Chương 7 : Gió Nổi
>Trời ngả về chiều, Quỷ Diện lâm vốn đã âm u nay lại càng trở nên lạnh lẽo. Mất đi ánh nắng mặt trời làm những cây cổ thụ vạn năm toát lên vẻ tịch mịch. Chim chóc trong mảnh rừng rậm này hót vang, kêu gọi bầy đàn về tổ. Tiếng hót như khóc thương những tu sĩ đã bỏ mạng hôm nay.
Lưu Vân Sơn, thiếu môn chủ của Cự Kiếm môn, lúc này đang cưỡi một chuôi cự kiếm cổ kính, bay như điên trên bầu trời Quỷ Diện lâm. Lúc này hắn chỉ hận cự kiếm của mình phi hành quá chậm chạp, nếu lúc trước hắn gia nhập Linh Kiếm Tông thì tốt biết mấy, tốc độ ngự kiếm của bọn họ nhanh hơn cự kiếm rất nhiều.
"Tại sao một đứa con nít không bao nhiêu tuổi lại có thể mạnh đến như vậy chứ. Rõ làng là thần thông của phật gia, nhưng tại sao lại độc ác đến mức độ như thế. Thời buổi này phật tử ác độc như vậy sao, đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?"
"Vương thúc, nếu có trách thì nên trách lúc trước ngươi cứ khư khư giữ lấy Tổ kiếm, không chịu giao cho ta."
Lúc Huyền Tĩnh một ấn giết chết một nhóm lão già của Linh Kiếm tông thì giác quan của hắn đã mách bảo hắn phải lập tức rời khỏi nơi đó. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ giác quan nhạy cảm của mình. Nhờ có nó mà hắn có thể vượt qua bao nhiêu bí cảnh nguy hiểm, đạt được rất nhiều cơ duyên, tăng tiến tu vi, trở thành thiên tài vạn năm khó gặp của Cự Kiếm môn. Lúc đó, hắn lập tức một kiếm giết chết Vương sư thúc của hắn, đoạt Tổ kiếm sau lưng ông ta rồi lặp tức co giò bỏ chạy. Nhưng bay rất lâu rồi mà cảm giác nguy hiểm vẫn còn tồn tại, giống như có cự thú đang chằm chằm nhìn hắn. Lúc này một tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng hắn:
"Đua Không?" O. O /
Hắn quay nhìn thì thấy một chiếc kiệu bạc to lớn được khiên bởi 8 con rối gỗ, y phục rách nát. Chiếc kiệu lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hắn. "Chẳng lẽ cảm giác nguy hiểm kia đến từ chiếc kiệu này?"
"Cô là ai? ta không biết cô. Cô đi ra đi." ~~~~:)))))))))
Hắn hét lớn rồi lại tăng tốc bay đi. Nhưng chỉ trong nháy mắt, chiếc kiệu bạc kia đã vượt qua mặt hắn rồi nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời. Nhưng cảm giác nguy hiểm kia vẫn tồn tại, thậm chí càng lúc càng dâng cao. Hắn lấy hết sức bình sinh thúc dục Tổ Kiếm bay đi.
Trên chiếc kiệu bạc kia, một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng, tay phải chống cằm, tay trái đang chơi với hai đồng tiền xu. Phía sau thiếu nữ là bức thư họa có viết ba chữ Thiên Cơ Các, thư pháp như giun bò kia quả thật rất xấu. Thiếu nữ mặc áo váy màu hồng nhạt, tóc buộc thấp ở hai bên, đôi mắt có chút ngây thơ tinh nghịch.
"Năm năm trước, lão ma đầu bồng đứa cháu trai bệnh tật chạy đến Niết Bàn thiền viện. Năm năm sau, lão lại xuất hiện bên cạnh một phật tử nhỏ tuổi, gương mặt mười phần giống lão, lại còn giết người như ma. Đứa nhóc kia chắc chắn là cháu trai của lão. Nếu ta đem tin tức này bán cho mấy nữ nhân ở Lãnh Nguyệt cốc thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều."
Thiếu nữ chần chừ trong chốc lát, lại quyết định:
"Ta tốt nhất vẫn là đem tin tức này giao lại cho sư phụ."
Một số người may mắn thoát chết trong tay Huyền Tĩnh lúc này đang chạy bạt mạng, gấp rút báo tin cho đồng bọn vẫn còn ở trong Quỷ Diện lâm. Tin tức lão ma đầu đang bị trọng thương, vô cùng suy yếu, và đang được một tiểu ma đầu bảo vệ nhanh chóng truyền đi. Cho dù biết tiểu ma đầu này lợi hại, trong giây lát giết chết gần 200 cao thủ vây bắt, phần lớn đều cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để giết lão ma đầu. Một đứa bé thì có thể mạnh đến bao nhiêu? Chắc chắn là dùng đan dược và ma công cao cấp kích phát tiềm lực. Thế là Quỷ Diện lâm lại một lần nữa được đun sôi bởi lòng tham.
Mấy hôm nay, Huyền Tĩnh đã khóc rất nhiều, hắn khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì lại tiếp tục gào khóc. Huyền Mục lão tổ lúc này đang rất hối hận việc đã đem Huyền Tĩnh đến khu vực quái quỷ này. Lão đang ôm hắn trong lòng, tay phải nhẹ nhàng gảy cổ cầm. Tiếng đàn quanh quẩn bên tai Huyền Tĩnh, làm dịu tâm hồn của hắn.
"Tĩnh nhi! Đừng tự trách nữa, bọn chúng là tự muốn tìm cái chết. Cho dù cháu không giết bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ chôn thây ở Quỷ Diện Lâm..."
"Thiếu chủ ca ca đừng buồn nữa, huynh không phải người xấu."
Cô bé Huyền Hạ bên cạnh hắn lên tiếng. Tiếng nói của cô bé lại có tác dụng với hắn hơn cả tiếng cầm ma của Huyền Mục lão tổ.
"Tác ý chính là nghiệp. Hạ nhi thật thông minh."
Huyền Tĩnh nở nụ cười dịu dàng với Huyền Hạ rồi nói. Cô bé Huyền Hạ cái hiểu cái không, nhưng nghe Huyền Tĩnh khen mình thông minh, cô rất vui vẻ, nhe răng cười.
"Ta dám chắc Huyền Hạ có duyên với phật pháp. Nhất định phải chọn đúng thời cơ, thuyết phục cô bé xuất gia."
Nếu Huyền Hạ biết tương lại tịch mịch mà Huyền Tĩnh đang quyết định cho cô, không biết cô bé còn cười được không.
Huyền Tĩnh nhắm mắt lại hướng tâm rồi niệm:
"Khi rời khỏi thiền viện, ta đã biết lục căn của ta không thể không tiếp xúc với lục trần, ta sẽ phải chịu đau khổ. Nhưng ta không thể ngờ ngươi lại kết đoạn nhân quả này cho ta. Ta biết ngươi đang sợ hãi ta, ngươi muốn hạ thấp phẩm mạo của ta để hạ thấp quả vị của ta."
"Ta không biết ngươi đã dùng cách nào để nối liền hạt giống nhân quả của ta và ngươi. Nhưng ngươi đã sai lầm rồi, năng lực của thiện nghiệp luôn mạnh mẽ hơn năng lực của ác nghiệp. Nếu ngươi đã muốn bám lấy ta như vậy thì ta sẽ giúp ngươi, càng thắt chặt chúng ta lại với nhau. Kiếp này nếu không độ được ngươi thì ta nguyện không nhập diệt. Dù phải trầm luân vạn vạn kiếp ta cũng không hối."
Lời thề vừa được lập thì mây mù giăng kín trời. Cơn mưa nặng hạt xóa đi máu tươi trên mặt đất, xóa đi đau khổ trong lòng Huyền Tĩnh. Đất trời khóc vì cảm động với tấm lòng bi mẫn của hắn.
Màn đêm từ từ buông xuống. Bóng tối và ẩm ướt cũng không thể làm dịu đi lòng tham muốn và dục vọng của tu sĩ trong Quỷ Diện lâm. Lòng tham như ngọn lửa hừng hực đốt cháy tất cả, địch nhân của họ, bằng hữu của họ, và cả bản thân của họ. Cạnh những nhóm lửa trại lắp lóe trong khắp khu rừng, các tu sĩ vây quanh ăn uống, nghỉ ngơi, trò chuyện. Dù là những tán tu luôn độc lai độc vãng, tu vi cao cường có thể giúp họ nhìn thấu bóng đêm, cũng muốn đốt lên lửa trại để sưởi ấm tâm cang của mình. Những ai nhạy cảm có thể nhận ra Quỷ Diện lâm đang thao túng tâm tư của họ.
"Sư phụ! Lúc chiều trên đường, con nghe có người bàn tán rằng có một tiểu ma đầu dùng thần thông của phật môn để giết người. Con đoán chắc rằng đám người mà tiểu phật tử kia giết phải rất xấu xa."
Vị sư phụ, đang ngồi kiết già trên tọa cụ đơn sơ bằng vải, cúi đầu nhìn vị tiểu sa-di vừa nói những lời kia rồi hòa ái nói:
"Con à! thứ giết người là thần thông, không phải Phật. Tu vi cùng thiền định cao thâm sẽ có vô lượng thần thông, tâm không có phật vẫn có thể thi triển những thần thông này. Tu sĩ của thiên hạ tất cả lại coi thần thông khởi nguồn từ thiền lực này là thần thông phật môn. Thầy không biết chuyện xảy ra lúc đó, không thể nói rằng vị tiểu thí chủ kia là người cực ác, nhưng thầy biết rằng lúc giết người, tâm của vị thí chủ đó không hề có Phật."
Tuy là ông nói vậy nhưng thân tâm lại thầm nghĩ:
"Nếu thật là thần thông mạnh mẽ như vậy... Chẳng lẽ có vị La Hán nào đã nhập ma?"
Ông lắc đầu rồi lại nhắm mắt niệm kinh. Nếu có duyên, ông thật rất muốn gặp mặt "tiểu ma đầu" kia. Tiểu sa-di thấy sư phụ mình nhắm mắt, cũng không nói nữa, lấy mấy bình dược đủ màu từ trong túi ra, nhắm nháp đầy hưởng thụ. Hắn chưa kịp uống hết nữa bình thì sư phụ hắn mở mắt, kinh hãi kêu lên:
"Thì ra là vậy, Giới Minh! mau lấy hết quả cây bồ đề của chúng ta ra đây"
Tiểu sa di không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn mau chóng mở chiếc bát khất thực của mình ra, bên trong chất đầy quả cây bồ đề. Hòa thượng nhìn bát thở dài:
"Chỉ có bấy nhiêu! Thôi thì tùy duyên vậy, sống chết vốn có số, cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu."
Huyền Tĩnh cùng gia quyến của mình lúc này cũng đang ngồi bên lửa trại bên cạnh lối vào Vạn Quỷ động. Huyền Đông nhìn những sợi khói từ từ bay lên từ lửa trại. lòng cô buồn tê tái. Lúc Thánh Tông vào nhà giết người thân của cô thì khói lửa cũng nhẹ nhàng bay lên như vậy.
Tiếng bước chân nghiền nát sỏi đá trên mặt đất đánh thức cô về với hiện thực. Cả nhóm đang bị hơn mười tu sĩ râu tóc bạc phơ bao vây. Có một tu sĩ còn ôm theo một bức tượng đá to lớn. Cô bé còn cảm giác còn có nhiều ánh mắt khác đang chằm chằm nhìn họ từ trong khu rừng âm u. Huyền Tĩnh vẫn nhắm mắt nhập định, Huyền Hạ nép người bên cạnh hắn, Huyền Mục thì vẫn ngồi gẩy đàn như không có chuyện gì xảy ra. Những tu sĩ kia đầy mồ hôi, đầy cảnh giác nhìn bọn họ. Huyền Tĩnh mở mắt, cả đám người giật mình lùi lại. Hắn thản nhiên nói:
"Gia gia của ta không hề bị thương, ông ta chỉ muốn tạo khổ nhục kế để càng nhiều người tiến vào Quỷ Diện lâm mà thôi. Kết giới của cõi ngạ quỷ đã bị phá. Vì sát khí, tử khí, cùng oán khí nồng đặc trong Quỷ Diện lâm mấy hôm nay, kết giới mới đã bao phủ toàn Quỷ Diện lâm. Nơi này bây giờ không còn là nhân gian, mà chính là cõi ngạ quỷ." Ngưng lại một chút, hắn nhìn những gương mặt bàn hoàng sững sờ rồi lại khuyên bảo
"Các người nhất định sẽ phải chết. Nếu không bị quỷ dữ ăn thịt thì cũng bị tâm ma chuyển hóa các người thành quỷ. Dù lúc này đạt được vô thượng công pháp hay thần khí thì có ích gì? Ta xin lỗi các người nhưng phẩm hạnh của ta lúc này không thể giúp siêu độ các người. Các người nên tự mình siêu độ bản thân. Trước khi chết, nếu thành tâm hướng Phật, có lẽ các người sẽ được siêu sanh nhàn cảnh."
Sau khi nghe xong những lời này, gương mặt cũa những người ở đây trở nên tái nhợt. Với tu vi cao cường và được người nhắc nhở, họ để ý thấy quả thật không điều khiển được tâm tình của mình. Dục vọng và sân hận được phóng đại lên ngàn vạn lần. Lại nhìn kỹ Huyền Mục lão tổ đang bình thản đánh đàn, họ tin những lời Huyền Tĩnh vừa nói. Có một số người bắt đầu quỳ khóc, có một số người lại nhanh chóng quay đầu cật lực phi hành, mong có thể thoát khỏi Quỷ Diện lâm.
Lão đạo sĩ cõng bức tượng tổ sư là người duy nhất còn giữ được sự bình tĩnh của mình. Lão hét lớn:
"Mọi người bình tĩnh, lão ma đầu cũng đang ở đây với chúng ta. Nhất định lão có biện pháp rời khỏi nơi này. Chúng ta mau liều mạng bắt lão lại tra hỏi. Tổ sư đang ở cùng chúng ta, mọi người đừng sợ."
Vừa nói xong, bức tượng phát sáng, thanh kiếm đá sau lưng bức tượng như sống lại, bay lên cao, phát ra ánh sáng bàng bạc, tách ra thành hơn 10 thanh kiếm đâm về phía chỗ ngồi của Huyền Mục lão tổ. Đây chính là Thập Đạo Trận nổi danh của Linh Kiếm Tông, có khả năng giam cầm tuyệt đối đối thủ. Năm kiếm định thiên địa, năm kiếm định ngũ hành. Vị tổ sư ở cảnh giới Thượng Thần năm đó trước khi chết đã dồn ép hết tu vi còn lại của mình vào bức tượng. Bức tượng có thể bộc phát ra một đòn đánh mang tám phần sức mạnh của một vị Thượng Thần.
Bức tượng vỡ nát, trận pháp được kích hoạt hoàn toàn thế nhưng hình ảnh lão ma đầu bị giam cầm không hề xuất hiện. Những thanh kiếm bạc biến mất giữa không khí. Lão đạo sĩ đang thất thần thì bị một vị sư đệ chém rớt đầu. Vị sư đệ đó mắt đỏ như máu, cười điên dại rồi xông vào chém giết với những người khác.
Huyền Mục lão tổ cười lạnh rồi nói:
"Tĩnh nhi còn chưa nói cho các ngươi biết, chúng ta ở trước mặt ngươi nhưng lại cách xa các ngươi vạn vạn dặm."
Lão cảm thấy câu này mình nói ra có chút sâu, vội liếc nhìn Huyền Tĩnh thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ ở cùng thằng nhóc này một thời gian, mình đã bị nhiễm bệnh?"
Huyền Tĩnh lắc đầu, bế hết ngũ quan, tiếp tục nhập Thiền Giới mong tìm thấy tiểu hòa thượng ngồi đài sen kia.
"Sư muội! Vì sao..."
Một nơi vắng vẻ trong Quỷ Diện lâm, một tu sĩ trẻ tuổi ngây ngốc nhìn vị sư muội mà hắn luôn yêu mến. Vị sư muội với gương mặt yêu kiều lúc này nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ rực, tay đang cầm thanh kiếm đâm xuyên tim hắn.
Những cảnh tượng tương tự diễn ra khắp mọi nơi trong Quỷ Diện lâm, sư huynh đệ chém giết lẫn nhau, gia quyến ăn thịt nhau. Tiếng hét, tiếng cười, tiếng khóc than càng lúc càng lớn. Ánh trăng sáng vằng vặt luôn bao trùm Quỷ Diện lâm lúc này dần trở nên mờ ảo rồi biến mất. Khu rừng núi đã hoàn toàn bị cõi ngạ quỷ nuốt chửng.
------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.
Ta viết 100% vì đam mê nên không cầu tlt gì hết. Nếu các đạo hữu thấy hay thì thích truyện Nếu không thì vào mục bình luận tiếp ta chút sức cũng được. Ta sẽ bảo Huyền Tĩnh cầu an cho các vị.