Chương 3
3
Khi tâm trạng của tôi tốt hơn, tôi sẽ đến giá sách tìm vài cuốn để đọc.
Giá sách đã được Tiểu Như sắp xếp lại, và tôi quên mất mình đã đặt một số cuốn sách đâu đó trong một khoảng thời gian dài.
Nhìn xung quanh rồi vô tình làm rơi hàng sách xuống đất.
Tiểu Như vội vàng chạy đến khi nghe thấy tiếng động lớn, vừa giúp tôi dọn dẹp vừa trách tôi bất cẩn.
Tôi nhìn thấy một cuốn sách mà bản thân chưa bao giờ đọc, đó là một cuốn sách mới.
Tên của nó là “Sao Thiên Lang”.
Nhịp tim của tôi như nhẹ nhàng gảy ra, và tôi lật mở trang sách đầu tiên.
“Dành riêng cho cô ấy.”
Tác giả: Lương Thời.
Tôi thẫn thờ nhìn vào tựa đề ấy.
“Sao Thiên Lang thực chất là một hệ thống sao đôi. Hai ngôi sao, một sáng và một tối, đối diện nhau trên dải ngân hà. Nó thu hút lẫn nhau, bao quanh nhau, nhưng không bao giờ tiếp cận được nhau.”
“Truyền thuyết kể rằng khi Sao Thiên Lang xuất hiện trên bầu trời, sông Nile sẽ có lũ lụt. Nó sẽ mang lại nỗi đau và nước mắt vô tận. Nhưng sau trận lụt sông Nile, sẽ có một năm dư dật (*). Giống như sau khi Thiên Phàm qua đời, tình yêu chân thành cũng sẽ khiến chúng ta gặt hái được nhiều điều trong trái tim mình.”
(*) Dư dật: thừa, tràn ra ngoài. Chỉ cuộc sống no đủ, thừa chút tiền bạc.
“Thực sự xin lỗi, cô Văn!”
Tiểu Như vội vàng lấy sách trong tay của tôi cất đi, giọng nói áy náy.
"Một người bạn đưa cho em cái này, em đặt nó ở đây...Nếu cô thấy khó chịu, em sẽ lập tức mang đi!"
Tôi cúi đầu và mỉm cười.
“Không quan trọng. Cô đã thành thế này rồi, còn gì mà không vui hay khó chịu nữa?”
Đôi mắt của Tiểu Như ngay lập tức đỏ lên.
"Vớ vẩn! Cô sẽ ổn thôi!”
Cô ấy tròn mắt nhìn thật kỹ trên giá sách để tìm xem có cuốn sách nào của Lương Thời không, và sẵn sàng lấy tất cả.
Đột nhiên, tôi tìm thấy một cuốn sách nằm rất kín đáo trong góc.
“Liễu Ngoài Thành”. Tiểu thuyết đầu tay của Lương Thời.
Cô ấy nhíu mày rút cuốn sách ra:
"Cuốn sách này là ai để ở đây?"
Một mảnh giấy rơi ra khỏi cuốn sách và nằm dưới chân tôi.
Đó là một bức tranh nhỏ được vẽ bằng bút chì, vẽ nửa bên khuôn mặt của một cô gái.
Cô gái ngẩng đầu lên với mái tóc uốn, vẻ mặt nghiêm túc.
“Đây là..."
Tiểu Như cúi xuống và nhặt bức tranh lên.
“Người trong bức tranh này trông giống cô lắm, cô Văn.”
Khi tâm trạng của tôi tốt hơn, tôi sẽ đến giá sách tìm vài cuốn để đọc.
Giá sách đã được Tiểu Như sắp xếp lại, và tôi quên mất mình đã đặt một số cuốn sách đâu đó trong một khoảng thời gian dài.
Nhìn xung quanh rồi vô tình làm rơi hàng sách xuống đất.
Tiểu Như vội vàng chạy đến khi nghe thấy tiếng động lớn, vừa giúp tôi dọn dẹp vừa trách tôi bất cẩn.
Tôi nhìn thấy một cuốn sách mà bản thân chưa bao giờ đọc, đó là một cuốn sách mới.
Tên của nó là “Sao Thiên Lang”.
Nhịp tim của tôi như nhẹ nhàng gảy ra, và tôi lật mở trang sách đầu tiên.
“Dành riêng cho cô ấy.”
Tác giả: Lương Thời.
Tôi thẫn thờ nhìn vào tựa đề ấy.
“Sao Thiên Lang thực chất là một hệ thống sao đôi. Hai ngôi sao, một sáng và một tối, đối diện nhau trên dải ngân hà. Nó thu hút lẫn nhau, bao quanh nhau, nhưng không bao giờ tiếp cận được nhau.”
“Truyền thuyết kể rằng khi Sao Thiên Lang xuất hiện trên bầu trời, sông Nile sẽ có lũ lụt. Nó sẽ mang lại nỗi đau và nước mắt vô tận. Nhưng sau trận lụt sông Nile, sẽ có một năm dư dật (*). Giống như sau khi Thiên Phàm qua đời, tình yêu chân thành cũng sẽ khiến chúng ta gặt hái được nhiều điều trong trái tim mình.”
(*) Dư dật: thừa, tràn ra ngoài. Chỉ cuộc sống no đủ, thừa chút tiền bạc.
“Thực sự xin lỗi, cô Văn!”
Tiểu Như vội vàng lấy sách trong tay của tôi cất đi, giọng nói áy náy.
"Một người bạn đưa cho em cái này, em đặt nó ở đây...Nếu cô thấy khó chịu, em sẽ lập tức mang đi!"
Tôi cúi đầu và mỉm cười.
“Không quan trọng. Cô đã thành thế này rồi, còn gì mà không vui hay khó chịu nữa?”
Đôi mắt của Tiểu Như ngay lập tức đỏ lên.
"Vớ vẩn! Cô sẽ ổn thôi!”
Cô ấy tròn mắt nhìn thật kỹ trên giá sách để tìm xem có cuốn sách nào của Lương Thời không, và sẵn sàng lấy tất cả.
Đột nhiên, tôi tìm thấy một cuốn sách nằm rất kín đáo trong góc.
“Liễu Ngoài Thành”. Tiểu thuyết đầu tay của Lương Thời.
Cô ấy nhíu mày rút cuốn sách ra:
"Cuốn sách này là ai để ở đây?"
Một mảnh giấy rơi ra khỏi cuốn sách và nằm dưới chân tôi.
Đó là một bức tranh nhỏ được vẽ bằng bút chì, vẽ nửa bên khuôn mặt của một cô gái.
Cô gái ngẩng đầu lên với mái tóc uốn, vẻ mặt nghiêm túc.
“Đây là..."
Tiểu Như cúi xuống và nhặt bức tranh lên.
“Người trong bức tranh này trông giống cô lắm, cô Văn.”