Chương : 42
Edit: 笑顔Egao.
Quá trình tiến hành thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Thẩm Đình tuy chống cự khá rõ ràng, nhưng vẫn chịu nghe lọt tai lời hắn nói.
Cố Triều Ngạn dự định dành mấy ngày đi ăn uống ở Hồng Kông. Sau khi tìm được nhà, bọn họ thu dọn hành lý từ khách sạn ra ngoài, hai ngày sau, Thẩm Đình ngồi trong nhà nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, chăn mền của cậu được gửi tới, bên trên vẫn còn thơm mùi nước giặt.
Thẩm Đình đắp kín chăn ngủ một buổi tối, nửa đêm gặp ác mộng, cố nén nước mắt lay tỉnh Cố Triều Ngạn, trốn vào chăn của hắn thảo luận, chăn này khong tốt, sau này cậu không đắp nó nữa.
Cố Triều Ngạn tốt tính dỗ dành cậu, nghe cậu không ngừng khóc nức nở, tức giận đến mức đạp luôn chăn của cậu xuống giường, đã mất công gửi đồ từ ngàn dặm xa xôi vẫn còn khiến cậu khóc, hắn cảm thấy chẳng ra làm sao.
Hắn dùng mọi biện pháp, vỗ vỗ lưng đứa trẻ, hát một bài hát ru khó nghe, đong đưa ru cậu, thấy Thẩm Đình cong người, đặt ngón tay cái lên môi lại không dám cắn, hai hàng lông mi ướt át nhẹ nhàng rung rung, hắn cảm thấy mắt mình cũng bắt đầu ê ẩm, hoài nghi do đèn ngủ quá sáng, nhanh chóng tắt đèn đi.
Thẩm Đình không chê hắn hát khó nghe, dư âm sau cơn ác mộng làm cậu không thể ngủ ngon, hễ tỉnh giác lại sờ soạng bên cạnh tìm người, nói muốn ca ca ôm.
Cố Triều Ngạn chảy nước mắt, may mà không có ai nhìn thấy, nước mắt của hắn lại chẳng có gì quý giá, ngay trong khoảnh khắc rơi xuống lập tức biến mất, đó chỉ là vật tượng trưng cho việc hắn đang đau lòng.
Thẩm Đình bé nhỏ của hắn, rốt cuộc đã mơ thấy cái gì?
Buổi sáng ngày đưa Thẩm Đình đến khu trị liệu, Thẩm Đình không mang theo gì cả, đến cái thìa yêu thích của cậu cũng không mang theo, Cố Triều Ngạn hôn nhẹ lên khóe miệng của cậu, cậu không phản ứng lại, một lát sau mới nhón chân lên, ôm chặt lấy cổ Cố Triều Ngạn, hôn lên môi hắn.
“Anh phải nhớ kĩ em đấy, ca ca.”
Cậu nói chuyện như thể sắp phải sinh ly tử biệt, một giây sau nước mắt có thể vỡ đê: “Em sẽ nghe lời, anh cũng phải nghe lời nhé, được không?”
Cậu muốn Cố Triều Ngạn nghe mình, nhớ cậu thật nhiều thật nhiều lần.
“Được rồi, Thẩm Đình.”
Hắn nhất định phải nhẫn nhịn, nếu không Thẩm Đình không thể bước nổi vào cánh cổng kia.
Thẩm Đình không thể tiếp tục bị ràng buộc sống như một đứa trẻ, hiện tại là thời điểm nên xé sợi dây trói buộc đó ra, khiến cậu tự mình bước tiếp.
“Nhắc lại một lần nữa địa chỉ nhà và số điện thoại của anh.”
Thẩm Đình học thuộc lòng đọc từng chữ từng chữ, Cố Triều Ngạn lại hôn cậu một lần nữa, ôm ấp đầy lưu luyến: “Hai ngày nữa anh tới đón em.” hắn nói.
“Em biết.” Thẩm Đình kìm nén nước mắt nói: “Em biết lúc nào ca ca sẽ tới đón em, em chờ anh.”
“Sau đó em phải cố gắng lên.”
Cố Triều Ngạn không muốn phá vỡ kế hoạch này, hắn đứng như trời chồng, nếu lúc này hắn không khống chế được tâm tình của mình mà khóc lên, tương lai sẽ bị Thẩm Đình cười nhạo rất lâu.
“Em phải cố lên, mùa hè sẽ tới rất nhanh.”
Thẩm Đình gật đầu thật mạnh, trong lòng xác thực có chút chờ mong.
—
Một tháng đầu tiên không có Thẩm Đình trôi qua rất gian nan.
Nhà mới sau khi sửa sang xong còn lạnh lẽo hơn so với nhà họ Cố, sau khi Thẩm Đình rời đi hắn cũng không muốn ở lại nơi này, đôi khi hắn tình nguyện ở khách sạn. Hắn một tuần bay hai lần, chỉ có thứ tư và chủ nhật mới được đón Thẩm Đình ra ngoài nửa ngày, hoặc là nghe cậu nói chuyện, hoặc về nhà ôm nhau ngủ, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.
Thẩm Đình từ sau tháng đầu tiên bắt đầu nói ít hơn, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Cố Triều Ngạn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng ngẫm lại cũng không suy ra được cái gì.
Chu Khúc Sơn nói, quá trình trị liệu diễn ra rất thuận lợi, Thẩm Đình có thể nhớ được tên của một hai bạn cùng lớp.
Đây là một bước đột phá rất lớn, nhưng Thẩm Đình lại không tự mình nói cho hắn biết.
Cậu vẫn như trước đây mỗi tuần đều ngóng trông ca ca tới đón, tựa như một đứa trẻ bị nhốt, vừa nhìn thấy Cố Triều Ngạn liền nhào tới, muốn ôm ấp hôn môi, mặt đỏ như trái cà chua, âm thanh khi nói chuyện ngày càng nhỏ.
Bảo bối của hắn đã biết thẹn thùng, Cố Triều Ngạn nghĩ.
Hắn chờ mong Thẩm Đình có thể nói nhiều hơn với hắn hai cậu về chuyện khôi phục ký ức, nhưng Thẩm Đình đối mặt với việc này lại chỉ tỏ ra trầm mặc, cậu dùng nụ cười qua loa lấy lệ với Cố Triều Ngạn, nói mình chỉ nhớ lại có một chút, sau đó lại dùng một câu lấp kín trái tim thấy bại của hắn ——
Ca ca, em càng ngày càng nhớ anh hơn, anh thì sao?
Cố Triều Ngạn đáp: nhớ nhiều hơn cả em.
Hắn muốn hỏi Thẩm Đình, còn nhớ những chuyện khi cậu còn sốn cùng mình hay không.
Thẩm Đình một chút cũng không quên, còn cảm thấy những chuyện đã xảy ra càng ngày càng rõ ràng, như thể các giác quan đều được phóng đại, trước đây cậu làm nũng như thế nào, bò lên đầu hắn làm mau làm gió bằng cách nào, làm sao để giả ngu, à không, đây không phải giả ngu, khi đó là cậu thật sự ngu ngốc, lén lút ăn đồ ăn vặt kiểu gì. Còn có người đàn ông trước mặt này, người ngủ chung với cậu gần một năm, một vị ca ca cậu không quen không biết, đã từng nhẫn nhục chịu khó nửa đêm bò dậy làm đồ ăn khuya cho cậu như thế nào, cậu đều nhớ rất rõ ràng.
Có những câu nói thậm chí không phân biệt ngày đêm liên tục thay phiên nhau trực tiếp xuất hiện trong đầu cậu.
Cái gì mà việc này chỉ có thể làm với anh, cái gì mà sẽ không kết hôn với người khác, lại còn hầu hạ em như hầu hạ tổ tông nữa.
Thẩm Đình vừa nghĩ lại liền cảm thấy cậu không dám nhìn nữa.
Ca ca của cậu là ca ca tốt nhất trên thế giới này, đốt đèn lồng khắp nơi cũng tìm không thấy được người thứ hai.
Những chuyện anh ấy làm, thực sự rất đáng thẹn, nhưng không thể không nói vẫn còn có lương tâm.
“Nhớ được, em đều nhớ.” Cậu ôm lấy cánh tay Cố Triều Ngạn, nói: “Ca ca anh yên tâm đi, em đều nhớ hết.”
“Vẫn nhớ là được rồi.”
Cố Triều Ngạn chỉ mong cậu tuyệt đối đừng quên một chi tiết nào: “Tương lai còn phải trả cả gốc lẫn lãi đấy, đừng có quên.”
“Muốn trả như thế nào ạ?”
“Tùy theo khả năng của em, bưng trà rót nước, bóp vai bóp chân, những việc này đều được chấp nhận.”
Thẩm Đình nghe hiểu hết nhưng lời này, tốc độ khôi phục của, nhưng khi đứ cậu vượt xa tưởng tượng của Cố Triều Ngạn, nhưng khi đứng trước mặt Cố Triều Ngạn, cậu càng muốn làm một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.
Nói cách khác, cậu muốn trở thành người Cố Triều Ngạn thích.
Cố Triều Ngạn thích cậu như thế nào, cậu có thể biến thành bộ dạng đó.
“Vậy anh sẽ dạy em sao?”
Thẩm Đình vui vẻ chấp nhận: “Em vừa học là nhớ, bác sĩ Chu cũng từng khen em rất giỏi.”
“Thật không?”
Cố Triều Ngạn cái gì cũng không biết.
“Anh cũng cảm thấy em rất giỏi.”
Thời gian bất tri bất giác trôi qua tháng ba, tháng tư đã tới.
Tình hình của Thẩm Đình càng ngày càng tốt, đến khi không cần khống chế thời gian trị liệu, Chu Khúc Sơn nói cậu có thể qua đêm ở bên ngoài, nhưng dặn Cố Triều Ngạn ngày hôm sau nhất định phải mang người lành lặn trả về, Cố Triều Ngạn nghe xong câu này rất bất mãn, hắn cũng không phải thú dữ ăn thịt người, còn không đến mức thần kinh đến như vậy, vui vẻ đón người về nhà, nói ngủ cũng chỉ là ngủ, tuyệt đối sẽ không táy máy tay chân.
Huống hồ bây giờ hắn có lòng làm cũng không có gan chịu.
Thẩm Đình khỏi rất nhanh, có lẽ chỉ gặp hai lần một tuần còn khó phát hiện, những hành vi nhỏ không đáng kể kia hắn chỉ có thể phát hiện hai lần trong một tuần, nhưng qua thời gian dài, bỗng nhiên nhớ lại mới nhận ra đã thay đổi rất nhiều.
Cũng không còn là đồ ngốc dính hắn nhơm nhớp như cháo nữa rồi.
Như vậy làm sao khiến Cố Triều Ngạn không bận tâm cho được?
Hắn cũng đã từng làm việc xin lỗi người ta.
Thẩm Đình nằm trên giường nhìn ca ca, một tấm chăn hai con người, Cố Triều Ngạn không dám tùy tiện ôm cậu, chờ đến khi Thẩm Đình xem xong bài tập trị liệu của ngày hôm nay nằm co ro giữa giương, bắp thịt toàn thân Cố Triều Ngạn đều đã banh thật chặt.
“Anh không ôm em sao?”
Thẩm Đình dụi dụi mắt hỏi hắn, Cố Triều Ngạn giả ngu ừ một tiếng: “Sợ em nóng.”
“Em không nóng.”
Thẩm Đình vươn tay chọt chọt mặt hắn, cười ra lúm đồng tiền, sán lại gần chui vào lồng ngực hắn.
“Em rất nhớ anh, ca ca.”
Cố Triều Ngạn theo thói quen hôn một cái lên mặt cậu, nghe cậu oán giận đề bài hôm nay của bác sĩ Chu rất khó.
“Lúc nào mới khỏi được đây? Hi vọng ngày mai em tỉnh dậy là khỏi, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà, gần đây nhìn anh quá mệt mỏi, đúng không?”
Cậu nhìn thấy quầng thâm trên mắt Cố Triều Ngạn, còn có lớp râu mỏng dưới cằm, đau lòng nói: “Anh mau ngủ sớm một chút di, ca ca ngủ ngon.”
Cố Triều Ngạn không tránh được cậu, chỉ có thể ôm chặt hơn.
“Ngủ ngon.”
Quá trình tiến hành thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Thẩm Đình tuy chống cự khá rõ ràng, nhưng vẫn chịu nghe lọt tai lời hắn nói.
Cố Triều Ngạn dự định dành mấy ngày đi ăn uống ở Hồng Kông. Sau khi tìm được nhà, bọn họ thu dọn hành lý từ khách sạn ra ngoài, hai ngày sau, Thẩm Đình ngồi trong nhà nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, chăn mền của cậu được gửi tới, bên trên vẫn còn thơm mùi nước giặt.
Thẩm Đình đắp kín chăn ngủ một buổi tối, nửa đêm gặp ác mộng, cố nén nước mắt lay tỉnh Cố Triều Ngạn, trốn vào chăn của hắn thảo luận, chăn này khong tốt, sau này cậu không đắp nó nữa.
Cố Triều Ngạn tốt tính dỗ dành cậu, nghe cậu không ngừng khóc nức nở, tức giận đến mức đạp luôn chăn của cậu xuống giường, đã mất công gửi đồ từ ngàn dặm xa xôi vẫn còn khiến cậu khóc, hắn cảm thấy chẳng ra làm sao.
Hắn dùng mọi biện pháp, vỗ vỗ lưng đứa trẻ, hát một bài hát ru khó nghe, đong đưa ru cậu, thấy Thẩm Đình cong người, đặt ngón tay cái lên môi lại không dám cắn, hai hàng lông mi ướt át nhẹ nhàng rung rung, hắn cảm thấy mắt mình cũng bắt đầu ê ẩm, hoài nghi do đèn ngủ quá sáng, nhanh chóng tắt đèn đi.
Thẩm Đình không chê hắn hát khó nghe, dư âm sau cơn ác mộng làm cậu không thể ngủ ngon, hễ tỉnh giác lại sờ soạng bên cạnh tìm người, nói muốn ca ca ôm.
Cố Triều Ngạn chảy nước mắt, may mà không có ai nhìn thấy, nước mắt của hắn lại chẳng có gì quý giá, ngay trong khoảnh khắc rơi xuống lập tức biến mất, đó chỉ là vật tượng trưng cho việc hắn đang đau lòng.
Thẩm Đình bé nhỏ của hắn, rốt cuộc đã mơ thấy cái gì?
Buổi sáng ngày đưa Thẩm Đình đến khu trị liệu, Thẩm Đình không mang theo gì cả, đến cái thìa yêu thích của cậu cũng không mang theo, Cố Triều Ngạn hôn nhẹ lên khóe miệng của cậu, cậu không phản ứng lại, một lát sau mới nhón chân lên, ôm chặt lấy cổ Cố Triều Ngạn, hôn lên môi hắn.
“Anh phải nhớ kĩ em đấy, ca ca.”
Cậu nói chuyện như thể sắp phải sinh ly tử biệt, một giây sau nước mắt có thể vỡ đê: “Em sẽ nghe lời, anh cũng phải nghe lời nhé, được không?”
Cậu muốn Cố Triều Ngạn nghe mình, nhớ cậu thật nhiều thật nhiều lần.
“Được rồi, Thẩm Đình.”
Hắn nhất định phải nhẫn nhịn, nếu không Thẩm Đình không thể bước nổi vào cánh cổng kia.
Thẩm Đình không thể tiếp tục bị ràng buộc sống như một đứa trẻ, hiện tại là thời điểm nên xé sợi dây trói buộc đó ra, khiến cậu tự mình bước tiếp.
“Nhắc lại một lần nữa địa chỉ nhà và số điện thoại của anh.”
Thẩm Đình học thuộc lòng đọc từng chữ từng chữ, Cố Triều Ngạn lại hôn cậu một lần nữa, ôm ấp đầy lưu luyến: “Hai ngày nữa anh tới đón em.” hắn nói.
“Em biết.” Thẩm Đình kìm nén nước mắt nói: “Em biết lúc nào ca ca sẽ tới đón em, em chờ anh.”
“Sau đó em phải cố gắng lên.”
Cố Triều Ngạn không muốn phá vỡ kế hoạch này, hắn đứng như trời chồng, nếu lúc này hắn không khống chế được tâm tình của mình mà khóc lên, tương lai sẽ bị Thẩm Đình cười nhạo rất lâu.
“Em phải cố lên, mùa hè sẽ tới rất nhanh.”
Thẩm Đình gật đầu thật mạnh, trong lòng xác thực có chút chờ mong.
—
Một tháng đầu tiên không có Thẩm Đình trôi qua rất gian nan.
Nhà mới sau khi sửa sang xong còn lạnh lẽo hơn so với nhà họ Cố, sau khi Thẩm Đình rời đi hắn cũng không muốn ở lại nơi này, đôi khi hắn tình nguyện ở khách sạn. Hắn một tuần bay hai lần, chỉ có thứ tư và chủ nhật mới được đón Thẩm Đình ra ngoài nửa ngày, hoặc là nghe cậu nói chuyện, hoặc về nhà ôm nhau ngủ, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.
Thẩm Đình từ sau tháng đầu tiên bắt đầu nói ít hơn, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Cố Triều Ngạn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng ngẫm lại cũng không suy ra được cái gì.
Chu Khúc Sơn nói, quá trình trị liệu diễn ra rất thuận lợi, Thẩm Đình có thể nhớ được tên của một hai bạn cùng lớp.
Đây là một bước đột phá rất lớn, nhưng Thẩm Đình lại không tự mình nói cho hắn biết.
Cậu vẫn như trước đây mỗi tuần đều ngóng trông ca ca tới đón, tựa như một đứa trẻ bị nhốt, vừa nhìn thấy Cố Triều Ngạn liền nhào tới, muốn ôm ấp hôn môi, mặt đỏ như trái cà chua, âm thanh khi nói chuyện ngày càng nhỏ.
Bảo bối của hắn đã biết thẹn thùng, Cố Triều Ngạn nghĩ.
Hắn chờ mong Thẩm Đình có thể nói nhiều hơn với hắn hai cậu về chuyện khôi phục ký ức, nhưng Thẩm Đình đối mặt với việc này lại chỉ tỏ ra trầm mặc, cậu dùng nụ cười qua loa lấy lệ với Cố Triều Ngạn, nói mình chỉ nhớ lại có một chút, sau đó lại dùng một câu lấp kín trái tim thấy bại của hắn ——
Ca ca, em càng ngày càng nhớ anh hơn, anh thì sao?
Cố Triều Ngạn đáp: nhớ nhiều hơn cả em.
Hắn muốn hỏi Thẩm Đình, còn nhớ những chuyện khi cậu còn sốn cùng mình hay không.
Thẩm Đình một chút cũng không quên, còn cảm thấy những chuyện đã xảy ra càng ngày càng rõ ràng, như thể các giác quan đều được phóng đại, trước đây cậu làm nũng như thế nào, bò lên đầu hắn làm mau làm gió bằng cách nào, làm sao để giả ngu, à không, đây không phải giả ngu, khi đó là cậu thật sự ngu ngốc, lén lút ăn đồ ăn vặt kiểu gì. Còn có người đàn ông trước mặt này, người ngủ chung với cậu gần một năm, một vị ca ca cậu không quen không biết, đã từng nhẫn nhục chịu khó nửa đêm bò dậy làm đồ ăn khuya cho cậu như thế nào, cậu đều nhớ rất rõ ràng.
Có những câu nói thậm chí không phân biệt ngày đêm liên tục thay phiên nhau trực tiếp xuất hiện trong đầu cậu.
Cái gì mà việc này chỉ có thể làm với anh, cái gì mà sẽ không kết hôn với người khác, lại còn hầu hạ em như hầu hạ tổ tông nữa.
Thẩm Đình vừa nghĩ lại liền cảm thấy cậu không dám nhìn nữa.
Ca ca của cậu là ca ca tốt nhất trên thế giới này, đốt đèn lồng khắp nơi cũng tìm không thấy được người thứ hai.
Những chuyện anh ấy làm, thực sự rất đáng thẹn, nhưng không thể không nói vẫn còn có lương tâm.
“Nhớ được, em đều nhớ.” Cậu ôm lấy cánh tay Cố Triều Ngạn, nói: “Ca ca anh yên tâm đi, em đều nhớ hết.”
“Vẫn nhớ là được rồi.”
Cố Triều Ngạn chỉ mong cậu tuyệt đối đừng quên một chi tiết nào: “Tương lai còn phải trả cả gốc lẫn lãi đấy, đừng có quên.”
“Muốn trả như thế nào ạ?”
“Tùy theo khả năng của em, bưng trà rót nước, bóp vai bóp chân, những việc này đều được chấp nhận.”
Thẩm Đình nghe hiểu hết nhưng lời này, tốc độ khôi phục của, nhưng khi đứ cậu vượt xa tưởng tượng của Cố Triều Ngạn, nhưng khi đứng trước mặt Cố Triều Ngạn, cậu càng muốn làm một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.
Nói cách khác, cậu muốn trở thành người Cố Triều Ngạn thích.
Cố Triều Ngạn thích cậu như thế nào, cậu có thể biến thành bộ dạng đó.
“Vậy anh sẽ dạy em sao?”
Thẩm Đình vui vẻ chấp nhận: “Em vừa học là nhớ, bác sĩ Chu cũng từng khen em rất giỏi.”
“Thật không?”
Cố Triều Ngạn cái gì cũng không biết.
“Anh cũng cảm thấy em rất giỏi.”
Thời gian bất tri bất giác trôi qua tháng ba, tháng tư đã tới.
Tình hình của Thẩm Đình càng ngày càng tốt, đến khi không cần khống chế thời gian trị liệu, Chu Khúc Sơn nói cậu có thể qua đêm ở bên ngoài, nhưng dặn Cố Triều Ngạn ngày hôm sau nhất định phải mang người lành lặn trả về, Cố Triều Ngạn nghe xong câu này rất bất mãn, hắn cũng không phải thú dữ ăn thịt người, còn không đến mức thần kinh đến như vậy, vui vẻ đón người về nhà, nói ngủ cũng chỉ là ngủ, tuyệt đối sẽ không táy máy tay chân.
Huống hồ bây giờ hắn có lòng làm cũng không có gan chịu.
Thẩm Đình khỏi rất nhanh, có lẽ chỉ gặp hai lần một tuần còn khó phát hiện, những hành vi nhỏ không đáng kể kia hắn chỉ có thể phát hiện hai lần trong một tuần, nhưng qua thời gian dài, bỗng nhiên nhớ lại mới nhận ra đã thay đổi rất nhiều.
Cũng không còn là đồ ngốc dính hắn nhơm nhớp như cháo nữa rồi.
Như vậy làm sao khiến Cố Triều Ngạn không bận tâm cho được?
Hắn cũng đã từng làm việc xin lỗi người ta.
Thẩm Đình nằm trên giường nhìn ca ca, một tấm chăn hai con người, Cố Triều Ngạn không dám tùy tiện ôm cậu, chờ đến khi Thẩm Đình xem xong bài tập trị liệu của ngày hôm nay nằm co ro giữa giương, bắp thịt toàn thân Cố Triều Ngạn đều đã banh thật chặt.
“Anh không ôm em sao?”
Thẩm Đình dụi dụi mắt hỏi hắn, Cố Triều Ngạn giả ngu ừ một tiếng: “Sợ em nóng.”
“Em không nóng.”
Thẩm Đình vươn tay chọt chọt mặt hắn, cười ra lúm đồng tiền, sán lại gần chui vào lồng ngực hắn.
“Em rất nhớ anh, ca ca.”
Cố Triều Ngạn theo thói quen hôn một cái lên mặt cậu, nghe cậu oán giận đề bài hôm nay của bác sĩ Chu rất khó.
“Lúc nào mới khỏi được đây? Hi vọng ngày mai em tỉnh dậy là khỏi, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà, gần đây nhìn anh quá mệt mỏi, đúng không?”
Cậu nhìn thấy quầng thâm trên mắt Cố Triều Ngạn, còn có lớp râu mỏng dưới cằm, đau lòng nói: “Anh mau ngủ sớm một chút di, ca ca ngủ ngon.”
Cố Triều Ngạn không tránh được cậu, chỉ có thể ôm chặt hơn.
“Ngủ ngon.”