Chương : 17
19h15. Cửa hàng Thế giới giầy.
Cao Quỳnh Phương nói là tới tiệm trước nhưng Dương Băng Vũ tới giờ vẫn không thấy, gọi điện lại không ai nghe máy.
“Tử Khiêm, cậu có gặp Quỳnh Phương không?”
“Không có. Chuyện gì vậy?” – Trình Tử Khiêm nghe giọng lo lắng của Dương Băng Vũ cũng gấp gáp hỏi lại.
Dương Băng Vũ vừa ra ngoài tìm, vừa kể lại cho Trình Tử Khiêm.
“Được, tôi tới chỗ cậu ngay.”
Cùng lúc đó.
“Tôi không có tiền.” – Biết mình đã hết đường, phản kháng chắc chắn không phải là cách, nên Cao Quỳnh Phương quyết định thuận theo dòng nước.
“Cô em, rất tiếc, tiền của em tôi không cần.” – Đôi mắt dâm đãng của hắn quét trên người Cao Quỳnh Phương làm cô run đến mức sắp đứng không vững.
“Các người….dám đụng vào tôi là tôi la lên đó.” – Cô lùi về phía sau, nhưng cô biết rõ những lời này hiển nhiên không uy hiếp được bọn họ, bởi con đường này trước giờ ít người qua lại dù cho cô có la đến rát cổ họng cũng chưa chắc có người đến giúp cô. Muốn trốn thoát chỉ còn cách tự dựa vào bản thân mình. Cô cố tình té xuống đất, rồi thuận thế ngồi ngiêng một bên để ép lực vào nút ấm lượng trên điện thoại nằm ở túi sau, hi vọng cách này có thể cứu mạng cô…
“Té có đau không?” – Tên cầm đầu ngồi xuống trước, hắn đưa tay sờ khuôn mặt cô. Trong lúc không biết làm sao, Cao Quỳnh Phương lại may mắn vớ được một tảng đá, không suy nghĩ cô đập mạnh vào đầu hắn, làm hắn chao đảo rồi cô đẩy hắn ra, ba chấn bốn cẳng bỏ chạy.
“Đuổi theo nó.” – Dù bị đá đập vào đầu, máu chảy rất nhiều, nhưng tên côn đồ kia vẫn còn vô cùng hung hãn ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau hắn.
Cao Quỳnh Phương chạy một hồi, không ngờ lại xui xẻo bị vấp tảng đá, té trật chân. Xung quanh lại không có gì có thể tự vệ được, tiếng bước chân của bọn người đó lại đang rất gần. Tiêu rồi! Lần này, chết là cái chắc, bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho cô. Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã xuất hiện.
“Sao không chạy nữa đi?” – Tên vừa bị cô đập đầu mặt mày hung dữ quát vào mặt cô. “Xử nó?” – Hắn ra lệnh.
Tưởng như lần này chết chắc, không ngờ lại xuất hiện một người đứng chắn trước mặt cô.
“Tránh ra.” – Lâm Khải Phong quát lên.
“Thằng ranh con, dám xen vào chuyện của tao.” – Hắn nghiến răng, như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Khải Phong.
Rồi cả bọn lao vào, Lâm Khải Phong quyết liệt chống trả, hạ gục từng tên từng tên, nhưng không ngờ bọn chúng có mang theo vũ khí, một tên cầm con dao lao thẳng vào Lâm Khải Phong, cậu may mắn né được nhưng lại bị một xước một vết dài ở cánh tay. Máu chảy thành một vệt dài, từng giọt rơi xuống đất. Tình hình đột ngột trở nên nghiêm trọng, Cao Quỳnh Phương gượng đứng dậy.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi! Họ sẽ nhanh chóng tới đây.” – Nãy giờ cô cuộn trong một góc, bọn người đó lại lo tập trung đối phó Lâm Khải Phong nên cũng không biết cô nói thật hay giả. Nhưng nếu để cảnh sát tới, mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng, an toàn là trên hết, cho nên tên cầm đầu ra lệnh cho cả bọn rút lui. Cao Quỳnh Phương đau đớn ngã khuỵu xuống đất, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may bọn chúng còn biết sợ, nếu biết cô nói dối thì hậu quả tiếp theo không thể nào lường trước được.
“Không sao rồi.” – Lâm Khải Phong tiến đến ôm Cao Quỳnh Phương vào lòng.
Đuổi được bọn côn đồ đó đi nhưng cô và cậu vẫn chưa qua được ải của ông Trời. Một cơn mưa lớn đột ngột ập xuống, mưa như trút nước làm ướt đẫm hai con người đang ôm nhau. Trong vòng tay của Lâm Khải Phong, nước mắt cô cũng theo cơn theo cơn mưa ồ oạt rơi xuống, cô rất sợ, nhưng cũng may cậu đã tới, một lần lại một lần cậu che chở cho cô, cậu bất chấp tính mạng để che chở cho cô, nhìn từng giọt máu của cậu nhỏ xuống, nước mắt cô lại rơi nhiều thêm, là định mệnh ép buộc, con đường này nhất định hai người họ phải đi.
Lâm Khải Phong ôm Cao Quỳnh Phương một lúc lại tự nhiên ngất đi. May mắn là Cao Quỳnh Phương đã đỡ được cậu, nỗi sợ hãi vừa chìm xuống bây giờ lại dâng trào.
“Khải Phong, cậu tỉnh lại cho tôi, Lâm Khải Phong.” – Cao Quỳnh Phương ra sức lay mà Lâm Khải Phong vẫn không nhúc nhích, có khi nào vết thương chảy máu quá nhiều nên cậu đã…
“Làm ơn đi mà, Lâm Khải Phong, cậu tỉnh lại đi! Chẳng phải cậu muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu sao? Bây giờ cậu tỉnh lại chuyện gì tôi cũng hứa với cậu…” – Cô nói trong nước mắt.
“Thật sao?” – Lâm Khải Phong yếu ớt mở mắt, mặc kệ máu chảy mưa rơi, ánh mắt cậu vẫn đầy ý cười nhìn cô.
Cao Quỳnh Phương gật đầu kiên định, Lâm Khải Phong tỉnh lại là đủ rồi, như vậy là đủ rồi.
Lâm Khải Phong mãn nguyện ngồi dậy, nắm chặt tay Cao Quỳnh Phương, cậu nhìn thẳng cô gằng từng chữ “Làm bạn gái tôi.”
“Cậu gạc tôi?” – Nhìn vẻ tươi tắn của Lâm Khải Phong, Cao Quỳnh Phương lập tức hiểu ra vấn đề.
“Không như vậy, làm sao tôi biết được trái tim của cậu?”
Cậu nói đúng, lúc cậu ngã xuống trái tim của cô rất đau, cô sợ ngày mai sẽ không nhìn thấy một Lâm Khải Phong siêu điển, sợ ngày mai đi học sẽ không có ai đấu khẩu, sợ sau này sẽ không còn bờ vai cho cô tựa vào…Tóm lại, cô sợ mất đi Lâm Khải Phong. Thật ra, không chỉ Lâm Khải Phong biết được trái tim cô, mà chính cô cũng hiểu được trái tim mình, cô không muốn bỏ lỡ một giây phút nào nữa, cô khẳng định mình muốn ở bên cạnh cậu.
Cô không trả lời, chỉ nghiêm túc nhìn cậu, vẻ đắn đo của Cao Quỳnh Phương làm Lâm Khải Phong bắt đầu hoang mang, cậu không muốn có kết cục giống như Trình Tử Khiêm… Nhưng một giây sau, cô bật cười, vươn tay ôm Lâm Khải Phong.
“Ngày 17 tháng 3 năm 2007, Cao Quỳnh Phương – tôi cho phép Lâm Khải Phong bước vào cuộc đời mình.”
Dù không biết là đúng hay sai, dù ngày mai vấp phải chuyện gì, Cao Quỳnh Phương chỉ biết ngay giờ này khắc này, cô toàn tâm toàn ý để trái tim mình ở chỗ cậu. Lâm Khải Phong vui vẻ ôm chặt cô, nụ cười mãn nguyện nở trên môi cậu.
“Cảm ơn em.” – Cho dù bao nhiêu sóng gió phía trước, bắt đầu từ đây Lâm Khải Phong sẽ nắm chặt tay Cao Quỳnh Phương để giành lấy hạnh phúc cho riêng mình.
Nhưng đây chỉ mới là ải đầu tiên, còn rất nhiều khó khăn đợi họ phía trước, liệu giữa biết bao sóng gió họ còn đủ kiên định để tiếp tục giành lấy hạnh phúc của mình?
Cao Quỳnh Phương nói là tới tiệm trước nhưng Dương Băng Vũ tới giờ vẫn không thấy, gọi điện lại không ai nghe máy.
“Tử Khiêm, cậu có gặp Quỳnh Phương không?”
“Không có. Chuyện gì vậy?” – Trình Tử Khiêm nghe giọng lo lắng của Dương Băng Vũ cũng gấp gáp hỏi lại.
Dương Băng Vũ vừa ra ngoài tìm, vừa kể lại cho Trình Tử Khiêm.
“Được, tôi tới chỗ cậu ngay.”
Cùng lúc đó.
“Tôi không có tiền.” – Biết mình đã hết đường, phản kháng chắc chắn không phải là cách, nên Cao Quỳnh Phương quyết định thuận theo dòng nước.
“Cô em, rất tiếc, tiền của em tôi không cần.” – Đôi mắt dâm đãng của hắn quét trên người Cao Quỳnh Phương làm cô run đến mức sắp đứng không vững.
“Các người….dám đụng vào tôi là tôi la lên đó.” – Cô lùi về phía sau, nhưng cô biết rõ những lời này hiển nhiên không uy hiếp được bọn họ, bởi con đường này trước giờ ít người qua lại dù cho cô có la đến rát cổ họng cũng chưa chắc có người đến giúp cô. Muốn trốn thoát chỉ còn cách tự dựa vào bản thân mình. Cô cố tình té xuống đất, rồi thuận thế ngồi ngiêng một bên để ép lực vào nút ấm lượng trên điện thoại nằm ở túi sau, hi vọng cách này có thể cứu mạng cô…
“Té có đau không?” – Tên cầm đầu ngồi xuống trước, hắn đưa tay sờ khuôn mặt cô. Trong lúc không biết làm sao, Cao Quỳnh Phương lại may mắn vớ được một tảng đá, không suy nghĩ cô đập mạnh vào đầu hắn, làm hắn chao đảo rồi cô đẩy hắn ra, ba chấn bốn cẳng bỏ chạy.
“Đuổi theo nó.” – Dù bị đá đập vào đầu, máu chảy rất nhiều, nhưng tên côn đồ kia vẫn còn vô cùng hung hãn ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau hắn.
Cao Quỳnh Phương chạy một hồi, không ngờ lại xui xẻo bị vấp tảng đá, té trật chân. Xung quanh lại không có gì có thể tự vệ được, tiếng bước chân của bọn người đó lại đang rất gần. Tiêu rồi! Lần này, chết là cái chắc, bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho cô. Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã xuất hiện.
“Sao không chạy nữa đi?” – Tên vừa bị cô đập đầu mặt mày hung dữ quát vào mặt cô. “Xử nó?” – Hắn ra lệnh.
Tưởng như lần này chết chắc, không ngờ lại xuất hiện một người đứng chắn trước mặt cô.
“Tránh ra.” – Lâm Khải Phong quát lên.
“Thằng ranh con, dám xen vào chuyện của tao.” – Hắn nghiến răng, như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Khải Phong.
Rồi cả bọn lao vào, Lâm Khải Phong quyết liệt chống trả, hạ gục từng tên từng tên, nhưng không ngờ bọn chúng có mang theo vũ khí, một tên cầm con dao lao thẳng vào Lâm Khải Phong, cậu may mắn né được nhưng lại bị một xước một vết dài ở cánh tay. Máu chảy thành một vệt dài, từng giọt rơi xuống đất. Tình hình đột ngột trở nên nghiêm trọng, Cao Quỳnh Phương gượng đứng dậy.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi! Họ sẽ nhanh chóng tới đây.” – Nãy giờ cô cuộn trong một góc, bọn người đó lại lo tập trung đối phó Lâm Khải Phong nên cũng không biết cô nói thật hay giả. Nhưng nếu để cảnh sát tới, mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng, an toàn là trên hết, cho nên tên cầm đầu ra lệnh cho cả bọn rút lui. Cao Quỳnh Phương đau đớn ngã khuỵu xuống đất, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may bọn chúng còn biết sợ, nếu biết cô nói dối thì hậu quả tiếp theo không thể nào lường trước được.
“Không sao rồi.” – Lâm Khải Phong tiến đến ôm Cao Quỳnh Phương vào lòng.
Đuổi được bọn côn đồ đó đi nhưng cô và cậu vẫn chưa qua được ải của ông Trời. Một cơn mưa lớn đột ngột ập xuống, mưa như trút nước làm ướt đẫm hai con người đang ôm nhau. Trong vòng tay của Lâm Khải Phong, nước mắt cô cũng theo cơn theo cơn mưa ồ oạt rơi xuống, cô rất sợ, nhưng cũng may cậu đã tới, một lần lại một lần cậu che chở cho cô, cậu bất chấp tính mạng để che chở cho cô, nhìn từng giọt máu của cậu nhỏ xuống, nước mắt cô lại rơi nhiều thêm, là định mệnh ép buộc, con đường này nhất định hai người họ phải đi.
Lâm Khải Phong ôm Cao Quỳnh Phương một lúc lại tự nhiên ngất đi. May mắn là Cao Quỳnh Phương đã đỡ được cậu, nỗi sợ hãi vừa chìm xuống bây giờ lại dâng trào.
“Khải Phong, cậu tỉnh lại cho tôi, Lâm Khải Phong.” – Cao Quỳnh Phương ra sức lay mà Lâm Khải Phong vẫn không nhúc nhích, có khi nào vết thương chảy máu quá nhiều nên cậu đã…
“Làm ơn đi mà, Lâm Khải Phong, cậu tỉnh lại đi! Chẳng phải cậu muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu sao? Bây giờ cậu tỉnh lại chuyện gì tôi cũng hứa với cậu…” – Cô nói trong nước mắt.
“Thật sao?” – Lâm Khải Phong yếu ớt mở mắt, mặc kệ máu chảy mưa rơi, ánh mắt cậu vẫn đầy ý cười nhìn cô.
Cao Quỳnh Phương gật đầu kiên định, Lâm Khải Phong tỉnh lại là đủ rồi, như vậy là đủ rồi.
Lâm Khải Phong mãn nguyện ngồi dậy, nắm chặt tay Cao Quỳnh Phương, cậu nhìn thẳng cô gằng từng chữ “Làm bạn gái tôi.”
“Cậu gạc tôi?” – Nhìn vẻ tươi tắn của Lâm Khải Phong, Cao Quỳnh Phương lập tức hiểu ra vấn đề.
“Không như vậy, làm sao tôi biết được trái tim của cậu?”
Cậu nói đúng, lúc cậu ngã xuống trái tim của cô rất đau, cô sợ ngày mai sẽ không nhìn thấy một Lâm Khải Phong siêu điển, sợ ngày mai đi học sẽ không có ai đấu khẩu, sợ sau này sẽ không còn bờ vai cho cô tựa vào…Tóm lại, cô sợ mất đi Lâm Khải Phong. Thật ra, không chỉ Lâm Khải Phong biết được trái tim cô, mà chính cô cũng hiểu được trái tim mình, cô không muốn bỏ lỡ một giây phút nào nữa, cô khẳng định mình muốn ở bên cạnh cậu.
Cô không trả lời, chỉ nghiêm túc nhìn cậu, vẻ đắn đo của Cao Quỳnh Phương làm Lâm Khải Phong bắt đầu hoang mang, cậu không muốn có kết cục giống như Trình Tử Khiêm… Nhưng một giây sau, cô bật cười, vươn tay ôm Lâm Khải Phong.
“Ngày 17 tháng 3 năm 2007, Cao Quỳnh Phương – tôi cho phép Lâm Khải Phong bước vào cuộc đời mình.”
Dù không biết là đúng hay sai, dù ngày mai vấp phải chuyện gì, Cao Quỳnh Phương chỉ biết ngay giờ này khắc này, cô toàn tâm toàn ý để trái tim mình ở chỗ cậu. Lâm Khải Phong vui vẻ ôm chặt cô, nụ cười mãn nguyện nở trên môi cậu.
“Cảm ơn em.” – Cho dù bao nhiêu sóng gió phía trước, bắt đầu từ đây Lâm Khải Phong sẽ nắm chặt tay Cao Quỳnh Phương để giành lấy hạnh phúc cho riêng mình.
Nhưng đây chỉ mới là ải đầu tiên, còn rất nhiều khó khăn đợi họ phía trước, liệu giữa biết bao sóng gió họ còn đủ kiên định để tiếp tục giành lấy hạnh phúc của mình?