Chương : 1
Chú thích
-大号创口贴 = Đại Hào Sang Khẩu Thiếp: nhãn băng cá nhân bên TQ, đoạn này tác giả ghi bvs nhưng ta seach nhãn hàng này ra bcn nên để bcn, là bcn loại siêu to siêu dày bịt được cả bàn tay í nên đọc đi rồi hiểu.
__________
Trần Hạo ngồi xổm trên mặt đất, một ngụm lại một ngụm gặm mía. Cách đó không xa, Bình Sơn Tiểu Hắc Dao nhị lão bản Vương Bàn Tử bị trói thành bánh chưng, treo ngược trên cây.
Hai trăm kg trọng lượng, làm cho cành cây to lớn cứng cáp kia cũng phải chi chi rung động.
Hắn bị lột sạch sẽ, tầng tầng thịt mỡ đen thui theo sự hô hấp nặng nhọc của cái bụng cũng run run. Trần Hạo cảm thấy chơi rất vui, dùng mía chọc y một cái
Người này vốn là đang hấp hối, bị một thứ mát lạnh chọc một cái, nhất thời lại tru lên như heo bị chọc tiết.
“~~~ Cứu mạng a ~~~~
Trần Hạo trợn mắt, giơ tay hung hăng tát y một cái.
“Ba” một tiếng giòn vang, khoé miệng Vương Bàn Tử phun ra mấy đoàn nước miếng, y không kêu nữa.
Một lát sau, di động đồ cổ trong túi vang lên, Trần Hạo “Ân”,”A” với đầu bên kia vài tiếng, cúp máy, đứng lên, mía đổi thành dao, di chuyển đến phía sau lưng Vương Bàn Tử.
Vương Bàn Tử bi thương, nước mắt nước mũi đã sớm như chảy thành sông, miệng mơ hồ không rõ kêu:”Đại ca, tha cho tôi đi….”
Trần Hạo nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu. Vài người huynh đệ kết thành nhóm làm lẽ sống, có thể đồng cam cộng khổ nhưng không thể cùng chia phú quý, loại sự tình này nhiều lắm. Đại lão bản yêu cầu diệt trừ nhị lão bản, hắn chỉ làm việc lấy tiền, chuyện khác mặc kệ.
Kéo lấy mái tóc dài nghệ thuật lâu năm của Vương Bàn Tử, thanh dao sắt bén đặt trên cổ y, không chút nương tình kéo xuống.
Theo vết dao cắt dữ tợn, máu phun theo ra bên ngoài, sát thủ bình tĩnh xé một miếng băng cá nhân, ‘ba’, chuẩn xác ấn lên trên cổ y.
‘Đại Hào Sang Khẩu Thiếp’ rất hữu dụng, máu ngừng chảy.
Hợp đồng bảo là “Sống không thấy người chết không thấy xác”, hắn phải mất rất nhiều sức mới đem Vương Bàn Tử cắt ra thành bốn mươi khối, bỏ vào túi to, cột chặt lại, ném xuống đê.
Trên đường trở về, Trần Hạo vừa đi vừa ôm một bên cánh tay đau nhức, tự bảo kiếm sống vất vả như thế, cho nên phải tự thưởng thật lớn cho bản thân.
Hắn đi tới đi lui rồi tiến vào một quán net bên đường.
-大号创口贴 = Đại Hào Sang Khẩu Thiếp: nhãn băng cá nhân bên TQ, đoạn này tác giả ghi bvs nhưng ta seach nhãn hàng này ra bcn nên để bcn, là bcn loại siêu to siêu dày bịt được cả bàn tay í nên đọc đi rồi hiểu.
__________
Trần Hạo ngồi xổm trên mặt đất, một ngụm lại một ngụm gặm mía. Cách đó không xa, Bình Sơn Tiểu Hắc Dao nhị lão bản Vương Bàn Tử bị trói thành bánh chưng, treo ngược trên cây.
Hai trăm kg trọng lượng, làm cho cành cây to lớn cứng cáp kia cũng phải chi chi rung động.
Hắn bị lột sạch sẽ, tầng tầng thịt mỡ đen thui theo sự hô hấp nặng nhọc của cái bụng cũng run run. Trần Hạo cảm thấy chơi rất vui, dùng mía chọc y một cái
Người này vốn là đang hấp hối, bị một thứ mát lạnh chọc một cái, nhất thời lại tru lên như heo bị chọc tiết.
“~~~ Cứu mạng a ~~~~
Trần Hạo trợn mắt, giơ tay hung hăng tát y một cái.
“Ba” một tiếng giòn vang, khoé miệng Vương Bàn Tử phun ra mấy đoàn nước miếng, y không kêu nữa.
Một lát sau, di động đồ cổ trong túi vang lên, Trần Hạo “Ân”,”A” với đầu bên kia vài tiếng, cúp máy, đứng lên, mía đổi thành dao, di chuyển đến phía sau lưng Vương Bàn Tử.
Vương Bàn Tử bi thương, nước mắt nước mũi đã sớm như chảy thành sông, miệng mơ hồ không rõ kêu:”Đại ca, tha cho tôi đi….”
Trần Hạo nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu. Vài người huynh đệ kết thành nhóm làm lẽ sống, có thể đồng cam cộng khổ nhưng không thể cùng chia phú quý, loại sự tình này nhiều lắm. Đại lão bản yêu cầu diệt trừ nhị lão bản, hắn chỉ làm việc lấy tiền, chuyện khác mặc kệ.
Kéo lấy mái tóc dài nghệ thuật lâu năm của Vương Bàn Tử, thanh dao sắt bén đặt trên cổ y, không chút nương tình kéo xuống.
Theo vết dao cắt dữ tợn, máu phun theo ra bên ngoài, sát thủ bình tĩnh xé một miếng băng cá nhân, ‘ba’, chuẩn xác ấn lên trên cổ y.
‘Đại Hào Sang Khẩu Thiếp’ rất hữu dụng, máu ngừng chảy.
Hợp đồng bảo là “Sống không thấy người chết không thấy xác”, hắn phải mất rất nhiều sức mới đem Vương Bàn Tử cắt ra thành bốn mươi khối, bỏ vào túi to, cột chặt lại, ném xuống đê.
Trên đường trở về, Trần Hạo vừa đi vừa ôm một bên cánh tay đau nhức, tự bảo kiếm sống vất vả như thế, cho nên phải tự thưởng thật lớn cho bản thân.
Hắn đi tới đi lui rồi tiến vào một quán net bên đường.