Chương : 20
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Lương tiên sinh, kiến thức của anh thật phong phú."
Chu Sa đã đổi cách xưng hô. Chuyện này cũng rất bình thường. Người trong giang hồ gặp người bình thường tất sẽ "nhập gia tùy tục" như người thường, nhưng một khi cô phát hiện dường như đối phương cũng là người đồng đạo thì đương nhiên sẽ dùng phong thái vốn có để gặp mặt.
"Trước kia từng gặp qua rất nhiều người, cho nên cũng biết được nhiều chuyện lý thú."
Lương Xuyên đứng dậy, chuẩn bị đi về.
"Lương tiên sinh, xin hỏi danh hiệu?" Chu Sa bèn hỏi. Thế này đã xem như đúng thủ tục giới thiệu gia môn rồi. Kỳ thật người cản thi vốn dĩ đã tuyệt tích. Thời Dân quốc thì còn có, nhưng lúc tân Trung Quốc được thành lập thì đã gần như mai danh ẩn tích cả rồi.
Trước kia vì đường sá giao thông không thuận tiện cho nên cần người cản thi vận chuyển người chết về lại quê cũ. Nói là vậy nhưng ở cổ đại, chỉ những vị quan to hoặc gia đình phú quý mới mời được người cản thi chuyển thi thể, đa phần là quan lại xa xứ hoặc những người kinh thương giàu có. Dân chúng bình thường không được đãi ngộ này.
Cũng bởi vì vậy, cùng với tiến bộ của văn minh khoa học kỹ thuật, đường sá giao thông đã thay đổi, xe lửa cũng như đủ loại phương tiện giao thông mới đã xuất hiện. Người làm nghề này cũng dần dần lụi tàn. Thời Dân quốc được tính là thời huy hoàng cuối cùng của người cản thi, nhưng thật ra lúc đó phần lớn cũng chỉ là những kẻ treo cái danh cản thi để lén lút buôn thuốc phiện đầu cơ trục lợi mà thôi.
"Tôi không phải là người giống như các cô." Lương Xuyên dở khóc dở cười. Cảm giác của hắn lúc này rất giống với khi Đàm Quang Huy đến nhờ vả hắn. Thật sự hắn không phải là thầy phong thủy, cũng như không có liên quan gì đến cái gọi là giang hồ trong mắt Chu Sa cả.
"Tiên sinh khinh thường tiểu muội này sao?"
Chu Sa cũng đứng dậy, đi tới phía sau lưng Lương Xuyên.
"Mọi người là hàng xóm, sau này giúp đỡ lẫn nhau là được."
"Được, giúp đỡ lẫn nhau."
Chu Sa lui về phía sau một bước,
Lương Xuyên đẩy cửa đi ra ngoài, rời khỏi tiệm massage.
Cửa hàng tạm thời không có khách, Chu Sa bèn đứng trước cửa kính nhìn Lương Xuyên đi vào trong tiệm vàng mã.
Lưỡi đỏ thè ra, một cây kim châm thò ra ngoài rồi nhanh chóng được cuốn lại, chui vào trong miệng cô. Chu Sa ngẫm nghĩ rồi gói ghém chút trà, đi ra khỏi cửa hàng.
Lương Xuyên vừa về đến cửa hàng mình chân trước, chân sau Chu Sa đã qua tới nơi.
"Meow."
Lúc này Phổ Nhị đang nằm trên quầy. Lúc người phụ nữ này đi vào, nó kêu lên một tiếng.
"Anh Xuyên, trà này vừa rồi em nói tặng anh."
Chu Sa đặt gói trà lên mặt quầy hàng.
"Tối nay cùng ăn cơm nhé, em một thân một mình sống tha hương, ít người nói chuyện lắm."
Nếu là người đàn ông khác sẽ khó mà từ chối yêu cầu này của cô. Bởi Chu Sa rất ưa nhìn, rất phong tình nhưng không hề có vẻ lẳng lơ, mọi thứ chỉ ở mức điềm đạm vừa phải.
Vừa nhắc tới ăn cơm, tâm trạng Lương Xuyên như bị ảnh hưởng, lập tức lắc đầu nói:
"Tôi không thích ăn cho lắm."
Có đôi khi, thẳng thắn thành thật là tốt nhất. Thật ra Lương Xuyên phát hiện nội tâm của cô nàng này hơi nhạy cảm, có thể xuất phát từ hoàn cảnh sống lúc nhỏ mà thành. Nhìn cô có vẻ cứng cỏi đấy, có cả cẩn thận tỉ mỉ của người làm nghe tiếp khách bán hàng, nhưng nếu khiến cô cảm thấy anh khinh thường cô ấy thì cô nàng có thể nhớ mãi trong lòng.
"Không thích ăn cái gì?" Chu Sa hơi không hiểu.
"Là chứng biếng ăn." Lương Xuyên bèn tìm một từ khác để đối phương dễ hiểu hơn.
"Vậy không sao, không ăn gì thì uống trà cũng được."
Ánh mắt Chu Sa bắt đầu lướt nhìn bốn phía xung quanh.
Cửa hàng vàng mã này rất bình dị, đồ đạc lại cổ kính rất có ý vị. Bố cục xếp đặt bên trong rất tinh xảo, thể hiện ở việc bày biện, phát huy được toàn bộ bầu không khí âm trầm bên trong này.
"Meow."
Phổ Nhị lại kêu lên một tiếng như thể chướng mắt khi thấy cô nàng này cứ nấn ná mãi chưa đi.
Chu Sa gật gật đầu: "Vậy tối nay em tới tìm anh uống trà."
"Được, nếu tôi còn ở trong tiệm thì được."
Đúng lúc này, cậu chàng chủ cửa hàng đồ người lớn Đàm Quang Huy mang theo hai con gà đi vào.
"Trong nhà tôi có nuôi gà thả vườn, hàng sạch 100%, hầm ăn ngon lắm, cực kỳ bổ dưỡng luôn."
Nhìn thấy hai con gà này, lại liên tưởng đến món canh gà hầm...
Dạ dày của Lương Xuyên quặn lại liên hồi. Hắn vô thức ngồi xuống, cầm lấy chén trà bên cạnh hớp một ngụm để dằn xuống.
Chu Sa vừa định trở về thì nhìn thấy Đàm Quang Huy đi vào nên tiện thể nhìn anh ta thật kỹ.
"Ồ, chào người đẹp, nhà em có ai vừa mất à?"
Đàm Quang Huy đang tập trung xem làm thế nào nhờ vả Lương Xuyên giải quyết vấn đề trên người mình, làm gì còn tâm tư nhìn ngó người đẹp gì nữa. Chỉ là anh ta đã quen thói ba hoa, nên không ý thức được mình đang nói gì.
Cũng may Chu Sa cũng không tức giận, chỉ mỉm cười chỉ vào Đàm Quang Huy, hỏi Lương Xuyên:
"Bạn anh à?"
"Không tính là bạn." Lương Xuyên đáp thẳng.
Bên kia Đàm Quang Huy chợt thấy lúng túng.
"Ha ha, vậy sao anh ấy lại mang gà qua cho anh?" Chu Sa lại hỏi.
"Đổi lấy áo liệm đấy."
Đàm Quang Huy bên kia cảm giác như mình vừa bị chém thêm một nhát nữa.
Chu Sa đi rồi, Đàm Quang Huy mới bình tĩnh lại. Cậu ta đem hai con gà đi cất rồi mới tới trước quầy, hạ giọng nói:
"Anh Lương à, giúp tôi đi mà. Sáng nay tôi tỉnh dậy, trên giường có cả một lớp sáp dầu. Càng ngày càng nghiêm trọng rồi, mỗi ngày trôi qua tôi lại càng thêm lo lắng hãi hùng. Anh giúp tôi đi mà, tôi cầu xin anh đấy."
"Khẩu vị thế nào rồi?" Lương Xuyên hỏi.
"Khẩu vị không có vấn đề, tôi nghĩ có khi mình không còn sống được bao lâu nữa, cho nên gần đây ăn uống rất nhiều. Cái gì ngon là ăn hết, đắt rẻ không quan trọng."
"Khẩu vị tốt là không sao rồi." Lương Xuyên tùy ý trả lời.
Đàm Quang Huy nghẹn họng, trên mặt như viết hàng chữ: tôi còn trẻ thật nhưng anh cũng không nên lừa gạt tôi như thế!
"Bên cạnh mới mở quán massage." Lương Xuyên nói.
"Ừ, có thấy." Đàm Quang Huy chậc chậc nói: "Một gian phòng kính trong suốt, không để cho người ta liên tưởng gì cả."
"Qua chỗ cô ấy massage đi, nhớ cho nhiều tiền một chút." Lương Xuyên đề nghị.
"Hả?" Đàm Quang Huy không hiểu được hắn có ý gì? Là cùng nhau chia chác nguồn khách hàng à?
Tôi sắp sửa toi rồi, anh không chỉ lừa tôi đến mua áo liệm mà còn lừa tôi đi massage là sao?
"Nếu cô ấy cũng bó tay thì tôi cũng đành chịu." Lương Xuyên phất phất tay: "Mang hai con gà này theo, đưa cho cô ấy luôn đi, tôi ăn chay."
Đàm Quang Huy ngơ ngác cầm hai con gà đi ra ngoài. Nói thật, nếu không phải gần đây cậu ta đã đi qua không biết bao nhiêu là chùa miếu, cúng dường không biết bao nhiêu tiền tài nhang đèn mà không có lấy một chút tác dụng nào thì đã không quay lại đây nhờ cậy Lương Xuyên.
Lương Xuyên duỗi lưng, đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị nấu nồi cháo. Tuy rằng hắn không muốn ăn, nhưng vẫn nên ăn chút gì đó.
Cháo còn chưa nấu xong, điện thoại của hắn đã vang lên.
"Alo!" Đầu bên kia là Ngô Đại Hải.
"Nhóc Xuyên à, ăn cơm chưa?" Ngô Đại Hải hỏi.
"Có người chết nữa sao?"
"Khục khục khục..." Hình như Ngô Đại Hải đang uống nước, tiếng sặc nước vang lên đầu bên kia rồi tiếng nói: "Có cái đầu cậu, anh có phải là thanh tra Megure đâu, sao có chuyện lần nào tìm cậu cũng vì có người chết được?"
(*thanh tra Megure là vị thanh tra huyền thoại trong truyện Thám tử Conan, mỗi lần có án mạng lại xuất hiện!)
"À, quen rồi." Lương Xuyên bình thản nói, lại tiếp tục trông chừng nồi cháo.
"Là vầy, Tiểu Đào có chút chuyện nên xin nghỉ."
"À." Lương Xuyên vẫn rất bình thản.
Tuy rằng Ngô Đại Hải rất muốn nói với Lương Xuyên rằng cái kiểu của hắn bây giờ rất dễ bức tử cuộc trò chuyện này, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói tiếp:
"Anh chỉ nghĩ là vụ án hôm qua khiến cô ấy mệt, nhưng không phải vậy. Sáng nay cô ấy có nhờ người xin nghỉ dùm. Cô ấy đang ký túc xá phía sau cục cảnh sát. Anh có qua thăm, phát hiện hình như tinh thần cô ấy hơi vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Lương Xuyên tắt lửa nồi cháo.
"Ài, không nói rõ được. Có hơi giống như bị "dọa", không phải là "dọa" thông thường, à... Mà là kiểu mấy người già cả hay nói đấy. Anh không rõ em nghe có hiểu không?" Thân phận Ngô Đại Hải mà nhắc tới mấy chuyện phong kiến mê tín này có hơi mẫn cảm.
"Hiểu."
"Ừ."
Tiếp đó là hai phút yên lặng,
Mãi cho đến khi nghe bên kia điện thoại có tiếng Lương Xuyên húp cháo, Ngô Đại Hải mới nhịn không buột miệng nói tục, bình thản hòa nhã nói tiếp:
"Tiếp theo phải làm sao đây?"
"Làm gì là làm gì?"
"Cô ấy bị dọa sợ! Tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
Bên kia, Ngô Đại Hải như muốn nổi điên. Hai ngày nay anh vẫn đang bận bịu không có thời gian rảnh với vụ án bốn thằng súc sinh kia đấy, hiện tại còn phải quan tâm đến chuyện cấp dưới mình xảy ra chuyện nữa. Dù sao anh cũng không còn cách nào khác. Năng lực chuyên môn của anh không tốt, cũng may còn có ưu điểm là hòa nhã với cấp dưới, cho nên phải quan tâm đến chuyện của cấp dưới nhiều vào.
Điều Ngô Đại Hải không chịu được chuyện là ngoại trừ anh ra, cả cục cảnh sát này chỉ có mỗi Tần Đào tiếp xúc với Lương Xuyên nhiều nhất. Cô ấy là bông hoa của đội cảnh sát, vậy mà Lương Xuyên lại không hề lo lắng chút nào là sao?
Thời điểm một em gái trẻ vừa mới vào nghề chính là lúc cô nàng dễ mang lòng ngưỡng mộ, bội phục với bậc đàn anh nhiều nhất. Hơn nữa có thể thấy cô gái trẻ kia gọi một tiếng "Cố vấn Lương" mới thân thiết ra sao. Có người đẹp sùng bái chú mày, dù chỉ là trong giây lát thì cũng đáng giá, nhan sắc, địa vị, tiền đồ này nọ đều phải dạt sang một bên hết.
"Thì cứ dựa theo cách xử lý của người xưa, dùng kim đâm từ từ vào trán cô ấy, xong thổi một hơi rồi bỏ vào trong bát nước trong."
Lương Xuyên vừa cau mày vừa khổ sở vật lộn với chén cháo trước mặt.
"Hừ..."
Ngô Đại Hải hít sâu, rồi lại hít sâu một hơi nữa.
Mẹ kiếp, chú có thể nghiêm túc một chút được không?
Trong lòng Ngô Đại Hải đã nổi sóng gió cuồn cuộn rồi.
"Nhóc Xuyên à, anh cảm thấy không đơn giản vậy đâu. Về phương diện này, cậu cũng tính là chuyên gia. Cho nên, phiền cậu ghé qua xem sao nhé! Tình hình của cô ấy hiện nay không tốt lắm, nhưng mà bác sĩ lại nói không bị cảm sốt."
Lương Xuyên vất vả lắm mới xong nửa chén cháo.
Hắn đang ngẫm nghĩ xem có nên bỏ dở nửa còn lại hay không.
Đoạn, hắn lấy khăn lau miệng.
"Vậy chở em đến đấy xem sao."
"Hay cậu tới đây đi, anh bảo nhà ăn làm thêm món, mời cậu ăn. Hai anh em cũng có thể làm vài ly." Ngô Đại Hải muốn Lương Xuyên tới đây, hoặc phái người đón hắn tới. Anh cũng không muốn để Tần Đào bị giày vò khổ sở nữa.
"Em đã ăn rồi." Lương Xuyên đáp.
"Vậy... Cậu đang bận gì à? Tới đây được không?"
"Đang bận ăn cơm, không rảnh."
"..." Ngô Đại Hải
Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Lương tiên sinh, kiến thức của anh thật phong phú."
Chu Sa đã đổi cách xưng hô. Chuyện này cũng rất bình thường. Người trong giang hồ gặp người bình thường tất sẽ "nhập gia tùy tục" như người thường, nhưng một khi cô phát hiện dường như đối phương cũng là người đồng đạo thì đương nhiên sẽ dùng phong thái vốn có để gặp mặt.
"Trước kia từng gặp qua rất nhiều người, cho nên cũng biết được nhiều chuyện lý thú."
Lương Xuyên đứng dậy, chuẩn bị đi về.
"Lương tiên sinh, xin hỏi danh hiệu?" Chu Sa bèn hỏi. Thế này đã xem như đúng thủ tục giới thiệu gia môn rồi. Kỳ thật người cản thi vốn dĩ đã tuyệt tích. Thời Dân quốc thì còn có, nhưng lúc tân Trung Quốc được thành lập thì đã gần như mai danh ẩn tích cả rồi.
Trước kia vì đường sá giao thông không thuận tiện cho nên cần người cản thi vận chuyển người chết về lại quê cũ. Nói là vậy nhưng ở cổ đại, chỉ những vị quan to hoặc gia đình phú quý mới mời được người cản thi chuyển thi thể, đa phần là quan lại xa xứ hoặc những người kinh thương giàu có. Dân chúng bình thường không được đãi ngộ này.
Cũng bởi vì vậy, cùng với tiến bộ của văn minh khoa học kỹ thuật, đường sá giao thông đã thay đổi, xe lửa cũng như đủ loại phương tiện giao thông mới đã xuất hiện. Người làm nghề này cũng dần dần lụi tàn. Thời Dân quốc được tính là thời huy hoàng cuối cùng của người cản thi, nhưng thật ra lúc đó phần lớn cũng chỉ là những kẻ treo cái danh cản thi để lén lút buôn thuốc phiện đầu cơ trục lợi mà thôi.
"Tôi không phải là người giống như các cô." Lương Xuyên dở khóc dở cười. Cảm giác của hắn lúc này rất giống với khi Đàm Quang Huy đến nhờ vả hắn. Thật sự hắn không phải là thầy phong thủy, cũng như không có liên quan gì đến cái gọi là giang hồ trong mắt Chu Sa cả.
"Tiên sinh khinh thường tiểu muội này sao?"
Chu Sa cũng đứng dậy, đi tới phía sau lưng Lương Xuyên.
"Mọi người là hàng xóm, sau này giúp đỡ lẫn nhau là được."
"Được, giúp đỡ lẫn nhau."
Chu Sa lui về phía sau một bước,
Lương Xuyên đẩy cửa đi ra ngoài, rời khỏi tiệm massage.
Cửa hàng tạm thời không có khách, Chu Sa bèn đứng trước cửa kính nhìn Lương Xuyên đi vào trong tiệm vàng mã.
Lưỡi đỏ thè ra, một cây kim châm thò ra ngoài rồi nhanh chóng được cuốn lại, chui vào trong miệng cô. Chu Sa ngẫm nghĩ rồi gói ghém chút trà, đi ra khỏi cửa hàng.
Lương Xuyên vừa về đến cửa hàng mình chân trước, chân sau Chu Sa đã qua tới nơi.
"Meow."
Lúc này Phổ Nhị đang nằm trên quầy. Lúc người phụ nữ này đi vào, nó kêu lên một tiếng.
"Anh Xuyên, trà này vừa rồi em nói tặng anh."
Chu Sa đặt gói trà lên mặt quầy hàng.
"Tối nay cùng ăn cơm nhé, em một thân một mình sống tha hương, ít người nói chuyện lắm."
Nếu là người đàn ông khác sẽ khó mà từ chối yêu cầu này của cô. Bởi Chu Sa rất ưa nhìn, rất phong tình nhưng không hề có vẻ lẳng lơ, mọi thứ chỉ ở mức điềm đạm vừa phải.
Vừa nhắc tới ăn cơm, tâm trạng Lương Xuyên như bị ảnh hưởng, lập tức lắc đầu nói:
"Tôi không thích ăn cho lắm."
Có đôi khi, thẳng thắn thành thật là tốt nhất. Thật ra Lương Xuyên phát hiện nội tâm của cô nàng này hơi nhạy cảm, có thể xuất phát từ hoàn cảnh sống lúc nhỏ mà thành. Nhìn cô có vẻ cứng cỏi đấy, có cả cẩn thận tỉ mỉ của người làm nghe tiếp khách bán hàng, nhưng nếu khiến cô cảm thấy anh khinh thường cô ấy thì cô nàng có thể nhớ mãi trong lòng.
"Không thích ăn cái gì?" Chu Sa hơi không hiểu.
"Là chứng biếng ăn." Lương Xuyên bèn tìm một từ khác để đối phương dễ hiểu hơn.
"Vậy không sao, không ăn gì thì uống trà cũng được."
Ánh mắt Chu Sa bắt đầu lướt nhìn bốn phía xung quanh.
Cửa hàng vàng mã này rất bình dị, đồ đạc lại cổ kính rất có ý vị. Bố cục xếp đặt bên trong rất tinh xảo, thể hiện ở việc bày biện, phát huy được toàn bộ bầu không khí âm trầm bên trong này.
"Meow."
Phổ Nhị lại kêu lên một tiếng như thể chướng mắt khi thấy cô nàng này cứ nấn ná mãi chưa đi.
Chu Sa gật gật đầu: "Vậy tối nay em tới tìm anh uống trà."
"Được, nếu tôi còn ở trong tiệm thì được."
Đúng lúc này, cậu chàng chủ cửa hàng đồ người lớn Đàm Quang Huy mang theo hai con gà đi vào.
"Trong nhà tôi có nuôi gà thả vườn, hàng sạch 100%, hầm ăn ngon lắm, cực kỳ bổ dưỡng luôn."
Nhìn thấy hai con gà này, lại liên tưởng đến món canh gà hầm...
Dạ dày của Lương Xuyên quặn lại liên hồi. Hắn vô thức ngồi xuống, cầm lấy chén trà bên cạnh hớp một ngụm để dằn xuống.
Chu Sa vừa định trở về thì nhìn thấy Đàm Quang Huy đi vào nên tiện thể nhìn anh ta thật kỹ.
"Ồ, chào người đẹp, nhà em có ai vừa mất à?"
Đàm Quang Huy đang tập trung xem làm thế nào nhờ vả Lương Xuyên giải quyết vấn đề trên người mình, làm gì còn tâm tư nhìn ngó người đẹp gì nữa. Chỉ là anh ta đã quen thói ba hoa, nên không ý thức được mình đang nói gì.
Cũng may Chu Sa cũng không tức giận, chỉ mỉm cười chỉ vào Đàm Quang Huy, hỏi Lương Xuyên:
"Bạn anh à?"
"Không tính là bạn." Lương Xuyên đáp thẳng.
Bên kia Đàm Quang Huy chợt thấy lúng túng.
"Ha ha, vậy sao anh ấy lại mang gà qua cho anh?" Chu Sa lại hỏi.
"Đổi lấy áo liệm đấy."
Đàm Quang Huy bên kia cảm giác như mình vừa bị chém thêm một nhát nữa.
Chu Sa đi rồi, Đàm Quang Huy mới bình tĩnh lại. Cậu ta đem hai con gà đi cất rồi mới tới trước quầy, hạ giọng nói:
"Anh Lương à, giúp tôi đi mà. Sáng nay tôi tỉnh dậy, trên giường có cả một lớp sáp dầu. Càng ngày càng nghiêm trọng rồi, mỗi ngày trôi qua tôi lại càng thêm lo lắng hãi hùng. Anh giúp tôi đi mà, tôi cầu xin anh đấy."
"Khẩu vị thế nào rồi?" Lương Xuyên hỏi.
"Khẩu vị không có vấn đề, tôi nghĩ có khi mình không còn sống được bao lâu nữa, cho nên gần đây ăn uống rất nhiều. Cái gì ngon là ăn hết, đắt rẻ không quan trọng."
"Khẩu vị tốt là không sao rồi." Lương Xuyên tùy ý trả lời.
Đàm Quang Huy nghẹn họng, trên mặt như viết hàng chữ: tôi còn trẻ thật nhưng anh cũng không nên lừa gạt tôi như thế!
"Bên cạnh mới mở quán massage." Lương Xuyên nói.
"Ừ, có thấy." Đàm Quang Huy chậc chậc nói: "Một gian phòng kính trong suốt, không để cho người ta liên tưởng gì cả."
"Qua chỗ cô ấy massage đi, nhớ cho nhiều tiền một chút." Lương Xuyên đề nghị.
"Hả?" Đàm Quang Huy không hiểu được hắn có ý gì? Là cùng nhau chia chác nguồn khách hàng à?
Tôi sắp sửa toi rồi, anh không chỉ lừa tôi đến mua áo liệm mà còn lừa tôi đi massage là sao?
"Nếu cô ấy cũng bó tay thì tôi cũng đành chịu." Lương Xuyên phất phất tay: "Mang hai con gà này theo, đưa cho cô ấy luôn đi, tôi ăn chay."
Đàm Quang Huy ngơ ngác cầm hai con gà đi ra ngoài. Nói thật, nếu không phải gần đây cậu ta đã đi qua không biết bao nhiêu là chùa miếu, cúng dường không biết bao nhiêu tiền tài nhang đèn mà không có lấy một chút tác dụng nào thì đã không quay lại đây nhờ cậy Lương Xuyên.
Lương Xuyên duỗi lưng, đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị nấu nồi cháo. Tuy rằng hắn không muốn ăn, nhưng vẫn nên ăn chút gì đó.
Cháo còn chưa nấu xong, điện thoại của hắn đã vang lên.
"Alo!" Đầu bên kia là Ngô Đại Hải.
"Nhóc Xuyên à, ăn cơm chưa?" Ngô Đại Hải hỏi.
"Có người chết nữa sao?"
"Khục khục khục..." Hình như Ngô Đại Hải đang uống nước, tiếng sặc nước vang lên đầu bên kia rồi tiếng nói: "Có cái đầu cậu, anh có phải là thanh tra Megure đâu, sao có chuyện lần nào tìm cậu cũng vì có người chết được?"
(*thanh tra Megure là vị thanh tra huyền thoại trong truyện Thám tử Conan, mỗi lần có án mạng lại xuất hiện!)
"À, quen rồi." Lương Xuyên bình thản nói, lại tiếp tục trông chừng nồi cháo.
"Là vầy, Tiểu Đào có chút chuyện nên xin nghỉ."
"À." Lương Xuyên vẫn rất bình thản.
Tuy rằng Ngô Đại Hải rất muốn nói với Lương Xuyên rằng cái kiểu của hắn bây giờ rất dễ bức tử cuộc trò chuyện này, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói tiếp:
"Anh chỉ nghĩ là vụ án hôm qua khiến cô ấy mệt, nhưng không phải vậy. Sáng nay cô ấy có nhờ người xin nghỉ dùm. Cô ấy đang ký túc xá phía sau cục cảnh sát. Anh có qua thăm, phát hiện hình như tinh thần cô ấy hơi vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Lương Xuyên tắt lửa nồi cháo.
"Ài, không nói rõ được. Có hơi giống như bị "dọa", không phải là "dọa" thông thường, à... Mà là kiểu mấy người già cả hay nói đấy. Anh không rõ em nghe có hiểu không?" Thân phận Ngô Đại Hải mà nhắc tới mấy chuyện phong kiến mê tín này có hơi mẫn cảm.
"Hiểu."
"Ừ."
Tiếp đó là hai phút yên lặng,
Mãi cho đến khi nghe bên kia điện thoại có tiếng Lương Xuyên húp cháo, Ngô Đại Hải mới nhịn không buột miệng nói tục, bình thản hòa nhã nói tiếp:
"Tiếp theo phải làm sao đây?"
"Làm gì là làm gì?"
"Cô ấy bị dọa sợ! Tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
Bên kia, Ngô Đại Hải như muốn nổi điên. Hai ngày nay anh vẫn đang bận bịu không có thời gian rảnh với vụ án bốn thằng súc sinh kia đấy, hiện tại còn phải quan tâm đến chuyện cấp dưới mình xảy ra chuyện nữa. Dù sao anh cũng không còn cách nào khác. Năng lực chuyên môn của anh không tốt, cũng may còn có ưu điểm là hòa nhã với cấp dưới, cho nên phải quan tâm đến chuyện của cấp dưới nhiều vào.
Điều Ngô Đại Hải không chịu được chuyện là ngoại trừ anh ra, cả cục cảnh sát này chỉ có mỗi Tần Đào tiếp xúc với Lương Xuyên nhiều nhất. Cô ấy là bông hoa của đội cảnh sát, vậy mà Lương Xuyên lại không hề lo lắng chút nào là sao?
Thời điểm một em gái trẻ vừa mới vào nghề chính là lúc cô nàng dễ mang lòng ngưỡng mộ, bội phục với bậc đàn anh nhiều nhất. Hơn nữa có thể thấy cô gái trẻ kia gọi một tiếng "Cố vấn Lương" mới thân thiết ra sao. Có người đẹp sùng bái chú mày, dù chỉ là trong giây lát thì cũng đáng giá, nhan sắc, địa vị, tiền đồ này nọ đều phải dạt sang một bên hết.
"Thì cứ dựa theo cách xử lý của người xưa, dùng kim đâm từ từ vào trán cô ấy, xong thổi một hơi rồi bỏ vào trong bát nước trong."
Lương Xuyên vừa cau mày vừa khổ sở vật lộn với chén cháo trước mặt.
"Hừ..."
Ngô Đại Hải hít sâu, rồi lại hít sâu một hơi nữa.
Mẹ kiếp, chú có thể nghiêm túc một chút được không?
Trong lòng Ngô Đại Hải đã nổi sóng gió cuồn cuộn rồi.
"Nhóc Xuyên à, anh cảm thấy không đơn giản vậy đâu. Về phương diện này, cậu cũng tính là chuyên gia. Cho nên, phiền cậu ghé qua xem sao nhé! Tình hình của cô ấy hiện nay không tốt lắm, nhưng mà bác sĩ lại nói không bị cảm sốt."
Lương Xuyên vất vả lắm mới xong nửa chén cháo.
Hắn đang ngẫm nghĩ xem có nên bỏ dở nửa còn lại hay không.
Đoạn, hắn lấy khăn lau miệng.
"Vậy chở em đến đấy xem sao."
"Hay cậu tới đây đi, anh bảo nhà ăn làm thêm món, mời cậu ăn. Hai anh em cũng có thể làm vài ly." Ngô Đại Hải muốn Lương Xuyên tới đây, hoặc phái người đón hắn tới. Anh cũng không muốn để Tần Đào bị giày vò khổ sở nữa.
"Em đã ăn rồi." Lương Xuyên đáp.
"Vậy... Cậu đang bận gì à? Tới đây được không?"
"Đang bận ăn cơm, không rảnh."
"..." Ngô Đại Hải