Chương : 6
Tình huống bây giờ và kiếp trước khác nhau một trời một vực, Tiêu Vãn trong lòng căng thẳng, nhíu chặt mày rậm, yên lặng chắn trước người Tạ Sơ Thần, che đi cặp đùi như ngọc lộ ra ngoài , đồng thời ngăn cách những cặp mắt thao láo chờ xem kịch vui .
Hành động bảo vệ theo bản năng của hắn lại khiến mọi người hiểu lầm, cho rằng Tiêu Vãn ngại mất mặt mới chặn trước người Tạ Sơ Thần , Tạ Sơ Thần càng nhận định Tiêu Vãn ngăn cản không cho mình vào Tiêu gia, tủi thân nhìn chằm chằm lưng Tiêu Vãn.
“Vãn Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên, khiến toàn thân Tiêu Vãn cứng đờ, chỉ thấy một ngườ đàn ông trung niên cùng một lão bà tóc bạc phơ đang từ từ đi tới.
Người đàn ông trung niên nhíu chặt chân mày, sau khi quan sát chung quanh, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần trốn sau lưng hắn.
Người đàn ông trung niên chính là phụ thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung. Mà vị lão bà tóc bạc phơ kia là người quản lý trên dưới Tiêu gia mấy chục năm, danh tiếng lẫy lừng Trần lão thái thái .
Tiêu Ngọc Dung và mẫu thân Trần lão thái thái đứng ngoài sảnh chờ, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc đâu. Sau đó, bọn họ nghe người hầu nói lại, có vị tiểu thư mặc hỉ phục gây rối ở cửa sau. Tiêu Vãn hiện giờ đang bận rộn giải quyết chuyện này, chỉ sợ sẽ bái đường trễ.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Dung càng lúc càng đen hơn, nhìn Tiêu Vãn bằng ánh mắt thất vọng pha chút tức giận, ông ta cực kỳ bất mãn với con trai, hiển nhiên cho rằng đây là nợ phong lưu của Tiêu Vãn.
Cuối cùng cũng gặp được phụ thân, trống ngực Tiêu Vãn đập thình thịch, bất thình lình không biết nên nói gì. Hốc mắt ầng ậng nước, nếu không phải người vây xem quá nhiều, Tiêu Vãn thật muốn oà vào lòng Tiêu Ngọc Dung làm nũng một trận.
“Phụ thân... ” Hắn khịt khịt mũi, nghẹn ngào gọi một tiếng.
Chánh thất Tiêu Ngọc Dung sau khi Tiêu Vãn không lâu thì đã bệnh chết rồi. Thương đứa nhỏ sớm mồ côi mẹ, Tiêu Ngọc Dung hết lòng sủng ái đứa con trai này, nhất là khi còn bé, tròn vo, trắng nõn, mũm mĩm mềm mềm, cực kỳ đáng yêu. Nhưng sau khi lớn lên, con trai ông càng ngày càng ngang bướng, hay ngỗ ngược cãi lời ông.
Tiêu Thượng Thư hô mưa gọi gió trên quan trường, nhưng lại bất lực trước con trai bảo bối, thế nên sau khi lớn lên Tiêu Vãn trở thành một tay phú nhị đại chơi bời lêu lổng, chuyện thích làm nhất chính là chống đối phụ thân.
Vất vả lắm mới đợi được đến ngày con trai lấy vợ , còn cưới được đệ nhất tài nữ kinh thành, Tiêu Ngọc Dung nở mày nở mặt, cực kỳ vui vẻ! Nhưng ai biết, ngày đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy! Chuyện này ông biết ăn nói sao với Quý gia đây!
Tiêu Ngọc Dung vừa muốn nghiêm khắc trách mắng lại nhìn thấy bộ dạng Tiêu Vãn đáng thương, lửa giận vừa bùng lên lập tức bị thổi bay mất, đáy mắt dịu lại, ông ta nhìn Tạ Sơ Thần một cái, suy tư nên xử lý vị tiểu cô nương đến bức hôn này như thế nào .
Ông vừa muốn hạ lệnh đuổi khách thì Trần thái thái lại nhàn nhạt mở lời: “Vị tiểu thư này, mời theo lão bà này đi thay quần áo khác đi.”
Lúc này, Tạ Sơ Thần mới hoảng hốt nhận ra mình áo quần xốc xếch, mặt lập tức đỏ lên, len lén liếc Tiêu Vãn. Thấy hắn nhíu chặt chân mày, lòng nàng ấy không khỏi hồi hộp.
“Bà nội!”
Ánh mắt sắc như dao bắn về phía Tiêu Vãn, ra hiệu hắn biết điều thì câm mồm, sau đó lại chuyển sang thâm trầm nhìn qua Tạ Sơ Thần vẫn đang do dự không nhúc nhích, Trần thái thái vuốt ve ngọc bội lúc nãy bà nhặt được dưới đất , chậm rãi cất lời: “Vãn Nhi, con nhất định phải để tiểu thư đây quay về trong bộ dạng này? Cổ chân của nàng ấy bị bỏng, không kịp thời chữa trị, chỉ e...”
Tạ Sơ Thần nhìn như được Tiêu gia giữ lại dưỡng thương, nhưng náo loạn như vậy , đã bị dán lên cái mác thê tử Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn mấp máy môi muốn ngăn cản, nhưng Tạ Sơ Thần không biết nghĩ điều gì, mắt sáng lên, lập tức giả bộ ta đây thương tật trầm trọng, cả người ngã nghiêng theo sau Trần lão thái thái.
Gần quan được ban lộc, cơ hội tốt như vậy, nàng ấy không thể để những người khác đoạt mất...
Suốt quá trình bái đường Tiêu Vãn như ngồi trên đống lửa. Tâm hắn bay về phía Tạ Sơ Thần , không biết nàng ấy bị thương có nghiêm trọng không, không biết tổ mẫu của hắn có làm khó dễ nàng ấy hay không .
Tâm trạng phập phồng nay kéo dài hơn một canh giờ, cho đến khi Vân Yên quay về báo với hắn, Trần thái thái an bài cho Tạ Sơ Thần một tiểu viện, đã mời đại phu đến xem xét vết thương nàng ấy, nghe đâu thương thế cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm, lúc ấy tảng đá lớn trong lòng hắn mới gỡ xuống, nhỏ giọng hỏi thăm tình huống chi tiết, chỉ sợ Tạ Sơ Thần tủi thân.
Vân Yên nói tới Tạ Sơ Thần thì gương mặt luôn lạnh nhạt như nước lại giật giật, trong lòng Tiêu Vãn không khỏi giật mình: chẳng lẽ Vân Yên đối vời Tạ Sơ Thần... ?
Trải qua biến cố kiếp trước , Tiêu Vãn cực kỳ cẩn thận và mẫn cảm với mọi chuyện . Nếu hắn biết Vân Yên đi thám thính tin tức, mới vừa mở miệng nói mình là thư đồng của Tiêu Vãn, thì bị một tiểu nha đầu điêu ngoa dùng giày đập đuổi ra cửa, chắc sẽ cười đến lộn ruột mất.
Đồ đệ ưu tú của Mạnh Lão Tiên sinh, biệt danh trên giang hồ là Vô Hối Thần Tiên, võ công cái thế, anh tuấn phi phàm, chu đáo và quan tâm đến người khác, thiếu nữ 10 người gặp thì đã hết 8 người mơ tưởng làm vợ chàng, lại bị một tiểu nha đầu hành hung như con không đẻ, chuyện này nói ra sợ chẳng có ai tin tưởng.
Vân Yên cúi đầu, nhìn như xuyên thấu vào trong thân thể mình, tiểu nha đầu kia quả thật điêu ngoa, ra tay cũng quá ác độc rồi, chắc hẳn bây giờ trên người hắn toàn là dấu giày, nhớ tới nha đầu kia trước khi đóng sập cửa lại còn chua ngoa hét vào mặt hắn, nói muốn đập rớt sạch bẩn thỉu trong đầu óc chủ tớ nhà hắn, khóe miệng liền kéo ra một nụ cười khổ.
Hiện tại chẳng những là bị đập đến nhũn não, ngay cả người cũng biến thành bột rồi.
Bất quá trông hắn giống người ác ôn người gặp người ghét, tiểu nhân thấy là muốn đập vào mặt như vậy sao?
Vân Yên ngẩng đầu nhìn thiếu gia nhà mình, nhíu mày nói: “Thiếu gia, người nói, chủ tớ chúng ta nhìn giống nhau sao?” Ý hắn là về khoản đạo đức- khoản đạo đức đó. Hình như từ khi hắn theo hầu Tiêu Vãn, mọi người đều đánh đồng hắn với chủ tử. Làm như kho tàng tục ngữ dân gian không còn câu gì ngoài câu “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” hay sao ấy.
Tiêu Vãn nhất thời không hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của Vân Yên, hắn ngây người một lát, nhìn người bề ngoài thư đồng bên trong thị vệ, nghiêm túc nói: “Vân Yên, ta luôn coi cậu và Hoạ Hạ là huynh đệ thân thiết. Cậu có bao giờ thấy huynh đệ khác nhau chưa? Nếu khác nhau thì không còn gọi là huynh đệ nữa.”
Khóe miệng Vân Yên nhất thời co rút, không nói gì mà nhìn thẳng lên trời.
Hắn nghĩ người nên tẩy não không phải hắn, mà phải là Tiêu Vãn .
Thiếu gia nhà hắn càng ngày càng lạ!
Nếu Tiêu Vãn biết những lời chan chứa tình cảm không kỳ thị thân phận của mình bị Vân Yên xuyên tạc thành hắn có bệnh thần kinh như thế, chắc hắn muốn học theo hành động của Chiêu nhi, đạp vào bản mặt Vân Yên mấy trăm hiệp quá.
Cơ thể đang ngồi đứng lên, nhìn thoáng qua tiểu viện của Tạ Sơ Thần, khóe miệng nâng lên chút ý cười dịu dàng, trong nháy mắt mặt mày nhiễm lên vầng sáng mênh mông rực rỡ.
Tạ Sơ Thần đã không sao! Hắn cũng yên tâm rồi!
Vân Yên giật mình nhìn nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của Tiêu Vãn, không rõ thiếu gia lại lên cơn gì nữa? Làm sao vừa mới nhăn mày đó thoắt cái lại trông giống như thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu?
Yêu. Hắn hiểu. Chỉ là... tại sao bộ măt yêu em không lối thoát đó lại hường về tiểu viện của Tạ tiểu thư?
Di tình biệt luyến* à???
*: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới. Ở VN mình gọi là có mới nới cũ.
Còn đang ngây người, Tiêu Vãn giơ tay lên trước mặt hắn quơ quơ, vui sướng nói: “Đi thôi! Tiếp tục làm một phu quân tốt nào.”
Khi nói câu này ánh mắt Tiêu Vãn nhìn chằm Quý Thư Mặc. Trong con ngươi lạnh lùng ngập tràn sát khí và hận thù không cách nào che giấu được, hận không thể lao vào bóp chết nàng ta ngay.
Vân Yên hết xoa mắt lại đến xoa lỗ tai. Hắn đứng sát bên, nghe rõ ràng âm thanh nghiến răng ken két của thiếu gia khi nói sẽ đối tốt với Quý tiểu thư.
Chuyện của Tạ Sơ Thần chỉ là khúc nhạc dạo không làm bận lòng người lâu, mọi người rất nhanh chuyển chú ý về phía vợ chồng son Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc. Sau khi bái đường, Quý Thư Mặc được nha hoàn đỡ vào tân phòng, Tiêu Vãn ra ngoài đại sành tiếp khách, trong không khí vui mừng, mọi người ồn ào càng không ngừng mời rượu.
Sau đó, dưới ánh mắt bỡn cợt của quan khách, Tiêu Vãn làm ra vẻ nôn nóng được vài bằng hữu chí cốt hộ tống vào động phòng.
Nghe tiếng đẩy cửa, Quý Thư Mặc khẩn trương bỏ gói giấy chứa thứ bột trắng nhét vào trong tay áo, làm ra vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống bàn, hai tay theo bản năng đan vào nhau. Nhất là khi ánh mắt Tiêu Vãn sáng quắc như có như không đánh giá nàng ta thì nàng ta chột dạ thõng xuống đầu.
“Thư Mặc...” Tiêu Vãn nỉ non, mắt hàm chứa ngàn vạn nhu tình .
“Hôm nay, ta rất vui mừng.”
Vui mừng trời cao cho hắn một cơ hội, cho hắn sửa chữa những sai lầm.
“Lấy được nàng, ta thật là có phúc ba đời. ”
Bao chân tình đổi lấy Tiêu gia bị tịch thu gia sản chém cả nhà, ha ha...
Thân thể nam nhân kề sát nàng ta, hương thơm ngát quen thuộc, ngay cả mùi son phấn của nữ nhân cũng không thể nào bằng hoà với mùi rượu nồng nặc, làm cho thân thể nàng ta cứng ngắc như đá.
“Thư Mặc, hôm nay... Nàng thật đẹp...” Tiêu Vãn khẽ lẩm bẩm , hơi thở nóng hừng hực phả vào gương mặt xinh đẹp của Quý Thư Mặc, ngón tay nhẹ nhàng mò vào trong váy áo nàng ta từ từ dạo chơi khắp cơ thể, dục vọng nồng đậm trong mắt.
Bất quá, là mĩ* độc xà!
* mĩ tiếng Trung nghĩa là đẹp.
Thấy Tiêu Vãn bắt đầu giở trò háo sắc, trống ngực Quý Thư Mặc đánh bùm bùm, nàng ta vội vàng cầm một chiếc ly rượu trên bàn , đưa cho Tiêu Vãn: “Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi... ”
“Đều nghe theo Thư Mặc .” Tiêu Vãn nhận ly rượu trên tay Quý Thư Mặc, nhưng không uống liền, mà chằm chằm ánh mắt khẩn trương Quý Thư Mặc , ánh mắt như con hổ cao ngạo đang khinh bỉ loài báo chuyên vồ lén sau lưng kẻ khác càng khiến nàng ta hốt hoảng.
Tiêu Vãn âm thầm cười lạnh. Hắn bỗng nhiên nhích ghế kề sát nàng ta. Quý Thư Mặc sợ hãi, theo bản năng quay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt Tiêu Vãn , càng tránh luôn vòng ôm mà nàng ta luôn chán ghét.
Tay áo nhẹ nhàng lướt qua bàn, thừa dịp Quý Thư Mặc không để ý, Tiêu Vãn nhanh chóng tráo đổi hai ly rượu.
Vì thế, chỉ sau một ly rượu giao bôi , mỗ tân nương “Phù phù” một tiếng, ngã bịch một cái xuống đất.
Nam tử cong môi cười, né người tránh rồi tỉnh bơ kiễng mũi chân chạm vào ngực nàng ta, nhìn như thể không dùng tí xíu lực nào nhưng thực chất một cú đẩy này dùng 100% nội lực của hắn.
Tiêu Vãn nhìn Quý Thư Mặc ngã ngược về phía sau, nặng thì lục phủ ngũ tạng dâp nát, nhẹ nhất bị gãy xương nằm ăn cháo vài tháng. Hắn nhếch mép khinh bỉ, trong khoảnh khắc lưng nàng ta sắp đập xuống đất thì thân thủ vọt về phía sau Quý Thư Mặc. Tiêu Vãn lại kiễng mũi chân lên, dùng ngón chân đỡ Quý Thư Mặc.
Thu chân về, Tiêu Vãn không thèm nhìn Quý Thư Mặc , hắn rút chiếc khăn lụa trong tay áo ra, cẩn thận lau bàn tay vừa đụng vào nàng ta.
Lau tay xong, hắn lại tỉ mỉ lau mũi giày*.
* Em ấy thấy mấy phim, truyện cổ đại đều làm vào phòng ngủ cũng mang giày, chỉ đến khi leo lên giường nằm mới vứt giày đi thôi.
Quá trình lau tay lau chân rất lâu. Tiêu Vãn ra sức tẩy thật sạch ô uế , đặc biệt là bàn tay đã sờ qua thân thể Quý Thư Mặc, ra sức lau lau chà chà, chà xát tới nỗi sắp lột cả một tầng da, có nhiều chỗ đã bị rách da sưng đỏ lên, quả thật hắn rất sợ mình sẽ kích động phế luôn cánh tay này.
Tiêu Vãn dày vò chiếc khăn trên tay, động tác ưu nhã, thể hiện cốt cách cao quý. Dù sao hắn cũng xuất thân danh giá, gia tộc đều giữ vị trí chủ cán trong triều đình, biểu ca lại là thái tử đương triều, Tiêu Vãn cũng tính là hoàng thân quốc thích, ngạo khí ăn sâu vào máu, chỉ là bình thường hay làm ra vẻ bất cần đời, nên khí thế vương giả cũng như có như không lẩn khuất. Lẩn khuất chứ không có nghĩa là không có hay mất đi vĩnh viễn.
Tiêu Vãn nhìn Quý Thư Mặc nằm dài dưới đất, màu đen trong đôi mắt lại càng sâu hơn vài phần. Như bị lớp mây mù chạm qua, lượn lờ không tan.
Một lúc lâu sau, Tiêu Vãn lau tay xong, đem khăn quyên trong tay vứt xuống mặt đất. Vừa lúc rơi ngay trước mặt Quý Thư Mặc .
“Nếu không phải ngươi còn có chút giá trị, thứ bò cạp không sạch sẽ như vậy, cho vàng ta cũng không chạm vào!”
Gương mặt xinh đẹp đang nằm dưới đất dường như đang cười nhạo Tiêu Vãn kiếp trước quá ngu ngốc.
Kiếp trước, sau khi Quý Thư Mặc gả cho Tiêu Vãn , luôn lấy lý do lúc này không thoải mái, khi nọ khó chịu trong người. Khi đó, hắn yêu thương nàng ta còn không kịp, chỉ cần nàng ta kêu không thoải mái, thì tuyệt đối không đụng nàng ta. Hiện tại xem ra, rõ ràng là chán ghét hắn thân mật.
Mà đêm nào hắn cũng ngủ say như heo chết, mới đặt lưng xuống giường đã cảm giác đến hừng đông, 9/10 do ả tiện nhân này giở trò.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn âm thầm thở một hơi dài. Thật may, kiếp trước hắn không đụng đến con rắn độc này. Nếu không, hắn sẽ tự phỉ nhổ bản thân mình hàng trăm, hàng vạn lần, à không phải là đập đầu vào hố phân chết đi cho rồi.
Tiêu phủ về đêm mất đi không khí náo nhiệt lúc sáng, không gian yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng ngựa trong chuồng thỉnh thoảng hý lên. Lúc Tiêu Vãn đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt hắn là một bóng người màu xanh nhạt đang khập khiễng trốn vào góc tường.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, đối với Tạ Sơ Thần mà nói, cũng là đêm động phòng hoa chúc của nàng ấy. Bởi vì Tiêu Vãn đã đồng ý với nàng, chỉ cần hôm nay nàng có thể bước vào cửa Tiêu gia, nàng chính là thê tử của chàng.
Vì thế, nàng ấy bỏ cả ngày tắm rửa, tắm cả người hương thơm ngào ngạt bay khắp mười dặm vẫn không ngừng. Công cuộc tắm rửa chỉ được ngừng lại khi Chiêu nhi bi phẫn rống lên một tiếng như cọp mẹ sinh khó mới chịu bước ra khỏi bồn, cõi lòng đầy chờ mong ngồi đợi trong phòng. Nàng ấy cứ đợi cứ đợi, cuối cùng vẫn không chịu nổi tịch mịch, lén Chiêu nhi chạy ra ngoài, định bụng nhìn trộm Tiêu Vãn, xoa dịu nỗi khổ tương tư.
Tạ Sơ Thần núp trong góc tường , nghe được tiếng đóng cửa, cho rằng Tiêu Vãn quay trở vào phòng, ngập ngừng đi ra. Ai biết, vừa ngẩng đầu, chính là gương mặt nàng ấy ngày đêm tưởng niệm.
Bị bắt quả tang, Tạ Sơ Thần chột dạ, kinh hoảng lui về sau một bước. Quá hấp tấp, nàng ấy dẫm lên váy, chân bị bỏng vấp vào chân lành, dùng tư thế sắc nữ nhào vào trong ngực Tiêu Vãn .
Tiêu Vãn vươn tay ra, ôm nàng ấy vào lòng.
“Không sao chứ?!”
Hơi thở nhẹ nhàng của Tiêu Vãn phả vào mặt Tạ Sơ Thần , trái tim nàng ấy đập thình thịch, không biết là do suýt té chưa hoàng hồn được, hay là do tư thế lúc này quá mức thân mật . Vòng tay ôm ấp ấm áp như vậy, giữa đêm khuya quạnh quẽ cuối xuân, Tạ Sơ Thần trong lòng nai con nhảy loạn, chân mềm nhũn, càng dính cứng vào người Tiêu Vãn , tâm không biết bay tới mấy tầng mây.
Tiêu Vãn cúi đầu nhìn Tạ Sơ Thần , đôi mắt xinh đẹp trong vắt mê hoặc, hàng lông mi dài yêu kiều khẽ chớp một cái. Đôi má hơi hơi ửng hồng, đôi môi anh đào mũm mĩm, cả người thêm vài phần thiếu nữ đáng yêu, quyến rũ khó cưỡng lại làm cho hắn không khỏi gợn sóng.
Khoảnh khắc ấy, hắn phát hiện thì ra Tạ Sơ Thần chính là một đóa hoa xinh đẹp cả về nội tâm lẫn hình thức.
Vẻ đẹp của nàng không giống như vẻ đẹp yêu mị của Quý Thư Mặc, mà là vẻ xinh đẹp ngây thơ hoạt bát.
Nếu như trước kia, người hắn chọn lựa là nàng mà không phải Quý Thư Mặc thì Tiêu gia đâu đến nỗi diệt vong.
“Phu... Tiêu... , ta, ta không phải cố ý.” Hai mắt giao nhau, trên mặt Tạ Sơ Thần xuất hiện tầng mây hồng mê người. Nàng ấy không dám tham luyến vòng ôm trăm năm hiếm gặp này nữa , vội vàng đứng thẳng người, mặt đỏ đến mang tai, tay lóng ngóng chắp sau lưng.
Nàng ấy nhất thời ảo não mình ngốc nghếch thất lễ, tâm loạn như ma, sợ Tiêu Vãn cho rằng mình là dạng nữ nhân tuỳ tiện.
Mà nàng ấy càng xoắn*, rốt cục mình nên sửa lại xưng hô, thân mật gọi Tiêu Vãn là “phu quân”, hay vẫn nên khách sáo kêu một tiếng “Tiêu thiếu gia ” đây? Trong lòng nàng ấy tất nhiên rất muốn kêu “phu quân”, nhưng... Tiêu Vãn tựa hồ không thích nàng ấy gọi như vậy...
*“Xoắn” ở đây có nghĩa là: sợ sệt, lo nghĩ . Đây là một tính từ chỉ trạng thái của con người thấp thỏm, lo âu về sự việc, hành động gì…
“Đang yên đang lành mà cũng có thể ngã, nàng thật đúng là một khắc cũng không yên.” Trong miệng thì nói ra lời trách cứ như vậy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự ân cần vô hạn.
“A!” nàng hô nhỏ, ủ rũ cúi đầu, “thực xin lỗi, Tiêu thiếu gia, Sơ Thần biết mình đã gây nhiều rắc rối cho cậu, thỉnh Tiêu thiếu gia tha thứ, Sơ Thần sẽ nhanh chóng trở về chỗ ở của mình.”
Nói xong, xoay lưng, khập khiễng bước đi.
Mỗ nữ nào đó đắc ý nghĩ thầm: Chỉ đi nửa đường thôi, lúc đó phu quân cũng quay về phòng, mình lại len lén mò ra. Công khai không cho mình rình lén, mình sẽ lén lút nhìn trộm.
Gian kế được lập trình, tâm tình vô cùng thoải mái cất bước.
Tiêu Vãn nắm tay Tạ Sơ Thần giữ lại.
Tạ Sơ Thần khó hiểu nhìn hắn.
“Vết thương trên người nàng... sao rồi? ” Hắn mở miệng hỏi, tầm mắt không rời trên người nàng, ánh mắt khóa trụ vết sưng đỏ trên chân, đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm.
Tạ Sơ Thần ngây ngốc nhìn chỗ tay mình đang được Tiêu Vãn nắm, mặt đỏ như tôm luộc, tim đập thình thịch thình thịch, nàng ấy phải dùng tay vỗ vỗ ngực trấn an bản thân.
Tiêu Vãn nhìn thấy biểu cảm của Tạ Sơ Thần , lo lắng trong mắt càng dày, hắn sốt ruột hỏi: “Sao thế, trên người có chỗ nào không thoải mái hả? Hay để ta kêu Chiêu nhi lại đây chăm sóc nàng?” Nói chưa dứt lời đã dợm bước đi.
Tạ Sơ Thần thấy hắn muốn rời đi, cuống quít ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nói.“Không... không cần, thiếp không có chuyện gì.”
Tiêu Vãn dừng chân, chờ nghe nàng ấy nói tiếp.
Tạ Sơ Thần nuốt một ngụm nước bọt.“ Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại, đại phu nói thoa thuốc hai ngày là khỏi. ” Tạ Sơ Thần vừa nói vừa len lén quan sát Tiêu Vãn, thấy hắn không có vẻ gì tức giận, trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Vãn gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì, nhưng không hiểu sao , hắn lại thấy tâm phiền ý loạn, nhìn vào cái chân bị thương cùng tư thế khập khà khập khiễng của Tạ Sơ Thần, dường như có cái gì đó đánh mạnh vào lồng ngực của hắn, làm hắn đau như bị kim châm muối xát.
“Về sau không được làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy nữa, không đáng.” Hắn thấp giọng khiển trách một câu, giọng điệu lạnh nhạt nhưng chỉ mình hắn biết, tâm hắn lúc này đau như đao cắt, chỉ là Tạ Sơ Thần vẫn sợ hãi cúi gằm mặt nên không nhìn thấy thương tiếc và đau lòng tràn ngập trong mắt cùng khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch, không còn huyết sắc của hắn.
Tạ Sơ Thần sợ hãi - thực chất là nhận định của Tiêu Vãn. Chính xác là sắc nữ nào đó cúi đầu nhìn chằm chằm nơi cánh tay Tiêu Vãn dính cứng lấy tay nàng ấy.
Không đáng, không đáng là không đáng như thế nào? Bị thương chút đỉnh, đổi được Tiêu Vãn quan tâm, Tạ Sơ Thần quả thực cao hứng còn không kịp nữa là.
Nàng ấy cảm thấy đây là một bước tiến rất lớn, phải biết mấy ngày trước lúc bọn họ gặp mặt, Tiêu Vãn còn dùng vẻ mặt phẫn nộ, châm chọc khiêu khích nàng ấy hết lời. Không được hoà nhã như lúc này đâu.
Còn nữa, phu quân còn nắm tay nàng ấy. Nắm rất lâu. Hình như chàng ấy không hề có ý định buông ra. Hihi.
Hôm nay là đại hôn của hắn nhưng Tiêu Vãn cảm thấy tâm trạng thật nặng nề. Hắn vào bếp, lấy một bầu rượu, đi đến bên một lương đình nhỏ, ngồi xuống nhấp từng ngụm nhỏ. Từ đầu tới cuối Tạ Sơ Thần luôn đi theo sau Tiêu Vãn. Thấy hắn trầm ngâm ngồi nơi đình viện, bày rượu và hai cái chén ra, nàng ấy ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói : “Uống rượu hại thân, nên uống ít thôi.”
“Uống với ta một chén, có được không?”
Tiêu Vãn muốn Nhất Tuý giải Thiên Sầu, ai biết vừa thuận miệng hỏi, lại khiến mỗ nữ suy nghĩ vẩn vơ, đầu óc suy diễn thành tân lang tân nương đêm động phòng hợp cẩn giao bôi*.
*:
Tạ Sơ Thần trong lòng ngọt như đường, hưng phấn nâng cốc mình lên cụng nhẹ vào cốc của Tiêu Vãn , đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Vãn, trống ngực đập thình thịch, mặt nóng bừng bừng. Nàng xấu hổ đưa tay áo lên che đi gương mặt đỏ ửng, mím môi uống từng ngụm nhỏ cái gọi là rượu giao bôi.
Trong lòng nàng ấy mừng thầm: đã nhảy qua chậu than, rượu giao bôi cũng uống , chỉ còn lại bái đường và động phòng .
Tạ Sơ Thần tâm tư đơn thuần, chưa từng có ai dạy nàng ấy động phòng phải làm gì, nàng ấy cho rằng một nam một nữ ngủ chung trên giường, chính là động phòng. Vì thế, ánh mắt xinh đẹp loé lên tia sáng giảo hoạt, cánh môi cong cong nũng nịu, đầu nhỏ suy nghĩ xem nên làm cách nào chuốc Tiêu Vãn say, sau đó vác hắn về phòng, thảy lên giường hoàn thành nghi thức động phòng , đến lúc đó Tiêu Vãn không muốn cũng phải thừa nhận nàng ấy là thê tử.
Nhưng Tạ Sơ Thần hoàn toàn đề cao tửu lượng của mình. Nàng ấy tuy điêu ngoa tuỳ hứng, tính tình bốc đồng nhưng dẫu sao cũng là tiểu thư khuê các, cả đời chưa từng đụng đến một giọt rượu, mới uống một ly đã cảm thấy cổ họng khô nóng, gương mặt nhỏ lập tức xụ xuống.
Nhưng nghĩ đến viễn cảnh gạo nấu thành cơm với Tiêu Vãn, nàng ấy lập tức nâng cao chí khí, hí ha hí hửng rót rượu cho Tiêu Vãn, tất nhiên không quên tròn chức trách “thê tử đồng cam cộng khổ cùng trượng phu” , Tiêu Vãn uống một chén nàng ấy cũng uống một chén. Vì thế thời gian qua đi, trong lúc Tiêu Vãn còn u sầu làm cách thế nào hóa giải bi kịch kiếp trước, thì Tạ Sơ Thần đã say .
Hệ luỵ phát sinh chính là, mỗ tân nương tửu lượng cực kém nào đó lại bắt đầu say rượu làm loạn trước phu quân của mình.
“Tiêu Vãn, thiếp thích chàng!” Tạ Sơ Thần thần sắc kích động, bổ nhào vào người Tiêu Vãn, ôm cứng lấy hắn, hô to một tiếng, đôi mắt to đen tròn của nàng lóe ra những tia sáng lấp lánh.
Ánh sáng này, người ta còn gọi là, chân tình.
Hắn nhìn nàng, lúc này bởi vì uống rượu nên đôi mắt xinh đẹp ngày thường càng trong vắt mê hoặc, hàng lông mi dài yêu kiều khẽ chớp một cái. Đôi má vốn dĩ vẫn tái nhợt cũng hơi hơi ửng hồng, mất đi vài phần vẻ lạnh lùng, xa cách. Đôi môi anh đào mũm mĩm còn dính chút dịch rượu, quyến rũ khó cưỡng lại.
Vẫn luôn chìm đắm trong kiếp trước, Tiêu Vãn ngẩn ra, trong lòng bất giác rung động.
Hành động bảo vệ theo bản năng của hắn lại khiến mọi người hiểu lầm, cho rằng Tiêu Vãn ngại mất mặt mới chặn trước người Tạ Sơ Thần , Tạ Sơ Thần càng nhận định Tiêu Vãn ngăn cản không cho mình vào Tiêu gia, tủi thân nhìn chằm chằm lưng Tiêu Vãn.
“Vãn Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên, khiến toàn thân Tiêu Vãn cứng đờ, chỉ thấy một ngườ đàn ông trung niên cùng một lão bà tóc bạc phơ đang từ từ đi tới.
Người đàn ông trung niên nhíu chặt chân mày, sau khi quan sát chung quanh, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần trốn sau lưng hắn.
Người đàn ông trung niên chính là phụ thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung. Mà vị lão bà tóc bạc phơ kia là người quản lý trên dưới Tiêu gia mấy chục năm, danh tiếng lẫy lừng Trần lão thái thái .
Tiêu Ngọc Dung và mẫu thân Trần lão thái thái đứng ngoài sảnh chờ, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc đâu. Sau đó, bọn họ nghe người hầu nói lại, có vị tiểu thư mặc hỉ phục gây rối ở cửa sau. Tiêu Vãn hiện giờ đang bận rộn giải quyết chuyện này, chỉ sợ sẽ bái đường trễ.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Dung càng lúc càng đen hơn, nhìn Tiêu Vãn bằng ánh mắt thất vọng pha chút tức giận, ông ta cực kỳ bất mãn với con trai, hiển nhiên cho rằng đây là nợ phong lưu của Tiêu Vãn.
Cuối cùng cũng gặp được phụ thân, trống ngực Tiêu Vãn đập thình thịch, bất thình lình không biết nên nói gì. Hốc mắt ầng ậng nước, nếu không phải người vây xem quá nhiều, Tiêu Vãn thật muốn oà vào lòng Tiêu Ngọc Dung làm nũng một trận.
“Phụ thân... ” Hắn khịt khịt mũi, nghẹn ngào gọi một tiếng.
Chánh thất Tiêu Ngọc Dung sau khi Tiêu Vãn không lâu thì đã bệnh chết rồi. Thương đứa nhỏ sớm mồ côi mẹ, Tiêu Ngọc Dung hết lòng sủng ái đứa con trai này, nhất là khi còn bé, tròn vo, trắng nõn, mũm mĩm mềm mềm, cực kỳ đáng yêu. Nhưng sau khi lớn lên, con trai ông càng ngày càng ngang bướng, hay ngỗ ngược cãi lời ông.
Tiêu Thượng Thư hô mưa gọi gió trên quan trường, nhưng lại bất lực trước con trai bảo bối, thế nên sau khi lớn lên Tiêu Vãn trở thành một tay phú nhị đại chơi bời lêu lổng, chuyện thích làm nhất chính là chống đối phụ thân.
Vất vả lắm mới đợi được đến ngày con trai lấy vợ , còn cưới được đệ nhất tài nữ kinh thành, Tiêu Ngọc Dung nở mày nở mặt, cực kỳ vui vẻ! Nhưng ai biết, ngày đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy! Chuyện này ông biết ăn nói sao với Quý gia đây!
Tiêu Ngọc Dung vừa muốn nghiêm khắc trách mắng lại nhìn thấy bộ dạng Tiêu Vãn đáng thương, lửa giận vừa bùng lên lập tức bị thổi bay mất, đáy mắt dịu lại, ông ta nhìn Tạ Sơ Thần một cái, suy tư nên xử lý vị tiểu cô nương đến bức hôn này như thế nào .
Ông vừa muốn hạ lệnh đuổi khách thì Trần thái thái lại nhàn nhạt mở lời: “Vị tiểu thư này, mời theo lão bà này đi thay quần áo khác đi.”
Lúc này, Tạ Sơ Thần mới hoảng hốt nhận ra mình áo quần xốc xếch, mặt lập tức đỏ lên, len lén liếc Tiêu Vãn. Thấy hắn nhíu chặt chân mày, lòng nàng ấy không khỏi hồi hộp.
“Bà nội!”
Ánh mắt sắc như dao bắn về phía Tiêu Vãn, ra hiệu hắn biết điều thì câm mồm, sau đó lại chuyển sang thâm trầm nhìn qua Tạ Sơ Thần vẫn đang do dự không nhúc nhích, Trần thái thái vuốt ve ngọc bội lúc nãy bà nhặt được dưới đất , chậm rãi cất lời: “Vãn Nhi, con nhất định phải để tiểu thư đây quay về trong bộ dạng này? Cổ chân của nàng ấy bị bỏng, không kịp thời chữa trị, chỉ e...”
Tạ Sơ Thần nhìn như được Tiêu gia giữ lại dưỡng thương, nhưng náo loạn như vậy , đã bị dán lên cái mác thê tử Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn mấp máy môi muốn ngăn cản, nhưng Tạ Sơ Thần không biết nghĩ điều gì, mắt sáng lên, lập tức giả bộ ta đây thương tật trầm trọng, cả người ngã nghiêng theo sau Trần lão thái thái.
Gần quan được ban lộc, cơ hội tốt như vậy, nàng ấy không thể để những người khác đoạt mất...
Suốt quá trình bái đường Tiêu Vãn như ngồi trên đống lửa. Tâm hắn bay về phía Tạ Sơ Thần , không biết nàng ấy bị thương có nghiêm trọng không, không biết tổ mẫu của hắn có làm khó dễ nàng ấy hay không .
Tâm trạng phập phồng nay kéo dài hơn một canh giờ, cho đến khi Vân Yên quay về báo với hắn, Trần thái thái an bài cho Tạ Sơ Thần một tiểu viện, đã mời đại phu đến xem xét vết thương nàng ấy, nghe đâu thương thế cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm, lúc ấy tảng đá lớn trong lòng hắn mới gỡ xuống, nhỏ giọng hỏi thăm tình huống chi tiết, chỉ sợ Tạ Sơ Thần tủi thân.
Vân Yên nói tới Tạ Sơ Thần thì gương mặt luôn lạnh nhạt như nước lại giật giật, trong lòng Tiêu Vãn không khỏi giật mình: chẳng lẽ Vân Yên đối vời Tạ Sơ Thần... ?
Trải qua biến cố kiếp trước , Tiêu Vãn cực kỳ cẩn thận và mẫn cảm với mọi chuyện . Nếu hắn biết Vân Yên đi thám thính tin tức, mới vừa mở miệng nói mình là thư đồng của Tiêu Vãn, thì bị một tiểu nha đầu điêu ngoa dùng giày đập đuổi ra cửa, chắc sẽ cười đến lộn ruột mất.
Đồ đệ ưu tú của Mạnh Lão Tiên sinh, biệt danh trên giang hồ là Vô Hối Thần Tiên, võ công cái thế, anh tuấn phi phàm, chu đáo và quan tâm đến người khác, thiếu nữ 10 người gặp thì đã hết 8 người mơ tưởng làm vợ chàng, lại bị một tiểu nha đầu hành hung như con không đẻ, chuyện này nói ra sợ chẳng có ai tin tưởng.
Vân Yên cúi đầu, nhìn như xuyên thấu vào trong thân thể mình, tiểu nha đầu kia quả thật điêu ngoa, ra tay cũng quá ác độc rồi, chắc hẳn bây giờ trên người hắn toàn là dấu giày, nhớ tới nha đầu kia trước khi đóng sập cửa lại còn chua ngoa hét vào mặt hắn, nói muốn đập rớt sạch bẩn thỉu trong đầu óc chủ tớ nhà hắn, khóe miệng liền kéo ra một nụ cười khổ.
Hiện tại chẳng những là bị đập đến nhũn não, ngay cả người cũng biến thành bột rồi.
Bất quá trông hắn giống người ác ôn người gặp người ghét, tiểu nhân thấy là muốn đập vào mặt như vậy sao?
Vân Yên ngẩng đầu nhìn thiếu gia nhà mình, nhíu mày nói: “Thiếu gia, người nói, chủ tớ chúng ta nhìn giống nhau sao?” Ý hắn là về khoản đạo đức- khoản đạo đức đó. Hình như từ khi hắn theo hầu Tiêu Vãn, mọi người đều đánh đồng hắn với chủ tử. Làm như kho tàng tục ngữ dân gian không còn câu gì ngoài câu “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” hay sao ấy.
Tiêu Vãn nhất thời không hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của Vân Yên, hắn ngây người một lát, nhìn người bề ngoài thư đồng bên trong thị vệ, nghiêm túc nói: “Vân Yên, ta luôn coi cậu và Hoạ Hạ là huynh đệ thân thiết. Cậu có bao giờ thấy huynh đệ khác nhau chưa? Nếu khác nhau thì không còn gọi là huynh đệ nữa.”
Khóe miệng Vân Yên nhất thời co rút, không nói gì mà nhìn thẳng lên trời.
Hắn nghĩ người nên tẩy não không phải hắn, mà phải là Tiêu Vãn .
Thiếu gia nhà hắn càng ngày càng lạ!
Nếu Tiêu Vãn biết những lời chan chứa tình cảm không kỳ thị thân phận của mình bị Vân Yên xuyên tạc thành hắn có bệnh thần kinh như thế, chắc hắn muốn học theo hành động của Chiêu nhi, đạp vào bản mặt Vân Yên mấy trăm hiệp quá.
Cơ thể đang ngồi đứng lên, nhìn thoáng qua tiểu viện của Tạ Sơ Thần, khóe miệng nâng lên chút ý cười dịu dàng, trong nháy mắt mặt mày nhiễm lên vầng sáng mênh mông rực rỡ.
Tạ Sơ Thần đã không sao! Hắn cũng yên tâm rồi!
Vân Yên giật mình nhìn nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của Tiêu Vãn, không rõ thiếu gia lại lên cơn gì nữa? Làm sao vừa mới nhăn mày đó thoắt cái lại trông giống như thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu?
Yêu. Hắn hiểu. Chỉ là... tại sao bộ măt yêu em không lối thoát đó lại hường về tiểu viện của Tạ tiểu thư?
Di tình biệt luyến* à???
*: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới. Ở VN mình gọi là có mới nới cũ.
Còn đang ngây người, Tiêu Vãn giơ tay lên trước mặt hắn quơ quơ, vui sướng nói: “Đi thôi! Tiếp tục làm một phu quân tốt nào.”
Khi nói câu này ánh mắt Tiêu Vãn nhìn chằm Quý Thư Mặc. Trong con ngươi lạnh lùng ngập tràn sát khí và hận thù không cách nào che giấu được, hận không thể lao vào bóp chết nàng ta ngay.
Vân Yên hết xoa mắt lại đến xoa lỗ tai. Hắn đứng sát bên, nghe rõ ràng âm thanh nghiến răng ken két của thiếu gia khi nói sẽ đối tốt với Quý tiểu thư.
Chuyện của Tạ Sơ Thần chỉ là khúc nhạc dạo không làm bận lòng người lâu, mọi người rất nhanh chuyển chú ý về phía vợ chồng son Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc. Sau khi bái đường, Quý Thư Mặc được nha hoàn đỡ vào tân phòng, Tiêu Vãn ra ngoài đại sành tiếp khách, trong không khí vui mừng, mọi người ồn ào càng không ngừng mời rượu.
Sau đó, dưới ánh mắt bỡn cợt của quan khách, Tiêu Vãn làm ra vẻ nôn nóng được vài bằng hữu chí cốt hộ tống vào động phòng.
Nghe tiếng đẩy cửa, Quý Thư Mặc khẩn trương bỏ gói giấy chứa thứ bột trắng nhét vào trong tay áo, làm ra vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống bàn, hai tay theo bản năng đan vào nhau. Nhất là khi ánh mắt Tiêu Vãn sáng quắc như có như không đánh giá nàng ta thì nàng ta chột dạ thõng xuống đầu.
“Thư Mặc...” Tiêu Vãn nỉ non, mắt hàm chứa ngàn vạn nhu tình .
“Hôm nay, ta rất vui mừng.”
Vui mừng trời cao cho hắn một cơ hội, cho hắn sửa chữa những sai lầm.
“Lấy được nàng, ta thật là có phúc ba đời. ”
Bao chân tình đổi lấy Tiêu gia bị tịch thu gia sản chém cả nhà, ha ha...
Thân thể nam nhân kề sát nàng ta, hương thơm ngát quen thuộc, ngay cả mùi son phấn của nữ nhân cũng không thể nào bằng hoà với mùi rượu nồng nặc, làm cho thân thể nàng ta cứng ngắc như đá.
“Thư Mặc, hôm nay... Nàng thật đẹp...” Tiêu Vãn khẽ lẩm bẩm , hơi thở nóng hừng hực phả vào gương mặt xinh đẹp của Quý Thư Mặc, ngón tay nhẹ nhàng mò vào trong váy áo nàng ta từ từ dạo chơi khắp cơ thể, dục vọng nồng đậm trong mắt.
Bất quá, là mĩ* độc xà!
* mĩ tiếng Trung nghĩa là đẹp.
Thấy Tiêu Vãn bắt đầu giở trò háo sắc, trống ngực Quý Thư Mặc đánh bùm bùm, nàng ta vội vàng cầm một chiếc ly rượu trên bàn , đưa cho Tiêu Vãn: “Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi... ”
“Đều nghe theo Thư Mặc .” Tiêu Vãn nhận ly rượu trên tay Quý Thư Mặc, nhưng không uống liền, mà chằm chằm ánh mắt khẩn trương Quý Thư Mặc , ánh mắt như con hổ cao ngạo đang khinh bỉ loài báo chuyên vồ lén sau lưng kẻ khác càng khiến nàng ta hốt hoảng.
Tiêu Vãn âm thầm cười lạnh. Hắn bỗng nhiên nhích ghế kề sát nàng ta. Quý Thư Mặc sợ hãi, theo bản năng quay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt Tiêu Vãn , càng tránh luôn vòng ôm mà nàng ta luôn chán ghét.
Tay áo nhẹ nhàng lướt qua bàn, thừa dịp Quý Thư Mặc không để ý, Tiêu Vãn nhanh chóng tráo đổi hai ly rượu.
Vì thế, chỉ sau một ly rượu giao bôi , mỗ tân nương “Phù phù” một tiếng, ngã bịch một cái xuống đất.
Nam tử cong môi cười, né người tránh rồi tỉnh bơ kiễng mũi chân chạm vào ngực nàng ta, nhìn như thể không dùng tí xíu lực nào nhưng thực chất một cú đẩy này dùng 100% nội lực của hắn.
Tiêu Vãn nhìn Quý Thư Mặc ngã ngược về phía sau, nặng thì lục phủ ngũ tạng dâp nát, nhẹ nhất bị gãy xương nằm ăn cháo vài tháng. Hắn nhếch mép khinh bỉ, trong khoảnh khắc lưng nàng ta sắp đập xuống đất thì thân thủ vọt về phía sau Quý Thư Mặc. Tiêu Vãn lại kiễng mũi chân lên, dùng ngón chân đỡ Quý Thư Mặc.
Thu chân về, Tiêu Vãn không thèm nhìn Quý Thư Mặc , hắn rút chiếc khăn lụa trong tay áo ra, cẩn thận lau bàn tay vừa đụng vào nàng ta.
Lau tay xong, hắn lại tỉ mỉ lau mũi giày*.
* Em ấy thấy mấy phim, truyện cổ đại đều làm vào phòng ngủ cũng mang giày, chỉ đến khi leo lên giường nằm mới vứt giày đi thôi.
Quá trình lau tay lau chân rất lâu. Tiêu Vãn ra sức tẩy thật sạch ô uế , đặc biệt là bàn tay đã sờ qua thân thể Quý Thư Mặc, ra sức lau lau chà chà, chà xát tới nỗi sắp lột cả một tầng da, có nhiều chỗ đã bị rách da sưng đỏ lên, quả thật hắn rất sợ mình sẽ kích động phế luôn cánh tay này.
Tiêu Vãn dày vò chiếc khăn trên tay, động tác ưu nhã, thể hiện cốt cách cao quý. Dù sao hắn cũng xuất thân danh giá, gia tộc đều giữ vị trí chủ cán trong triều đình, biểu ca lại là thái tử đương triều, Tiêu Vãn cũng tính là hoàng thân quốc thích, ngạo khí ăn sâu vào máu, chỉ là bình thường hay làm ra vẻ bất cần đời, nên khí thế vương giả cũng như có như không lẩn khuất. Lẩn khuất chứ không có nghĩa là không có hay mất đi vĩnh viễn.
Tiêu Vãn nhìn Quý Thư Mặc nằm dài dưới đất, màu đen trong đôi mắt lại càng sâu hơn vài phần. Như bị lớp mây mù chạm qua, lượn lờ không tan.
Một lúc lâu sau, Tiêu Vãn lau tay xong, đem khăn quyên trong tay vứt xuống mặt đất. Vừa lúc rơi ngay trước mặt Quý Thư Mặc .
“Nếu không phải ngươi còn có chút giá trị, thứ bò cạp không sạch sẽ như vậy, cho vàng ta cũng không chạm vào!”
Gương mặt xinh đẹp đang nằm dưới đất dường như đang cười nhạo Tiêu Vãn kiếp trước quá ngu ngốc.
Kiếp trước, sau khi Quý Thư Mặc gả cho Tiêu Vãn , luôn lấy lý do lúc này không thoải mái, khi nọ khó chịu trong người. Khi đó, hắn yêu thương nàng ta còn không kịp, chỉ cần nàng ta kêu không thoải mái, thì tuyệt đối không đụng nàng ta. Hiện tại xem ra, rõ ràng là chán ghét hắn thân mật.
Mà đêm nào hắn cũng ngủ say như heo chết, mới đặt lưng xuống giường đã cảm giác đến hừng đông, 9/10 do ả tiện nhân này giở trò.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn âm thầm thở một hơi dài. Thật may, kiếp trước hắn không đụng đến con rắn độc này. Nếu không, hắn sẽ tự phỉ nhổ bản thân mình hàng trăm, hàng vạn lần, à không phải là đập đầu vào hố phân chết đi cho rồi.
Tiêu phủ về đêm mất đi không khí náo nhiệt lúc sáng, không gian yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng ngựa trong chuồng thỉnh thoảng hý lên. Lúc Tiêu Vãn đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt hắn là một bóng người màu xanh nhạt đang khập khiễng trốn vào góc tường.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, đối với Tạ Sơ Thần mà nói, cũng là đêm động phòng hoa chúc của nàng ấy. Bởi vì Tiêu Vãn đã đồng ý với nàng, chỉ cần hôm nay nàng có thể bước vào cửa Tiêu gia, nàng chính là thê tử của chàng.
Vì thế, nàng ấy bỏ cả ngày tắm rửa, tắm cả người hương thơm ngào ngạt bay khắp mười dặm vẫn không ngừng. Công cuộc tắm rửa chỉ được ngừng lại khi Chiêu nhi bi phẫn rống lên một tiếng như cọp mẹ sinh khó mới chịu bước ra khỏi bồn, cõi lòng đầy chờ mong ngồi đợi trong phòng. Nàng ấy cứ đợi cứ đợi, cuối cùng vẫn không chịu nổi tịch mịch, lén Chiêu nhi chạy ra ngoài, định bụng nhìn trộm Tiêu Vãn, xoa dịu nỗi khổ tương tư.
Tạ Sơ Thần núp trong góc tường , nghe được tiếng đóng cửa, cho rằng Tiêu Vãn quay trở vào phòng, ngập ngừng đi ra. Ai biết, vừa ngẩng đầu, chính là gương mặt nàng ấy ngày đêm tưởng niệm.
Bị bắt quả tang, Tạ Sơ Thần chột dạ, kinh hoảng lui về sau một bước. Quá hấp tấp, nàng ấy dẫm lên váy, chân bị bỏng vấp vào chân lành, dùng tư thế sắc nữ nhào vào trong ngực Tiêu Vãn .
Tiêu Vãn vươn tay ra, ôm nàng ấy vào lòng.
“Không sao chứ?!”
Hơi thở nhẹ nhàng của Tiêu Vãn phả vào mặt Tạ Sơ Thần , trái tim nàng ấy đập thình thịch, không biết là do suýt té chưa hoàng hồn được, hay là do tư thế lúc này quá mức thân mật . Vòng tay ôm ấp ấm áp như vậy, giữa đêm khuya quạnh quẽ cuối xuân, Tạ Sơ Thần trong lòng nai con nhảy loạn, chân mềm nhũn, càng dính cứng vào người Tiêu Vãn , tâm không biết bay tới mấy tầng mây.
Tiêu Vãn cúi đầu nhìn Tạ Sơ Thần , đôi mắt xinh đẹp trong vắt mê hoặc, hàng lông mi dài yêu kiều khẽ chớp một cái. Đôi má hơi hơi ửng hồng, đôi môi anh đào mũm mĩm, cả người thêm vài phần thiếu nữ đáng yêu, quyến rũ khó cưỡng lại làm cho hắn không khỏi gợn sóng.
Khoảnh khắc ấy, hắn phát hiện thì ra Tạ Sơ Thần chính là một đóa hoa xinh đẹp cả về nội tâm lẫn hình thức.
Vẻ đẹp của nàng không giống như vẻ đẹp yêu mị của Quý Thư Mặc, mà là vẻ xinh đẹp ngây thơ hoạt bát.
Nếu như trước kia, người hắn chọn lựa là nàng mà không phải Quý Thư Mặc thì Tiêu gia đâu đến nỗi diệt vong.
“Phu... Tiêu... , ta, ta không phải cố ý.” Hai mắt giao nhau, trên mặt Tạ Sơ Thần xuất hiện tầng mây hồng mê người. Nàng ấy không dám tham luyến vòng ôm trăm năm hiếm gặp này nữa , vội vàng đứng thẳng người, mặt đỏ đến mang tai, tay lóng ngóng chắp sau lưng.
Nàng ấy nhất thời ảo não mình ngốc nghếch thất lễ, tâm loạn như ma, sợ Tiêu Vãn cho rằng mình là dạng nữ nhân tuỳ tiện.
Mà nàng ấy càng xoắn*, rốt cục mình nên sửa lại xưng hô, thân mật gọi Tiêu Vãn là “phu quân”, hay vẫn nên khách sáo kêu một tiếng “Tiêu thiếu gia ” đây? Trong lòng nàng ấy tất nhiên rất muốn kêu “phu quân”, nhưng... Tiêu Vãn tựa hồ không thích nàng ấy gọi như vậy...
*“Xoắn” ở đây có nghĩa là: sợ sệt, lo nghĩ . Đây là một tính từ chỉ trạng thái của con người thấp thỏm, lo âu về sự việc, hành động gì…
“Đang yên đang lành mà cũng có thể ngã, nàng thật đúng là một khắc cũng không yên.” Trong miệng thì nói ra lời trách cứ như vậy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự ân cần vô hạn.
“A!” nàng hô nhỏ, ủ rũ cúi đầu, “thực xin lỗi, Tiêu thiếu gia, Sơ Thần biết mình đã gây nhiều rắc rối cho cậu, thỉnh Tiêu thiếu gia tha thứ, Sơ Thần sẽ nhanh chóng trở về chỗ ở của mình.”
Nói xong, xoay lưng, khập khiễng bước đi.
Mỗ nữ nào đó đắc ý nghĩ thầm: Chỉ đi nửa đường thôi, lúc đó phu quân cũng quay về phòng, mình lại len lén mò ra. Công khai không cho mình rình lén, mình sẽ lén lút nhìn trộm.
Gian kế được lập trình, tâm tình vô cùng thoải mái cất bước.
Tiêu Vãn nắm tay Tạ Sơ Thần giữ lại.
Tạ Sơ Thần khó hiểu nhìn hắn.
“Vết thương trên người nàng... sao rồi? ” Hắn mở miệng hỏi, tầm mắt không rời trên người nàng, ánh mắt khóa trụ vết sưng đỏ trên chân, đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm.
Tạ Sơ Thần ngây ngốc nhìn chỗ tay mình đang được Tiêu Vãn nắm, mặt đỏ như tôm luộc, tim đập thình thịch thình thịch, nàng ấy phải dùng tay vỗ vỗ ngực trấn an bản thân.
Tiêu Vãn nhìn thấy biểu cảm của Tạ Sơ Thần , lo lắng trong mắt càng dày, hắn sốt ruột hỏi: “Sao thế, trên người có chỗ nào không thoải mái hả? Hay để ta kêu Chiêu nhi lại đây chăm sóc nàng?” Nói chưa dứt lời đã dợm bước đi.
Tạ Sơ Thần thấy hắn muốn rời đi, cuống quít ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nói.“Không... không cần, thiếp không có chuyện gì.”
Tiêu Vãn dừng chân, chờ nghe nàng ấy nói tiếp.
Tạ Sơ Thần nuốt một ngụm nước bọt.“ Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại, đại phu nói thoa thuốc hai ngày là khỏi. ” Tạ Sơ Thần vừa nói vừa len lén quan sát Tiêu Vãn, thấy hắn không có vẻ gì tức giận, trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Vãn gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì, nhưng không hiểu sao , hắn lại thấy tâm phiền ý loạn, nhìn vào cái chân bị thương cùng tư thế khập khà khập khiễng của Tạ Sơ Thần, dường như có cái gì đó đánh mạnh vào lồng ngực của hắn, làm hắn đau như bị kim châm muối xát.
“Về sau không được làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy nữa, không đáng.” Hắn thấp giọng khiển trách một câu, giọng điệu lạnh nhạt nhưng chỉ mình hắn biết, tâm hắn lúc này đau như đao cắt, chỉ là Tạ Sơ Thần vẫn sợ hãi cúi gằm mặt nên không nhìn thấy thương tiếc và đau lòng tràn ngập trong mắt cùng khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch, không còn huyết sắc của hắn.
Tạ Sơ Thần sợ hãi - thực chất là nhận định của Tiêu Vãn. Chính xác là sắc nữ nào đó cúi đầu nhìn chằm chằm nơi cánh tay Tiêu Vãn dính cứng lấy tay nàng ấy.
Không đáng, không đáng là không đáng như thế nào? Bị thương chút đỉnh, đổi được Tiêu Vãn quan tâm, Tạ Sơ Thần quả thực cao hứng còn không kịp nữa là.
Nàng ấy cảm thấy đây là một bước tiến rất lớn, phải biết mấy ngày trước lúc bọn họ gặp mặt, Tiêu Vãn còn dùng vẻ mặt phẫn nộ, châm chọc khiêu khích nàng ấy hết lời. Không được hoà nhã như lúc này đâu.
Còn nữa, phu quân còn nắm tay nàng ấy. Nắm rất lâu. Hình như chàng ấy không hề có ý định buông ra. Hihi.
Hôm nay là đại hôn của hắn nhưng Tiêu Vãn cảm thấy tâm trạng thật nặng nề. Hắn vào bếp, lấy một bầu rượu, đi đến bên một lương đình nhỏ, ngồi xuống nhấp từng ngụm nhỏ. Từ đầu tới cuối Tạ Sơ Thần luôn đi theo sau Tiêu Vãn. Thấy hắn trầm ngâm ngồi nơi đình viện, bày rượu và hai cái chén ra, nàng ấy ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói : “Uống rượu hại thân, nên uống ít thôi.”
“Uống với ta một chén, có được không?”
Tiêu Vãn muốn Nhất Tuý giải Thiên Sầu, ai biết vừa thuận miệng hỏi, lại khiến mỗ nữ suy nghĩ vẩn vơ, đầu óc suy diễn thành tân lang tân nương đêm động phòng hợp cẩn giao bôi*.
*:
Tạ Sơ Thần trong lòng ngọt như đường, hưng phấn nâng cốc mình lên cụng nhẹ vào cốc của Tiêu Vãn , đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Vãn, trống ngực đập thình thịch, mặt nóng bừng bừng. Nàng xấu hổ đưa tay áo lên che đi gương mặt đỏ ửng, mím môi uống từng ngụm nhỏ cái gọi là rượu giao bôi.
Trong lòng nàng ấy mừng thầm: đã nhảy qua chậu than, rượu giao bôi cũng uống , chỉ còn lại bái đường và động phòng .
Tạ Sơ Thần tâm tư đơn thuần, chưa từng có ai dạy nàng ấy động phòng phải làm gì, nàng ấy cho rằng một nam một nữ ngủ chung trên giường, chính là động phòng. Vì thế, ánh mắt xinh đẹp loé lên tia sáng giảo hoạt, cánh môi cong cong nũng nịu, đầu nhỏ suy nghĩ xem nên làm cách nào chuốc Tiêu Vãn say, sau đó vác hắn về phòng, thảy lên giường hoàn thành nghi thức động phòng , đến lúc đó Tiêu Vãn không muốn cũng phải thừa nhận nàng ấy là thê tử.
Nhưng Tạ Sơ Thần hoàn toàn đề cao tửu lượng của mình. Nàng ấy tuy điêu ngoa tuỳ hứng, tính tình bốc đồng nhưng dẫu sao cũng là tiểu thư khuê các, cả đời chưa từng đụng đến một giọt rượu, mới uống một ly đã cảm thấy cổ họng khô nóng, gương mặt nhỏ lập tức xụ xuống.
Nhưng nghĩ đến viễn cảnh gạo nấu thành cơm với Tiêu Vãn, nàng ấy lập tức nâng cao chí khí, hí ha hí hửng rót rượu cho Tiêu Vãn, tất nhiên không quên tròn chức trách “thê tử đồng cam cộng khổ cùng trượng phu” , Tiêu Vãn uống một chén nàng ấy cũng uống một chén. Vì thế thời gian qua đi, trong lúc Tiêu Vãn còn u sầu làm cách thế nào hóa giải bi kịch kiếp trước, thì Tạ Sơ Thần đã say .
Hệ luỵ phát sinh chính là, mỗ tân nương tửu lượng cực kém nào đó lại bắt đầu say rượu làm loạn trước phu quân của mình.
“Tiêu Vãn, thiếp thích chàng!” Tạ Sơ Thần thần sắc kích động, bổ nhào vào người Tiêu Vãn, ôm cứng lấy hắn, hô to một tiếng, đôi mắt to đen tròn của nàng lóe ra những tia sáng lấp lánh.
Ánh sáng này, người ta còn gọi là, chân tình.
Hắn nhìn nàng, lúc này bởi vì uống rượu nên đôi mắt xinh đẹp ngày thường càng trong vắt mê hoặc, hàng lông mi dài yêu kiều khẽ chớp một cái. Đôi má vốn dĩ vẫn tái nhợt cũng hơi hơi ửng hồng, mất đi vài phần vẻ lạnh lùng, xa cách. Đôi môi anh đào mũm mĩm còn dính chút dịch rượu, quyến rũ khó cưỡng lại.
Vẫn luôn chìm đắm trong kiếp trước, Tiêu Vãn ngẩn ra, trong lòng bất giác rung động.