Chương 20: Một chú chuột vuông vừa vặn (3)
Bầu không khí nặng nề qua đi, Sen mỉm cười nói cũng vui khi lâu lâu đi chơi với nhau như vậy.
[Giá trị kỳ diệu hiện tại 20,0%]
Đây là việc khá lớn nên phần thưởng rất tốt. Tất nhiên, không khỏi có chút cảm giác bất bình cho người chủ của vùng đất này.
Tuy nhiên, nhờ đó, thời lượng 'Biến hoá' là hai giờ.
Điều đó có nghĩa là tôi có thể ăn bánh hồ đào trong hai giờ nhàn nhã. Tôi lấy một miếng bánh khác với vẻ mặt hào hứng.
Khoảnh khắc tôi há to miệng với vẻ mặt hạnh phúc và cắn một miếng...
Cốc cốc.
Mặt Sen bừng sáng khi nghe tiếng gõ cửa.
"Đến rồi."
Đến gì? Ai?
Tôi ngậm miệng lại ngay. Một cảm giác mát lạnh chạy dọc sống lưng tôi... Này, làm ơn đi....
"Cách đây không lâu, tôi đã gặp Đại Công tước Kyle khi đang mang bánh nướng. Tôi đã nói với ngài rằng cậu đã ở đây."
"Gì..."
"Điện hạ đã cứu cậu, cậu còn không chào hỏi lấy một tiếng? Biết điện hạ lo lắng như thế nào khi cậu biến mất mà không để lại câu nào không?"
Ồ, lại vậy rồi, cái cuộc đời này.
Bên cạnh sự bối rối của tôi, Sen vui vẻ kêu lên.
" Điện hạ!"
Cánh cửa mở ra và Kyle bước vào.
Một người đàn ông đẹp trai với vẻ mặt làm ai cũng phải rung động... Làm gì có ai như vậy. Chỉ có một tên đáng sợ chinh phục phương Bắc khắc nghiệt và hoang vắng bằng vũ lực. Tất nhiên, hắn vẫn đẹp trai....
Đôi mắt thật đáng sợ!
Tôi rùng mình và cố lùi lại một chút, nhưng rồi cứng người lại. Mọi thứ tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, nhưng không có nghĩa là lưng của tôi tốt hơn.
Tôi không còn chỗ lùi nên lúng túng ngước nhìn hắn. Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, Sen nói, "Vậy thì, cứ thoải mái nói chuyện!" Rồi rời đi.
Nào! Đi đâu đấy! Đừng để chúng tôi một mình! Tôi phải làm thế nào tiếp đây?!
Kyle bước vào phòng với đôi mắt dán chặt vào tôi. Tiếng bước chân nặng nề hôm nay nghe đáng sợ quá.
Chỉ cần nhìn vào mắt hắn ta, gần như sẵn sàng ăn mọi thứ từ đầu đến chân. Tôi do dự và lùi xa hơn một chút về phía chiếc ghế dài.
Hắn hạ mình xuống ngay bên cạnh tôi chứ không phải đối diện với tôi. Tôi theo phản xạ tránh ra xa hơn. Làn gì vậy hả.
"Ngươi còn sống."
Hắn kéo mình lại gần tôi hơn một chút.
Ngài đang phàn nàn về điều gì? Tiếc vì tôi đã không chết? Đó là khoảng thời gian tôi, kẻ đã trở nên khó chịu, bắn về phía hắn ánh mắt thiếu tôn trọng của mình thay vì đạn.
"Ta nghĩ rằng ngươi đã chết……….."
Sự chân thành của hắn thể hiện rõ trong giọng nói trầm. Tôi im lặng không nói gì. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy tội lỗi.
'Hắn hẳn đã lo lắng.'
Tôi đã gục xuống, chảy máu, bị thương trước khi kịp chữa trị, nhưng trước khi hắn kịp trở về, người đã biến mất.
Tôi làm vậy vì tôi không có lý do gì để bào chữa, nhưng xét cho cùng, điều đó hơi quá nhiều đối với Kyle.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nghiêng người về phía hắn và ngồi im. Gương mặt Kyle u ám. Sửa lại biểu cảm đi. Đừng làm nạn nhân là tôi cảm thấy tội lỗi nữa.
"Ngài lo cho tôi sao?"
Kyle đáp lại với một nụ cười nhẹ.
"Ngươi cho rằng ta là kẻ máu lạnh, không có lương tâm sao?"
"....."
"Đại công tước tàn bạo, như mọi người nói hay gì đó."
Nụ cười nhanh chóng biến thành một nụ cười cay đắng.
Tại sao Kyle không được công nhận? Không có chuyện người đã không quay lưng lại với những gì mình đã hứa chịu trách nhiệm và bảo vệ người yếu kém hơn mà không được chấp nhận.
Kyle Blake là một người ngọt ngào, tỉ mỉ và tiết kiệm hơn những gì tôi thấy trong tiểu thuyết. Hắn trở nên mạnh mẽ vì không muốn mất bất cứ thứ gì nữa, trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người dân của mình, và trở nên thông minh để mang đến cho phương Bắc một tương lai tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên, càng làm thế giới hiểu lầm người đàn ông này.
Họ gọi hắn là khủng khiếp vì đã chinh phục vùng đất cằn cỗi, và cười nhạo cách hắn trừng phạt kẻ thù của mình một cách tàn nhẫn. Đó là bởi vì họ tin rằng họ sẽ an toàn nếu hắn ta bị giam cầm ở phương bắc chỉ với một vài lời nói cay độc.
"Không phù hợp. Đại công tước máu lạnh gì chứ?"
Mắt Kyle dịu đi trước lời nói của tôi.
"Tôi không chết, ngài yên tâm đi, cũng không đau nữa...Thật ra không đến mức như vậy, nhưng so với ngày hôm qua vẫn tốt hơn, nên ngài có thể ăn bánh."
"Các bác sĩ nói rằng không có bệnh nhân nào đến. Sẽ rất khó để điều trị một mình."
"Ừ thì...Có thể nói tôi hơn người bình thường ở mảng phục hồi."
Cho đến khi tôi sử dụng 'Biến hoá'' một lần nữa, cơ thể này đã nghỉ ngơi và hệ thống sử dụng sức mạnh của nó, vì vậy vết thương lành nhanh hơn những người khác là điều đương nhiên.
"Lần này tôi sẽ không biến mất, có gì thắc mắc cứ hỏi đi."
Tôi nói vậy và đặt một miếng bánh vào đĩa.
"Ngài muốn một ít không?"
Sau đó, Kyle giữ cổ tay tôi thay vì cái đĩa.
"Nếu ta trói ngươi lại, ngươi còn biến mất được nữa chứ?"
"...Giam giữ người là bất hợp pháp"
"Một Đại công tước cần để tâm đến luật pháp sao?"
"Gì cơ?"
Đừng trưng ra cái bộ mặt nghiêm túc như kia. Nếu cứ nhìn tôi như vậy, tôi sẽ thấy khó xử lắm.
Và ngay cả khi trói lại cũng vô ích. Dù sao, khi thời gian đến, tôi sẽ lặng lẽ trở về ngôi nhà hamster của ngài đã chuẩn bị.
"Ngươi đã nói sẽ ổn khi đặt câu hỏi"
"Vâng."
"Tại sao lại bỏ quần áo?"
"...Nó ướt. Tôi bị chảy rất nhiều máu, vì vậy tôi chỉ thay đồ và rời đi."
"Ngươi còn tâm trí để làm vậy sao? Cởi băng ra."
"Có một số mảnh thủy tinh còn sót lại trên lưng tôi."
Tôi vòng vo một cách ngẫu nhiên.
"Vậy."
"Vậy?"
"Lưng của ngươi không sao chứ?"
Có sao thì tôi nhàn nhã ngồi ăn bánh thế....Này, cái gì! Tại sao! Ngài đang làm gì!
Hắn xoay người tôi lại và vòng cánh tay ra sau lưng tôi. Hai tay đưa qua hai bên hông, cởi từng cúc áo rồi kéo xuống qua vai.
Nó xảy ra quá nhanh đến nỗi tôi thậm chí không có thời gian để hoảng sợ. Tôi nổi da gà khi gió lạnh tạt vào gáy và lưng.
'Có ổn không khi lột trần một người như thế này!?'
Tôi thậm chí không thể vùng vẫy. Bởi vì cả hai tay hắn đều đang giữ quần áo của tôi. Đó là bộ quần áo tôi nhận được, nhưng khi chúng bị rách, tôi không làm gì được.
Được rồi, nên im lặng. Bởi vì điều đó không có nghĩa là xấu. Tuy nhiên, tôi muốn ngài tránh ra càng sớm càng tốt. Ai nhòn thấy sẽ hiểu lầm mất.
"Bên ngoài lành rồi."
Những đầu ngón tay của Kyle cẩn thận lướt quanh lưng tôi. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng, như thể nâng niu một thứ gì đó sẽ bị vỡ nếu tác dụng một lực không đúng cách.
"Nhưng sẽ để lại sẹo."
"Là sao?"
"Sẽ mất thời gian để vết bầm biến mất."
"Lưng tôi ổn chứ. Tôi không thể nhìn rõ."
Dù sao, một hai vết sẹo cũng không thành vấn đề.
Một vết sẹo đau thực sự không phải như thế này. Vết sẹo để lại trong trái tim mới thực sự là đau đớn. Cứ ngỡ đã lành lặn rồi, nhưng vô tình nhìn vào sẽ lại làm nó nhói lên.
"...Không sao rồi."
Giọng Kyle thật nhỏ. Như cơn gió thoảng vào tai, rồi vụt đi.
Thật kỳ lạ khi nghe giọng nói đó dường như đang thì thầm. Tuy rằng người thở phào là hắn, nhưng không biết vì sao trong lòng đang lo lắng cũng dịu bớt đi.
Đã bao nhiêu phút trôi qua?
"Tôi...."
['Biến hoá' sẽ bị hủy trong 20 phút.]
Bây giờ là lúc thời gian như chậm lại.
Khi tôi liếc nhìn, Kyle nhăn mày. Gì. Sao. Ngài định sẽ giữ tôi ở đây mãi à?
Ngài biết điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng ngài không thể bảo tôi đừng đi. Vì không muốn nói ra, nên ngài đang nhìn tôi với vẻ mặt như thế.
'Nhìn theo cách này, ngài trông giống như một con chó với bộ lông đen.'
Nghe như là một sự xúc phạm, nhưng chính xác mà. Sự dễ thương và ngọt ngào không phù hợp với kích thước đó.
"Ngài có thể gặp tôi ngày mai."
Cuối cùng, những lời hứa hẹn về tương lai đã thốt ra khỏi miệng tôi. Chúng ta không thể ở bên nhau cả ngày, vì tôi chỉ có thể ở dưới hình người hai tiếng mỗi ngày.
"Nếu không phiền vào giờ này ngày mai, tôi sẽ ở trong phòng nghỉ."
Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, tôi đã hứa một điều gì đó.
Nếu bạn hỏi tại sao... Chà, có vẻ nên như vậy. Ít nhất tôi nghĩ hắn sẽ bớt lo lắng hơn nếu tôi mời hắn đến đây vào một lúc nào đó.
Lời hứa thật lạ lùng. Cảm giác như một sợi dây vô hình ràng buộc tôi và người kia lại với nhau.
"Tôi sẽ không đi đâu cả."
Tôi phải cứu ngài, nhưng đồng thời cũng đâu thể bỏ rơi ngài chứ?
"Được rồi."
Kyle thở dài đáp lại.
"Ta sẽ đợi."
Thực ra tôi muốn hỏi tại sao ngài lại để ý đến tôi nhiều như vậy? Belial cũng bị thương, và tôi nghe nói rằng một quý tộc khác gần đó cũng bị xây xước.
Trong số rất nhiều người đó, lại chọn quan tâm đến tôi.
Cái quái gì vậy, tại sao ngài lại như thế này?
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi không thể nói bất cứ điều gì. Những lời đang cố nói tan biến nơi đầu lưỡi, không để lại chút dấu vết nào.
Thành thật mà nói, tôi đã rất vui.
Đã bao nhiêu lâu mới có ai đó đợi tôi? Tất cả những gì tôi có thể nhớ là đuổi theo dòng chảy cuộc sống cho đến khi đôi chân chảy máu để luôn được sống và không thua kém người khác. Ngài nói sẽ đợi tôi, người luôn phải chạy vòng quanh trong vô vọng.
Kyle.
Ngài có hiểu nỗi cô đơn này không? Đó là lý do tại sao ngài nói rằng ngài sẽ chờ tôi với vẻ mặt nghiêm túc đến vậy?
"Thật sao."
Một cảm giác cháy bỏng dường như nhen nhóm nơi lồng ngực. Cơn đau thắt này đến từ đâu?
Khuôn mặt ấy tiến lại gần, giống như khi khiêu vũ ngày hôm qua.
Trán của chúng tôi dường như có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào, và làn da mát lạnh của hắn cù sống mũi tôi. Gần đến mức tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ruby của Kyle.
"....Tại sao ngài lại nhìn tôi theo cách đó?"
"Bởi vì cậu giống ai đó."
Giống chỗ nào, cả chủng tộc cũng khác nhau, một con người giống loài gặm nhấm ở chỗ nào? Tuy nhiên, hắn cũng không tệ đến mức đấy nhận vì tôi, nên tôi đã thôi cười.
"Lời nhận xét như không có chút thành ý nào cả."
Rồi Kyle cười phá lên.
Giống như mùa xuân phương Bắc đến sau một mùa đông dài.
Note:
- Giờ không bị bắt ăn sâu nữa nên cảm xúc tăng lên, chap sau là chuyển xưng hô của Shu nha.
- Về phần ngoại truyện, vì nó spoil nhiều quá nên phải đợi một thời gian nữa tôi mới dịch được. Với cả bản thân tôi cũng chưa đọc đến phần liên quan, nên hơi khó để hiểu. Vã lắm thì dịch được tập đám cưới là dễ nhất:D
-Với mấy hôm nữa tôi sủi để đi du lịch đây ?7
[Giá trị kỳ diệu hiện tại 20,0%]
Đây là việc khá lớn nên phần thưởng rất tốt. Tất nhiên, không khỏi có chút cảm giác bất bình cho người chủ của vùng đất này.
Tuy nhiên, nhờ đó, thời lượng 'Biến hoá' là hai giờ.
Điều đó có nghĩa là tôi có thể ăn bánh hồ đào trong hai giờ nhàn nhã. Tôi lấy một miếng bánh khác với vẻ mặt hào hứng.
Khoảnh khắc tôi há to miệng với vẻ mặt hạnh phúc và cắn một miếng...
Cốc cốc.
Mặt Sen bừng sáng khi nghe tiếng gõ cửa.
"Đến rồi."
Đến gì? Ai?
Tôi ngậm miệng lại ngay. Một cảm giác mát lạnh chạy dọc sống lưng tôi... Này, làm ơn đi....
"Cách đây không lâu, tôi đã gặp Đại Công tước Kyle khi đang mang bánh nướng. Tôi đã nói với ngài rằng cậu đã ở đây."
"Gì..."
"Điện hạ đã cứu cậu, cậu còn không chào hỏi lấy một tiếng? Biết điện hạ lo lắng như thế nào khi cậu biến mất mà không để lại câu nào không?"
Ồ, lại vậy rồi, cái cuộc đời này.
Bên cạnh sự bối rối của tôi, Sen vui vẻ kêu lên.
" Điện hạ!"
Cánh cửa mở ra và Kyle bước vào.
Một người đàn ông đẹp trai với vẻ mặt làm ai cũng phải rung động... Làm gì có ai như vậy. Chỉ có một tên đáng sợ chinh phục phương Bắc khắc nghiệt và hoang vắng bằng vũ lực. Tất nhiên, hắn vẫn đẹp trai....
Đôi mắt thật đáng sợ!
Tôi rùng mình và cố lùi lại một chút, nhưng rồi cứng người lại. Mọi thứ tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, nhưng không có nghĩa là lưng của tôi tốt hơn.
Tôi không còn chỗ lùi nên lúng túng ngước nhìn hắn. Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, Sen nói, "Vậy thì, cứ thoải mái nói chuyện!" Rồi rời đi.
Nào! Đi đâu đấy! Đừng để chúng tôi một mình! Tôi phải làm thế nào tiếp đây?!
Kyle bước vào phòng với đôi mắt dán chặt vào tôi. Tiếng bước chân nặng nề hôm nay nghe đáng sợ quá.
Chỉ cần nhìn vào mắt hắn ta, gần như sẵn sàng ăn mọi thứ từ đầu đến chân. Tôi do dự và lùi xa hơn một chút về phía chiếc ghế dài.
Hắn hạ mình xuống ngay bên cạnh tôi chứ không phải đối diện với tôi. Tôi theo phản xạ tránh ra xa hơn. Làn gì vậy hả.
"Ngươi còn sống."
Hắn kéo mình lại gần tôi hơn một chút.
Ngài đang phàn nàn về điều gì? Tiếc vì tôi đã không chết? Đó là khoảng thời gian tôi, kẻ đã trở nên khó chịu, bắn về phía hắn ánh mắt thiếu tôn trọng của mình thay vì đạn.
"Ta nghĩ rằng ngươi đã chết……….."
Sự chân thành của hắn thể hiện rõ trong giọng nói trầm. Tôi im lặng không nói gì. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy tội lỗi.
'Hắn hẳn đã lo lắng.'
Tôi đã gục xuống, chảy máu, bị thương trước khi kịp chữa trị, nhưng trước khi hắn kịp trở về, người đã biến mất.
Tôi làm vậy vì tôi không có lý do gì để bào chữa, nhưng xét cho cùng, điều đó hơi quá nhiều đối với Kyle.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nghiêng người về phía hắn và ngồi im. Gương mặt Kyle u ám. Sửa lại biểu cảm đi. Đừng làm nạn nhân là tôi cảm thấy tội lỗi nữa.
"Ngài lo cho tôi sao?"
Kyle đáp lại với một nụ cười nhẹ.
"Ngươi cho rằng ta là kẻ máu lạnh, không có lương tâm sao?"
"....."
"Đại công tước tàn bạo, như mọi người nói hay gì đó."
Nụ cười nhanh chóng biến thành một nụ cười cay đắng.
Tại sao Kyle không được công nhận? Không có chuyện người đã không quay lưng lại với những gì mình đã hứa chịu trách nhiệm và bảo vệ người yếu kém hơn mà không được chấp nhận.
Kyle Blake là một người ngọt ngào, tỉ mỉ và tiết kiệm hơn những gì tôi thấy trong tiểu thuyết. Hắn trở nên mạnh mẽ vì không muốn mất bất cứ thứ gì nữa, trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người dân của mình, và trở nên thông minh để mang đến cho phương Bắc một tương lai tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên, càng làm thế giới hiểu lầm người đàn ông này.
Họ gọi hắn là khủng khiếp vì đã chinh phục vùng đất cằn cỗi, và cười nhạo cách hắn trừng phạt kẻ thù của mình một cách tàn nhẫn. Đó là bởi vì họ tin rằng họ sẽ an toàn nếu hắn ta bị giam cầm ở phương bắc chỉ với một vài lời nói cay độc.
"Không phù hợp. Đại công tước máu lạnh gì chứ?"
Mắt Kyle dịu đi trước lời nói của tôi.
"Tôi không chết, ngài yên tâm đi, cũng không đau nữa...Thật ra không đến mức như vậy, nhưng so với ngày hôm qua vẫn tốt hơn, nên ngài có thể ăn bánh."
"Các bác sĩ nói rằng không có bệnh nhân nào đến. Sẽ rất khó để điều trị một mình."
"Ừ thì...Có thể nói tôi hơn người bình thường ở mảng phục hồi."
Cho đến khi tôi sử dụng 'Biến hoá'' một lần nữa, cơ thể này đã nghỉ ngơi và hệ thống sử dụng sức mạnh của nó, vì vậy vết thương lành nhanh hơn những người khác là điều đương nhiên.
"Lần này tôi sẽ không biến mất, có gì thắc mắc cứ hỏi đi."
Tôi nói vậy và đặt một miếng bánh vào đĩa.
"Ngài muốn một ít không?"
Sau đó, Kyle giữ cổ tay tôi thay vì cái đĩa.
"Nếu ta trói ngươi lại, ngươi còn biến mất được nữa chứ?"
"...Giam giữ người là bất hợp pháp"
"Một Đại công tước cần để tâm đến luật pháp sao?"
"Gì cơ?"
Đừng trưng ra cái bộ mặt nghiêm túc như kia. Nếu cứ nhìn tôi như vậy, tôi sẽ thấy khó xử lắm.
Và ngay cả khi trói lại cũng vô ích. Dù sao, khi thời gian đến, tôi sẽ lặng lẽ trở về ngôi nhà hamster của ngài đã chuẩn bị.
"Ngươi đã nói sẽ ổn khi đặt câu hỏi"
"Vâng."
"Tại sao lại bỏ quần áo?"
"...Nó ướt. Tôi bị chảy rất nhiều máu, vì vậy tôi chỉ thay đồ và rời đi."
"Ngươi còn tâm trí để làm vậy sao? Cởi băng ra."
"Có một số mảnh thủy tinh còn sót lại trên lưng tôi."
Tôi vòng vo một cách ngẫu nhiên.
"Vậy."
"Vậy?"
"Lưng của ngươi không sao chứ?"
Có sao thì tôi nhàn nhã ngồi ăn bánh thế....Này, cái gì! Tại sao! Ngài đang làm gì!
Hắn xoay người tôi lại và vòng cánh tay ra sau lưng tôi. Hai tay đưa qua hai bên hông, cởi từng cúc áo rồi kéo xuống qua vai.
Nó xảy ra quá nhanh đến nỗi tôi thậm chí không có thời gian để hoảng sợ. Tôi nổi da gà khi gió lạnh tạt vào gáy và lưng.
'Có ổn không khi lột trần một người như thế này!?'
Tôi thậm chí không thể vùng vẫy. Bởi vì cả hai tay hắn đều đang giữ quần áo của tôi. Đó là bộ quần áo tôi nhận được, nhưng khi chúng bị rách, tôi không làm gì được.
Được rồi, nên im lặng. Bởi vì điều đó không có nghĩa là xấu. Tuy nhiên, tôi muốn ngài tránh ra càng sớm càng tốt. Ai nhòn thấy sẽ hiểu lầm mất.
"Bên ngoài lành rồi."
Những đầu ngón tay của Kyle cẩn thận lướt quanh lưng tôi. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng, như thể nâng niu một thứ gì đó sẽ bị vỡ nếu tác dụng một lực không đúng cách.
"Nhưng sẽ để lại sẹo."
"Là sao?"
"Sẽ mất thời gian để vết bầm biến mất."
"Lưng tôi ổn chứ. Tôi không thể nhìn rõ."
Dù sao, một hai vết sẹo cũng không thành vấn đề.
Một vết sẹo đau thực sự không phải như thế này. Vết sẹo để lại trong trái tim mới thực sự là đau đớn. Cứ ngỡ đã lành lặn rồi, nhưng vô tình nhìn vào sẽ lại làm nó nhói lên.
"...Không sao rồi."
Giọng Kyle thật nhỏ. Như cơn gió thoảng vào tai, rồi vụt đi.
Thật kỳ lạ khi nghe giọng nói đó dường như đang thì thầm. Tuy rằng người thở phào là hắn, nhưng không biết vì sao trong lòng đang lo lắng cũng dịu bớt đi.
Đã bao nhiêu phút trôi qua?
"Tôi...."
['Biến hoá' sẽ bị hủy trong 20 phút.]
Bây giờ là lúc thời gian như chậm lại.
Khi tôi liếc nhìn, Kyle nhăn mày. Gì. Sao. Ngài định sẽ giữ tôi ở đây mãi à?
Ngài biết điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng ngài không thể bảo tôi đừng đi. Vì không muốn nói ra, nên ngài đang nhìn tôi với vẻ mặt như thế.
'Nhìn theo cách này, ngài trông giống như một con chó với bộ lông đen.'
Nghe như là một sự xúc phạm, nhưng chính xác mà. Sự dễ thương và ngọt ngào không phù hợp với kích thước đó.
"Ngài có thể gặp tôi ngày mai."
Cuối cùng, những lời hứa hẹn về tương lai đã thốt ra khỏi miệng tôi. Chúng ta không thể ở bên nhau cả ngày, vì tôi chỉ có thể ở dưới hình người hai tiếng mỗi ngày.
"Nếu không phiền vào giờ này ngày mai, tôi sẽ ở trong phòng nghỉ."
Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, tôi đã hứa một điều gì đó.
Nếu bạn hỏi tại sao... Chà, có vẻ nên như vậy. Ít nhất tôi nghĩ hắn sẽ bớt lo lắng hơn nếu tôi mời hắn đến đây vào một lúc nào đó.
Lời hứa thật lạ lùng. Cảm giác như một sợi dây vô hình ràng buộc tôi và người kia lại với nhau.
"Tôi sẽ không đi đâu cả."
Tôi phải cứu ngài, nhưng đồng thời cũng đâu thể bỏ rơi ngài chứ?
"Được rồi."
Kyle thở dài đáp lại.
"Ta sẽ đợi."
Thực ra tôi muốn hỏi tại sao ngài lại để ý đến tôi nhiều như vậy? Belial cũng bị thương, và tôi nghe nói rằng một quý tộc khác gần đó cũng bị xây xước.
Trong số rất nhiều người đó, lại chọn quan tâm đến tôi.
Cái quái gì vậy, tại sao ngài lại như thế này?
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi không thể nói bất cứ điều gì. Những lời đang cố nói tan biến nơi đầu lưỡi, không để lại chút dấu vết nào.
Thành thật mà nói, tôi đã rất vui.
Đã bao nhiêu lâu mới có ai đó đợi tôi? Tất cả những gì tôi có thể nhớ là đuổi theo dòng chảy cuộc sống cho đến khi đôi chân chảy máu để luôn được sống và không thua kém người khác. Ngài nói sẽ đợi tôi, người luôn phải chạy vòng quanh trong vô vọng.
Kyle.
Ngài có hiểu nỗi cô đơn này không? Đó là lý do tại sao ngài nói rằng ngài sẽ chờ tôi với vẻ mặt nghiêm túc đến vậy?
"Thật sao."
Một cảm giác cháy bỏng dường như nhen nhóm nơi lồng ngực. Cơn đau thắt này đến từ đâu?
Khuôn mặt ấy tiến lại gần, giống như khi khiêu vũ ngày hôm qua.
Trán của chúng tôi dường như có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào, và làn da mát lạnh của hắn cù sống mũi tôi. Gần đến mức tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ruby của Kyle.
"....Tại sao ngài lại nhìn tôi theo cách đó?"
"Bởi vì cậu giống ai đó."
Giống chỗ nào, cả chủng tộc cũng khác nhau, một con người giống loài gặm nhấm ở chỗ nào? Tuy nhiên, hắn cũng không tệ đến mức đấy nhận vì tôi, nên tôi đã thôi cười.
"Lời nhận xét như không có chút thành ý nào cả."
Rồi Kyle cười phá lên.
Giống như mùa xuân phương Bắc đến sau một mùa đông dài.
Note:
- Giờ không bị bắt ăn sâu nữa nên cảm xúc tăng lên, chap sau là chuyển xưng hô của Shu nha.
- Về phần ngoại truyện, vì nó spoil nhiều quá nên phải đợi một thời gian nữa tôi mới dịch được. Với cả bản thân tôi cũng chưa đọc đến phần liên quan, nên hơi khó để hiểu. Vã lắm thì dịch được tập đám cưới là dễ nhất:D
-Với mấy hôm nữa tôi sủi để đi du lịch đây ?7