Chương 3
Sau khi bơi một vòng trong bể cá chiếm hơn nửa căn phòng, Bạch Dư bỗng nghe thấy tiếng mở cửa nên nhảy tới sau núi giả.
So với bể cá lần trước cậu ở thì bể cá bây giờ không chỉ rộng rãi hơn, chất lượng nước tốt hơn, mà bên trong còn cất công bày cành cây khô, thực vật thủy sinh và núi giả để ngắm cảnh, ngay cả cả nhiệt độ cũng rất dễ chịu.
Tổng thể về môi trường mà nói thì đối với người không có kiến thức gì như Bạch Dư mà nói thì khá tốt.
Nếu còn điều gì không hài lòng thì có lẽ là cậu không hiểu sao người đàn ông tên Kế Bội Lâm đã nhặt cậu về lại thích nhìn chằm chằm cậu như vậy? Còn là kiểu im lặng không nói tiếng nào kia. Mặc dù cậu biết là đuôi của mình rất xinh đẹp.
Đây là ngày thứ năm kể từ khi Bạch Dư được Kế Bội Lâm nhặt về.
Kế Bội Lâm xuất hiện giúp Bạch Dư thành công thoát mối nguy bị lấy gan bằng cách giải phẫu.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Dư đã được đổi sang một cái bể cá mới, còn có một người trông giống như bác sĩ luôn tới xem xét cậu.
Đó là người thứ hai Bạch Dư nhìn thấy sau khi tới đây.
Ngoài ra thì không còn ai khác.
Ở đây Bạch Dư được chăm sóc cũng không tệ lắm, ít nhất môi trường sống rất tốt. Kế Bội Lâm cũng không có ý nhốt cậu, cửa phòng và cửa sổ đều mở rộng nên nếu cậu muốn rời khỏi bể cá cũng không phải là không thể.
Đồ cho cậu ăn cũng rất bình thường.
Bình thường đến mức Bạch Dư muốn khóc.
Ai có thể hiểu được nỗi đau khi xuyên không đến một thế giới khác, còn trở thành người cá nhưng chỉ có thể đau khổ gặm hải sản sống dưới biển sâu?
Muốn ăn một miếng thức ăn nóng hổi cũng chỉ là ước mơ xa vời!
Một trong những nguyên nhân cậu lên bờ là vì ăn không quen “mỹ thực dưới đáy biển”.
Sau tất cả!
Cậu cũng được ăn đồ nấu chín bình thường ở chỗ Kế Bội Lâm!
Vì miếng ăn này cho dù Kế Bội Lâm có sở thích kỳ lạ là nhìn chằm chằm cậu cũng có thể tha thứ.
Cậu là một người cá rất rộng lượng!
Đương nhiên xét đến ấn tượng vốn có của con người về người cá ở thế giới này thì Bạch Dư vẫn cố duy trì hình tượng người cá của mình nên mỗi khi Kế Bội Lâm xuất hiện cậu cũng sẽ vờ trốn đi một lúc.
Kế Bội Lâm có ý thức về thời gian rất tốt, anh sẽ làm những chuyện tương tự vào thời điểm cố định mỗi ngày.
Bao gồm cả việc chạy tới nhìn chằm chằm cậu cũng vậy.
Nhưng có phải hôm nay Kế Bội Lâm đến hơi muộn không?
Bạch Dư trốn ở sau núi giả ngước mắt nhìn xung quanh thì thấy Kế Bội Lâm đang chuyển một thứ rất lớn vào dưới sự giúp đỡ của người máy gia dụng.
Trong tình huống bình thường, Kế Bội Lâm sẽ không đứng quá gần bể cá, đặc biệt là khi Bạch Dư tỏ ra “sợ hãi”.
Hình như anh đang lặng lẽ làm chuyện gì đó mà Bạch Dư không biết.
Đôi mắt đen láy khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc, thật sự rất khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Khác với người chủ cũ thích lẩm bẩm với Bạch Dư, Kế Bội Lâm không thích nói chuyện lắm.
Nhưng hôm nay Kế Bội Lâm lại không quá quan tâm đến điều này.
Anh mở thứ đó trước mặt Bạch Dư rồi lấy ra hai đồ vật có dạng hình quạt rất lớn ra, còn cả một đống đồ vụn vặt, bắt đầu lắp ráp chúng dưới sự giúp đỡ của người máy gia dụng.
Bạch Dư tỏ ra tò mò “vừa phải”, hơi nghiêng người về phía trước.
Nhận thấy hành động của Bạch Dư, Kế Bội Lâm liếc nhìn bể cá một cái nhưng chỉ nhìn thấy người cá màu trắng nhanh chóng trốn sau một cành khô, chỉ còn lại sợi tóc bay bay.
Đợi một lúc, Bạch Dư vừa duy trì hình của người cá vừa thò đầu ra dò xét.
Lần này, Kế Bội Lâm rất tập trung vào công việc. Anh không nhìn bể cá nữa mà vô cùng chăm chú vào những thứ trong tay mình, ngón tay thon dài vô cùng linh hoạt, suy nghĩ cũng rất rõ ràng.
Hình như đó là một cái vỏ sò khổng lồ cần được ghép lại với nhau?
Còn là màu trắng hồng?
Nó được bao quanh bởi những chiếc sao biển xinh đẹp, ốc biển, ngọc trai và những thứ nhỏ bé khác. Kế Bội Lâm còn thả một số đồ vật như nệm, gối nhỏ và các món đồ linh tinh khác vào.
Chờ anh làm xong thì cuối cùng Bạch Dư cũng biết được đấy là một chiếc giường vỏ sò vô cùng đẹp. Nếu đặt nó ở trong phòng dành cho con gái chắc chắn rất được chào đón, nhưng mà…
Kế Bội Lâm đặt cái giường vỏ sò này ở chỗ cậu làm gì? Chắc không phải là…
Suy nghĩ của Bạch Dư trở thành sự thật, Kế Bội Lâm cẩn thận đặt chiếc giường vỏ sò này vào trong bể cá, còn cố ý chọn một vị trí tốt.
Làm xong tất cả những thứ này, Kế Bội Lâm lại nhìn thoáng qua chỗ Bạch Dư đang trốn trong góc, hiếm khi lên tiếng hỏi: “Thích không?”
Giọng Kế Bội Lâm rất êm tai, có thể khiến Bạch Dư nảy sinh rất nhiều suy nghĩ, nhưng cậu không đáp lại mà chỉ trốn trong góc lặng lẽ quan sát.
Mặc dù không được đáp lại, nhưng Kế Bội Lâm cũng không thất vọng.
Người cá là một chủng tộc vô cùng có cá tính và “yếu ớt”.
Đổi lại là bất kỳ người cá nào khác thì Kế Bội Lâm cũng có lý do để nghi ngờ rằng chẳng bao lâu người cá sẽ chết khi bị mình nhặt về.
Trên thực tế, anh thật sự rất lo lắng rằng người cá mình nhặt về này sẽ chết.
…Trước khi anh biết nguyên nhân vì sao người cá này lại xuất hiện ở vùng ngoại ô trong thời tiết giông bão. Nhưng biểu hiện của người cá thuần trắng này lại ngoài dự kiến. Người cá không chết, thậm chí còn tỏ ra yêu thích với đồ ăn.
Kế Bội Lâm xác định đó là yêu thích.
Tuy rằng người cá luôn trốn tránh anh, tỏ ra sợ hãi khi anh tới gần, nhưng người cá lại ăn sạch toàn bộ thức ăn chín anh mang đến.
Mỗi khi người cá ăn gì đó, hai mắt đều sẽ vô thức cong lên, khiến anh cũng không nhịn được muốn nhếch khóe môi.
Người cá nhân tạo có thói quen ăn chín, người cá hoang dã lại có thói quen ăn cá tươi sống.
Lúc đầu, Kế Bội Lâm tưởng người cá thuần màu trắng này là một người cá nhân tạo.
Nhưng người cá nhân tạo không có vây đuôi to rộng và mềm mại như vậy, cũng không có đầu ngón tay sắc bén như thế.
Không có người cá hoang dã nào lại chịu mặc trang phục người cá do con người thiết kế, chứ đừng nói là ở trên cạn còn không cáu kỉnh.
Hầu như tất cả người cá hoang dã bị buộc phải sống trên cạn đều chết theo mọi cách mà con người có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, bây giờ người cá đã được bảo vệ, hiếm khi có thể nhìn thấy người cá hoang dã ở trên cạn.
Nhưng người cá trước mắt dù nhìn thế nào cũng là người cá hoang dã sống sờ sờ lại ăn thức ăn chín mà người cá nhân tạo thích.
Cậu rất đặc biệt.
Cũng rất kiên cường.
“Hy vọng em thích nó.”
Sau khi để lại một câu như vậy, Kế Bội Lâm rời khỏi căn phòng người cá đang ở.
Thấy Kế Bội Lâm rời đi, Bạch Dư theo bản năng liếc nhìn đồng hồ trên vách tường.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên đã “đến giờ”.
Đôi khi Bạch Dư thật sự bội phục ý thức về thời gian của Kế Bội Lâm.
Mỗi ngày vào thời điểm này, Kế Bội Lâm đều sẽ biến mất một khoảng thời gian, cũng không biết đi làm gì.
Nếu Kế Bội Lâm chịu ở lại đây nói chuyện thì tốt biết mấy, cậu rất thích nghe Kế Bội Lâm nói chuyện.
Nghĩ như vậy, Bạch Dư bơi về phía giường vỏ sò ở giữa bể cá.
Kể từ khi trở thành người cá, đã lâu rồi cậu không được cảm nhận sự mềm mại ấm áp của giường đệm.
Lúc đầu cậu tưởng nệm và gối trên giường vỏ sò sẽ thay đổi cảm giác sau khi được thả vào nước, nhưng khi cậu đặt tay lên lại phát hiện hình như cũng không tệ lắm???
Không phải cảm giác sờ vào vải sau khi ngâm nước mà là cảm giác mềm mại và thân thiện với da của tơ lụa.
Bạch Dư không nhịn được lăn một vòng ở trên giường vỏ sò.
Chiếc giường vỏ sò xinh đẹp còn có thể tự đóng lại, không gian bên trong không khiến cá cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Bạch Dư bày tỏ sự yêu thích ngay lập tức.
Có người cá nhân tạo ở trên cạn cũng có chỗ tốt, ví dụ như chiếc giường này!
Ban đầu, Bạch Dư cảm thấy màu trắng hồng hơi bắt mắt nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy, ừm… Thật là xinh đẹp!
Đặc biệt là khi đặt cùng một chỗ với đuôi cá màu trắng của cậu!
Bởi vì giường quá thoải mái, Bạch Dư vô thức ngủ thiếp đi.
Mới đầu khi mở mắt ra Bạch Dư không ý thức được trạng thái của mình, mãi đến khi cậu nhớ tới hình như mình đã ngủ trong vỏ sò, còn tiện tay đóng giường vỏ sò lại.
Duỗi tay sờ soạng một chút, Bạch Dư vừa buồn ngủ vừa chậm rãi mở vỏ sò ra, trừng mắt nhìn Kế Bội Lâm không biết trở về lúc nào đang ngồi cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hình chiếu trên vách tường.
Bạch Dư ngẩn ra một lúc, suy nghĩ “hình chiếu ở đâu ra” vừa lướt qua trong đầu đã đối diện với tầm mắt của Kế Bội Lâm vừa quay đầu lại.
Lần nhìn nhau này là lần lâu nhất trong năm ngày gần đây.
Đại não Bạch Dư dần tỉnh táo lại, sau khi nhận ra lúc này là tình huống gì cậu lại chui vào vỏ sò.
Rốt cuộc cậu đã ngủ bao lâu rồi?
Tại sao bây giờ Kế Bội Lâm lại ở đây?
Dựa theo biểu hiện lần trước của cậu mà nói, hẳn là sẽ không bị Kế Bội Lâm phát hiện cậu yêu thích cái giường này như vậy mới đúng.
Vậy nên rốt cuộc Kế Bội Lâm đã quay lại bao lâu rồi?
Còn nữa, ánh mắt vừa rồi của Kế Bội Lâm có phải hơi khác mấy ngày trước không?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện trong đầu Bạch Dư. Một lúc sau, Bạch Dư mới mở nắp của giường vỏ sò ra một chút.
Kế Bội Lâm vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Lần này, thậm chí anh còn không nhìn hình chiếu, mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm giường vỏ sò.
Lúc này, trong mắt anh là sự bình tĩnh mà Bạch Dư thường nhìn không thấu, chẳng qua cảm giác áp lực cũng ít.
Lại nói, trước kia cậu không để ý nhưng hình như cảm giác áp bách mà Kế Bội Lâm mang đến cho cậu hôm nay hình như ít hơn mấy ngày trước rất nhiều?
Kế Bội Lâm không thích nói chuyện, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm còn thích yên lặng nhìn chằm chằm cậu.
Mỗi lần Bạch Dư đối diện với tầm mắt của Kế Bội Lâm đều xuất hiện cảm giác ngột ngạt khó tả, giống với cảm giác khi cậu đối mặt với sếp lúc trước.
Nhưng hình như hôm nay Kế Bội Lâm hơi khác?
Bạch Dư không quá chắc chắn, cậu lại nhấc nắp vỏ sò lên một chút, trong tay Kế Bội Lâm cầm vài bộ quần áo đi tới bên cạnh bể cá, mở miệng nói: “Tôi mua cho em ít quần áo. Em nhìn thử xem có thích không?”
Nếu đã ăn thức ăn chín, quần áo cũng có thể thử một chút xem?
Những bộ quần áo này đều được Kế Bội Lâm cố tình lựa chọn dựa theo phong cách yêu thích của người cá.
Bạch Dư vẫn núp trong vỏ sò nhìn Kế Bội Lâm một cách kỳ lạ.
Hôm nay Kế Bội Lâm thật sự có vấn đề.
Đầu tiên là giường vỏ sò, sau đó là quần áo, anh đây là… muốn làm cậu vui sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết vậy?
Cách một vách kính từ bể cá, một người một cá nhìn nhau, nhìn chung thì bầu không khí hơi kỳ lạ.
Giằng co một lúc, Kế Bội Lâm mới vô cảm ném quần áo trong tay sang một bên, xoay người cầm một miếng bánh ngọt tới.
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
“Tôi lỡ mua về rồi, muốn ăn không?”
Bạch Dư: “…”
Bạch Dư không nhịn nổi, mở toàn bộ nắp giường vỏ sò ra, nhìn không chớp mắt vào đồ ngọt trong tay Kế Bội Lâm.
Kế Bội Lâm cầm đồ ngọt trong tay, khóe miệng khẽ cong lên.
So với bể cá lần trước cậu ở thì bể cá bây giờ không chỉ rộng rãi hơn, chất lượng nước tốt hơn, mà bên trong còn cất công bày cành cây khô, thực vật thủy sinh và núi giả để ngắm cảnh, ngay cả cả nhiệt độ cũng rất dễ chịu.
Tổng thể về môi trường mà nói thì đối với người không có kiến thức gì như Bạch Dư mà nói thì khá tốt.
Nếu còn điều gì không hài lòng thì có lẽ là cậu không hiểu sao người đàn ông tên Kế Bội Lâm đã nhặt cậu về lại thích nhìn chằm chằm cậu như vậy? Còn là kiểu im lặng không nói tiếng nào kia. Mặc dù cậu biết là đuôi của mình rất xinh đẹp.
Đây là ngày thứ năm kể từ khi Bạch Dư được Kế Bội Lâm nhặt về.
Kế Bội Lâm xuất hiện giúp Bạch Dư thành công thoát mối nguy bị lấy gan bằng cách giải phẫu.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Dư đã được đổi sang một cái bể cá mới, còn có một người trông giống như bác sĩ luôn tới xem xét cậu.
Đó là người thứ hai Bạch Dư nhìn thấy sau khi tới đây.
Ngoài ra thì không còn ai khác.
Ở đây Bạch Dư được chăm sóc cũng không tệ lắm, ít nhất môi trường sống rất tốt. Kế Bội Lâm cũng không có ý nhốt cậu, cửa phòng và cửa sổ đều mở rộng nên nếu cậu muốn rời khỏi bể cá cũng không phải là không thể.
Đồ cho cậu ăn cũng rất bình thường.
Bình thường đến mức Bạch Dư muốn khóc.
Ai có thể hiểu được nỗi đau khi xuyên không đến một thế giới khác, còn trở thành người cá nhưng chỉ có thể đau khổ gặm hải sản sống dưới biển sâu?
Muốn ăn một miếng thức ăn nóng hổi cũng chỉ là ước mơ xa vời!
Một trong những nguyên nhân cậu lên bờ là vì ăn không quen “mỹ thực dưới đáy biển”.
Sau tất cả!
Cậu cũng được ăn đồ nấu chín bình thường ở chỗ Kế Bội Lâm!
Vì miếng ăn này cho dù Kế Bội Lâm có sở thích kỳ lạ là nhìn chằm chằm cậu cũng có thể tha thứ.
Cậu là một người cá rất rộng lượng!
Đương nhiên xét đến ấn tượng vốn có của con người về người cá ở thế giới này thì Bạch Dư vẫn cố duy trì hình tượng người cá của mình nên mỗi khi Kế Bội Lâm xuất hiện cậu cũng sẽ vờ trốn đi một lúc.
Kế Bội Lâm có ý thức về thời gian rất tốt, anh sẽ làm những chuyện tương tự vào thời điểm cố định mỗi ngày.
Bao gồm cả việc chạy tới nhìn chằm chằm cậu cũng vậy.
Nhưng có phải hôm nay Kế Bội Lâm đến hơi muộn không?
Bạch Dư trốn ở sau núi giả ngước mắt nhìn xung quanh thì thấy Kế Bội Lâm đang chuyển một thứ rất lớn vào dưới sự giúp đỡ của người máy gia dụng.
Trong tình huống bình thường, Kế Bội Lâm sẽ không đứng quá gần bể cá, đặc biệt là khi Bạch Dư tỏ ra “sợ hãi”.
Hình như anh đang lặng lẽ làm chuyện gì đó mà Bạch Dư không biết.
Đôi mắt đen láy khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc, thật sự rất khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Khác với người chủ cũ thích lẩm bẩm với Bạch Dư, Kế Bội Lâm không thích nói chuyện lắm.
Nhưng hôm nay Kế Bội Lâm lại không quá quan tâm đến điều này.
Anh mở thứ đó trước mặt Bạch Dư rồi lấy ra hai đồ vật có dạng hình quạt rất lớn ra, còn cả một đống đồ vụn vặt, bắt đầu lắp ráp chúng dưới sự giúp đỡ của người máy gia dụng.
Bạch Dư tỏ ra tò mò “vừa phải”, hơi nghiêng người về phía trước.
Nhận thấy hành động của Bạch Dư, Kế Bội Lâm liếc nhìn bể cá một cái nhưng chỉ nhìn thấy người cá màu trắng nhanh chóng trốn sau một cành khô, chỉ còn lại sợi tóc bay bay.
Đợi một lúc, Bạch Dư vừa duy trì hình của người cá vừa thò đầu ra dò xét.
Lần này, Kế Bội Lâm rất tập trung vào công việc. Anh không nhìn bể cá nữa mà vô cùng chăm chú vào những thứ trong tay mình, ngón tay thon dài vô cùng linh hoạt, suy nghĩ cũng rất rõ ràng.
Hình như đó là một cái vỏ sò khổng lồ cần được ghép lại với nhau?
Còn là màu trắng hồng?
Nó được bao quanh bởi những chiếc sao biển xinh đẹp, ốc biển, ngọc trai và những thứ nhỏ bé khác. Kế Bội Lâm còn thả một số đồ vật như nệm, gối nhỏ và các món đồ linh tinh khác vào.
Chờ anh làm xong thì cuối cùng Bạch Dư cũng biết được đấy là một chiếc giường vỏ sò vô cùng đẹp. Nếu đặt nó ở trong phòng dành cho con gái chắc chắn rất được chào đón, nhưng mà…
Kế Bội Lâm đặt cái giường vỏ sò này ở chỗ cậu làm gì? Chắc không phải là…
Suy nghĩ của Bạch Dư trở thành sự thật, Kế Bội Lâm cẩn thận đặt chiếc giường vỏ sò này vào trong bể cá, còn cố ý chọn một vị trí tốt.
Làm xong tất cả những thứ này, Kế Bội Lâm lại nhìn thoáng qua chỗ Bạch Dư đang trốn trong góc, hiếm khi lên tiếng hỏi: “Thích không?”
Giọng Kế Bội Lâm rất êm tai, có thể khiến Bạch Dư nảy sinh rất nhiều suy nghĩ, nhưng cậu không đáp lại mà chỉ trốn trong góc lặng lẽ quan sát.
Mặc dù không được đáp lại, nhưng Kế Bội Lâm cũng không thất vọng.
Người cá là một chủng tộc vô cùng có cá tính và “yếu ớt”.
Đổi lại là bất kỳ người cá nào khác thì Kế Bội Lâm cũng có lý do để nghi ngờ rằng chẳng bao lâu người cá sẽ chết khi bị mình nhặt về.
Trên thực tế, anh thật sự rất lo lắng rằng người cá mình nhặt về này sẽ chết.
…Trước khi anh biết nguyên nhân vì sao người cá này lại xuất hiện ở vùng ngoại ô trong thời tiết giông bão. Nhưng biểu hiện của người cá thuần trắng này lại ngoài dự kiến. Người cá không chết, thậm chí còn tỏ ra yêu thích với đồ ăn.
Kế Bội Lâm xác định đó là yêu thích.
Tuy rằng người cá luôn trốn tránh anh, tỏ ra sợ hãi khi anh tới gần, nhưng người cá lại ăn sạch toàn bộ thức ăn chín anh mang đến.
Mỗi khi người cá ăn gì đó, hai mắt đều sẽ vô thức cong lên, khiến anh cũng không nhịn được muốn nhếch khóe môi.
Người cá nhân tạo có thói quen ăn chín, người cá hoang dã lại có thói quen ăn cá tươi sống.
Lúc đầu, Kế Bội Lâm tưởng người cá thuần màu trắng này là một người cá nhân tạo.
Nhưng người cá nhân tạo không có vây đuôi to rộng và mềm mại như vậy, cũng không có đầu ngón tay sắc bén như thế.
Không có người cá hoang dã nào lại chịu mặc trang phục người cá do con người thiết kế, chứ đừng nói là ở trên cạn còn không cáu kỉnh.
Hầu như tất cả người cá hoang dã bị buộc phải sống trên cạn đều chết theo mọi cách mà con người có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, bây giờ người cá đã được bảo vệ, hiếm khi có thể nhìn thấy người cá hoang dã ở trên cạn.
Nhưng người cá trước mắt dù nhìn thế nào cũng là người cá hoang dã sống sờ sờ lại ăn thức ăn chín mà người cá nhân tạo thích.
Cậu rất đặc biệt.
Cũng rất kiên cường.
“Hy vọng em thích nó.”
Sau khi để lại một câu như vậy, Kế Bội Lâm rời khỏi căn phòng người cá đang ở.
Thấy Kế Bội Lâm rời đi, Bạch Dư theo bản năng liếc nhìn đồng hồ trên vách tường.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên đã “đến giờ”.
Đôi khi Bạch Dư thật sự bội phục ý thức về thời gian của Kế Bội Lâm.
Mỗi ngày vào thời điểm này, Kế Bội Lâm đều sẽ biến mất một khoảng thời gian, cũng không biết đi làm gì.
Nếu Kế Bội Lâm chịu ở lại đây nói chuyện thì tốt biết mấy, cậu rất thích nghe Kế Bội Lâm nói chuyện.
Nghĩ như vậy, Bạch Dư bơi về phía giường vỏ sò ở giữa bể cá.
Kể từ khi trở thành người cá, đã lâu rồi cậu không được cảm nhận sự mềm mại ấm áp của giường đệm.
Lúc đầu cậu tưởng nệm và gối trên giường vỏ sò sẽ thay đổi cảm giác sau khi được thả vào nước, nhưng khi cậu đặt tay lên lại phát hiện hình như cũng không tệ lắm???
Không phải cảm giác sờ vào vải sau khi ngâm nước mà là cảm giác mềm mại và thân thiện với da của tơ lụa.
Bạch Dư không nhịn được lăn một vòng ở trên giường vỏ sò.
Chiếc giường vỏ sò xinh đẹp còn có thể tự đóng lại, không gian bên trong không khiến cá cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Bạch Dư bày tỏ sự yêu thích ngay lập tức.
Có người cá nhân tạo ở trên cạn cũng có chỗ tốt, ví dụ như chiếc giường này!
Ban đầu, Bạch Dư cảm thấy màu trắng hồng hơi bắt mắt nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy, ừm… Thật là xinh đẹp!
Đặc biệt là khi đặt cùng một chỗ với đuôi cá màu trắng của cậu!
Bởi vì giường quá thoải mái, Bạch Dư vô thức ngủ thiếp đi.
Mới đầu khi mở mắt ra Bạch Dư không ý thức được trạng thái của mình, mãi đến khi cậu nhớ tới hình như mình đã ngủ trong vỏ sò, còn tiện tay đóng giường vỏ sò lại.
Duỗi tay sờ soạng một chút, Bạch Dư vừa buồn ngủ vừa chậm rãi mở vỏ sò ra, trừng mắt nhìn Kế Bội Lâm không biết trở về lúc nào đang ngồi cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hình chiếu trên vách tường.
Bạch Dư ngẩn ra một lúc, suy nghĩ “hình chiếu ở đâu ra” vừa lướt qua trong đầu đã đối diện với tầm mắt của Kế Bội Lâm vừa quay đầu lại.
Lần nhìn nhau này là lần lâu nhất trong năm ngày gần đây.
Đại não Bạch Dư dần tỉnh táo lại, sau khi nhận ra lúc này là tình huống gì cậu lại chui vào vỏ sò.
Rốt cuộc cậu đã ngủ bao lâu rồi?
Tại sao bây giờ Kế Bội Lâm lại ở đây?
Dựa theo biểu hiện lần trước của cậu mà nói, hẳn là sẽ không bị Kế Bội Lâm phát hiện cậu yêu thích cái giường này như vậy mới đúng.
Vậy nên rốt cuộc Kế Bội Lâm đã quay lại bao lâu rồi?
Còn nữa, ánh mắt vừa rồi của Kế Bội Lâm có phải hơi khác mấy ngày trước không?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện trong đầu Bạch Dư. Một lúc sau, Bạch Dư mới mở nắp của giường vỏ sò ra một chút.
Kế Bội Lâm vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Lần này, thậm chí anh còn không nhìn hình chiếu, mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm giường vỏ sò.
Lúc này, trong mắt anh là sự bình tĩnh mà Bạch Dư thường nhìn không thấu, chẳng qua cảm giác áp lực cũng ít.
Lại nói, trước kia cậu không để ý nhưng hình như cảm giác áp bách mà Kế Bội Lâm mang đến cho cậu hôm nay hình như ít hơn mấy ngày trước rất nhiều?
Kế Bội Lâm không thích nói chuyện, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm còn thích yên lặng nhìn chằm chằm cậu.
Mỗi lần Bạch Dư đối diện với tầm mắt của Kế Bội Lâm đều xuất hiện cảm giác ngột ngạt khó tả, giống với cảm giác khi cậu đối mặt với sếp lúc trước.
Nhưng hình như hôm nay Kế Bội Lâm hơi khác?
Bạch Dư không quá chắc chắn, cậu lại nhấc nắp vỏ sò lên một chút, trong tay Kế Bội Lâm cầm vài bộ quần áo đi tới bên cạnh bể cá, mở miệng nói: “Tôi mua cho em ít quần áo. Em nhìn thử xem có thích không?”
Nếu đã ăn thức ăn chín, quần áo cũng có thể thử một chút xem?
Những bộ quần áo này đều được Kế Bội Lâm cố tình lựa chọn dựa theo phong cách yêu thích của người cá.
Bạch Dư vẫn núp trong vỏ sò nhìn Kế Bội Lâm một cách kỳ lạ.
Hôm nay Kế Bội Lâm thật sự có vấn đề.
Đầu tiên là giường vỏ sò, sau đó là quần áo, anh đây là… muốn làm cậu vui sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết vậy?
Cách một vách kính từ bể cá, một người một cá nhìn nhau, nhìn chung thì bầu không khí hơi kỳ lạ.
Giằng co một lúc, Kế Bội Lâm mới vô cảm ném quần áo trong tay sang một bên, xoay người cầm một miếng bánh ngọt tới.
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
“Tôi lỡ mua về rồi, muốn ăn không?”
Bạch Dư: “…”
Bạch Dư không nhịn nổi, mở toàn bộ nắp giường vỏ sò ra, nhìn không chớp mắt vào đồ ngọt trong tay Kế Bội Lâm.
Kế Bội Lâm cầm đồ ngọt trong tay, khóe miệng khẽ cong lên.