Chương : 36
Chưởng quỹ họ Lý, vốn là Nhị chưởng quỹ, một năm rưỡi trước dựa vào nịnh hót Tạ Thanh Vinh mà bò lên vị trí chưởng quỹ. Hắn nắm trong tay quyền trưởng quỹ, trước mặt Tạ Thanh Vinh a dua nịnh nọt lấy lòng. Ở trước mặt của Hỏa Kế thì cao cao tại thượng, vênh váo tự đắc.
Sau khi áo váy thình hành, Khúc Cư trở nên lỗi thời. Một số nữ tử quấn quanh người quá mức thướt tha động lòng người, không còn là nữ tử cao quý trang nghiêm, khiến cho người mua khúc cư càng ngày càng ít. cửa hàng y phục Tạ Ký trờ thành nơi duy nhất trong kinh thành bán khúc cư, vẫn được khách quen trung thành đến thăm.
Nhưng Lý chưởng quỹ vừa lên chức thì thấy thời của khúc cư đã qua nên không thèm để ý người khác khuyên can, cũng theo chân bán áo váy đang thịnh hành, nên nửa năm trước đã khiến cho Trần may vá và Vương may vá đã từng đi theo Tạ Hân Tuyền thiết kế Khúc Cư phải tức giận bỏ đi.
Cửa hàng y phục Tạ Ký là cửa hàng y phục đệ nhất kinh thành, Lý chưởng quỹ không cam lòng bán cho dân đen, nhưng quan to quyền quý thì lại không thèm nhìn tới áo váy thiết kế bình thường dưới tay hắn. Cho nên trong nửa năm nay chẳng những không kiếm được nhiều tiền, mà ngược lại vì trang phục giống nhau quá nhiều nên buôn bán xuống dốc. Bây giờ lại vì thái độ xa cách mà đuổi đi nhóm khách quen cũ khiến tiệm càng khó khăn ít khách.
"Lý chưởng quỹ, vậy ngươi đã biết, bây giờ ta là thê chủ của Sơ Thần, cũng là chủ nhân tất cả khế đất của Tạ gia."
Khế đất của Tạ gia, Tiêu Vãn sớm trả lại toàn bộ cho Thẩm thị. Bây giờ nói ra chỉ để lập uy.
"Ra mắt tân chủ nhân! Không biết chủ nhân đại giá quang lâm..."
Nhìn Lý chưởng quỹ chân chó nịnh hót, Tiêu Vãn khẽ mỉm cười, cất giọng nói: "Hôm nay bản tiểu thư đúng lúc rãnh rỗi, đi ngang qua nơi này thì tới kiểm tra sổ sách một chút." Nàng vén áo bào lên ngồi trên ghế, bộc lộ khí chất Đại tiểu thư, "Đem sổ sách tháng này của cửa hàng y phục đến đây đi."
Thấy Tiêu Vãn đột nhiên xuất hiện muốn kiểm tra sổ sách, Lý chưởng quỹ khẩn trương nhíu mày, lòng luống cuống. Nhưng nghĩ đến vị đại tiểu thư bao cỏ bất tài hôm nay chỉ dẫn theo một nha hoàn tới đây, chắc thật sự chỉ tạm thời cao hứng muốn xem sổ sách đi.
"Sao vậy Lý chưởng quỹ? Chẳng lẽ sổ sách có vấn đề?" Tiêu Vãn bất mãn hỏi.
"Không có, dĩ nhiên không có vấn đề! Chẳng qua là trí nhớ có chút lộn xộn, mong tiểu thư bao dung." Nghĩ Tiêu Vãn căn bản xem sổ sách không hiểu, Lý chưởng quỹ không chút lo lắng dâng sổ sách tháng này lên. Lúc nàng làm chưởng quỹ, thường chuẩn bị hai bản sổ sách, một quyển để cho mình nhớ, một quyển còn lại là ở đầu mỗi tháng thanh sau khi thanh toán sổ sách thì để cho chủ nhân xem. Lần này Tiêu Vãn đột nhiên xuất hiện muốn xem sổ sách, Lý chưởng quỹ không còn cách nào đưa sổ ghi chép của mình lên.
Nguyên tưởng rằng Tiêu Vãn chẳng qua là tùy ý lật vài tờ, tự cao tự đại xem qua, ai ngờ nàng lại tỉ mỉ xem, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, lòng Lý chưởng quỹ lập tức chùng xuống.
Tiêu Vãn lật bốn năm tờ, trên phát hiện sổ sách đều là sổ thu chi, vừa không phân hạng mục, vừa không phân chia tổng quát và chi tiết, chẳng qua là đơn giản ghi lại xuất nhập hàng hóa và tiền bạc lúc nó xảy ra.
Đây là cách thức ghi chép sổ sách của mười mấy năm trước, quá qua loa sơ sài mà lại không thực dụng. Theo sự tiến bộ mấy năm gần đây, sổ sách ghi chép của Đông Nguỵ đã được phân loại kỹ càng, ví dụ như sổ sách của Tiêu gia áp dụng phương thức một trang được chia ra ba khung, dễ dàng sắp xếp và bổ sung, rõ ràng lại cặn kẽ. Mỗi lần đến cuối tháng lúc quyết toán kiểm kê sổ sách sẽ mắc lỗi.
Nhưng Lý chưởng quỹ vẫn dùng phương pháp ghi chép sổ sách cũ!
Trong lòng Tiêu Vãn chùng xuống, dằn lòng xuống lại lật vài tờ. Bởi vì sổ sách ghi chép chỉ ghi lại số tiền và hàng hóa xuất nhập, lúc tính toán chỉ cần đem lợi nhuận và hàng hóa xuất nhập đối chiếu với nhau là được. Bởi vì Tạ Sơ Thần đã dạy nàng phương pháp kế toán bốn cột đơn giản, Tiêu Vãn lo lắng không yên tâm, tiện tay cầm bàn tính tính toán, ai ngờ sổ sách bị sai!
Sắc mặt Tiêu Vãn ngày càng thâm trầm, ước chừng xem nửa nén hương thời gian, lại tìm ra không ít sổ sách bị lỗi và nợ khó đòi! Bây giờ mới giữa tháng đã ghi chép hồ đồ như vậy, đến cuối tháng toán sổ sách làm sao mà cân bằng được! Suốt một năm rưỡi, Tạ Thanh Vinh chưa bao giờ phát hiện sai sót, có thể thấy được sổ sách Lý chưởng quỹ đưa cho Tạ Thanh Vinh rất có thể là sổ sách giả!
Nếu đã giả sổ sách thì chắc chắn sẽ có tham ô!
Tiêu Vãn khép sổ sách lại, nhàn nhạt hỏi: "Lý chưởng quỹ, mỗi tháng tiền lương của ngươi là bao nhiêu?"
Lý chưởng quỹ không hiểu ra sao, trả lời: "Hai mươi lượng."
Lương tháng bình thường của chưởng quỹ cửa hàng nhiều nhất cũng mười lăm lượng, Lý chưởng quỹ có thể cầm hai mươi lượng tiền lương là bởi vì cửa hàng y phục của Tạ Ký đã từng nổi danh, nhưng bây giờ nàng cũng không đủ tư cách đó.
"Còn các ngươi?" Tiêu Vãn hỏi bốn người lúc nãy cắn hạt dưa tán gẫu. Bốn người kia còn tưởng rằng Tiêu Vãn muốn cất nhắc mình, vội vàng kích động nói: "Chúng tiểu nhân tiền lương năm lượng."
Cứ như vậy, Tiêu Vãn hỏi rõ ràng tiền lương của mỗi người. Thật sự là lương của chưởng quỹ ở cửa hàng y phục bận rộn cũng chỉ có tám lượng bạc, tiền lương của nhóm may vá làm việc cực nhọc cũng chỉ có bốn lượng bạc. Bốn tên hỏa kế này vì có quan hệ tốt với Lý chưởng quỹ mà được năm lượng tiền lương, còn một hỏa kế mới vừa đến cũng được ba lượng.
"Lý chưởng quỹ, mấy người các ngươi nữa." Chỉ vào kia bốn tên hỏa kế chơi bời lêu lổng, Tiêu Vãn lạnh lùng nói, "Các ngươi bị bản tiểu thư sa thải rồi, cầm tiền lương tháng này đi đi. Họa Hạ, đưa bạc cho bọn hắn."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Sau một hồi lâu, Lý chưởng quỹ kinh hoảng quỳ trước chân Tiêu Vãn, khẩn trương hỏi: "Đại tiểu thư, đến tột cùng tiểu nhân đã làm sai điều gì, sao ngài lại muốn sa thải chúng ta? Tiểu nhân nhất định sẽ sửa chữa, không để cho tiểu thư thất vọng!"
"Thân là chưởng quỹ, tiền lương cao ngất đến hai mươi lượng mà sổ sách ghi chép lộn xộn, số liệu sai khiến cho nợ khó đòi đếm không xuể."
Thấy nữ tử nổi tiếng ngu ngốc hoàn khố nhưng lại chỉ ra rõ ràng những lỗi sai, Lý chưởng quỹ ngẩn ra kinh ngạc. Nàng như lần đầu tiên gặp Tiêu Vãn như vậy, mắt trợn to, không thể tin.
Một lúc lâu sau, môi run rẩy nói: "Tiểu thư, bởi vì gần đây ta bận rộn trăm bề nên sổ sách ghi chép có hơi sai sót, sau này..."
"Bận rộn? Ngươi đảm nhận vị trí chưởng quỹ, nửa năm nay tiền lãi của cửa hàng y phục Tạ Ký cực kì ý, sinh ý thì tuột dốc. Hôm nay trong cửa hàng y phục ngay cả một vị khách nhân cũng không có, đây là bận rộn mà ngươi nói sao?"
"Đó là do Cẩm Tú Y Các ở đối diện đoạt sinh ý của chúng ta!" Lý chưởng quỹ vội vàng giải thích.
"Còn xảo biện!" Thấy Lý chưởng quỹ chưa bao giờ nghĩ sinh ý tuột dốc là do mình quản lý không tốt, mà lại là trách Cẩm Tú Y Các mới mở đối diện, dám tự cho là đúng nói đối phương đoạt sinh ý của mình.
Tiêu Vãn giận dữ, lạnh giọng nói: "Đừng tưởng bản tiểu thư là Tạ Thanh Vinh ngu xuẩn kia, uổng phí tiền lương hai mươi lượng mỗi tháng nuôi người vô dụng như vậy!
"Tiêu tiểu thư!" Một khối thịt béo to như vậy làm sao Lý chưởng quỹ chịu buông tha. Thấy Tiêu Vãn quyết tâm muốn đuổi mình, nàng vội vàng nói: "Tiêu tiểu thư, cho tiểu nhân thêm một cơ hội nữa! Lần sau, tiểu nhân nhất định... Nhất định!"
Tiêu Vãn khoát tay, lạnh lùng ngắt lời: "Họa Hạ, phát tiền xong thì tiễn khách cho bản tiểu thư. Nếu có người tranh cãi không chịu đi thì ném ra ngoài!"
Thấy kết cục đã định, Lý chưởng quỹ dứt khoát xé rách mặt, mắng: "Tiêu Vãn, ta quản lý cửa hàng y phục Tạ Ký hai năm, không có công lao cũng có khổ lao, vậy mà ngươi cứ như vậy đuổi ta! Lấy oán trả ơn mà! Ngươi là Đại tiểu thư thế gia, cơm tới há mồm, y phục tới đưa tay, căn bản không hiểu buôn bán khó khăn thế nào! Cửa hàng y phục này nếu không phải do ta khổ tâm kinh doanh thì đã sớm đóng cửa!"
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Vãn trừng mình, khóe miệng cười lạnh càng ngày càng quỷ dị, Lý chưởng quỹ mới nhớ đây là vị tiểu bá vương tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, tùy tiện nhấc tay cũng có thể làm cho nàng muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Nàng lập tức bị dọa cho sợ, kẹp đuôi chó chạy khỏi cửa hàng.
Nàng vừa đi thì bốn gã hỏa kế cầm tiền lương Họa Hạ đưa, cũng hoảng hốt chạy khỏi cửa hàng.
Tiêu Vãn dùng một chiêu giết gà dọa khỉ như vậy khiến cho bên trong cửa hàng y phục yên lặng đến quỷ dị, mọi người thận trọng đứng thẳng không dám lộn xộn. Thấy vẻ mặt mọi người sợ hãi, Tiêu Vãn khẽ mỉm cười, hiền hòa nói: "Mọi người không cần thận trọng như vậy. Về chuyện cửa hàng y phục, ta muốn cùng mọi người hàn huyên một chút."
Tiêu Vãn biết trước mặt mọi người không ai dám nói lời thật nên nàng gặp riêng từng người. Lúc đầu mọi người còn sợ hãi, không dám nói thật, sau đó thấy sặc mặt Tiêu Vãn hiền hòa, không kiêu căng như lời đồn thì mới từ từ thả lỏng miệng.
Tiêu Vãn phân tích, cửa hàng y phục Tạ Ký có thể tận lực duy trì một năm rưỡi không bị lỗ vốn không phải do Lý chưởng quỹ cố gắng xoay chuyển tình thế mà là do nhị chưởng quỹ Ninh Thu và hai vị lão nhân may vá tận lực chống đỡ. Ninh Thu là đồ đệ do Tạ Hân Tuyền dẫn dắt, vốn là người thừa kế cửa hàng y phục Tạ Ký, đáng tiếc sau khi Tạ Thanh Vinh lên làm chủ lại để cho tên Lý chưởng quỹ a dua nịnh nọt trở thành chưởng quỹ của cửa hàng y phục Tạ Ký, còn hai vị lão nhân may vá thì bị Lý chưởng quỹ chọc cho tức giận bỏ đi, nửa năm trước đã tự lập môn hộ.
Lúc Tiêu Vãn nhìn thấy Ninh Thu, nàng đang ở trong phòng kho sắp xếp y phục. Ninh Thu khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, cao gầy, sắc mặt hơi mệt mỏi tái nhợt. Lúc thấy Tiêu Vãn đến, nàng không nịnh nọt, cũng không hèn mọn, thái độ cung kính vừa phải, là loại người hào sảng mà Tiêu Vãn thích.
Lúc Tiêu Vãn hỏi nàng vì sao không rời đi cùng lúc với những thợ may, sắc mặt nàng hơi đau khổ, nhỏ giọng nói: " cửa hàng y phục Tạ Ký là do sư phó và sư phụ của thầy cùng nhau cố gắng mà lập nên, là tâm huyết hai mươi mấy năm của hai người."
"Sư phó từng nói, y phục thể hiện tình cảm. Mỗi bộ y phục đều được thiết kế để đem đến sự ấm áp và vui vẻ cho khách hàng.” Nhưng sư phó thiết kế năm đó bây giờ đã đi mất…. chỉ còn lại nàng ở lại cửa hàng y phục, lại bị hai tên Tạ Thanh Vinh và Lý Duệ hút máu chà đạp đến không còn gì cả."
"Ta không thể vì tức giận mà rời đi, bởi vì ta nếu đi rồi thì sẽ không ai có thể bảo vệ cửa hàng y phục này. Ta đang đợi đến ngày thiếu gia lập gia đình, có lẽ sẽ có người đến bảo vệ cửa hàng y phục này cùng với thiếu gia, loại trừ những con độc trùng cắn nuốt cửa hàng y phục Tạ Ký kia!"
Lúc nhỏ, Tiêu Vãn đúng là đã từng rất thích mặc Khúc Y. Nhưng sau khi lớn lên, nàng cho là khúc cư quá mức xinh đẹp, không phù hợp với hình tượng cao lớn của nàng nên không mặc nữa. Hôm nay, nghe được lời rủ rỉ đau khổ của Ninh Thu về cửa hàng y phục Tạ Ký những năm gần đây, lòng Tiêu Vãn khẽ động, nhẹ nhàng mở miệng: "Ninh Thu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng quỹ mới của cửa hàng y phục Tạ Ký. Ta có việc muốn mời ngươi giúp một tay."
Lúcbiết được Tạ Sơ Thần gả cho kinh thành đệ nhất hoàn khố, Ninh Thu cảm thấy sấm sét giữa trời quang, nghĩ thầm lần này xong rồi. Lý Duệ thích a dua nịnh nọt lấy lòng, lại là loại hình mà nữ tử hoàn khố Tiêu Vãn này thích nhât. Sau này dù là thiếu gia hay là cửa hàng y phục cũng sẽ không ai bảo vệ nữa…
Nhưng sau khi nghe kế hoạch của Tiêu Vãn, nàng kinh ngạc cảm thấy, có thể thiếu gia đã gả cho một vị Thê chủ tốt.
Sau khi rời khỏi nhà kho, Tiêu Vãn tuyên bố trước mặt mọi người Ninh Thu là chưởng quỹ mới, đồng thời lên kế hoạch tiến hành chỉnh đốn từ trên xuống dưới cửa hàng y phục Tạ Ký. Lúc Tiêu Vãn đang cùng mọi người nghiên cứu thảo luận kế hoạch tương lai, Họa Hạ nhíu mày đi vào.
"Tiểu thư, tên Lý Duệ mang theo một đám người chạy tới cửa tranh cãi ầm ĩ, nói ngài là tên con nhà giàu bất tài vô dụng không phân biệt tốt xấu dám đuổi nàng đi, có dụng ý xấu muốn chiếm đoạt cửa hàng y phục của Tạ Gia, bụng dạ khó lường, lòng lang dạ sói!" Hôm nay Họa Hạ không còn ghét Tiêu Vãn như trước kia nữa, mà là nha hoàn nhỏ siêu cấp hộ chủ. Nàng không vui giơ giơ nắm đấm, tức giận nói: "Nàng ở bên ngoài có dụng ý xấu muốn làm ô uế thanh danh của ngài, nô tài đánh nàng một trận nhé?”
Tiêu Vãn cau mày khó hiểu.
Mới vừa rồi, Lý chưởng quỹ rõ ràng kiêng kỵ thế lực Tiêu gia sau lưng nàng nên đã hoảng hồn rời đi, vì sao bây giờ đột nhiên vòng lại làm ô uế thanh danh nàng? Lá gan của Lý chưởng quỹ khi nào thì trở nên lớn như vậy, lại dám đối nghịch cùng với Tiêu gia!?
Chuyện này có gì đó mờ ám!
Sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống đi ra khỏi cửa hàng. Trước cửa đã sớm có một đám dân chúng không rõ chân tướng. Bọn họ nhìn Tiêu Vãn với ánh mắt tràn đầy tức giận và bất mãn, còn có người bàn luận xôn xao chuyện xấu thường ngày của Tiêu Vãn.
Nhìn thấy Tiêu Vãn đi ra, Lý Duệ đầy nước mắt nước mũi tố cáo chuyện ác độc và bá đạo Tiêu Vãn vừa làm, đem mình hoàn toàn nói thành thân phận người bị hại, thật giống như Tiêu Vãn đã làm chuyện ác tày trời gì đó.
Tiêu Vãn vốn là tiếng xấu lan xa, hôm nay lại bị Lý chưởng quỹ tùy ý hắt nước bẩn, dân chúng tin tưởng nhận định Tiêu Vãn chiếm đoạt cửa hàng y phục Tạ Ký, dùng quyền hành và bạo lực đuổi Lý chưởng quỹ đi! Thật ghê tởm!
Sau khi học võ một thời gian ngắn, tai của Tiêu Vãn rất thính, nghe được rõ ràng toàn bộ lời bọn họ giận dử nhỏ giọng chửi rủa.
Tiêu Vãn cười. Tay nàng duỗi ra ngăn Họa Hạ đang tức giận muốn đánh Lý chưởng quỹ, yếu ớt bước lên.
"Quan phủ xử án đều phải nghe xong lời giải thích của cả hai bên, cùng lúc tiến hành điều tra lấy chứng cứ rồi mới có thể xử án. Các vị hương thân chỉ nghe lời nói của một bên Lý Duệ đã kết luận là lỗi của ta thì cũng quá độc đoán rồi. Các vị có thể cho ta một cơ hội biện giải cho mình không?”
Tiêu Vãn lanh lảnh nói với giọng trong sáng ôn hòa, nghe như tiếng suối trong trẻo, hoàn toàn không giống người đã từng kiêu căng ngạo mạn, từng câu đều là bản tiểu thư. Tiếng dân chúng giận dữ bất mãn dần dần lắng xuống, như thật tò mò vị này nữ tử hoàn khố kiêu căng bá đạo sẽ nói ra lý do gì, sao thái độ lại biến đổi thành hết sức hiền hòa thân ái với dân chúng vậy.
Trong đám người có bốn năm nữ tử đặc biệt kích động đám người ồn ào lên, thấy dân chúng chợt an tĩnh lại, cũng chỉ có thể ngậm miệng theo.
"Hôm nay lúc ta tới cửa hàng y phục Tạ Ký thì thấy Lý Duệ đang cùng bốn gã hỏa kế cắn hạt dưa tán gẫu, khi có khách nhân vào tiệm mua quần áo thì nàng lại bởi vì quần áo của đối phương bị rách mà không thèm tiếp. Sau khi ta kiểm toán thì kinh ngạc phát hiện, Lý Duệ thân là chưởng quỹ của cửa hàng y phục Tạ Ký mà ngay cả cách ghi chép sổ sách cơ bản nhất cũng không biết rõ, sổ sách bị sai, nợ khó đòi nhiều đến đếm không xuể. Mà Tạ gia trả lương cho Lý Duệ đến hai mươi lượng bạc trắng, nhưng nửa năm nay nàng làm chưởng quỹ, chẳng những không có nâng ca sự nghiệp của cửa hàng y phục Tạ Ký mà còn khiến cho sinh ý của cửa hàng y phục bị xuống dốc. Thử hỏi chư vị, chưởng quỹ như vậy, các ngươi muốn thuê sao?"
Dừng một chút, Tiêu Vãn hơi lên giọng: "Chưởng quỹ hết ăn lại nằm giống như Lý Duệ thì dù các ngươi có muốn thuê thì Tiêu Vãn ta tuyệt sẽ không thuê! Ta cần một chưởng quỹ cố gắng làm việc vì cửa hàng chứ không phải người a dua nịnh nọt, không làm việc đàng hoàng. Ninh Thu chính là người được ta chọn lựa, cũng là chưởng quỹ mới của cửa hàng y phục Tạ Ký!"
Lời Tiêu Vãn như châu như ngọc, có khí phách, lập tức nhận được sự đồng tình của dân chúng.
Thật ra ngay từ đầu có một nhóm người được thuê đến gây chuyện, quạt gió thổi lửa (*), nên dân chúng đi ngang qua liền gia nhập hàng ngũ đi thu thập Tiêu Vãn, càng lúc càng đông.
(*) Quạt gió thổi lửa: rỉ tai chuyện xấu, tuyên truyền những lời dối trá để người khác tin tưởng, bị kích động mà theo làm việc xấu.
Danh tiếng của Tiêu Vãn quá thúi nên bây giờ mọi người mới nhớ lại cách đối đãi khách thường ngày chậm trễ coi thường của Lý chưởng quỹ. Mà bọn tiểu nhị còn lại của cửa hàng y phục Tạ Ký đã sớm đứng chung chiến tuyến với Tiêu Vãn, nhất là Ninh Thu, trước mặt mọi người khen vị chủ tử mới này, làm cho mọi người vô cùng hoài nghi lời của Lý chưởng quỹ.
"Hôm nay lúc ta đuổi Lý Duệ đã đưa tiền lương tháng này cho bà, tự nhận không thẹn với lương tâm. Mà ta thê chủ của Sơ Thần, cũng là nửa chủ tử của cửa hàng y phục Tạ Ký, vì tương lai phát triển của cửa hàng y phục Tạ Ký, hoàn toàn có tư cách đuổi một người vô dụng. Cho nên xin hỏi các vị, Tiêu Vãn ta làm sai chỗ nào!"
Tiêu Vãn giơ ngón tay chỉ vào Lý Duệ đang chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, khóe miệng lạnh lùng cười: "Mà trước mặt mọi người ba ta lại dám đổi trắng thay đen, nói mình thành người bị hại đầy ủy khuất, còn nói ta thành người lòng lang dạ sói, bá đạo vô sỉ bóc lột người làm, lại còn kích động dân chúng vu oan giá họa cho ta, không biết có có ý gì!"
Nhìn khí chất hoàn toàn khác thường ngày của Tiêu Vãn, mọi người cả kinh há to miệng.
"Họa Hạ, bắt bà ta lại, giải lên quan phủ nghiêm hình bức cung!"
Tiêu Vãn vừa ra lệnh, Lý Duệ lập tức bị Họa Hạ kéo ra từ trong đám người. Thấy Tiêu Vãn lạnh lùng cười, Lý Duệ vừa nghĩ tới hành động của nàng đối với Tạ Thanh Vinh, bị dọa đến chân run rẩy, quỳ úp người xuống đất: "Tiêu tiểu thư, ta, ta sai rồi...! Là có người cho tiểu nhân một trăm lượng bạc, để cho tiểu nhân vu oan làm ô uế thanh danh của ngài... Tiểu nhân không dám, cầu xin Tiêu tiểu thư tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân thật không dám!"
"Là ai?" Tiêu Vãn lạnh giọng quát.
"Tiểu nhân không biết... Nàng ta che mặt... Tiểu nhân không thấy gì cả..."
Đến đây thì mọi người bừng tỉnh đại ngộ, là có người cố ý lợi dụng Lý chưởng quỹ vu oan giá họa cho Tiêu Vãn. Nếu không phải Tiêu Vãn nói vài lời hóa giải nguy cơ, có thể bọn họ đã mắc lỗi lớn!
Trong nháy mắt, trước cửa của cửa hàng y phục Tạ Ký yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau áy náy cúi đầu. Còn Tiêu Vãn mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén mà thâm thúy.
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến: "Tử Uyên, có chuyện gì mà tức giận như vậy? Có gì cần ta giúp một tay không?"
Tiêu Vãn nhìn lên thì thấy Sở Mộ Thanh vội vàng đi tới. Nàng mặc một thân áo bào màu đỏ tía đắt tiền, tóc đen như mực buộc cao, khẽ bay bay trên không trung, tôn lên khuôn mặt tuấn tú dịu dàng kia.
Khi đến gần, Sở Mộ Thanh lập tức quan tâm hỏi thăm, còn ra lệnh hộ vệ mình gọi quan sai tới, giải Lý Duệ đi.
"Tử uyên, lại có người dám làm ô uế thanh danh của ngươi, chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!" Sở Mộ Thanh tức giận nói, "Tử Thanh nhất định sẽ bắt hung thủ để trả lại công đạo cho muội!"
Vì quý thư mực thường đi Minh Tiên Cư, mà trước khi trở về Tiêu phủ còn ở đó rất lâu, Tiêu Vãn cố ý sai Vân Yên điều tra một cái lão bản phía sau màn của Minh Tiên Cư, không ngờ không tra thì thôi, tra một cái thì giật mình. Lão bản phía sau màn của Minh Tiên Cư đúng là "Bạn tốt" của mình - Sở Mộ Thanh.
Mà nàng lần theo dấu vết này điều tra ra thì kinh ngạc phát hiện ra Cẩm Tú Y Các mà một năm nay rất được mọi người chú ý cũng là của Sở Mộ Thanh.
Trong mắt người đời thì Tam Hoàng nữ đương triều Sở Mộ Thanh là một kẻ chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng hoàng. Cho nên trong khi phe Đại Hoàng nữ và Nhị Hoàng nữ đấu tranh với nhau, thì không ai nghĩ tới vị Tam Hoàng nữ do tiểu thị sở sinh này lại âm thầm lặng lẽ bồi dưỡng thế lực của mình, vào thời khắc quan trọng nhất lại cho hai phe một kích trí mạng.
Không thể không nói, người bạn thân này của nàng giả bộ như thật nha!
Nếu không phải kiếp trước sở Mộ Thanh quá mức đắc ý, trước khi nàng chết lại nói ra tất cả chân tướng, muốn cho nàng chết không nhắm mắt thì sau khi nàng sống lại, sẽ tiếp tục tin lầm nàng ta và Quý Thư Mặc, tiếp tục gây ra bi kịch không thể vãn hồi của Tiêu gia.
Không, phải nói là, nếu trước khi nàng chết cũng không rõ chân tướng thì nàng cũng sẽ không vì oán khí quá nặng mà sống lại...
Sở Mộ Thanh, huyết hải thâm cừu của Tiêu gia ta, cái mũ xanh lè trên đỉnh đầu Tiêu Vãn ta, ta sẽ từ từ tính với ngươi!
Sau khi áo váy thình hành, Khúc Cư trở nên lỗi thời. Một số nữ tử quấn quanh người quá mức thướt tha động lòng người, không còn là nữ tử cao quý trang nghiêm, khiến cho người mua khúc cư càng ngày càng ít. cửa hàng y phục Tạ Ký trờ thành nơi duy nhất trong kinh thành bán khúc cư, vẫn được khách quen trung thành đến thăm.
Nhưng Lý chưởng quỹ vừa lên chức thì thấy thời của khúc cư đã qua nên không thèm để ý người khác khuyên can, cũng theo chân bán áo váy đang thịnh hành, nên nửa năm trước đã khiến cho Trần may vá và Vương may vá đã từng đi theo Tạ Hân Tuyền thiết kế Khúc Cư phải tức giận bỏ đi.
Cửa hàng y phục Tạ Ký là cửa hàng y phục đệ nhất kinh thành, Lý chưởng quỹ không cam lòng bán cho dân đen, nhưng quan to quyền quý thì lại không thèm nhìn tới áo váy thiết kế bình thường dưới tay hắn. Cho nên trong nửa năm nay chẳng những không kiếm được nhiều tiền, mà ngược lại vì trang phục giống nhau quá nhiều nên buôn bán xuống dốc. Bây giờ lại vì thái độ xa cách mà đuổi đi nhóm khách quen cũ khiến tiệm càng khó khăn ít khách.
"Lý chưởng quỹ, vậy ngươi đã biết, bây giờ ta là thê chủ của Sơ Thần, cũng là chủ nhân tất cả khế đất của Tạ gia."
Khế đất của Tạ gia, Tiêu Vãn sớm trả lại toàn bộ cho Thẩm thị. Bây giờ nói ra chỉ để lập uy.
"Ra mắt tân chủ nhân! Không biết chủ nhân đại giá quang lâm..."
Nhìn Lý chưởng quỹ chân chó nịnh hót, Tiêu Vãn khẽ mỉm cười, cất giọng nói: "Hôm nay bản tiểu thư đúng lúc rãnh rỗi, đi ngang qua nơi này thì tới kiểm tra sổ sách một chút." Nàng vén áo bào lên ngồi trên ghế, bộc lộ khí chất Đại tiểu thư, "Đem sổ sách tháng này của cửa hàng y phục đến đây đi."
Thấy Tiêu Vãn đột nhiên xuất hiện muốn kiểm tra sổ sách, Lý chưởng quỹ khẩn trương nhíu mày, lòng luống cuống. Nhưng nghĩ đến vị đại tiểu thư bao cỏ bất tài hôm nay chỉ dẫn theo một nha hoàn tới đây, chắc thật sự chỉ tạm thời cao hứng muốn xem sổ sách đi.
"Sao vậy Lý chưởng quỹ? Chẳng lẽ sổ sách có vấn đề?" Tiêu Vãn bất mãn hỏi.
"Không có, dĩ nhiên không có vấn đề! Chẳng qua là trí nhớ có chút lộn xộn, mong tiểu thư bao dung." Nghĩ Tiêu Vãn căn bản xem sổ sách không hiểu, Lý chưởng quỹ không chút lo lắng dâng sổ sách tháng này lên. Lúc nàng làm chưởng quỹ, thường chuẩn bị hai bản sổ sách, một quyển để cho mình nhớ, một quyển còn lại là ở đầu mỗi tháng thanh sau khi thanh toán sổ sách thì để cho chủ nhân xem. Lần này Tiêu Vãn đột nhiên xuất hiện muốn xem sổ sách, Lý chưởng quỹ không còn cách nào đưa sổ ghi chép của mình lên.
Nguyên tưởng rằng Tiêu Vãn chẳng qua là tùy ý lật vài tờ, tự cao tự đại xem qua, ai ngờ nàng lại tỉ mỉ xem, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, lòng Lý chưởng quỹ lập tức chùng xuống.
Tiêu Vãn lật bốn năm tờ, trên phát hiện sổ sách đều là sổ thu chi, vừa không phân hạng mục, vừa không phân chia tổng quát và chi tiết, chẳng qua là đơn giản ghi lại xuất nhập hàng hóa và tiền bạc lúc nó xảy ra.
Đây là cách thức ghi chép sổ sách của mười mấy năm trước, quá qua loa sơ sài mà lại không thực dụng. Theo sự tiến bộ mấy năm gần đây, sổ sách ghi chép của Đông Nguỵ đã được phân loại kỹ càng, ví dụ như sổ sách của Tiêu gia áp dụng phương thức một trang được chia ra ba khung, dễ dàng sắp xếp và bổ sung, rõ ràng lại cặn kẽ. Mỗi lần đến cuối tháng lúc quyết toán kiểm kê sổ sách sẽ mắc lỗi.
Nhưng Lý chưởng quỹ vẫn dùng phương pháp ghi chép sổ sách cũ!
Trong lòng Tiêu Vãn chùng xuống, dằn lòng xuống lại lật vài tờ. Bởi vì sổ sách ghi chép chỉ ghi lại số tiền và hàng hóa xuất nhập, lúc tính toán chỉ cần đem lợi nhuận và hàng hóa xuất nhập đối chiếu với nhau là được. Bởi vì Tạ Sơ Thần đã dạy nàng phương pháp kế toán bốn cột đơn giản, Tiêu Vãn lo lắng không yên tâm, tiện tay cầm bàn tính tính toán, ai ngờ sổ sách bị sai!
Sắc mặt Tiêu Vãn ngày càng thâm trầm, ước chừng xem nửa nén hương thời gian, lại tìm ra không ít sổ sách bị lỗi và nợ khó đòi! Bây giờ mới giữa tháng đã ghi chép hồ đồ như vậy, đến cuối tháng toán sổ sách làm sao mà cân bằng được! Suốt một năm rưỡi, Tạ Thanh Vinh chưa bao giờ phát hiện sai sót, có thể thấy được sổ sách Lý chưởng quỹ đưa cho Tạ Thanh Vinh rất có thể là sổ sách giả!
Nếu đã giả sổ sách thì chắc chắn sẽ có tham ô!
Tiêu Vãn khép sổ sách lại, nhàn nhạt hỏi: "Lý chưởng quỹ, mỗi tháng tiền lương của ngươi là bao nhiêu?"
Lý chưởng quỹ không hiểu ra sao, trả lời: "Hai mươi lượng."
Lương tháng bình thường của chưởng quỹ cửa hàng nhiều nhất cũng mười lăm lượng, Lý chưởng quỹ có thể cầm hai mươi lượng tiền lương là bởi vì cửa hàng y phục của Tạ Ký đã từng nổi danh, nhưng bây giờ nàng cũng không đủ tư cách đó.
"Còn các ngươi?" Tiêu Vãn hỏi bốn người lúc nãy cắn hạt dưa tán gẫu. Bốn người kia còn tưởng rằng Tiêu Vãn muốn cất nhắc mình, vội vàng kích động nói: "Chúng tiểu nhân tiền lương năm lượng."
Cứ như vậy, Tiêu Vãn hỏi rõ ràng tiền lương của mỗi người. Thật sự là lương của chưởng quỹ ở cửa hàng y phục bận rộn cũng chỉ có tám lượng bạc, tiền lương của nhóm may vá làm việc cực nhọc cũng chỉ có bốn lượng bạc. Bốn tên hỏa kế này vì có quan hệ tốt với Lý chưởng quỹ mà được năm lượng tiền lương, còn một hỏa kế mới vừa đến cũng được ba lượng.
"Lý chưởng quỹ, mấy người các ngươi nữa." Chỉ vào kia bốn tên hỏa kế chơi bời lêu lổng, Tiêu Vãn lạnh lùng nói, "Các ngươi bị bản tiểu thư sa thải rồi, cầm tiền lương tháng này đi đi. Họa Hạ, đưa bạc cho bọn hắn."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Sau một hồi lâu, Lý chưởng quỹ kinh hoảng quỳ trước chân Tiêu Vãn, khẩn trương hỏi: "Đại tiểu thư, đến tột cùng tiểu nhân đã làm sai điều gì, sao ngài lại muốn sa thải chúng ta? Tiểu nhân nhất định sẽ sửa chữa, không để cho tiểu thư thất vọng!"
"Thân là chưởng quỹ, tiền lương cao ngất đến hai mươi lượng mà sổ sách ghi chép lộn xộn, số liệu sai khiến cho nợ khó đòi đếm không xuể."
Thấy nữ tử nổi tiếng ngu ngốc hoàn khố nhưng lại chỉ ra rõ ràng những lỗi sai, Lý chưởng quỹ ngẩn ra kinh ngạc. Nàng như lần đầu tiên gặp Tiêu Vãn như vậy, mắt trợn to, không thể tin.
Một lúc lâu sau, môi run rẩy nói: "Tiểu thư, bởi vì gần đây ta bận rộn trăm bề nên sổ sách ghi chép có hơi sai sót, sau này..."
"Bận rộn? Ngươi đảm nhận vị trí chưởng quỹ, nửa năm nay tiền lãi của cửa hàng y phục Tạ Ký cực kì ý, sinh ý thì tuột dốc. Hôm nay trong cửa hàng y phục ngay cả một vị khách nhân cũng không có, đây là bận rộn mà ngươi nói sao?"
"Đó là do Cẩm Tú Y Các ở đối diện đoạt sinh ý của chúng ta!" Lý chưởng quỹ vội vàng giải thích.
"Còn xảo biện!" Thấy Lý chưởng quỹ chưa bao giờ nghĩ sinh ý tuột dốc là do mình quản lý không tốt, mà lại là trách Cẩm Tú Y Các mới mở đối diện, dám tự cho là đúng nói đối phương đoạt sinh ý của mình.
Tiêu Vãn giận dữ, lạnh giọng nói: "Đừng tưởng bản tiểu thư là Tạ Thanh Vinh ngu xuẩn kia, uổng phí tiền lương hai mươi lượng mỗi tháng nuôi người vô dụng như vậy!
"Tiêu tiểu thư!" Một khối thịt béo to như vậy làm sao Lý chưởng quỹ chịu buông tha. Thấy Tiêu Vãn quyết tâm muốn đuổi mình, nàng vội vàng nói: "Tiêu tiểu thư, cho tiểu nhân thêm một cơ hội nữa! Lần sau, tiểu nhân nhất định... Nhất định!"
Tiêu Vãn khoát tay, lạnh lùng ngắt lời: "Họa Hạ, phát tiền xong thì tiễn khách cho bản tiểu thư. Nếu có người tranh cãi không chịu đi thì ném ra ngoài!"
Thấy kết cục đã định, Lý chưởng quỹ dứt khoát xé rách mặt, mắng: "Tiêu Vãn, ta quản lý cửa hàng y phục Tạ Ký hai năm, không có công lao cũng có khổ lao, vậy mà ngươi cứ như vậy đuổi ta! Lấy oán trả ơn mà! Ngươi là Đại tiểu thư thế gia, cơm tới há mồm, y phục tới đưa tay, căn bản không hiểu buôn bán khó khăn thế nào! Cửa hàng y phục này nếu không phải do ta khổ tâm kinh doanh thì đã sớm đóng cửa!"
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Vãn trừng mình, khóe miệng cười lạnh càng ngày càng quỷ dị, Lý chưởng quỹ mới nhớ đây là vị tiểu bá vương tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, tùy tiện nhấc tay cũng có thể làm cho nàng muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Nàng lập tức bị dọa cho sợ, kẹp đuôi chó chạy khỏi cửa hàng.
Nàng vừa đi thì bốn gã hỏa kế cầm tiền lương Họa Hạ đưa, cũng hoảng hốt chạy khỏi cửa hàng.
Tiêu Vãn dùng một chiêu giết gà dọa khỉ như vậy khiến cho bên trong cửa hàng y phục yên lặng đến quỷ dị, mọi người thận trọng đứng thẳng không dám lộn xộn. Thấy vẻ mặt mọi người sợ hãi, Tiêu Vãn khẽ mỉm cười, hiền hòa nói: "Mọi người không cần thận trọng như vậy. Về chuyện cửa hàng y phục, ta muốn cùng mọi người hàn huyên một chút."
Tiêu Vãn biết trước mặt mọi người không ai dám nói lời thật nên nàng gặp riêng từng người. Lúc đầu mọi người còn sợ hãi, không dám nói thật, sau đó thấy sặc mặt Tiêu Vãn hiền hòa, không kiêu căng như lời đồn thì mới từ từ thả lỏng miệng.
Tiêu Vãn phân tích, cửa hàng y phục Tạ Ký có thể tận lực duy trì một năm rưỡi không bị lỗ vốn không phải do Lý chưởng quỹ cố gắng xoay chuyển tình thế mà là do nhị chưởng quỹ Ninh Thu và hai vị lão nhân may vá tận lực chống đỡ. Ninh Thu là đồ đệ do Tạ Hân Tuyền dẫn dắt, vốn là người thừa kế cửa hàng y phục Tạ Ký, đáng tiếc sau khi Tạ Thanh Vinh lên làm chủ lại để cho tên Lý chưởng quỹ a dua nịnh nọt trở thành chưởng quỹ của cửa hàng y phục Tạ Ký, còn hai vị lão nhân may vá thì bị Lý chưởng quỹ chọc cho tức giận bỏ đi, nửa năm trước đã tự lập môn hộ.
Lúc Tiêu Vãn nhìn thấy Ninh Thu, nàng đang ở trong phòng kho sắp xếp y phục. Ninh Thu khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, cao gầy, sắc mặt hơi mệt mỏi tái nhợt. Lúc thấy Tiêu Vãn đến, nàng không nịnh nọt, cũng không hèn mọn, thái độ cung kính vừa phải, là loại người hào sảng mà Tiêu Vãn thích.
Lúc Tiêu Vãn hỏi nàng vì sao không rời đi cùng lúc với những thợ may, sắc mặt nàng hơi đau khổ, nhỏ giọng nói: " cửa hàng y phục Tạ Ký là do sư phó và sư phụ của thầy cùng nhau cố gắng mà lập nên, là tâm huyết hai mươi mấy năm của hai người."
"Sư phó từng nói, y phục thể hiện tình cảm. Mỗi bộ y phục đều được thiết kế để đem đến sự ấm áp và vui vẻ cho khách hàng.” Nhưng sư phó thiết kế năm đó bây giờ đã đi mất…. chỉ còn lại nàng ở lại cửa hàng y phục, lại bị hai tên Tạ Thanh Vinh và Lý Duệ hút máu chà đạp đến không còn gì cả."
"Ta không thể vì tức giận mà rời đi, bởi vì ta nếu đi rồi thì sẽ không ai có thể bảo vệ cửa hàng y phục này. Ta đang đợi đến ngày thiếu gia lập gia đình, có lẽ sẽ có người đến bảo vệ cửa hàng y phục này cùng với thiếu gia, loại trừ những con độc trùng cắn nuốt cửa hàng y phục Tạ Ký kia!"
Lúc nhỏ, Tiêu Vãn đúng là đã từng rất thích mặc Khúc Y. Nhưng sau khi lớn lên, nàng cho là khúc cư quá mức xinh đẹp, không phù hợp với hình tượng cao lớn của nàng nên không mặc nữa. Hôm nay, nghe được lời rủ rỉ đau khổ của Ninh Thu về cửa hàng y phục Tạ Ký những năm gần đây, lòng Tiêu Vãn khẽ động, nhẹ nhàng mở miệng: "Ninh Thu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng quỹ mới của cửa hàng y phục Tạ Ký. Ta có việc muốn mời ngươi giúp một tay."
Lúcbiết được Tạ Sơ Thần gả cho kinh thành đệ nhất hoàn khố, Ninh Thu cảm thấy sấm sét giữa trời quang, nghĩ thầm lần này xong rồi. Lý Duệ thích a dua nịnh nọt lấy lòng, lại là loại hình mà nữ tử hoàn khố Tiêu Vãn này thích nhât. Sau này dù là thiếu gia hay là cửa hàng y phục cũng sẽ không ai bảo vệ nữa…
Nhưng sau khi nghe kế hoạch của Tiêu Vãn, nàng kinh ngạc cảm thấy, có thể thiếu gia đã gả cho một vị Thê chủ tốt.
Sau khi rời khỏi nhà kho, Tiêu Vãn tuyên bố trước mặt mọi người Ninh Thu là chưởng quỹ mới, đồng thời lên kế hoạch tiến hành chỉnh đốn từ trên xuống dưới cửa hàng y phục Tạ Ký. Lúc Tiêu Vãn đang cùng mọi người nghiên cứu thảo luận kế hoạch tương lai, Họa Hạ nhíu mày đi vào.
"Tiểu thư, tên Lý Duệ mang theo một đám người chạy tới cửa tranh cãi ầm ĩ, nói ngài là tên con nhà giàu bất tài vô dụng không phân biệt tốt xấu dám đuổi nàng đi, có dụng ý xấu muốn chiếm đoạt cửa hàng y phục của Tạ Gia, bụng dạ khó lường, lòng lang dạ sói!" Hôm nay Họa Hạ không còn ghét Tiêu Vãn như trước kia nữa, mà là nha hoàn nhỏ siêu cấp hộ chủ. Nàng không vui giơ giơ nắm đấm, tức giận nói: "Nàng ở bên ngoài có dụng ý xấu muốn làm ô uế thanh danh của ngài, nô tài đánh nàng một trận nhé?”
Tiêu Vãn cau mày khó hiểu.
Mới vừa rồi, Lý chưởng quỹ rõ ràng kiêng kỵ thế lực Tiêu gia sau lưng nàng nên đã hoảng hồn rời đi, vì sao bây giờ đột nhiên vòng lại làm ô uế thanh danh nàng? Lá gan của Lý chưởng quỹ khi nào thì trở nên lớn như vậy, lại dám đối nghịch cùng với Tiêu gia!?
Chuyện này có gì đó mờ ám!
Sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống đi ra khỏi cửa hàng. Trước cửa đã sớm có một đám dân chúng không rõ chân tướng. Bọn họ nhìn Tiêu Vãn với ánh mắt tràn đầy tức giận và bất mãn, còn có người bàn luận xôn xao chuyện xấu thường ngày của Tiêu Vãn.
Nhìn thấy Tiêu Vãn đi ra, Lý Duệ đầy nước mắt nước mũi tố cáo chuyện ác độc và bá đạo Tiêu Vãn vừa làm, đem mình hoàn toàn nói thành thân phận người bị hại, thật giống như Tiêu Vãn đã làm chuyện ác tày trời gì đó.
Tiêu Vãn vốn là tiếng xấu lan xa, hôm nay lại bị Lý chưởng quỹ tùy ý hắt nước bẩn, dân chúng tin tưởng nhận định Tiêu Vãn chiếm đoạt cửa hàng y phục Tạ Ký, dùng quyền hành và bạo lực đuổi Lý chưởng quỹ đi! Thật ghê tởm!
Sau khi học võ một thời gian ngắn, tai của Tiêu Vãn rất thính, nghe được rõ ràng toàn bộ lời bọn họ giận dử nhỏ giọng chửi rủa.
Tiêu Vãn cười. Tay nàng duỗi ra ngăn Họa Hạ đang tức giận muốn đánh Lý chưởng quỹ, yếu ớt bước lên.
"Quan phủ xử án đều phải nghe xong lời giải thích của cả hai bên, cùng lúc tiến hành điều tra lấy chứng cứ rồi mới có thể xử án. Các vị hương thân chỉ nghe lời nói của một bên Lý Duệ đã kết luận là lỗi của ta thì cũng quá độc đoán rồi. Các vị có thể cho ta một cơ hội biện giải cho mình không?”
Tiêu Vãn lanh lảnh nói với giọng trong sáng ôn hòa, nghe như tiếng suối trong trẻo, hoàn toàn không giống người đã từng kiêu căng ngạo mạn, từng câu đều là bản tiểu thư. Tiếng dân chúng giận dữ bất mãn dần dần lắng xuống, như thật tò mò vị này nữ tử hoàn khố kiêu căng bá đạo sẽ nói ra lý do gì, sao thái độ lại biến đổi thành hết sức hiền hòa thân ái với dân chúng vậy.
Trong đám người có bốn năm nữ tử đặc biệt kích động đám người ồn ào lên, thấy dân chúng chợt an tĩnh lại, cũng chỉ có thể ngậm miệng theo.
"Hôm nay lúc ta tới cửa hàng y phục Tạ Ký thì thấy Lý Duệ đang cùng bốn gã hỏa kế cắn hạt dưa tán gẫu, khi có khách nhân vào tiệm mua quần áo thì nàng lại bởi vì quần áo của đối phương bị rách mà không thèm tiếp. Sau khi ta kiểm toán thì kinh ngạc phát hiện, Lý Duệ thân là chưởng quỹ của cửa hàng y phục Tạ Ký mà ngay cả cách ghi chép sổ sách cơ bản nhất cũng không biết rõ, sổ sách bị sai, nợ khó đòi nhiều đến đếm không xuể. Mà Tạ gia trả lương cho Lý Duệ đến hai mươi lượng bạc trắng, nhưng nửa năm nay nàng làm chưởng quỹ, chẳng những không có nâng ca sự nghiệp của cửa hàng y phục Tạ Ký mà còn khiến cho sinh ý của cửa hàng y phục bị xuống dốc. Thử hỏi chư vị, chưởng quỹ như vậy, các ngươi muốn thuê sao?"
Dừng một chút, Tiêu Vãn hơi lên giọng: "Chưởng quỹ hết ăn lại nằm giống như Lý Duệ thì dù các ngươi có muốn thuê thì Tiêu Vãn ta tuyệt sẽ không thuê! Ta cần một chưởng quỹ cố gắng làm việc vì cửa hàng chứ không phải người a dua nịnh nọt, không làm việc đàng hoàng. Ninh Thu chính là người được ta chọn lựa, cũng là chưởng quỹ mới của cửa hàng y phục Tạ Ký!"
Lời Tiêu Vãn như châu như ngọc, có khí phách, lập tức nhận được sự đồng tình của dân chúng.
Thật ra ngay từ đầu có một nhóm người được thuê đến gây chuyện, quạt gió thổi lửa (*), nên dân chúng đi ngang qua liền gia nhập hàng ngũ đi thu thập Tiêu Vãn, càng lúc càng đông.
(*) Quạt gió thổi lửa: rỉ tai chuyện xấu, tuyên truyền những lời dối trá để người khác tin tưởng, bị kích động mà theo làm việc xấu.
Danh tiếng của Tiêu Vãn quá thúi nên bây giờ mọi người mới nhớ lại cách đối đãi khách thường ngày chậm trễ coi thường của Lý chưởng quỹ. Mà bọn tiểu nhị còn lại của cửa hàng y phục Tạ Ký đã sớm đứng chung chiến tuyến với Tiêu Vãn, nhất là Ninh Thu, trước mặt mọi người khen vị chủ tử mới này, làm cho mọi người vô cùng hoài nghi lời của Lý chưởng quỹ.
"Hôm nay lúc ta đuổi Lý Duệ đã đưa tiền lương tháng này cho bà, tự nhận không thẹn với lương tâm. Mà ta thê chủ của Sơ Thần, cũng là nửa chủ tử của cửa hàng y phục Tạ Ký, vì tương lai phát triển của cửa hàng y phục Tạ Ký, hoàn toàn có tư cách đuổi một người vô dụng. Cho nên xin hỏi các vị, Tiêu Vãn ta làm sai chỗ nào!"
Tiêu Vãn giơ ngón tay chỉ vào Lý Duệ đang chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, khóe miệng lạnh lùng cười: "Mà trước mặt mọi người ba ta lại dám đổi trắng thay đen, nói mình thành người bị hại đầy ủy khuất, còn nói ta thành người lòng lang dạ sói, bá đạo vô sỉ bóc lột người làm, lại còn kích động dân chúng vu oan giá họa cho ta, không biết có có ý gì!"
Nhìn khí chất hoàn toàn khác thường ngày của Tiêu Vãn, mọi người cả kinh há to miệng.
"Họa Hạ, bắt bà ta lại, giải lên quan phủ nghiêm hình bức cung!"
Tiêu Vãn vừa ra lệnh, Lý Duệ lập tức bị Họa Hạ kéo ra từ trong đám người. Thấy Tiêu Vãn lạnh lùng cười, Lý Duệ vừa nghĩ tới hành động của nàng đối với Tạ Thanh Vinh, bị dọa đến chân run rẩy, quỳ úp người xuống đất: "Tiêu tiểu thư, ta, ta sai rồi...! Là có người cho tiểu nhân một trăm lượng bạc, để cho tiểu nhân vu oan làm ô uế thanh danh của ngài... Tiểu nhân không dám, cầu xin Tiêu tiểu thư tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân thật không dám!"
"Là ai?" Tiêu Vãn lạnh giọng quát.
"Tiểu nhân không biết... Nàng ta che mặt... Tiểu nhân không thấy gì cả..."
Đến đây thì mọi người bừng tỉnh đại ngộ, là có người cố ý lợi dụng Lý chưởng quỹ vu oan giá họa cho Tiêu Vãn. Nếu không phải Tiêu Vãn nói vài lời hóa giải nguy cơ, có thể bọn họ đã mắc lỗi lớn!
Trong nháy mắt, trước cửa của cửa hàng y phục Tạ Ký yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau áy náy cúi đầu. Còn Tiêu Vãn mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén mà thâm thúy.
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến: "Tử Uyên, có chuyện gì mà tức giận như vậy? Có gì cần ta giúp một tay không?"
Tiêu Vãn nhìn lên thì thấy Sở Mộ Thanh vội vàng đi tới. Nàng mặc một thân áo bào màu đỏ tía đắt tiền, tóc đen như mực buộc cao, khẽ bay bay trên không trung, tôn lên khuôn mặt tuấn tú dịu dàng kia.
Khi đến gần, Sở Mộ Thanh lập tức quan tâm hỏi thăm, còn ra lệnh hộ vệ mình gọi quan sai tới, giải Lý Duệ đi.
"Tử uyên, lại có người dám làm ô uế thanh danh của ngươi, chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!" Sở Mộ Thanh tức giận nói, "Tử Thanh nhất định sẽ bắt hung thủ để trả lại công đạo cho muội!"
Vì quý thư mực thường đi Minh Tiên Cư, mà trước khi trở về Tiêu phủ còn ở đó rất lâu, Tiêu Vãn cố ý sai Vân Yên điều tra một cái lão bản phía sau màn của Minh Tiên Cư, không ngờ không tra thì thôi, tra một cái thì giật mình. Lão bản phía sau màn của Minh Tiên Cư đúng là "Bạn tốt" của mình - Sở Mộ Thanh.
Mà nàng lần theo dấu vết này điều tra ra thì kinh ngạc phát hiện ra Cẩm Tú Y Các mà một năm nay rất được mọi người chú ý cũng là của Sở Mộ Thanh.
Trong mắt người đời thì Tam Hoàng nữ đương triều Sở Mộ Thanh là một kẻ chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng hoàng. Cho nên trong khi phe Đại Hoàng nữ và Nhị Hoàng nữ đấu tranh với nhau, thì không ai nghĩ tới vị Tam Hoàng nữ do tiểu thị sở sinh này lại âm thầm lặng lẽ bồi dưỡng thế lực của mình, vào thời khắc quan trọng nhất lại cho hai phe một kích trí mạng.
Không thể không nói, người bạn thân này của nàng giả bộ như thật nha!
Nếu không phải kiếp trước sở Mộ Thanh quá mức đắc ý, trước khi nàng chết lại nói ra tất cả chân tướng, muốn cho nàng chết không nhắm mắt thì sau khi nàng sống lại, sẽ tiếp tục tin lầm nàng ta và Quý Thư Mặc, tiếp tục gây ra bi kịch không thể vãn hồi của Tiêu gia.
Không, phải nói là, nếu trước khi nàng chết cũng không rõ chân tướng thì nàng cũng sẽ không vì oán khí quá nặng mà sống lại...
Sở Mộ Thanh, huyết hải thâm cừu của Tiêu gia ta, cái mũ xanh lè trên đỉnh đầu Tiêu Vãn ta, ta sẽ từ từ tính với ngươi!