Chương 2: Chương 2
Tại một tòa biệt thự giữa trung tâm Thượng Hải.Tập đoàn Cố gia lớn nhất nhì trong nước có hai cậu con trai trong đó Cố Tiến Xuyên là đại thiếu gia còn Cố Mặc là nhị thiếu gia.Tại phòng của Cố Đình là bố của Cố Tiến Xuyên và Cố Mặc cũng là chủ tịch của Tập đoàn Cố giaCố Đình: thư ký An cô cho gọi đại thiếu gia nhị thiếu gia đến gặp tôi- Dạ thưa chủ tịchLí Trang : Lão gia à ! Mặc nhi cũng không còn nhỏ nữa đã đén lúc chúng ta tìm vợ cho thằng béCố Đình : được rồi ta chi gọi 2 anh em lên cũng là vì lí do này để các con lên rồi ta sẽ nóiThư ký An : Lão gia hai vị thiếu gia đã đến rồi ạCố Đình : được rồi cô ra ngoài điCố Tiến Xuyên vào phòng chào hỏi cha và mẹ vô cùng lễ phép còn Cố Mặc thì không nói không rằng nằm nay ra ghế sofa., khiến lão gia lắc đầu ngao ngán ông đáp- Cha cho gọi hai con đến đây là có chuyện rất quan trọng.Còn gái của tập đoàn Âu thị là Âu Na Na sắp về nước cha của con bé là bạn thân của cha khi xưa Âu Na Na đi du học từ bé giờ về nước không ai quen biết muốn để con bé ở lại đây mấy hôm các con nghĩ thế nàoLí Trang : ồ ra là vậy chẳng phải hồi 3 tuổi con bé đã từng đến đây chơi còn cãi nhau với Mặc nhi nữa (ha ha) thật đáng yêu.À đúng rồi nhân cơ hội này kết thông gia hai nhà vừa giúp chúng ta quảng bá sản phẩm ra thị trường nước ngoài cũng giúp Mặc nhi có người kề bên chăm sócCố Mặc : mẹ à ! nói linh tinh gì thế con không thích cô Âu gì đó đâu phiền phức (Cố Mặc tỏ rõ thái độ không bằng lòng)Cố Đình: ta thấy Xuyên nhi cũng khá hợp với con bé đó tính Xuyên nhi ôn hòa nhẹ nhàng mà chu đáo Mặc nhi cũng còn nhỏ hơn nữa thằng bé này còn ham chơi lắm Lí Trang tỏ ra khó chịu lắc đầu nói với giọng chê bai : "chỉ sợ con bé không thèm để ý đến Xuyên nhi nhà ta"Cố Mặc : mẹ à con thấy cha nói đúng đó.Chắc gì coi ta đã thích một vị thiếu gia chỉ biết ăn chơi như con hơn nữa gu của con không phải là mấy cô tiểu thư ưỡn ẹo như thếLí Trang cố gắng thuyết nhưng với tính cách cứng đầu của mình anh lập tức ngồi dậy đi ra ngoài đóng cửa cái rầm mà không để ý thái độ của mẹ mình cả nhà rơi vào thế khó sử Lí Trang bực tức ngồi xuống nói " thằng bé này ngày càng ngang bướng không thể để con như này mãi được nhất định phải để nó và Âu Na Na đến với nhau chỉ có con bé mới dạy được nó"Cố Tiến Xuyên đứng dậy xin phép ra ngoài sử lí công việc còn dang dởCố Mặc lái xe đi đến thư viện để nghỉ ngơi anh rất thích đến những nơi như Công viên , thư viện hay quán Cabuzin để chơi game hay ngủ để thư giãn chứ không phải là những quán ba ồn ào náo nhiệt cũng ở đây Cố Mặc đã gặp Lộc Y Ninh nữ chính của chúng ta đang đọc tiểu thuyết ở đây ( bật mí nhé nữ chính rất thích Đọc tiểu thuyết đặc biệt là tiểu thuyết " Lưu sơn bá Trúc anh đài " mỗi giây phút trong thư viện được Y Ninh vô cùng trân trọng ) Cố Mặc vào trong thư viện ngó tới ngó lui rồi nói- Đây mà cũng được gọi là thư viện sao nơi đây không thể so với phòng sách của trường học của mình nơi tồi tàn gì thế này vậy trờiAnh chọn đại một chỗ ngồi không ngờ lại ngồi ngay trước mặt Y Ninh như thói quen cũ anh lấy điện thoại ra ngồi chơi game vừa chơi vừa la hét khiến mọi người xung quanh vô cùng khó chịu và Y Ninh cũng không ngoại lệ.Cô nói nhẹ nhàng để khuyên bảo anh- Anh gì ơi ! anh làm ơn giữ trật tự được không ?Anh ngước lên nhìn không nói gì bày ra vẻ mặt chán ghét rồi lại cúi đầu xuống chơi game.Không chịu nổi nữa cô quát- Nè cái anh kia anh bị điếc sao không im lặng được thì đi ra ngoài cho tôi