Chương 1: Mình cùng với bản thân đã chết
"Cậu có biết Tuế Văn không?"
"Tuế Văn ban 3 cao tam, cháu nuôi ông Từ phải không?"
"Đúng là cậu ta. Cậu nói thử xem có đúng là cậu ta có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, có thể vẽ bùa mời thần không?..."
Ban 3 cao tam, học việt Song Ngữ Thị Lập.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc đã vang lên ba lần, phần lớn học sinh đã về nhà, chỉ còn lại mấy học sinh phụ trách trực nhật là còn ở lại trong lớp.
Tuế Văn đang ở sát cửa kính.
Cửa sổ sáng sủa, phòng học cũng sáng sủa.
Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu qua khung cửa sổ chiếu sáng phòng học, cũng chiếu sáng người đang đứng trước cửa sổ.
Người đang đứng trước cửa sổ cao gầy, trên sống mũi là một cặp kính gọng đen che hơn nửa gương mặt, có điều vẫn có thể nhìn thấy chủ nhân có một gương mặt tuấn tú nhu hòa; sợi tóc của hắn tinh tế xõa tung, gió từ ngoài cửa sổ thổi tới khiến vài sợi tóc bay bay, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính mạ một lớp vàng nhạt lên áo sơ mi màu trắng trên người hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, giống như cả người chìm ngập trong ánh sáng lại có thêm vài phần ấm áp.
Tuế Văn lau xong ô cửa thủy tinh cuối cùng trên đỉnh đầu.
Lúc thu dọn dụng cụ dọn vệ sinh, dường như hắn lơ đãng nhìn thoáng qua góc phòng học ở bên cạnh.
Trong phòng học sáng sủa sạch sẽ chỉ có nơi này là nơi duy nhất ánh mặt trời không chiếu đến.
Ngoài ánh sáng mơ màng, một cái bàn được đặt trong góc phòng âm u này giống như một cái bàn đã được đặt đó rất nhiều năm, xám xịt cũ kĩ như từ xưa cũ.
Đúng vào lúc này, một bạn nữ cũng dọn vệ sinh đi từ một đầu khác của phòng học đến đứng bên cạnh cái bàn xám xịt kia, nói với Tuế Văn:
"Tuế Văn, lát nữa tôi có việc phải đi trước, cậu có thể thay tôi ứng phó với ủy viên kiểm tra vệ sinh không... làm ơn! Làm ơn! Làm ơn đi mà!"
Lời đã nói được một nửa, nữ sinh bỗng nhiên hắt hơi liên tục.
Quả nhiên......
Tuế Văn bất động thanh sắc đẩy cái bàn xám xịt sang bên cạnh, để khoảng cách giữa nữ sinh này với cái bàn rộng ra.
Hắn nói: "Cậu có ổn không? Hít phải bụi à?"
Nói cũng kì quái, vừa cách xa cái bàn, nữ sinh đã ngừng hắt hơi.
Cô buồn bực xoa xoa chóp mũi: "Hiện giờ thì tốt rồi. Việc tôi vừa nhờ, có thể không?"
Tuế Văn đẩy đẩy mắt kính, cười ôn hòa: "Có thể, không vấn đề gì."
Nữ sinh nở một nụ cười thật tươi: "Cảm ơn, hôm nay làm phiền cậu rồi!"
Sau khi nữ sinh rời đi, phòng học rộng mở không còn người thứ hai.
Ánh mắt Tuế Văn lần thứ hai dừng trên cái bàn xám, hắn trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên lôi cái bàn này ra khỏi phòng học, bỏ vào hoa viên.
Bên trong hoa viên, ánh mặt trời rực rỡ, cỏ xanh hoa trắng.
Sau khi ánh mặt trời chiếu thẳng xuống bàn học 5', ế* khí bám trên bàn học bỗng nhiên bốc lên cuồn cuộn, giống như vết bẩn được chất tẩy rửa gột rửa, tan vào trong ánh sáng mặt trười rạng rỡ.
(*ế: âm u)
Sau đó, cái bàn này không khác gì với những cái bàn khác trong lớp học, sạch sẽ mới tinh.
5h chiều, giờ cao điểm.
Dòng người chen đầy đường, xe cộ tấp nập.
Nhưng đi ở giữa đường, Tuế Văn hai tay đút túi chậm rãi đi về phía trước lại cách xa những người xung quanh khoảng 2 bước chân, giống như có một cái lồng vô hình bao quanh hắn, ngăn cách hắn cùng với đám người xung quanh.
Làm cháu nuôi của ông Từ, Tuế Văn đúng là có một loại năng lực khá đặc biệt.
Ví dụ như, hai mắt của hắn có thể nhìn thấy một vài khu vực đột ngột ảm đạm, tai của hắn có thể nghe được một vài âm thanh "Nói chuyện" của những vật không phải con người, linh cảm của hắn sẽ dẫn dắt hắn tránh được những khu vực kì quái.
Dựa theo kịch bản thông thường thì hẳn là hắn có thể bắt đầu hàng yêu phục ma hoặc là trong quá trình hàng yêu phục ma sẽ phát triển một đoạn tình hữu nghị hay tình yêu gì đó vượt qua chủng tộc...
Nhưng nói thật thì từ nhỏ đến lớn Tuế Văn chưa bao giờ gặp qua yêu ma quỷ quái.
Tất cả những thứ hắn nhìn, nghe, cảm giác được đều được gọi chung bằng một cái tên là "Vật Kị"; mà một nhà họ Tuế cũng có tổ truyền, gọi là "Hàng Vật Sư".
Vật Kị, chỉ vật phẩm kiêng kị.
Vật phẩm không có sinh mệnh, nhưng có kiêng kị. Ở từng địa điểm, từng thời gian, vật phẩm bị xúc động vào điều kiêng kị sẽ sinh ra một tầng màu xám giống như sương mù bám ở bên ngoài vật thể, gọi là "Ế*", một tầng "Ế" này có thể ảnh hưởng trực tiếp đến nhân loại, đây là Vật Kị.
(*Ế: âm u)
Người có mạnh có yếu, Vật Kị cũng có mạnh có yếu, Vật Kị mỏng manh tựa như tro bụi phả vào mặt, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho người ta hắt hơi; Vật Kị cường đại sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con người, có thể khiến cho con người vỡ đầu chảy máu.
Cũng vì vậy, một loại người giúp xua tan âm u, hàng phục Vật Kị, giúp người tránh được tai họa được sinh ra, bọn họ được gọi chung là Hàng Vật Sư.
Cũng chỉ có có người trong nhà mới có thể cho cảm nhận được sự cao thượng ấy, gia phả có thể ngược dòng thời gian đến ngàn năm trước, có một vị công chúa cũng rất cao thượng – tuy rằng lịch sử cũng dường như không có vị công chúa họ "Tuế" nào cả.
Nhưng mà......
Huyết mạch hàng vật thừa tự từ ngàn năm cũng chỉ truyền cho phụ nữ chứ không truyền cho nam giới. Trong khi cả một tộc Tuế thị cho đến tận thế hệ của Tuế Văn đã 18 đời chỉ có đàn ông, không có người con gái nào.
Cho nên Tuế Văn cũng không có bất kì năng lực hàng vật gì cả.
Từ hắn tiến lên 18 đời trước đó thậm chí còn không có được cảm giác về Vật Kị.
Nguyên nhân chính là như thế, suốt mấy trăm năm qua, ngoài ông của Tuế Văn ra cũng không còn người thứ hai đi theo tổ nghiệp này, Tuế Văn cũng không để trong lòng.
Cũng không hẳn là vì hắn rõ ràng cảm giác được bản thân mình không hàng phục được bọn chúng, nhiều lắm là đưa chúng ra phơi nắng; cũng không hẳn là vì từ nhỏ hắn đã bị ông mình phát hiện tài năng, cầm sách gia truyền đến muốn truyền tổ nghiệp lại cho hắn, để hắn phát dương quang đại.
Càng nhiều hơn là bởi vì...
"Chán ghét...... Chán ghét......"
"Các ngươi... Lại vứt rác bừa bãi... Lại vứt rác bừa bãi..."
Tuế Văn trên tay cầm hộp sữa bò, yên lặng nhìn thùng rác đang nói chuyện.
Cho nên bản thân ngươi là một cái thùng rác thì lấy cái dạng tâm thái gì để oán giận mọi người vứt rác cơ chứ?
Đồ vật mắc bệnh công chúa thế này thật là không muốn nghĩ đến một tí tẹo nào...
Hắn thở dài, lại đi về phía trước mấy chục mét, hướng về một cái thùng rác bình thường để vứt vỏ sữa.
Đi đến cuối con phố, phía trước là một ngã tư, đèn đỏ còn đang sáng.
Tuế Văn vừa đứng trước lối đi bộ, một học sinh trung học đã lướt qua hắn, không quan tâm đến đèn đỏ phía trước, tùy tiện dẫm chân lên bàn đạp vượt đèn đỏ.
Cũng tại đây, bên trong đường phố, ánh sáng u ám, đèn xanh đèn đỏ phía trước lối đi bộ lóe hai lóe, hồng quang u mị. Bên trong ánh sáng hồng u mị đó, một chiếc xe hơi bỗng nhiên xuất hiện, vọt thẳng về phía lối đi bộ!
Tuế Văn sửng sốt, vươn tay theo bản năng: "Từ từ, có xe, cẩn thận..."
Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Tuế Văn tóm được người đang lao về phía trước.
Cùng với một tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe hơi màu đen lao đến dừng ở phía trước hai người, cách bọn họ khoảng một bước chân.
Trong khoảnh khắc này, thậm chí Tuế Văn còn nhìn thấy ánh lửa xuất hiện do ma sát của bánh xe và mặt đường.
Hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, nhịn không được lui lại một bước.
Nhưng mọi người xung quanh đối với chiếc xe chỉ kém một bước là lao về phía mình lại hoàn toàn không có phản ứng gì, người bị Tuế Văn tóm lấy quay đầu trừng mắt nhìn hắn, không hề có cảm giác đã tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ mất kiên nhẫn nói: "Cậu làm gì đấy? Bỏ tay ra!"
Cái gì?
Không ai thấy chiếc xe này à?
Từ từ, nói như vậy... Đây không phải là xe thật, đây là Vật Kị?!
Tuế Văn bị một suy nghĩ làm cho tỉnh ngộ, chợt thấy chiếc xe hơi màu đen lấy một tư thái không hề khoa học xoay một vòng 180°, đầu xe chuyển sang chĩa thẳng vào hắn.
Có vật vô hình nào đó dừng trên người Tuế Văn.
Loại cảm giác giống như bị người theo dõi này kích thích lông tóc trên người Tuế Văn dựng đứng.
Đầu gối của hắn vừa nhảy dựng lên thì chiếc xe hơi màu đen đã khởi động lần thứ hai, trực tiếp lao vào người Tuế Văn.
Trong chớp mắt, sau sự va chạm không tiếng động, thân hình lập tức rơi vào trạng thái không trọng lượng, bay lên không trung.
Tuế Văn mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở giữa không trung. Đám người một giây đồng hồ trước còn ở xung quanh hắn giờ biến thành những món đồ chơi nhỏ ở nơi xa.
Trong nhóm người giống như đồ chơi nhỏ này, Tuế Văn nhìn thấy mình.
Hắn ngã bên cạnh đường, đám người xung quanh xôn xao...
Mình......
Tuế Văn nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, mê mang.
Đây là, làm sao vậy?
Âm thanh "răng rắc" bỗng nhiên vang lên trong thế giới yên tĩnh.
Tuế Văn nhìn về phía phát ra âm thanh theo bản năng, phát hiện ánh sáng càng ngày càng ảm đạm hơn, đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư không biết đã đổi góc độ từ lúc nào, từ phía xa, ánh đèn đỏ u mị chiếu thẳng về phía người Tuế Văn.
Cảm giác bị cái gì đó nhìn thẳng lần thứ hai xuất hiện, không khí xung quanh bỗng nhiên giống như keo dính, trên làn da cũng xuất hiện cảm giác kim châm tinh mịn cắm vào.
Lại một tiếng "chi" vang lên.
Tuế Văn nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen vừa va vào mình chậm rãi bay từ mặt đất lên không trung, đầu xe vẫn nhắm vào mình như cũ.
Nó muốn giết mình.
Trong đầu Tuế Văn hiện rõ ý niệm này.
Bởi vì cảm giác khẩn trương dẫn đến tê mỏi, Tuế Văn nhìn chằm chằm vào xe hơi màu đen phía trước, suy nghĩ hỗn loạn nhét đầy trong đầu hắn, đối với Vật Kị, thủ đoạn duy nhất là đặt chúng dưới ánh mặt trời để phơi nhưng chiếc xe này lại không sợ ánh nắng mặt trời...
Mình cần một biện pháp khác.
Tuế Văn nói cho bản thân mình như thế. Trước khi nghĩ ra một biện pháp khác, mặt đất trước mắt hắn chợt lóe, bắt mắt giống như hắc mang xuất hiện vào ban ngày.
Hắn nhìn thoáng qua chỗ phát ra ánh sáng, nhìn đến cơ thể của mình.
Bùa hộ mệnh hắn luôn đeo ở cổ rơi ra khỏi quần áo đang lấp lóe ánh sáng bí ẩn.
Tiếp tục lại một tiếng "chi" vang lên!
Xe màu đen hơi động.
Xung quanh nó xuất hiện sương xám, giống như tia chớp, khói xám cuồn cuộn bỗng nhiên đánh úp về phía Tuế Văn.
Điện quang thạch hỏa, Tuế Văn quay người xuống phía dưới.
Ô tô nhằm vào hắn, hắn nhằm vào phía thân thể của mình, trước khi bị ô tô màu đen đụng vào nắm lấy bùa hộ mệnh của mình.
Khi bàn tay hư vô chạm đến tấm bùa màu trắng treo trên cổ, u quang lập tức lóe lên, một lối đi màu đen lập tức xuất hiện trên mặt tấm bùa, sau đó là lực hấp dẫn thật lớn truyền đến, Tuế Văn bị hút vào bên trong!
Tuế Văn giống như xuyên qua tầng không nhìn thấy một tấm "Màng."
Xe hơi, đám người, thế giới, tất cả đều biến mất.
Hắn rơi vào một không gian đen nhánh, nằm thẳng ở bên trong không gian đen nhánh này.
Nơi này thật yên tĩnh, không có một tiếng động, vắng lặng như chết.
Bỗng nhiên, ánh sáng yếu ớt như đom đóm xuất hiện bên cạnh cánh tay của Tuế Văn.
Tuế Văn quay đầu về bên đó.
Trong bóng tối, thứ ánh sáng ít ỏi đó mỗi lần lập lòe đều giống như hô hấp, giống như sinh mệnh giãy giụa trong bóng tối vô tận.
Rất nhanh, ánh sáng từ một điểm nhỏ nhanh chóng lan rộng, xua tan bóng tối.
Tuế Văn nhìn thấy rõ nơi mình đang nằm, hắn nằm thẳng một hướng trên đài đá, sát vai với một người khác.
Ánh sáng vừa xuất hiện là từ người này.
Hai tay của đối phương đặt trên bụng nhỏ, hai mắt nhắm chặt, gương mặt bình yên. Tóc của hắn rất dài xõa tung trước ngực, bên dưới là tay áo dài rộng, trường bào cổ màu trắng treo rất nhiều trang sức vàng ngọc. Trường bào tản ra ở đài đá như hoa nở rộ.
Ánh mắt của Tuế Văn dừng trên gương mặt của đối phương.
Mỗi một ngày hắn đều nhìn thấy một gương mặt giống hệt trong gương.
Người nằm ở nơi này giống y như hắn, hơn nữa không có hơi thở và tiếng đập của trái tim.
Tựa như... Đây là một cái xác.
? BTV: Bắt đầu một chặng đường mới. Thời gian đăng bản biên tập không cố định. Chương nào có ? là chương có nội dung truyện, còn nếu không có thì là không có.
"Tuế Văn ban 3 cao tam, cháu nuôi ông Từ phải không?"
"Đúng là cậu ta. Cậu nói thử xem có đúng là cậu ta có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, có thể vẽ bùa mời thần không?..."
Ban 3 cao tam, học việt Song Ngữ Thị Lập.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc đã vang lên ba lần, phần lớn học sinh đã về nhà, chỉ còn lại mấy học sinh phụ trách trực nhật là còn ở lại trong lớp.
Tuế Văn đang ở sát cửa kính.
Cửa sổ sáng sủa, phòng học cũng sáng sủa.
Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu qua khung cửa sổ chiếu sáng phòng học, cũng chiếu sáng người đang đứng trước cửa sổ.
Người đang đứng trước cửa sổ cao gầy, trên sống mũi là một cặp kính gọng đen che hơn nửa gương mặt, có điều vẫn có thể nhìn thấy chủ nhân có một gương mặt tuấn tú nhu hòa; sợi tóc của hắn tinh tế xõa tung, gió từ ngoài cửa sổ thổi tới khiến vài sợi tóc bay bay, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính mạ một lớp vàng nhạt lên áo sơ mi màu trắng trên người hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, giống như cả người chìm ngập trong ánh sáng lại có thêm vài phần ấm áp.
Tuế Văn lau xong ô cửa thủy tinh cuối cùng trên đỉnh đầu.
Lúc thu dọn dụng cụ dọn vệ sinh, dường như hắn lơ đãng nhìn thoáng qua góc phòng học ở bên cạnh.
Trong phòng học sáng sủa sạch sẽ chỉ có nơi này là nơi duy nhất ánh mặt trời không chiếu đến.
Ngoài ánh sáng mơ màng, một cái bàn được đặt trong góc phòng âm u này giống như một cái bàn đã được đặt đó rất nhiều năm, xám xịt cũ kĩ như từ xưa cũ.
Đúng vào lúc này, một bạn nữ cũng dọn vệ sinh đi từ một đầu khác của phòng học đến đứng bên cạnh cái bàn xám xịt kia, nói với Tuế Văn:
"Tuế Văn, lát nữa tôi có việc phải đi trước, cậu có thể thay tôi ứng phó với ủy viên kiểm tra vệ sinh không... làm ơn! Làm ơn! Làm ơn đi mà!"
Lời đã nói được một nửa, nữ sinh bỗng nhiên hắt hơi liên tục.
Quả nhiên......
Tuế Văn bất động thanh sắc đẩy cái bàn xám xịt sang bên cạnh, để khoảng cách giữa nữ sinh này với cái bàn rộng ra.
Hắn nói: "Cậu có ổn không? Hít phải bụi à?"
Nói cũng kì quái, vừa cách xa cái bàn, nữ sinh đã ngừng hắt hơi.
Cô buồn bực xoa xoa chóp mũi: "Hiện giờ thì tốt rồi. Việc tôi vừa nhờ, có thể không?"
Tuế Văn đẩy đẩy mắt kính, cười ôn hòa: "Có thể, không vấn đề gì."
Nữ sinh nở một nụ cười thật tươi: "Cảm ơn, hôm nay làm phiền cậu rồi!"
Sau khi nữ sinh rời đi, phòng học rộng mở không còn người thứ hai.
Ánh mắt Tuế Văn lần thứ hai dừng trên cái bàn xám, hắn trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên lôi cái bàn này ra khỏi phòng học, bỏ vào hoa viên.
Bên trong hoa viên, ánh mặt trời rực rỡ, cỏ xanh hoa trắng.
Sau khi ánh mặt trời chiếu thẳng xuống bàn học 5', ế* khí bám trên bàn học bỗng nhiên bốc lên cuồn cuộn, giống như vết bẩn được chất tẩy rửa gột rửa, tan vào trong ánh sáng mặt trười rạng rỡ.
(*ế: âm u)
Sau đó, cái bàn này không khác gì với những cái bàn khác trong lớp học, sạch sẽ mới tinh.
5h chiều, giờ cao điểm.
Dòng người chen đầy đường, xe cộ tấp nập.
Nhưng đi ở giữa đường, Tuế Văn hai tay đút túi chậm rãi đi về phía trước lại cách xa những người xung quanh khoảng 2 bước chân, giống như có một cái lồng vô hình bao quanh hắn, ngăn cách hắn cùng với đám người xung quanh.
Làm cháu nuôi của ông Từ, Tuế Văn đúng là có một loại năng lực khá đặc biệt.
Ví dụ như, hai mắt của hắn có thể nhìn thấy một vài khu vực đột ngột ảm đạm, tai của hắn có thể nghe được một vài âm thanh "Nói chuyện" của những vật không phải con người, linh cảm của hắn sẽ dẫn dắt hắn tránh được những khu vực kì quái.
Dựa theo kịch bản thông thường thì hẳn là hắn có thể bắt đầu hàng yêu phục ma hoặc là trong quá trình hàng yêu phục ma sẽ phát triển một đoạn tình hữu nghị hay tình yêu gì đó vượt qua chủng tộc...
Nhưng nói thật thì từ nhỏ đến lớn Tuế Văn chưa bao giờ gặp qua yêu ma quỷ quái.
Tất cả những thứ hắn nhìn, nghe, cảm giác được đều được gọi chung bằng một cái tên là "Vật Kị"; mà một nhà họ Tuế cũng có tổ truyền, gọi là "Hàng Vật Sư".
Vật Kị, chỉ vật phẩm kiêng kị.
Vật phẩm không có sinh mệnh, nhưng có kiêng kị. Ở từng địa điểm, từng thời gian, vật phẩm bị xúc động vào điều kiêng kị sẽ sinh ra một tầng màu xám giống như sương mù bám ở bên ngoài vật thể, gọi là "Ế*", một tầng "Ế" này có thể ảnh hưởng trực tiếp đến nhân loại, đây là Vật Kị.
(*Ế: âm u)
Người có mạnh có yếu, Vật Kị cũng có mạnh có yếu, Vật Kị mỏng manh tựa như tro bụi phả vào mặt, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho người ta hắt hơi; Vật Kị cường đại sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con người, có thể khiến cho con người vỡ đầu chảy máu.
Cũng vì vậy, một loại người giúp xua tan âm u, hàng phục Vật Kị, giúp người tránh được tai họa được sinh ra, bọn họ được gọi chung là Hàng Vật Sư.
Cũng chỉ có có người trong nhà mới có thể cho cảm nhận được sự cao thượng ấy, gia phả có thể ngược dòng thời gian đến ngàn năm trước, có một vị công chúa cũng rất cao thượng – tuy rằng lịch sử cũng dường như không có vị công chúa họ "Tuế" nào cả.
Nhưng mà......
Huyết mạch hàng vật thừa tự từ ngàn năm cũng chỉ truyền cho phụ nữ chứ không truyền cho nam giới. Trong khi cả một tộc Tuế thị cho đến tận thế hệ của Tuế Văn đã 18 đời chỉ có đàn ông, không có người con gái nào.
Cho nên Tuế Văn cũng không có bất kì năng lực hàng vật gì cả.
Từ hắn tiến lên 18 đời trước đó thậm chí còn không có được cảm giác về Vật Kị.
Nguyên nhân chính là như thế, suốt mấy trăm năm qua, ngoài ông của Tuế Văn ra cũng không còn người thứ hai đi theo tổ nghiệp này, Tuế Văn cũng không để trong lòng.
Cũng không hẳn là vì hắn rõ ràng cảm giác được bản thân mình không hàng phục được bọn chúng, nhiều lắm là đưa chúng ra phơi nắng; cũng không hẳn là vì từ nhỏ hắn đã bị ông mình phát hiện tài năng, cầm sách gia truyền đến muốn truyền tổ nghiệp lại cho hắn, để hắn phát dương quang đại.
Càng nhiều hơn là bởi vì...
"Chán ghét...... Chán ghét......"
"Các ngươi... Lại vứt rác bừa bãi... Lại vứt rác bừa bãi..."
Tuế Văn trên tay cầm hộp sữa bò, yên lặng nhìn thùng rác đang nói chuyện.
Cho nên bản thân ngươi là một cái thùng rác thì lấy cái dạng tâm thái gì để oán giận mọi người vứt rác cơ chứ?
Đồ vật mắc bệnh công chúa thế này thật là không muốn nghĩ đến một tí tẹo nào...
Hắn thở dài, lại đi về phía trước mấy chục mét, hướng về một cái thùng rác bình thường để vứt vỏ sữa.
Đi đến cuối con phố, phía trước là một ngã tư, đèn đỏ còn đang sáng.
Tuế Văn vừa đứng trước lối đi bộ, một học sinh trung học đã lướt qua hắn, không quan tâm đến đèn đỏ phía trước, tùy tiện dẫm chân lên bàn đạp vượt đèn đỏ.
Cũng tại đây, bên trong đường phố, ánh sáng u ám, đèn xanh đèn đỏ phía trước lối đi bộ lóe hai lóe, hồng quang u mị. Bên trong ánh sáng hồng u mị đó, một chiếc xe hơi bỗng nhiên xuất hiện, vọt thẳng về phía lối đi bộ!
Tuế Văn sửng sốt, vươn tay theo bản năng: "Từ từ, có xe, cẩn thận..."
Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Tuế Văn tóm được người đang lao về phía trước.
Cùng với một tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe hơi màu đen lao đến dừng ở phía trước hai người, cách bọn họ khoảng một bước chân.
Trong khoảnh khắc này, thậm chí Tuế Văn còn nhìn thấy ánh lửa xuất hiện do ma sát của bánh xe và mặt đường.
Hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, nhịn không được lui lại một bước.
Nhưng mọi người xung quanh đối với chiếc xe chỉ kém một bước là lao về phía mình lại hoàn toàn không có phản ứng gì, người bị Tuế Văn tóm lấy quay đầu trừng mắt nhìn hắn, không hề có cảm giác đã tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ mất kiên nhẫn nói: "Cậu làm gì đấy? Bỏ tay ra!"
Cái gì?
Không ai thấy chiếc xe này à?
Từ từ, nói như vậy... Đây không phải là xe thật, đây là Vật Kị?!
Tuế Văn bị một suy nghĩ làm cho tỉnh ngộ, chợt thấy chiếc xe hơi màu đen lấy một tư thái không hề khoa học xoay một vòng 180°, đầu xe chuyển sang chĩa thẳng vào hắn.
Có vật vô hình nào đó dừng trên người Tuế Văn.
Loại cảm giác giống như bị người theo dõi này kích thích lông tóc trên người Tuế Văn dựng đứng.
Đầu gối của hắn vừa nhảy dựng lên thì chiếc xe hơi màu đen đã khởi động lần thứ hai, trực tiếp lao vào người Tuế Văn.
Trong chớp mắt, sau sự va chạm không tiếng động, thân hình lập tức rơi vào trạng thái không trọng lượng, bay lên không trung.
Tuế Văn mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở giữa không trung. Đám người một giây đồng hồ trước còn ở xung quanh hắn giờ biến thành những món đồ chơi nhỏ ở nơi xa.
Trong nhóm người giống như đồ chơi nhỏ này, Tuế Văn nhìn thấy mình.
Hắn ngã bên cạnh đường, đám người xung quanh xôn xao...
Mình......
Tuế Văn nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, mê mang.
Đây là, làm sao vậy?
Âm thanh "răng rắc" bỗng nhiên vang lên trong thế giới yên tĩnh.
Tuế Văn nhìn về phía phát ra âm thanh theo bản năng, phát hiện ánh sáng càng ngày càng ảm đạm hơn, đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư không biết đã đổi góc độ từ lúc nào, từ phía xa, ánh đèn đỏ u mị chiếu thẳng về phía người Tuế Văn.
Cảm giác bị cái gì đó nhìn thẳng lần thứ hai xuất hiện, không khí xung quanh bỗng nhiên giống như keo dính, trên làn da cũng xuất hiện cảm giác kim châm tinh mịn cắm vào.
Lại một tiếng "chi" vang lên.
Tuế Văn nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen vừa va vào mình chậm rãi bay từ mặt đất lên không trung, đầu xe vẫn nhắm vào mình như cũ.
Nó muốn giết mình.
Trong đầu Tuế Văn hiện rõ ý niệm này.
Bởi vì cảm giác khẩn trương dẫn đến tê mỏi, Tuế Văn nhìn chằm chằm vào xe hơi màu đen phía trước, suy nghĩ hỗn loạn nhét đầy trong đầu hắn, đối với Vật Kị, thủ đoạn duy nhất là đặt chúng dưới ánh mặt trời để phơi nhưng chiếc xe này lại không sợ ánh nắng mặt trời...
Mình cần một biện pháp khác.
Tuế Văn nói cho bản thân mình như thế. Trước khi nghĩ ra một biện pháp khác, mặt đất trước mắt hắn chợt lóe, bắt mắt giống như hắc mang xuất hiện vào ban ngày.
Hắn nhìn thoáng qua chỗ phát ra ánh sáng, nhìn đến cơ thể của mình.
Bùa hộ mệnh hắn luôn đeo ở cổ rơi ra khỏi quần áo đang lấp lóe ánh sáng bí ẩn.
Tiếp tục lại một tiếng "chi" vang lên!
Xe màu đen hơi động.
Xung quanh nó xuất hiện sương xám, giống như tia chớp, khói xám cuồn cuộn bỗng nhiên đánh úp về phía Tuế Văn.
Điện quang thạch hỏa, Tuế Văn quay người xuống phía dưới.
Ô tô nhằm vào hắn, hắn nhằm vào phía thân thể của mình, trước khi bị ô tô màu đen đụng vào nắm lấy bùa hộ mệnh của mình.
Khi bàn tay hư vô chạm đến tấm bùa màu trắng treo trên cổ, u quang lập tức lóe lên, một lối đi màu đen lập tức xuất hiện trên mặt tấm bùa, sau đó là lực hấp dẫn thật lớn truyền đến, Tuế Văn bị hút vào bên trong!
Tuế Văn giống như xuyên qua tầng không nhìn thấy một tấm "Màng."
Xe hơi, đám người, thế giới, tất cả đều biến mất.
Hắn rơi vào một không gian đen nhánh, nằm thẳng ở bên trong không gian đen nhánh này.
Nơi này thật yên tĩnh, không có một tiếng động, vắng lặng như chết.
Bỗng nhiên, ánh sáng yếu ớt như đom đóm xuất hiện bên cạnh cánh tay của Tuế Văn.
Tuế Văn quay đầu về bên đó.
Trong bóng tối, thứ ánh sáng ít ỏi đó mỗi lần lập lòe đều giống như hô hấp, giống như sinh mệnh giãy giụa trong bóng tối vô tận.
Rất nhanh, ánh sáng từ một điểm nhỏ nhanh chóng lan rộng, xua tan bóng tối.
Tuế Văn nhìn thấy rõ nơi mình đang nằm, hắn nằm thẳng một hướng trên đài đá, sát vai với một người khác.
Ánh sáng vừa xuất hiện là từ người này.
Hai tay của đối phương đặt trên bụng nhỏ, hai mắt nhắm chặt, gương mặt bình yên. Tóc của hắn rất dài xõa tung trước ngực, bên dưới là tay áo dài rộng, trường bào cổ màu trắng treo rất nhiều trang sức vàng ngọc. Trường bào tản ra ở đài đá như hoa nở rộ.
Ánh mắt của Tuế Văn dừng trên gương mặt của đối phương.
Mỗi một ngày hắn đều nhìn thấy một gương mặt giống hệt trong gương.
Người nằm ở nơi này giống y như hắn, hơn nữa không có hơi thở và tiếng đập của trái tim.
Tựa như... Đây là một cái xác.
? BTV: Bắt đầu một chặng đường mới. Thời gian đăng bản biên tập không cố định. Chương nào có ? là chương có nội dung truyện, còn nếu không có thì là không có.