằm ở đây? Mộng du à?
Tôi nhớ là, mình làm gì có tật mộng du nhỉ.
Bỗng, nắm tay cánh cửa gỗ của phòng bị gạt xuống một góc 45 độ, cửa khẽ mở. Một bóng người bước vào.
"Aaaaaa!!!!" Tôi hét lên thất thanh, tiện tay ném liên tục gối trên giường về phía đó.
"Này." Âm thanh giọng nói quen thuộc vang lên. "Cô lên cơn điên gì đấy?"
Mạc, Mạc Khải Ân?
"Tinh", đèn phòng được bật lên sáng trưng. Mạc Khải Ân đứng ngay cửa, từ từ tiến lại gần tôi.
"Anh, anh định làm gì?" Tôi trùm chăn kín người, chỉ chừa lại mỗi đôi mắt.
"Cô nghĩ sao? Tự nhiên không không lăn đùng ra bất tỉnh, cô doạ ai vậy hả?" Anh ta nhìn tôi, hàng lông mày nhíu lại thành vẻ mặt cau có, nhưng mà vẫn đẹp trai. "Thuốc, uống đi."
"Bốp." Tôi táng đầu mình một phát, lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đi đánh giá nhan sắc của người ta vậy? Nhìn viên thuốc bên tay trái cùng ly nước bên tay phải của Mạc Khải Ân, tôi hoang mang:
"Thuốc gì?"
"Thuốc hạ sốt. Cô nóng bừng lên rồi này."
Tôi áp mu bàn tay lên trán, úi, nóng thật. Mà anh ta kiếm đâu ra thuốc thế? Tôi còn chưa kịp hỏi, Mạc Khải Ân đã đi trước một bước:
"Hồi nãy cô nằm nghỉ, sau mười phút tôi gọi nhưng cô không tỉnh. Sợ mang cô đến bệnh viện thì không kịp, với lại tôi cũng chẳng phải người thân của cô, lên đấy làm mấy cái thủ tục linh tinh gì đó điên đầu mất. Bác sĩ riêng của tôi cũng ở gần đây, nên tôi gọi ông ta qua xem bệnh cho cô."
"May là cô không bị bệnh gì nghiêm trọng cả, chỉ tạm ngất đi vì quá mệt thôi. Thuốc này là ông ta đưa, nói là chừng nào cô tỉnh lại thì uống."
Đại não của tôi chập mạch gần nửa phút. Tôi cứ thế, nghệt mặt ra nhìn anh ta.
"Uống đi." Mạc Khải Ân đưa thuốc cho tôi, tôi như chiếc máy mà nhận lấy, rồi cầm ly nước uống một cái ực. "Ừm, giỏi." Anh ta lấy lại ly nước, đặt lên chiếc bàn cạnh giường, còn tôi thì vẫn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao dạo này, hễ cứ nói chuyện với Mạc Khải Ân là khả năng nghe hiểu của tôi liền tụt xuống số âm vậy nhỉ.
"Gì, gì cơ? Anh nói bác sĩ gì cơ?"
"Bác sĩ riêng của tôi, tư nhân ấy." Mạc Khải Ân ngồi xuống sàn, đặt tay lên nệm. "Yên tâm, không phải lang băm, ông ta đã chữa bệnh cho tôi mười mấy năm nay rồi."
"Không, vấn đề không phải ở chỗ đó. Anh có bác sĩ riêng á?" Tôi vẫn há to miệng, ngơ ngác hỏi.
"Không phải chuyện đó rất bình thường sao? Cô không có à?" Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi. "Đại tiểu thư đây giàu nứt đổ vách, túi hiệu đầy nhà, sao lại thắc mắc về vấn đề này thế?"
"..."
Tôi cứng họng. Có nên nói với anh ta là, tôi vừa mới xuyên qua đây, chưa từng trải nghiệm cái gì gọi là tiêu xài thả ga, cuộc sống giàu sang nhung lụa không nhỉ? Bác sĩ riêng khám bệnh tại nhà gì gì đó, tôi chỉ mới thấy qua phim thôi có biết không?
"Bỏ đi vậy. Mà này, cô làm gì mà suy nhược tới mức bất tỉnh vậy hả?" Mạc Khải Ân tung ra câu hỏi chí mạng.
"... Chắc, chắc do làm bài tập nhiều, phải thức khuya dậy sớm." Tôi đảo mắt, nói ra câu trả lời mà chính mình cũng thấy tào lao.
"Trường mình học cả ngày nên bài tập chủ yếu hoàn thành trên lớp, cũng không nhiều lắm." Mạc Khải Ân mân mê đầu ngón tay, chậm rãi nói. "Là bài tôi giao cho cô nhiều quá sao?"
Cứng họng lần hai.
Nói sao giờ. Nếu gật đầu thì có phải anh ta sẽ chế nhạo tôi đến chết không? Bởi vì, người đòi học mỗi buổi ba môn liên tục, là tôi mà.
"Em, đi làm thêm, tính từ đầu tuần tới giờ là hai mươi hai tiếng." Tôi nhắm mắt, thôi thì đành nói sự thật vậy. "Có lẽ là do làm việc quá sức, nên mới bị như thế."
Vừa dứt lời, tôi thấy Mạc Khải Ân nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt anh ta mở to như thể đang nhìn một sinh vật lạ.
"Nhà cô... phá sản hả?" Ước chừng mười giây sau, anh ta buông ra câu này.
"... Không ạ."
"Chứ sao cô phải liều mạng đi làm thêm như vậy? Cô váng đầu à?" Tiếp đó, là những lời mắng mỏ không thương tiếc. "Bố mẹ cô đâu, chẳng lẽ không cho cô đồng nào, để cô phải nai lưng ra kiếm tiền đến mức kiệt sức?"
"Bố mẹ em, mất tích rồi, trong một vụ tai nạn hai tháng trước." Tôi nói, và khẽ thở dài. "Em phải đi làm thêm, để sau này có trắng tay thì vẫn sống được." Tôi mở miệng nói huyên thiên, ài, kiếm lí do gì hợp lí cho qua ải này là ổn rồi.
"Em không biết, em có được thừa kế gì không. Họ hàng em, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào tài sản bố mẹ em để lại như hổ đói. Em không biết, mình có khả năng giữ lại được bao nhiêu."
Gì vậy.
Chỉ là tìm đại một lí do thôi mà.
Sao, càng nói tôi lại càng uất ức vậy. Càng nói, càng không kìm được, càng thấy tủi thân.
"Tách... tách." Nước mắt, cứ thế rơi xuống.
Ngón tay đẹp như ngọc được điêu khắc kia, khẽ chạm vào má tôi.
"Xin lỗi."
Mạc Khải Ân, không biết đã đến ngồi ngay kế bên tôi từ lúc nào, vươn tay ra lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi. Ngón tay lành lạnh lướt qua, hơi thở càng lúc càng gần.
"Xin lỗi, đừng khóc." Nhẹ nhàng, ấm áp, như dỗ dành một đứa trẻ.
Tôi giật mình, vội lấy tay quệt loa qua trên mặt. "Ngại, ngại quá, tự nhiên em không khống chế được cảm xúc." Tôi nhìn anh, khoé miệng giương lên nụ cười chua chát. "Nói chung là, em phòng hờ trường hợp xấu nhất xảy ra thôi. Em cũng có lỗi thật, không nên hành hạ sức khoẻ của bản thân như thế."
"Cái học phí kia," Mạc Khải Ân nhìn tôi, mấp máy môi. "Không cần trả cũng được."
"Không, không." Tôi vội lắc đầu. "Cái gì ra cái đó, anh tốn công đến dạy em mà không được trả đồng nào, nghe có vô lí không cơ chứ."
Đừng, đừng thương hại tôi như vậy.
"Sau này cô trả cũng được, không gấp." Mạc Khải Ân vẫn tiếp tục nói. "Chứ bây giờ cô lao đầu vào làm việc thế này, đến hồi lăn ra bệnh như hôm nay thì ai chịu thay cô hả? Tiền bỏ ra mua thuốc còn đắt hơn tiền cô nhận được lúc làm thêm đấy có biết không."
Cũng, cũng phải ha.
Tôi đã vô tình bỏ qua luôn vấn đề này. Tệ thật, không lấy tiền của Tĩnh Tuệ nhưng lại gây tổn hại đến thân thể của cô ấy. Chết tiệt, tại sao tôi không nghĩ đến chuyện này sớm hơn chứ.
"Vâng. Mai em xin nghỉ chỗ làm thêm. Còn chuyện học phí, em sẽ cố gắng xoay xở." Tôi nhẹ giọng nói.
"Đã nói với cô rồi, mấy cái học phí này kia kệ đi. Sau này tính." Mạc Khải Ân đứng dậy, đi ra phía cửa phòng nhặt mấy cái gối lúc nãy tôi ném xuống, đặt lên giường. "Khuya rồi, ngủ đi."
"À, vâng." Tôi nằm thụp xuống. "Mấy giờ rồi ạ?"
"Bảy giờ rưỡi." Vừa dứt lời, anh ta lại bồi thêm một câu. "Đừng nghĩ đến chuyện xuống học tiếp, lo ngủ đi cho khỏe."
Khứa này, đi guốc trong bụng người khác đến nghiện rồi à. "Vâng." Tôi thấp giọng nói. "Mà này, sao em lên đây nằm được thế? Lúc đầu là đang ở dưới phòng khách mà."
"Bay lên đấy." Mạc Khải Ân nhìn tôi.
"..."
Anh này, cũng có máu đùa ác như nhỏ em gái ha. Quả nhiên là anh em, không lệch vào đâu được.
"Tôi bế cô lên. Tầng một, có mỗi phòng này là phòng ngủ." Mạc Khải Ân thờ ơ đáp. "Còn câu hỏi nào nữa không thưa quý cô?"
"À, không không. Ngủ, ngủ đây." Tôi lắp bắp, kéo chăn trùm kín mặt.
Bên dưới lớp chăn đó, là khuôn mặt đỏ bừng như mới ngụp xuống nước sôi của tôi.
"Ngủ ngon, nhóc Cà Chua. Mai khoẻ lại, tôi dẫn cô đi đâu đó cho thư giãn đầu óc." Giọng nói nhỏ dần, và tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Anh ta vừa gọi tôi là gì cơ? Nhóc Cà Chua?
Còn nữa, đi đâu đó là đi đâu?
Tôi tròn xoe mắt nhìn lên trần nhà. Tên kia, nói xong mấy câu khó hiểu vậy rồi bỏ đi là sao hả.
Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ.
Tôi nhíu mắt, miệng kêu khẽ. "Ưm, chói quá." Tôi quay mặt sang bên, mắt dần thả lỏng.
Và mở bừng ra.
Tôi ngồi bật dậy, mấy giờ rồi? Phòng ngủ này không có gắn đồng hồ, tôi vội bước xuống giường, mở cửa. Chạy nhanh xuống cầu thang, tôi ngửi thấy mùi thơm cùng tiếng "xèo xèo" phát ra từ căn bếp.
Bóng dáng chàng trai mét tám đứng xoay lưng về phía tôi. Trên bàn ăn, là một dĩa cơm chiên trứng trông vô cùng đẹp mắt.
Tôi ngơ ngác, bước lại gần.
"Dậy rồi?"
Mạc Khải Ân xoay người lại, tay bưng một dĩa cơm chiên giống với cái trên bàn. "Đánh răng rửa mặt đi, rồi xuống ăn sáng."
Tôi suýt hét lên, như tối qua.
Mẹ nó, doạ người thật sự.
"Anh, anh nấu đó hả?" Tôi hốt hoảng hỏi.
Mạc Khải Ân vẫn đứng đó. Mắt anh ta khẽ động, nhìn từ trái sang phải. "Bên trái này, có một con ma. Bên phải này cũng có một con. Chắc là tụi nó nấu đấy."
"..."
Xin lỗi, câu hỏi hơi vô tri.
"Anh, anh ở đây từ hôm qua đến giờ à?" Tôi nhìn anh ta đặt dĩa cơm lên bàn, rồi lại nhìn anh ta kéo ghế ra, ngồi xuống.
"Không, tôi đợi cô ngủ rồi về nhà, đến bảy giờ sáng thì qua đây lại, nấu đồ ăn cho cô. Tôi đoán là để cô một mình thì cô không chịu ăn gì đâu, rồi lại ngất tiếp." Mạc Khải Ân đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm.
Ờ ha. Bộ đồ anh ta mặc lúc này khác tối qua. Cơ mà, sao tên này đứng nấu ăn thuần thục, tự nhiên như ở nhà thế? Anh ta chỉ mới vào bếp nhà tôi được có một lần, hôm pha trà thôi mà.
"Nhìn tôi làm gì, đi đánh răng đi." Mạc Khải Ân nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"À, ừm." Tôi quay người chạy lên lầu. Mười phút sau, lại chạy xuống.
"Ăn đi." Mạc Khải Ân đẩy một trong hai dĩa cơm về phía tôi. Dĩa cơm trước mặt anh ta, vẫn còn y nguyên.
Tôi kéo ghế ra, ngồi xuống, lấy muỗng được đặt sẵn trên dĩa, xúc một miếng nhỏ. "Sao anh không ăn trước đi?"
"Sợ ăn hết, rồi ăn qua luôn phần của cô." Anh ta bâng quơ đáp.
Rồi rồi, không ngờ ông hai đây lại là người sành ăn quá nhỉ.
Tôi há miệng, ngoạm lấy cơm trên muỗng. Chúng tôi cứ thế im lặng tập trung ăn, không ai nói gì nữa.
Sau khi cả hai đều ăn xong, tôi vội thu dọn dĩa, đặt vào bồn rửa chén. Cầm chai nước rửa chén đổ vào, đồng thời vươn tay lấy miếng bọt biển. Bỗng cổ tay tôi bị nắm lại.
Mạc Khải Ân rũ mắt nhìn tôi. "Để tôi rửa cho, mới khoẻ lại ngâm nước liền không tốt." Và, hồn nhiên lấy miếng bọt biển từ tay tôi.
"Cảm, cảm ơn." Tôi vô thức lùi lại, nhường chỗ cho vị đại ca lạnh lùng này.
À, lạnh lùng nhưng lại rất tốt bụng.
"Lên thay đồ đi, tôi chở cô qua chỗ làm thêm để xin nghỉ."
"Vâng, vâng." Tôi cứ thế làm theo lời anh ta nói, không chút đắn đo.
Khi tôi xuống nhà thì Mạc Khải Ân cũng vừa rửa chén xong. Anh ta ra phòng khách, mặc vào chiếc áo khoác đen, tiến ra sân.
Một chiếc xe moto đã đậu ở đó từ bao giờ.
Chiếc xe được phủ lên lớp sơn đen và đỏ, nhìn siêu ngầu.
Mạc Khải Ân lại chỗ xe, cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm có kính ụp xuống, thường thấy ở những tay lái moto.
"Đâu... đâu ra đấy?" Tôi còn chưa kịp hoàn hồn.
"Từ nhà tôi. Mấy bữa trước nó bị hư, phải đem ra sửa. Tối qua lúc tới đây dạy kèm, tôi lái theo chiếc này mà, sao giờ còn hỏi?"
"Xin lỗi, em không để ý." Tối qua bà nằm liệt giường liệt chiếu, hơi đâu quan tâm đến mấy cái xe của anh. "Mà, anh mới mười bảy tuổi, lái xe kiểu này không sợ bị bế lên phường à?"
"Đây là K-Pipe 50, moto 50cc." Mạc Khải Ân nhấn vân tay, mở cửa, dắt xe ra. "Còn đứng đó, có đi không?"
"Đi, đi." Tôi vội xỏ giày, chạy ra cửa.
"Ấy chết, quên mũ bảo hiểm..." Tôi chợt nhớ ra, rồi lại quay vào.
"Này." Mạc Khải Ân gọi tôi lại, đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm cỡ lớn như cái của anh ta, nhưng mà kiểu dáng khác, trông khá nữ tính.
"Anh chuẩn bị luôn cho em á?"
"Ừ, đi moto đội cái này cho an toàn."
"Cảm ơn ạ." Tôi đội vào, xoay người đóng cửa nhà lại, rồi leo lên xe.
Má ơi, ngầu quá xá.
"Cô làm thêm ở đâu?" Mạc Khải Ân hỏi.
Tôi nói địa chỉ, thì nghe anh ta lẩm bẩm. "Sao nghe cứ quen quen."
"Uỳnh, uỳnh, uỳnhhhh." Chiếc xe khởi động, và lao vun vút trên đường.
Chỉ năm phút sau, chúng tôi đã dừng lại trước cửa tiệm cà phê HILAPUS.
"Ở đây?" Mạc Khải Ân tháo mũ bảo hiểm xuống, quay đầu lại nhìn tôi, vươn tay tháo luôn mũ của tôi.
"Đúng, đúng rồi." Tôi vẫn còn cảm giác bị gió áp mạnh vào người, xe chạy nhanh quá đi mất. Tôi mê cái tốc độ này rồi đấy nhé.
"Thật đấy à?" Anh ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, khiến lông tơ trên người tôi dựng cả lên.
"Có, có vấn đề gì sao?"
"Đi vào đi."
Tôi xuống xe, bước vào tiệm. Mạc Khải Ân cũng vào theo.
"Anh đi theo làm gì đấy? Chỉ cần em vào xin phép thôi là được mà..." Tôi còn đang nói dở, bỗng tiếng của một người nhân viên đột ngột vang lên, doạ tôi giật bắn người.
"Nhóc Khải Ân?"
Một anh chàng đang bưng khay đồ uống, nhìn về phía chúng tôi, giọng nói mang theo sự bất ngờ, hoặc kinh ngạc, đại loại vậy.
"Cả bé nhân viên mới nữa? Em quen nhóc Ân hả?"
"... Dạ?" Tôi ngẩn người, vội quay đầu lại nhìn Mạc Khải Ân. Tức thì, tôi nghe thấy anh ta cất lời, có chút hơi mất kiên nhẫn:
"Bưng đồ đàng hoàng đi, nhiều chuyện quá."
Khải – nói chuyện vô cùng thiếu đòn – Ân trở lại rồi.
Qua giờ anh ta đối xử với tôi tốt quá, khiến tôi quên mất cái bản mặt đáng ghét này của anh ta.
Nhưng lạ lùng là, anh nhân viên kia còn cười rất tươi, nói:
"Xin lỗi xin lỗi, hai người cứ tự nhiên đi nhá."
Mạc Khải Ân tiến lên phía trước tôi, quen cửa quen nẻo đi lên cầu thang. "Cô đứng đấy làm cảnh hay gì?"
"Ơ, từ từ, đợi em xíu." Tôi vội chạy theo anh ta, dù vẫn còn cả tá câu hỏi chưa tìm ra câu trả lời.
Mạc Khải Ân dẫn tôi đi đến chỗ mà trước đây, chị Quỳnh Diệp đã dẫn tôi đến lúc tôi đi xin việc. Tới trước chiếc bàn trà quen thuộc, tôi nhìn thấy một bóng dáng cũng quen thuộc đang ngồi ở đó. Bà chủ tiệm.
"Bà nội."
???
Giờ thì tôi thực sự không biết, mình nên hỏi câu gì trước nữa rồi.