Chương 28: Đến chuột đồng cũng phải có gốc gác (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Là yêu tinh! Tránh xa các vách đá nếu không muốn bị thương bởi những tảng đá rơi xuống!"
Trước khi kịp nhận ra, chúng tôi đã bị bao vây bởi một bầy quỷ.
Chúng ẩn mình trong những tảng đá, cành cây và kẽ hở của vách núi, cười khúc khích bằng một giọng ghê rợn. Thoạt nhìn, có vẻ chúng đông hơn so với số người ở đây.
Các hiệp sĩ thì thầm với giọng kích động.
"Tại sao chúng lại tập trung đông như vậy?"
"Ừ, lạ thật.... Chúng không phải là loài đến gần hay đe dọa thế này."
"Không phải thường sao, ngài Phó đội trưởng?."
Tôi lo lắng nhìn xung quanh.
Hàng chục yêu tinh lấp đầy hẻm núi nhìn chằm chằm vào chúng tôi như thể chúng sắp nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Yêu tinh.
Loài quỷ nhỏ được bao phủ bởi làn da xanh đang khịt cái mũi khoằm trong khi nhìn về phía này với vẻ mặt hằn học. Đôi mắt của chúng mang một màu đen như ác quỷ.
'Tôi không mong đợi được tận mắt chứng kiến điều mà tôi chỉ thấy trong phim ảnh hay tiểu thuyết...
[(ʘ﹏ʘ);;;!]
Đây đâu phải thời gian để run sợ. Tôi làm làm gì đó.
Các hiệp sĩ bắt đầu tập hợp thành đội hình. Các hiệp sĩ mới bao vây những người không thiên về cận chiến, trong khi các hiệp sĩ thông thường bao vây và bảo vệ họ.
"Che cho các lính mới! Đứng sát hơn nữa."
"Đằng kia! Nếu cậu cứ ở lại đó, cậu sẽ bị trúng tên đấy. Đi xa hơn nữa!"
"...Vâng!"
"Tên kia, nếu sợ quá, thì lui lại!"
Trận chiến bắt đầu mà không có bất kỳ tín hiệu nào. Các hiệp sĩ rút kiếm, và lũ quái thú gầm lên và lao tới.
Không gian tràn ngập âm thanh của những lưỡi kiếm vung lên, tiếng kêu của yêu tinh và âm thanh di chuyển cơ thể làm bụi bay tứ tung.
Giữa sự náo động, tôi nhìn vào lưng Kyle.
[Kyle một mình làm công việc của mười, không, hai mươi hiệp sĩ. Mỗi lần anh ta vung kiếm, máu đen của yêu tinh phun ra như mưa, đến mức không còn chỗ để bước lên với vô số xác chết.]
Y như nó đã nói. Không hề có chút cường điệu nào trong câu vừa rồi.
Kyle di chuyển như một điệu nhảy chậm. Như thể bất chấp trọng lực, cơ thể anh lơ lửng trong không trung và nhẹ nhàng xoay người trên vách đá, hoặc đứng vững vàng tại chỗ như bị cắm rễ và rút kiếm chém ngang.
Cảm giác thực tế đã biến mất khỏi hình ảnh chuyển động, như thể đó là một bức tranh hoặc một bộ phim có bầu không khí nặng nề và lạnh lẽo.
Thành thật mà nói, thật là tuyệt vời. Đến mức anh ấy có vẻ đã biến thành một người khác.
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao một người đàn ông mạnh mẽ như vậy lại chết dưới tay của Serena? Tôi không nghĩ có ai có thể giết được anh ta.
[Người đã chinh phục phương Bắc với tinh thần chiến đấu bất khuất và sức mạnh áp đảo chỉ bằng một thanh kiếm. Người đã đặt tên 'Blake' cho vùng đất hoang cằn cỗi và tạo ra một ngôi nhà cho những người không có nơi nào để đi vì bị ma thú chiếm nơi ở.]
Ở anh ấy có một phẩm giá mà khó có thể giải thích chỉ trong vài dòng. Tấm lưng vững chắc đã quen với đấu tranh không chịu khuất phục trước bất cứ cơn bão nào.
Cuộc đột kích của yêu tinh kết thúc sớm hơn dự kiến. Một số nhà nghiên cứu lấy những gì họ cần từ xác chết rồi cho vào một cái túi, và các hiệp sĩ lại lên ngựa.
Hẻm núi dài im lìm. Mọi người, như thể nhẹ nhõm vì sự im lặng, lại bắt đầu trao đổi vài lời với nhau.
Nhưng ở giữa, chỉ có tôi là lo lắng.
'....Không đúng.'
Theo [Trái tim mùa đông], nguyên nhân khiến Kyle bị thương không phải do bị quái vật tấn công, mà là do một tên phản bội bí ẩn.
'...Vì vậy, nghĩa là lần tiếp theo à? Khi nào sẽ xảy ra?'
Cũng có một giới hạn trong việc nhắc lại những nội dung mơ hồ của tác phẩm gốc. Có thể cho ta biết thêm không.
[(╥ × ╥)=(╥ × ╥)]
Bị giới hạn tiếp à.
Trong những điều mà hệ thống đã nói vào ngày hôm trước, có một điều như vậy. Nếu nói chi tiết thì điều kiện nhận thưởng chắc chắn sẽ phức tạp hơn. Tôi không biết chính xác, nhưng có vẻ là một vấn đề cân bằng theo cách riêng của nó.
Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi phải cẩn thận.
"Hãy cẩn thận."
Tôi nói với Kyle, người đã nhảy lên ngựa. Anh phủi vết máu và bụi trên gấu áo rồi hỏi với giọng điệu nghi hoặc.
"Ta đã giết tất cả yêu tinh."
"Không phải yêu tinh. Con người mới đáng sợ nhất, phải không?"
Có người giết được ngài, người đã chống lại hàng ngàn con quái vật.
Khi tôi ngước nhìn anh ấy, vẫn cau mày, Kyle ấn ngón trỏ vào giữa trán của tôi.
"Được rồi."
"....."
"Ta đã nói là ta sẽ cẩn thận mà."
Anh ta lại ấn vào trán tôi rồi. Chỉ sau đó tôi mới nới lỏng biểu cảm của mình một chút.
Ổn thôi. Tôi sẽ lo tất cả mọi thứ
'Vậy sẽ không sao đâu.'
Không sao cả
*
Trong khi chờ đợi, tôi ăn thêm ba chiếc bánh quy thông nữa. Cuối cùng, đến lần thứ ba, Kyle hỏi liệu anh ta có thể ăn đống đồ vặt mà tôi đã giấu không.
....Đã bảo là không cho cơ mà.
[Giá trị kì diệu hiện tại 22,0%]
Sau khi đi vòng qua hẻm núi nơi chúng tôi gặp lũ yêu tinh và trèo lên, chúng tôi xuống ngựa và bắt đầu đi bộ. Điều này là do con đường dốc và đó là địa hình có thể dẫn đến tai nạn nếu ngựa vấp ngã hoặc chạy quá tốc độ.
"Chúng ta sẽ quay lại sớm chứ?"
"Vâng, thưa Điện hạ. Các tân binh cũng đã học được rất nhiều. Hãy trở về trước khi mặt trời lặn."
Đó là một âm thanh dễ nghe, chúng ta hãy về nhà nào. Tôi kiểm tra thời gian với vẻ mặt lo lắng.
['Biến hoá' sẽ bị hủy trong 30 phút tới.]
Vì còn thời gian quay lại nên phải ăn thêm một hai cái nữa nhỉ? Nếu chỉ đi vào khu vực an toàn, sẽ có việc phải làm một lúc, tốt hơn hết là tôi nên yêu cầu xuống ngựa và tìm một nơi ít đông đúc hơn. Miễn là giấu kĩ quần áo của mình, tôi sẽ ổn thôi.
Vẫn không có cuộc tập kích nào khác. Mặc dù gặp một vài con quái vật, nhưng những wyvern đột biến và gấu xám lạc khỏi đàn đã nhanh chóng bị xử lý.
Đặc biệt, bầu không khí chỉ trở nên căng thẳng hơn chút sau khi tôi đọc quyển bách khoa và nói rằng cánh trái của wyvern có độc.
'Không còn cuộc tấn công nào khác.'
Có thể là không xảy ra? Nhưng điều gì đã thay đổi cốt truyện để vụ việc biến mất? Những gì tôi đã thay đổi...
'Vụ đèm chùm.'
Belial không bị thương bởi đèn chùm. Vì vậy, mối quan hệ giữa anh và Kyle không trở nên tồi tệ như trong truyện gốc.
Belial sẽ không cố giết Kyle ngay bây giờ. Đúng như Kyle nói, anh ta ghét Đại Công tước, nhưng anh không cảm thấy cần phải loại bỏ luôn, miễn là khi vẫn còn quyền lực.
'Vậy, thời gian sống có tăng lên không?'
Tôi nhìn chằm chằm vào Kyle với sự chờ đợi.
[Kyle Jane Meinhardt. Khoảng 15 ngày còn lại kể từ thời điểm chết ước tính.]
Thời gian còn lại của anh vẫn còn ngắn lắm.
'Không bị tấn công, tại sao...
Thịch.
Khi đó, lũ ngựa kêu lên một tiếng khó chịu cùng với âm thanh rung chuyển mặt đất. Các hiệp sĩ rút kiếm và bắt đầu phòng ngự.
[o((ʘ﹏ʘ))o!]
[☐☐☐ đã bị ☐☐! Từ trong khe nứt], ☐☐ ☐☐ đã ☐☐☐☐☐
[Không xác định]
[Cảnh báo nguy hiểm]
Đúng như dự đoán, Kyle bước tới và giơ kiếm lên. Tôi nhìn lên với cảm giác ớn lạnh trong khi kiểm tra các cửa sổ hệ thống hiện ra cùng lúc.
"Cái đó... cái gì?"
"Thứ này là cái gì..."
Khuôn mặt của những hiệp sĩ trở nên do dự.
Đó hẳn là một con quái vật chưa từng xuất hiện ở phương Bắc.
Một con quái vật có cặp sừng khổng lồ màu đen giống hình dạng của một con dê hoặc cừu, cái mõm dài kỳ lạ, phủ đầy lông, bám chặt mặt đất bằng móng vuốt sắc nhọn.
Nó gầm lên một tiếng dài và đứng bằng hai chân.
"T-tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế"
“Tôi không biết có loài này sống ở phương Bắc….."
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là....
"Cái-."
Tại sao lại ở đây?
Tôi không thể biết. Đó không phải là một con quái vật sống ở phương Bắc. Nó là một con quái vật sống trong rừng sâu và đầm lầy. Vì bản chất hiếu chiến của nó, nó được biết đến như một loại thảm họa với khu vực xung quanh.
Dê đầm lầy.
Mọi người gọi nó như vậy.
Là đồng nghiệp của tôi...
'Này hệ thống. làm thế quái nào điều này xảy ra được!? Tại sao con quái vật từ trò chơi của tôi lại ở đây?'
[Không xác định]
[Giảm thời gian can thiệp vào thế giới một lúc.]
[Nếu can thiệp quá mức này, sức mạnh của ☐☐☐..]
Hệ thống chớp một cái rồi biến mất.
Ngươi đi đâu rồi?
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh. Rõ ràng, khoảng trống đó có nghĩa là 'dê đầm lầy'. Có thể nào vì ảnh hưởng mà tôi đã sử dụng để can thiệp vào thế giới này, những gì liên quan tới tôi đã theo đến tận đây?
Tôi chậc lưỡi và nhét Bách khoa toàn thư vào kho đồ của mình. Dù sao thì nó cũng không phải là thứ nên ở thế giới này, vì vậy không có cách để đánh bại nó ở trong cuốn sách.
Mà là ở trong đầu tôi.
"Không cần quan tâm nó là gì."
Kyle duỗi thẳng thanh kiếm của mình. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, nhưng tôi có thể biết quyết tâm của anh mạnh mẽ như thế nào.
Ngay cả khi anh ta gặp phải một con quái vật không xác định trên đường, ngay cả khi nó mạnh hơn bất kỳ thứ gì khác mà anh ta từng gặp, và kích thước của nó là không xác định.
Dù vậy, Kyle không lùi bước. Đối với anh ta, rút lui khỏi đây cũng giống như từ bỏ vùng đất này.
"Mọi người, lùi lại!"
Kyle và con dê đầm lầy bắt đầu tấn công. Anh nhảy lên, vung kiếm bằng cả hai tay.
Kyle lao vào con quái vật đang tru lên như thể nó sẽ xé nát bầu trời và mặt đất, chém vào tay trái của nó. Một tiếng huỵch, một âm thanh to hơn cả đá rơi vang lên và bụi bay tứ tung tới tận đây.
"...Vô lý."
Máu đen chảy ra từ vết thương. Nhưng chẳng mấy chốc, da thịt đã liền với nhau và trở thành một cánh tay mới.
Điên tiết, con dê đầm lầy đứng thẳng dậy và vung rộng hai tay. Một cơn gió mạnh thổi qua như những chiếc đinh sắc nhọn xuyên qua thân cây.
Các hiệp sĩ hoảng loạn, nhưng Kyle không ngạc nhiên. Anh ta lặng lẽ duỗi thẳng thanh kiếm của mình và tấn công một lần nữa.
Thanh kiếm đỏ bay xiên và để lại vết sẹo trên cổ con thú, cơ thể Kyle bay lên trên cơ thể nó và rơi xuống phía bên kia.
Nhưng con dê đầm lầy đã quay lại và cố tóm lấy Kyle. Mặc dù con ngươi hình đồng xu đang nhìn về phía này, nhưng như thể chúng còn nhìn được về phía sau.
"Là mắt!"
Tôi gọi to khi nhớ lại.
"Điện hạ! Là mắt! Đâm vào trán! Ở phần phồng lên trên trán nó!"
Dê đầm lầy có ba mắt. Con mắt ma thuật ẩn trong trán có thể xuyên qua da và nhìn xa hơn. Đó là lý do tại sao nó không có điểm mù trong tầm nhìn của mình, và trở thành một thứ khó đối phó.
"Dùng cung đi!"
Trong số các Hiệp sĩ của Blake, người được cho là một xạ thủ, đã kéo dây. Người lính kia nín thở, tập trung vào mục tiêu. Mũi tên bay đến, đâm vào trán con quái vật.
Một tiếng kêu làm rung chuyển hẻm núi. Con ma thú nổi điên và vung tay về hướng này.
"Đối thủ của ngươi là ta."
Kyle, người đã nhảy lên trước mặt tôi trước khi tôi kịp nhận ra, cắt đứt cánh tay đang với đến. Máu đen chảy đầm đìa trên đất. Nếu không phải vì cái mùi khó chịu này, tôi đã có thể cổ vũ cho anh rồi.
Như trước, cánh tay mọc lại. Nhưng ngay lúc đó, tôi thấy một thứ gì đó sáng lên trên vai nó.
"Ở vai!"
"Gì?"
Tôi đến gần Kyle hơn, nắm lấy cằm anh từ phía sau và quay sang bên phải.
"Nhìn đằng kia. Xa hơn một chút so với chỗ máu đang phun ra. Không, một chấm xanh phát sáng rất nhỏ phía trên. Nếu nhìn kỹ, đó là vảy."
"...."
"Ngài có thấy không?"
Những chiếc vảy đó thực sự là những vật phẩm đặc biệt chỉ có thể bị phá vỡ trong những điều kiện nhất định. Nó cũng là một vật phẩm đắt tiền dùng để chế tạo vũ khí hoặc khiên.
Đó là kết quả của một cuộc họp chi thấy các game thủ rất thích nhưng thứ như vây. Nhờ vậy, chúng tôi đã rất muốn áp dụng nó.
Một trò chơi mà tôi sẽ không chơi vì đã phát ngán với nó, tôi muốn biết nên sử dụng thông tin này ở đâu....
"Ngài phải dùng phép thuật để phá vỡ nó. Ngài dùng được giáo không?"
Kyle cười nhẹ. Giọng anh pha trộn giữa thân thiện và khao khát chiến thắng.
"Có vũ khí nào mà ta không xử lý được ư?"
Anh mượn một ngọn giáo từ một hiệp sĩ gần đó và truyền phép thuật của mình vào.
Sức mạnh ma thuật tập trung ở đầu ngọn giáo cháy đỏ, rồi lại chuyển đỏ, rồi đỏ hơn nữa, rồi tất cả ánh sáng tập trung lại và từ từ chuyển thành màu đen.
Ngọn giáo bắn như một mũi tên sượt qua vai con dê đầm lầy. Nó hét lên với âm thanh khó chịu.
Thật không may, anh không thể xuyên thủng điểm yếu ngay lập tức. Nhưng Kyle không bỏ cuộc. Không, ngược lại, anh còn chạy dữ dội hơn. Mặc dù anh bị thổi bay bởi bàn chân trước của con thú, anh ta vẫn đứng dậy, cầm thanh kiếm của mình dù lưng bị đập vào một tảng đá, khiến anh ho nhẹ.
Kyle Jane Meinhardt vung kiếm. anh ném một ngọn giáo, cùng chiếc áo choàng đã trở nên nặng trĩu vì thấm máu. Hai chân đáp xuống đất, bay lên, lại đáp xuống, rồi lăn lộn trên mặt đất...
Việc này không hề phấn khích một chút nào. Khi tôi đọc tiểu thuyết, tôi thường tưởng tượng ra mấy cảnh đánh nhau ngầu lòi, nhưng giờ thì khác.
Đây là một cuộc đấu tranh để tồn tại. Là một trận chiến đẫm máu mà anh ấy đã mạo hiểm tất cả.
Trong sự tha thiết ấy, tôi không dễ dàng nói ra lời nào. Mạng sống của anh như đang xa dần đi.
"Kyle."
[Nguy hiểm khi can thiệp ngay bây giờ]
Tôi phớt lờ cảnh báo của cửa sổ hệ thống và mở cửa hàng.
Phải là bây giờ hoặc không. Một linh cảm thì thầm với tôi.
[Financier hạnh nhân nhanh nhẹn| Tiêu hao 3% giá trị thần kỳ | Tăng tốc độ chạy.]
Chúng ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng có thể thay đổi những gì chưa xảy ra. Tôi ở đây vì mục đích đó.
Tuy nhiên, số phận có quán tính, và nó có xu hướng chuyển động để quay trở lại dòng chảy do chính nó đặt ra.
Như bây giờ.
"Tôi, thực sự.... 3% lận, nhưng phải mua thôi. "
3% phép màu nhận được thông qua Nhiệm vụ ẩn, 'Liên kết định mệnh'. Thật không công bằng khi nghĩ rằng tôi đang trả lại thứ mà tôi đã kiếm được vì dẫm phải đống rắc rối này.
Tôi nhét miếng bánh nướng vào miệng, nhai một cách thô bạo rồi nuốt xuống. Cảm giác những miếng vụn bánh cào vào cổ họng thật khó chịu. Nhưng không có thời gian để xoa dịu dạ dày. Tôi chạy đến chỗ anh ấy ngay lập tức.
Con dê đầm lầy, với một cánh tay đã bị chặt đứt, cúi xuống với cánh tay còn lại ôm lấy nó, và lao vào Kyle, người đã bị dồn đến rìa vách đá. Có lẽ nó định tấn công và ném anh xuống vách đá.
Không thể như vậy được.
Tôi nhanh chóng đẩy anh lại. Tôi thoáng thấy con dê đầm lầy lao vút đi, mất phương hướng rơi xuống vách đá.
Tuy nhiên, chúng tôi cũng không tránh khỏi cú va chạm và lăn lộn trên sàn. Theo phản xạ, anh ấy cố gắng ôm lấy tôi, nhưng anh ấy đã bắt trượt khi tôi ngã, có thể là do chấn thương.
Sau đó, cơ thể tôi giật mạnh xuống. Tôi đang treo trên rìa của một vách đá.
"Shu!"
Kyle nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi. Bàn tay đang siết chặt của anh hơi ướt. Tôi liếc nhìn và thấy trên cánh tay có vết máu, có vẻ anh bị thương.
"Chờ một chút. Ta sẽ kéo ngươi lên ngay."
Âm thanh của các hiệp sĩ đến từ phía sau Kyle. Cùng lúc đó, mặt đất nơi tôi và anh ấy đang đứng rung chuyển dữ dội.
"Đừng lại gần!"
Kyle nhanh chóng hét lại. Rõ ràng, mặt đất đã nứt vỡ do ảnh hưởng của trận chiến.
'Tôi đã thực sự bị đẩy đến rìa của một vách đá.' (cái này là chơi chữ, có hai nghĩa đấy:D)
Tôi thở dài và nhìn lên.
Không dễ dàng để kéo một người treo lơ lửng như thế này. Chưa kể nếu bị thương. Tuy nhiên, có vẻ như vết thương không quá nặng, vì vậy nên anh ấy đã có thể chịu đựng lâu như vậy.
Cảm ơn chúa. Tôi sẽ không phải chết vô ích.
"Không sao, buông tay đi."
"Đừng phát điên lúc này."
"Nếu ngài cứ khăng khăng giữ tôi, cả hai chúng ta sẽ rơi xuống và chết."
Tôi có thể sống sót. Chỉ cầnhủy bỏ 'Biến hoá' khi ngã xuống.
Nhưng anh ấy thì không. Cho dù tôi có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào để cứu Kyle. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc sử dụng thêm bánh, nhưng hoàn cảnh không đủ tốt để sử dụng mà không có lời giải thích, tôi cũng đã tiêu quá nhiều giá trị thần kỳ.
Tay Kyle run lên. Anh ấy dường như không muốn làm theo bất cứ điều gì tôi nói.
Cuối cùng tôi cũng mở miệng bằng một giọng thân thiện.
"Tôi chắc chắn sẽ quay lại. Vì vậy, đừng lo lắng."
"...Bằng cách nào?"
"Bằng sức mạnh của phép màu."
Tôi mỉm cười tự tin và đếm đến ba trong đầu. Khoảnh khắc Kyle mở miệng, tôi buông tay anh ra.
Cơ thể rơi xuống. Khi tôi nhìn khuôn mặt của anh ấy ngày càng nhỏ lại, cuối cùng tôi cũng ngừng cười.
Kyle nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi ngã xuống với cánh tay như vẫn cố với đến tôi. Khuôn mặt anh ấy nhợt nhạt và trắng bệch, và bằng cách nào đó, ngay cả tôi cũng cảm thấy trái tim anh thắt lại.
Từng bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Sương mù che phủ đôi mắt tôi, và ánh sáng trắng tinh khiết bao trùm cơ thể.
[Hủy bỏ 'Biến hoá'!]
Đừng làm vẻ mặt đó, Kyle.
Vì tôi sẽ quay lại.
Note:
Kyle và reader hiện tại:
Tôi đã đợi cả đời để dùng cái này ngoài lúc dùng trên bato (´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)
"Là yêu tinh! Tránh xa các vách đá nếu không muốn bị thương bởi những tảng đá rơi xuống!"
Trước khi kịp nhận ra, chúng tôi đã bị bao vây bởi một bầy quỷ.
Chúng ẩn mình trong những tảng đá, cành cây và kẽ hở của vách núi, cười khúc khích bằng một giọng ghê rợn. Thoạt nhìn, có vẻ chúng đông hơn so với số người ở đây.
Các hiệp sĩ thì thầm với giọng kích động.
"Tại sao chúng lại tập trung đông như vậy?"
"Ừ, lạ thật.... Chúng không phải là loài đến gần hay đe dọa thế này."
"Không phải thường sao, ngài Phó đội trưởng?."
Tôi lo lắng nhìn xung quanh.
Hàng chục yêu tinh lấp đầy hẻm núi nhìn chằm chằm vào chúng tôi như thể chúng sắp nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Yêu tinh.
Loài quỷ nhỏ được bao phủ bởi làn da xanh đang khịt cái mũi khoằm trong khi nhìn về phía này với vẻ mặt hằn học. Đôi mắt của chúng mang một màu đen như ác quỷ.
'Tôi không mong đợi được tận mắt chứng kiến điều mà tôi chỉ thấy trong phim ảnh hay tiểu thuyết...
[(ʘ﹏ʘ);;;!]
Đây đâu phải thời gian để run sợ. Tôi làm làm gì đó.
Các hiệp sĩ bắt đầu tập hợp thành đội hình. Các hiệp sĩ mới bao vây những người không thiên về cận chiến, trong khi các hiệp sĩ thông thường bao vây và bảo vệ họ.
"Che cho các lính mới! Đứng sát hơn nữa."
"Đằng kia! Nếu cậu cứ ở lại đó, cậu sẽ bị trúng tên đấy. Đi xa hơn nữa!"
"...Vâng!"
"Tên kia, nếu sợ quá, thì lui lại!"
Trận chiến bắt đầu mà không có bất kỳ tín hiệu nào. Các hiệp sĩ rút kiếm, và lũ quái thú gầm lên và lao tới.
Không gian tràn ngập âm thanh của những lưỡi kiếm vung lên, tiếng kêu của yêu tinh và âm thanh di chuyển cơ thể làm bụi bay tứ tung.
Giữa sự náo động, tôi nhìn vào lưng Kyle.
[Kyle một mình làm công việc của mười, không, hai mươi hiệp sĩ. Mỗi lần anh ta vung kiếm, máu đen của yêu tinh phun ra như mưa, đến mức không còn chỗ để bước lên với vô số xác chết.]
Y như nó đã nói. Không hề có chút cường điệu nào trong câu vừa rồi.
Kyle di chuyển như một điệu nhảy chậm. Như thể bất chấp trọng lực, cơ thể anh lơ lửng trong không trung và nhẹ nhàng xoay người trên vách đá, hoặc đứng vững vàng tại chỗ như bị cắm rễ và rút kiếm chém ngang.
Cảm giác thực tế đã biến mất khỏi hình ảnh chuyển động, như thể đó là một bức tranh hoặc một bộ phim có bầu không khí nặng nề và lạnh lẽo.
Thành thật mà nói, thật là tuyệt vời. Đến mức anh ấy có vẻ đã biến thành một người khác.
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao một người đàn ông mạnh mẽ như vậy lại chết dưới tay của Serena? Tôi không nghĩ có ai có thể giết được anh ta.
[Người đã chinh phục phương Bắc với tinh thần chiến đấu bất khuất và sức mạnh áp đảo chỉ bằng một thanh kiếm. Người đã đặt tên 'Blake' cho vùng đất hoang cằn cỗi và tạo ra một ngôi nhà cho những người không có nơi nào để đi vì bị ma thú chiếm nơi ở.]
Ở anh ấy có một phẩm giá mà khó có thể giải thích chỉ trong vài dòng. Tấm lưng vững chắc đã quen với đấu tranh không chịu khuất phục trước bất cứ cơn bão nào.
Cuộc đột kích của yêu tinh kết thúc sớm hơn dự kiến. Một số nhà nghiên cứu lấy những gì họ cần từ xác chết rồi cho vào một cái túi, và các hiệp sĩ lại lên ngựa.
Hẻm núi dài im lìm. Mọi người, như thể nhẹ nhõm vì sự im lặng, lại bắt đầu trao đổi vài lời với nhau.
Nhưng ở giữa, chỉ có tôi là lo lắng.
'....Không đúng.'
Theo [Trái tim mùa đông], nguyên nhân khiến Kyle bị thương không phải do bị quái vật tấn công, mà là do một tên phản bội bí ẩn.
'...Vì vậy, nghĩa là lần tiếp theo à? Khi nào sẽ xảy ra?'
Cũng có một giới hạn trong việc nhắc lại những nội dung mơ hồ của tác phẩm gốc. Có thể cho ta biết thêm không.
[(╥ × ╥)=(╥ × ╥)]
Bị giới hạn tiếp à.
Trong những điều mà hệ thống đã nói vào ngày hôm trước, có một điều như vậy. Nếu nói chi tiết thì điều kiện nhận thưởng chắc chắn sẽ phức tạp hơn. Tôi không biết chính xác, nhưng có vẻ là một vấn đề cân bằng theo cách riêng của nó.
Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi phải cẩn thận.
"Hãy cẩn thận."
Tôi nói với Kyle, người đã nhảy lên ngựa. Anh phủi vết máu và bụi trên gấu áo rồi hỏi với giọng điệu nghi hoặc.
"Ta đã giết tất cả yêu tinh."
"Không phải yêu tinh. Con người mới đáng sợ nhất, phải không?"
Có người giết được ngài, người đã chống lại hàng ngàn con quái vật.
Khi tôi ngước nhìn anh ấy, vẫn cau mày, Kyle ấn ngón trỏ vào giữa trán của tôi.
"Được rồi."
"....."
"Ta đã nói là ta sẽ cẩn thận mà."
Anh ta lại ấn vào trán tôi rồi. Chỉ sau đó tôi mới nới lỏng biểu cảm của mình một chút.
Ổn thôi. Tôi sẽ lo tất cả mọi thứ
'Vậy sẽ không sao đâu.'
Không sao cả
*
Trong khi chờ đợi, tôi ăn thêm ba chiếc bánh quy thông nữa. Cuối cùng, đến lần thứ ba, Kyle hỏi liệu anh ta có thể ăn đống đồ vặt mà tôi đã giấu không.
....Đã bảo là không cho cơ mà.
[Giá trị kì diệu hiện tại 22,0%]
Sau khi đi vòng qua hẻm núi nơi chúng tôi gặp lũ yêu tinh và trèo lên, chúng tôi xuống ngựa và bắt đầu đi bộ. Điều này là do con đường dốc và đó là địa hình có thể dẫn đến tai nạn nếu ngựa vấp ngã hoặc chạy quá tốc độ.
"Chúng ta sẽ quay lại sớm chứ?"
"Vâng, thưa Điện hạ. Các tân binh cũng đã học được rất nhiều. Hãy trở về trước khi mặt trời lặn."
Đó là một âm thanh dễ nghe, chúng ta hãy về nhà nào. Tôi kiểm tra thời gian với vẻ mặt lo lắng.
['Biến hoá' sẽ bị hủy trong 30 phút tới.]
Vì còn thời gian quay lại nên phải ăn thêm một hai cái nữa nhỉ? Nếu chỉ đi vào khu vực an toàn, sẽ có việc phải làm một lúc, tốt hơn hết là tôi nên yêu cầu xuống ngựa và tìm một nơi ít đông đúc hơn. Miễn là giấu kĩ quần áo của mình, tôi sẽ ổn thôi.
Vẫn không có cuộc tập kích nào khác. Mặc dù gặp một vài con quái vật, nhưng những wyvern đột biến và gấu xám lạc khỏi đàn đã nhanh chóng bị xử lý.
Đặc biệt, bầu không khí chỉ trở nên căng thẳng hơn chút sau khi tôi đọc quyển bách khoa và nói rằng cánh trái của wyvern có độc.
'Không còn cuộc tấn công nào khác.'
Có thể là không xảy ra? Nhưng điều gì đã thay đổi cốt truyện để vụ việc biến mất? Những gì tôi đã thay đổi...
'Vụ đèm chùm.'
Belial không bị thương bởi đèn chùm. Vì vậy, mối quan hệ giữa anh và Kyle không trở nên tồi tệ như trong truyện gốc.
Belial sẽ không cố giết Kyle ngay bây giờ. Đúng như Kyle nói, anh ta ghét Đại Công tước, nhưng anh không cảm thấy cần phải loại bỏ luôn, miễn là khi vẫn còn quyền lực.
'Vậy, thời gian sống có tăng lên không?'
Tôi nhìn chằm chằm vào Kyle với sự chờ đợi.
[Kyle Jane Meinhardt. Khoảng 15 ngày còn lại kể từ thời điểm chết ước tính.]
Thời gian còn lại của anh vẫn còn ngắn lắm.
'Không bị tấn công, tại sao...
Thịch.
Khi đó, lũ ngựa kêu lên một tiếng khó chịu cùng với âm thanh rung chuyển mặt đất. Các hiệp sĩ rút kiếm và bắt đầu phòng ngự.
[o((ʘ﹏ʘ))o!]
[☐☐☐ đã bị ☐☐! Từ trong khe nứt], ☐☐ ☐☐ đã ☐☐☐☐☐
[Không xác định]
[Cảnh báo nguy hiểm]
Đúng như dự đoán, Kyle bước tới và giơ kiếm lên. Tôi nhìn lên với cảm giác ớn lạnh trong khi kiểm tra các cửa sổ hệ thống hiện ra cùng lúc.
"Cái đó... cái gì?"
"Thứ này là cái gì..."
Khuôn mặt của những hiệp sĩ trở nên do dự.
Đó hẳn là một con quái vật chưa từng xuất hiện ở phương Bắc.
Một con quái vật có cặp sừng khổng lồ màu đen giống hình dạng của một con dê hoặc cừu, cái mõm dài kỳ lạ, phủ đầy lông, bám chặt mặt đất bằng móng vuốt sắc nhọn.
Nó gầm lên một tiếng dài và đứng bằng hai chân.
"T-tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế"
“Tôi không biết có loài này sống ở phương Bắc….."
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là....
"Cái-."
Tại sao lại ở đây?
Tôi không thể biết. Đó không phải là một con quái vật sống ở phương Bắc. Nó là một con quái vật sống trong rừng sâu và đầm lầy. Vì bản chất hiếu chiến của nó, nó được biết đến như một loại thảm họa với khu vực xung quanh.
Dê đầm lầy.
Mọi người gọi nó như vậy.
Là đồng nghiệp của tôi...
'Này hệ thống. làm thế quái nào điều này xảy ra được!? Tại sao con quái vật từ trò chơi của tôi lại ở đây?'
[Không xác định]
[Giảm thời gian can thiệp vào thế giới một lúc.]
[Nếu can thiệp quá mức này, sức mạnh của ☐☐☐..]
Hệ thống chớp một cái rồi biến mất.
Ngươi đi đâu rồi?
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh. Rõ ràng, khoảng trống đó có nghĩa là 'dê đầm lầy'. Có thể nào vì ảnh hưởng mà tôi đã sử dụng để can thiệp vào thế giới này, những gì liên quan tới tôi đã theo đến tận đây?
Tôi chậc lưỡi và nhét Bách khoa toàn thư vào kho đồ của mình. Dù sao thì nó cũng không phải là thứ nên ở thế giới này, vì vậy không có cách để đánh bại nó ở trong cuốn sách.
Mà là ở trong đầu tôi.
"Không cần quan tâm nó là gì."
Kyle duỗi thẳng thanh kiếm của mình. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, nhưng tôi có thể biết quyết tâm của anh mạnh mẽ như thế nào.
Ngay cả khi anh ta gặp phải một con quái vật không xác định trên đường, ngay cả khi nó mạnh hơn bất kỳ thứ gì khác mà anh ta từng gặp, và kích thước của nó là không xác định.
Dù vậy, Kyle không lùi bước. Đối với anh ta, rút lui khỏi đây cũng giống như từ bỏ vùng đất này.
"Mọi người, lùi lại!"
Kyle và con dê đầm lầy bắt đầu tấn công. Anh nhảy lên, vung kiếm bằng cả hai tay.
Kyle lao vào con quái vật đang tru lên như thể nó sẽ xé nát bầu trời và mặt đất, chém vào tay trái của nó. Một tiếng huỵch, một âm thanh to hơn cả đá rơi vang lên và bụi bay tứ tung tới tận đây.
"...Vô lý."
Máu đen chảy ra từ vết thương. Nhưng chẳng mấy chốc, da thịt đã liền với nhau và trở thành một cánh tay mới.
Điên tiết, con dê đầm lầy đứng thẳng dậy và vung rộng hai tay. Một cơn gió mạnh thổi qua như những chiếc đinh sắc nhọn xuyên qua thân cây.
Các hiệp sĩ hoảng loạn, nhưng Kyle không ngạc nhiên. Anh ta lặng lẽ duỗi thẳng thanh kiếm của mình và tấn công một lần nữa.
Thanh kiếm đỏ bay xiên và để lại vết sẹo trên cổ con thú, cơ thể Kyle bay lên trên cơ thể nó và rơi xuống phía bên kia.
Nhưng con dê đầm lầy đã quay lại và cố tóm lấy Kyle. Mặc dù con ngươi hình đồng xu đang nhìn về phía này, nhưng như thể chúng còn nhìn được về phía sau.
"Là mắt!"
Tôi gọi to khi nhớ lại.
"Điện hạ! Là mắt! Đâm vào trán! Ở phần phồng lên trên trán nó!"
Dê đầm lầy có ba mắt. Con mắt ma thuật ẩn trong trán có thể xuyên qua da và nhìn xa hơn. Đó là lý do tại sao nó không có điểm mù trong tầm nhìn của mình, và trở thành một thứ khó đối phó.
"Dùng cung đi!"
Trong số các Hiệp sĩ của Blake, người được cho là một xạ thủ, đã kéo dây. Người lính kia nín thở, tập trung vào mục tiêu. Mũi tên bay đến, đâm vào trán con quái vật.
Một tiếng kêu làm rung chuyển hẻm núi. Con ma thú nổi điên và vung tay về hướng này.
"Đối thủ của ngươi là ta."
Kyle, người đã nhảy lên trước mặt tôi trước khi tôi kịp nhận ra, cắt đứt cánh tay đang với đến. Máu đen chảy đầm đìa trên đất. Nếu không phải vì cái mùi khó chịu này, tôi đã có thể cổ vũ cho anh rồi.
Như trước, cánh tay mọc lại. Nhưng ngay lúc đó, tôi thấy một thứ gì đó sáng lên trên vai nó.
"Ở vai!"
"Gì?"
Tôi đến gần Kyle hơn, nắm lấy cằm anh từ phía sau và quay sang bên phải.
"Nhìn đằng kia. Xa hơn một chút so với chỗ máu đang phun ra. Không, một chấm xanh phát sáng rất nhỏ phía trên. Nếu nhìn kỹ, đó là vảy."
"...."
"Ngài có thấy không?"
Những chiếc vảy đó thực sự là những vật phẩm đặc biệt chỉ có thể bị phá vỡ trong những điều kiện nhất định. Nó cũng là một vật phẩm đắt tiền dùng để chế tạo vũ khí hoặc khiên.
Đó là kết quả của một cuộc họp chi thấy các game thủ rất thích nhưng thứ như vây. Nhờ vậy, chúng tôi đã rất muốn áp dụng nó.
Một trò chơi mà tôi sẽ không chơi vì đã phát ngán với nó, tôi muốn biết nên sử dụng thông tin này ở đâu....
"Ngài phải dùng phép thuật để phá vỡ nó. Ngài dùng được giáo không?"
Kyle cười nhẹ. Giọng anh pha trộn giữa thân thiện và khao khát chiến thắng.
"Có vũ khí nào mà ta không xử lý được ư?"
Anh mượn một ngọn giáo từ một hiệp sĩ gần đó và truyền phép thuật của mình vào.
Sức mạnh ma thuật tập trung ở đầu ngọn giáo cháy đỏ, rồi lại chuyển đỏ, rồi đỏ hơn nữa, rồi tất cả ánh sáng tập trung lại và từ từ chuyển thành màu đen.
Ngọn giáo bắn như một mũi tên sượt qua vai con dê đầm lầy. Nó hét lên với âm thanh khó chịu.
Thật không may, anh không thể xuyên thủng điểm yếu ngay lập tức. Nhưng Kyle không bỏ cuộc. Không, ngược lại, anh còn chạy dữ dội hơn. Mặc dù anh bị thổi bay bởi bàn chân trước của con thú, anh ta vẫn đứng dậy, cầm thanh kiếm của mình dù lưng bị đập vào một tảng đá, khiến anh ho nhẹ.
Kyle Jane Meinhardt vung kiếm. anh ném một ngọn giáo, cùng chiếc áo choàng đã trở nên nặng trĩu vì thấm máu. Hai chân đáp xuống đất, bay lên, lại đáp xuống, rồi lăn lộn trên mặt đất...
Việc này không hề phấn khích một chút nào. Khi tôi đọc tiểu thuyết, tôi thường tưởng tượng ra mấy cảnh đánh nhau ngầu lòi, nhưng giờ thì khác.
Đây là một cuộc đấu tranh để tồn tại. Là một trận chiến đẫm máu mà anh ấy đã mạo hiểm tất cả.
Trong sự tha thiết ấy, tôi không dễ dàng nói ra lời nào. Mạng sống của anh như đang xa dần đi.
"Kyle."
[Nguy hiểm khi can thiệp ngay bây giờ]
Tôi phớt lờ cảnh báo của cửa sổ hệ thống và mở cửa hàng.
Phải là bây giờ hoặc không. Một linh cảm thì thầm với tôi.
[Financier hạnh nhân nhanh nhẹn| Tiêu hao 3% giá trị thần kỳ | Tăng tốc độ chạy.]
Chúng ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng có thể thay đổi những gì chưa xảy ra. Tôi ở đây vì mục đích đó.
Tuy nhiên, số phận có quán tính, và nó có xu hướng chuyển động để quay trở lại dòng chảy do chính nó đặt ra.
Như bây giờ.
"Tôi, thực sự.... 3% lận, nhưng phải mua thôi. "
3% phép màu nhận được thông qua Nhiệm vụ ẩn, 'Liên kết định mệnh'. Thật không công bằng khi nghĩ rằng tôi đang trả lại thứ mà tôi đã kiếm được vì dẫm phải đống rắc rối này.
Tôi nhét miếng bánh nướng vào miệng, nhai một cách thô bạo rồi nuốt xuống. Cảm giác những miếng vụn bánh cào vào cổ họng thật khó chịu. Nhưng không có thời gian để xoa dịu dạ dày. Tôi chạy đến chỗ anh ấy ngay lập tức.
Con dê đầm lầy, với một cánh tay đã bị chặt đứt, cúi xuống với cánh tay còn lại ôm lấy nó, và lao vào Kyle, người đã bị dồn đến rìa vách đá. Có lẽ nó định tấn công và ném anh xuống vách đá.
Không thể như vậy được.
Tôi nhanh chóng đẩy anh lại. Tôi thoáng thấy con dê đầm lầy lao vút đi, mất phương hướng rơi xuống vách đá.
Tuy nhiên, chúng tôi cũng không tránh khỏi cú va chạm và lăn lộn trên sàn. Theo phản xạ, anh ấy cố gắng ôm lấy tôi, nhưng anh ấy đã bắt trượt khi tôi ngã, có thể là do chấn thương.
Sau đó, cơ thể tôi giật mạnh xuống. Tôi đang treo trên rìa của một vách đá.
"Shu!"
Kyle nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi. Bàn tay đang siết chặt của anh hơi ướt. Tôi liếc nhìn và thấy trên cánh tay có vết máu, có vẻ anh bị thương.
"Chờ một chút. Ta sẽ kéo ngươi lên ngay."
Âm thanh của các hiệp sĩ đến từ phía sau Kyle. Cùng lúc đó, mặt đất nơi tôi và anh ấy đang đứng rung chuyển dữ dội.
"Đừng lại gần!"
Kyle nhanh chóng hét lại. Rõ ràng, mặt đất đã nứt vỡ do ảnh hưởng của trận chiến.
'Tôi đã thực sự bị đẩy đến rìa của một vách đá.' (cái này là chơi chữ, có hai nghĩa đấy:D)
Tôi thở dài và nhìn lên.
Không dễ dàng để kéo một người treo lơ lửng như thế này. Chưa kể nếu bị thương. Tuy nhiên, có vẻ như vết thương không quá nặng, vì vậy nên anh ấy đã có thể chịu đựng lâu như vậy.
Cảm ơn chúa. Tôi sẽ không phải chết vô ích.
"Không sao, buông tay đi."
"Đừng phát điên lúc này."
"Nếu ngài cứ khăng khăng giữ tôi, cả hai chúng ta sẽ rơi xuống và chết."
Tôi có thể sống sót. Chỉ cầnhủy bỏ 'Biến hoá' khi ngã xuống.
Nhưng anh ấy thì không. Cho dù tôi có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào để cứu Kyle. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc sử dụng thêm bánh, nhưng hoàn cảnh không đủ tốt để sử dụng mà không có lời giải thích, tôi cũng đã tiêu quá nhiều giá trị thần kỳ.
Tay Kyle run lên. Anh ấy dường như không muốn làm theo bất cứ điều gì tôi nói.
Cuối cùng tôi cũng mở miệng bằng một giọng thân thiện.
"Tôi chắc chắn sẽ quay lại. Vì vậy, đừng lo lắng."
"...Bằng cách nào?"
"Bằng sức mạnh của phép màu."
Tôi mỉm cười tự tin và đếm đến ba trong đầu. Khoảnh khắc Kyle mở miệng, tôi buông tay anh ra.
Cơ thể rơi xuống. Khi tôi nhìn khuôn mặt của anh ấy ngày càng nhỏ lại, cuối cùng tôi cũng ngừng cười.
Kyle nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi ngã xuống với cánh tay như vẫn cố với đến tôi. Khuôn mặt anh ấy nhợt nhạt và trắng bệch, và bằng cách nào đó, ngay cả tôi cũng cảm thấy trái tim anh thắt lại.
Từng bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Sương mù che phủ đôi mắt tôi, và ánh sáng trắng tinh khiết bao trùm cơ thể.
[Hủy bỏ 'Biến hoá'!]
Đừng làm vẻ mặt đó, Kyle.
Vì tôi sẽ quay lại.
Note:
Kyle và reader hiện tại:
Tôi đã đợi cả đời để dùng cái này ngoài lúc dùng trên bato (´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)