Chương : 6
Đơn hàng xử lý Vương Bàn Tử kia, người giới thiệu lấy hai phần, nhà trên lấy hai phần, đến trong tay Trần Hạo, còn dư hơn hai mươn vạn.
Biểu cữu cho hắn một cái túi du lịch, rách rách rưới rưới, dây kéo cũng đã hỏng. Trần Hạo cầm trong tay, nghĩ ra được hai từ, rất nặng.
Hắn hướng Chu Toàn gật gật đầu, xoay người ra cửa.
Trên mặt túi in chữ màu vàng –“Hàng hiệu Quốc tế Adidas”. Trần Hạo xách nó, bước nhanh trên đường phố bận rộn. Dương quang chói lọi hiện trên đỉnh đầu, làm mắt hắn không mở to được, mùa hè ngắn ngủi sắp đến thành phố phía Bắc này, làm cho hắn sợ hãi.
Xuyên qua mấy con phố, quẹo vào vài cái ngõ nhỏ, một cỗ mùi thơm bánh bao bánh quẩy lan tới.
Trần Hại bỗng cảm thấy đói bụng, một loại đói khát thiêu đốt như củi cháy trên ngực hắn; Hắn lần trước cũng là như vậy, là tháng trước, ở trong một cái phòng khách sạn nhỏ xíu.
Lúc tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen. Tiểu Bạch Kiểm lớn lên ch*m to kia tốt bụng để đồ ăn lại cho hắn: Vài cái bánh bao bóng nhẫy, còn có một tờ giấy.
Trần Hạo nhìn chằm chằm tờ giấy rồi sửng sốt một chốc, rồi đem nó vò lại đứng lên ném vào thùng rác.
Điểm tâm đã cứng lại, nguội lạnh, nhưng Trần Hạo vẫn ăn đến lang thôn hổ yết, đem bọn nó càng quét đến không còn một mẫu. Hắn thấy thứ này ăn ngon.
Bây giờ không biết là làm sao, lại đi tới quán ăn nhỏ bên trong con hẻm này. Tiếp tục mua bánh bao.
Hắn không có tiền lẻ, đem túi vứt trên mặt đất, xoay người, “Soạt” một tiếng kéo khoá ra. Từng cọc tiền ngay ngắn chỉnh tề cơ hồ là nhảy ra, một màu đỏ rực đánh vào tầm nhìn của mọi người xung quanh.
Dưới tiếng cảm thán sợ hãi của mọi người, Trần Hạo rút ra một tờ tiền đưa cho chủ quán:”Không cần thối lại.”
Chút tiền ấy hắn không cần, dưới giường nhà hắn còn nhiều túi như vậy lắm. Nike và Converse vẫn còn tốt, Puma và Kappa đã mốc meo rồi.
Ngày đó Trần Hạo một bên cắn bánh bao như lang tự hổ, một bên nghĩ: Phải hẹn tên Tiểu Bạch Kiểm kia một lần nữa
Biểu cữu cho hắn một cái túi du lịch, rách rách rưới rưới, dây kéo cũng đã hỏng. Trần Hạo cầm trong tay, nghĩ ra được hai từ, rất nặng.
Hắn hướng Chu Toàn gật gật đầu, xoay người ra cửa.
Trên mặt túi in chữ màu vàng –“Hàng hiệu Quốc tế Adidas”. Trần Hạo xách nó, bước nhanh trên đường phố bận rộn. Dương quang chói lọi hiện trên đỉnh đầu, làm mắt hắn không mở to được, mùa hè ngắn ngủi sắp đến thành phố phía Bắc này, làm cho hắn sợ hãi.
Xuyên qua mấy con phố, quẹo vào vài cái ngõ nhỏ, một cỗ mùi thơm bánh bao bánh quẩy lan tới.
Trần Hại bỗng cảm thấy đói bụng, một loại đói khát thiêu đốt như củi cháy trên ngực hắn; Hắn lần trước cũng là như vậy, là tháng trước, ở trong một cái phòng khách sạn nhỏ xíu.
Lúc tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen. Tiểu Bạch Kiểm lớn lên ch*m to kia tốt bụng để đồ ăn lại cho hắn: Vài cái bánh bao bóng nhẫy, còn có một tờ giấy.
Trần Hạo nhìn chằm chằm tờ giấy rồi sửng sốt một chốc, rồi đem nó vò lại đứng lên ném vào thùng rác.
Điểm tâm đã cứng lại, nguội lạnh, nhưng Trần Hạo vẫn ăn đến lang thôn hổ yết, đem bọn nó càng quét đến không còn một mẫu. Hắn thấy thứ này ăn ngon.
Bây giờ không biết là làm sao, lại đi tới quán ăn nhỏ bên trong con hẻm này. Tiếp tục mua bánh bao.
Hắn không có tiền lẻ, đem túi vứt trên mặt đất, xoay người, “Soạt” một tiếng kéo khoá ra. Từng cọc tiền ngay ngắn chỉnh tề cơ hồ là nhảy ra, một màu đỏ rực đánh vào tầm nhìn của mọi người xung quanh.
Dưới tiếng cảm thán sợ hãi của mọi người, Trần Hạo rút ra một tờ tiền đưa cho chủ quán:”Không cần thối lại.”
Chút tiền ấy hắn không cần, dưới giường nhà hắn còn nhiều túi như vậy lắm. Nike và Converse vẫn còn tốt, Puma và Kappa đã mốc meo rồi.
Ngày đó Trần Hạo một bên cắn bánh bao như lang tự hổ, một bên nghĩ: Phải hẹn tên Tiểu Bạch Kiểm kia một lần nữa