Chương 66
Dám lấy đồ ăn của ta nè!Cô song phi lao thẳng đạp vào Khánh Dũng, cậu bị ăn một cú đá đau miếng cá trong miệng chưa kịp nuốt đã văng ra ngoài luôn, Khánh Dũng vừa la vừa chạy nhưng cũng không quên quay lại chọc cô:- Lêu lêu, đố chị đuổi được em nhé, đĩa cá này chị không có lộc ăn rồi nha,,hahahaha...- Có gan đứng lại không được chạy coi ai là người không có lộc ăn nhé.- Ngu gì đứng lại,đứng lại để bị ăn đập sao, ngu thế người ta thịt hết rồi nhé chị,- Đồ chết bầm,đừng để ta bắt được nha,bắt được chị mày cạo sạch lông luôn.- Mơ đi nha chị dâu,em phi đây mai gặp nhé!- Ê! đứng lại đi chứ chơi chạy là sao!Anh thấy hai người như trẻ con vậy,nhìn cô tiếc đĩa cá anh đã nhặt sạch xương cho cô, anh lấy con cá chín còn lại ngồi gỡ xương tiếp cho cô rồi vẫy cô lại:- Anh nhặt xương cho em rồi nè,ăn đi cho nóng, hơi đâu bực bội với nó chi cho mệt, còn nếu còn giận mai anh bắt nó đi bắt cá cho em ăn lại là được chưa.- Vậy thì còn được,coi như anh biết nghĩ đó không bênh vực sai trái.Cô thấy anh cười không nói gì chỉ ngồi gỡ cá cho cô, nếu Khánh Dũng mà biết bị anh trai bán không biết thế nào nhỉ, cô thiệt mong chờ ngày mai, thấy anh gỡ cá rất giỏi không bị vụn như cô làm, gỡ được miếng nào anh đều đưa vào miệng cô,nhưng vừa ăn xong cô mới nhớ ra anh cũng chưa ăn gì thêm nữa hai người kia chưa ra, chút ra chắc còn xương không quá - Anh ăn đi,để em chạy vào bếp hỏi cô Tư có nấu thêm gì ăn không,không chút hết đồ ăn thì mọi người sẽ bị đói.- Cô Tư đang nấu trong bếp rồi em không phải lo mọi người đói, cá này là chủ yếu nướng cho em ăn là chính, còn mọi người chút sẽ có đồ ăn khác, cô Tư chuẩn bị sẵn nhiều loại thịt nướng lắm em cứ việc ăn thỏa mái.- Nhưng Lan Anh nó chưa được thưởng thức cá hay là mình để phần lại nửa con cho nó nha anh, còn giờ đến lân anh ăn, em ăn như vậy được rồi,để chút mình còn để bụng ăn món khác.Không ép cô ăn mà bị cô đút ngược lại cho anh ăn, đang ăn nhưng nhìn thấy cô ngó ra sông nhìn loanh quanh, anh hỏi cô:- Em nhìn ra sông kiếm gì à, bộ để quên gì sao.- Dạ không có,em nhớ đợt trước anh hái loài hoa mọc ở men sông, em đang kiếm coi có không thôi.Anh nghe cô nói thì cầm tay cô đứng lên,dẫn cô đi ra men sông kiếm hoa, thấy anh bỏ dép đi xuống dưới sông,cô cũng bắt chước theo anh không mang dép,đi chân trần xuống sông, dưới sông có rất nhiều sỏi và bùn nhưng mà lại vô cùng mịm không góc nhọn lên đi chân trần vô cùng thích, anh nắm tay cô đang năm ngón tay anh lồng vào tay cô, bàn tay anh thật to và ấm áp khác hẳn với khuôn mặt nghiêm nghị của anh, cô nhìn anh cười vu vơ, rồi quay mặt ngó kiếm hoa, tuy nụ cười nhẹ nhưng anh cũng phát hiện ra chỉ là anh không nói mà thôi.Dẫn cô men dọc con sông đi ra khỏi khu nhà lúc này cô cũng dần phát hiện ra một bụi hoa ven sông,cô vội bỏ tay anh ra để chạy nhưng do dưới sông khá trơn làm cô xuýt tế,may mà anh ôm eo cô đỡ kịp anh gõ trán cô:- Em cứ từ từ đâu ai lấy của em đâu,chỗ hoa đó nó không chạy được khỏi em đâu mà sợ.- Em biết mà nhưng tại nhìn thấy nó em phấn khích thôi,may mà anh đỡ kịp không là em lại phải thay đồ khác rồi.Cô đi từ từ lại chỗ bụi hoa đang chuẩn bị hé nở, nhưng mùi hương của nó đã tỏa ra rồi,cô hái thật nhẹ nhàng sợ làm gẫy mất cánh hoa