Chương 11: Chạy Theo Cảm Xúc
Mối quan hệ của chúng tôi chỉ có thể gọi là chạy theo thôi, chứ không phải là đuổi bắt hay trốn tìm. Tôi chạy theo Phúc, còn Phong.. chạy theo tôi. Tôi không gọi đây là tình tay ba, bởi vì chẳng có ai là người thứ ba cả. Ba chúng tôi vẫn mải miết chạy theo cái mà mình cho là hạnh phúc.
Cô gái mười một tuổi đã bắt đầu cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong cảm xúc của mình, hay đỏ mặt và bối rối mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó, bóng dáng đó, nụ cười và ánh mắt đó. Thậm chí còn hay bị nhầm lẫn khi nhìn thấy ai hao hao giống cũng lầm tưởng là người đó.
Tôi lớn hơn các bạn nữ cùng trang lứa rất nhiều, cả về ngoại hình lẫn suy nghĩ, chắc đó cũng là lý do khiến tôi có nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn và rõ ràng hơn bất kỳ ai. Năm lớp sáu tôi đã là đứa con gái to cao nhất lớp, tôi không muốn dùng từ béo, dù trong mắt chúng nó thì tôi đúng là vậy đấy, nhưng tôi chỉ cảm thấy là khung xương mình lớn hơn các bạn, nên dù có gầy thì cũng vẫn to lớn hơn các bạn mà thôi, tôi vẫn luôn tự an ủi mình như vậy.
Tôi cao hơn Phúc, to.. gấp rưỡi Phúc. Tôi có cảm giác nó vẫn chẳng khác gì những năm cấp một, có thể là cao hơn một chút, nhưng gương mặt thì vẫn non nớt và trắng trẻo, và vẫn gầy gò nhỏ con, có lần nó đã vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên hỏi tôi là, sao mày lớn nhanh thế, tôi không hiểu là nó thực sự muốn biết lý do, hay chỉ là hỏi để thể hiện sự ngạc nhiên thôi, nên tôi chỉ trả lời là ăn nhiều nên nó thế.
Điều khác biệt duy nhất của Phúc chắc có lẽ là nó không còn thích chơi bắn bi nữa, mà chuyển sang đá bóng. Tôi coi đó là dấu hiệu của sự trưởng thành, nên lại càng say mê nó, nhất là những lần nhìn thấy nó đá bóng ở sân trường, tuy vóc dáng nó nhỏ con hơn các bạn, nhưng lại rất nhanh nhẹn.
Trường tôi không có sân cỏ riêng để đá bóng, mà học sinh nam hay đá bóng ngay ở sân bê tông trong giờ thể dục, ngã thì chắc chắn là sẽ rất đau, nhưng cũng chẳng ai kêu ca gì, chỉ có mấy bạn nữ đứng ngoài ngắm các chàng trai trong mộng của mình rồi đau lòng thôi.
Phúc có vẻ rất nhanh chóng đã thân thiết với các bạn trong lớp, tan học đều thấy nó đi về cùng một nhóm bạn nam ở lớp mới, cho nên tôi cũng chẳng có cơ hội để đi về cùng nó. Tôi và cái Thu vẫn đi cùng nhau, ngày nào cũng như ngày nào, không kể mưa nắng.
Nhưng một điều lạ là sáng nào đi học về phía trước hai đứa tôi cũng là mấy bạn nam lớp D. Ban đầu nó cứ hay thắc mắc là sao lại trùng hợp thế, lâu rồi thành quen, nó cũng chẳng hỏi nữa, chỉ có mỗi mình tôi biết là tại sao thôi.
Năm lớp sáu lớp phó học tập có trách nhiệm giữ sổ đầu bài. Mỗi buổi sáng đến trường sẽ vào văn phòng giáo viên lấy sổ đầu bài cho các thầy cô ký, buổi trưa về lại mang sổ đầu bài cất vào văn phòng. Những lần mang sổ đi cất tôi đều đi rất chậm chạp, làm cái Thu chờ tôi cũng sốt ruột.
Đến khi nào thấy nhóm mấy bạn nam lớp D đi xuống nhà xe, tôi mới nhanh chóng chạy về lớp lấy cặp sách để đi về. Dần dần tôi nhận ra là nhóm đó luôn luôn về cuối cùng trong lớp, nên tôi và cái Thu cũng tự nhiên thành hai đứa về muộn nhất lớp.
Có một hôm, nhà cái Thu có việc phải về trước, nên tôi đành về một mình, nhưng thói quen chờ đợi để đi cất sổ đầu bài vẫn không thay đổi. Sau khi chậm chạp đi từ văn phòng về lớp, vẫn chưa thấy nhóm bạn kia đi lấy xe đạp, nên tôi lại ngồi ở bàn đầu tiên sát cửa ra vào lớp ngẩn ngơ ngồi chờ. Một lúc lâu sau mới thấy có tiếng nói ồn ào của mấy bạn nam từ xa vọng tới, tôi mới hé mắt ra cửa nhìn, vừa ló đầu ra thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của nó.
"Ủa chưa về à?" Nó vui vẻ hỏi tôi rồi lại quay sang buôn chuyện với mấy cậu bạn. Tôi hơi ngơ ngác vì không nghĩ là nó đang hỏi mình. Hóa ra là nó vẫn nhớ tôi đó chứ, tôi còn tưởng một thời gian không học chung lớp là nó quên tôi rồi. Nó hỏi xã giao vậy thôi chứ cũng không hẳn là một câu hỏi cần được trả lời, nhưng tôi vẫn trả lời như một cái máy.
"Ừ bây giờ về.." Tôi ấp úng rồi lon ton chạy ra lấy xe, nhóm bạn của nó vẫn đi trước, tôi đi theo sau. Ra đến đường lớn vẫn như vậy, tôi vẫn chậm chạp đạp xe phía sau, nhìn chúng nó giăng hàng giăng lối trước mặt, không khỏi lẩm bẩm chửi thầm vài câu. Chẳng qua là vì tôi ghét mấy đứa đi đường cứ giăng hàng ra nói chuyện nhăn nhở thôi, chứ cũng chẳng phái có ác cảm gì với nhóm bạn này, hơn nữa Phúc cũng nằm trong số đó, nhưng tôi lại không ghét nó được.
Đến đoạn rẽ xuống làng của mấy đứa kia, chúng nó mới vẫy tay chào nhau rồi đi vào ngõ đó. Tôi cảm thấy hình như Phúc đang đi chậm lại, tôi cũng giật mình giảm tốc độ để giữ nguyên vị trí đi phía sau nó. Một lúc sau chắc thấy chán quá vì chẳng có ai nói chuyện cùng, nó mới quay đầu lại phía sau.
"Về một mình thôi à? Cái Thu đâu?" Nó đang hỏi thăm tôi hay hỏi thăm cái Thu cũng không biết nữa.
"Nó về trước rồi?" Tôi vẫn tươi cười, thực ra trong lòng tôi cũng vui lắm, vì đây là lần đầu tiên từ khi lên cấp hai nó chủ động bắt chuyện với tôi đấy.
"Lớp mới có vui không? Có nhiều người quen không?" Nó lại hỏi tiếp, tôi đành đi nhanh lên một chút cho ngang hàng với nó để dễ nói chuyện.
"Ừ cũng bình thường, quen Thu và Phong thôi, còn lại chưa thân lắm.." Tôi thật thà.
"Ủa Phong cũng học lớp đó à?" Nó có vẻ hào hứng, "Bên này chẳng có ai quen.. à có cái Lan thôi.." Nó vẫn vui vẻ khi nhắc đến cái tên tôi ghét nhất đó, "Nhưng mà thân nhau nhanh lắm, thấy mấy đứa hồi nãy không? Chơi với chúng nó vui cực kỳ.."
Tôi nhận ra là Phúc thay đổi nhiều so với hồi cấp một quá, nó có vẻ hòa đồng hơn và.. nói cũng nhiều hơn, ngược lại với tôi, tôi thì ngày càng ít nói và trầm tính. Tuy là làm lớp phó học tập và văn nghệ, nhưng tôi lại khá lạnh lùng và khó gần, mấy đứa cùng lớp bảo với cái Thu như thế, chứ cũng chẳng đứa nào dám nói trực tiếp với tôi, vì chúng nó.. sợ tôi.
"Ừ thấy rồi, toàn đi với nhau.." Tôi thấy mình hơi bị hớ, nói thế khác nào tôi toàn theo dõi nó nên mới biết hội bạn nó toàn đi với nhau, tôi nhanh chóng chữa ngượng, "Toàn trai đẹp nhỉ.."
"Có thích đứa nào không tao giới thiệu cho.."
Tôi nhìn gương mặt nghiêm túc của nó, cảm thấy thật là..
Còn chưa nghĩ ra là mình thấy thế nào thì một chiếc ô tô đi ngược chiều đã bấm còi inh ỏi, tôi đành chủ động giảm tốc độ để lùi về sau, nhường đường cho xe đi qua. Đường từ làng tôi đến trường cấp hai cũng khá hẹp, nên là tôi mới ghét cái bọn đi đường giăng hàng giăng lối là vậy đó, thực ra cũng là vì sợ chúng nó đi ẩu quá sẽ có chuyện thôi.
Sau đó thì tôi cũng không đi lên ngang hàng với nó nữa, nó cũng không quay lại hỏi tôi thêm điều gì, hai đứa của im lặng như vậy đến khi về đến ngõ vào nhà nó, nó mới quay lại nói chào tạm biệt tôi, tôi cũng gượng gạo cười đáp lại, rồi phi thẳng về nhà mình.
Về đến cổng nhà rồi mới nhận ra tim mình đang loạn nhịp, nãy giờ cắm đầu cắm cổ đạp xe chẳng chú ý đến cái gì xung quanh, may mà vẫn nhớ nhà mình ở đâu để mà về. Cuộc nói chuyện đầu tiên của năm cấp hai giữa chúng tôi đã kết thúc như vậy đó.
Từ hôm đó tôi mới bắt đầu chú ý, cảm xúc của tôi mỗi lần gặp nó đều rất khác lạ, tôi bắt đầu không dám bắt chuyện với nó, dù rất muốn nói nhưng lại cứ giả vờ lạnh lùng không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy hồi hộp khi nó vu vơ hỏi tôi một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại trả lời một cách rất ngớ ngẩn, sau này nghĩ lại tôi còn muốn tự cười sự ngu ngốc của chính mình.
Đó là cảm xúc của tôi, còn cảm xúc của nó thì sao nhỉ? Tôi không thể nào đoán ra được, vì tôi còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt nó nữa, vậy thì làm sao có thể nhận ra là nó đang có cảm giác gì với tôi hay không. Nó không ngại nói chuyện với tôi, nhưng tôi lại ngại trả lời nó. Một phần cũng là vì tôi nhận ra nó nhiệt tình với tất cả mọi người, với cái Thu cũng thế, với cái.. Lan cũng vậy, chứ không phải chỉ riêng với tôi, có lẽ cái đó gọi là nhiệt tình với những người bạn cũ.
Còn về Phong, tại sao tôi lại nói là phong chạy theo tôi nhỉ? Hình như là có một số chuyện gì đó khiến tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi không biết là có phải mình đang ảo tưởng hay không. Phong càng lớn càng trầm tính, càng tỏ rõ sự chín chắn hơn các bạn cùng trang lứa.
Ở lớp Phong là một lớp trưởng rất nghiêm túc và gương mẫu, nhiều bạn bảo là phong khô khan và gia trưởng. Có thể đúng là Phong hơi khô khan thật, vì cậu ấy ít khi nói đùa hay vui vẻ trêu chọc mọi người, nhưng tôi không cảm thấy đó là nhược điểm của cậu ấy.
Không phải quá khoa trương khi nói rằng suốt bốn năm cấp hai, Phong là một hình mẫu lớp trưởng hoàn hảo trong lòng tôi, từ tính cách đến ngoại hình, cậu ấy đều phù hợp với phong thái của một người lãnh đạo tập thể. Hay là vì thất tình sớm nên người ta lại càng trưởng thành hơn nhỉ?
Cũng có thế là đúng, nhưng mà tôi không muốn nhắc đến chuyện cũ này của Phong nữa, nên sẽ tạm coi như chị Hằng đã đến một nơi hạnh phúc của riêng chị ấy rồi, cả tôi và Phong đều thật lòng mong muốn như thế.
Lớp trưởng sẽ được thể hiện rõ vai trò của mình vào các ngày lễ kỷ niệm của trường, hoặc là trong.. giờ thể dục. Phong đứng phía trên chỉ huy cả lớp rất nghiêm khắc và lạnh lùng, cả lớp tôi ngoan ngoãn nghe theo hiệu lệnh. Dù sao thì lớp tôi cũng khá ngoan, dường như chẳng có thành phần cá biệt nào, hoặc là chưa xuất hiện thành phần cá biệt nào cả, bởi vì đều là học sinh cấp một mới được lên cấp mới, nên nhiều cá tính còn chưa bộc lộ ra.
Nhưng không hiểu sao tôi lại có một lòng tin vững chắc là Phong vẫn sẽ có thể hoàn thành tốt vai trò của mình dù cho lớp tôi có xuất hiện những thành phần đó hay không. Lòng tin bất diệt đó giống như là kết quả của sự thần tượng mù quá và thái quá, nhưng sự thật là Phong cũng chưa bao giờ làm tôi thất vọng.
Cô gái mười một tuổi đã bắt đầu cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong cảm xúc của mình, hay đỏ mặt và bối rối mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó, bóng dáng đó, nụ cười và ánh mắt đó. Thậm chí còn hay bị nhầm lẫn khi nhìn thấy ai hao hao giống cũng lầm tưởng là người đó.
Tôi lớn hơn các bạn nữ cùng trang lứa rất nhiều, cả về ngoại hình lẫn suy nghĩ, chắc đó cũng là lý do khiến tôi có nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn và rõ ràng hơn bất kỳ ai. Năm lớp sáu tôi đã là đứa con gái to cao nhất lớp, tôi không muốn dùng từ béo, dù trong mắt chúng nó thì tôi đúng là vậy đấy, nhưng tôi chỉ cảm thấy là khung xương mình lớn hơn các bạn, nên dù có gầy thì cũng vẫn to lớn hơn các bạn mà thôi, tôi vẫn luôn tự an ủi mình như vậy.
Tôi cao hơn Phúc, to.. gấp rưỡi Phúc. Tôi có cảm giác nó vẫn chẳng khác gì những năm cấp một, có thể là cao hơn một chút, nhưng gương mặt thì vẫn non nớt và trắng trẻo, và vẫn gầy gò nhỏ con, có lần nó đã vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên hỏi tôi là, sao mày lớn nhanh thế, tôi không hiểu là nó thực sự muốn biết lý do, hay chỉ là hỏi để thể hiện sự ngạc nhiên thôi, nên tôi chỉ trả lời là ăn nhiều nên nó thế.
Điều khác biệt duy nhất của Phúc chắc có lẽ là nó không còn thích chơi bắn bi nữa, mà chuyển sang đá bóng. Tôi coi đó là dấu hiệu của sự trưởng thành, nên lại càng say mê nó, nhất là những lần nhìn thấy nó đá bóng ở sân trường, tuy vóc dáng nó nhỏ con hơn các bạn, nhưng lại rất nhanh nhẹn.
Trường tôi không có sân cỏ riêng để đá bóng, mà học sinh nam hay đá bóng ngay ở sân bê tông trong giờ thể dục, ngã thì chắc chắn là sẽ rất đau, nhưng cũng chẳng ai kêu ca gì, chỉ có mấy bạn nữ đứng ngoài ngắm các chàng trai trong mộng của mình rồi đau lòng thôi.
Phúc có vẻ rất nhanh chóng đã thân thiết với các bạn trong lớp, tan học đều thấy nó đi về cùng một nhóm bạn nam ở lớp mới, cho nên tôi cũng chẳng có cơ hội để đi về cùng nó. Tôi và cái Thu vẫn đi cùng nhau, ngày nào cũng như ngày nào, không kể mưa nắng.
Nhưng một điều lạ là sáng nào đi học về phía trước hai đứa tôi cũng là mấy bạn nam lớp D. Ban đầu nó cứ hay thắc mắc là sao lại trùng hợp thế, lâu rồi thành quen, nó cũng chẳng hỏi nữa, chỉ có mỗi mình tôi biết là tại sao thôi.
Năm lớp sáu lớp phó học tập có trách nhiệm giữ sổ đầu bài. Mỗi buổi sáng đến trường sẽ vào văn phòng giáo viên lấy sổ đầu bài cho các thầy cô ký, buổi trưa về lại mang sổ đầu bài cất vào văn phòng. Những lần mang sổ đi cất tôi đều đi rất chậm chạp, làm cái Thu chờ tôi cũng sốt ruột.
Đến khi nào thấy nhóm mấy bạn nam lớp D đi xuống nhà xe, tôi mới nhanh chóng chạy về lớp lấy cặp sách để đi về. Dần dần tôi nhận ra là nhóm đó luôn luôn về cuối cùng trong lớp, nên tôi và cái Thu cũng tự nhiên thành hai đứa về muộn nhất lớp.
Có một hôm, nhà cái Thu có việc phải về trước, nên tôi đành về một mình, nhưng thói quen chờ đợi để đi cất sổ đầu bài vẫn không thay đổi. Sau khi chậm chạp đi từ văn phòng về lớp, vẫn chưa thấy nhóm bạn kia đi lấy xe đạp, nên tôi lại ngồi ở bàn đầu tiên sát cửa ra vào lớp ngẩn ngơ ngồi chờ. Một lúc lâu sau mới thấy có tiếng nói ồn ào của mấy bạn nam từ xa vọng tới, tôi mới hé mắt ra cửa nhìn, vừa ló đầu ra thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của nó.
"Ủa chưa về à?" Nó vui vẻ hỏi tôi rồi lại quay sang buôn chuyện với mấy cậu bạn. Tôi hơi ngơ ngác vì không nghĩ là nó đang hỏi mình. Hóa ra là nó vẫn nhớ tôi đó chứ, tôi còn tưởng một thời gian không học chung lớp là nó quên tôi rồi. Nó hỏi xã giao vậy thôi chứ cũng không hẳn là một câu hỏi cần được trả lời, nhưng tôi vẫn trả lời như một cái máy.
"Ừ bây giờ về.." Tôi ấp úng rồi lon ton chạy ra lấy xe, nhóm bạn của nó vẫn đi trước, tôi đi theo sau. Ra đến đường lớn vẫn như vậy, tôi vẫn chậm chạp đạp xe phía sau, nhìn chúng nó giăng hàng giăng lối trước mặt, không khỏi lẩm bẩm chửi thầm vài câu. Chẳng qua là vì tôi ghét mấy đứa đi đường cứ giăng hàng ra nói chuyện nhăn nhở thôi, chứ cũng chẳng phái có ác cảm gì với nhóm bạn này, hơn nữa Phúc cũng nằm trong số đó, nhưng tôi lại không ghét nó được.
Đến đoạn rẽ xuống làng của mấy đứa kia, chúng nó mới vẫy tay chào nhau rồi đi vào ngõ đó. Tôi cảm thấy hình như Phúc đang đi chậm lại, tôi cũng giật mình giảm tốc độ để giữ nguyên vị trí đi phía sau nó. Một lúc sau chắc thấy chán quá vì chẳng có ai nói chuyện cùng, nó mới quay đầu lại phía sau.
"Về một mình thôi à? Cái Thu đâu?" Nó đang hỏi thăm tôi hay hỏi thăm cái Thu cũng không biết nữa.
"Nó về trước rồi?" Tôi vẫn tươi cười, thực ra trong lòng tôi cũng vui lắm, vì đây là lần đầu tiên từ khi lên cấp hai nó chủ động bắt chuyện với tôi đấy.
"Lớp mới có vui không? Có nhiều người quen không?" Nó lại hỏi tiếp, tôi đành đi nhanh lên một chút cho ngang hàng với nó để dễ nói chuyện.
"Ừ cũng bình thường, quen Thu và Phong thôi, còn lại chưa thân lắm.." Tôi thật thà.
"Ủa Phong cũng học lớp đó à?" Nó có vẻ hào hứng, "Bên này chẳng có ai quen.. à có cái Lan thôi.." Nó vẫn vui vẻ khi nhắc đến cái tên tôi ghét nhất đó, "Nhưng mà thân nhau nhanh lắm, thấy mấy đứa hồi nãy không? Chơi với chúng nó vui cực kỳ.."
Tôi nhận ra là Phúc thay đổi nhiều so với hồi cấp một quá, nó có vẻ hòa đồng hơn và.. nói cũng nhiều hơn, ngược lại với tôi, tôi thì ngày càng ít nói và trầm tính. Tuy là làm lớp phó học tập và văn nghệ, nhưng tôi lại khá lạnh lùng và khó gần, mấy đứa cùng lớp bảo với cái Thu như thế, chứ cũng chẳng đứa nào dám nói trực tiếp với tôi, vì chúng nó.. sợ tôi.
"Ừ thấy rồi, toàn đi với nhau.." Tôi thấy mình hơi bị hớ, nói thế khác nào tôi toàn theo dõi nó nên mới biết hội bạn nó toàn đi với nhau, tôi nhanh chóng chữa ngượng, "Toàn trai đẹp nhỉ.."
"Có thích đứa nào không tao giới thiệu cho.."
Tôi nhìn gương mặt nghiêm túc của nó, cảm thấy thật là..
Còn chưa nghĩ ra là mình thấy thế nào thì một chiếc ô tô đi ngược chiều đã bấm còi inh ỏi, tôi đành chủ động giảm tốc độ để lùi về sau, nhường đường cho xe đi qua. Đường từ làng tôi đến trường cấp hai cũng khá hẹp, nên là tôi mới ghét cái bọn đi đường giăng hàng giăng lối là vậy đó, thực ra cũng là vì sợ chúng nó đi ẩu quá sẽ có chuyện thôi.
Sau đó thì tôi cũng không đi lên ngang hàng với nó nữa, nó cũng không quay lại hỏi tôi thêm điều gì, hai đứa của im lặng như vậy đến khi về đến ngõ vào nhà nó, nó mới quay lại nói chào tạm biệt tôi, tôi cũng gượng gạo cười đáp lại, rồi phi thẳng về nhà mình.
Về đến cổng nhà rồi mới nhận ra tim mình đang loạn nhịp, nãy giờ cắm đầu cắm cổ đạp xe chẳng chú ý đến cái gì xung quanh, may mà vẫn nhớ nhà mình ở đâu để mà về. Cuộc nói chuyện đầu tiên của năm cấp hai giữa chúng tôi đã kết thúc như vậy đó.
Từ hôm đó tôi mới bắt đầu chú ý, cảm xúc của tôi mỗi lần gặp nó đều rất khác lạ, tôi bắt đầu không dám bắt chuyện với nó, dù rất muốn nói nhưng lại cứ giả vờ lạnh lùng không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy hồi hộp khi nó vu vơ hỏi tôi một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại trả lời một cách rất ngớ ngẩn, sau này nghĩ lại tôi còn muốn tự cười sự ngu ngốc của chính mình.
Đó là cảm xúc của tôi, còn cảm xúc của nó thì sao nhỉ? Tôi không thể nào đoán ra được, vì tôi còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt nó nữa, vậy thì làm sao có thể nhận ra là nó đang có cảm giác gì với tôi hay không. Nó không ngại nói chuyện với tôi, nhưng tôi lại ngại trả lời nó. Một phần cũng là vì tôi nhận ra nó nhiệt tình với tất cả mọi người, với cái Thu cũng thế, với cái.. Lan cũng vậy, chứ không phải chỉ riêng với tôi, có lẽ cái đó gọi là nhiệt tình với những người bạn cũ.
Còn về Phong, tại sao tôi lại nói là phong chạy theo tôi nhỉ? Hình như là có một số chuyện gì đó khiến tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi không biết là có phải mình đang ảo tưởng hay không. Phong càng lớn càng trầm tính, càng tỏ rõ sự chín chắn hơn các bạn cùng trang lứa.
Ở lớp Phong là một lớp trưởng rất nghiêm túc và gương mẫu, nhiều bạn bảo là phong khô khan và gia trưởng. Có thể đúng là Phong hơi khô khan thật, vì cậu ấy ít khi nói đùa hay vui vẻ trêu chọc mọi người, nhưng tôi không cảm thấy đó là nhược điểm của cậu ấy.
Không phải quá khoa trương khi nói rằng suốt bốn năm cấp hai, Phong là một hình mẫu lớp trưởng hoàn hảo trong lòng tôi, từ tính cách đến ngoại hình, cậu ấy đều phù hợp với phong thái của một người lãnh đạo tập thể. Hay là vì thất tình sớm nên người ta lại càng trưởng thành hơn nhỉ?
Cũng có thế là đúng, nhưng mà tôi không muốn nhắc đến chuyện cũ này của Phong nữa, nên sẽ tạm coi như chị Hằng đã đến một nơi hạnh phúc của riêng chị ấy rồi, cả tôi và Phong đều thật lòng mong muốn như thế.
Lớp trưởng sẽ được thể hiện rõ vai trò của mình vào các ngày lễ kỷ niệm của trường, hoặc là trong.. giờ thể dục. Phong đứng phía trên chỉ huy cả lớp rất nghiêm khắc và lạnh lùng, cả lớp tôi ngoan ngoãn nghe theo hiệu lệnh. Dù sao thì lớp tôi cũng khá ngoan, dường như chẳng có thành phần cá biệt nào, hoặc là chưa xuất hiện thành phần cá biệt nào cả, bởi vì đều là học sinh cấp một mới được lên cấp mới, nên nhiều cá tính còn chưa bộc lộ ra.
Nhưng không hiểu sao tôi lại có một lòng tin vững chắc là Phong vẫn sẽ có thể hoàn thành tốt vai trò của mình dù cho lớp tôi có xuất hiện những thành phần đó hay không. Lòng tin bất diệt đó giống như là kết quả của sự thần tượng mù quá và thái quá, nhưng sự thật là Phong cũng chưa bao giờ làm tôi thất vọng.