Chương 34 : Mộ Địa
>Trong khu rừng rậm rạp, thi thoảng có một tia nắng yếu ớt lọt qua kẽ lá, chiếu xuống cỏ cây âm sinh ở tầng dưới. Ánh sáng ôn nhu bên trong khu rừng lại càng tôn lên sức sống mãnh liệt của cây cỏ ở nơi đây.
Một con chim ưng lao vun vút trong khu rừng, lúc thì giương cánh, lúc thì gập cánh, có khi nhún nhảy từ nhánh cây này qua nhánh cây khác, quỷ dị tránh né trùng trùng cây cối.
Chim ứng đáp xuống môt nhánh cây cổ thụ, hóa thành một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm. Nàng tế ra một cây cung to lớn, đen nhánh. Sau khi tẩm một giọt độc dược lên mũi tên, nàng nhanh chóng lắp tiễn, kéo căng dây cung. Đôi mắt của chim ưng chăm chú theo dõi mục tiêu cách đó hơn sáu dặm.
Từng giao động nhỏ của lá cây cũng hiện rõ trong mắt, giúp nàng xác định được phương hướng của gió.
Thiếu nữ hít vào một hơi thật sau, máu huyết trong kinh mạch ngừng chảy, tim ngừng đập, nhưng linh hồn của nàng lại sôi sục.
Khi nàng nhẹ thở ra, thì tiễn kia cũng lướt gió mà đi. Các hoa văn trận pháp dọc mũi tên phát sáng sau đó biến mất. Trận pháp không còn, mũi tên cũng đã tiêu thất. Không có tiếng rít gió, cũng không có tiếng cây lá bị bắn phá.
Sau khi hạ tiễn, thiếu nữ nhanh chóng hóa thành chim ưng lao về phía khác.
Mũi tiễn vô hình sắp xuyên qua mi tâm của một thanh niên mập phì đang ngồi uống rượu, thì lão giả bên cạnh túm lấy cổ một nữ nhân đang đứng rót rượu bên cạnh, rồi quăng về phía trước.
Nữ nhân còn chưa rõ vì sao mình lại bị trừng phạt thì đã bị nhất tiễn xuyên tâm. Bởi vì độc dược bá đạo, nàng chết một cách nhẹ nhàng không một chút đau đớn.
Máu tươi nhộm lên tiễn, huyết tiễn tiếp tục phóng về phía mục tiêu. Ám khí đã hiện hình, lão giả vươn tay, chộp về hướng mũi tiễn. Bàn tay già nua hóa lớn thành trảo của cự viên, bắt lấy mũi tên, nhẹ nhàng bóp nát nó.
Người Thanh niên vẫn ngạo nghễ uống rượu ăn thịt, không hề coi trọng việc mình vừa bị ám sát.
Nhìn thấy cảnh giết chóc vừa rồi, nữ nhân đang quỳ gập người trên đất để làm ghế cho hắn không nhịn được mà run rẩy. Thanh niên nhíu mày, chán ghét đứng lên, cầm cây thép để xiên thịt nướng đâm xuyên chiếc cổ thon đẹp của nàng.
Mặc cho nàng quằn quại co giật trên mặt đất, hắn lớn giọng ra lệnh:
"Đổi ghế!"
Một tên thuộc hạ vội chạy đến kéo thi thể nữ nhân kia đi. Một tên thuộc hạ khác đi đến chiếc xe ngựa, lôi ra một "chiếc ghế" khác ra, kéo đến trước mặt hắn, đẩy nàng quỳ xuống. Thiếu nữ sợ hãi vội gập người xuống.
Thấy vậy, thanh niên kia cười lớn, gương mặt núc ních thịt mỡ giật lên giật xuống:
"Ha Ha Ha! Thật không ngờ! Nữ nhân tinh linh tộc cao ngạo lại dễ dàng bị khuất phục như vậy."
Hắn ngồi xuống lưng của cô gái rồi xoay đầu nói với lão giả vừa bảo vệ hắn lúc nãy:
"Tề lão! Ngươi không thể giết con ruồi kia ư?! Nó cứ vo ve mãi khiến ta rất khó chịu."
"Thiếu gia! Bọn chúng không phải chỉ có một tên. Ta thì phải luôn ở bên cạnh bảo về người, tuyệt không thể để việc bất trắc xảy ra."
Nghe Tề lão nói vậy vị thiếu gia kia tức giận ném chén rượu xuống đất:
"Sau khi đoạt được truyền thừa của Long vương, ta sẽ thiêu trụi nơi này, giết hết đám người giữ mộ đó."
Đám người dùng Tư Phong Xích Thố, là bảo mã hạng nhất. Nhưng cho dù chúng có chạy nhanh đến đâu thì cũng không thể chạy băng băng bên trong khu rừng rậm nguyên sơ này. Hơn nữa đoàn người còn phải luôn phòng bị tấn công của những người giữ mộ.
Một đường đi đến đây lại không thể ngự khí phi hành. Bởi vì trên trời cao long uy vô cùng mạnh mẽ, một khi phi hành liền sẽ bị cả Long tộc mộ địa bài trừ, thần hồn câu diệt. Lại thêm nữa, ở bên trong tiểu thế giới này hoàn toàn không có linh lực tồn tại.
Hơn mười vạn năm trước, khi Long vương Long Nhật được đưa vào đây, thì toàn bộ linh khí ở nơi này liền bị hút sạch.
Kể từ đó vi diện của Long tộc mộ địa luôn thay đổi, trôi nổi trong dòng chảy của thời không. Thế nhưng cứ một vạn năm nó sẽ hiện thế ở Yêu giới.
Mỗi lần cửa vào Long tộc mộ địa hiện ra, để tránh hỗn loạn, các bộ tộc của Yêu giới đã quyết định phân chia danh ngạch để tiến vào tìm truyền thừa của Long tộc. Nếu may mắn, có khi còn có thể tìm được truyền thừa của Long Vương.
Lại nói, thanh niên béo mập này chính là Địch Lôi thái tử của Viên tộc. Thực lực của hắn ở trong Viên tộc không tính là mạnh mẽ, tuy nhiên hắn lại có một người cha mạnh mẽ lại còn là tộc trưởng. Vì được cha cưng chiều từ nhỏ, bản tính của hắn dần trở nên kêu ngạo, độc ác
Hắn trắng trợn đoạt danh ngạch để tiến vào Long tộc mộ địa. Không những vậy, hắn còn xâm phạm lãnh địa của Tinh Linh tộc, bắt cóc tinh linh có năng lực mạnh mẽ làm nô lệ để trợ giúp tìm kiếm lăng tẩm của Long vương. Cũng may cho hắn là không ai phát hiện ra, nếu không thì không những là hắn, mà cả Viên tộc cũng phải trả một cái giá thật đắt.
Các đội ngũ như của Địch Lôi có mặt ở khắp nơi trong mộ địa. Có kẻ tự lượng sức mình, chú tâm đào bới ở vòng ngoài. Có nhiều hơn là những kẻ tự cho mình là rồng giữa loài người, mạnh mẽ tiến sâu vào trung tâm, muốn tìm cơ duyên lớn hơn, muốn tìm lăng tẩm của Long vương.
---
Ở sâu trong lòng đất của Long tộc mộ địa, một tòa long cung nguy nga tráng lệ làm bằng ngọc thạch. Không! Đó là linh thạch, tòa cung điện được đẻo ra từ linh thạch. Nhưng người mới nhìn thấy nó, chắc chắc sẽ không thể tin vào mắt mình mà cho đó là ngọc thạch.
Cung điện uy nghiêm đứng sừng sững giữa một linh hồ rộng lớn. Đây không phải là linh hồ tự nhiên. Linh khí được một tụ linh trận điên cuồng thu thập, hóa lỏng, hình thành hồ lớn.
Nếu là ở Nhân giới, một nhánh linh tuyền đã có thể khiến các bang phái lao vào chém giết. Nếu là một linh hồ to lớn như thế này xuất hiện ở Nhân giới thì nó sẽ nhanh chóng trở thành một biển máu.
Linh hồ không được chia nhỏ thành linh tuyền. Xung quanh cũng không hề có động phủ để tu luyện. Chứng tỏ, người dựng dục nên linh hồ này dùng nó thuần túy là để trang trí. Tuy là ở bên dưới lòng đất, nhưng quang cảnh nơi đây rực rỡ như ban ngày.
Chủ nhân của cung điện này quái gỡ đến mức độ nào? Cố chấp với linh lực đến mức độ nào?
---
Ở trước cung điện, một đám chừng một ngàn người mặc tang phục trắng xóa, đầu chít khăn tang đang quỳ lạy, miệng tụng cổ ngữ. Âm thanh lúc thì thánh thót, lúc thì trầm ấm như tiếng hát ru của mẹ hiền.
Dẫn đầu đám người là một lão giả tóc trắng như tuyết, mặt có đầy nếp nhăn. Lão đứng dậy, mọi người phía sau lưng lão cũng nhao nhao đứng lên. Lão vuốt chòm râu dê trắng xóa của mình. Gương mặt hiền lành thấp thoáng vài phần phiền muộn:
"Lần này bọn chúng có thể suy diễn chính xác được vị trí xuất hiện của lối vào mộ địa, hẳn là đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Sẽ có rất nhiều người đến đây, muốn đào mộ trộm bảo, quấy phá giấc ngủ của vong linh các anh hùng Long tộc."
Lão lại xoay người, bái đại môn của tòa cung điện kia, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Chúng ta có thể bình an sống ở nơi này là nhờ ân đức của Long tộc và của Long vương. Ta quyết định sẽ ở lại đây bảo vệ lăng tẩm của người."
Nghe lão giả nói vậy, những người kia đều cười lớn. Một lão giả khác vỗ vai lão nói:
"Cổ Phi, mgươi nghĩ rằng chúng ta sẽ ham sống sợ chết mà bỏ trốn sao? Ở chung bao nhiêu năm, ngươi lại có thể xem nhẹ chúng ta như vậy hử?!"
Lão giả vẫn nhìn cung điện nguy nga kia, lệ rơi đầy mặt:
"Đại vương, người yên tâm! Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ kéo theo đám cuồng vọng kia chết cùng, bảo vệ giấc ngủ của người."
Gương mặt hiền lành trở nên dữ tợn. Sát khí ngùn ngụt bốc lên từ người của Cổ Phi như một ngọn lửa nhanh chóng lan ra, đốt lên chiến ý của hơn một ngàn tinh binh của Long vương.